Chương 279: Giảng Đạo B
Ngã Nhạn
07/12/2020
~ Cảm xúc của ngươi ảnh hưởng rất lớn đến con đường võ đạo, nó như một phong ấn, mà đột phá lên Lục cấp cũng có một cái phong ấn. Cái gọi là phong ấn, thực chất giống như một sợi dây thừng, trói chặt hai tay ngươi. Muốn từ trong phong ấn trốn ra ngoài thì nhất định phải tìm được nút thắt của dây thừng, cởi bỏ nó dây thừng có nút thắt, phong ấn cũng có giao điểm. Chỗ khác nhau chính là, nút thắt của dây thừng có thể dùng mắt thường để nhìn. Còn giao điểm của phong ấn lại không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Phong ấn càng cao minh thì giao điểm ẩn giấu càng sâu, số lượng giao điểm cũng nhiều hơn. Chỉ khi phá giải hết tất cả giao điểm, đồng thời đảo lộn trình tự trước sau, thì mới có thể thoát khỏi phong ấn.
~ Ngươi muốn đột phá, thì hãy tạm gác lại hận thù qua một bên, không phải cất đi là mất luôn, mà là gìn giữ để đó lấy nó làm động lực, ta khuyên ngươi, ngươi nên đi tìm một nữ nhân bầu bạn, giải khuây, cả hai hiểu ý nhau, nữ nhân kia sẽ giúp ngươi có một cảm giác nhẹ nhõm yên bình, ngươi tháo bỏ được phong ấn, đột phá cao lên, khi trưởng thành thì một người một kiếm, hoặc rủ huynh đệ vào sinh ra tử, quay về nơi ngươi ở, Giết Hết!
~ Ừm… nói vậy chắc ngươi hiểu rồi.
Không khí lại rơi vào tĩnh lặng, ánh mắt Thiên Long lăng lệ tỏa ra sát khí bốn phương, rất nhập tâm, hắn biết ở trong cung chỉ dạy những điều đã được nhám mịn không còn sức răn đe, đây Thiên Long là kẻ thô lỗ, thích sao nói vậy, không những làm cho tên thiếu niên đặt câu hỏi ngỡ ngàng mà còn làm rất nhiều người khác cùng cảnh ngộ bừng tỉnh.
Đúng vậy, khi ngươi yếu, ngươi lại cứ khăng khăng đòi trả thù, nhưng ngươi lại quên rằng ngươi rất yếu, thực lực mới là vi tôn, tạm gác lại hết thảy, tinh thần thư giãn, không có chuyện gì có thể cản bước ngươi.
~ Đa Tạ… Ta đã hiểu ra được rất nhiều, phong ấn ta cảm thấy nó cũng đang mờ nhạt dần đi, không còn lời gì để nói ngoài hai lời Đa Tạ!
Thiếu niên trịnh trọng cúi sâu người làm lễ với Thiên Long, đời này hắn đã ngộ ra chân lý của hắn.
~ Ừm… Mời người tiếp theo!
Thiên Long không đặt nặng vấn đề tên này, thằng tiếp theo tốc độ lên.
Thiếu nữ xa xa đứng lên thỏ thẻ nhẹ nhàng, dễ thương khả ái, Thiên Long hải ghé tai vặn số hết cỡ mới nghe rõ lời cô bé này.
~ Ta muốn hỏi… Tại sao giữa Ngũ Cấp Và Lục cấp nó lại khác nhau quá vậy? Khó đột phá, khó Lĩnh Ngộ, khá mông lung nữa.
~ câu hỏi rất hay, nhưng ta không biết, các vị thần linh chân nhân ngày xưa chia nội tình thực lực chứ có phải ta đâu, đột phá từ ngũ cấp lên Lục cấp khó khăn vất vả, nhưng khi đột phá lên được Lục cấp nó như kiểu đề thăng thực lực lên gấp mười mấy lần, đây là một khe trời, nếu không thể vượt qua, cũng giống như một đầu Cự Long bị nhốt trong một vũng nước cạn.
~ Nếu vượt qua được thì sẽ thành rồng bay trên trời, ngạo thị thiên địa.
~ Ngươi có thể hình dung ra như vầy, ngươi đang đi trên một con đường đẹp, mịn màng, nhưng tới khúc giữa nó lại có một cái ổ gà rất lớn, làm ngươi lái xe đi qua xóc lên xóc xuống, khi ngươi đi qua được ổ gà, sẽ cảm thấy thư thái hơn nhiều, Ngũ cấp đến Lục cấp cũng vậy, nó là một cái ổ gà hay một cái khe nứt lớn, vượt qua được sẽ là giao long lên trời.
Kinh nghiệm từng ở ranh giới cho Thiên Long nhận xét như vậy, con đường tu luyện mỗi người mỗi khác, nhưng ranh giới giữa sinh và tử thì ai cũng phải trải qua.
~ Đa Tạ…
Nhận được câu trả lời thích đáng, cô bé ngồi xuống suy ngẫm, tất cả không gì là vio nghĩa nếu ta không chịu suy ngấm.
~ Ta muốn hỏi… Tại sao gọi là Giảng Đạo, mà không gọi là Tác Thành nguyện Vọng, hay đại khái Đả Thông Lĩnh Ngộ?
Một thanh niên khác đứng lên hỏi.
Câu hỏi này làm Thiên Long nhíu mày khó hiểu, Giảng Đạo đã là thuần hóa hết sức rồi đó thanh niên à, Thiên Long thở dài:
~ Ta tưởng các ngươi đã hiểu rồi, ta từng có cơ duyên gặp một tiền bối thời thượng cổ, tuy là tàn hồn thôi nhưng cũng giúp ta biết chút ít.
Câu nói này không những làm học viện kinh hãi mà còn làm Biệt Liên Viện chủ và Thanh Niên Cung chủ cùng các trưởng lão sợ hãi, không hổ Đấu Chiến Thần Long Kỵ Sĩ, có cơ duyên diện kiến các vị Chân Nhân thời thượng cổ lại dễ như ăn cơm, để mà có đạo nguyên giữ được tàn hồn đến bây giờ thì cũng qủa thật là rất kinh hãi, nội tình hết sức khủng khiếp thời đó.
Truyền thừa của Lôi Thần và Ma thần trong đầu Thiên Long còn đầy cái hay ho hơn nhiều, nhiều cái trong sách cổ cũng không ghi chép đấu.
~ gọi là Giảng Đạo, đơn giản là Giảng Đạo giúp các ngươi ngộ đạo, đây chỉ là ý nghĩa ngụy trang bên ngoài của nó thôi.
Thiên Long dừng chút rồi nói tiếp:
~ Từ trong điển tịch của Đạo môn, có một trang có ghi rõ. Giảng Đạo là tinh hoa của Đạo Nguyên. Chỉ khi tu luyện ra Đạo nguyên thì mới có thể xem là quá trình lĩnh ngộ Võ Đạo của ngươi đã tiến lên một bậc, Thiên Nhân hợp nhất, còn được gọi là Thiên Nhân Tôn giả. Đạo nguyên còn được gọi là Đạo quả, Kim đan.
~ Quá trình này còn được gọi là: đắc Đạo quả, thành Kim đan. Đại Đạo sơ thành.
~ Hiển nhiên, đây chỉ là cách xưng hô của những tu sĩ thời Viễn Cổ, còn bây giờ, tất cả đều gọi là Giảng Đạo, hay gọi Đạo Nguyên cũng rất gần gũi. Đều ám chỉ một điều, đó là ngươi đã ngộ đạo lĩnh ngộ một số áo nghĩa cao cấp hơn hiện tại, nếu nói rõ ra, đó là ta đi Giảng Đạo Nguyên, nếu là ta ngộ đạo thì là Hình Thành Đạo Nguyên, còn giúp các ngươi ngộ đạo, thì là Giảng Đạo Nguyên!
~ Hểu Hông?
Thiên Long khoanh tay cười tiêu sái, một số những mật ngữ viết tắt đến thời này đã phai tàn đi gốc tích, Thiên Long đây là tận dụng kiến thức giúp mọi người lấy lại căn nguyên, biết thì nói thôi có gì đâu mà phải giấu.
~ Ta muốn hỏi… Cái này cũng từng xảy ra với ngài, nếu như Võ Hồn Pháp Thần xuất hiện, mà chọn được cả hai, vậy có bá đạo lắm không?
Nghe câu hỏi của một thiếu niên nọ, Thiên Long chề mỏ gãi mép, ngươi lại khơi dậy vết thương đau sót của ta làm gì! Lúc đó ta cũng muốn chọn bừa một cái, nhưng bị Ma kiếm chém hết, đã cố quên đi rồi còn khơi dậy ký ức đau thương. Ta có được chọn đâu mà ta biết, còn nói đã từng xảy ra với ngài, đó chỉ là xảy ra trong chớp nhoáng thôi, còn chưa tu nữa ta lấy đâu ra văn ra chương mà đả thông cho ngươi?
~ À… Ờ… Cái này hả?
~ Thì cũng đại khái theo ta là vầy, ngươi tu theo con đường Thần đạo, sẽ có những tư tưởng quang minh, đi theo con đường Ma đạo, có cảm ngộ của Ma đạo hắc ám, hai suy nghĩ hai lĩnh ngộ trái ngược xung kích nhau, Thần Và Ma mãi không thể cùng đường, hai luồng lực lượng sẽ chiến đấu xé toạc huyết nhục của ngươi, người thường sao chịu nổi.
~ Hoặc cứ cho là ngươi dung hòa được hai luồng lực lượng pháp thân đó đi, thì sẽ xảy ra tình huống tiếp theo. Giống như hai vận động viên điền kinh cùng chạy bộ, một người chạy nhanh, sắp tới đích. Còn một người thì chạy rất chậm, nhưng lại kéo người phía trước lại. Người phía trước đã giẫm qua vạch kết thúc, thế nhưng lại bị người phía sau kéo ngã ra sau vạch kết thúc.
~ Mà đã là đem trong mình một loại pháp thân thôi, vậy sẽ có số mệnh khủng khiếp, bị thiên hạ ghen ghét truy sát như kiểu vị huynh đệ hồi nãy, thiên phú kinh hồn mà bị truy sát toàn gia tộc, ngươi không cần làm gì hết, rắc rối tự tìm đến ngươi, mà ngươi lại chọn được cả hai loại pháp thân, thì tiến trình đề thăng thực lực của ngươi rất chậm, người ta tu một ngươi phải tu ba, vừa tu luyện vừa chạy trốn, không chết cũng bị phế.
~ Và cứ cho là ngươi số mệnh cường đại, thoát hết hiểm cảnh, vậy thì con đường tươi sáng rộng mở thênh thang, nắm một tay bóp nát một hệ, mở một tay tạo ra một hệ, Thần Ma lưỡng cực ngươi là Chí Tôn!
~ Ngươi muốn đột phá, thì hãy tạm gác lại hận thù qua một bên, không phải cất đi là mất luôn, mà là gìn giữ để đó lấy nó làm động lực, ta khuyên ngươi, ngươi nên đi tìm một nữ nhân bầu bạn, giải khuây, cả hai hiểu ý nhau, nữ nhân kia sẽ giúp ngươi có một cảm giác nhẹ nhõm yên bình, ngươi tháo bỏ được phong ấn, đột phá cao lên, khi trưởng thành thì một người một kiếm, hoặc rủ huynh đệ vào sinh ra tử, quay về nơi ngươi ở, Giết Hết!
~ Ừm… nói vậy chắc ngươi hiểu rồi.
Không khí lại rơi vào tĩnh lặng, ánh mắt Thiên Long lăng lệ tỏa ra sát khí bốn phương, rất nhập tâm, hắn biết ở trong cung chỉ dạy những điều đã được nhám mịn không còn sức răn đe, đây Thiên Long là kẻ thô lỗ, thích sao nói vậy, không những làm cho tên thiếu niên đặt câu hỏi ngỡ ngàng mà còn làm rất nhiều người khác cùng cảnh ngộ bừng tỉnh.
Đúng vậy, khi ngươi yếu, ngươi lại cứ khăng khăng đòi trả thù, nhưng ngươi lại quên rằng ngươi rất yếu, thực lực mới là vi tôn, tạm gác lại hết thảy, tinh thần thư giãn, không có chuyện gì có thể cản bước ngươi.
~ Đa Tạ… Ta đã hiểu ra được rất nhiều, phong ấn ta cảm thấy nó cũng đang mờ nhạt dần đi, không còn lời gì để nói ngoài hai lời Đa Tạ!
Thiếu niên trịnh trọng cúi sâu người làm lễ với Thiên Long, đời này hắn đã ngộ ra chân lý của hắn.
~ Ừm… Mời người tiếp theo!
Thiên Long không đặt nặng vấn đề tên này, thằng tiếp theo tốc độ lên.
Thiếu nữ xa xa đứng lên thỏ thẻ nhẹ nhàng, dễ thương khả ái, Thiên Long hải ghé tai vặn số hết cỡ mới nghe rõ lời cô bé này.
~ Ta muốn hỏi… Tại sao giữa Ngũ Cấp Và Lục cấp nó lại khác nhau quá vậy? Khó đột phá, khó Lĩnh Ngộ, khá mông lung nữa.
~ câu hỏi rất hay, nhưng ta không biết, các vị thần linh chân nhân ngày xưa chia nội tình thực lực chứ có phải ta đâu, đột phá từ ngũ cấp lên Lục cấp khó khăn vất vả, nhưng khi đột phá lên được Lục cấp nó như kiểu đề thăng thực lực lên gấp mười mấy lần, đây là một khe trời, nếu không thể vượt qua, cũng giống như một đầu Cự Long bị nhốt trong một vũng nước cạn.
~ Nếu vượt qua được thì sẽ thành rồng bay trên trời, ngạo thị thiên địa.
~ Ngươi có thể hình dung ra như vầy, ngươi đang đi trên một con đường đẹp, mịn màng, nhưng tới khúc giữa nó lại có một cái ổ gà rất lớn, làm ngươi lái xe đi qua xóc lên xóc xuống, khi ngươi đi qua được ổ gà, sẽ cảm thấy thư thái hơn nhiều, Ngũ cấp đến Lục cấp cũng vậy, nó là một cái ổ gà hay một cái khe nứt lớn, vượt qua được sẽ là giao long lên trời.
Kinh nghiệm từng ở ranh giới cho Thiên Long nhận xét như vậy, con đường tu luyện mỗi người mỗi khác, nhưng ranh giới giữa sinh và tử thì ai cũng phải trải qua.
~ Đa Tạ…
Nhận được câu trả lời thích đáng, cô bé ngồi xuống suy ngẫm, tất cả không gì là vio nghĩa nếu ta không chịu suy ngấm.
~ Ta muốn hỏi… Tại sao gọi là Giảng Đạo, mà không gọi là Tác Thành nguyện Vọng, hay đại khái Đả Thông Lĩnh Ngộ?
Một thanh niên khác đứng lên hỏi.
Câu hỏi này làm Thiên Long nhíu mày khó hiểu, Giảng Đạo đã là thuần hóa hết sức rồi đó thanh niên à, Thiên Long thở dài:
~ Ta tưởng các ngươi đã hiểu rồi, ta từng có cơ duyên gặp một tiền bối thời thượng cổ, tuy là tàn hồn thôi nhưng cũng giúp ta biết chút ít.
Câu nói này không những làm học viện kinh hãi mà còn làm Biệt Liên Viện chủ và Thanh Niên Cung chủ cùng các trưởng lão sợ hãi, không hổ Đấu Chiến Thần Long Kỵ Sĩ, có cơ duyên diện kiến các vị Chân Nhân thời thượng cổ lại dễ như ăn cơm, để mà có đạo nguyên giữ được tàn hồn đến bây giờ thì cũng qủa thật là rất kinh hãi, nội tình hết sức khủng khiếp thời đó.
Truyền thừa của Lôi Thần và Ma thần trong đầu Thiên Long còn đầy cái hay ho hơn nhiều, nhiều cái trong sách cổ cũng không ghi chép đấu.
~ gọi là Giảng Đạo, đơn giản là Giảng Đạo giúp các ngươi ngộ đạo, đây chỉ là ý nghĩa ngụy trang bên ngoài của nó thôi.
Thiên Long dừng chút rồi nói tiếp:
~ Từ trong điển tịch của Đạo môn, có một trang có ghi rõ. Giảng Đạo là tinh hoa của Đạo Nguyên. Chỉ khi tu luyện ra Đạo nguyên thì mới có thể xem là quá trình lĩnh ngộ Võ Đạo của ngươi đã tiến lên một bậc, Thiên Nhân hợp nhất, còn được gọi là Thiên Nhân Tôn giả. Đạo nguyên còn được gọi là Đạo quả, Kim đan.
~ Quá trình này còn được gọi là: đắc Đạo quả, thành Kim đan. Đại Đạo sơ thành.
~ Hiển nhiên, đây chỉ là cách xưng hô của những tu sĩ thời Viễn Cổ, còn bây giờ, tất cả đều gọi là Giảng Đạo, hay gọi Đạo Nguyên cũng rất gần gũi. Đều ám chỉ một điều, đó là ngươi đã ngộ đạo lĩnh ngộ một số áo nghĩa cao cấp hơn hiện tại, nếu nói rõ ra, đó là ta đi Giảng Đạo Nguyên, nếu là ta ngộ đạo thì là Hình Thành Đạo Nguyên, còn giúp các ngươi ngộ đạo, thì là Giảng Đạo Nguyên!
~ Hểu Hông?
Thiên Long khoanh tay cười tiêu sái, một số những mật ngữ viết tắt đến thời này đã phai tàn đi gốc tích, Thiên Long đây là tận dụng kiến thức giúp mọi người lấy lại căn nguyên, biết thì nói thôi có gì đâu mà phải giấu.
~ Ta muốn hỏi… Cái này cũng từng xảy ra với ngài, nếu như Võ Hồn Pháp Thần xuất hiện, mà chọn được cả hai, vậy có bá đạo lắm không?
Nghe câu hỏi của một thiếu niên nọ, Thiên Long chề mỏ gãi mép, ngươi lại khơi dậy vết thương đau sót của ta làm gì! Lúc đó ta cũng muốn chọn bừa một cái, nhưng bị Ma kiếm chém hết, đã cố quên đi rồi còn khơi dậy ký ức đau thương. Ta có được chọn đâu mà ta biết, còn nói đã từng xảy ra với ngài, đó chỉ là xảy ra trong chớp nhoáng thôi, còn chưa tu nữa ta lấy đâu ra văn ra chương mà đả thông cho ngươi?
~ À… Ờ… Cái này hả?
~ Thì cũng đại khái theo ta là vầy, ngươi tu theo con đường Thần đạo, sẽ có những tư tưởng quang minh, đi theo con đường Ma đạo, có cảm ngộ của Ma đạo hắc ám, hai suy nghĩ hai lĩnh ngộ trái ngược xung kích nhau, Thần Và Ma mãi không thể cùng đường, hai luồng lực lượng sẽ chiến đấu xé toạc huyết nhục của ngươi, người thường sao chịu nổi.
~ Hoặc cứ cho là ngươi dung hòa được hai luồng lực lượng pháp thân đó đi, thì sẽ xảy ra tình huống tiếp theo. Giống như hai vận động viên điền kinh cùng chạy bộ, một người chạy nhanh, sắp tới đích. Còn một người thì chạy rất chậm, nhưng lại kéo người phía trước lại. Người phía trước đã giẫm qua vạch kết thúc, thế nhưng lại bị người phía sau kéo ngã ra sau vạch kết thúc.
~ Mà đã là đem trong mình một loại pháp thân thôi, vậy sẽ có số mệnh khủng khiếp, bị thiên hạ ghen ghét truy sát như kiểu vị huynh đệ hồi nãy, thiên phú kinh hồn mà bị truy sát toàn gia tộc, ngươi không cần làm gì hết, rắc rối tự tìm đến ngươi, mà ngươi lại chọn được cả hai loại pháp thân, thì tiến trình đề thăng thực lực của ngươi rất chậm, người ta tu một ngươi phải tu ba, vừa tu luyện vừa chạy trốn, không chết cũng bị phế.
~ Và cứ cho là ngươi số mệnh cường đại, thoát hết hiểm cảnh, vậy thì con đường tươi sáng rộng mở thênh thang, nắm một tay bóp nát một hệ, mở một tay tạo ra một hệ, Thần Ma lưỡng cực ngươi là Chí Tôn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.