Chương 44: Mua mua mua!
Mặc Tây Kha
02/09/2021
Hề Hoài mua sắm rất nhiều đồ, đều là mua cho Trì Mục Dao. Trì Mục Dao không thể từ chối, từ chối chính là từ chối báo ân của Hề Hoài.
Đặt phi hành pháp khí cho Trì Mục Dao xong bọn họ còn đi chọn phòng ngự pháp khí, rồi công kích pháp khí, cuối cùng mua thêm một cái Thiên Bảo Linh đắt đỏ.
Thiên Bảo Linh là một dạng xa xỉ phẩm của Tu Chân Giới, giá đắt hơn Bách Vật Cẩm cả trăm lần, lại không có sẵn. Thiên Bảo Linh yêu cầu đặt trước vì thời gian luyện chế rất lâu.
Chiếc Thiên Bảo Linh này vốn là của một tu giả khác đặt trước đã một năm, vừa mới làm xong chủ nhân còn chưa kịp tới lấy đã bị Hề Hoài hớt tay trên.
Đầu tiên Hề Hoài hỏi cái này ai đặt, sau đó hắn gửi cho tông chủ tông môn kia một đạo truyền âm phù. Chẳng biết nói gì trong đó mà đối phương tự nhiên vui vẻ nhường lại cái Thiên Bảo Linh này.
Có lẽ nếu kết bạn được với thiếu tông chủ Khanh Trạch Tông, vị tu giả kia cũng không thiệt thòi mấy.
Vốn dĩ Hề Hoài định đặt làm một cái Vạn Bảo Linh cơ, nhưng Trì Mục Dao không chịu.
Trì Mục Dao nói chuyện rất có lý: “Tạm thời không bàn tới chuyện thời gian luyện chế Vạn Bảo Linh mất tận hai năm, nhưng mà ta cũng đâu có nhiều đồ để cất tới vậy. Người khác nhìn ta đeo chuông cứ tưởng ta giàu có lắm, ai ngờ nhìn vào bên trong chuông toàn là chăn gối, bút sách các thứ không phải sẽ thất vọng lắm sao?”
“Ngươi ám chỉ ta nên mua thêm để cho đầy hả?”
Trì Mục Dao lập tức luống cuống: “Ta không có ý đó.”
Trở lại động phủ, Trì Mục Dao đắp chăn chuẩn bị ngủ trưa, còn Hề Hoài vẫn ngồi trước bàn đá nghiêm túc lấy đồ vật bên trong Vạn Bảo Linh của mình ra kiểm kê.
Trì Mục Dao thấy Hề Hoài cẩn thận bày ra hai viên đan dược chữa thương, còn có một ít thuốc mỡ bôi miệng vết thương mà không nhịn được thở dài. Anh không cần tới mấy thứ này nữa, nhưng lại không thể nói ra.
Trì Mục Dao nằm trên giường đá một lát đã tiến vào mộng đẹp. Anh nằm mơ thấy Hề Hoài bảo nhất định phải mua váy màu hồng phấn cho anh, anh cự tuyệt thế nào Hề Hoài cũng không chịu bắt anh mặc bằng được. Trì Mục Dao bị doạ tới tỉnh giấc.
Vừa tỉnh lại đã trợn tròn cả mắt, Hề Hoài vẫn đang miệt mài lôi thêm đồ từ Vạn Bảo Linh ra ngoài. Ngay lúc này hắn còn đang săm soi một cây trường thương dài những hai mét trên tay.
Trì Mục Dao nhìn thấy mà bất giác ngửa nguời ra sau theo phản xạ. Thứ này anh chắc chắn không dùng được.
Cuối cùng anh không chịu nổi, đi tới lấy Thiên Bảo Linh tham nhập thần thức xem bên trong đã nhét những thứ đồ kỳ quái gì rồi. Trì Mục Dao lôi ra một món đồ vật hỏi: “Đây là cái gì?”
“Đem cái trát này đập vào đỉnh đầu người ta, thuỷ ngân bên trong sẽ tràn vào cơ thể, có thể lột toàn bộ da người xuống.”
“Ngươi giữ lại giùm.” Trì Mục Dao ném cho Hề Hoài. E rằng cả đời Trì Mục Dao cũng không dám đụng tới một món khủng bố như vậy.
Anh lại lấy ra một vật, nhìn nhìn rồi hỏi: “Thắt lưng à?”
“Để dành lúc song tu chân ngươi co lên, ta cột cẳng chân gấp vào đùi cho chân ngươi không duỗi thẳng được nữa.”
Trì Mục Dao ném sợi dây xuống đất: “Đốt nó đi.”
Chân tay của anh lọm khọm, chịu làm sao nổi mấy trò này.
Hề Hoài dứt khoát cự tuyệt: “Không đốt.”
“Ta không cần!”
“Vậy ta tự mình giữ nó.” Hề Hoài nhặt trở về.
Trì Mục Dao vội vàng giựt lại, để ở chỗ anh không cho Hề Hoài lấy đi còn có thể giữ mình an toàn một chút.
Sau đó, Trì Mục Dao lôi cây trường thương ra trả lại Vạn Bảo Linh của Hề Hoài.
Anh thậm chí còn không nghĩ nổi Hề Hoài đem cây trường thương này ra làm gì, chẳng lẽ muốn anh dùng nó làm bảo vật trấn chuông?
Lục lọi thêm một lát thì Trì Mục Dao lôi ra được quá trời mấy thứ cần phải trả lại gấp. Những món này có đặt ở Thiên Bảo Linh của anh cũng chỉ tổ chiếm chỗ, không hề có tác dụng gì.
Sau khi sắp xếp tạm ổn thoả, Trì Mục Dao cầm Thiên Bảo Linh lên ngắm nghía. Công nhận vô cùng tinh xảo, chuông màu trắng bạc, trên thân khắc hoa phong lan, điểm xuyết những vụn đá quý màu lam, cực kỳ mỹ lệ.
Hề Hoài đang chìm đắm trong cảm giác thoả mãn thì bỗng thấy Trì Mục Dao xách Thiên Bảo Linh bỏ vào bên trong túi càn khôn, tâm trạng hắn sụp đổ trong chớp mắt: “Ngươi bỏ vô đó làm gì? Ngươi không muốn người khác thấy đồ ta mua cho ngươi sao?”
Trì Mục Dao cất xong xuôi mới trả lời: “Mấy chuyện giết người cướp của ở Tu Chân Giới đâu có ít. Tu vi ta không cao, chỉ biết ám khí, ảo thuật, giỏi lắm là thêm một ít trận pháp. Nếu gặp phải cao thủ muốn giết ta, ta hoàn toàn không có cách nào đối phó. Ngươi không giống ta, ngươi là thiếu tông chủ Khanh Trạch Tông. Nếu có kẻ dám lừa ngươi cướp Vạn Bảo Linh, đồ vật bên trong cũng không dám tự tiện dùng, sợ sẽ dẫn tới lửa thiêu thân.”
“Nếu ngươi theo ta vào Khanh Trạch Tông, những người khác cũng sẽ không dám động vào đồ của ngươi.”
“Ta mà dám bước một chân vào Khanh Trạch Tông, chắc chắn sẽ bị cha ngươi một chưởng đập chết.”
Hề Hoài rũ mắt, hắn trả lời: “Ta sẽ lo liệu tốt chuyện này.”
“Không cần đâu, ta cũng không muốn kết đạo lữ với ngươi. Ta là con trai, lại còn là đệ tử Hợp Hoan Tông, chúng ta không môn đăng hộ đối. Ta với ngươi ở bên nhau sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của nguơi…”
Trì Mục Dao nói nửa chừng thì phát hiện Hề Hoài nãy giờ vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, đồng tử dần dần chuyển đỏ. Tuy rất mau chóng về lại màu đen, nhưng dường như ẩn ẩn xuất hiện dấu hiệu muốn phát cuồng.
Hề Hoài có một đôi mắt không thể giấu nổi bi thương, chỉ cần cảm xúc hắn dao động một chút liền có thể nhìn thấu qua ánh mắt.
Trì Mục Dao nghĩ tới bộ dạng phát cuồng mất kiểm soát của Hề Hoài, giết chóc không ngừng, làm càn phóng hoả. Hiện tại đang diễn ra Thiên Tông Hội, xung quanh đông người tới vậy, nếu Hề Hoài mà phát cuồng ắt dẫn tới một trận loạn lạc thật lớn.
Trì Mục Dao đột ngột chuyển thái độ: “Ngươi là giỏi nhất!”
“…” Hề Hoài còn đang cố gắng đè nén tâm trạng khó chịu, đột nhiên nghe được một câu như vậy khiến hắn ngẩn ngơ.
Ngay sau đó hắn thấy Trì Mục Dao nhìn thẳng sâu vào mắt mình, còn đưa tay xoa xoa đỉnh đầu, dường như đang rất nghiêm túc quan tâm tới cảm xúc của hắn.
Hề Hoài mau chóng hiểu ra…
Trì Mục Dao yêu hắn.
Nhưng Trì Mục Dao không muốn hắn và cha hắn vì mình mà cự cãi quyết liệt, cho nên anh mới trốn chạy từng ấy năm. Giờ phút này vẫn từ chối hắn là vì không muốn hắn khó xử. Nếu không phải yêu hắn, tại sao đang nói chuyện tuyệt tình lại bỗng dưng chuyển sang ủi an, xoa dịu hắn chứ?
Không sai.
Nhất định là như vậy.
Lúc hắn bị trọng thương, Trì Mục Dao chẳng màng tính mạng nguy hiểm mà lao tới cứu hắn.
Lúc hắn bị Nguyên Anh kỳ Thiên Tôn chèn ép, Trì Mục Dao cũng mạo hiểm giúp hắn giải vây.
Bây giờ cũng vì hắn mà suy tính đủ đường.
Là do hắn chưa đủ tốt, nên Trì Mục Dao mới phải bôn ba bên ngoài hai năm nay, vì hắn mà chịu không ít đắng cay.
Trì Mục Dao thì lại đang lo lắng. Anh chỉ mới từ chối Hề Hoài nhẹ nhàng mấy câu mà hắn đã suýt nữa phát cuồng. Nếu nói thẳng ra anh không thích Hề Hoài, không muốn kết đạo lữ với hắn, giữa bọn họ tuyệt đối không thể nhích thêm bước nữa, liệu Hề Hoài có diễn tròn vai ác phát cuồng, đại sát tứ phương không?
Nếu có thì anh chắc chắn là người bị giết đầu tiên.
Đã vậy còn liên luỵ tới những người khác phải rơi vào vòng nguy hiểm.
Đang suy đi tính lại thì đột nhiên Trì Mục Dao bị Hề Hoài ôm ghì vào lòng, chỉ có thể đỡ bả vai của hắn. Anh ngạc nhiên tới khó tả.
Sao lại thế này?
Hề Hoài chôn mặt vào cổ Trì Mục Dao, nặng lời hứa hẹn: “Từ đây về sau, ta chắc chắn không bao giờ để huynh chịu khổ.”
“Hả?” Sao hắn lại cư xử kỳ cục như vậy? Tại sao đột nhiên lại nói mấy lời này?
Hề Hoài hít một hơi thật sâu, dường như muốn xoang mũi của mình tràn ngập hương vị của Trì Mục Dao.
Không phải cái mùi từ Lưu Hương Châu của Hợp Hoan Tông, mà là hương vị nguyên bản của Trì Mục Dao, là hương vị giống hệt với khi ôm Trì Mục Dao ở Ngự Sủng Phái.
Trì Mục Dao cúi đầu nhìn nhìn Hề Hoài, trong lòng thầm mắng: “Ngươi là đang ôm mèo sao?”
Trì Mục Dao còn đang chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì người đã bị bế đặt lên giường đá. Anh đưa tay định đẩy Hề Hoài ra thì đã bị Hề Hoài tóm lấy cánh tay thuận thế đưa tay Trì Mục Dao ôm vòng lấy bả vai của mình.
Kế tiếp là một chiếc hôn dịu dàng tới không ngờ, Trì Mục Dao chưa bao giờ nghĩ Hề Hoài có thể dịu dàng tới như vậy.
Dần dần, Trì Mục Dao có chút bối rối, tâm pháp của Hợp Hoan Tông khiến anh dâng trào một cảm giác đắm say.
Hợp Hoan Tông có một loại tâm pháp dựa trên ái tình mà bồi bổ tinh thần.
Chuyện mà Hề Hoài đang làm lúc này chính là cách bồi bổ tốt nhất cho bọn họ, vô cùng hữu ích để củng cố tu vi. Việc này khiến cho Trì Mục Dao như được tắm mình trong gió xuân.
*
Trì Mục Dao nắm chặt quần áo, rùng mình, co người lại, thần trí tan rã.
Bọn họ không phải đang tu luyện.
Nhưng…đại phản diện Hề Hoài đang giúp anh sung sướng!
Còn nuốt mất!
Cảm giác này như thể nội tâm vừa trải qua một hồi trời long đất lở, thiên địa sụp đổ, vạn vật đều vỡ tan.
Nghĩ tới lúc anh cúi đầu xuống, vừa vặn đối diện với Hề Hoài, ánh mắt hắn quả thực có thể làm cho thần trí người khác thất điên bát đảo, máu dường như chảy ngược.
Aaaaa, không phải là sự thật chứ?!
Tại sao lại như vậy được? Anh và Hề Hoài thậm chí còn không phải đang tu luyện, chỉ một mình Hề Hoài đơn thuần vì anh mà phục vụ?
Mà chết người nhất chính là, Trì Mục Dao vậy mà…không hề chán ghét?
Hề Hoài rời khỏi giường đá, không biết đang muốn sửa sang lại cái gì.
Trì Mục Dao không dám nhìn Hề Hoài, tay siết chặt quần áo, không biết bản thân nên chỉnh trang lại y phục hay là nên mặc quần lại trước.
Trong lúc anh lặng lẽ dùng khống vật thuật mặc lại quần thì Hề Hoài ở cách đó không xa nói: “Đợi huynh mua xong món đồ mà huynh muốn, ta sẽ mang huynh về Khanh Trạch Tông gặp cha ta.”
Trì Mục Dao lắp bắp kinh hãi: “Cái gì?!”
Hề Hoài biết anh hoảng hốt nên dịu giọng an ủi: “Yên tâm. Ta nhất định không để ông ấy tổn thương huynh. Xảy ra bất cứ chuyện gì có ta gánh chịu. Huynh chỉ cần ở yên trong động phủ của ta là được.”
“Ta có thể không đi được không? Ta muốn…”
“Không được. Ta không thể để huynh lại đi lang thang khắp đầu đường xó chợ được.”
“Không có! Rất tự do sung sướng.”
“Huynh không cần an ủi ta. Ta đã hạ quyết tâm rồi.”
Trì Mục Dao ngồi dậy, hai tay chống lên thành giường đá muốn lại khuyên can Hề Hoài. Không ngờ Hề Hoài đã đóng bộ chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài. Hắn dừng lại trước cửa động phủ căn dặn: “Ta theo hai vị tiền bối đi bàn bạc chút chuyện. Huynh ở yên trong động phủ chờ ta nha.”
“Từ từ đã…”
Trì Mục Dao không giữ kịp Hề Hoài, hắn đã nhanh chóng rời khỏi động phủ.
