Ma Tôn Cùng Thần Tôn Vợ Chồng Diễn Kịch Hằng Ngày
Chương 121: Thương Lan châu
Hạnh Dao Vị Vãn
22/06/2019
thì ra, mắt Trầm Ngọc hiện giờ tuy mù nhưng lại không thật sự yếu ớt như nàng nghĩ. Vậy mà, nàng vẫn xem Trầm Ngọc là người ngay cả đường
cũng không thể đi được bình thường mà chiếu cố. Trầm Ngọc từng nói nàng
vài lần nhưng nàng cũng chưa từng tin tưởng. hiện tại nghĩ
đến, thật sự là chính mình đã quá mức xem thường hắn.
“Nhưng thời điểm ta gặp được hắn, đôi mắt hắn còn……” Lăng Yên rất nhanh lại nghĩ đến chuyện này, do dự nói.
Xích Diễn lại thở dài, lúc này mới giải thích: “Ngươi có từng nghe nói qua về Thương Lan châu?”
Lăng Yên từ nhỏ sinh ra ở Thần giới, tuy rằng về sau rời khỏi Thần giới một thời gian, nhưng sự tình về Thương Lan châu, lại thập phần rõ ràng.
Chuẩn xác mà nói, ngay cả đối với Thần giới, Thương Lan châu cũng là một truyền thuyết.
Trung tâm Thần giới gọi là Vân La Thiên tháp, nơi đó là địa phương mà nhóm thượng thần lựa chọn bế quan. Bởi vì ở trong tháp, có thiên địa linh khí tinh thuần nhất, có thể khiến cho tu luyện giả làm ít công to[1].
[1] Làm ít công to: sức lực bỏ ra ít nhưng thành quả nhận lại nhiều.
Địa phương quan trọng như thế, Thần giới tự nhiên là mười phần coi trọng. Giống như trên Thiên Ngô Sơn có Trần thượng thần trông coi, Vân La Thiên tháp cũng có mộtngười thực lực sâu không lường được trấn giữ. Vị thượng thần kia đến tột cùng đãsống bao lâu trên thế gian, tu vi tới loại trình độ nào, người khác hoàn toàn không thể biết. Mọi người chỉ biết là hắn tồn tại, Vân La Thiên tháp liền tồn tại.
Người này được chúng thần tôn kính, thậm chí mỗi một đời Thần Tôn, đều cần phải thông qua khảo nghiệm của hắn.
Tên của người nọ là Triều Lâm.
Khi còn nhỏ, Lăng Yên cũng là kẻ có tính tình không sợ trời không sợ đất, có mấy phần không biết trời cao đất dày. Người khác càng kính, càng sợ, nàng càng muốn đến, càng muốn chạm vào. Vì vậy, cho dù là Thiên Ngô Sơn hay là Vân La Thiên tháp, đều là nơi nàng thường xuyên tới.
Nàng ở trên Thiên Ngô Sơn nhận thức Trần thượng thần, giữa Vân La Thiên tháp lại nhận thức Triều Lâm. Khi đó, mỗi lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, nàng liền chạy đến hai nơi này, còn mang theo Thu Linh tiên tử cùng tới chơi đùa. Hai người ở trong tháp chọc không ít phiền toái, nhưng cũng may thượng thần Triều Lâm là người tính tình hiền hoà, không so đo với hai người bọn họ.
Triều Lâm si mê tu hành, cũng si mê với việc trợ giúp người khác tu hành. Cho nên thời điểm nhàn rỗi, hắn sẽ xách Lăng Yên lại đây, chỉ điểm, dạy dỗ cho nàng rất nhiều sự tình tu hành.
Thời gian lâu dần, Lăng Yên tuy không chú ý, nhưng tu vi đã sớm vượt qua đại đa số tiên nhân cùng tuổi, được xếp vào hàng ngũ chiến thần của Thần giới.
Lăng Yên vẫn luôn nhớ rõ ràng, khi đó mọi nơi trong Vân La Thiên tháp nàng đều có thể đi, nhưng chỉ có duy nhất một chỗ không được, đó chính là đỉnh tháp Vân La Thiên.
Nàng từng ở bên dưới, đứng ở rất xa nhìn qua, trên đỉnh tháp có thứ gì đó sâu kín tản ra quang mang. Đó là một loại vầng sáng vạn phần xinh đẹp. Giữa đầy trời lưu vân, sắc thái khó phân, như mộng như ảo.
