Ma Tôn Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 43:
Sơn Hữu Thanh Mộc
25/10/2024
【Có ý tứ gì đây, tại sao hắn đột nhiên không đến nữa?】
Dù không quá quan tâm đến sự sống chết của lão bản, cũng hy vọng hắn tốt nhất mãi mãi không trở lại. Nhưng điều này không có nghĩa là Nhạc Quy không lo lắng cho hắn…
Điều nàng lo lắng nhất chính là nếu hắn suy nghĩ nhiều, càng nghĩ càng giận rồi quay lại giết nàng thì sao.
Vì quá lo lắng, nàng đã không ăn uống gì trong vài ngày liền, eo cũng nhỏ đi một vòng. Nhưng khi tâm trạng con người căng thẳng đến một mức độ nhất định, lại bắt đầu trả thù bằng cách thả lỏng, không chỉ không còn căng thẳng nữa mà nàng thậm chí còn đến Cửu Trùng Cung để tìm vị trí của Vô Lượng Độ.
Kết quả là bởi vì vô tình chạm phải cấm chế mà suýt chút nữa đã bị chém thành hai đoạn, vì thế gần đây nàng lại trở nên ngoan ngoãn.
“Ta đã hỏi thăm rồi, có vẻ như trong Tiên Giới có một đại năng đã bế quan tu luyện ngàn năm bất chợt xuất quan, chiến thư đã được đưa trực tiếp tới Vô Ưu Cung. Ngươi cũng biết tính cách của tôn thượng rồi, gặp chuyện này thì làm sao có thể lùi bước, vì thế ngài đã lập tức ứng chiến.”
Nhạc Quy và Quất Tử mỗi người ôm một quả táo lớn cắn răng rắc, tiểu cô nương tết hai bím tóc nhỏ líu ríu nói chuyện một hồi, vừa quay đầu lại thì chợt thấy Quất Tử đã ăn xong quả táo của mình, còn cắn ké một miếng của Nhạc Quy.
“ A a a, ngươi trả cho ta!” Nhạc Quy điên cuồng, cố gắng liều mạng bẻ miệng Quất Tử, “Đây là của ta! Chỉ của mình ta thôi!”
“Ngươi có thật sự nghiêm túc lắng nghe ta nói không?” Tiểu cô nương có chút bất lực.
Nhạc Quy vừa bẻ miệng Quất Tử vừa không quên bớt chút thì giờ nói chuyện với Yêu Yêu: “Chờ một chút đi Yêu Yêu, chờ ta xử lý con súc sinh này rồi sẽ nói chuyện với ngươi!”
Yêu Yêu là tên của tiểu cô nương trong nhóm đưa trái cây. Sau lần uống trộm nước hồ hôm đó, nam nhân trung niên kia đã không còn xuất hiện nữa, chỉ còn lại nàng ấy và ba người khác cùng đi đưa trái cây.
Nàng ấy và Nhạc Quy gần tuổi nhau, qua lại một thời gian thì đã quen biết, thường nói chuyện phiếm cùng nhau khi không có việc gì, nàng ấy đã trở thành người bạn thứ hai của Nhạc Quy ở Đê Vân Phong này.
Không, giờ nàng ấy là người bạn đầu tiên, còn con súc sinh cướp quả táo của nàng không xứng đáng làm bạn! Nhạc Quy nhìn Quất Tử nhanh chóng ăn hết quả táo của mình, trong lòng tràn đầy bi phẫn.
Yêu Yêu ho một tiếng: “Có cần phải như vậy không? Lần sau khi đưa trái cây tới ta sẽ lấy thêm một quả táo cho ngươi.”
Nhạc Quy lặng lẽ nhắc nhở: “Ngươi đã nói như vậy lần trước.”
“Mỗi ngày đều có hạn ngạch, ta cũng không thể làm gì được.” Lừa gạt thất bại, Yêu Yêu cảm thấy hơi xấu hổ.
Nhạc Quy thở dài, dựa vào đá nhìn trời: “Khi nào ta mới có thể tự do ăn trái cây đây!”
“Trái cây có gì ngon, người tu luyện cần phải từ bỏ dục vọng trước tiên.” Yêu Yêu lấy một ít tích cốc đan ra đưa cho nàng.
Nhạc Quy ghen tị nhận lấy: “Lại là quản sự của các ngươi phát cho sao? Phúc lợi của các ngươi thật là tốt quá.”
Mặt Yêu Yêu bình thản: “Cái này thì có là gì, chỉ là linh căn của ngươi đã bị hỏng hết, không thể tu luyện, nếu không ta còn có thể cho ngươi một ít đan dược tăng cường tu vi.”
“Yêu Yêu, ngươi thật tốt quá!” Nhạc Quy rất cảm động, vừa quay đầu lại đã thấy Quất Tử buồn ngủ rã rời, theo bản năng tát nhẹ lên mặt nó một cái.