Anh cảm thấy khá tuyệt vọng, bản thân không nên vì ham muốn nhất thời mà làm hỏng đại sự, càng không nên vì sung sướng trong miệng Hề Hoài một lần mà chết trong tay hắn như vậy.
Trì Mục Dao vội đứng dậy sửa sang lại y phục gọn gàng, chỉnh tề, rồi gói ghém đồ đạc định rời khỏi động phủ.
Đồ gì cũng khỏi cần mua nữa!
Nơi này không nên ở lâu.
Nhưng mà anh thử tới mấy chục phương pháp rồi cũng không mở được cấm chế mà Hề Hoài đặt lên, Trì Mục Dao nhanh chóng lâm vào trạng thái tuyệt vọng.
Chỉ đành chờ cho Hề Hoài trở lại.
Trì Mục Dao tự dưng có tâm tình thê tử phòng không gối chiếc thức đêm chờ trượng phu về nhà ngủ.
Trì Mục Dao chờ tới sáng sớm ngày thứ hai thì Hề Hoài trở lại động phủ. Sau khi tiến vào hắn rất đỗi kinh ngạc: “Sao huynh không ngủ vậy?”
Trì Mục Dao bối rối đáp: “À…ta đang đợi ngươi.”
Hề Hoài lập tức trở nên rất đỗi dịu dàng, hắn đi tới cúi xuống hôn nhẹ vào trán Trì Mục Dao một cái: “Xin lỗi. Lần này ta đi hơi lâu. Lần sau ta sẽ mang huynh theo đi cùng.”
“Cũng không cần đâu. Ngươi đừng nhốt ta lại là được.”
“Không được. Đương nhiên huynh sẽ lại muốn bỏ trốn, nghĩ tới cảnh huynh cô đơn lạnh lẽo suốt hai năm qua là ta lại đau lòng chết đi được.”
“Thật sự rất là tự do…”
“Không cần an ủi ta đâu. Ta dẫn huynh đi tới chỗ đấu giá.”
Trì Mục Dao nghĩ dù sao cũng đã tới nước này rồi, tranh thủ đi tìm Cập Tiên Thảo với Huyễn Sương Mù Ngọc đi vậy.
Anh đứng lên theo Hề Hoài ra ngoài, Hề Hoài vừa đi vừa nhìn cổ Trì Mục Dao hỏi: “Sao không thấy vết đỏ nữa vậy?”
“Bôi thuốc mỡ.”
“Chuyện này mà cũng quản sao?”
“Ờ.”
Hề Hoài thôi không để ý nữa. Hắn đưa tay nắm lấy tay Trì Mục Dao, mười ngón tay đan chặt.
Trì Mục Dao hơi không được tự nhiên, đẩy ra nói: “Lỡ người khác thấy được.”
“Cứ để bọn họ nhìn.”
Hề Hoài nói rồi kéo Trì Mục Dao lên phi hành pháp khí hai chỗ, tiến thẳng tới buổi đấu giá.
Phòng đấu giá có hình dáng rất độc đáo, được bao quanh bởi khu mua sắm.
Phòng đấu giá nằm ngang, những cửa hàng xung quanh được bố trí thành hình bán nguyệt, ba gian bao quanh, ba sảnh và sáu gian nằm ngang.
Bọn họ tới phòng đấu giá đã thấy Tùng Vị Việt và Tông Tư Thần đang đợi sẵn rồi, còn có cả Từ Nhiễm Trúc và Lâu Quỳnh Tri.
Các đệ tử Hợp Hoan Tông vẫn luôn lo lắng cho an nguy của Trì Mục Dao. Nhưng nhìn thấy anh không những an toàn, còn đương tay trong tay cùng Hề Hoài bước tới, các nàng tự thấy mình lo lắng cũng bằng thừa rồi.
Sau khi tập hợp đông đủ, Trì Mục Dao muốn đi xem trước hàng đấu giá. Anh tìm được Cập Tiên Thảo trong khu vực trưng bày hàng hoá, bốc lên một nắm cẩn thận kiểm tra xem những hạt giống này là thật hay giả.
Hạt giống Cập Tiên Thảo quan trọng nhất là phẩm chất, còn ngoại hình của nó lại khá bình thường. Có thể dùng hạt giống Hoả Vân Thảo cấp thấp để giả mạo, hoặc nếu mua trúng hạt già cỗi cũng sẽ không thể phát triển tốt được.
Hề Hoài nhìn Trì Mục Dao tỉ mỉ lựa chọn hạt giống, hỏi: “Hợp Hoan Tông cũng cần gieo trồng Cập Tiên Thảo để nuôi linh thú hả?”
Trì Mục Dao chột dạ ngẩng đầu, nhìn Hề Hoài ấp úng một lúc mới rặn được câu trả lời: “Trong vườn Hợp Hoan Tông…cần…hoa cỏ.”
“Theo ta được biết thì Hợp Hoan Tông chủ yếu trồng hoa đào, hình dáng Cập Tiên Thảo không hợp với hoa đào đâu.”
“Chúng ta muốn thay đổi phong cách.”
“Ờ…” Hề Hoài ngân nga trả lời: “Được, ta tin mà.”
“Vậy cảm ơn ngươi.”
Tông Tư Thần và Tùng Vị Việt bật cười thành tiếng.
Từ Nhiễm Trúc xoa xoa trán, nàng biết sư đệ mình chắc chẳng gạt ai nổi.
Lâu Quỳnh Tri xuýt xoa: “Nhìn coi cứ như con nít ấy. Bọn họ đúng là trái ngược hẳn nhau.”
Từ Nhiễm Trúc nói đỡ cho Trì Mục Dao: “A Cửu hiếm khi rời khỏi Hợp Hoan Tông. Chưa trải qua phong ba bão táp gì nên tâm tính vẫn còn trẻ con. Mấy chuyện này cũng bình thường thôi.”
Xác nhận hạt giống Cập Tiên Thảo không có vấn đề gì xong thì Trì Mục Dao ôm một bụng thấp tha thấp thỏm theo Hề Hoài về khu vực chỗ ngồi ở phòng đấu giá.
Anh đang định tiến tới dãy ghế dựa ở lầu một thì bị Hề Hoài kéo lên lầu hai.
Trên lầu hai có nhiều gian phòng được ngăn cách bởi cửa sổ treo rèm trúc, phủ thêm kết giới thì từ sảnh lầu một không thể nhìn được bên trong gian có ai đang ngồi.
Trì Mục Dao ngồi xuống mới phát hiện, mấy cái màn trúc này đều rất thần kì, ngồi sau màn trúc vậy mà lại thấy được phía bên ngoài rất rõ ràng, tầm nhìn hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Trì Mục Dao vốn ít thấy chuyện lạ nên chằm chằm quan sát màn trúc cả một lúc lâu.
Đột nhiên, Trì Mục Dao nghe được một tiếng lục lạc ngân vang.
Hề Hoài không động đậy gì, Vạn Bảo Linh chắc chắn không vang, Thiên Bảo Linh anh cất bên trong túi càn khôn cũng sẽ không tự nhiên phát ra tiếng.
Trì Mục Dao theo phản xạ nhìn qua gian bên cạnh, tai anh đột nhiên nhận được truyền âm từ một người.
“Lâu rồi không gặp tiểu đạo hữu nha!”
Giọng nói thiếu niên, ngữ điệu vui vẻ, nhưng vẫn thấp thoáng mang theo một uy thế lạnh lẽo ghê người.
Trì Mục Dao lắp bắp kinh hãi, vội quay đầu sang xem Hề Hoài thế nào thì thấy hắn vẫn không có gì khác thường, còn đang cầm một cái thẻ tre dò xem hôm nay buổi đấu giá gồm những món nào.
