Ma Tôn Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 32:
Sơn Hữu Thanh Mộc
25/10/2024
Hai bên nhìn nhau một lúc lâu, Nhạc Quy thử hỏi: “Thủy... Thủy Linh?”
Sinh vật trong nước nghiêng đầu, tiếp tục nhìn nàng.
Nhạc Quy chưa từng tiếp xúc gần gũi với động vật hoang dã, nhưng trước đây nàng đã nuôi mèo. Nghĩ một chút rồi nàng đưa tay về phía nó.
Thủy Linh nhìn chằm chằm vào tay nàng rất lâu, dường như xác định rằng nàng không có ý uy hiếp, nó liền tiến lại gần, há miệng cắn lấy.
Nhạc Quy: “?”
Nhạc Quy: “…”
Sau một thoáng im lặng, tiếng hét của Nhạc Quy cuối cùng cũng vang lên.
Trong rừng núi, một bầy ma điểu bị dọa bay tán loạn. Sau khi xác định Nhạc Quy còn yếu ớt hơn mình, Thủy Linh hùng dũng bò lên bờ, nằm trên bãi cỏ nhìn nàng ôm lấy tay khóc rưng rức.
Thực ra nàng chỉ bị để lại một vòng dấu răng, cũng không đau đớn gì, nhưng Nhạc Quy vẫn muốn khóc một chút để xả hết nỗi uất ức vì bị nắm mũi dắt đi suốt cả ngày hôm nay.
Sau khi khóc xong, nàng lại khôi phục tại chỗ, bắt đầu nghiên cứu Thủy Linh đang nhàn nhã nằm cạnh ăn cỏ.
Trên đầu nó có hai chiếc sừng dài, thân hình lớn hơn một chút so với linh dương bình thường, lông màu nâu đỏ, nhưng giữa mắt và bụng lại có lông màu trắng. Nhạc Quy nhớ ra có lẽ trên mông nó còn có một vòng lông đặc biệt, liền lập tức cúi đầu xem...
Ba giây sau, nàng nhìn vòng lông đó, mắt dần dại ra: “Sao trông giống quần lót chữ T thế này.”
Thủy Linh mặc quần chữ T liếc nàng một cái, tiếp tục ăn đám cỏ tươi ngon, nhưng cỏ chỉ mới dài chừng một gang tay, cấu trúc miệng của nó khiến nó ăn rất khó khăn.
Nhạc Quy duỗi người lười biếng, tiện tay nhổ một nắm cỏ đưa đến miệng nó. Thủy Linh không khách khí, há to miệng định nuốt cả tay và cỏ của nàng vào. Nhạc Quy nhận ra ý đồ của nó, liền giơ tay kia đập lên trán nó.
Chát!
Thủy Linh sững sờ.
Thủy Linh khiếp sợ.
Thủy Linh không ngờ rằng trên đỉnh Đê Vân phong này ngoài Đế Giang ra, lại có người dám đánh nó.
"Chủ động trêu chọc trước là hèn hạ, ngươi tự chuốc lấy thôi." Nhạc Quy không chút biểu cảm.
Nàng dám ngang ngược như vậy cũng bởi vì biết Thủy Linh chỉ là một con linh thú bình thường, giống như nàng chỉ là một con người bình thường, cho dù nàng có vỗ trán nó, nó cũng không biết tố cáo, càng đừng nói đến việc báo thù.
Quả nhiên, Thủy Linh giận dữ một chốc rồi lập tức quay lại ăn đám cỏ xanh tươi được đặt trước mặt.
Nhạc Quy thưởng cho nó bằng cách xoa đầu nó, sau đó đi nhổ thêm một đống cỏ lớn đặt trước mặt nó.
Thủy Linh thích thú lăn lộn, thoải mái trong biển thức ăn, Nhạc Quy ngồi xổm bên cạnh, chợt cảm thấy ghen tị: "Vô lo vô nghĩ, thật tốt quá."
Thủy Linh liếc nhìn nàng một cái.
"Ngươi từ từ ăn nhé, ta phải đi lo thủ tục vào làm việc đây." Nhạc Quy đứng dậy vận động chân tay, rồi quay lưng bước đi.
Thủy Linh tiếp tục nằm xuống ăn cỏ, chẳng buồn ngẩng đầu lên.
Sinh vật trong nước nghiêng đầu, tiếp tục nhìn nàng.
Nhạc Quy chưa từng tiếp xúc gần gũi với động vật hoang dã, nhưng trước đây nàng đã nuôi mèo. Nghĩ một chút rồi nàng đưa tay về phía nó.
Thủy Linh nhìn chằm chằm vào tay nàng rất lâu, dường như xác định rằng nàng không có ý uy hiếp, nó liền tiến lại gần, há miệng cắn lấy.
Nhạc Quy: “?”
Nhạc Quy: “…”
Sau một thoáng im lặng, tiếng hét của Nhạc Quy cuối cùng cũng vang lên.
Trong rừng núi, một bầy ma điểu bị dọa bay tán loạn. Sau khi xác định Nhạc Quy còn yếu ớt hơn mình, Thủy Linh hùng dũng bò lên bờ, nằm trên bãi cỏ nhìn nàng ôm lấy tay khóc rưng rức.
Thực ra nàng chỉ bị để lại một vòng dấu răng, cũng không đau đớn gì, nhưng Nhạc Quy vẫn muốn khóc một chút để xả hết nỗi uất ức vì bị nắm mũi dắt đi suốt cả ngày hôm nay.
Sau khi khóc xong, nàng lại khôi phục tại chỗ, bắt đầu nghiên cứu Thủy Linh đang nhàn nhã nằm cạnh ăn cỏ.
Trên đầu nó có hai chiếc sừng dài, thân hình lớn hơn một chút so với linh dương bình thường, lông màu nâu đỏ, nhưng giữa mắt và bụng lại có lông màu trắng. Nhạc Quy nhớ ra có lẽ trên mông nó còn có một vòng lông đặc biệt, liền lập tức cúi đầu xem...
Ba giây sau, nàng nhìn vòng lông đó, mắt dần dại ra: “Sao trông giống quần lót chữ T thế này.”
Thủy Linh mặc quần chữ T liếc nàng một cái, tiếp tục ăn đám cỏ tươi ngon, nhưng cỏ chỉ mới dài chừng một gang tay, cấu trúc miệng của nó khiến nó ăn rất khó khăn.
Nhạc Quy duỗi người lười biếng, tiện tay nhổ một nắm cỏ đưa đến miệng nó. Thủy Linh không khách khí, há to miệng định nuốt cả tay và cỏ của nàng vào. Nhạc Quy nhận ra ý đồ của nó, liền giơ tay kia đập lên trán nó.
Chát!
Thủy Linh sững sờ.
Thủy Linh khiếp sợ.
Thủy Linh không ngờ rằng trên đỉnh Đê Vân phong này ngoài Đế Giang ra, lại có người dám đánh nó.
"Chủ động trêu chọc trước là hèn hạ, ngươi tự chuốc lấy thôi." Nhạc Quy không chút biểu cảm.
Nàng dám ngang ngược như vậy cũng bởi vì biết Thủy Linh chỉ là một con linh thú bình thường, giống như nàng chỉ là một con người bình thường, cho dù nàng có vỗ trán nó, nó cũng không biết tố cáo, càng đừng nói đến việc báo thù.
Quả nhiên, Thủy Linh giận dữ một chốc rồi lập tức quay lại ăn đám cỏ xanh tươi được đặt trước mặt.
Nhạc Quy thưởng cho nó bằng cách xoa đầu nó, sau đó đi nhổ thêm một đống cỏ lớn đặt trước mặt nó.
Thủy Linh thích thú lăn lộn, thoải mái trong biển thức ăn, Nhạc Quy ngồi xổm bên cạnh, chợt cảm thấy ghen tị: "Vô lo vô nghĩ, thật tốt quá."
Thủy Linh liếc nhìn nàng một cái.
"Ngươi từ từ ăn nhé, ta phải đi lo thủ tục vào làm việc đây." Nhạc Quy đứng dậy vận động chân tay, rồi quay lưng bước đi.
Thủy Linh tiếp tục nằm xuống ăn cỏ, chẳng buồn ngẩng đầu lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.