Chương 242: Chống Lưng Khủng
Ngã Nhạn
07/12/2020
Còn thiếu Nhạc Minh Tùng, Bích Vô Hải, hai người này không phải Thủy Y Y không trọng dụng, mà là hai tên này hành tung bí ẩn không biết đi đâu mà mời.
~ xè xè…
Một âm thanh vang nhỏ, đến đây mọi người mới biết cô nàng đứng sau Thủy Y Y là ai, một yêu thú nhất cấp điên phong đã hóa hình người, đây là cố ý để lộ nội tình, cái đkm… đây là uy hiếp, đến đây thì mọi người lập tức kinh hãi, thánh nữ Tinh Túc Môn lại đã là Hóa Thần cửu cấp, thì ra nàng ẩn giấu nội tình.
Thủy Y Y nhếch môi hồng cười nhẹ, tiên nữ có khác, mị nhãn thật khiến người ta đung đưa, nàng nhàn nhạt hỏi lại:
~ các vị nên suy nghĩ lại.
Lời nói chan chứa tình người, nhưng vào lỗ tai ai cũng là sấm rền không dứt.
~ được, ta rút!
~ ta rút là cái chắc rồi!
Mọi người quay về hướng âm thanh, không ai khác ngoài Hồ Hải Kiếm, cười còn lại là Liệt Diễm, hai kẻ này là Lục Cấp trung giai Hóa Thần, hai kẻ này mà không đầu hàng sớm,thế nào cũng bị mọi người đánh cho mù đường, Liệt Diễm lại đang trọng thương, thôi thì rút trước còn có chút danh tiếng, mai mốt về già còn có cái nói với con cháu, ta là ta rút lui chứ không phải ta trọng thương không đánh lại.
~ hihi… ta rút luôn nè…
Ninh Hinh Nhi giọng nói lanh lợi lên tiếng, đáng yêu vãi chưởng, thế nhưng ngồi đây toàn cáo già, không ai sẽ bị bộ mặt trẻ con của nàng đánh lừa, leo được lên tới đây không phải là tuyệt tình thì là gì.
~ được ta rút, đây cũng là ý của sư phụ ta!
Mạnh Thất lên tiếng, hắn đây là nghĩ cho nhân giới, nếu đánh nhau sẽ ảnh hưởng lớn tới nội tình người mình, không nên.
~ ta không rút!
Người lên tiếng là Tuyết Sa Kha, hắn đang nghĩ trong đầu Tuyết Hàn Mặc đi đầu quân cho Hắc Long, vậy thì phải giết Hắc Long dẫm đạp dưới chân, để cho Tuyết Hàn Mặc phải cầu xin khóc lóc dưới chân mình, viễn cảnh như thế rất nhanh sẽ thành hiện thực!
~ hừ hừ…
Tuyết Hàn Mặc nín cười hừ hừ hai cái khinh bỉ nhìn Tuyết Sa Kha, không cần nghĩ nhiều Tuyết Hàn Mặc đã suy diễn ra suy nghĩ của ca ca mình, cậu ta chỉ biết nín cười khinh bỉ lại, ngươi ở trong nơi lạnh lẽo đó đã quá kém cỏi về mặt suy diễn rồi.
~ được… ta rút!
Vũ Mạc lên tiếng, trong tay hắn có một con thử thú, uy áp tỏa ra là nhất cấp trung giai, Hóa Thần Thất cấp yêu thú, đến cả một tên có yêu thú trợ uy mà cũng rút, đây đúng là không thể phủ nhận.
~ hừ…
Hư Thước Thước hừ lạnh nhìn Tuyết Yến Nhi, tay phải nàng nắm lại chìa ngón cái ra, ra dấu cứa nhẹ một đường ở yết hầu, nhếch mép cười khẩy, bởi Tuyết Yến Nhi lại dám đá mắt đưa tình với Thiên Long, đây là ngán sống mà.
Thiên Long ngồi cạnh sống lưng thẳng tắp không rét mà run, muội muội lão bà cũng không phải thứ dễ chơi nha.