Trì Mục Dao lại quay sang xem hai vị Nguyên Anh kỳ Thiên Tôn, bọn họ dường như cũng không nghe thấy âm thanh gì, ngược lại còn đang khó hiểu nhìn anh.
Xem ra chỉ có một mình Trì Mục Dao nghe được.
Tâm trạng Trì Mục Dao trong nháy mắt sụp đổ, hoảng hốt tới cứng cả người. Anh biết người này qua mắt được hai vị Nguyên Anh kỳ Thiên Tôn để bí mật truyền âm cho mình thì đương nhiên thực lực vượt qua cả hai ông.
Trì Mục Dao không dám trả lời lại, anh biết người truyền âm cho mình là ai.
Tô Hựu.
Tô Hựu là kẻ chỉ còn cách Hoá Thần kỳ một bước chân. Kể cả hai vị Thiên Tôn ở đây cũng khó mà ứng phó với hắn, e rằng chỉ có tông chủ Khanh Trạch Tông Hề Lâm mới là đối thủ của hắn nổi.
Nhưng hiện tại Tô Hựu đang bị thương, cũng không rõ hai vị Thiên Tôn có thể cầm cự được hay không.
Tô Hựu dường như có thể đọc được suy nghĩ của người khác, hắn truyền âm cho Trì Mục Dao khẳng định lại: “Bọn họ không phải đối thủ của ta đâu.”
Trái tim của Trì Mục Dao như bị búa tạ đập bốp một nhát, ba hồn bảy vía đều run lẩy bẩy.
Tô Hựu thở dài, hỏi lại: “Ta đúng là bị thương, không biết tiểu đạo hữu có thể giúp ta chữa thương được không?”
Tô Hựu tới đây để tìm anh sao?
Trì Mục Dao vẫn ngồi im không dám nhúc nhích, đôi tay bấu chặt vào tay vịn ghế dựa. Anh không thể đồng ý chữa thương cho Tô Hựu, làm vậy khác nào cõng rắn cắn gà nhà.
“Ngươi quả nhiên không muốn làm…” Tô Hựu bày ra một vẻ ưu sầu, rõ ràng là giọng điệu trong trẻo của thiếu niên nhưng lại làm người khác không rét mà run.
Trì Mục Dao vẫn không đáp lại gì.
Tô Hựu tiếp tục nói: “Ngươi có thể dùng thần thức trả lời ta, ta điều khiển được, chỉ mỗi ta nghe thấy thôi.”
Trì Mục Dao đành đáp lại: “Nếu ngươi thật sự cùng hai vị tiền bối giao thủ, ta sẽ dốc lòng chữa thương cho bọn họ. Chúng ta sẽ kiên trì đợi tông chủ Khanh Trạch Tông tới cứu viện.”
Tô Hựu cười ha hả: “Hề lão long hả? Ờ lão cũng hơi phiền phức đó, đầu óc thì không ổn lắm nhưng đấu pháp công nhận lợi hại. Ta đánh nhau với lão mấy lần rồi, lần nào cũng chỉ miễn cưỡng chống đỡ.”
Tô Hựu đợi một lát thấy Trì Mục Dao không đáp lại nữa, hắn bắt đầu than vắn thở dài: “Tiểu đạo hữu bình thường có ít nói vậy không? Hay là không muốn nói chuyện với ta vậy?”
Trì Mục Dao vẫn không đáp.
Tô Hựu bắt đầu tự lẩm bẩm nói chuyện: “Bên cạnh ngươi là con trai của Hề lão long đúng không?”
“Cái sừng rồng này quen quá mà, xem ra đúng rồi…Mà ngươi biết mẹ hắn là ai không? Ngươi biết mẹ hắn tại sao lại đồng ý sinh con với Hề lão long không? Cha con hai người họ tính cách chả khác gì nhau, đều là thứ chó má.”
“Ngươi giúp ta chữa thương đi rồi ta sẽ giúp ngươi giết tên tiểu tử kia, để hắn khỏi có cách nào dây dưa với ngươi nữa. Ta không sợ Hề lão long trả thù. Nếu hắn muốn tới giết ta, ngươi giúp ta chữa thương là xong. Như vậy ta giết Hề lão long luôn là đẹp.”
Trong nguyên tác xác thực không có dòng nào viết về mẹ đẻ của Hề Hoài, chỉ là bên ngoài đều đồn đại rằng cha mẹ hắn không hề yêu nhau. Hề Hoài được sinh ra chỉ để giúp Hề Lâm gánh bớt thống khổ mà thôi.
Chỉ là một thứ công cụ.
Trì Mục Dao nghe Tô Hựu nói vậy thì đưa tay qua kéo tay Hề Hoài, làm thẻ tre trong tay hắn rơi xuống trên đùi.
Hề Hoài ngẩng đầu nhìn qua Trì Mục Dao, cười xoà dịu dàng, phối hợp đan chặt mười ngón tay cùng anh.
Trì Mục Dao nhìn Hề Hoài, dường như cái nắm tay của Hề Hoài sẽ luôn cho anh một cảm giác rất an toàn.
Anh biết, thừa hưởng năng lực của Vô Sắc Vân Nghê Lộc chắc chắn sẽ mang tới phiền toái. Nhưng anh chưa từng nghĩ tới phiền toái này lại chính là Tô Hựu. Tô Hựu lại là một người mà anh tuyệt đối không có khả năng chống lại.
Thực lực giữa hai người chênh lệch tới một trời một vực, chống lại kiểu gì chứ?
Tô Hựu khẽ cười, hỏi thăm: “Ngươi có vẻ rất để ý tên tiểu tử thối kia nhỉ?”
Trì Mục Dao khó khăn dùng thần thức đáp trả: “Hắn vô tội, chuyện gì cũng chưa từng làm. Không được động tới hắn.”
“Không phải ngươi không muốn bị hắn dây dưa sao?”
“Nhưng ta không muốn hắn bị tổn thương. Ta chỉ không thích hắn thôi, không cần thiết.”
“Chà…” Tô Hựu trả lời bằng giọng mũi, một chữ mà như chồng chéo lên nhau mấy cái âm điệu. “Vậy ngươi giúp ta chữa thương, ta sẽ không giết hắn.”
Trì Mục Dao lại không đáp.
Tô Hựu tiếp tục dụ dỗ: “Ngươi đừng đi theo tên tiểu tử này nữa, ngươi theo ta đi. Tu vi của ta cao hơn hắn nhiều. Nếu ngươi không thích hình dạng hiện giờ của ta thì ta biến thành hai mươi tuổi. Ngươi thấy được không?”
Trì Mục Dao không vui: “Ta đúng là đệ tử Hợp Hoan Tông, nhưng không phải là loại người như ngươi nghĩ.”
“Vậy là loại nào?”
“Ta sẽ không đi theo ngươi, càng không phải tuỳ tuỳ tiện tiện song tu với ai cũng được.”
“Ở bên cạnh ta, chả mấy chốc là ngươi lên được Nguyên Anh kỳ luôn đó. Với lại của cải ta tích góp bao năm cũng đủ cho ngươi sống thoải mái, không thua gì hắn đâu.”
“Không cần.”
Tô Hựu bắt đầu mất kiên nhẫn: “Thật phiền phức. Ngươi biết ta không giết ngươi được. Ngươi là một bảo bối, chết thì đáng tiếc quá. Nhưng ta không thừa kiên nhẫn đâu, ngươi đừng có lãng phí.”
“Không giúp.” Trì Mục Dao dùng thần thức trả lời.
