Chương 10: Bậc thềm xanh
Ma Mị Hồng Trần
26/01/2024
Trong mười tám năm qua, đây là lần đầu tiên Phương Lăng rời khỏi cánh cổng đã đóng lại rất lâu này.
Hắn bước từng bước một xuống bậc thềm xanh.
Bởi vì nhiều năm không ai đặt chân nên trên bậc. thềm xanh đầy rêu phong ấm ướt trơn trượt.
Nếu người bình thường sơ sẩy thì chắc chắn sẽ té ngã
Khi còn bé hẳn vẫn luôn muốn rời khỏi miếu hoang này, nhưng khi hiện tại thật sự rời đi thì trong. lòng bỗng có chút bàng hoàng luống cuống.
Hắn không biết nên đi đâu nên cứ bước dọc theo con đường này, đi thẳng đến một cái thôn có dấu vết người.
Thôn không lớn, cũng khá hoang vẳng.
Bởi vậy người ngoài vừa đến thì lập tức khiến thôn dân chú ý.
Mấy tiểu tử trẻ tuổi trong thôn lập tức xông tới, nhưng bọn họ không dám lỗ mãng.
Trên người Phương Lăng là tơ lụa của độc tăm mà Bàn sư phụ nuôi nhả tơ bện thành làm vẻ ngoài của hắn trông rất giống một công tử đại gia.
“Công tử đến thôn Hà Gia chúng ta là muốn làm gì?" Một thanh niên đen thui dẫn đầu hỏi.
Phương Lăng: “Ta lạc đường trong núi, không biết làm sao đi ra ngoài. Ta muốn đến thành trì gần đây, có thể làm phiền dẫn đường không?”
“Thì ra là thế” Thanh niên đen thui khẽ gật đầu rồi nhìn về phía mấy người bên cạnh.
“Cấu Đản các ngươi mau trở về đi! Ta dẫn công tử này vào thành là được, đúng lúc ta cũng nên về thành làm việc”
“Được rồi, khi nào rảnh Hắc Tử ca nhớ trở về!” Những người kia tạm biệt hẳn ta.
“Nhất định, nhất định!” Thanh niên đen thui cười phất phất tay với bọn họ.
Sau đó hẳn ta dẫn Phương Lăng bước lên con đường đi vào trong thành.
“Tiểu nhân là Đại Hữu, bởi vì từ nhỏ da đã ngăm.
đen nên bị người trong thôn gọi là Hắc Tử. Không biết
nên xưng hô công tử như thế nào?” Thanh niên đen thui hỏi.
“Tại hạ là Phương Lăng” Hắn trả lời.
Đây là lần đầu tiên hẳn liên hệ với người dưới núi.
Hãn phát giác người bên ngoài không gian trá giảo hoạt như mấy vị sư phụ đã nói, người tên Hà Đại Hữu trước mắt rất hiền lành.
“Công tử họ Phương? Chính là Phương gia thành Nam?” Hà Đại Hữu vội vàng hỏi.
Phương Lăng lắc đầu: "Không phải, ta đến từ xứ khác”
“Ta chỉ biết nơi này là nước Đại Sở, gần đây có một toà thành hoang."
“Nước Đại Sở? Công tử đang nói đùa sao?" Hà Đại Hữu rất kinh ngạc: “Nước Đại Sở đã sớm diệt vong, hiện nay đã là năm 678 của nước Nam Dương rồi!"
“Nước Nam Dương đã lập quốc hơn hai vạn năm, còn thành hoang mà ngươi nói đến cũng đã đối tên thành Liễu Thành."
“Bãi bể nương dâu, thì ra Đại sư phụ bọn họ thật sự đã ở trong Hàn Sơn Tự mấy vạn năm không ra ngoài...” Phương Lăng nói thầm trong lòng.
Hà Đại Hữu quan sát kỹ Phương Lăng một chút rồi nói: "Ta đã hiểu, công tử nhất định là người tu hành đến từ nơi rất xa đúng không?”
“Đúng vậy” Phương Lăng đáp. Trên đường hẳn luôn trò chuyện với Hà Đại Hữu, cũng coi như hiểu biết một chút về nơi này.
Liễu Thành lân cận là một tòa thành lớn có nhân khẩu hơn mấy triệu người, trong thành cũng có không ít người tu hành và thế gia tu hành.
Nhưng so với nơi khác thì Liễu Thành không có gì đáng chú ý, là một nơi hoang vắng.
Nhưng điều này không đáng kế gì đối với Phương Lăng,
Hiện tại chuyện hắn muốn làm nhất là hiểu rõ thế giới này, sau đó mới có thể cân nhắc điểm đến tiếp theo.
Hà Đại Hữu là người bình thường, trên đường vừa đi vừa nghỉ nên lúc sắp chạng vạng tối mới đến được Liễu Thành.
Cũng may hắn ta còn trẻ nên khoẻ mạnh, nếu là người khác thì chắc khó mà đến nơi trước khi cổng thành đóng lại.
Mặc dù Liễu Thành chỉ là một nơi chật hẹp nhỏ bé, nhưng đối với Phương Lăng đã ru rú trong Hàn Sơn. Tự mười tám năm qua thì vẫn quá lớn.
Đường phố phön hoa, nhiều loại đồ chơi mới lạ đều làm hẳn sinh ra cảm giác không chân thật.
“Công tử, đã đến nơi rồi, ta cũng phải về nhà chủ nhân, chúng ta cáo từ” Hà Đại Hữu vừa cười vừa nói.
Phương Lăng khẽ nói một tiếng: “Vừa rồi có nghe ngươi nói Triệu gia mà ngươi đang làm công cũng là thế gia tu hành”
“Ta lưu lạc đến nơi đây, trên người đã mất một nửa lộ phí, nếu có khả năng thì mong rằng Đại Hữu huynh đệ hỗ trợ giới thiệu để ta cũng đến Triệu gia làm việc một thời gian”
“Cái này...” Hà Đại Hữu hơi do dự. “Không biết Phương công tử có tài nghệ gì?”
“Giết người có tính không! Mặc dù ta còn chưa giết người, nhưng từ nhỏ đã luyện tập thuật giết người rồi” Phương Lăng trả lời.
Hà Đại Hữu cười gượng một tiếng rồi trả lời: “Nghe ra Phương công tử cũng là người có bản lĩnh, vậy có thể cân nhắc trở thành hộ vệ của Triệu gia”
Hắn bước từng bước một xuống bậc thềm xanh.
Bởi vì nhiều năm không ai đặt chân nên trên bậc. thềm xanh đầy rêu phong ấm ướt trơn trượt.
Nếu người bình thường sơ sẩy thì chắc chắn sẽ té ngã
Khi còn bé hẳn vẫn luôn muốn rời khỏi miếu hoang này, nhưng khi hiện tại thật sự rời đi thì trong. lòng bỗng có chút bàng hoàng luống cuống.
Hắn không biết nên đi đâu nên cứ bước dọc theo con đường này, đi thẳng đến một cái thôn có dấu vết người.
Thôn không lớn, cũng khá hoang vẳng.
Bởi vậy người ngoài vừa đến thì lập tức khiến thôn dân chú ý.
Mấy tiểu tử trẻ tuổi trong thôn lập tức xông tới, nhưng bọn họ không dám lỗ mãng.
Trên người Phương Lăng là tơ lụa của độc tăm mà Bàn sư phụ nuôi nhả tơ bện thành làm vẻ ngoài của hắn trông rất giống một công tử đại gia.
“Công tử đến thôn Hà Gia chúng ta là muốn làm gì?" Một thanh niên đen thui dẫn đầu hỏi.
Phương Lăng: “Ta lạc đường trong núi, không biết làm sao đi ra ngoài. Ta muốn đến thành trì gần đây, có thể làm phiền dẫn đường không?”
“Thì ra là thế” Thanh niên đen thui khẽ gật đầu rồi nhìn về phía mấy người bên cạnh.
“Cấu Đản các ngươi mau trở về đi! Ta dẫn công tử này vào thành là được, đúng lúc ta cũng nên về thành làm việc”
“Được rồi, khi nào rảnh Hắc Tử ca nhớ trở về!” Những người kia tạm biệt hẳn ta.
“Nhất định, nhất định!” Thanh niên đen thui cười phất phất tay với bọn họ.
Sau đó hẳn ta dẫn Phương Lăng bước lên con đường đi vào trong thành.
“Tiểu nhân là Đại Hữu, bởi vì từ nhỏ da đã ngăm.
đen nên bị người trong thôn gọi là Hắc Tử. Không biết
nên xưng hô công tử như thế nào?” Thanh niên đen thui hỏi.
“Tại hạ là Phương Lăng” Hắn trả lời.
Đây là lần đầu tiên hẳn liên hệ với người dưới núi.
Hãn phát giác người bên ngoài không gian trá giảo hoạt như mấy vị sư phụ đã nói, người tên Hà Đại Hữu trước mắt rất hiền lành.
“Công tử họ Phương? Chính là Phương gia thành Nam?” Hà Đại Hữu vội vàng hỏi.
Phương Lăng lắc đầu: "Không phải, ta đến từ xứ khác”
“Ta chỉ biết nơi này là nước Đại Sở, gần đây có một toà thành hoang."
“Nước Đại Sở? Công tử đang nói đùa sao?" Hà Đại Hữu rất kinh ngạc: “Nước Đại Sở đã sớm diệt vong, hiện nay đã là năm 678 của nước Nam Dương rồi!"
“Nước Nam Dương đã lập quốc hơn hai vạn năm, còn thành hoang mà ngươi nói đến cũng đã đối tên thành Liễu Thành."
“Bãi bể nương dâu, thì ra Đại sư phụ bọn họ thật sự đã ở trong Hàn Sơn Tự mấy vạn năm không ra ngoài...” Phương Lăng nói thầm trong lòng.
Hà Đại Hữu quan sát kỹ Phương Lăng một chút rồi nói: "Ta đã hiểu, công tử nhất định là người tu hành đến từ nơi rất xa đúng không?”
“Đúng vậy” Phương Lăng đáp. Trên đường hẳn luôn trò chuyện với Hà Đại Hữu, cũng coi như hiểu biết một chút về nơi này.
Liễu Thành lân cận là một tòa thành lớn có nhân khẩu hơn mấy triệu người, trong thành cũng có không ít người tu hành và thế gia tu hành.
Nhưng so với nơi khác thì Liễu Thành không có gì đáng chú ý, là một nơi hoang vắng.
Nhưng điều này không đáng kế gì đối với Phương Lăng,
Hiện tại chuyện hắn muốn làm nhất là hiểu rõ thế giới này, sau đó mới có thể cân nhắc điểm đến tiếp theo.
Hà Đại Hữu là người bình thường, trên đường vừa đi vừa nghỉ nên lúc sắp chạng vạng tối mới đến được Liễu Thành.
Cũng may hắn ta còn trẻ nên khoẻ mạnh, nếu là người khác thì chắc khó mà đến nơi trước khi cổng thành đóng lại.
Mặc dù Liễu Thành chỉ là một nơi chật hẹp nhỏ bé, nhưng đối với Phương Lăng đã ru rú trong Hàn Sơn. Tự mười tám năm qua thì vẫn quá lớn.
Đường phố phön hoa, nhiều loại đồ chơi mới lạ đều làm hẳn sinh ra cảm giác không chân thật.
“Công tử, đã đến nơi rồi, ta cũng phải về nhà chủ nhân, chúng ta cáo từ” Hà Đại Hữu vừa cười vừa nói.
Phương Lăng khẽ nói một tiếng: “Vừa rồi có nghe ngươi nói Triệu gia mà ngươi đang làm công cũng là thế gia tu hành”
“Ta lưu lạc đến nơi đây, trên người đã mất một nửa lộ phí, nếu có khả năng thì mong rằng Đại Hữu huynh đệ hỗ trợ giới thiệu để ta cũng đến Triệu gia làm việc một thời gian”
“Cái này...” Hà Đại Hữu hơi do dự. “Không biết Phương công tử có tài nghệ gì?”
“Giết người có tính không! Mặc dù ta còn chưa giết người, nhưng từ nhỏ đã luyện tập thuật giết người rồi” Phương Lăng trả lời.
Hà Đại Hữu cười gượng một tiếng rồi trả lời: “Nghe ra Phương công tử cũng là người có bản lĩnh, vậy có thể cân nhắc trở thành hộ vệ của Triệu gia”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.