Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 378: Truyền tống môn.

Cao Pha

09/04/2013



Nghe tiếng chuông và tụng kinh mờ ảo, Dương Lăng đang khoanh chân ngồi trên Đại Vu Thai nhanh chóng mở hai mắt ra, cảm giác một mối nguy hiểm mãnh liệt. Thuận lợi hấp thu Linh hồn của hơn 100 tên Ác ma, khiến cho Linh hồn Năng lượng của hắn đạt đến một trình độ kinh người, ở sâu trong óc đã xuất hiện một lũ Hồn Khí màu đen. Theo Phương tiêm bi nói thì, đến khi Hồn Khí màu đen đạt đến một độ dày nhất định sẽ dịch hóa, tăng một bước là có thể ngưng kết Hồn tinh, tiến giai đến cành giới Hồn Vu. Đến lúc đó, hắn có thể tiếp xúc với Vu quyết cao cấp, chính thức bước vào điện phủ của Linh hồn Vu thuật.

Sau khi ngưng kết Hồn khí, năng lực cảm ứng tăng lên rất cao. Cho dù nhắm hai mắt lại, Dương Lăng cũng có thể cảm giác mọi động tĩnh xung quanh. Lúc trước hắn không rõ tiếng Nhân Bì Cổ quỷ dị rốt cuộc đến từ bầu trời u ám hay dưới mặt đất, nhưng bây giờ hắn có thể rõ ràng cảm giác được một tia biến hóa rất nhỏ từ trong lòng đất.

Dưới mặt đất 100 mét, có một cỗ quan tài đen nhánh đang từng chút một ngoi lên. Mỗi khi tiếng Nhân Bì Cổ vang lên, thì chiếc Quan tài lại nhích lên nửa bước, theo đó một tiếng chuông và niệm kinh cũng vang lên. Nếu không đoán sai, thì Pháp Lão Vương sắp tỉnh lại đang nằm bên trong chiếc quan tài đen ngòm này. Đáng tiếc, quan tài này không biết tạo thành bằng chất liệu gì, trên mặt khắc đầy Phù văn huyền ảo, cho dù năng lực cảm ứng tăng cao, Dương Lăng cũng không thể dò xét được bên trong chiếc Quan tài.

Ở trong chiếc Quan tài hàng ngàn năm, thậm chí hàng vạn năm, không biết Pháp Lão Vương bị biến thành bộ dạng thế nào? Cả người thối rữa, đầy ròi bị, hay là một các Xác ướp?

Tưởng tượng đến hình dạng của Pháp Lão Vương, còn nghĩ đến đám Tang thi và Xác ướp, Dương Lăng run lên. Từ sau khi bước vào Lăng Mộ dưới đất, ngoại trừ Thi vu vương biến thái và Vua Bọ Cạp Y Mặc Đặc ra thì hầu hết mọi người đều chẳng muốn ăn, Dương Lăng cũng không ngoại lệ. Biết thế nào là cảm giác ba tháng không ăn gì.

“Dương Lăng, Linh hồn của đám Ác ma này như thế nào?” Thấy Dương Lăng mở hai mắt ra, Bố Luân Đặc trưởng lão cười cười.

“Hắc hắc, tên Pháp Lão Vương này thật là keo kiệt, chỉ triệu ra có 100 tên Ác ma, không đủ để nhét kẽ răng” Dương Lăng lắc đầu, thở dài một hơi rồi nói tiếp: “Có lẽ, hôm nào đó phải nghĩ biện pháp đến Ác ma Vị diện mới được”

“Nếu ngươi thật sự muốn đi, ta có thể nghĩ biện pháp giúp ngươi” Nhìn Dương Lăng, Bố Luân Đặc trưởng lão cười cười, lắc đầu rồi nói tiếp: “Tuy nhiên, các Pho tượng Ác ma này chỉ là một phân thân mà thôi, chỉ có một phần trăm hoặc là một phần ngàn thực lực vốn có. Trước khi đến Ác ma Vị diện, tốt nhất là ngươi nên viết di chúc đi”

Một phần trăm, thậm chí là một phần ngàn.

Dương Lăng lắc đầu cười khổ, hưng phấn vì giết chết tất cả Ác ma vụt mất sạch, một cái phân thân đã khiến cho đám cường giả như Pháp Ân Trưởng lão và Tư Đồ Á Đặc luống cuống tay chân, nếu Bổn tôn của Ác ma phủ xuống..

“Bất kể là Đại Ác ma cầm loan đao trong tay, hay là Thổ ma đều có Ma lực kinh người, tất cả đều là Ác ma Cấm chế ở Ác ma Vị diện, bản tính tàn nhẫn hiếu sát. Nếu bổn tôn của bọn họ thực sự phủ xuống tòa Lăng Mộ dưới đất này, sợ rằng không một ai ở đây có thể đi ra ngoài” Nhớ tới bằng hữu năm xưa vì đột phá bình cảnh, mà đi đến Ác ma Vị diện. vẻ mặt của Bố Luân Đặc trưởng lão trở nên buồn bã.

Cho dù may mắn thông qua Không gian loạn lưu, nhưng một tên Võ sĩ và Ma pháp sư mới vào Thần giai, sao có thể đặt chân ở Vị diện xa lạ mà cường đại chứ?



Thông qua Không gian loạn lưu rất khó, nhưng tồn tại ở Dị Vị diện còn khó hơn.

Độ đậm đặc của Ma pháp nguyên tố ở Dị Vị diện hơn xa Thái Luân đại lục, nhưng cho dù Vân Trung Thành trong truyền thuyết cũng không phải là Thiên đường như trong lòng mọi người. Vô số nguy hiểm hơn xa tưởng tượng của mọi người. Cũng chính vì như vậy mà Bố Luân Đặc trưởng lão mới tiếp tục ở lại Thái Luân đại lục, không ngờ rằng không cẩn thận lại bị nhốt mấy ngàn năm ở tòa Lăng Mộ quỷ quái này.

Đông đông…

Ngay khi Dương Lăng và Bố Luân Đặc trưởng lão đang suy nghĩ liên miên. Thì tiếng Nhân Bì Cổ dồn dập vang lên, tốc độ bay lên của chiếc Quan tài đen cũng tăng lên. Trên mặt đất cứng rắn nổi lên một mô đất hình vòng cung, càng lúc càng lớn, càng lúc càng cao, tất cả Bảo thạch và cực phẩm thủy tinh xung quanh đều rơi xuống khắp nơi. Tử khí toát ra từ mặt đất càng lúc càng đậm, các bộ Khô lâu càng lúc càng nhiều, tất cả đều quỳ mọp trên mặt đất.

Nhìn xem đám Khô lâu quỳ mọp trên mặt đất, cung nghênh Pháp Lão Vương tỉnh dậy, mắt Dương Lăng lóe lên, trầm ngâm một lát rồi nhỏ giọng ngâm nga, dựa vào Đại Vu Thai lại điệp gia thêm Trọng lực Cấm chế. Sau khi nuốt một nắm Ma thú huyết châu bổ sung Vu lực và Tinh thần lực tiêu hao, liền gia tăng Trọng lực từ năm lần lên đến 10 lần.

Mười lần trọng lực, đã là cực hạn mà hắn có thể khống chế hiện nay. Tăng thêm hai lần nữa không phải không thể, nhưng thứ nhất hắn không thể khống chế tự nhiên. Đến lúc đó đừng nói là đám Dong binh và Mạo hiểm giả trên Sân, mà sợ rằng ngay cả Ma thú đại quân ở cạnh Đại Vu Thai cũng sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, thậm chế bị Cấm chế hạn chế.

Dát…

Bị tác dụng của Trọng lực gấp 10 lần, đám Khô lâu đang quỳ trên một tiếng ngã hết xuống đất, các khớp xương vặn vẹo vài cái rồi vỡ vụn, xương sống yếu ớt bị ép vỡ, giống như bị một chiếc xe tải chở đầy hàng hóa chèn qua người.

Tiễn phật thì phải tiễn đến Tây thiên, hắc hắc.

Sau khi giết chết đám tay sai của Pháp Lão Vương, nhìn Bảo thạch và cực phẩm thủy tinh trên Sân, Dương Lăng quyết định không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng. Đào sâu ba mét, dùng Nhiếp vật Cấm chế thu tất cả những thứ đáng tiền lại, không bỏ sót chút nào. Dù sao Pháp Lão Vương đã sắp tỉnh lại, không ai có thể ngăn cản được, tình thế đã định sẵn, không cần quan tâm xem có thay đổi gì nữa hay không.

Nhiếp vật Cấm chế thi triển trong phạm vi khổng lồ hao tổn rất nhiều Vu lực và Tinh thần lực, nếu là mấy canh giờ trước, hắn sẽ không dám hào phóng đến như thế. Nhưng sau khi thuận lợi luyện hóa Linh hồn của 100 tên Ác ma, ngưng kết Hồn Ti màu đen, thực lực của hắn đã hơn xa trước kia, tốc độ bố trí Cấm chế càng lúc càng nhanh. Cứ như vậy, trước mặt tất cả mọi người, từng viên từng viên Bảo thạch và cực phẩm thủy tinh mất đi bóng dáng. Cả Sân rộng như bị ai đó quét sạch, Bảo bối đáng giá ngàn vàng không còn lại một viên.

“Trời ạ, ta không hoa mắt đó chứ?”



“Cái này, rốt cuộc là Ma pháp gì?"