Tô Hựu tức giận nhưng lại cười nói: “Tiểu đạo hữu có cốt khí ghê ta. Nhưng mà nếu ngươi không giúp, ta sẽ đồ sát Hợp Hoan Tông, diệt Ngự Sủng Phái. Ngươi thấy được không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Hề Hoài: Chưa từng gặp qua ai vô sỉ tới vậy. Ta còn đang ở đây…
Đặt phi hành pháp khí cho Trì Mục Dao xong bọn họ còn đi chọn phòng ngự pháp khí, rồi công kích pháp khí, cuối cùng mua thêm một cái Thiên Bảo Linh đắt đỏ.
Thiên Bảo Linh là một dạng xa xỉ phẩm của Tu Chân Giới, giá đắt hơn Bách Vật Cẩm cả trăm lần, lại không có sẵn. Thiên Bảo Linh yêu cầu đặt trước vì thời gian luyện chế rất lâu.
Chiếc Thiên Bảo Linh này vốn là của một tu giả khác đặt trước đã một năm, vừa mới làm xong chủ nhân còn chưa kịp tới lấy đã bị Hề Hoài hớt tay trên.
Đầu tiên Hề Hoài hỏi cái này ai đặt, sau đó hắn gửi cho tông chủ tông môn kia một đạo truyền âm phù. Chẳng biết nói gì trong đó mà đối phương tự nhiên vui vẻ nhường lại cái Thiên Bảo Linh này.
Có lẽ nếu kết bạn được với thiếu tông chủ Khanh Trạch Tông, vị tu giả kia cũng không thiệt thòi mấy.
Vốn dĩ Hề Hoài định đặt làm một cái Vạn Bảo Linh cơ, nhưng Trì Mục Dao không chịu.
Trì Mục Dao nói chuyện rất có lý: “Tạm thời không bàn tới chuyện thời gian luyện chế Vạn Bảo Linh mất tận hai năm, nhưng mà ta cũng đâu có nhiều đồ để cất tới vậy. Người khác nhìn ta đeo chuông cứ tưởng ta giàu có lắm, ai ngờ nhìn vào bên trong chuông toàn là chăn gối, bút sách các thứ không phải sẽ thất vọng lắm sao?”
“Ngươi ám chỉ ta nên mua thêm để cho đầy hả?”
Trì Mục Dao lập tức luống cuống: “Ta không có ý đó.”
Trở lại động phủ, Trì Mục Dao đắp chăn chuẩn bị ngủ trưa, còn Hề Hoài vẫn ngồi trước bàn đá nghiêm túc lấy đồ vật bên trong Vạn Bảo Linh của mình ra kiểm kê.
Trì Mục Dao thấy Hề Hoài cẩn thận bày ra hai viên đan dược chữa thương, còn có một ít thuốc mỡ bôi miệng vết thương mà không nhịn được thở dài. Anh không cần tới mấy thứ này nữa, nhưng lại không thể nói ra.
Trì Mục Dao nằm trên giường đá một lát đã tiến vào mộng đẹp. Anh nằm mơ thấy Hề Hoài bảo nhất định phải mua váy màu hồng phấn cho anh, anh cự tuyệt thế nào Hề Hoài cũng không chịu bắt anh mặc bằng được. Trì Mục Dao bị doạ tới tỉnh giấc.
Vừa tỉnh lại đã trợn tròn cả mắt, Hề Hoài vẫn đang miệt mài lôi thêm đồ từ Vạn Bảo Linh ra ngoài. Ngay lúc này hắn còn đang săm soi một cây trường thương dài những hai mét trên tay.
Trì Mục Dao nhìn thấy mà bất giác ngửa nguời ra sau theo phản xạ. Thứ này anh chắc chắn không dùng được.
Cuối cùng anh không chịu nổi, đi tới lấy Thiên Bảo Linh tham nhập thần thức xem bên trong đã nhét những thứ đồ kỳ quái gì rồi. Trì Mục Dao lôi ra một món đồ vật hỏi: “Đây là cái gì?”
“Đem cái trát này đập vào đỉnh đầu người ta, thuỷ ngân bên trong sẽ tràn vào cơ thể, có thể lột toàn bộ da người xuống.”
“Ngươi giữ lại giùm.” Trì Mục Dao ném cho Hề Hoài. E rằng cả đời Trì Mục Dao cũng không dám đụng tới một món khủng bố như vậy.
Anh lại lấy ra một vật, nhìn nhìn rồi hỏi: “Thắt lưng à?”
“Để dành lúc song tu chân ngươi co lên, ta cột cẳng chân gấp vào đùi cho chân ngươi không duỗi thẳng được nữa.”
Trì Mục Dao ném sợi dây xuống đất: “Đốt nó đi.”
Chân tay của anh lọm khọm, chịu làm sao nổi mấy trò này.
Hề Hoài dứt khoát cự tuyệt: “Không đốt.”
“Ta không cần!”
“Vậy ta tự mình giữ nó.” Hề Hoài nhặt trở về.
Trì Mục Dao vội vàng giựt lại, để ở chỗ anh không cho Hề Hoài lấy đi còn có thể giữ mình an toàn một chút.
Sau đó, Trì Mục Dao lôi cây trường thương ra trả lại Vạn Bảo Linh của Hề Hoài.
Anh thậm chí còn không nghĩ nổi Hề Hoài đem cây trường thương này ra làm gì, chẳng lẽ muốn anh dùng nó làm bảo vật trấn chuông?
Lục lọi thêm một lát thì Trì Mục Dao lôi ra được quá trời mấy thứ cần phải trả lại gấp. Những món này có đặt ở Thiên Bảo Linh của anh cũng chỉ tổ chiếm chỗ, không hề có tác dụng gì.
Sau khi sắp xếp tạm ổn thoả, Trì Mục Dao cầm Thiên Bảo Linh lên ngắm nghía. Công nhận vô cùng tinh xảo, chuông màu trắng bạc, trên thân khắc hoa phong lan, điểm xuyết những vụn đá quý màu lam, cực kỳ mỹ lệ.
Hề Hoài đang chìm đắm trong cảm giác thoả mãn thì bỗng thấy Trì Mục Dao xách Thiên Bảo Linh bỏ vào bên trong túi càn khôn, tâm trạng hắn sụp đổ trong chớp mắt: “Ngươi bỏ vô đó làm gì? Ngươi không muốn người khác thấy đồ ta mua cho ngươi sao?”
Trì Mục Dao cất xong xuôi mới trả lời: “Mấy chuyện giết người cướp của ở Tu Chân Giới đâu có ít. Tu vi ta không cao, chỉ biết ám khí, ảo thuật, giỏi lắm là thêm một ít trận pháp. Nếu gặp phải cao thủ muốn giết ta, ta hoàn toàn không có cách nào đối phó. Ngươi không giống ta, ngươi là thiếu tông chủ Khanh Trạch Tông. Nếu có kẻ dám lừa ngươi cướp Vạn Bảo Linh, đồ vật bên trong cũng không dám tự tiện dùng, sợ sẽ dẫn tới lửa thiêu thân.”
“Nếu ngươi theo ta vào Khanh Trạch Tông, những người khác cũng sẽ không dám động vào đồ của ngươi.”
“Ta mà dám bước một chân vào Khanh Trạch Tông, chắc chắn sẽ bị cha ngươi một chưởng đập chết.”
Hề Hoài rũ mắt, hắn trả lời: “Ta sẽ lo liệu tốt chuyện này.”
“Không cần đâu, ta cũng không muốn kết đạo lữ với ngươi. Ta là con trai, lại còn là đệ tử Hợp Hoan Tông, chúng ta không môn đăng hộ đối. Ta với ngươi ở bên nhau sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của nguơi…”
Trì Mục Dao nói nửa chừng thì phát hiện Hề Hoài nãy giờ vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, đồng tử dần dần chuyển đỏ. Tuy rất mau chóng về lại màu đen, nhưng dường như ẩn ẩn xuất hiện dấu hiệu muốn phát cuồng.
Hề Hoài có một đôi mắt không thể giấu nổi bi thương, chỉ cần cảm xúc hắn dao động một chút liền có thể nhìn thấu qua ánh mắt.
Trì Mục Dao nghĩ tới bộ dạng phát cuồng mất kiểm soát của Hề Hoài, giết chóc không ngừng, làm càn phóng hoả. Hiện tại đang diễn ra Thiên Tông Hội, xung quanh đông người tới vậy, nếu Hề Hoài mà phát cuồng ắt dẫn tới một trận loạn lạc thật lớn.
Trì Mục Dao đột ngột chuyển thái độ: “Ngươi là giỏi nhất!”
“…” Hề Hoài còn đang cố gắng đè nén tâm trạng khó chịu, đột nhiên nghe được một câu như vậy khiến hắn ngẩn ngơ.
Ngay sau đó hắn thấy Trì Mục Dao nhìn thẳng sâu vào mắt mình, còn đưa tay xoa xoa đỉnh đầu, dường như đang rất nghiêm túc quan tâm tới cảm xúc của hắn.
Hề Hoài mau chóng hiểu ra…
Trì Mục Dao yêu hắn.
Nhưng Trì Mục Dao không muốn hắn và cha hắn vì mình mà cự cãi quyết liệt, cho nên anh mới trốn chạy từng ấy năm. Giờ phút này vẫn từ chối hắn là vì không muốn hắn khó xử. Nếu không phải yêu hắn, tại sao đang nói chuyện tuyệt tình lại bỗng dưng chuyển sang ủi an, xoa dịu hắn chứ?
Không sai.
Nhất định là như vậy.
Lúc hắn bị trọng thương, Trì Mục Dao chẳng màng tính mạng nguy hiểm mà lao tới cứu hắn.
Lúc hắn bị Nguyên Anh kỳ Thiên Tôn chèn ép, Trì Mục Dao cũng mạo hiểm giúp hắn giải vây.
Bây giờ cũng vì hắn mà suy tính đủ đường.
Là do hắn chưa đủ tốt, nên Trì Mục Dao mới phải bôn ba bên ngoài hai năm nay, vì hắn mà chịu không ít đắng cay.
Trì Mục Dao thì lại đang lo lắng. Anh chỉ mới từ chối Hề Hoài nhẹ nhàng mấy câu mà hắn đã suýt nữa phát cuồng. Nếu nói thẳng ra anh không thích Hề Hoài, không muốn kết đạo lữ với hắn, giữa bọn họ tuyệt đối không thể nhích thêm bước nữa, liệu Hề Hoài có diễn tròn vai ác phát cuồng, đại sát tứ phương không?
Nếu có thì anh chắc chắn là người bị giết đầu tiên.
Đã vậy còn liên luỵ tới những người khác phải rơi vào vòng nguy hiểm.
Đang suy đi tính lại thì đột nhiên Trì Mục Dao bị Hề Hoài ôm ghì vào lòng, chỉ có thể đỡ bả vai của hắn. Anh ngạc nhiên tới khó tả.
Sao lại thế này?
Hề Hoài chôn mặt vào cổ Trì Mục Dao, nặng lời hứa hẹn: “Từ đây về sau, ta chắc chắn không bao giờ để huynh chịu khổ.”
“Hả?” Sao hắn lại cư xử kỳ cục như vậy? Tại sao đột nhiên lại nói mấy lời này?
Hề Hoài hít một hơi thật sâu, dường như muốn xoang mũi của mình tràn ngập hương vị của Trì Mục Dao.
Không phải cái mùi từ Lưu Hương Châu của Hợp Hoan Tông, mà là hương vị nguyên bản của Trì Mục Dao, là hương vị giống hệt với khi ôm Trì Mục Dao ở Ngự Sủng Phái.
Trì Mục Dao cúi đầu nhìn nhìn Hề Hoài, trong lòng thầm mắng: “Ngươi là đang ôm mèo sao?”
Trì Mục Dao còn đang chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì người đã bị bế đặt lên giường đá. Anh đưa tay định đẩy Hề Hoài ra thì đã bị Hề Hoài tóm lấy cánh tay thuận thế đưa tay Trì Mục Dao ôm vòng lấy bả vai của mình.
Kế tiếp là một chiếc hôn dịu dàng tới không ngờ, Trì Mục Dao chưa bao giờ nghĩ Hề Hoài có thể dịu dàng tới như vậy.
Dần dần, Trì Mục Dao có chút bối rối, tâm pháp của Hợp Hoan Tông khiến anh dâng trào một cảm giác đắm say.
Hợp Hoan Tông có một loại tâm pháp dựa trên ái tình mà bồi bổ tinh thần.
Chuyện mà Hề Hoài đang làm lúc này chính là cách bồi bổ tốt nhất cho bọn họ, vô cùng hữu ích để củng cố tu vi. Việc này khiến cho Trì Mục Dao như được tắm mình trong gió xuân.
*
Trì Mục Dao nắm chặt quần áo, rùng mình, co người lại, thần trí tan rã.
Bọn họ không phải đang tu luyện.
Nhưng…đại phản diện Hề Hoài đang giúp anh sung sướng!
Còn nuốt mất!
Cảm giác này như thể nội tâm vừa trải qua một hồi trời long đất lở, thiên địa sụp đổ, vạn vật đều vỡ tan.
Nghĩ tới lúc anh cúi đầu xuống, vừa vặn đối diện với Hề Hoài, ánh mắt hắn quả thực có thể làm cho thần trí người khác thất điên bát đảo, máu dường như chảy ngược.
Aaaaa, không phải là sự thật chứ?!
Tại sao lại như vậy được? Anh và Hề Hoài thậm chí còn không phải đang tu luyện, chỉ một mình Hề Hoài đơn thuần vì anh mà phục vụ?
Mà chết người nhất chính là, Trì Mục Dao vậy mà…không hề chán ghét?
Hề Hoài rời khỏi giường đá, không biết đang muốn sửa sang lại cái gì.
Trì Mục Dao không dám nhìn Hề Hoài, tay siết chặt quần áo, không biết bản thân nên chỉnh trang lại y phục hay là nên mặc quần lại trước.
Trong lúc anh lặng lẽ dùng khống vật thuật mặc lại quần thì Hề Hoài ở cách đó không xa nói: “Đợi huynh mua xong món đồ mà huynh muốn, ta sẽ mang huynh về Khanh Trạch Tông gặp cha ta.”
Trì Mục Dao lắp bắp kinh hãi: “Cái gì?!”
Hề Hoài biết anh hoảng hốt nên dịu giọng an ủi: “Yên tâm. Ta nhất định không để ông ấy tổn thương huynh. Xảy ra bất cứ chuyện gì có ta gánh chịu. Huynh chỉ cần ở yên trong động phủ của ta là được.”
“Ta có thể không đi được không? Ta muốn…”
“Không được. Ta không thể để huynh lại đi lang thang khắp đầu đường xó chợ được.”
“Không có! Rất tự do sung sướng.”
“Huynh không cần an ủi ta. Ta đã hạ quyết tâm rồi.”
Trì Mục Dao ngồi dậy, hai tay chống lên thành giường đá muốn lại khuyên can Hề Hoài. Không ngờ Hề Hoài đã đóng bộ chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài. Hắn dừng lại trước cửa động phủ căn dặn: “Ta theo hai vị tiền bối đi bàn bạc chút chuyện. Huynh ở yên trong động phủ chờ ta nha.”
“Từ từ đã…”
Trì Mục Dao không giữ kịp Hề Hoài, hắn đã nhanh chóng rời khỏi động phủ.
Anh cảm thấy khá tuyệt vọng, bản thân không nên vì ham muốn nhất thời mà làm hỏng đại sự, càng không nên vì sung sướng trong miệng Hề Hoài một lần mà chết trong tay hắn như vậy.
Trì Mục Dao vội đứng dậy sửa sang lại y phục gọn gàng, chỉnh tề, rồi gói ghém đồ đạc định rời khỏi động phủ.
Đồ gì cũng khỏi cần mua nữa!
Nơi này không nên ở lâu.
Nhưng mà anh thử tới mấy chục phương pháp rồi cũng không mở được cấm chế mà Hề Hoài đặt lên, Trì Mục Dao nhanh chóng lâm vào trạng thái tuyệt vọng.
Chỉ đành chờ cho Hề Hoài trở lại.
Trì Mục Dao tự dưng có tâm tình thê tử phòng không gối chiếc thức đêm chờ trượng phu về nhà ngủ.
Trì Mục Dao chờ tới sáng sớm ngày thứ hai thì Hề Hoài trở lại động phủ. Sau khi tiến vào hắn rất đỗi kinh ngạc: “Sao huynh không ngủ vậy?”
Trì Mục Dao bối rối đáp: “À…ta đang đợi ngươi.”
Hề Hoài lập tức trở nên rất đỗi dịu dàng, hắn đi tới cúi xuống hôn nhẹ vào trán Trì Mục Dao một cái: “Xin lỗi. Lần này ta đi hơi lâu. Lần sau ta sẽ mang huynh theo đi cùng.”
“Cũng không cần đâu. Ngươi đừng nhốt ta lại là được.”
“Không được. Đương nhiên huynh sẽ lại muốn bỏ trốn, nghĩ tới cảnh huynh cô đơn lạnh lẽo suốt hai năm qua là ta lại đau lòng chết đi được.”
“Thật sự rất là tự do…”
“Không cần an ủi ta đâu. Ta dẫn huynh đi tới chỗ đấu giá.”
Trì Mục Dao nghĩ dù sao cũng đã tới nước này rồi, tranh thủ đi tìm Cập Tiên Thảo với Huyễn Sương Mù Ngọc đi vậy.
Anh đứng lên theo Hề Hoài ra ngoài, Hề Hoài vừa đi vừa nhìn cổ Trì Mục Dao hỏi: “Sao không thấy vết đỏ nữa vậy?”
“Bôi thuốc mỡ.”
“Chuyện này mà cũng quản sao?”
“Ờ.”
Hề Hoài thôi không để ý nữa. Hắn đưa tay nắm lấy tay Trì Mục Dao, mười ngón tay đan chặt.
Trì Mục Dao hơi không được tự nhiên, đẩy ra nói: “Lỡ người khác thấy được.”
“Cứ để bọn họ nhìn.”
Hề Hoài nói rồi kéo Trì Mục Dao lên phi hành pháp khí hai chỗ, tiến thẳng tới buổi đấu giá.
Phòng đấu giá có hình dáng rất độc đáo, được bao quanh bởi khu mua sắm.
Phòng đấu giá nằm ngang, những cửa hàng xung quanh được bố trí thành hình bán nguyệt, ba gian bao quanh, ba sảnh và sáu gian nằm ngang.
Bọn họ tới phòng đấu giá đã thấy Tùng Vị Việt và Tông Tư Thần đang đợi sẵn rồi, còn có cả Từ Nhiễm Trúc và Lâu Quỳnh Tri.
Các đệ tử Hợp Hoan Tông vẫn luôn lo lắng cho an nguy của Trì Mục Dao. Nhưng nhìn thấy anh không những an toàn, còn đương tay trong tay cùng Hề Hoài bước tới, các nàng tự thấy mình lo lắng cũng bằng thừa rồi.
Sau khi tập hợp đông đủ, Trì Mục Dao muốn đi xem trước hàng đấu giá. Anh tìm được Cập Tiên Thảo trong khu vực trưng bày hàng hoá, bốc lên một nắm cẩn thận kiểm tra xem những hạt giống này là thật hay giả.
Hạt giống Cập Tiên Thảo quan trọng nhất là phẩm chất, còn ngoại hình của nó lại khá bình thường. Có thể dùng hạt giống Hoả Vân Thảo cấp thấp để giả mạo, hoặc nếu mua trúng hạt già cỗi cũng sẽ không thể phát triển tốt được.
Hề Hoài nhìn Trì Mục Dao tỉ mỉ lựa chọn hạt giống, hỏi: “Hợp Hoan Tông cũng cần gieo trồng Cập Tiên Thảo để nuôi linh thú hả?”
Trì Mục Dao chột dạ ngẩng đầu, nhìn Hề Hoài ấp úng một lúc mới rặn được câu trả lời: “Trong vườn Hợp Hoan Tông…cần…hoa cỏ.”
“Theo ta được biết thì Hợp Hoan Tông chủ yếu trồng hoa đào, hình dáng Cập Tiên Thảo không hợp với hoa đào đâu.”
“Chúng ta muốn thay đổi phong cách.”
“Ờ…” Hề Hoài ngân nga trả lời: “Được, ta tin mà.”
“Vậy cảm ơn ngươi.”
Tông Tư Thần và Tùng Vị Việt bật cười thành tiếng.
Từ Nhiễm Trúc xoa xoa trán, nàng biết sư đệ mình chắc chẳng gạt ai nổi.
Lâu Quỳnh Tri xuýt xoa: “Nhìn coi cứ như con nít ấy. Bọn họ đúng là trái ngược hẳn nhau.”
Từ Nhiễm Trúc nói đỡ cho Trì Mục Dao: “A Cửu hiếm khi rời khỏi Hợp Hoan Tông. Chưa trải qua phong ba bão táp gì nên tâm tính vẫn còn trẻ con. Mấy chuyện này cũng bình thường thôi.”
Xác nhận hạt giống Cập Tiên Thảo không có vấn đề gì xong thì Trì Mục Dao ôm một bụng thấp tha thấp thỏm theo Hề Hoài về khu vực chỗ ngồi ở phòng đấu giá.
Anh đang định tiến tới dãy ghế dựa ở lầu một thì bị Hề Hoài kéo lên lầu hai.
Trên lầu hai có nhiều gian phòng được ngăn cách bởi cửa sổ treo rèm trúc, phủ thêm kết giới thì từ sảnh lầu một không thể nhìn được bên trong gian có ai đang ngồi.
Trì Mục Dao ngồi xuống mới phát hiện, mấy cái màn trúc này đều rất thần kì, ngồi sau màn trúc vậy mà lại thấy được phía bên ngoài rất rõ ràng, tầm nhìn hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Trì Mục Dao vốn ít thấy chuyện lạ nên chằm chằm quan sát màn trúc cả một lúc lâu.
Đột nhiên, Trì Mục Dao nghe được một tiếng lục lạc ngân vang.
Hề Hoài không động đậy gì, Vạn Bảo Linh chắc chắn không vang, Thiên Bảo Linh anh cất bên trong túi càn khôn cũng sẽ không tự nhiên phát ra tiếng.
Trì Mục Dao theo phản xạ nhìn qua gian bên cạnh, tai anh đột nhiên nhận được truyền âm từ một người.
“Lâu rồi không gặp tiểu đạo hữu nha!”
Giọng nói thiếu niên, ngữ điệu vui vẻ, nhưng vẫn thấp thoáng mang theo một uy thế lạnh lẽo ghê người.
Trì Mục Dao lắp bắp kinh hãi, vội quay đầu sang xem Hề Hoài thế nào thì thấy hắn vẫn không có gì khác thường, còn đang cầm một cái thẻ tre dò xem hôm nay buổi đấu giá gồm những món nào.
Trì Mục Dao lại quay sang xem hai vị Nguyên Anh kỳ Thiên Tôn, bọn họ dường như cũng không nghe thấy âm thanh gì, ngược lại còn đang khó hiểu nhìn anh.
