Chương 35: Dẫn ngựa
Ma Mị Hồng Trần
26/01/2024
“Nơi này rất tốt, cứ như vậy đi!” Phương Lăng trả lời: "Đúng rồi, thú cưỡi của ta còn ở khách điếm Phúc Lâm, làm phiền Bạch gia phái người dắt qua giúp ta”
“Được, không biết thú cưỡi của Phương công tử là chủng loại gì?” Bạch Giang hỏi.
“U Minh thú” Phương Lăng trả lời: "Chắc trong chuồng ngựa chỉ có một con như vậy thôi, tương tự như Dạ Báo, trên đầu có cặp sừng màu vàng, rất dễ nhận ra”
"A a,U Minh thú..." Bạch Giang làm bầm lắp lại, sau đó đột nhiên giật mình: “Cái gì? U Minh thú?!”
“Đúng vậy, nó cũng không tệ, chạy rất nhanh” Phương Lăng nói.
Khóe miệng Bạch Giang giật giật rồi vội vàng lui ra: "Cái kia... Ta sẽ đích thân dắt nó đến giúp ngài!"
Lấy tu vi và tăm nhìn của ông thì đương nhiên biết U Minh thú là dạng gì, bởi thế mới khiếp sợ như vậy.
Không bao lâu sau, ở khách điếm Phúc Lâm, trước chuồng ngựa.
Hai huynh đệ Bạch Giang và Bạch Ba ngơ ngác. nhìn U Minh thú nằm trong chuồng ngựa.
“Đại ca, thật sự là con ở núi Thiên Đoạn. Năm đó khi lão tổ giao thủ với nó thì nó đã có tu vi Thiên Cơ Cảnh trung kỳ. Nhiều năm trôi qua, chắc tu vi của nó. đã đến Thiên Cơ Cảnh hậu kỳ...” Bạch Ba trầm giọng mà nói, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.
Bạch Giang: “Năm đó lão tổ từng làm nó bị thương, đệ xem ở cổ nó còn có một vết sẹo nhỏ. Rốt cuộc vị Phương công tử này là thần thánh phương nào mà có thể thu phục nó.”
“Chắc là truyền nhân của thế gia đỉnh cao của vực nội” Bạch Ba lẩm bẩm nói
“Huynh nói xem nó có đột nhiên công kích chúng ta không?" Ông lại hỏi
Bạch Giang chê cười mà nói: "Không thể nào, nó. cũng có linh trí, nói rõ ràng là được rồi.
Hai người cẩn thận đi vào chuồng ngựa, sau đó. một trước một sau dẫn nó về Bạch phủ.
Người đi đường trông thấy đều mở rộng tâm mắt, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Chủ nhân Bạch gia và Bạch nhị gia có quyền thế nhất Long Thành lại cùng đi "Dẫn ngựa"
......
Trong phòng khách Bạch gia, Phương Lăng đang chuẩn bị luyện hóa quả Bồ Quả thì không khéo lại có. người tới cửa.
Người tới lần này là lão giả áo xám ban ngày không coi ai ra gì trong sảnh đường và tên đệ tử kiêu ngạo của ông ta.
Lão giả áo xám vừa vào phòng đã nhìn về hướng Phương Lăng rồi tự động ngồi xuống,
“Lão phu là Điền Toàn Tử, cũng coi như có chút danh tiếng trong giới Y Đạo nước Nam Dương, Bắc Sơn thánh thủ chính là ta. Hậu sinh, không biết làm sao ngươi hóa giải được kỳ độc mà tiểu thư của Bạch gia trúng, có thể nói ra nghe không?” Điền Toàn Tử hỏi.
Phương Lăng thản nhiên nói: "Hỏi bản lĩnh của người khác như vậy có vẻ không hợp quy tắc?”
“Tiểu tử, đừng tưởng rằng ngươi giúp tiểu thư. Bạch gia khử độc thì giỏi lảm, cũng chỉ ăn may mà thôi” Đệ tử của Điền Toàn Tử không kiên nhân nói: "Sư phụ của ta rất được tôn sùng ở nước Nam Dương, được ngài ấy hỏi là vinh hạnh của ngươi”
“Khụ khụ, Tử Thịnh, không được vô lễ!” Điền Toàn Tử ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Đúng là lão phu mạo muội, hậu sinh không muốn bản lĩnh của mình bị lão già này biết cũng là điều bình thường. Ta đến chủ yếu là có một việc muốn thương lượng với ngươi, chắc. Bạch gia chủ đã giao Bồ Quả kia cho ngươi rồi đúng không? Ta muốn giao dịch với ngươi, mua lại quả Bồ Quả kia”
Phương Lăng: "Cũng không phải không được, nhưng ngươi có bảo bối gì để đối lấy Bồ Quả”
“Hừm... Đây là y kinh do lão phu sáng tác, có thể nói là giá trị ngàn vàng” Điền Toàn Tử móc ra một quyển sách từ trong ngực.
Phương Lăng yên lặng nhìn ông ta mà không nói gì.
Mặt già của Điền Toàn Tử đăn dăn cứng lại, hậm hực cười một tiếng mà nói tiếp: "Vậy thêm mười vạn linh thạch. Mười vạn linh thạch cộng với y kinh mà lão phu dốc hết tâm huyết tạo thành cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Phương Lăng cười nhạo một tiếng rồi hỏi: “Ngươi xác định không phải đang nói đùa với ta?"
Đệ tử của Điền Toàn Tử nghe vậy thì tức giận đứng phắt lên rồi chỉ vào Phương Lãng: “Tiểu tử, ngươi nói cái gì! Sư phụ ta thành tâm thành ý trao đi ngươi, ngươi đừng không biết điều!"
“Ngươi có biết sư phụ ta có thế lực lớn ra sao ở Nam Dương không? Bình thường có rất nhiều, rất nhiều người tranh nhau tặng quà cho người mà người còn không cần!”
Điền Toàn Tử thấy Phương Lăng không biết điều thì cũng không diễn nữa mà trầm mặt nói thắng: "Lão phu đều có chút giao tình với chưởng môn của các thế. lực lớn, nếu ngươi chịu trao đổi với lão phu thì ta sẽ nhớ ân tình này”
“Đã hiểu!" Phương Lăng bình thản nói, sau đó vặn đầu ông ta xuống trong nháy mất.
Cổ Điền Toàn Tử bản máu ra như suối phun làm 'Tử Thịnh đứng bên cạnh choáng váng rồi phát ra tiếng kêu gào thảm thiết
“Tha mạng! Đại gia tha mạng!” Hắn ta vội quỳ xuống dập đầu xin tha.
Nhưng hắn ta chỉ chờ được một cước hung hãn của Phương Lăng giẫm nát đầu mình.
Phương Lăng không lãng phí mà lập tức dùng thi thể của sư đồ họ tu luyện thần công.
“Được, không biết thú cưỡi của Phương công tử là chủng loại gì?” Bạch Giang hỏi.
“U Minh thú” Phương Lăng trả lời: "Chắc trong chuồng ngựa chỉ có một con như vậy thôi, tương tự như Dạ Báo, trên đầu có cặp sừng màu vàng, rất dễ nhận ra”
"A a,U Minh thú..." Bạch Giang làm bầm lắp lại, sau đó đột nhiên giật mình: “Cái gì? U Minh thú?!”
“Đúng vậy, nó cũng không tệ, chạy rất nhanh” Phương Lăng nói.
Khóe miệng Bạch Giang giật giật rồi vội vàng lui ra: "Cái kia... Ta sẽ đích thân dắt nó đến giúp ngài!"
Lấy tu vi và tăm nhìn của ông thì đương nhiên biết U Minh thú là dạng gì, bởi thế mới khiếp sợ như vậy.
Không bao lâu sau, ở khách điếm Phúc Lâm, trước chuồng ngựa.
Hai huynh đệ Bạch Giang và Bạch Ba ngơ ngác. nhìn U Minh thú nằm trong chuồng ngựa.
“Đại ca, thật sự là con ở núi Thiên Đoạn. Năm đó khi lão tổ giao thủ với nó thì nó đã có tu vi Thiên Cơ Cảnh trung kỳ. Nhiều năm trôi qua, chắc tu vi của nó. đã đến Thiên Cơ Cảnh hậu kỳ...” Bạch Ba trầm giọng mà nói, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.
Bạch Giang: “Năm đó lão tổ từng làm nó bị thương, đệ xem ở cổ nó còn có một vết sẹo nhỏ. Rốt cuộc vị Phương công tử này là thần thánh phương nào mà có thể thu phục nó.”
“Chắc là truyền nhân của thế gia đỉnh cao của vực nội” Bạch Ba lẩm bẩm nói
“Huynh nói xem nó có đột nhiên công kích chúng ta không?" Ông lại hỏi
Bạch Giang chê cười mà nói: "Không thể nào, nó. cũng có linh trí, nói rõ ràng là được rồi.
Hai người cẩn thận đi vào chuồng ngựa, sau đó. một trước một sau dẫn nó về Bạch phủ.
Người đi đường trông thấy đều mở rộng tâm mắt, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Chủ nhân Bạch gia và Bạch nhị gia có quyền thế nhất Long Thành lại cùng đi "Dẫn ngựa"
......
Trong phòng khách Bạch gia, Phương Lăng đang chuẩn bị luyện hóa quả Bồ Quả thì không khéo lại có. người tới cửa.
Người tới lần này là lão giả áo xám ban ngày không coi ai ra gì trong sảnh đường và tên đệ tử kiêu ngạo của ông ta.
Lão giả áo xám vừa vào phòng đã nhìn về hướng Phương Lăng rồi tự động ngồi xuống,
“Lão phu là Điền Toàn Tử, cũng coi như có chút danh tiếng trong giới Y Đạo nước Nam Dương, Bắc Sơn thánh thủ chính là ta. Hậu sinh, không biết làm sao ngươi hóa giải được kỳ độc mà tiểu thư của Bạch gia trúng, có thể nói ra nghe không?” Điền Toàn Tử hỏi.
Phương Lăng thản nhiên nói: "Hỏi bản lĩnh của người khác như vậy có vẻ không hợp quy tắc?”
“Tiểu tử, đừng tưởng rằng ngươi giúp tiểu thư. Bạch gia khử độc thì giỏi lảm, cũng chỉ ăn may mà thôi” Đệ tử của Điền Toàn Tử không kiên nhân nói: "Sư phụ của ta rất được tôn sùng ở nước Nam Dương, được ngài ấy hỏi là vinh hạnh của ngươi”
“Khụ khụ, Tử Thịnh, không được vô lễ!” Điền Toàn Tử ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Đúng là lão phu mạo muội, hậu sinh không muốn bản lĩnh của mình bị lão già này biết cũng là điều bình thường. Ta đến chủ yếu là có một việc muốn thương lượng với ngươi, chắc. Bạch gia chủ đã giao Bồ Quả kia cho ngươi rồi đúng không? Ta muốn giao dịch với ngươi, mua lại quả Bồ Quả kia”
Phương Lăng: "Cũng không phải không được, nhưng ngươi có bảo bối gì để đối lấy Bồ Quả”
“Hừm... Đây là y kinh do lão phu sáng tác, có thể nói là giá trị ngàn vàng” Điền Toàn Tử móc ra một quyển sách từ trong ngực.
Phương Lăng yên lặng nhìn ông ta mà không nói gì.
Mặt già của Điền Toàn Tử đăn dăn cứng lại, hậm hực cười một tiếng mà nói tiếp: "Vậy thêm mười vạn linh thạch. Mười vạn linh thạch cộng với y kinh mà lão phu dốc hết tâm huyết tạo thành cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Phương Lăng cười nhạo một tiếng rồi hỏi: “Ngươi xác định không phải đang nói đùa với ta?"
Đệ tử của Điền Toàn Tử nghe vậy thì tức giận đứng phắt lên rồi chỉ vào Phương Lãng: “Tiểu tử, ngươi nói cái gì! Sư phụ ta thành tâm thành ý trao đi ngươi, ngươi đừng không biết điều!"
“Ngươi có biết sư phụ ta có thế lực lớn ra sao ở Nam Dương không? Bình thường có rất nhiều, rất nhiều người tranh nhau tặng quà cho người mà người còn không cần!”
Điền Toàn Tử thấy Phương Lăng không biết điều thì cũng không diễn nữa mà trầm mặt nói thắng: "Lão phu đều có chút giao tình với chưởng môn của các thế. lực lớn, nếu ngươi chịu trao đổi với lão phu thì ta sẽ nhớ ân tình này”
“Đã hiểu!" Phương Lăng bình thản nói, sau đó vặn đầu ông ta xuống trong nháy mất.
Cổ Điền Toàn Tử bản máu ra như suối phun làm 'Tử Thịnh đứng bên cạnh choáng váng rồi phát ra tiếng kêu gào thảm thiết
“Tha mạng! Đại gia tha mạng!” Hắn ta vội quỳ xuống dập đầu xin tha.
Nhưng hắn ta chỉ chờ được một cước hung hãn của Phương Lăng giẫm nát đầu mình.
Phương Lăng không lãng phí mà lập tức dùng thi thể của sư đồ họ tu luyện thần công.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.