Quất Tử: “…”
Sau khi hành động xong, Nhạc Quy tiếp tục tỏ vẻ ghen tị: “Các ngươi thực sự không tuyển người sao?”
Dù không quá quan tâm đến sự sống chết của lão bản, cũng hy vọng hắn tốt nhất mãi mãi không trở lại. Nhưng điều này không có nghĩa là Nhạc Quy không lo lắng cho hắn…
Điều nàng lo lắng nhất chính là nếu hắn suy nghĩ nhiều, càng nghĩ càng giận rồi quay lại giết nàng thì sao.
Vì quá lo lắng, nàng đã không ăn uống gì trong vài ngày liền, eo cũng nhỏ đi một vòng. Nhưng khi tâm trạng con người căng thẳng đến một mức độ nhất định, lại bắt đầu trả thù bằng cách thả lỏng, không chỉ không còn căng thẳng nữa mà nàng thậm chí còn đến Cửu Trùng Cung để tìm vị trí của Vô Lượng Độ.
Kết quả là bởi vì vô tình chạm phải cấm chế mà suýt chút nữa đã bị chém thành hai đoạn, vì thế gần đây nàng lại trở nên ngoan ngoãn.
“Ta đã hỏi thăm rồi, có vẻ như trong Tiên Giới có một đại năng đã bế quan tu luyện ngàn năm bất chợt xuất quan, chiến thư đã được đưa trực tiếp tới Vô Ưu Cung. Ngươi cũng biết tính cách của tôn thượng rồi, gặp chuyện này thì làm sao có thể lùi bước, vì thế ngài đã lập tức ứng chiến.”
Nhạc Quy và Quất Tử mỗi người ôm một quả táo lớn cắn răng rắc, tiểu cô nương tết hai bím tóc nhỏ líu ríu nói chuyện một hồi, vừa quay đầu lại thì chợt thấy Quất Tử đã ăn xong quả táo của mình, còn cắn ké một miếng của Nhạc Quy.
“ A a a, ngươi trả cho ta!” Nhạc Quy điên cuồng, cố gắng liều mạng bẻ miệng Quất Tử, “Đây là của ta! Chỉ của mình ta thôi!”
“Ngươi có thật sự nghiêm túc lắng nghe ta nói không?” Tiểu cô nương có chút bất lực.
Nhạc Quy vừa bẻ miệng Quất Tử vừa không quên bớt chút thì giờ nói chuyện với Yêu Yêu: “Chờ một chút đi Yêu Yêu, chờ ta xử lý con súc sinh này rồi sẽ nói chuyện với ngươi!”
Yêu Yêu là tên của tiểu cô nương trong nhóm đưa trái cây. Sau lần uống trộm nước hồ hôm đó, nam nhân trung niên kia đã không còn xuất hiện nữa, chỉ còn lại nàng ấy và ba người khác cùng đi đưa trái cây.
Nàng ấy và Nhạc Quy gần tuổi nhau, qua lại một thời gian thì đã quen biết, thường nói chuyện phiếm cùng nhau khi không có việc gì, nàng ấy đã trở thành người bạn thứ hai của Nhạc Quy ở Đê Vân Phong này.
Không, giờ nàng ấy là người bạn đầu tiên, còn con súc sinh cướp quả táo của nàng không xứng đáng làm bạn! Nhạc Quy nhìn Quất Tử nhanh chóng ăn hết quả táo của mình, trong lòng tràn đầy bi phẫn.
Yêu Yêu ho một tiếng: “Có cần phải như vậy không? Lần sau khi đưa trái cây tới ta sẽ lấy thêm một quả táo cho ngươi.”
Nhạc Quy lặng lẽ nhắc nhở: “Ngươi đã nói như vậy lần trước.”
“Mỗi ngày đều có hạn ngạch, ta cũng không thể làm gì được.” Lừa gạt thất bại, Yêu Yêu cảm thấy hơi xấu hổ.
Nhạc Quy thở dài, dựa vào đá nhìn trời: “Khi nào ta mới có thể tự do ăn trái cây đây!”
“Trái cây có gì ngon, người tu luyện cần phải từ bỏ dục vọng trước tiên.” Yêu Yêu lấy một ít tích cốc đan ra đưa cho nàng.
Nhạc Quy ghen tị nhận lấy: “Lại là quản sự của các ngươi phát cho sao? Phúc lợi của các ngươi thật là tốt quá.”
Mặt Yêu Yêu bình thản: “Cái này thì có là gì, chỉ là linh căn của ngươi đã bị hỏng hết, không thể tu luyện, nếu không ta còn có thể cho ngươi một ít đan dược tăng cường tu vi.”
“Yêu Yêu, ngươi thật tốt quá!” Nhạc Quy rất cảm động, vừa quay đầu lại đã thấy Quất Tử buồn ngủ rã rời, theo bản năng tát nhẹ lên mặt nó một cái.
Quất Tử: “…”
Sau khi hành động xong, Nhạc Quy tiếp tục tỏ vẻ ghen tị: “Các ngươi thực sự không tuyển người sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.