Xem ra chỉ có một mình Trì Mục Dao nghe được.
Tâm trạng Trì Mục Dao trong nháy mắt sụp đổ, hoảng hốt tới cứng cả người. Anh biết người này qua mắt được hai vị Nguyên Anh kỳ Thiên Tôn để bí mật truyền âm cho mình thì đương nhiên thực lực vượt qua cả hai ông.
Trì Mục Dao không dám trả lời lại, anh biết người truyền âm cho mình là ai.
Tô Hựu.
Tô Hựu là kẻ chỉ còn cách Hoá Thần kỳ một bước chân. Kể cả hai vị Thiên Tôn ở đây cũng khó mà ứng phó với hắn, e rằng chỉ có tông chủ Khanh Trạch Tông Hề Lâm mới là đối thủ của hắn nổi.
Nhưng hiện tại Tô Hựu đang bị thương, cũng không rõ hai vị Thiên Tôn có thể cầm cự được hay không.
Tô Hựu dường như có thể đọc được suy nghĩ của người khác, hắn truyền âm cho Trì Mục Dao khẳng định lại: “Bọn họ không phải đối thủ của ta đâu.”
Trái tim của Trì Mục Dao như bị búa tạ đập bốp một nhát, ba hồn bảy vía đều run lẩy bẩy.
Tô Hựu thở dài, hỏi lại: “Ta đúng là bị thương, không biết tiểu đạo hữu có thể giúp ta chữa thương được không?”
Tô Hựu tới đây để tìm anh sao?
Trì Mục Dao vẫn ngồi im không dám nhúc nhích, đôi tay bấu chặt vào tay vịn ghế dựa. Anh không thể đồng ý chữa thương cho Tô Hựu, làm vậy khác nào cõng rắn cắn gà nhà.
“Ngươi quả nhiên không muốn làm…” Tô Hựu bày ra một vẻ ưu sầu, rõ ràng là giọng điệu trong trẻo của thiếu niên nhưng lại làm người khác không rét mà run.
Trì Mục Dao vẫn không đáp lại gì.
Tô Hựu tiếp tục nói: “Ngươi có thể dùng thần thức trả lời ta, ta điều khiển được, chỉ mỗi ta nghe thấy thôi.”
Trì Mục Dao đành đáp lại: “Nếu ngươi thật sự cùng hai vị tiền bối giao thủ, ta sẽ dốc lòng chữa thương cho bọn họ. Chúng ta sẽ kiên trì đợi tông chủ Khanh Trạch Tông tới cứu viện.”
Tô Hựu cười ha hả: “Hề lão long hả? Ờ lão cũng hơi phiền phức đó, đầu óc thì không ổn lắm nhưng đấu pháp công nhận lợi hại. Ta đánh nhau với lão mấy lần rồi, lần nào cũng chỉ miễn cưỡng chống đỡ.”
Tô Hựu đợi một lát thấy Trì Mục Dao không đáp lại nữa, hắn bắt đầu than vắn thở dài: “Tiểu đạo hữu bình thường có ít nói vậy không? Hay là không muốn nói chuyện với ta vậy?”
Trì Mục Dao vẫn không đáp.
Tô Hựu bắt đầu tự lẩm bẩm nói chuyện: “Bên cạnh ngươi là con trai của Hề lão long đúng không?”
“Cái sừng rồng này quen quá mà, xem ra đúng rồi…Mà ngươi biết mẹ hắn là ai không? Ngươi biết mẹ hắn tại sao lại đồng ý sinh con với Hề lão long không? Cha con hai người họ tính cách chả khác gì nhau, đều là thứ chó má.”
“Ngươi giúp ta chữa thương đi rồi ta sẽ giúp ngươi giết tên tiểu tử kia, để hắn khỏi có cách nào dây dưa với ngươi nữa. Ta không sợ Hề lão long trả thù. Nếu hắn muốn tới giết ta, ngươi giúp ta chữa thương là xong. Như vậy ta giết Hề lão long luôn là đẹp.”
Trong nguyên tác xác thực không có dòng nào viết về mẹ đẻ của Hề Hoài, chỉ là bên ngoài đều đồn đại rằng cha mẹ hắn không hề yêu nhau. Hề Hoài được sinh ra chỉ để giúp Hề Lâm gánh bớt thống khổ mà thôi.
Chỉ là một thứ công cụ.
Trì Mục Dao nghe Tô Hựu nói vậy thì đưa tay qua kéo tay Hề Hoài, làm thẻ tre trong tay hắn rơi xuống trên đùi.
Hề Hoài ngẩng đầu nhìn qua Trì Mục Dao, cười xoà dịu dàng, phối hợp đan chặt mười ngón tay cùng anh.
Trì Mục Dao nhìn Hề Hoài, dường như cái nắm tay của Hề Hoài sẽ luôn cho anh một cảm giác rất an toàn.
Anh biết, thừa hưởng năng lực của Vô Sắc Vân Nghê Lộc chắc chắn sẽ mang tới phiền toái. Nhưng anh chưa từng nghĩ tới phiền toái này lại chính là Tô Hựu. Tô Hựu lại là một người mà anh tuyệt đối không có khả năng chống lại.
Thực lực giữa hai người chênh lệch tới một trời một vực, chống lại kiểu gì chứ?
Tô Hựu khẽ cười, hỏi thăm: “Ngươi có vẻ rất để ý tên tiểu tử thối kia nhỉ?”
Trì Mục Dao khó khăn dùng thần thức đáp trả: “Hắn vô tội, chuyện gì cũng chưa từng làm. Không được động tới hắn.”
“Không phải ngươi không muốn bị hắn dây dưa sao?”
“Nhưng ta không muốn hắn bị tổn thương. Ta chỉ không thích hắn thôi, không cần thiết.”
“Chà…” Tô Hựu trả lời bằng giọng mũi, một chữ mà như chồng chéo lên nhau mấy cái âm điệu. “Vậy ngươi giúp ta chữa thương, ta sẽ không giết hắn.”
Trì Mục Dao lại không đáp.
Tô Hựu tiếp tục dụ dỗ: “Ngươi đừng đi theo tên tiểu tử này nữa, ngươi theo ta đi. Tu vi của ta cao hơn hắn nhiều. Nếu ngươi không thích hình dạng hiện giờ của ta thì ta biến thành hai mươi tuổi. Ngươi thấy được không?”
Trì Mục Dao không vui: “Ta đúng là đệ tử Hợp Hoan Tông, nhưng không phải là loại người như ngươi nghĩ.”
“Vậy là loại nào?”
“Ta sẽ không đi theo ngươi, càng không phải tuỳ tuỳ tiện tiện song tu với ai cũng được.”
“Ở bên cạnh ta, chả mấy chốc là ngươi lên được Nguyên Anh kỳ luôn đó. Với lại của cải ta tích góp bao năm cũng đủ cho ngươi sống thoải mái, không thua gì hắn đâu.”
“Không cần.”
Tô Hựu bắt đầu mất kiên nhẫn: “Thật phiền phức. Ngươi biết ta không giết ngươi được. Ngươi là một bảo bối, chết thì đáng tiếc quá. Nhưng ta không thừa kiên nhẫn đâu, ngươi đừng có lãng phí.”
“Không giúp.” Trì Mục Dao dùng thần thức trả lời.
Tô Hựu tức giận nhưng lại cười nói: “Tiểu đạo hữu có cốt khí ghê ta. Nhưng mà nếu ngươi không giúp, ta sẽ đồ sát Hợp Hoan Tông, diệt Ngự Sủng Phái. Ngươi thấy được không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Hề Hoài: Chưa từng gặp qua ai vô sỉ tới vậy. Ta còn đang ở đây…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.