Triều Lâm đã nói với nàng, đó là thứ mà hắn tốn mấy chục vạn năm thời gian, vẫn luôn muốn làm.
hắn muốn thử lợi dụng linh khí thiên nhiên, chế thành một viên bảo châu. Viên bảo châu này sẽ có được thần lực hơn mười vạn năm tinh thuần nhất, sẽ là vật thuần tịnh nhất, sạch sẽ không có một tia tì vết, không chứa một hạt bụi nào của thế gian.
Triều Lâm nói, nếu có một ngày hắn thật sự luyện chế thành công bảo châu này, sẽgọi nó là Thương Lan.
Đó là đồ vật mà tâm huyết cả đời Triều Lâm ngưng tụ thành.
Trong lời nói miêu tả sinh động của Xích Diễn, Lăng Yên nhớ tới chuyện này. Nàng chợt ngước mắt, thanh âm khô khốc, mở miệng nói: “Thương Lan châu luyện thành?”
“Đúng vậy.” Xích Diễn gật đầu, lại nói: “Triều Lâm thượng thần đối đãi với tiểu Thần Tôn như con cái mình sinh ra. Thấy hắn sinh ra đã yếu ớt, vẫn luôn muốn giúp hắn. Về sau, khi tiểu Thần Tôn thông qua thí luyện của Vân La Thiên tháp, ngày hắn chính thức trở thành Thần Tôn cũng trùng hợp là ngày Thương Lan châu ngưng thành. Triều Lâm thượng thần lập tức đem hạt châu kia tặng cho Thần Tôn”.
“Thương Lan châu quả thật là kỳ vật. Sau khi Thần Tôn có được hạt châu này, đôi mắt mới có thể nhìn mọi vật giống như người thường.”
Nhưng hiện giờ, Trầm Ngọc lại không thể nhìn thấy. nói như vậy, Thương Lan châu hẳn là đã không còn ở trên người hắn.
Lăng Yên nghĩ tới điểm này, lại nhớ đến dị trạng mấy ngày qua của chính mình, khôngkhỏi ngưng mắt nhìn về phía Xích Diễn.
Xích Diễn bất đắc dĩ gật đầu, xác định suy nghĩ trong lòng nàng: “không sai, Thần Tôn đã đem Thương Lan châu cho ngươi.”
Vì vậy, thương thế khi phá trận lần trước của Lăng Yên mới có thể nhanh chóng tốt lên như vậy, thậm chí nàng còn khôi phục lại thần lực. Tất cả điều này đều là bởi Thương Lan châu, bởi Trầm Ngọc đã đưa nó cho nàng.
Lăng Yên xoay người đi ra ngoài, Xích Diễn sửng sốt, vội vàng gọi nàng lại: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Trả lại Thương Lan châu cho hắn.” Lăng Yên không chút do dự nói.
Xích Diễn cười khổ, lắc đầu nói: “Nếu có thể dễ dàng như thế, chúng ta cũng khôngcần lo lắng đến vậy.”
“Vốn dĩ, chúng ta cũng muốn thu hồi lại Thương Lan châu cho Thần Tôn, nhưng Thần Tôn nói, hắn đã sớm dự liệu chuyện này, cho nên thời điểm đưa Thương Lan châu cho ngươi, đã đem bảo châu hòa nhập thành một thể với ngươi, vô pháp lấy ra.”
Nghe được lời này của Xích Diễn, Lăng Yên rốt cuộc nhăn mày lại. Lúc trước nàng nghĩ tới vô số loại nguyên nhân, Trầm Ngọc đến tột cùng làm thế nào mới khiến nàng khôi phục nhanh như vậy. Ngàn vạn lần không nghĩ tới, hắn lại dùng phương pháp này. Thương Lan châu là chí bảo Thần giới, hiện giờ Trầm Ngọc lại không tiếc dùng biện pháp như vậy chữa khỏi cho nàng, nàng....còn cái gì mà không rõ ràng?
Thấy thần sắc của Lăng Yên, Xích Diễn than nhẹ: “Ta là người nhìn Thần Tôn lớn lên. Từ nhỏ, hắn so với ai khác đều rõ ràng việc bản thân muốn làm hơn cả. Đây là lần duy nhất hắn tùy hứng làm ra loại chuyện này. Chỉ là, việc này quan hệ trọng đại, chúng ta thật sự là……”
Lăng Yên tự nhiên biết chuyện này có bao nhiêu lớn. Trầm Ngọc đưa chí bảo Thần giới cho người khác, mà người này lại còn là Ma Tôn. Loại chuyện như vậy, xem như là đem con át chủ bài cuối cùng của chính mình giao vào tay địch nhân. Nếu nàng muốn dùng Thương Lan châu đối phó với Thần giới, đối phó với Trầm Ngọc hai mắt đã mù vì mất bảo châu, như vậy, hết thảy hậu quả, đều sẽ do Trầm Ngọc một người gánh vác.
Nàng đột nhiên nhớ tới ngày Trầm Ngọc cứu nàng từ Thúy Tú Sơn Trang, những lời hai người nói trong sơn động khi ấy.
Trầm Ngọc hỏi nàng, nếu lại có một lần lựa chọn, nàng sẽ chọn như thế nào?
hắn nói hắn suy nghĩ rất lâu, hắn biết nàng không phải người tội ác tày trời. hắnmuốn bồi ở bên cạnh nàng. Khi đó Lăng Yên lại không đáp ứng hắn, nàng khăng khăng phải về Ma giới. Trầm Ngọc tuy mất mát, lại chưa từng nhiều lời nửa câu, cứ thế đưa nàng về Ma giới.
Nghĩ đến lúc ấy Trầm Ngọc đã hạ quyết định này, hắn muốn ở bên cạnh nàng, nhưng hắn lại không thật sự làm như vậy, đó là bởi vì hắn không thể.
Lăng Yên không biết ban đêm trong sơn động kia, đến tột cùng Trầm Ngọc đã trằn trọc như thế nào.
Những việc đó, nàng chưa từng biết..
Mãi cho đến sau này, khi nàng gặp gỡ Tích Hàn ở ma cung, Trầm Ngọc cứu nàng, đem Thương Lan châu cho nàng.
Nàng biết, đó là một loại tín nhiệm. Loại tín nhiệm này ép tới khiến lòng nàng có chút chua xót. Nàng làm sao cũng không nghĩ đến, Trầm Ngọc sẽ vì nàng mà làm ra chuyện như vậy. Nàng chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày, sau khi bị Thần giới ruồng bỏ, thân là ma loại như nàng, vẫn còn có thể nhận được sự tin tưởng không chút nghi ngờ ấy.
Ánh mắt Lăng Yên buông xuống, quay đầu lại đi ra ngoài: “Ta đi tìm Trầm Ngọc.”
Xích Diễn vốn dĩ còn có chuyện muốn nói, nhưng thấy Lăng Yên không quay đầu lại mà đi ra ngoài, chỉ có thể từ bỏ. Cánh tay đang vươn ra của hắn cũng đành thu lại, nhàm chán sờ sờ mũi, rốt cuộc không đi theo Lăng Yên qua đó.
*
đã nhiều ngày ở ma cung, sau khi Lăng Yên và Trầm Ngọc thật vất vả mới hòa hảo trở lại, sáng sớm Lăng Yên sẽ luôn tới chỗ Trầm Ngọc ở. Hai người cho dù là khônglàm gì, nhưng nàng cũng nhất định phải nhìn chằm chằm Trầm Ngọc, đem hết thảy xung quanh hắn đều chiếu cố thật tốt mới thôi.
Mà hôm nay, bởi vì sự xuất hiện của Xích Diễn, hai người lại nói chuyện với nhau mộthồi, mãi cho đến lúc này, nàng mới đi tới chỗ Trầm Ngọc.
Trầm Ngọc đứng ở bậc thang ngoài cửa phòng, bóng của mái hiên rơi xuống, phủ lên người hắn. hắn đỡ tường, lẳng lặng chờ đợi, tựa như một bức họa trong gió xuân, khóe mắt, đuôi mày đều ánh lên hơi thở ấm áp.
Lăng Yên đi đến nửa đường liền dừng lại, đứng ở xa xa nhìn người nọ. Nàng nhớ rõthời điểm mới gặp gỡ Trầm Ngọc, hắn vẫn là một con phượng hoàng ánh vàng rực rỡ, trên người lập loè năm sắc hoa quang, so với thái dương trên bầu trời kia còn chói mắt hơn.
