Chương 203: Chấn Động Võ Lâm
Ngã Nhạn
07/12/2020
Nhìn kỹ thật kỹ Thánh Tôn Bang chủ đưa đồ ăn miệng nhai ngồm ngoàm, đám Tuấn thở dài một hơi hạnh phúc, may quá, nếu có một sơ sót nào xảy ra là hơi bị buồn.
~ phịch…
Đột nhiên cô hầu nữ gần Thánh Tôn Bang chủ phun một ngụm máu đen nằm vật cổ ra đất, Thánh Tôn Bang chủ nhanh tay đưa một tia thần thức vào người nàng ta kiểm tra.
~ là trúng độc.
Đúng thế, độc quá nặng, người thường đứng ngay bên cạnh chỉ hít vài hơi thôi đã chết một cách không thể nhanh hơn.
~ tại sao lại trúng độc?
Thánh Tôn Bang chủ chưa hiểu chuyện gì, tại sao trong phủ lại có độc dược, kẻ nào lại sát hại nàng ta, rất nhiều câu hỏi được đặt ra, và lẽ dĩ nhiên là chết trước mặt hắn ta là bất kính, cho dù chết cũng phải chọn địa điểm.
~ A…
Cả đám nữ nhân thấy người chết, đang ăn đứng dậy chạy đi hết, đám nữ nhân ai chả con cái quý tộc danh gia, đích muốn họ chân dính đất khó như lên trời, nay thấy người chết cùng máu me làm họ sợ hãi tuột độ.
~ phụt…
Đột nhiên Bang chủ Thánh Tôn phun một ngụm máu to, đau đớn lùi về sau một bước.
~ Sụt…
m thanh cắt thịt ngọt như mía, âm thanh quen thuộc với mọi võ giả.
~ phành…
Thánh Tôn Bang chủ không cần biết một chưởng về sau, còn ai khác ngoài cái thân già của Thiên Thần Tử, nhận một chưởng Thiên Thần Tử bay đi như thiêu thân, phá tường ra ngoài, dưới chưởng phong của tam phẩm Hóa Thần không lấy đi mạng của Thiên Thần Tử thì cũng phế lão chết không bằng sống.
~ vụt.
Thánh Tôn Bang chủ đột nhiên biến mất, không còn một bóng, đám Tuấn bốn người nghiến răng cũng xuất kiếm biến mất theo, hai bên tiến vào dị thời không.
~ Phành….
Vừa vào bên trong chưa kịp làm gì, một Hắc y phe Tuấn bị ăn chưởng lực bay mất dấu.
~ Tuyết Hoa Kiếm!
Gương kiếm lao lên, Tuấn một kiếm lao lên, khí thế tỏa ra, thần tình hiên ngang.
~ hừ…
~ Lăng Quyền.
Thánh Tôn Bang chủ một quyền xuất ra, đối cứng cùng Tuấn, quyền phong xuất ra, làm chấn động hư không, không khí bị đốt cháy mãnh liệt.
~ Phành…
~ phụt…
Đối kiếm cùng Tuấn, cả hai bị chấn thương bay ra xa, Tuấn không thể chịu nổi sát thương quá mức như vậy, mặc dù đã vận khí công hình thành một bảo giáp quanh thân, nếu không có khí công, một chiêu vừa rồi khéo đã lấy mạng Tuấn.
Dưới một quyền làm cả hai phun ra máu tươi, huyết khí bay tá lả trong không gian vô sắc.
~ phành phành…
Hai cao thủ hắc y còn lại cũng lao lên ra quyền vào người Thánh Tôn Bang chủ lúc hắn mất đà, Thánh Tôn Bang chủ gạt tay một cái hất cả hai bay đi ra ngoài.
~ muốn giết ta, tất cả các ngươi đều phải chết…
Tới đường cùng rồi, Thánh Tôn Bang chủ điểm vào người ba mươi sáu huyệt cùng lúc, kích phát thực lực toàn thân, Hóa Thần không thể dễ chết, cho dù là một sinh cơ cuối cùng, vậy cũng có thể tuyệt sát mười thằng Nguyên Anh.