Nhìn Sân rộng trống không, lại nhìn Dương Lăng đang khoanh chân ngồi trên Đại Vu Thai, thủ ấn không ngừng biến đổi, mọi người sợ hãi kêu lên. Bọn họ vất vả cả nửa ngày, mạo hiểm cả tính mạng mới đào được vài viên Bảo thạch hoặc là tinh thạch; không ngờ rằng, Dương Lăng vừa ra tay đã thu hết tất cả bảo bối đáng giá, không để lại một viên. Người này mà so sánh với ai khác, thật sự làm cho người ta tức chết.

Chẳng lẽ, Dương Lăng đã sớm tu luyện đến Thần giai?

Khiếp sợ trôi qua, mọi người tự hỏi trong lòng. Không biết vì sao nhiều bộ Khô lâu như thế đột nhiên vỡ tan, không rõ làm thế nào mà Dương Lăng thu hồi được tất cả Bảo thạch và cực phẩm thủy tinh trên Sân, ngoại trừ Thần Vực của Thần giai cường giả, bọn họ thật sự không còn cách giải thích nào khác nữa.

Cái này rốt cuộc là Ma pháp hiếm có, hay là trong truyền thuyết…

Đám Dong binh và Mạo hiểm giả vô cùng rung động, thì Bố Luân Đặc trưởng lão đứng bên cạnh Dương Lăng cũng không ngoại lệ. Thông qua thần thức cường đại, hắn cảm giác Cấm chế Dương Lăng bày ra có rất nhiều điểm tương tự như Ma pháp trận đã vây khốn mình mấy ngàn năm. Đều là Năng lượng ba động không thể nắm bắt, uy lực cường đại. Truyền thuyết, thì ở Thời kỳ thượng cổ, độ dày Ma pháp nguyên tố trên Thái Luân đại lục hơn xa các Vị diện khác. Vô số Thần giai cường giả từ các Vị diện khác đến đây. Trong đó, có sáu Thượng vị thần tu luyện Sinh Mệnh, Trật tự, Lực lượng, Hỗn loạn, có không ít người thậm chí lưu lại hậu duệ cường đại và Ma pháp thần bí. Có Đấu khí tu luyện khác thường, có Ma pháp nắm giữ cường đại, có cái có thể gọi về vô số Vong linh hoặc là Ma thú; còn có một ít truyền thuyết là chuyên môn nghiên cứu Ma pháp trận, không cẩn thận bước vào Ma pháp trận bọn họ bày ra, thì Thần giai cường giả cũng khó có thể thoát thân.

Trải qua hàng ngàn hàng vạn năm, Thái Luân đại lục đã không còn náo nhiệt như lúc trước, hầu hết các Đại gia tộc đều đã chuyển đến các Vị diện khác. Nhưng cũng có không ít Đại gia tộc cổ xưa ẩn cư ở các nơi không có bóng người.

Cảm giác Năng lượng ba động mịt mờ trong không khí, lại nhìn mái tóc đen và da vàng hiếm thấy của Dương Lăng, Bố Luân Đặc trưởng lão càng lúc càng khẳng định phán đoán của mình. Ngoại trừ một ít Đại gia tộc từ xa xưa đến từ Dị vị diện trong truyền thuyết, hắn thật sự không nghĩ ra tại sao mà Dương Lăng còn trẻ tuổi như thế này mà đã có thực lực cường đại và bản lãnh thần bí đến thế.

Đông đông…

Có lẽ cảm giác tất cả Bảo thạch và cực phẩm thủy tinh chôn cùng đã bị đào sạch, hoặc là cảm giác tất cả người hầu quỳ trên Sân rộng đã bị giết chết hết, tiếng Nhân Bì Cổ vang lên dồn dập. Loáng thoáng, dưới đất còn truyền ra một tiếng rít, chiếc quan tài đen nhánh nhanh chóng bay lên. Oanh một tiếng bụi đất bay lên không trung, trong nháy mắt đã hiện lên trước mặt mọi người, đen ngòm trong rất là ma quái. Đám Dong binh và Mạo hiểm giả nhát gan run rẩy, những tên bình thường gan lớn cũng tê dại da đầu, mồ hôi chảy ròng ròng.

“Một vạn năm, một vạn năm, là ai đã lấy máu và Linh hồn để thức tỉnh Mạc Bố Lợi vĩ đại?” Một vòng sáng đen lóe lên, một lão già bao phủ trong ánh sáng đen bước ra từ trong quan tài. Tay trái cầm một thanh Ma pháp trượng màu xanh biếc, tay phải cầm theo một cái Quyển trục, bên trên khắc đầy Hoa văn.

Truyền tống môn?

Nhìn tên Pháp Lão Vương tên là Mạc Bố lợi đang cầm chiếc vòng trong tay, mắt đám người Pháp Ân Trưởng lão và Tư Đồ Á Đặc sáng rực lên, kêu lên một tiếng thất thanh. Ngay cả Bố Luân Đặc trưởng lão đứng bên cạnh Dương Lăng cũng chấn động cả người, mười ngón tay không nhịn được hiện lên mười đạo Phong nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Thú Lãnh Chúa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook