Chương 38: Hạc Phát Tán Nhân
Thanh Sắc Vũ Dực
03/07/2020
Văn Nhân Ách phong bế khứu giác, cố gắng hết sức không nhìn Ân Hàn Giang.
Bế quan ba mươi năm, hắn không những không tìm được cách khôi phục cơ thể hơn nữa theo thời gian, sự thèm muốn với huyết hồn càng tăng lên. Ngay cả khi đã cắt đứt ngũ cảm hắn không cần ai dạy cũng biết được phương pháp dùng huyết hồn tu luyện. Đầu tiên cơ thể hoá thành huyết vụ, bao vây, hoà tan đối phương thành máu loãng, rồi dẫn máu chảy qua đồ đằng trảm huyết khắc trên huyết hồn, sau khi vận chuyển 36 chu thiên thì có thể hấp thu nguyên vẹn một tu giả, đến vụn cũng không dư, chân nguyên trong đó có thể bảo lưu không chút tổn thất.
Một tu giả Đại thừa kì, cho dù tư chất thiên phú siêu quần, lại gặp được bao nhiêu cảnh ngộ thần nhân cũng cần ít nhất một trăm năm mới có thể tu luyện đến, nhưng một Huyết tu hấp thu hết sạch công lực của một tu giả Đại thừa kì chỉ cần ba ngày.
Nếu từ Trúc cơ kì đã sửa tu Thuật Trảm Huyết, hơn nữa có đủ số lượng tu giả để hấp thu thế thì Huyết tu đó chỉ cần không đến một năm là có thể trở thành Đại La Kim Tiên, trong vòng mười năm phá đảo Tiên giới một bước thành Thần.
Văn Nhân Ách từng nói, "Ma" trong Chính đạo Ma đạo hoàn toàn khác với "Ma" trong Ma tính. Cái gì là "Ma"? Trong một giới, chỉ cần có một "Ma", thì giới ấy sẽ không còn một ngọn cỏ, sự sống tận diệt, đó là "Ma".
3000 đại đạo, đếm không hết Ma do các tiểu thế giới sinh ra, Thượng cổ Thiên sinh thần hợp lực phong ấn mười tám vạn Ma thần, hy sinh hơn nửa mới có thể phong ấn mười tám vạn Ma thần vào Ma giới, đường dẫn duy nhất giữa Ma giới và các giới khác chính là U Minh Huyết Hải, vào U Minh Huyết Hải cửu tử vô sinh.
Ân Hàn Giang nhận mệnh Văn Nhân Ách đi tìm Viên đàn chủ kiểm tra đối chiếu danh sách môn nhân Huyền Uyên tông. Mấy việc nhỏ như vậy trước nay Văn Nhân Ách Ân Hàn Giang không quan tâm đến, nhân sự các thứ đều là do Viên đàn chủ khéo đưa đẩy quản lý. Muốn tìm ra Sầm Chính Kỳ cần Viên đàn chủ hỗ trợ.
Y đi rồi Văn Nhân Ách mới chậm rãi xoay người lại. Ba mươi năm qua đi, hắn hy vọng biết bao Ân Hàn Giang đã tấn chức Đại thừa kì, có thể đạt đến cảnh giới vạn sự vô tâm, sẽ không vì hắn chết mà điên cuồng, như vậy hắn có thể an tâm đi vào U Minh Huyết Hải rồi.
Trong "Diệt thế thần tôn - Quyển I", Hạ Văn Triều và Huyết Ma lão tổ, còn có Sầm Chính Kỳ, ba người lợi dụng tin tức Bách Lí Khinh Miểu gặp nạn, dẫn Văn Nhân Ách đến U Minh Huyết Hải sau khi giao chiến một trận đánh hắn rơi vào U Minh Huyết Hải.
Có một vài việc dường như là định mệnh, Văn Nhân Ách bắt buộc phải vào U Minh Huyết Hải, nơi đó là mồ chôn của hắn.
Thoát được khỏi mệnh số bị Bách Lí Khinh Miểu cứu sau Chính Ma đại chiến, cuối cùng Bách Lí Khinh Miểu cũng buông tay Hạ Văn Triều dưới sự giúp đỡ của Chung Ly Khiêm, Văn Nhân Ách cho rằng bản thân làm được nhiều như vậy, số mệnh sẽ lệch khỏi quỹ đạo một chút. Ai ngờ ba mươi năm tu luyện không hề tiến triển, dường như U Minh Huyết Hải là nơi bắt buộc hắn phải đến.
Vậy Ân Hàn Giang phát cuồng, có phải cũng là định số hay không?
Không, không phải. Văn Nhân Ách nhìn cánh tay còn lại của mình, nắm chặt tay.
Thất Sát vẫn, Phá Quân cuồng tuyệt sẽ không xảy ra, chỉ có Thất Sát vẫn, Phá Quân tuyệt.
Hắn đã từng dặn Ân Hàn Giang nếu mình chết thì cho phép y xuống làm bạn.
Sau khi dàn xếp tốt nhất có thể, Văn Nhân Ách bắt đầu chuẩn bị cho việc đi U Minh Huyết Hải, đầu tiên hắn muốn giải quyết hậu hoạ.
Hơn ba mươi năm trước lấy được "Diệt thế thần tôn" Văn Nhân Ách vẫn chưa để ý đến phản đồ của Ma tông Sầm Chính Kỳ được nhắc đến trong sách, xa gần không nhớ nổi cái tên này. Huyền Uyên tông có nhiều người như vậy, bốn đàn chủ hai hộ pháp đều nhà ai nhà nấy quản, Văn Nhân Ách đến Thư Diễm Diễm có một thuộc hạ họ "Hách Liên" cũng không biết, sao có thể nhớ rõ Sầm Chính Kỳ.
Sai Ân Hàn Giang tìm là mong y đi đến nơi nào đó cách xa Văn Nhân Ách một chút nhưng phải gần nhất có thể, giữ gìn hắn tránh được bản năng của Huyết tu lại cho Ân Hàn Giang không có cảm giác bị xa lánh.
Văn Nhân Ách không thèm để ý thuộc hạ có tâm phản loạn không, có muốn làm môn nhân dưới Ma Tôn Huyền Uyên Tông không, làm môn nhân có tốt không. Nhưng Sầm Chính Kỳ trong truyện có ba tội.
Thứ nhất, cấu kết với Hạ Văn Triều sát hại Thư Diễm Diễm. Hạ Văn Triều ghi thù Thư Diễm Diễm, sau khi kết giao với Sầm Chính Kỳ tướng mạo bình thường khó nhận dạng thì âm thầm tính kế, giăng bẫy rập giết hại Thư Diễm Diễm.
Thứ hai, giúp Hạ Văn Triều trừ bỏ những người duy nhất trong Chính đạo không ủng hộ nam chính, còn đổ vấy lên người Văn Nhân Ách.
Thứ ba, liên thủ với Hạ Văn Triều sát hại Văn Nhân Ách.
Sau khi Văn Nhân Ách chết Huyền Uyên tông rơi vào tay Sầm Chính Kỳ, Hạ Văn Triều và Bách Lí Khinh Miểu phi thăng, không biết nội dung của quyển thứ hai còn nói đến Huyền Uyên tông hay không, bốn đàn chủ và hộ pháp còn dư lại mấy người.
Cho dù sau này phải đánh vào U Minh Huyết Hải cũng sẽ do chân hắn tự bước mà không phải do phản đồ ép đi.
Huyền Uyên tông, người thích hợp nhất có thể hoàn thành nhiệm vụ này còn không lắm chuyện dò hỏi chỉ có Ân Hàn Giang.
Ân Hàn Giang tìm Viên đàn chủ lấy danh sách môn nhân, danh sách rất chi tiết tỉ mỉ, đến cả những người đã ngã xuống khi lão Tông chủ còn sống cũng có, gia nhập Huyền Uyên tông ở đâu, bao giờ, ai dẫn vào, trong quá trình có những thay đổi gì Viên đàn chủ đều ghi rõ ràng.
"Lão phu 300 trước gia nhập Huyền Uyên tông, 200 năm trước trở thành Đàn chủ Tổng đàn từ đó về sau ghi chép đầy đủ mọi thứ. 100 năm trước đó chỉ ghi chép theo trí nhớ, không quá đầy đủ, còn ghi chép quá 300 năm trước đã mất hết rồi."
Viên đàn chủ tự xưng lão phu trên thực tế ngoại hình không già chỉ là hơi béo, như một người đàn ông trung niên bình thường.
Ân Hàn Giang cẩn thận xem danh sách, hoàn toàn không thấy cái tên Sầm Chính Kỳ. Y trả bản ghi chép trong 200 năm cho Viên đàn chủ, giữ lại phần danh sách tàn khuyết thiếu sót 100 năm trước, dựa theo những môn nhân đã gia nhập Huyền Uyên tông từ 300 năm trước mà vẫn còn sống đến bây giờ điều tra từng bước.
"Không biết Tôn thượng cần danh sách để làm gì? Lão phu có giúp đỡ được chút nào cho Tôn thượng không?" Viên đàn chủ chân chó cười nói với Ân Hàn Giang.
"Không." Ân Hàn Giang cất danh sách đi, không nói ra cái tên "Sầm Chính Kỳ".
Nếu gã ta thật sự là phản đồ, còn cải tên, một khi để lộ ra tiếng gió sợ là rút dây động rừng.
Y nghiên cứu danh sách, đầu tiên loại trừ những môn nhân dưới Nguyên Anh kì. Ở Huyền Uyên tông mà tu vi quá thấp thì đến cơ hội làm phản đồ cũng không có đâu. Những người còn sống sau 200 năm cũng chỉ có mấy đàn chủ hộ pháp và cao thủ tâm phúc của họ.
300 năm trước Cừu Tùng Tuyết là Quỷ tu Minh Hoả đàn, nàng ta không có não không làm được phản đồ, gạch bỏ.
Thư Diễm Diễm gia nhập vào 150 năm trước, năm đó nàng dựa vào lão Tông chủ vừa đến Huyền Uyên tông thì trở thành Hữu hộ pháp, cũng có thể gạch bỏ.
Tuy nhiên Thư Diễm Diễm có một tên thuộc hạ gọi là Hách Liên Dật, Hợp Thể kì đã nhiều năm, 300 năm trước đó là đệ tử Huyền Uyên tông, không có ghi chép nào chi tiết về gã, người như vậy mà có thể an ổn làm nam sủng của Thư Diễm Diễm bao nhiêu năm nghĩ cũng thật kì lạ.
Cuối cùng, khoanh vùng ở Hách Liên Dật và ba người Miêu, Nguyễn, Viên đàn chủ. Mấy người này đều không tiện điều tra cho lắm.
Ân Hàn Giang quay lại báo cáo kết quả điều tra, Văn Nhân Ách ngồi trên ghế, trong tay cầm "Ngược luyến phong hoa" khẽ gật đầu lấy làm tán dương.
Sầm Chính Kỳ phải đến tiến triển cốt truyện trăm năm nữa mới lên sân khấu, có khi sau này mới gia nhập cũng nên. Nhưng bốn người trước mắt Ân Hàn Giang điều tra ra được cũng không thể bỏ qua, cần âm thầm quan sát.
Ngoài việc phòng ngừa phản đồ ra còn có Bách Lí Khinh Miểu bên kia cũng khiến cho người ta chú ý.
Ba người Bách Lí Khinh Miểu, Thanh Tuyết chân nhân, Chung Ly Khiêm lưu lạc ba mươi năm, từ những chi tiết trong sách có thể thấy Cừu Tùng Tuyết bao lần lòi đuôi, ít nhiều có Chung Ly Khiêm che giấu cho vả lại Bách Lí Khinh Miểu cũng ngây thơ dễ lừa lúc này mới không bại lộ thân phận. Trong ba mươi năm nội dung không có xung đột gì lớn, tác giả cũng chỉ viết mấy chương lông gà vỏ tỏi, vậy mà đến lông gà vỏ tỏi này cũng làm Văn Nhân Ách không nhịn được nhiều lần phải lau mồ hôi lạnh vì Cừu Tùng Tuyết, Chung Ly Khiêm đang ở trong cục thì lại càng miễn bàn.
Nghe nói 22 năm trước y sau một đêm bạc đầu, hiện tại hạc phát đồng nhan, thoạt nhìn thêm giống thần tiên.
Tại sao 22 năm trước Chung Ly Khiêm lại bạc đầu?
Lý do là ngay lúc đó Bách Lí Khinh Miểu thu một đồ đệ mười tám tuổi "trẻ trung", "thanh xuân", "dương quang", "lương thiện". Nói đến người đệ tử này, Bách Lí Khinh Miểu và nó cũng có khúc chiết. Mười tám năm trước, lần đầu tiên nàng xuống núi rèn luyện đi ngang qua một thôn trang quỷ ám, vì giúp thôn trang này đuổi quỷ mà còn tới Vạn Lí Băng Nguyên muộn mấy ngày, Văn Nhân Ách và Ân Hàn Giang phải đợi nàng thêm mấy ngày.
Mười tám năm sau, nhờ sự huyền diệu của cơ duyên, Bách Lí Khinh Miểu lại đi vào thôn trang này, phát hiện ra một thiếu niên tập võ từ nhỏ, thế mà có thể học hiểu tiến vào Luyện khí kì cho dù không có thầy dạy, kém một bước là Trúc cơ. Lúc ấy Bách Lí Khinh Miểu đã Hoá thần kì, thấy một đứa nhỏ tư chất tốt như vậy lập tức nảy sinh lòng ham thu đồ đệ.
Nhân lúc Chung Ly Khiêm đang giúp Thanh Tuyết chân nhân chạy trốn tu sĩ chính đạo nhằng nhẵng đuổi theo không buông, không có thời gian để ý đến nàng bèn giúp thiếu niên này tấn Trúc cơ, đợi đến khi Chung Ly Khiêm giải quyết hết tu sĩ chính đạo quay lại thiếu niên đã ba quỳ chín lạy nhận Bách Lí Khinh Miểu làm sư phụ. Bách Lí Khinh Miểu nắm tay nó dẫn đến giới thiệu với Chung Ly Khiêm và Thanh Tuyết chân nhân.
Thần thức cảm giác được thiếu niên trước mặt Bách Lí Khinh Miểu thì "dương quang", vừa quay lưng lại thì sắc mặt âm u, ánh mắt độc địa, Thanh Tuyết chân nhân nhiệt liệt biểu dương thiếu niên là đứa bé giỏi giang, cụ cháu hai người vẻ như rất bắt sóng nhau, Chung Ly Khiêm ôm cái đầu phát đau.
Còn nghe Bách Lí Khinh Miểu vui sướng nói:
"Chung Ly đại ca, Túc Hoè sinh ra vào ngày ta đuổi quỷ đấy, thấy hai ta có duyên đặc biệt không?"
Chung Ly Khiêm lập tức đầy bụng tâm sự, muốn ngăn nàng nhận đồ đệ nhưng đánh không lại Thanh Tuyết chân nhân, chỉ có thể trầm ngâm tĩnh toạ suốt một đêm, ngày hôm sau mặt trời chiếu sáng mái đầu bạc tung bay của y.
Bách Lí Khinh Miểu:...
"Chung Ly đại ca, vì hôm qua ta nhận đồ đệ sợ không dạy dỗ được nó, sầu não ngồi chong chong suốt một đêm mới hại huynh lo đến bạc tóc sao?" Bách Lí Khinh Miểu khổ sở nói.
Chung Ly Khiêm bình tĩnh lắc đầu, Bách Lí Khinh Miểu nói sai một chuyện, kỳ thật sau khi nhận đệ tử nàng vẫn luôn mang cảm xúc vui vẻ bay bổng mong chờ. Sở dĩ ưu sầu suốt một đêm là bởi khi bóng tối buông xuống Chung Ly Khiêm ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao, tin rằng bản thân mình sẽ không bao giờ dạy dỗ nổi Bách Lí Khinh Miểu, Bách Lí Khinh Miểu bị cảm xúc của y ảnh hưởng mới phát sầu suốt đêm.
"Người tu chân sau Nguyên Anh kì có thể trọng tố hình dáng của mình, ta có sầu khổ thế nào cũng không thể một đêm bạc đầu được."
Chung Ly Khiêm túm cao đầu tóc rối tung, sạch sẽ khéo léo tự chỉnh trang bản thân.
Ngụ ý là y tự biến tóc thành trắng, còn chưa có ý định khôi phục nữa.
Bách Lí Khinh Miểu khó hiểu, các độc giả của "Ngược luyến phong hoa - Bản sửa chữa" cũng không rõ.
"Đoạn ba người cùng đi này tuyệt đấy, ba người xài chung ba con mắt, vừa vặn mỗi người một con, này còn coi như công bằng. Nhưng ba người xài chung một bộ não là như thế nào? Chung Ly Khiêm có phải hơi bị mệt mỏi quá rồi không, đi không nổi nữa?"
"Tôi sai rồi, tôi thấy Thanh Tuyết sặc mùi công, còn tưởng chị ấy là cặp đôi hoàn cảnh của nữ chính ngốc ngọt xinh, ai ngờ chị ấy lại thẳng đến mức này. Nếu không có Chung Ly Khiêm đi theo, nơi nào hai người kia đi qua nơi đó không còn một ngọn cỏ, muông thú bỏ chạy. Hai người các chị đi du lịch phượt chỉ có hai khả năng, hoặc là Thanh Tuyết đánh chết tất cả mọi người gặp được trên đường, hoặc là hai người bị người ta đánh chết. May mà có Chung Ly Khiêm."
"Không phải chứ, Thanh Tuyết này sao càng ngày càng thấy lạ lạ nhỉ. Nam Quách thế gia mời đồng đạo khắp nơi đến tham dự tiệc thôi nôi đứa con mới chào đời, đêm ăn tiệc đó bà ấy đập bay Bia Trấn Hồn ở hậu viện Nam Quách thế gia, vạch trần chân tướng chuyện Nam Quách thế gia rút linh căn thứ tử và các con cháu chi nhánh mới sinh ra được một đích tử đơn linh căn tư chất cực cao như thế, thả ra vô số oan hồn hài đồng chết thảm."
"Lầu trên ơi thế không phải chuyện tốt sao? Thanh Tuyết chân nhân nhà tôi là một Tán Tiên lương thiện biết bao."
"Vấn đề là bà ấy không cùng các đồng môn Chính đạo chỉ trích Nam Quách Thế Gia mà túm lấy gia chủ nhà người ta vẻ mặt hưng phấn hỏi ông làm thế nào bồi dưỡng được oan hồn ưu tú thế, còn hỏi những oan hồn này có thể cho mình không? Nếu không phải Chung Ly Khiêm giải thích rằng bà ấy đang mỉa mai thì cùng ngày Chính đạo tu sĩ đã siêu độ bả cùng với oan hồn của Nam Quách thế gia luôn một lượt rồi."
"Chị í nghe thấy tà thuật tách linh căn xong còn mắt sáng lập loè nhìn chằm chằm Bách Lí Khinh Miểu, tôi đọc đến đó mà sởn tóc gáy, sợ Bách Lí Khinh Miểu tỉnh dậy linh căn không còn."
"Tôi không tin đâu, dù sao tôi cũng thấy Thanh Tuyết chân nhân là người chiều chuộng Bách Lí Khinh Miểu nhất, chị ấy chắc chắn là muốn cứu những em bé đáng thương đó."
"Bạn lầu trên nói thế chắc cũng ngốc ngọt giống Bách Lí Khinh Miểu rồi. Thanh Tuyết có vấn đề đến Chung Ly Khiêm là một người mù cũng nhìn ra rồi, đôi mắt chỉ có thể trông đồ vật kia của Bách Lí Khinh Miểu không thể quyên cho Chung Ly Khiêm sao? Tặng cho Khiêm của chúng ta một bầu trời ngời sáng đi!"
"Tôi không thèm quan tâm Thanh Tuyết và Chung Ly Khiêm tranh nhau đoá hoa ngốc ngọt, tôi chỉ quan tâm một chuyện. Tác giả bạn ngẩng đầu nhìn nhan đề tự tay mình viết đi "Ngược luyến phong hoa: Chàng là điều duy nhất trong ta bất biến", bạn vỗ vỗ lương tâm, hỏi xem văn với vẻ có làm mất mặt cái nhan đề này không cơ chứ?"
"Truyện cứ lạc đề đi, thích buôn dưa."
"Thích buôn dưa + 10086"
Bách Lí Khinh Miểu không hiểu vì sao tóc Chung Ly Khiêm hoá bạc, Văn Nhân Ách đọc truyện thì biết, y đang tu tập một môn pháp thuật khắc chế Quỷ tu - Tử Bất Ngữ.
Đây là loại pháp thuật chỉ có những người nghiên cứu về điển tàng Nho gia của tứ đại thế gia mới có thể luyện. Người luyện thuật này sẽ trong một đêm cảm thụ tang thương nhân gian, một đầu tóc bạc là minh chứng. Sau khi tu Tử Bất Ngữ, Quỷ tu không dám lại gần, sẽ bị khí đại đức áp chế.
Quả nhiên sau khi tóc Chung Ly Khiêm hoá thành màu bạc, Thanh Tuyết chân nhân và nam 5 Quỷ tu Túc Hoè trở nên thành thật hơn nhiều. Ít nhất là vị Quỷ tu Cừu Tùng Tuyết này ở Huyền Uyên tông đã luyện ra một thân bản lĩnh co được dãn được, trước mặt Chung Ly Khiêm học cách phải suy nghĩ hai lần, gặp chuyện sẽ thương nghị với Chung Ly Khiêm, không để xuất hiện thảm kịch ba người bị mấy chục tu sĩ đuổi giết nữa.
Sau khi Chung Ly Khiêm tu thành Tử Bất Ngữ, nhân dịp du ngoạn nhân gian truyền đạo, dạy dỗ trẻ em nông thôn đọc văn viết chữ, ba thế hệ sư đồ Thanh Tuyết, Bách Lí Khinh Miểu, Túc Hoè cũng ngoan ngoãn nghe lời Chung Ly Khiêm phân phó, cùng nhau điều hành trường học. Hai mươi năm sau, Chung Ly Khiêm ngộ đạo của bản thân, "Người theo đạo làm thầy, truyền đạo thụ nghiệp giải thích hồ mê", hoàn toàn thoát khỏi trói buộc của danh khí Chung Ly Thế gia, bằng sức mạnh bản thân tấn chức Đại thừa kì.
Sau Đại thừa kì y có thể biến tóc đen lại nhưng Chung Ly Khiêm cảm thấy tóc bạc của mình càng có lợi cho việc giáo hoá nên không thay đổi, tự xưng Hạc Phát Tán Nhân, lưu lại tên tuổi của mình ở Tu chân giới.
Ba mươi năm trôi qua, mỗi người đều có tiến cảnh, khi Bách Lí Khinh Miểu nhờ cuộc sống học đường mà càng ngày càng thêm trầm tĩnh, dường như tác giả cuối cùng cũng nhớ ra áng văn này tên là "Ngược luyến phong hoa", Bách Lí Khinh Miểu nhận được truyền tin của sư môn.
Thanh Vinh chân nhân nói, chưởng môn hôn mê nhiều năm chỉ cần thêm một cây linh dược Toả Tâm Thảo làm thuốc chính là có thể khôi phục như cũ, Thượng Thanh phái nghe ngóng được Tử Linh Các lánh đời nhiều năm có thuốc này, Hạ Văn Triều đã đến Tử Linh Các xin thuốc bị Tử Linh Các làm khó đủ điều, sợ là khó lấy được linh dược. Nếu Bách Lí Khinh Miểu tiện mong nàng có thể đi Tử Linh Các giúp đỡ sư huynh xin thuốc.
Bách Lí Khinh Miểu nhìn thấy ba chữ "Hạ Văn Triều" trong tim, cõi lòng an yên đã lâu lại nhói lên một chút.
Chung Ly Khiêm cảm nhận được Bách Lí Khinh Miểu đau lòng, nhẹ nhàng nói:
"Chúng ta cùng đi nhé, ơn thầy phải báo, nghiệt duyên phải cắt. Né tránh không phải biện pháp, du ngoạn nhiều năm rồi cũng nên xem xem tâm cảnh của cô đã vững vàng hơn chưa."
Tổ hợp bốn người trước mắt lấy Chung Ly Khiêm làm lá cờ đầu, thấy y đồng ý liền khởi hành đi Tử Linh Các. Tử Linh Các ở trên núi Thái Âm cực Bắc, là môn phái trung lập trốn chặt nấp kĩ, Chính Ma đại chiến năm đó cũng không ai ra tay, vô cùng thần bí.
Cốt truyện bản sửa chữa dừng lại tại đó. Văn Nhân Ách không quên Tán Tiên Tử Linh Các từng bị mình hành hung kia, càng nhớ nhung cách cô ta đoạt xá.
Thật ra Tán Tiên và Huyết Tu có mối quan hệ về thể chất rất kì diệu, đều là cơ thể biến mất, thần hồn làm một, không bị cảnh giới tu chân trói buộc, không biết phương pháp đoạt xá của Tán Tiên Tử Linh Các có thể tạm thời làm giảm bớt sự thèm muốn của Huyết tu với huyết hồn không nhỉ? Văn Nhân Ách khép sách lại, quyết định cũng khởi hành đi Tử Linh Các.
***
Tác giả nói:
Chung Ly Khiêm: Ba mươi năm, dường như ta đã trưởng thành hơn không ít, chứng kiến biết bao tang thương của thế gian.
Thanh Tuyết, Túc Hòe *thì thầm*: Thôn này hình như có quỷ, hay là chúng ta đi...
Chung Ly Khiêm: Gì?
Thanh Tuyết, Túc Hoè *ngẩng đầu ưỡn ngực khoe khăn quàng đỏ*: Chúng ta đi hoàn thành tâm nguyện của cô ấy, mau chóng siêu độ, tống nhập luân hồi!
Chung Ly Khiêm: Ừm.
Bách Lí Khinh Miểu *vui vẻ*: Chung Ly đại ca, huynh xem đệ tử của ta ngoan thế cơ chứ!
Chung Ly Khiêm:... Mệt lòng.
Bế quan ba mươi năm, hắn không những không tìm được cách khôi phục cơ thể hơn nữa theo thời gian, sự thèm muốn với huyết hồn càng tăng lên. Ngay cả khi đã cắt đứt ngũ cảm hắn không cần ai dạy cũng biết được phương pháp dùng huyết hồn tu luyện. Đầu tiên cơ thể hoá thành huyết vụ, bao vây, hoà tan đối phương thành máu loãng, rồi dẫn máu chảy qua đồ đằng trảm huyết khắc trên huyết hồn, sau khi vận chuyển 36 chu thiên thì có thể hấp thu nguyên vẹn một tu giả, đến vụn cũng không dư, chân nguyên trong đó có thể bảo lưu không chút tổn thất.
Một tu giả Đại thừa kì, cho dù tư chất thiên phú siêu quần, lại gặp được bao nhiêu cảnh ngộ thần nhân cũng cần ít nhất một trăm năm mới có thể tu luyện đến, nhưng một Huyết tu hấp thu hết sạch công lực của một tu giả Đại thừa kì chỉ cần ba ngày.
Nếu từ Trúc cơ kì đã sửa tu Thuật Trảm Huyết, hơn nữa có đủ số lượng tu giả để hấp thu thế thì Huyết tu đó chỉ cần không đến một năm là có thể trở thành Đại La Kim Tiên, trong vòng mười năm phá đảo Tiên giới một bước thành Thần.
Văn Nhân Ách từng nói, "Ma" trong Chính đạo Ma đạo hoàn toàn khác với "Ma" trong Ma tính. Cái gì là "Ma"? Trong một giới, chỉ cần có một "Ma", thì giới ấy sẽ không còn một ngọn cỏ, sự sống tận diệt, đó là "Ma".
3000 đại đạo, đếm không hết Ma do các tiểu thế giới sinh ra, Thượng cổ Thiên sinh thần hợp lực phong ấn mười tám vạn Ma thần, hy sinh hơn nửa mới có thể phong ấn mười tám vạn Ma thần vào Ma giới, đường dẫn duy nhất giữa Ma giới và các giới khác chính là U Minh Huyết Hải, vào U Minh Huyết Hải cửu tử vô sinh.
Ân Hàn Giang nhận mệnh Văn Nhân Ách đi tìm Viên đàn chủ kiểm tra đối chiếu danh sách môn nhân Huyền Uyên tông. Mấy việc nhỏ như vậy trước nay Văn Nhân Ách Ân Hàn Giang không quan tâm đến, nhân sự các thứ đều là do Viên đàn chủ khéo đưa đẩy quản lý. Muốn tìm ra Sầm Chính Kỳ cần Viên đàn chủ hỗ trợ.
Y đi rồi Văn Nhân Ách mới chậm rãi xoay người lại. Ba mươi năm qua đi, hắn hy vọng biết bao Ân Hàn Giang đã tấn chức Đại thừa kì, có thể đạt đến cảnh giới vạn sự vô tâm, sẽ không vì hắn chết mà điên cuồng, như vậy hắn có thể an tâm đi vào U Minh Huyết Hải rồi.
Trong "Diệt thế thần tôn - Quyển I", Hạ Văn Triều và Huyết Ma lão tổ, còn có Sầm Chính Kỳ, ba người lợi dụng tin tức Bách Lí Khinh Miểu gặp nạn, dẫn Văn Nhân Ách đến U Minh Huyết Hải sau khi giao chiến một trận đánh hắn rơi vào U Minh Huyết Hải.
Có một vài việc dường như là định mệnh, Văn Nhân Ách bắt buộc phải vào U Minh Huyết Hải, nơi đó là mồ chôn của hắn.
Thoát được khỏi mệnh số bị Bách Lí Khinh Miểu cứu sau Chính Ma đại chiến, cuối cùng Bách Lí Khinh Miểu cũng buông tay Hạ Văn Triều dưới sự giúp đỡ của Chung Ly Khiêm, Văn Nhân Ách cho rằng bản thân làm được nhiều như vậy, số mệnh sẽ lệch khỏi quỹ đạo một chút. Ai ngờ ba mươi năm tu luyện không hề tiến triển, dường như U Minh Huyết Hải là nơi bắt buộc hắn phải đến.
Vậy Ân Hàn Giang phát cuồng, có phải cũng là định số hay không?
Không, không phải. Văn Nhân Ách nhìn cánh tay còn lại của mình, nắm chặt tay.
Thất Sát vẫn, Phá Quân cuồng tuyệt sẽ không xảy ra, chỉ có Thất Sát vẫn, Phá Quân tuyệt.
Hắn đã từng dặn Ân Hàn Giang nếu mình chết thì cho phép y xuống làm bạn.
Sau khi dàn xếp tốt nhất có thể, Văn Nhân Ách bắt đầu chuẩn bị cho việc đi U Minh Huyết Hải, đầu tiên hắn muốn giải quyết hậu hoạ.
Hơn ba mươi năm trước lấy được "Diệt thế thần tôn" Văn Nhân Ách vẫn chưa để ý đến phản đồ của Ma tông Sầm Chính Kỳ được nhắc đến trong sách, xa gần không nhớ nổi cái tên này. Huyền Uyên tông có nhiều người như vậy, bốn đàn chủ hai hộ pháp đều nhà ai nhà nấy quản, Văn Nhân Ách đến Thư Diễm Diễm có một thuộc hạ họ "Hách Liên" cũng không biết, sao có thể nhớ rõ Sầm Chính Kỳ.
Sai Ân Hàn Giang tìm là mong y đi đến nơi nào đó cách xa Văn Nhân Ách một chút nhưng phải gần nhất có thể, giữ gìn hắn tránh được bản năng của Huyết tu lại cho Ân Hàn Giang không có cảm giác bị xa lánh.
Văn Nhân Ách không thèm để ý thuộc hạ có tâm phản loạn không, có muốn làm môn nhân dưới Ma Tôn Huyền Uyên Tông không, làm môn nhân có tốt không. Nhưng Sầm Chính Kỳ trong truyện có ba tội.
Thứ nhất, cấu kết với Hạ Văn Triều sát hại Thư Diễm Diễm. Hạ Văn Triều ghi thù Thư Diễm Diễm, sau khi kết giao với Sầm Chính Kỳ tướng mạo bình thường khó nhận dạng thì âm thầm tính kế, giăng bẫy rập giết hại Thư Diễm Diễm.
Thứ hai, giúp Hạ Văn Triều trừ bỏ những người duy nhất trong Chính đạo không ủng hộ nam chính, còn đổ vấy lên người Văn Nhân Ách.
Thứ ba, liên thủ với Hạ Văn Triều sát hại Văn Nhân Ách.
Sau khi Văn Nhân Ách chết Huyền Uyên tông rơi vào tay Sầm Chính Kỳ, Hạ Văn Triều và Bách Lí Khinh Miểu phi thăng, không biết nội dung của quyển thứ hai còn nói đến Huyền Uyên tông hay không, bốn đàn chủ và hộ pháp còn dư lại mấy người.
Cho dù sau này phải đánh vào U Minh Huyết Hải cũng sẽ do chân hắn tự bước mà không phải do phản đồ ép đi.
Huyền Uyên tông, người thích hợp nhất có thể hoàn thành nhiệm vụ này còn không lắm chuyện dò hỏi chỉ có Ân Hàn Giang.
Ân Hàn Giang tìm Viên đàn chủ lấy danh sách môn nhân, danh sách rất chi tiết tỉ mỉ, đến cả những người đã ngã xuống khi lão Tông chủ còn sống cũng có, gia nhập Huyền Uyên tông ở đâu, bao giờ, ai dẫn vào, trong quá trình có những thay đổi gì Viên đàn chủ đều ghi rõ ràng.
"Lão phu 300 trước gia nhập Huyền Uyên tông, 200 năm trước trở thành Đàn chủ Tổng đàn từ đó về sau ghi chép đầy đủ mọi thứ. 100 năm trước đó chỉ ghi chép theo trí nhớ, không quá đầy đủ, còn ghi chép quá 300 năm trước đã mất hết rồi."
Viên đàn chủ tự xưng lão phu trên thực tế ngoại hình không già chỉ là hơi béo, như một người đàn ông trung niên bình thường.
Ân Hàn Giang cẩn thận xem danh sách, hoàn toàn không thấy cái tên Sầm Chính Kỳ. Y trả bản ghi chép trong 200 năm cho Viên đàn chủ, giữ lại phần danh sách tàn khuyết thiếu sót 100 năm trước, dựa theo những môn nhân đã gia nhập Huyền Uyên tông từ 300 năm trước mà vẫn còn sống đến bây giờ điều tra từng bước.
"Không biết Tôn thượng cần danh sách để làm gì? Lão phu có giúp đỡ được chút nào cho Tôn thượng không?" Viên đàn chủ chân chó cười nói với Ân Hàn Giang.
"Không." Ân Hàn Giang cất danh sách đi, không nói ra cái tên "Sầm Chính Kỳ".
Nếu gã ta thật sự là phản đồ, còn cải tên, một khi để lộ ra tiếng gió sợ là rút dây động rừng.
Y nghiên cứu danh sách, đầu tiên loại trừ những môn nhân dưới Nguyên Anh kì. Ở Huyền Uyên tông mà tu vi quá thấp thì đến cơ hội làm phản đồ cũng không có đâu. Những người còn sống sau 200 năm cũng chỉ có mấy đàn chủ hộ pháp và cao thủ tâm phúc của họ.
300 năm trước Cừu Tùng Tuyết là Quỷ tu Minh Hoả đàn, nàng ta không có não không làm được phản đồ, gạch bỏ.
Thư Diễm Diễm gia nhập vào 150 năm trước, năm đó nàng dựa vào lão Tông chủ vừa đến Huyền Uyên tông thì trở thành Hữu hộ pháp, cũng có thể gạch bỏ.
Tuy nhiên Thư Diễm Diễm có một tên thuộc hạ gọi là Hách Liên Dật, Hợp Thể kì đã nhiều năm, 300 năm trước đó là đệ tử Huyền Uyên tông, không có ghi chép nào chi tiết về gã, người như vậy mà có thể an ổn làm nam sủng của Thư Diễm Diễm bao nhiêu năm nghĩ cũng thật kì lạ.
Cuối cùng, khoanh vùng ở Hách Liên Dật và ba người Miêu, Nguyễn, Viên đàn chủ. Mấy người này đều không tiện điều tra cho lắm.
Ân Hàn Giang quay lại báo cáo kết quả điều tra, Văn Nhân Ách ngồi trên ghế, trong tay cầm "Ngược luyến phong hoa" khẽ gật đầu lấy làm tán dương.
Sầm Chính Kỳ phải đến tiến triển cốt truyện trăm năm nữa mới lên sân khấu, có khi sau này mới gia nhập cũng nên. Nhưng bốn người trước mắt Ân Hàn Giang điều tra ra được cũng không thể bỏ qua, cần âm thầm quan sát.
Ngoài việc phòng ngừa phản đồ ra còn có Bách Lí Khinh Miểu bên kia cũng khiến cho người ta chú ý.
Ba người Bách Lí Khinh Miểu, Thanh Tuyết chân nhân, Chung Ly Khiêm lưu lạc ba mươi năm, từ những chi tiết trong sách có thể thấy Cừu Tùng Tuyết bao lần lòi đuôi, ít nhiều có Chung Ly Khiêm che giấu cho vả lại Bách Lí Khinh Miểu cũng ngây thơ dễ lừa lúc này mới không bại lộ thân phận. Trong ba mươi năm nội dung không có xung đột gì lớn, tác giả cũng chỉ viết mấy chương lông gà vỏ tỏi, vậy mà đến lông gà vỏ tỏi này cũng làm Văn Nhân Ách không nhịn được nhiều lần phải lau mồ hôi lạnh vì Cừu Tùng Tuyết, Chung Ly Khiêm đang ở trong cục thì lại càng miễn bàn.
Nghe nói 22 năm trước y sau một đêm bạc đầu, hiện tại hạc phát đồng nhan, thoạt nhìn thêm giống thần tiên.
Tại sao 22 năm trước Chung Ly Khiêm lại bạc đầu?
Lý do là ngay lúc đó Bách Lí Khinh Miểu thu một đồ đệ mười tám tuổi "trẻ trung", "thanh xuân", "dương quang", "lương thiện". Nói đến người đệ tử này, Bách Lí Khinh Miểu và nó cũng có khúc chiết. Mười tám năm trước, lần đầu tiên nàng xuống núi rèn luyện đi ngang qua một thôn trang quỷ ám, vì giúp thôn trang này đuổi quỷ mà còn tới Vạn Lí Băng Nguyên muộn mấy ngày, Văn Nhân Ách và Ân Hàn Giang phải đợi nàng thêm mấy ngày.
Mười tám năm sau, nhờ sự huyền diệu của cơ duyên, Bách Lí Khinh Miểu lại đi vào thôn trang này, phát hiện ra một thiếu niên tập võ từ nhỏ, thế mà có thể học hiểu tiến vào Luyện khí kì cho dù không có thầy dạy, kém một bước là Trúc cơ. Lúc ấy Bách Lí Khinh Miểu đã Hoá thần kì, thấy một đứa nhỏ tư chất tốt như vậy lập tức nảy sinh lòng ham thu đồ đệ.
Nhân lúc Chung Ly Khiêm đang giúp Thanh Tuyết chân nhân chạy trốn tu sĩ chính đạo nhằng nhẵng đuổi theo không buông, không có thời gian để ý đến nàng bèn giúp thiếu niên này tấn Trúc cơ, đợi đến khi Chung Ly Khiêm giải quyết hết tu sĩ chính đạo quay lại thiếu niên đã ba quỳ chín lạy nhận Bách Lí Khinh Miểu làm sư phụ. Bách Lí Khinh Miểu nắm tay nó dẫn đến giới thiệu với Chung Ly Khiêm và Thanh Tuyết chân nhân.
Thần thức cảm giác được thiếu niên trước mặt Bách Lí Khinh Miểu thì "dương quang", vừa quay lưng lại thì sắc mặt âm u, ánh mắt độc địa, Thanh Tuyết chân nhân nhiệt liệt biểu dương thiếu niên là đứa bé giỏi giang, cụ cháu hai người vẻ như rất bắt sóng nhau, Chung Ly Khiêm ôm cái đầu phát đau.
Còn nghe Bách Lí Khinh Miểu vui sướng nói:
"Chung Ly đại ca, Túc Hoè sinh ra vào ngày ta đuổi quỷ đấy, thấy hai ta có duyên đặc biệt không?"
Chung Ly Khiêm lập tức đầy bụng tâm sự, muốn ngăn nàng nhận đồ đệ nhưng đánh không lại Thanh Tuyết chân nhân, chỉ có thể trầm ngâm tĩnh toạ suốt một đêm, ngày hôm sau mặt trời chiếu sáng mái đầu bạc tung bay của y.
Bách Lí Khinh Miểu:...
"Chung Ly đại ca, vì hôm qua ta nhận đồ đệ sợ không dạy dỗ được nó, sầu não ngồi chong chong suốt một đêm mới hại huynh lo đến bạc tóc sao?" Bách Lí Khinh Miểu khổ sở nói.
Chung Ly Khiêm bình tĩnh lắc đầu, Bách Lí Khinh Miểu nói sai một chuyện, kỳ thật sau khi nhận đệ tử nàng vẫn luôn mang cảm xúc vui vẻ bay bổng mong chờ. Sở dĩ ưu sầu suốt một đêm là bởi khi bóng tối buông xuống Chung Ly Khiêm ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao, tin rằng bản thân mình sẽ không bao giờ dạy dỗ nổi Bách Lí Khinh Miểu, Bách Lí Khinh Miểu bị cảm xúc của y ảnh hưởng mới phát sầu suốt đêm.
"Người tu chân sau Nguyên Anh kì có thể trọng tố hình dáng của mình, ta có sầu khổ thế nào cũng không thể một đêm bạc đầu được."
Chung Ly Khiêm túm cao đầu tóc rối tung, sạch sẽ khéo léo tự chỉnh trang bản thân.
Ngụ ý là y tự biến tóc thành trắng, còn chưa có ý định khôi phục nữa.
Bách Lí Khinh Miểu khó hiểu, các độc giả của "Ngược luyến phong hoa - Bản sửa chữa" cũng không rõ.
"Đoạn ba người cùng đi này tuyệt đấy, ba người xài chung ba con mắt, vừa vặn mỗi người một con, này còn coi như công bằng. Nhưng ba người xài chung một bộ não là như thế nào? Chung Ly Khiêm có phải hơi bị mệt mỏi quá rồi không, đi không nổi nữa?"
"Tôi sai rồi, tôi thấy Thanh Tuyết sặc mùi công, còn tưởng chị ấy là cặp đôi hoàn cảnh của nữ chính ngốc ngọt xinh, ai ngờ chị ấy lại thẳng đến mức này. Nếu không có Chung Ly Khiêm đi theo, nơi nào hai người kia đi qua nơi đó không còn một ngọn cỏ, muông thú bỏ chạy. Hai người các chị đi du lịch phượt chỉ có hai khả năng, hoặc là Thanh Tuyết đánh chết tất cả mọi người gặp được trên đường, hoặc là hai người bị người ta đánh chết. May mà có Chung Ly Khiêm."
"Không phải chứ, Thanh Tuyết này sao càng ngày càng thấy lạ lạ nhỉ. Nam Quách thế gia mời đồng đạo khắp nơi đến tham dự tiệc thôi nôi đứa con mới chào đời, đêm ăn tiệc đó bà ấy đập bay Bia Trấn Hồn ở hậu viện Nam Quách thế gia, vạch trần chân tướng chuyện Nam Quách thế gia rút linh căn thứ tử và các con cháu chi nhánh mới sinh ra được một đích tử đơn linh căn tư chất cực cao như thế, thả ra vô số oan hồn hài đồng chết thảm."
"Lầu trên ơi thế không phải chuyện tốt sao? Thanh Tuyết chân nhân nhà tôi là một Tán Tiên lương thiện biết bao."
"Vấn đề là bà ấy không cùng các đồng môn Chính đạo chỉ trích Nam Quách Thế Gia mà túm lấy gia chủ nhà người ta vẻ mặt hưng phấn hỏi ông làm thế nào bồi dưỡng được oan hồn ưu tú thế, còn hỏi những oan hồn này có thể cho mình không? Nếu không phải Chung Ly Khiêm giải thích rằng bà ấy đang mỉa mai thì cùng ngày Chính đạo tu sĩ đã siêu độ bả cùng với oan hồn của Nam Quách thế gia luôn một lượt rồi."
"Chị í nghe thấy tà thuật tách linh căn xong còn mắt sáng lập loè nhìn chằm chằm Bách Lí Khinh Miểu, tôi đọc đến đó mà sởn tóc gáy, sợ Bách Lí Khinh Miểu tỉnh dậy linh căn không còn."
"Tôi không tin đâu, dù sao tôi cũng thấy Thanh Tuyết chân nhân là người chiều chuộng Bách Lí Khinh Miểu nhất, chị ấy chắc chắn là muốn cứu những em bé đáng thương đó."
"Bạn lầu trên nói thế chắc cũng ngốc ngọt giống Bách Lí Khinh Miểu rồi. Thanh Tuyết có vấn đề đến Chung Ly Khiêm là một người mù cũng nhìn ra rồi, đôi mắt chỉ có thể trông đồ vật kia của Bách Lí Khinh Miểu không thể quyên cho Chung Ly Khiêm sao? Tặng cho Khiêm của chúng ta một bầu trời ngời sáng đi!"
"Tôi không thèm quan tâm Thanh Tuyết và Chung Ly Khiêm tranh nhau đoá hoa ngốc ngọt, tôi chỉ quan tâm một chuyện. Tác giả bạn ngẩng đầu nhìn nhan đề tự tay mình viết đi "Ngược luyến phong hoa: Chàng là điều duy nhất trong ta bất biến", bạn vỗ vỗ lương tâm, hỏi xem văn với vẻ có làm mất mặt cái nhan đề này không cơ chứ?"
"Truyện cứ lạc đề đi, thích buôn dưa."
"Thích buôn dưa + 10086"
Bách Lí Khinh Miểu không hiểu vì sao tóc Chung Ly Khiêm hoá bạc, Văn Nhân Ách đọc truyện thì biết, y đang tu tập một môn pháp thuật khắc chế Quỷ tu - Tử Bất Ngữ.
Đây là loại pháp thuật chỉ có những người nghiên cứu về điển tàng Nho gia của tứ đại thế gia mới có thể luyện. Người luyện thuật này sẽ trong một đêm cảm thụ tang thương nhân gian, một đầu tóc bạc là minh chứng. Sau khi tu Tử Bất Ngữ, Quỷ tu không dám lại gần, sẽ bị khí đại đức áp chế.
Quả nhiên sau khi tóc Chung Ly Khiêm hoá thành màu bạc, Thanh Tuyết chân nhân và nam 5 Quỷ tu Túc Hoè trở nên thành thật hơn nhiều. Ít nhất là vị Quỷ tu Cừu Tùng Tuyết này ở Huyền Uyên tông đã luyện ra một thân bản lĩnh co được dãn được, trước mặt Chung Ly Khiêm học cách phải suy nghĩ hai lần, gặp chuyện sẽ thương nghị với Chung Ly Khiêm, không để xuất hiện thảm kịch ba người bị mấy chục tu sĩ đuổi giết nữa.
Sau khi Chung Ly Khiêm tu thành Tử Bất Ngữ, nhân dịp du ngoạn nhân gian truyền đạo, dạy dỗ trẻ em nông thôn đọc văn viết chữ, ba thế hệ sư đồ Thanh Tuyết, Bách Lí Khinh Miểu, Túc Hoè cũng ngoan ngoãn nghe lời Chung Ly Khiêm phân phó, cùng nhau điều hành trường học. Hai mươi năm sau, Chung Ly Khiêm ngộ đạo của bản thân, "Người theo đạo làm thầy, truyền đạo thụ nghiệp giải thích hồ mê", hoàn toàn thoát khỏi trói buộc của danh khí Chung Ly Thế gia, bằng sức mạnh bản thân tấn chức Đại thừa kì.
Sau Đại thừa kì y có thể biến tóc đen lại nhưng Chung Ly Khiêm cảm thấy tóc bạc của mình càng có lợi cho việc giáo hoá nên không thay đổi, tự xưng Hạc Phát Tán Nhân, lưu lại tên tuổi của mình ở Tu chân giới.
Ba mươi năm trôi qua, mỗi người đều có tiến cảnh, khi Bách Lí Khinh Miểu nhờ cuộc sống học đường mà càng ngày càng thêm trầm tĩnh, dường như tác giả cuối cùng cũng nhớ ra áng văn này tên là "Ngược luyến phong hoa", Bách Lí Khinh Miểu nhận được truyền tin của sư môn.
Thanh Vinh chân nhân nói, chưởng môn hôn mê nhiều năm chỉ cần thêm một cây linh dược Toả Tâm Thảo làm thuốc chính là có thể khôi phục như cũ, Thượng Thanh phái nghe ngóng được Tử Linh Các lánh đời nhiều năm có thuốc này, Hạ Văn Triều đã đến Tử Linh Các xin thuốc bị Tử Linh Các làm khó đủ điều, sợ là khó lấy được linh dược. Nếu Bách Lí Khinh Miểu tiện mong nàng có thể đi Tử Linh Các giúp đỡ sư huynh xin thuốc.
Bách Lí Khinh Miểu nhìn thấy ba chữ "Hạ Văn Triều" trong tim, cõi lòng an yên đã lâu lại nhói lên một chút.
Chung Ly Khiêm cảm nhận được Bách Lí Khinh Miểu đau lòng, nhẹ nhàng nói:
"Chúng ta cùng đi nhé, ơn thầy phải báo, nghiệt duyên phải cắt. Né tránh không phải biện pháp, du ngoạn nhiều năm rồi cũng nên xem xem tâm cảnh của cô đã vững vàng hơn chưa."
Tổ hợp bốn người trước mắt lấy Chung Ly Khiêm làm lá cờ đầu, thấy y đồng ý liền khởi hành đi Tử Linh Các. Tử Linh Các ở trên núi Thái Âm cực Bắc, là môn phái trung lập trốn chặt nấp kĩ, Chính Ma đại chiến năm đó cũng không ai ra tay, vô cùng thần bí.
Cốt truyện bản sửa chữa dừng lại tại đó. Văn Nhân Ách không quên Tán Tiên Tử Linh Các từng bị mình hành hung kia, càng nhớ nhung cách cô ta đoạt xá.
Thật ra Tán Tiên và Huyết Tu có mối quan hệ về thể chất rất kì diệu, đều là cơ thể biến mất, thần hồn làm một, không bị cảnh giới tu chân trói buộc, không biết phương pháp đoạt xá của Tán Tiên Tử Linh Các có thể tạm thời làm giảm bớt sự thèm muốn của Huyết tu với huyết hồn không nhỉ? Văn Nhân Ách khép sách lại, quyết định cũng khởi hành đi Tử Linh Các.
***
Tác giả nói:
Chung Ly Khiêm: Ba mươi năm, dường như ta đã trưởng thành hơn không ít, chứng kiến biết bao tang thương của thế gian.
Thanh Tuyết, Túc Hòe *thì thầm*: Thôn này hình như có quỷ, hay là chúng ta đi...
Chung Ly Khiêm: Gì?
Thanh Tuyết, Túc Hoè *ngẩng đầu ưỡn ngực khoe khăn quàng đỏ*: Chúng ta đi hoàn thành tâm nguyện của cô ấy, mau chóng siêu độ, tống nhập luân hồi!
Chung Ly Khiêm: Ừm.
Bách Lí Khinh Miểu *vui vẻ*: Chung Ly đại ca, huynh xem đệ tử của ta ngoan thế cơ chứ!
Chung Ly Khiêm:... Mệt lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.