Đợi một lát không thấy ai lên tiếng, Thủy Y Y vẫn cảm thấy khó chịu, nàng cảm thấy vẫn chưa đủ, 10 người thì ít ra phải được 8 người rút lui, như thế mới đủ yêu cầu của nàng.
Chợt nàng nhìn Thiên Long, trong lòng khó chịu nói:
~ Hắc Long, ta quả thực là rất kinh hãi với thực lực của ngươi, nhưng mà ngươi vẫn còn quá kém, không nên vì mặt mũi bản thân mà phá hỏng đại cục!
~ khò khò…
Nhận lại chỉ là tiếng ngáy đều đều của Thiên Long, đây là cố ý chứ đâu phải cố tình, Tuyết Hàn Mặc mắt điếc tai ngơ không thèm phản ứng lại lời của Thủy Y Y, im lặng là trên hết!
~ ta nói Thiên… à… Hắc Long hắn sẽ đấu tiếp!
Hư Thước Thước lay mãi Thiên Long không thèm dậy, cô bé bức quá đứng lên hùng hồn tuyên bố, ta nói hắn sẽ chiến là sẽ chiến, không cần bàn cãi!
~ cô nương là?
Thủy Y Y đây là thay mặt toàn bộ mọi người hỏi, bởi ngay cả người lạnh nhạt như Lăng Bạch cũng không thể không liếc nhan sắc Hư Thước Thước dưới mười lần trong thời gian một chén trà, làm tiên nữ như nàng và Ninh Hinh Nhi cùng Tuyết Yến Nhi mất sắc, đối diện với cô bé Hư Thước Thước, tam nữ mất sắc từ vòng giữ xe! Điều này khiến ba bọn họ không phục.
~ ta là Hư Thước Thước, là nữ nhi duy nhất của Cung chủ Thanh Niên Cung, thánh nữ Thanh Niên Cung kiêm tỉ tỉ ta Hư Huyễn là lão bà của tên này, sao? Ta đủ giọng nói ở đất này không? Nếu không đủ, ta liền lôi cung chủ đến, có được không vậy?
Nói xong cô bé còn liếc nhẹ Tuyết Yến Nhi, ý chỉ tuy nhìn Thiên Long hơi bần, thế nhưng chỉ có thánh nữ Thanh Niên Cung mới xứng tầm thôi, ngươi ngán sống thì cứ nhào vô!
Làm cho Tuyết Yến Nhi mặt tái không còn giọt máu, trong phòng không gian trở lên lạnh rét, đến đây thì mọi người đã hiểu, vì sao cái bang Hắc Long nó ngông không ngán một cái, đứng sau lại là một cái Cung to sừng sững lốc thổi không nhíc một li.
Như sợ chưa đủ uy hiếp, Tuyết Hàn Mặc chêm vào thêm một câu:
~ bây giờ Hắc Long bang chủ đang là người trong Biệt Liên Viện, chức vị chắc cũng đủ làm bang chủ tam phái cúi đầu ngả mũ!
~ tê tê…
Mọi người lại hít hơi lạnh, ngay cả Hư Thước Thước cũng kinh hãi không kém, tên Hắc Long này ẩn giấu bao nhiêu nội tình nữa?
Chuyển từ ghen tị sắc đẹp qua kinh hãi gia thế, Thủy Y Y cố nén cảm xúc lại, nàng tưởng nàng và Ninh Hinh Nhi nơi đây đã quyền cao chức trọng thích nói gì thì nói, thế nhưng lòi ra thêm hai đứa, mà không phải môn phái nàng muốn đụng là đụng.
Trong lòng có kính sợ Thiên Long bao nhiêu, thì Thủy Y Y cũng khinh bỉ bấy nhiêu, ngươi nghĩ ngươi có gia thế hiển hách thì đã sao? Vào chiến trường cái chết chắc sợ ngươi á!
Bỏ qua không muốn đôi co, Thủy Y Y nói:
~ được, mời mọi người ký giấy từ bỏ chiến đấu, sau khi ký xong sẽ nhận được quà của thí sinh đạt tóp 3 danh hiệu!
~ cái gì? Được luôn quà tóp 3?
Vũ Mạc đập bàn đứng dậy bất ngờ, được cả quà nữa cơ hả? Như vậy quá ngon rồi, ta còn chả cầu lọt tóp 7, cái gì mà nhận thua được quà tóp 3? Cái này là thật?
~ đúng vậy, quà tóp 3 không sai!
Nghe câu trả lời chắc nịch, làm cho mọi người rân rân sung sướng.
~ nếu vậy cho ta một phiếu!
Sở Tiêu gãi đầu cười ngại ngùng, ta không cầu danh hiệu đâu, ta cần quà tóp 3, nếu nhận được quà ta liền sẽ đột phá nhiều thứ lắm đó a, đây là thiên đại cơ duyên mà không cần đi tuyệt địa, ngu hay sao mà không nhận?
Hội ngộ kết thúc, mọi người ra về, ánh nắng cũng bắt đầu le lỏi chiếu xuống sân chơi của võ giả, quà của ban tổ chức sẽ chia cho 5 thí sinh đạt hạng cao nhất, thường thì chỉ có 3 thôi, nhưng vì lần nào cũng đứng ót, Nhân giới không cần liêm sỉ nâng lên 5, cái tóp 1, 2 của thằng Thần với Ma nó lấy, còn 3, 4, 5 là của Nhân giới, đây là tự an ủi bản thân đó mà.
~ tiểu Thước Nhi! Nàng có thể cho ta một cơ hội?
Ra ngoài mới đi được mấy bước, một giọng nói ấm áp vang lên, Thiên Long ngơ ngác quay lại, không ai khác ngoài Lăng Bạch, nói ra cũng dài, Lăng Bạch đệ tử hạch tâm tam trưởng lão Biệt Liên Viện, đã theo đuổi Hư Thước Thước lâu rồi, nhưng đều bị cô bé cự tuyệt thẳng thừng, thấy cô nàng đi cùng Thiên Long, hắn ghen tị tới mức phát bệnh, có thể nói từng cử động nhỏ của Hư Thước Thước đều trong tầm ngắm của Lăng Bạch!
~ không! Ta chưa thích yêu!
Hư Thước Thước cầm vạt áo Thiên Long mạnh dạn nói nhỏ, không được không được, ta đây tuy còn nhỏ nhưng đừng tưởng ta ngốc, ngươi vì sắc chứ gì, theo đuổi ta dài dài đi biết đâu một ngày ta lại đồng ý thì sao!
~ được, ta sẽ đợi nàng!
Lăng Bạch trịnh trọng gật đầu, dù thế nào đi nữa cũng phải theo đuổi bằng được.
~ đi về… ngơ gì vậy? Hựm…
Kéo Thiên Long không đi, Hư Thước Thước giận dỗi phụng phịu đi trước, để Thiên Long với Tuyết Hàn Mặc theo sau.
Vừa về tới nhà chưa kịp ăn sáng, Hư Huyễn chạy xộc xộc ra véo tai Thiên Long, ánh mắt hung thần:
~ nghe nói hôm qua có nữ nhân mời ngươi đến phòng nàng ta, và ngươi đã đi?
~ A…
Thiên Long hét thảm đau đớn, đúng là có nữ nhân mời ta, đúng là ta đến phòng nàng ta, nhưng mà nó lại khác hoàn toàn a… ta đây là đi bàn chính sự!
~ ừ ừ… đúng đấy… còn đá lông nheo với cô nàng áo vàng nữa!
Hư Thước Thước vội vào biện minh, nhưng mà biệt minh bằng cách thêm dầu vào lửa, thêm cồn vào xăng, nàng đây là đang trả thù hôm qua Thiên Long đánh nàng.
~ vào đây vào đây…
Kéo Thiên Long vào phòng, mà phòng cách âm mới khổ, bên ngoài không nghe thấy gì, nhưng mọi người tự biết Thiên Long đang thăng hoa kiểu gì, nhất định là tàn như cành liễu rồi.
~ ta lên cười thật lớn hay khóc lớn đây… kaka…
Hư Thước Thước bên ngoài hạnh phúc nộ rõ, đồ ăn trong tủ lôi ra, cầm đùi gà chiên ăn ngon không thể ngon hơn, cô bé cảm giác từ nhỏ tới lớn, đúng là lần này là lần ăn ngon nhất của nàng.
~ xè xè…
Một âm thanh vang nhỏ, đến đây mọi người mới biết cô nàng đứng sau Thủy Y Y là ai, một yêu thú nhất cấp điên phong đã hóa hình người, đây là cố ý để lộ nội tình, cái đkm… đây là uy hiếp, đến đây thì mọi người lập tức kinh hãi, thánh nữ Tinh Túc Môn lại đã là Hóa Thần cửu cấp, thì ra nàng ẩn giấu nội tình.
Thủy Y Y nhếch môi hồng cười nhẹ, tiên nữ có khác, mị nhãn thật khiến người ta đung đưa, nàng nhàn nhạt hỏi lại:
~ các vị nên suy nghĩ lại.
Lời nói chan chứa tình người, nhưng vào lỗ tai ai cũng là sấm rền không dứt.
~ được, ta rút!
~ ta rút là cái chắc rồi!
Mọi người quay về hướng âm thanh, không ai khác ngoài Hồ Hải Kiếm, cười còn lại là Liệt Diễm, hai kẻ này là Lục Cấp trung giai Hóa Thần, hai kẻ này mà không đầu hàng sớm,thế nào cũng bị mọi người đánh cho mù đường, Liệt Diễm lại đang trọng thương, thôi thì rút trước còn có chút danh tiếng, mai mốt về già còn có cái nói với con cháu, ta là ta rút lui chứ không phải ta trọng thương không đánh lại.
~ hihi… ta rút luôn nè…
Ninh Hinh Nhi giọng nói lanh lợi lên tiếng, đáng yêu vãi chưởng, thế nhưng ngồi đây toàn cáo già, không ai sẽ bị bộ mặt trẻ con của nàng đánh lừa, leo được lên tới đây không phải là tuyệt tình thì là gì.
~ được ta rút, đây cũng là ý của sư phụ ta!
Mạnh Thất lên tiếng, hắn đây là nghĩ cho nhân giới, nếu đánh nhau sẽ ảnh hưởng lớn tới nội tình người mình, không nên.
~ ta không rút!
Người lên tiếng là Tuyết Sa Kha, hắn đang nghĩ trong đầu Tuyết Hàn Mặc đi đầu quân cho Hắc Long, vậy thì phải giết Hắc Long dẫm đạp dưới chân, để cho Tuyết Hàn Mặc phải cầu xin khóc lóc dưới chân mình, viễn cảnh như thế rất nhanh sẽ thành hiện thực!
~ hừ hừ…
Tuyết Hàn Mặc nín cười hừ hừ hai cái khinh bỉ nhìn Tuyết Sa Kha, không cần nghĩ nhiều Tuyết Hàn Mặc đã suy diễn ra suy nghĩ của ca ca mình, cậu ta chỉ biết nín cười khinh bỉ lại, ngươi ở trong nơi lạnh lẽo đó đã quá kém cỏi về mặt suy diễn rồi.
~ được… ta rút!
Vũ Mạc lên tiếng, trong tay hắn có một con thử thú, uy áp tỏa ra là nhất cấp trung giai, Hóa Thần Thất cấp yêu thú, đến cả một tên có yêu thú trợ uy mà cũng rút, đây đúng là không thể phủ nhận.
~ hừ…
Hư Thước Thước hừ lạnh nhìn Tuyết Yến Nhi, tay phải nàng nắm lại chìa ngón cái ra, ra dấu cứa nhẹ một đường ở yết hầu, nhếch mép cười khẩy, bởi Tuyết Yến Nhi lại dám đá mắt đưa tình với Thiên Long, đây là ngán sống mà.
Thiên Long ngồi cạnh sống lưng thẳng tắp không rét mà run, muội muội lão bà cũng không phải thứ dễ chơi nha.
Đợi một lát không thấy ai lên tiếng, Thủy Y Y vẫn cảm thấy khó chịu, nàng cảm thấy vẫn chưa đủ, 10 người thì ít ra phải được 8 người rút lui, như thế mới đủ yêu cầu của nàng.
Chợt nàng nhìn Thiên Long, trong lòng khó chịu nói:
~ Hắc Long, ta quả thực là rất kinh hãi với thực lực của ngươi, nhưng mà ngươi vẫn còn quá kém, không nên vì mặt mũi bản thân mà phá hỏng đại cục!
~ khò khò…
Nhận lại chỉ là tiếng ngáy đều đều của Thiên Long, đây là cố ý chứ đâu phải cố tình, Tuyết Hàn Mặc mắt điếc tai ngơ không thèm phản ứng lại lời của Thủy Y Y, im lặng là trên hết!
~ ta nói Thiên… à… Hắc Long hắn sẽ đấu tiếp!
Hư Thước Thước lay mãi Thiên Long không thèm dậy, cô bé bức quá đứng lên hùng hồn tuyên bố, ta nói hắn sẽ chiến là sẽ chiến, không cần bàn cãi!
~ cô nương là?
Thủy Y Y đây là thay mặt toàn bộ mọi người hỏi, bởi ngay cả người lạnh nhạt như Lăng Bạch cũng không thể không liếc nhan sắc Hư Thước Thước dưới mười lần trong thời gian một chén trà, làm tiên nữ như nàng và Ninh Hinh Nhi cùng Tuyết Yến Nhi mất sắc, đối diện với cô bé Hư Thước Thước, tam nữ mất sắc từ vòng giữ xe! Điều này khiến ba bọn họ không phục.
~ ta là Hư Thước Thước, là nữ nhi duy nhất của Cung chủ Thanh Niên Cung, thánh nữ Thanh Niên Cung kiêm tỉ tỉ ta Hư Huyễn là lão bà của tên này, sao? Ta đủ giọng nói ở đất này không? Nếu không đủ, ta liền lôi cung chủ đến, có được không vậy?
Nói xong cô bé còn liếc nhẹ Tuyết Yến Nhi, ý chỉ tuy nhìn Thiên Long hơi bần, thế nhưng chỉ có thánh nữ Thanh Niên Cung mới xứng tầm thôi, ngươi ngán sống thì cứ nhào vô!
Làm cho Tuyết Yến Nhi mặt tái không còn giọt máu, trong phòng không gian trở lên lạnh rét, đến đây thì mọi người đã hiểu, vì sao cái bang Hắc Long nó ngông không ngán một cái, đứng sau lại là một cái Cung to sừng sững lốc thổi không nhíc một li.
Như sợ chưa đủ uy hiếp, Tuyết Hàn Mặc chêm vào thêm một câu:
~ bây giờ Hắc Long bang chủ đang là người trong Biệt Liên Viện, chức vị chắc cũng đủ làm bang chủ tam phái cúi đầu ngả mũ!
~ tê tê…
Mọi người lại hít hơi lạnh, ngay cả Hư Thước Thước cũng kinh hãi không kém, tên Hắc Long này ẩn giấu bao nhiêu nội tình nữa?
Chuyển từ ghen tị sắc đẹp qua kinh hãi gia thế, Thủy Y Y cố nén cảm xúc lại, nàng tưởng nàng và Ninh Hinh Nhi nơi đây đã quyền cao chức trọng thích nói gì thì nói, thế nhưng lòi ra thêm hai đứa, mà không phải môn phái nàng muốn đụng là đụng.
Trong lòng có kính sợ Thiên Long bao nhiêu, thì Thủy Y Y cũng khinh bỉ bấy nhiêu, ngươi nghĩ ngươi có gia thế hiển hách thì đã sao? Vào chiến trường cái chết chắc sợ ngươi á!
Bỏ qua không muốn đôi co, Thủy Y Y nói:
~ được, mời mọi người ký giấy từ bỏ chiến đấu, sau khi ký xong sẽ nhận được quà của thí sinh đạt tóp 3 danh hiệu!
~ cái gì? Được luôn quà tóp 3?
Vũ Mạc đập bàn đứng dậy bất ngờ, được cả quà nữa cơ hả? Như vậy quá ngon rồi, ta còn chả cầu lọt tóp 7, cái gì mà nhận thua được quà tóp 3? Cái này là thật?
~ đúng vậy, quà tóp 3 không sai!
Nghe câu trả lời chắc nịch, làm cho mọi người rân rân sung sướng.
~ nếu vậy cho ta một phiếu!
Sở Tiêu gãi đầu cười ngại ngùng, ta không cầu danh hiệu đâu, ta cần quà tóp 3, nếu nhận được quà ta liền sẽ đột phá nhiều thứ lắm đó a, đây là thiên đại cơ duyên mà không cần đi tuyệt địa, ngu hay sao mà không nhận?
Hội ngộ kết thúc, mọi người ra về, ánh nắng cũng bắt đầu le lỏi chiếu xuống sân chơi của võ giả, quà của ban tổ chức sẽ chia cho 5 thí sinh đạt hạng cao nhất, thường thì chỉ có 3 thôi, nhưng vì lần nào cũng đứng ót, Nhân giới không cần liêm sỉ nâng lên 5, cái tóp 1, 2 của thằng Thần với Ma nó lấy, còn 3, 4, 5 là của Nhân giới, đây là tự an ủi bản thân đó mà.
~ tiểu Thước Nhi! Nàng có thể cho ta một cơ hội?
Ra ngoài mới đi được mấy bước, một giọng nói ấm áp vang lên, Thiên Long ngơ ngác quay lại, không ai khác ngoài Lăng Bạch, nói ra cũng dài, Lăng Bạch đệ tử hạch tâm tam trưởng lão Biệt Liên Viện, đã theo đuổi Hư Thước Thước lâu rồi, nhưng đều bị cô bé cự tuyệt thẳng thừng, thấy cô nàng đi cùng Thiên Long, hắn ghen tị tới mức phát bệnh, có thể nói từng cử động nhỏ của Hư Thước Thước đều trong tầm ngắm của Lăng Bạch!
~ không! Ta chưa thích yêu!
Hư Thước Thước cầm vạt áo Thiên Long mạnh dạn nói nhỏ, không được không được, ta đây tuy còn nhỏ nhưng đừng tưởng ta ngốc, ngươi vì sắc chứ gì, theo đuổi ta dài dài đi biết đâu một ngày ta lại đồng ý thì sao!
~ được, ta sẽ đợi nàng!
Lăng Bạch trịnh trọng gật đầu, dù thế nào đi nữa cũng phải theo đuổi bằng được.
~ đi về… ngơ gì vậy? Hựm…
Kéo Thiên Long không đi, Hư Thước Thước giận dỗi phụng phịu đi trước, để Thiên Long với Tuyết Hàn Mặc theo sau.
Vừa về tới nhà chưa kịp ăn sáng, Hư Huyễn chạy xộc xộc ra véo tai Thiên Long, ánh mắt hung thần:
~ nghe nói hôm qua có nữ nhân mời ngươi đến phòng nàng ta, và ngươi đã đi?
~ A…
Thiên Long hét thảm đau đớn, đúng là có nữ nhân mời ta, đúng là ta đến phòng nàng ta, nhưng mà nó lại khác hoàn toàn a… ta đây là đi bàn chính sự!
~ ừ ừ… đúng đấy… còn đá lông nheo với cô nàng áo vàng nữa!
Hư Thước Thước vội vào biện minh, nhưng mà biệt minh bằng cách thêm dầu vào lửa, thêm cồn vào xăng, nàng đây là đang trả thù hôm qua Thiên Long đánh nàng.
~ vào đây vào đây…
Kéo Thiên Long vào phòng, mà phòng cách âm mới khổ, bên ngoài không nghe thấy gì, nhưng mọi người tự biết Thiên Long đang thăng hoa kiểu gì, nhất định là tàn như cành liễu rồi.
~ ta lên cười thật lớn hay khóc lớn đây… kaka…
Hư Thước Thước bên ngoài hạnh phúc nộ rõ, đồ ăn trong tủ lôi ra, cầm đùi gà chiên ăn ngon không thể ngon hơn, cô bé cảm giác từ nhỏ tới lớn, đúng là lần này là lần ăn ngon nhất của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.