Đó mới là bộ dáng vốn có của Trầm Ngọc, mà không phải giống như hiện tại, chỉ có thể an tĩnh chờ đợi dưới bóng râm.
Cõi lòng Lăng Yên phức tạp, rốt cuộc vẫn bước về phía hắn.
Nghe thấy động tĩnh, Trầm Ngọc lập tức quay đầu về hướng Lăng Yên, nhẹ nhàng gọi: “A Tình?”
“Ân.”
Lăng Yên cảm thấy thanh âm của chính mình có chút nghẹn ngào, nàng không khỏi bước nhanh hơn. Trầm Ngọc còn chưa hiểu phía trước có chuyện gì, Lăng Yên đã đâm vào trong lồng ngực hắn.
Sức lực nàng không nhỏ, Trầm Ngọc bị nàng đâm đến ngẩn ra, thân hình nhoáng lên. hắn không chút do dự, lập tức nâng tay, gắt gao ôm nàng vào trong lồng ngực. Lăng Yên vùi đầu trước ngực hắn, trầm tĩnh một lúc lâu vẫn không mở miệng. Trầm Ngọc phát hiện không đúng, khẽ hỏi: “đã xảy ra chuyện gì? Nàng làm sao vậy?”
Lăng Yên lắc đầu, không nói.
Trầm Ngọc thấy nàng như vậy, cũng không tiếp tục hỏi, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, một chút lại một chút, vô cùng cẩn thận, tựa như trấn an động vật nhỏ bị thương.
Tâm tình Lăng Yên vốn trầm trọng, cảm giác được động tác của đối phương, lại bất giác nín khóc mỉm cười.
Nàng khẽ nâng mắt, mổ nhẹ lên khóe môi Trầm Ngọc.
Động tác của hắn dừng lại, khó hiểu chớp chớp mắt.
Lăng Yên rời khỏi lồng ngực Trầm Ngọc, lại nắm lấy tay hắn. Ấm áp trong lòng bàn tay tựa hồ làm bình phục tâm tình của nàng. Nàng nhẹ nhàng kéo tay người nọ, thấp giọng nói: “Chàng đem Thương Lan châu cho ta, không sợ ta sẽ gây bất lợi với Thần giới sao?”
Nghe được lời này của Lăng Yên, Trầm Ngọc mới hiểu được vì sao cảm xúc của nàng bất chợt xảy ra biến hóa.
Trầm Ngọc yên lặng trong chốc lát, mới lắc đầu nói: “Ta không nghĩ được nhiều như vậy.”
Lăng Yên ngẩn ra.
sự tình trọng đại, ân oán liên lụy phức tạp trong mắt nàng, ở trong lòng Trầm Ngọc, bất quá chỉ là một câu ngắn gọn như vậy mà thôi.
Trầm Ngọc không giải thích việc này, mà nói tiếp: “Xích Diễn đã trở lại sao? sự tình cổ độc hắn tra đến đâu rồi?”
“đã trở lại, hắn cũng đem những việc năm đó nói cho ta.” Lăng Yên biết Trầm Ngọc không muốn nhiều lời, rất nhanh cũng thu thập tốt tâm tình. Đôi mắt nàng gắt gao nhìn chằm chằm Trầm Ngọc, mở miệng nói tiếp: “Xích Diễn nói, hiện giờ Nhân giới chỉ có Miêu Cương ở Tây Nam sử dụng cổ thuật, mà trong đó, cổ thuật cao cường nhất, là một thôn Bạch thị nhất tộc. Mà Bạch thị nhất tộc, hiện giờ đang ở trong tà giáo Ám Vân điện.”
“Ám Vân điện?” Trầm Ngọc lập tức liền minh bạch: “Là tà giáo mà tám đại tông môn của Nhân giới phải đối phó?”
“Đúng vậy.”
Mà hiện tại, cùng Ám Vân điện lui tới cực mật, là yêu giới.
“Ta đã phái người tới Ám Vân điện bắt người. Chỉ cần bắt được tộc nhân Bạch thị, nhất định có thể hỏi ra biện pháp giải độc trên người Phong Hoa.” Lăng Yên nói.
Trong lúc nàng nói chuyện, ở cách đó không xa, Thanh Minh nhanh chóng chạy tới đây.
“Ma Tôn! Bên trong địa lao đã xảy ra chuyện!” Thanh Minh vội vàng, bất chấp cảnh tượng lúc này, thấy Lăng Yên liền nói: “Đột nhiên thần lực Phong Hoa bạo trướng, phá vỡ phòng thủ địa lao, chạy ra ngoài!”
“Nhưng thời điểm ta gặp được hắn, đôi mắt hắn còn……” Lăng Yên rất nhanh lại nghĩ đến chuyện này, do dự nói.
Xích Diễn lại thở dài, lúc này mới giải thích: “Ngươi có từng nghe nói qua về Thương Lan châu?”
Lăng Yên từ nhỏ sinh ra ở Thần giới, tuy rằng về sau rời khỏi Thần giới một thời gian, nhưng sự tình về Thương Lan châu, lại thập phần rõ ràng.
Chuẩn xác mà nói, ngay cả đối với Thần giới, Thương Lan châu cũng là một truyền thuyết.
Trung tâm Thần giới gọi là Vân La Thiên tháp, nơi đó là địa phương mà nhóm thượng thần lựa chọn bế quan. Bởi vì ở trong tháp, có thiên địa linh khí tinh thuần nhất, có thể khiến cho tu luyện giả làm ít công to[1].
[1] Làm ít công to: sức lực bỏ ra ít nhưng thành quả nhận lại nhiều.
Địa phương quan trọng như thế, Thần giới tự nhiên là mười phần coi trọng. Giống như trên Thiên Ngô Sơn có Trần thượng thần trông coi, Vân La Thiên tháp cũng có mộtngười thực lực sâu không lường được trấn giữ. Vị thượng thần kia đến tột cùng đãsống bao lâu trên thế gian, tu vi tới loại trình độ nào, người khác hoàn toàn không thể biết. Mọi người chỉ biết là hắn tồn tại, Vân La Thiên tháp liền tồn tại.
Người này được chúng thần tôn kính, thậm chí mỗi một đời Thần Tôn, đều cần phải thông qua khảo nghiệm của hắn.
Tên của người nọ là Triều Lâm.
Khi còn nhỏ, Lăng Yên cũng là kẻ có tính tình không sợ trời không sợ đất, có mấy phần không biết trời cao đất dày. Người khác càng kính, càng sợ, nàng càng muốn đến, càng muốn chạm vào. Vì vậy, cho dù là Thiên Ngô Sơn hay là Vân La Thiên tháp, đều là nơi nàng thường xuyên tới.
Nàng ở trên Thiên Ngô Sơn nhận thức Trần thượng thần, giữa Vân La Thiên tháp lại nhận thức Triều Lâm. Khi đó, mỗi lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, nàng liền chạy đến hai nơi này, còn mang theo Thu Linh tiên tử cùng tới chơi đùa. Hai người ở trong tháp chọc không ít phiền toái, nhưng cũng may thượng thần Triều Lâm là người tính tình hiền hoà, không so đo với hai người bọn họ.
Triều Lâm si mê tu hành, cũng si mê với việc trợ giúp người khác tu hành. Cho nên thời điểm nhàn rỗi, hắn sẽ xách Lăng Yên lại đây, chỉ điểm, dạy dỗ cho nàng rất nhiều sự tình tu hành.
Thời gian lâu dần, Lăng Yên tuy không chú ý, nhưng tu vi đã sớm vượt qua đại đa số tiên nhân cùng tuổi, được xếp vào hàng ngũ chiến thần của Thần giới.
Lăng Yên vẫn luôn nhớ rõ ràng, khi đó mọi nơi trong Vân La Thiên tháp nàng đều có thể đi, nhưng chỉ có duy nhất một chỗ không được, đó chính là đỉnh tháp Vân La Thiên.
Nàng từng ở bên dưới, đứng ở rất xa nhìn qua, trên đỉnh tháp có thứ gì đó sâu kín tản ra quang mang. Đó là một loại vầng sáng vạn phần xinh đẹp. Giữa đầy trời lưu vân, sắc thái khó phân, như mộng như ảo.
Triều Lâm đã nói với nàng, đó là thứ mà hắn tốn mấy chục vạn năm thời gian, vẫn luôn muốn làm.
hắn muốn thử lợi dụng linh khí thiên nhiên, chế thành một viên bảo châu. Viên bảo châu này sẽ có được thần lực hơn mười vạn năm tinh thuần nhất, sẽ là vật thuần tịnh nhất, sạch sẽ không có một tia tì vết, không chứa một hạt bụi nào của thế gian.
Triều Lâm nói, nếu có một ngày hắn thật sự luyện chế thành công bảo châu này, sẽgọi nó là Thương Lan.
Đó là đồ vật mà tâm huyết cả đời Triều Lâm ngưng tụ thành.
Trong lời nói miêu tả sinh động của Xích Diễn, Lăng Yên nhớ tới chuyện này. Nàng chợt ngước mắt, thanh âm khô khốc, mở miệng nói: “Thương Lan châu luyện thành?”
“Đúng vậy.” Xích Diễn gật đầu, lại nói: “Triều Lâm thượng thần đối đãi với tiểu Thần Tôn như con cái mình sinh ra. Thấy hắn sinh ra đã yếu ớt, vẫn luôn muốn giúp hắn. Về sau, khi tiểu Thần Tôn thông qua thí luyện của Vân La Thiên tháp, ngày hắn chính thức trở thành Thần Tôn cũng trùng hợp là ngày Thương Lan châu ngưng thành. Triều Lâm thượng thần lập tức đem hạt châu kia tặng cho Thần Tôn”.
“Thương Lan châu quả thật là kỳ vật. Sau khi Thần Tôn có được hạt châu này, đôi mắt mới có thể nhìn mọi vật giống như người thường.”
Nhưng hiện giờ, Trầm Ngọc lại không thể nhìn thấy. nói như vậy, Thương Lan châu hẳn là đã không còn ở trên người hắn.
Lăng Yên nghĩ tới điểm này, lại nhớ đến dị trạng mấy ngày qua của chính mình, khôngkhỏi ngưng mắt nhìn về phía Xích Diễn.
Xích Diễn bất đắc dĩ gật đầu, xác định suy nghĩ trong lòng nàng: “không sai, Thần Tôn đã đem Thương Lan châu cho ngươi.”
Vì vậy, thương thế khi phá trận lần trước của Lăng Yên mới có thể nhanh chóng tốt lên như vậy, thậm chí nàng còn khôi phục lại thần lực. Tất cả điều này đều là bởi Thương Lan châu, bởi Trầm Ngọc đã đưa nó cho nàng.
Lăng Yên xoay người đi ra ngoài, Xích Diễn sửng sốt, vội vàng gọi nàng lại: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Trả lại Thương Lan châu cho hắn.” Lăng Yên không chút do dự nói.
Xích Diễn cười khổ, lắc đầu nói: “Nếu có thể dễ dàng như thế, chúng ta cũng khôngcần lo lắng đến vậy.”
“Vốn dĩ, chúng ta cũng muốn thu hồi lại Thương Lan châu cho Thần Tôn, nhưng Thần Tôn nói, hắn đã sớm dự liệu chuyện này, cho nên thời điểm đưa Thương Lan châu cho ngươi, đã đem bảo châu hòa nhập thành một thể với ngươi, vô pháp lấy ra.”
Nghe được lời này của Xích Diễn, Lăng Yên rốt cuộc nhăn mày lại. Lúc trước nàng nghĩ tới vô số loại nguyên nhân, Trầm Ngọc đến tột cùng làm thế nào mới khiến nàng khôi phục nhanh như vậy. Ngàn vạn lần không nghĩ tới, hắn lại dùng phương pháp này. Thương Lan châu là chí bảo Thần giới, hiện giờ Trầm Ngọc lại không tiếc dùng biện pháp như vậy chữa khỏi cho nàng, nàng....còn cái gì mà không rõ ràng?
Thấy thần sắc của Lăng Yên, Xích Diễn than nhẹ: “Ta là người nhìn Thần Tôn lớn lên. Từ nhỏ, hắn so với ai khác đều rõ ràng việc bản thân muốn làm hơn cả. Đây là lần duy nhất hắn tùy hứng làm ra loại chuyện này. Chỉ là, việc này quan hệ trọng đại, chúng ta thật sự là……”
Lăng Yên tự nhiên biết chuyện này có bao nhiêu lớn. Trầm Ngọc đưa chí bảo Thần giới cho người khác, mà người này lại còn là Ma Tôn. Loại chuyện như vậy, xem như là đem con át chủ bài cuối cùng của chính mình giao vào tay địch nhân. Nếu nàng muốn dùng Thương Lan châu đối phó với Thần giới, đối phó với Trầm Ngọc hai mắt đã mù vì mất bảo châu, như vậy, hết thảy hậu quả, đều sẽ do Trầm Ngọc một người gánh vác.
Nàng đột nhiên nhớ tới ngày Trầm Ngọc cứu nàng từ Thúy Tú Sơn Trang, những lời hai người nói trong sơn động khi ấy.
Trầm Ngọc hỏi nàng, nếu lại có một lần lựa chọn, nàng sẽ chọn như thế nào?
hắn nói hắn suy nghĩ rất lâu, hắn biết nàng không phải người tội ác tày trời. hắnmuốn bồi ở bên cạnh nàng. Khi đó Lăng Yên lại không đáp ứng hắn, nàng khăng khăng phải về Ma giới. Trầm Ngọc tuy mất mát, lại chưa từng nhiều lời nửa câu, cứ thế đưa nàng về Ma giới.
Nghĩ đến lúc ấy Trầm Ngọc đã hạ quyết định này, hắn muốn ở bên cạnh nàng, nhưng hắn lại không thật sự làm như vậy, đó là bởi vì hắn không thể.
Lăng Yên không biết ban đêm trong sơn động kia, đến tột cùng Trầm Ngọc đã trằn trọc như thế nào.
Những việc đó, nàng chưa từng biết..
Mãi cho đến sau này, khi nàng gặp gỡ Tích Hàn ở ma cung, Trầm Ngọc cứu nàng, đem Thương Lan châu cho nàng.
Nàng biết, đó là một loại tín nhiệm. Loại tín nhiệm này ép tới khiến lòng nàng có chút chua xót. Nàng làm sao cũng không nghĩ đến, Trầm Ngọc sẽ vì nàng mà làm ra chuyện như vậy. Nàng chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày, sau khi bị Thần giới ruồng bỏ, thân là ma loại như nàng, vẫn còn có thể nhận được sự tin tưởng không chút nghi ngờ ấy.
Ánh mắt Lăng Yên buông xuống, quay đầu lại đi ra ngoài: “Ta đi tìm Trầm Ngọc.”
Xích Diễn vốn dĩ còn có chuyện muốn nói, nhưng thấy Lăng Yên không quay đầu lại mà đi ra ngoài, chỉ có thể từ bỏ. Cánh tay đang vươn ra của hắn cũng đành thu lại, nhàm chán sờ sờ mũi, rốt cuộc không đi theo Lăng Yên qua đó.
*
đã nhiều ngày ở ma cung, sau khi Lăng Yên và Trầm Ngọc thật vất vả mới hòa hảo trở lại, sáng sớm Lăng Yên sẽ luôn tới chỗ Trầm Ngọc ở. Hai người cho dù là khônglàm gì, nhưng nàng cũng nhất định phải nhìn chằm chằm Trầm Ngọc, đem hết thảy xung quanh hắn đều chiếu cố thật tốt mới thôi.
Mà hôm nay, bởi vì sự xuất hiện của Xích Diễn, hai người lại nói chuyện với nhau mộthồi, mãi cho đến lúc này, nàng mới đi tới chỗ Trầm Ngọc.
Trầm Ngọc đứng ở bậc thang ngoài cửa phòng, bóng của mái hiên rơi xuống, phủ lên người hắn. hắn đỡ tường, lẳng lặng chờ đợi, tựa như một bức họa trong gió xuân, khóe mắt, đuôi mày đều ánh lên hơi thở ấm áp.
Lăng Yên đi đến nửa đường liền dừng lại, đứng ở xa xa nhìn người nọ. Nàng nhớ rõthời điểm mới gặp gỡ Trầm Ngọc, hắn vẫn là một con phượng hoàng ánh vàng rực rỡ, trên người lập loè năm sắc hoa quang, so với thái dương trên bầu trời kia còn chói mắt hơn.
Đó mới là bộ dáng vốn có của Trầm Ngọc, mà không phải giống như hiện tại, chỉ có thể an tĩnh chờ đợi dưới bóng râm.
Cõi lòng Lăng Yên phức tạp, rốt cuộc vẫn bước về phía hắn.
Nghe thấy động tĩnh, Trầm Ngọc lập tức quay đầu về hướng Lăng Yên, nhẹ nhàng gọi: “A Tình?”
“Ân.”
Lăng Yên cảm thấy thanh âm của chính mình có chút nghẹn ngào, nàng không khỏi bước nhanh hơn. Trầm Ngọc còn chưa hiểu phía trước có chuyện gì, Lăng Yên đã đâm vào trong lồng ngực hắn.
Sức lực nàng không nhỏ, Trầm Ngọc bị nàng đâm đến ngẩn ra, thân hình nhoáng lên. hắn không chút do dự, lập tức nâng tay, gắt gao ôm nàng vào trong lồng ngực. Lăng Yên vùi đầu trước ngực hắn, trầm tĩnh một lúc lâu vẫn không mở miệng. Trầm Ngọc phát hiện không đúng, khẽ hỏi: “đã xảy ra chuyện gì? Nàng làm sao vậy?”
Lăng Yên lắc đầu, không nói.
Trầm Ngọc thấy nàng như vậy, cũng không tiếp tục hỏi, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, một chút lại một chút, vô cùng cẩn thận, tựa như trấn an động vật nhỏ bị thương.
Tâm tình Lăng Yên vốn trầm trọng, cảm giác được động tác của đối phương, lại bất giác nín khóc mỉm cười.
Nàng khẽ nâng mắt, mổ nhẹ lên khóe môi Trầm Ngọc.
Động tác của hắn dừng lại, khó hiểu chớp chớp mắt.
Lăng Yên rời khỏi lồng ngực Trầm Ngọc, lại nắm lấy tay hắn. Ấm áp trong lòng bàn tay tựa hồ làm bình phục tâm tình của nàng. Nàng nhẹ nhàng kéo tay người nọ, thấp giọng nói: “Chàng đem Thương Lan châu cho ta, không sợ ta sẽ gây bất lợi với Thần giới sao?”
Nghe được lời này của Lăng Yên, Trầm Ngọc mới hiểu được vì sao cảm xúc của nàng bất chợt xảy ra biến hóa.
Trầm Ngọc yên lặng trong chốc lát, mới lắc đầu nói: “Ta không nghĩ được nhiều như vậy.”
Lăng Yên ngẩn ra.
sự tình trọng đại, ân oán liên lụy phức tạp trong mắt nàng, ở trong lòng Trầm Ngọc, bất quá chỉ là một câu ngắn gọn như vậy mà thôi.
Trầm Ngọc không giải thích việc này, mà nói tiếp: “Xích Diễn đã trở lại sao? sự tình cổ độc hắn tra đến đâu rồi?”
“đã trở lại, hắn cũng đem những việc năm đó nói cho ta.” Lăng Yên biết Trầm Ngọc không muốn nhiều lời, rất nhanh cũng thu thập tốt tâm tình. Đôi mắt nàng gắt gao nhìn chằm chằm Trầm Ngọc, mở miệng nói tiếp: “Xích Diễn nói, hiện giờ Nhân giới chỉ có Miêu Cương ở Tây Nam sử dụng cổ thuật, mà trong đó, cổ thuật cao cường nhất, là một thôn Bạch thị nhất tộc. Mà Bạch thị nhất tộc, hiện giờ đang ở trong tà giáo Ám Vân điện.”
“Ám Vân điện?” Trầm Ngọc lập tức liền minh bạch: “Là tà giáo mà tám đại tông môn của Nhân giới phải đối phó?”
“Đúng vậy.”
Mà hiện tại, cùng Ám Vân điện lui tới cực mật, là yêu giới.
“Ta đã phái người tới Ám Vân điện bắt người. Chỉ cần bắt được tộc nhân Bạch thị, nhất định có thể hỏi ra biện pháp giải độc trên người Phong Hoa.” Lăng Yên nói.
Trong lúc nàng nói chuyện, ở cách đó không xa, Thanh Minh nhanh chóng chạy tới đây.
“Ma Tôn! Bên trong địa lao đã xảy ra chuyện!” Thanh Minh vội vàng, bất chấp cảnh tượng lúc này, thấy Lăng Yên liền nói: “Đột nhiên thần lực Phong Hoa bạo trướng, phá vỡ phòng thủ địa lao, chạy ra ngoài!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.