~ Grào…
Một hư ảnh quái thú đầu hổ thân trâu hiện, nó xé không lao đến đám Tuấn, quang mang phập phùng toàn thân Kim Hổ, những tia kim quang xèo xèo bắn ra làm lóa mắt đến không thể hơn, quang mâu cùng trảo thủ của Thánh Tôn Bang chủ hạ tấn sắc bén.
~ Phành…
~ Grào…
Dậm chân một cái, không gian bạo tạc, Thánh Tôn Bang chủ lao lên, đây là một kích tuyệt sát mạnh nhất hiện giờ hắn có thể tạo ra.
~ không lên đối cứng, mau vận công bảo vệ!
Ngay cả Tuấn kẻ không ngán đao kiếm cũng ngán cảnh này, thà chết nhục còn hơn sống vinh, Tuấn thà đối cứng với kẻ hơn mình một chút cấp độ thôi, chứ cao quá gan cậu ta cũng không có đảm lượng đối đối đầu.
~ Phành Phành Phành…
~ RẦM…
Không gian rách ra, để lộ từng cái hố đen một, kim quang cùng khói sương tan biến, đám Tuấn thoi thóp nằm chịu chết, toàn thân bị chấn thương nghiêm trọng, khí thế tuy còn nhưng sức lại không thể, chỉ biết nằm chờ chết.
~ haha…
~ chết đi…
Thấy bốn kẻ đều nằm bất động, Thánh Tôn Bang chủ nặng lề lết thân lại gần Tuấn đầu tiên, giết là phải giết kẻ cầm đầu, bóp cổ Tuấn nhấc lên cao, mặc Tuấn giãy giụa yếu ớt.
~ haha… chết đi nhãi con.
Cảm nhận ánh mắt bất khuất của Tuấn, cảm giác một thanh niên lì đòn không ngán chết, làm Thánh Tôn Bang chủ nhớ về thời niên thiếu mình cũng từng như vậy, tay dần vận lực, bẻ cổ Tuấn sang một bên.
Tuấn thực sự không còn nhiều sức, nếu Thánh Tôn Bang chủ không giết đám Tuấn ai cũng muốn chết cả thôi, chỉ là thời gian nhanh hay chậm.
~ phụt…
Không còn Cửu Linh Khí trong cơ thể hộ thân, chất độc phát tác mãnh liệt, Thánh Tôn Bang chủ trợn mắt nhìn tên thiếu niên mình đang bố cổ, tên thiếu niên đó lại đang cười gằn tàn độc nhìn mình, giây phút quyết định không nhờ người chết trước lại là lão…
~ phịch…
Cả hai nằm ngửa ra đất, Dị Thời Không cảm nhận một bên đã thua, liền mất mất hiệu lực, Dị Thời Không biến mất, bốn cái thân thể rơi từ trời xuống.
~ Vù Vù Vù…
Một hắc bào xuất hiện, vác Thiên Thần Tử trên vai và đám Tuấn lao đi biến mất, không ai khác ngoài Độc Sĩ, lão cảm nhận Tuấn hơi thở đang thoi thóp, cảm giác bất chắc, không thể chờ thêm phải tức tốc đem họ đi chữa thương.
Nửa ngày sau khi gây trấn động, Độc Sĩ lôi trong người ra một chiếc đập đá, đưa lên tai.
~ alo
Đầu giây bên kia là giọng gấp gáp của Tuyết Hàn Mặc.
~ công tử, nhiệm vụ đã hoàn thành, mau đưa quân đến.
Độc Sĩ nghiêm trang báo cáo không khác quân đội.
~ mọi người có sao không?
Nghe Tuyết Hàn Mặc nói làm Độc Sĩ trầm một chút mới nói;
~ đã dùng đan hộ mệnh, nhưng tình hình mọi người không được khả quan mấy, xem ra tới lúc đại hội võ lâm không ai có thể dự được.
Đan Hộ Mệnh là đan mà chỉ mỗi 100 cao thủ trong phái Tuyết Hàn Mặc mới có, mua từ Đan Tháp một con số phải gọi khóc tiếngThái, tác dụng có thể nói vô tiền khoáng hậu, thế mà còn không thể làm gì với thương thế của đám Tuấn.
~ các ngươi thật sự rất liều, thứ ta cần là tính mạng các ngươi chứ không phải là chiếm đóng một miền.
Tuyết Hàn Mặc tức giận nạt lớn, đã bảo nhìn tình thế mà làm, theo cậu ta đoán Thánh Tôn Bang chủ mới chỉ Hóa Thần nhị phẩm, ai biết hắn đã lên tam phẩm lúc nào đâu, nếu là lên tam phẩm thì mọi người lên đánh du kích đánh lâu dài mới đúng kế hoạch.
~ thôi được rồi, giúp họ trị thương, ta sẽ lập tức đem quân đến!
~ được.
Cúp máy Độc Sĩ liền lao vào trong động, hấp thụ một chút Sinh Mệnh Chi Tuyền cuối cùng họ có, hấp thụ năng lượng xong truyền vào cơ thể mỗi người một ít, để mọi người tự chữa thương tự hồi phục, làm sao thì làm, nhất định phải tỉnh lại trong vòng nửa tháng, nếu trong vòng nửa tháng không tự tỉnh lại mà vận công chữa thương được, nhất định sẽ thực vật vô ý thức cả đời.
…
Không lâu sau đó, tin tức Hắc Long bang một đường giết sạch, thanh trừ toàn bộ người của Thánh Tôn Bang truyền ra, làm cả đại lục Trung Hoa dân quốc chấn động, đến đây Tuyết Hàn Mặc mở tiệc lớn ăn mừng, toàn thể các bang trên khắp nơi đều đến đưa thiệp chúc mừng, đại lục đang yên bình, Tuyết Hàn Mặc lại không chịu được cảnh yên bình mà làm giới giang hồ chấn động, một mình thống nhất một tỉnh, truy diệt ba bang chỉ trong vài tháng trời ngắn ngủi.
Khắp nơi đâu đâu cũng bàn luận rôm rả, phàm là thuộc phạm trù giang hồ ai cũng phải tỏ ra kính sợ với bang Hắc Long, không thể tin được lại có thể huy hoàng thành công, bang Hắc Long bây giờ đã như hòn than giữa trời đông gió tuyết, như bàn thành giữa giông tố, ai cũng phải kính sợ bốn phương.
~ phịch…
Đột nhiên cô hầu nữ gần Thánh Tôn Bang chủ phun một ngụm máu đen nằm vật cổ ra đất, Thánh Tôn Bang chủ nhanh tay đưa một tia thần thức vào người nàng ta kiểm tra.
~ là trúng độc.
Đúng thế, độc quá nặng, người thường đứng ngay bên cạnh chỉ hít vài hơi thôi đã chết một cách không thể nhanh hơn.
~ tại sao lại trúng độc?
Thánh Tôn Bang chủ chưa hiểu chuyện gì, tại sao trong phủ lại có độc dược, kẻ nào lại sát hại nàng ta, rất nhiều câu hỏi được đặt ra, và lẽ dĩ nhiên là chết trước mặt hắn ta là bất kính, cho dù chết cũng phải chọn địa điểm.
~ A…
Cả đám nữ nhân thấy người chết, đang ăn đứng dậy chạy đi hết, đám nữ nhân ai chả con cái quý tộc danh gia, đích muốn họ chân dính đất khó như lên trời, nay thấy người chết cùng máu me làm họ sợ hãi tuột độ.
~ phụt…
Đột nhiên Bang chủ Thánh Tôn phun một ngụm máu to, đau đớn lùi về sau một bước.
~ Sụt…
m thanh cắt thịt ngọt như mía, âm thanh quen thuộc với mọi võ giả.
~ phành…
Thánh Tôn Bang chủ không cần biết một chưởng về sau, còn ai khác ngoài cái thân già của Thiên Thần Tử, nhận một chưởng Thiên Thần Tử bay đi như thiêu thân, phá tường ra ngoài, dưới chưởng phong của tam phẩm Hóa Thần không lấy đi mạng của Thiên Thần Tử thì cũng phế lão chết không bằng sống.
~ vụt.
Thánh Tôn Bang chủ đột nhiên biến mất, không còn một bóng, đám Tuấn bốn người nghiến răng cũng xuất kiếm biến mất theo, hai bên tiến vào dị thời không.
~ Phành….
Vừa vào bên trong chưa kịp làm gì, một Hắc y phe Tuấn bị ăn chưởng lực bay mất dấu.
~ Tuyết Hoa Kiếm!
Gương kiếm lao lên, Tuấn một kiếm lao lên, khí thế tỏa ra, thần tình hiên ngang.
~ hừ…
~ Lăng Quyền.
Thánh Tôn Bang chủ một quyền xuất ra, đối cứng cùng Tuấn, quyền phong xuất ra, làm chấn động hư không, không khí bị đốt cháy mãnh liệt.
~ Phành…
~ phụt…
Đối kiếm cùng Tuấn, cả hai bị chấn thương bay ra xa, Tuấn không thể chịu nổi sát thương quá mức như vậy, mặc dù đã vận khí công hình thành một bảo giáp quanh thân, nếu không có khí công, một chiêu vừa rồi khéo đã lấy mạng Tuấn.
Dưới một quyền làm cả hai phun ra máu tươi, huyết khí bay tá lả trong không gian vô sắc.
~ phành phành…
Hai cao thủ hắc y còn lại cũng lao lên ra quyền vào người Thánh Tôn Bang chủ lúc hắn mất đà, Thánh Tôn Bang chủ gạt tay một cái hất cả hai bay đi ra ngoài.
~ muốn giết ta, tất cả các ngươi đều phải chết…
Tới đường cùng rồi, Thánh Tôn Bang chủ điểm vào người ba mươi sáu huyệt cùng lúc, kích phát thực lực toàn thân, Hóa Thần không thể dễ chết, cho dù là một sinh cơ cuối cùng, vậy cũng có thể tuyệt sát mười thằng Nguyên Anh.
~ Grào…
Một hư ảnh quái thú đầu hổ thân trâu hiện, nó xé không lao đến đám Tuấn, quang mang phập phùng toàn thân Kim Hổ, những tia kim quang xèo xèo bắn ra làm lóa mắt đến không thể hơn, quang mâu cùng trảo thủ của Thánh Tôn Bang chủ hạ tấn sắc bén.
~ Phành…
~ Grào…
Dậm chân một cái, không gian bạo tạc, Thánh Tôn Bang chủ lao lên, đây là một kích tuyệt sát mạnh nhất hiện giờ hắn có thể tạo ra.
~ không lên đối cứng, mau vận công bảo vệ!
Ngay cả Tuấn kẻ không ngán đao kiếm cũng ngán cảnh này, thà chết nhục còn hơn sống vinh, Tuấn thà đối cứng với kẻ hơn mình một chút cấp độ thôi, chứ cao quá gan cậu ta cũng không có đảm lượng đối đối đầu.
~ Phành Phành Phành…
~ RẦM…
Không gian rách ra, để lộ từng cái hố đen một, kim quang cùng khói sương tan biến, đám Tuấn thoi thóp nằm chịu chết, toàn thân bị chấn thương nghiêm trọng, khí thế tuy còn nhưng sức lại không thể, chỉ biết nằm chờ chết.
~ haha…
~ chết đi…
Thấy bốn kẻ đều nằm bất động, Thánh Tôn Bang chủ nặng lề lết thân lại gần Tuấn đầu tiên, giết là phải giết kẻ cầm đầu, bóp cổ Tuấn nhấc lên cao, mặc Tuấn giãy giụa yếu ớt.
~ haha… chết đi nhãi con.
Cảm nhận ánh mắt bất khuất của Tuấn, cảm giác một thanh niên lì đòn không ngán chết, làm Thánh Tôn Bang chủ nhớ về thời niên thiếu mình cũng từng như vậy, tay dần vận lực, bẻ cổ Tuấn sang một bên.
Tuấn thực sự không còn nhiều sức, nếu Thánh Tôn Bang chủ không giết đám Tuấn ai cũng muốn chết cả thôi, chỉ là thời gian nhanh hay chậm.
~ phụt…
Không còn Cửu Linh Khí trong cơ thể hộ thân, chất độc phát tác mãnh liệt, Thánh Tôn Bang chủ trợn mắt nhìn tên thiếu niên mình đang bố cổ, tên thiếu niên đó lại đang cười gằn tàn độc nhìn mình, giây phút quyết định không nhờ người chết trước lại là lão…
~ phịch…
Cả hai nằm ngửa ra đất, Dị Thời Không cảm nhận một bên đã thua, liền mất mất hiệu lực, Dị Thời Không biến mất, bốn cái thân thể rơi từ trời xuống.
~ Vù Vù Vù…
Một hắc bào xuất hiện, vác Thiên Thần Tử trên vai và đám Tuấn lao đi biến mất, không ai khác ngoài Độc Sĩ, lão cảm nhận Tuấn hơi thở đang thoi thóp, cảm giác bất chắc, không thể chờ thêm phải tức tốc đem họ đi chữa thương.
Nửa ngày sau khi gây trấn động, Độc Sĩ lôi trong người ra một chiếc đập đá, đưa lên tai.
~ alo
Đầu giây bên kia là giọng gấp gáp của Tuyết Hàn Mặc.
~ công tử, nhiệm vụ đã hoàn thành, mau đưa quân đến.
Độc Sĩ nghiêm trang báo cáo không khác quân đội.
~ mọi người có sao không?
Nghe Tuyết Hàn Mặc nói làm Độc Sĩ trầm một chút mới nói;
~ đã dùng đan hộ mệnh, nhưng tình hình mọi người không được khả quan mấy, xem ra tới lúc đại hội võ lâm không ai có thể dự được.
Đan Hộ Mệnh là đan mà chỉ mỗi 100 cao thủ trong phái Tuyết Hàn Mặc mới có, mua từ Đan Tháp một con số phải gọi khóc tiếngThái, tác dụng có thể nói vô tiền khoáng hậu, thế mà còn không thể làm gì với thương thế của đám Tuấn.
~ các ngươi thật sự rất liều, thứ ta cần là tính mạng các ngươi chứ không phải là chiếm đóng một miền.
Tuyết Hàn Mặc tức giận nạt lớn, đã bảo nhìn tình thế mà làm, theo cậu ta đoán Thánh Tôn Bang chủ mới chỉ Hóa Thần nhị phẩm, ai biết hắn đã lên tam phẩm lúc nào đâu, nếu là lên tam phẩm thì mọi người lên đánh du kích đánh lâu dài mới đúng kế hoạch.
~ thôi được rồi, giúp họ trị thương, ta sẽ lập tức đem quân đến!
~ được.
Cúp máy Độc Sĩ liền lao vào trong động, hấp thụ một chút Sinh Mệnh Chi Tuyền cuối cùng họ có, hấp thụ năng lượng xong truyền vào cơ thể mỗi người một ít, để mọi người tự chữa thương tự hồi phục, làm sao thì làm, nhất định phải tỉnh lại trong vòng nửa tháng, nếu trong vòng nửa tháng không tự tỉnh lại mà vận công chữa thương được, nhất định sẽ thực vật vô ý thức cả đời.
…
Không lâu sau đó, tin tức Hắc Long bang một đường giết sạch, thanh trừ toàn bộ người của Thánh Tôn Bang truyền ra, làm cả đại lục Trung Hoa dân quốc chấn động, đến đây Tuyết Hàn Mặc mở tiệc lớn ăn mừng, toàn thể các bang trên khắp nơi đều đến đưa thiệp chúc mừng, đại lục đang yên bình, Tuyết Hàn Mặc lại không chịu được cảnh yên bình mà làm giới giang hồ chấn động, một mình thống nhất một tỉnh, truy diệt ba bang chỉ trong vài tháng trời ngắn ngủi.
Khắp nơi đâu đâu cũng bàn luận rôm rả, phàm là thuộc phạm trù giang hồ ai cũng phải tỏ ra kính sợ với bang Hắc Long, không thể tin được lại có thể huy hoàng thành công, bang Hắc Long bây giờ đã như hòn than giữa trời đông gió tuyết, như bàn thành giữa giông tố, ai cũng phải kính sợ bốn phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.