Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 174: Bóp Dái Đồng Đội

Ngã Nhạn

07/12/2020

~ được được được ta nói ta nói!

Lang Khắc Hàn thấy tình thế nguy cấp vội khai:

~ luật lệ nơi đây là như vầy, trong này hiện tại còn một ngàn người, không hơn không kém, một phần bị giết một phần bị đào thải, ví dụ có một ngàn hai trăm người đủ thẻ được vào bên trong này, nhưng tầng hai này chỉ lấy một ngàn người mà thôi.

~ vì thế Thiên Đạo tầng hai sẽ chọn ra hai trăm người có thực lực và căn cơ yếu nhất đào thải ra ngoài, bị đào thải nhưng vẫn được một lợi ích không nhỏ, mỗi người sẽ được tăng lên hai trọng thực lực, đó là quà đền bù.

~ thế nên bên trong này chỉ còn một ngàn người không hơn không kém, một ngàn người này sẽ phải chiến đấu chém giết nhau cùng quái vật cho đến khi chỉ còn ba trăm người.

~ tầng này vẫn thế, vẫn đang ở vòng loại, vẫn phải giết người bảo vệ bản thân.

Nghe Lang Khắc Hàn nói làm mọi người rân rân sống lưng, đào thải còn được đền bù hai trọng thực lực quá ngon luôn, ví dụ một kẻ đã tới giới hạn thực lực bản thân, đời này không thể lên tiếp, đi vào đây, kiếm đủ mười thẻ, để Thiên Đạo để ý loại đi, đang yên đang lành được tăng hai trọng, cái này cũng quá lời rồi còn gì, đi chục lần như vậy có phải đột phá ngay không? Chỉ cần chăm chỉ liều mạng đi tìm huyệt động mà rúc vào thôi.

~ ngươi nói quái vật gì cơ?

Quy Khứ Hồi nhíu mày hỏi.

~ các ngươi thật chưa gặp con quái vật nào ư?

Lang Khắc Hàn như không thể tin hỏi lại, nhìn mọi người đồng thanh gật đầu làm Lang Khắc Hàn như rớt vào đáy vực, vậy thì ra cả đội chả lẽ có mỗi một mình hắn xui nhất, vừa cõng lão bà trên lưng vừa vặn ga ngút chỉ chạy mất mạng, khóc không ra nước mắt!

Lang Khắc Hàn liền đẩy nhẹ Hỏa Linh Nhi ra, một thân tỏa ra khí thế, không đứng đối diện với mọi người nữa, nghiêng người sang một bên hét lớn, mắt nhắm nhẹ khí thế mười thành:

~ chưa gặp quái vật vậy là chưa trải sự đời, để ta cho các ngươi mở rộng tầm mắt!

~ Rầm Rầm Rầm Rầm Rầm Rầm…

Từ chân trời một tiếng động ầm ầm xuất hiện, trời lay đất chuyển, làm mọi người đứng không nổi, một đầu quái vật xuất hiện, toàn thân tỏa ra khí tức cực âm u, đầu rồng mắt hổ toàn thân được trang bị một lớp vảy hắc ám, thân cao mười trượng dài hai mươi trượng, khí thế hùng hồn uy áp tỏa ra làm đá cũng phải vỡ nát.

~ Grào……

Quái vật gầm rú hướng đám Thiên Long như muốn nuốt hết!

Không đợi đám Thiên Long hỏi nhiều, Lang Khắc Hàn ngạo nghễ tay chỉ con quái vật, trong lời nói mười phần tức giận:

~ giới thiệu với các ngươi, con chó nhỏ này nó đã theo ta từ hôm qua tới nay, ta đi đâu nó đi đó, các ngươi chưa thấy quái vật bao giờ chứ gì, nó đấy! ( thực ra là bị truy sát làm Lang Khắc Hàn chạy rẽ đất)



~ ngươi nói nó là do ngươi dẫn về đây?

Thiên Long mắt tối sầm liếc con quái vật một chút, không có gì xảy ra thì là một quái vật Ngũ trọng Hóa Thần, thực lực cỡ này Thiên Long không ăn nổi, người khác yêu thú khác, yêu thú nó có lớp vảy cực bền cực chắc, đánh nó bị thương không phải muốn là được, yêu thú ngũ trọng có thể solo tay đôi với một võ giả lục trọng là hiểu độ trâu chó của nó.

~ đúng vậy, là nó theo ta, chứ không phải ta dẫn nó về!

Lang Khắc Hàn điếc không sợ súng vẫn oai hùng chỉ con quái vật ngạo nghễ nói.

~ Rầm Rầm Rầm Rầm…

~ đồ ngu nhà ngươi!

~ ngươi chết mình đi sao lại lôi cả ta vào!...



Lần này đám Quy Khứ Hồi lao lên có cả Thiên Long cũng tụ hội, ngu thế này thì mọi người chịu rồi, ngươi không biết dẫn nó đi chỗ khác hay sao hả? Dẫn nó về đây nó lên món cả đội không chừa đứa nào, tức muốn hộc máu, đồng đội bóp dái thì chịu cứng!

~ Grào……

~ Ầm ầm Ầm Ầm…

Quái vật lao lên, nó há miệng ra một đoàn kim sắc phá không lao vào họ, nổ cái ầm mỗi người bắn một nơi.

~ giết…

Thiên Long lao lên đánh phủ đầu, tất cả mọi người gác nợ lại mỗi người một góc chém giết quái vật. Thù này tạm gác lại, nguy cơ phía trước lo cái đã, bị đồng đội bóp dái đau không tưởng nổi.

~ hoa Lạp Lạp…

~ Ầm Ầm Ầm….

Chiến đấu diễn ra, chúng nữ cũng tham gia cuộc chiến, Hư Huyễn và Hỏa Linh Nhi là Phù giả võ sĩ cho lên đứng từ xa xả chiêu, còn Phạm La La và Triệu Mẫn lao lên tìm nơi an toàn chém quái vật.

~ Ồ…



Mọi người lập tức kinh hỉ, chỉ cần để lại được trên người con quái vật này một chút sát thương là lập tức trong đan điền có một tia năng lượng mong manh, ai cũng rút ra được một điều, tầng một là đánh thú nhặt đồ, tầng hai này là đánh thú được kinh nghiệm như trong game, càng đánh hăng càng máu lửa trong đan điền tức thì có phúc lợi.

~ haha… ta nghiện rồi, anh em giết!

Lý Kiệt sảng khoái hét lớn, nếu cứ đánh như vầy khoảng một canh giờ nữa hắn tự tin mình tuyệt đối có thể đột phá gông cùm.

~ Phành…

Một chiêu của quái vật đụng trúng làm Quy Khứ Hồi hộc một ngụm máu bay ra xa, không dừng lại đó quái vật như tức giận, nó gầm lên muốn nổ màng nhĩ lại một lần nữa là Lang Khắc Hàn bị nó vụt một nhát bay đi, nổ một quả đồi nhỏ.

~ mọi người chú ý, đừng ham quá đà quên mất nguy hiểm, nó là Hóa Thần ngũ trọng đó!

Mọi người lấy lại tinh thần, bọn họ mới có Nguyên Anh cả mà thôi, để Hóa Thần đụng trúng chỉ có thành bã.

Ném cho Lang Khắc Hàn và Quy Khứ Hồi hai viên dược có chứa khí của Sinh Mệnh Chi khí giúp họ đỡ phê, chiến đấu dạng được phúc lợi như vầy lỗ một chiêu cũng là xót tâm can, một chiêu gây được sát thương lên người quái thú này bằng nửa ngày ngồi bằng hấp thụ linh khí đó a.

~ Ầm Ầm Ầm Ầm…

Không gian chiến đấu máu lửa, Thiên Long ra lệnh chiến đấu liên tục, chiến thuật được Thiên Long nghĩ ra và nhờ mọi người làm ơn làm theo, Lý Kiệt là Hóa Thần tam trọng, để hắn đối đầu trực diện với Quái thú, lâu lâu Thiên Long đỡ tý, còn đâu mọi người liên hồi xả chiêu vào người quái thú.

~ Lang Khắc Hàn ngươi mau đổi hướng chín giờ.

~ Mộc Hồng Lai ngươi thế chỗ Lang Khắc Hàn.

~ Hỏa Linh Nhi ngươi mau xả hỏa lực vào chi phải phía trước của nó…

….

Thiên Long vừa chiến còn phải vừa sắp xếp chiến thuật cho mọi người, chỉ cần thấy quái thú vẫy đuôi, ví dụ Tùng Khúc đang ở nơi bờm quái thú, mà quái thú vẫy đuôi về phía Tùng Khúc, nhưng Tùng Khúc lại đang ở một góc chết không thể thoát, Thiên Long sẽ nhanh chóng ra lệnh cho hai người xả chiêu vào chi sau của quái thú, làm quái thú đau đớn đỡ lấy chi sau tránh cho Tùng Khúc một lần suýt chết, nhưng làm được điều đó Thiên Long phải thật chú ý từng chuyển động của quái thú, vừa chiến đấu, vừa để ý, vừa ra kế hoạch, vừa phải cứu đồng đội, Thiên Long bao trọn mấy khâu đó, nặng nhọc không kém Lý Kiệt một mình dụ dỗ quái thú.

Có thể nói Thiên Long đã làm rất tốt vai trò lão đại, nhiều kẻ lên làm lão đại chỉ lo tới bản thân mà không lo cho đồng đội tuyệt đối sẽ thất bại thảm hại, phải gương mẫu nỗ lực một chút như vậy mọi người mới tin tưởng giao mạng họ cho lão đại.

Bây giờ đám Lang Khắc Hàn cảm thấy rất may mắn khi gặp được Thiên Long, đoạn đường đi cùng đến nay nếu không có Thiên Long thì họ đã bị loại từ rất lâu, cảm ơn thì họ không thể nói được nữa vì nói đã quá nhiều, mỗi lần như thế họ chỉ gửi một ánh mắt cảm kích cho Thiên Long, nhưng nếu Thiên Long sau này có chuyện gì cần sai bảo, họ quyết không hai ý.

~ Lý Kiệt ngươi mau thu lại toàn bộ thực lực, khởi động bảo giáp thủ hộ! Mau.

~ Oành…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook