Chương 137: Giao Hảo
Ngã Nhạn
07/12/2020
Nói tóm lại số hai tên Tuyết Quân Chủ và Tuyết Trướng Hạo vẫn chưa tận, Hóa Thần đã chủ mưu giết rồi, vậy mà vẫn có thể sống một cách vi diệu, không biết Thiếu Lâm Tự lấy hai tên hoàng tử về làm cái gì, nấu cơm quét sân chắc không làm được đâu, có tên Tuyết Trướng Hạo mới đi có một tay chắc vẫn miễn cưỡng, còn tên Tuyết Quân Chủ tên hoang dâm vô đạo đó không biết có chịu ăn chay được mấy ngày không nữa!
Thiên hạ đang loạn, Hắc Long bang mới nổi nhưng đã là hòn than nóng trên toàn đại lục Trung Quốc, có thể nghĩ như vầy, một tỉnh luôn luôn có ba bang hội hay thế lực đứng thế chân kiềng cai quản, duy có Tân Cương do thế lực A Khác La cái này mới tạo phong ba thành công rực rỡ, nội bộ hiện tại đang còn chút đoàn kết, đợi sau này trong thế lực có chia bè kéo phái hay không thì không biết, nhưng hiện tại toàn Trung Quốc, Tân Cương là tỉnh duy nhất có một chủ quản lý.
Giới giang hồ cũng vậy mà thôi, chả ai coi trọng ai, cứ thực lực là trên hết, cứ thực lực cao là được sùng bái.
Cả giới giang hồ đang rửa tai lắng nghe, xem coi Hắc Long bang liệu có thể càn quét nốt miền nam hay không, miền phồn hoa nhất, thử xem coi liệu có một bang nữa nắm quyền kiểm soát toàn một chân trời hay không.
...
Tuyết Hàn Mặc một thân bạch y đi đến Tân Cương, dù sao đi nữa cũng phải giao hảo với láng giềng thật tốt, thế lực A Khắc La chả phải chịu ơn Hắc Long một cái đại đại ân tình sao, nếu có thể giao lưu với thế lực mới nổi này, như vậy phía Tuyết Hàn Mặc sẽ chả phải ngán bố con thằng nào đánh úp, hai tỉnh kề nhau hỗ trợ lẫn nhau thì còn gì sợ nữa.
Đến Tân Cương, ngay trung tâm thế lực, Tuyết Hàn Mặc dẫn theo Thiên Thần Tử và Cô Độc như hai tùy tùng đằng sau, cậu ta gửi thiệp bái phỏng, trong khi chờ đợi thì mọi người dẫn nhau đi tung tăng tý, nơi đây hoa lệ hoành tráng có thừa, nơi A Khắc La ở không phải biệt phủ phong cách cổ xưa mà là một tòa nhà cao chín mươi tầng.
- chúng ta vào thôi.
Có lệnh được gặp Tuyết Hàn Mặc dẫn mọi người đi vào bên trong, thang máy thì không được đi, đi cầu thang bộ, đi qua mỗi một tầng cao thủ nhiều như mây, nơi thì ăn uống nhậu nhẹt nơi thì nghiêm trang mười phần, bên ngoài nhìn như một công ty cao tầng, ai biết vào bên trong nó lại là một thứ gì đó khác xa.
Mọi người dùng khinh công bay lên chưa tới 3 phút đã lên được tầng cuối.
- chỉ một người được vào.
Khi đang tính đi vào hai tên hung thần lập tức giơ tay cản đường, Tuyết Hàn Mặc cười nhẹ quay lại thư thái gật đầu với Thiên Thần Tử và Cô Độc muốn họ ở ngoài.
Vào bên trong chỉ có duy nhất một người đang ngồi nơi ghế quay lưng nhìn ra bên ngoài, Tuyết Hàn Mặc đưa tay làm lễ:
- tại hạ Tuyết Hàn Mặc, trù tướng bang Hắc Long đến bái phỏng A Khắc la giáo chủ!
Cạch cạch...
Ghế xoay quay lại, một cô nàng khuôn mặt đanh đá lạnh toát nhưng lại cực kỳ uy nghiêm, hóa ra A Khắc La lại là nữ, ừm không sao, Tuyết Hàn Mặc đánh giá vẻ đẹp cô nàng này một chút, mặt nhọn mũi cao, môi hồng răng trắng khí chất bí ẩn, tuy bên ngoài là cực phẩm thế nhưng còn thua xa muội muội mình, ánh mắt đánh giá một chút liền phất tay một cái, phía trên bàn A Khắc La xuất hiện một viên đá hình vuông góc cạnh sắc bén tỏa ra hào quang trúc tía, to bằng một ngón chân cái người lớn, xem ra quà này không thể chối rồi:
- ta vâng lệnh Hắc Long bang chủ đến đây tặng cho A Khắc La chút quà nhỏ, mong Bang chủ đừng có phật ý chê ít, dù sao đi nữa của ít nhưng lòng nhiều là được!
A Khắc La cầm viên đá lên xem, vừa rờ vào đã có một luồng tia điện chạy dọc khắp sống lưng, cả cơ thể muốn sôi sục lên một chút, nàng từ đầu đã đánh giá Tuyết Hàn Mặc một cách cực tỉ mỉ, nàng tự nhận mình là một vưu vật a, vậy mà từ lúc gặp Tuyết Hàn Mặc một cái vậy mà một chút kinh ngạc lướt qua mắt cái vèo xong chả thấy đâu nữa, vậy mà lại không coi trọng sắc đẹp của nàng như vậy, còn nữa, khí tức Hóa Thần đã tỏa ra một chút vậy mà Tuyết Hàn Mặc cứ như đang nói chuyện với kẻ không cùng đẳng cấp với mình, đã thế lại vừa tới đã xuất hẳn một cái thiên đại bảo vật, nàng không biết thứ này là gì, nhưng nàng ta dám khẳng định thứ này tuyệt đối là bảo vật.
- ngươi có thể cho ta biết Hắc Long bang chủ của ngươi và người tự xưng Hắc Long gửi cho ta một ân tình là một người không?
- cái này có gì khó?
Tuyết Hàn Mặc khinh bỉ vô cùng, Thiên Long tên khốn kia đã nói hết rồi, lừa tộc hả? Dăm ba đồ yêu này không làm khó được Trù tướng ta đây;
- trên thiệp có ghi: canh hai, gửi nhờ A Khắc La huynh đệ một khúc ân tình, sau này đến lấy!
- chưa tin chứ gì, vậy để ta nói tiếp, trên thiệp còn có một bông hoa khô, được nghiền ép dính vào thiệp, đó là hoa gì thì ta không biết, thế nhưng biểu muội ta thích gắn hoa vào thiệp, hoa nào cũng được, có là gắn.
- nét chữ thì à ờ cái này hơi mất mặt xíu, 1 phần uy nghiêm 9 phần lạnh giá, haiz... Ăn hại!
- thiệp chắc cũng không phải giấy đâu, nó là một tấm gỗ có đúng không, lại là hình tròn, ừm cái này là sở thích riêng...
....
Tuyết Hàn Mặc ngồi nói về cái tấm thiệp gửi cho A Khắc La mà có thể nói vã hết nước bọt, có mỗi tấm thiệp mà hắn nói có thể ghi ra mười trang giấy còn kịp.
- dừng dừng... Tại sao lại là muội muội ngươi làm thiệp mà không phải Hắc Long?
A Khắc La lập tức ý muốn Tuyết Hàn Mặc dừng, như vậy đủ rồi, không cần nói nữa, là người mà, mình cũng biết chứ, nàng muốn hỏi tại sao thời thế lúc đó Hắc Long lại giao cho muội muội tên trù tướng này viết giùm cơ.
- lại càng dễ, muội muội ta là lão bà tên Hắc Long đó, à nhầm là Hắc Long bang chủ.
- theo ta đoán không nhầm ngươi là Nhị hoàng tử Tuyết thị gia tộc Tuyết Hàn Mặc đúng không?
Nghe vậy Tuyết Hàn Mặc gật đầu khẳng khái, cái này thì đúng rồi.
- ngươi không sợ ta bắt ngươi giao nộp cho gia tộc ngươi xử trí hay sao?
Vừa nhìn thấy Tuyết Hàn Mặc, A Khắc La đã đoán được Tuyết Hàn Mặc có thân phận gì, nàng kỳ quái tại sao đùng một cái lại có một cái bang mới nổi liên tiếp giết tới miền trung mà không ngán cái gì, mưu trí thì ngập trời, hóa ra là Nhị hoàng tử, như vậy không có gì lạ nữa rồi, người đời ai chả biết Nhị hoàng tử của Tuyết thị gia tộc mưu trí mười phần.
- sợ chứ, ta đương nhiên sợ rồi, lần này là đi làm liều, chắc A Khắc La giáo chủ không tính đem người của Ân nhân đi kiếm tý tiền thưởng đó chứ?
A Khắc La cười diễu không thôi, nói thế nào đi chăng nữa cái thứ tên này tặng nó còn vượt xa xa giá trị đem giao nộp Tuyết Hàn Mặc, và lại A Khắc La đang trong quá trình rửa sạch bang hội công việc bù đầu, hơi đâu chọc vào tên điên Hắc Long kia chứ, nàng mấy ngày nay nghe tin Hắc Long quậy tung trời ở miền trung Cam Túc thì cũng đoán được cái tên Hắc Long kia chả phải cái thứ cao su dễ nhai, đụng vào chỉ tổn hại thân thể chứ chả được cái lợi lộc gì.
- thôi được rồi cũng đã trưa chúng ta vừa đi ăn vừa bàn luận chút việc chính trị!
- được thôi.
Tuyết Hàn Mặc biết mình đã thành công 8 phần giao hảo với A Khắc La, việc đã thành công vậy không cần bàn cãi nữa, lập tức vào việc chính luôn, hiện nay giang hồ đang lục đục cái gì Tuyết Hàn Mặc cần biết mà sắp xếp, cứ ở trong địa bàn hoài, riết ngu luôn, phải cần người ngoài cuộc nói mới biết được.
Thiên hạ đang loạn, Hắc Long bang mới nổi nhưng đã là hòn than nóng trên toàn đại lục Trung Quốc, có thể nghĩ như vầy, một tỉnh luôn luôn có ba bang hội hay thế lực đứng thế chân kiềng cai quản, duy có Tân Cương do thế lực A Khác La cái này mới tạo phong ba thành công rực rỡ, nội bộ hiện tại đang còn chút đoàn kết, đợi sau này trong thế lực có chia bè kéo phái hay không thì không biết, nhưng hiện tại toàn Trung Quốc, Tân Cương là tỉnh duy nhất có một chủ quản lý.
Giới giang hồ cũng vậy mà thôi, chả ai coi trọng ai, cứ thực lực là trên hết, cứ thực lực cao là được sùng bái.
Cả giới giang hồ đang rửa tai lắng nghe, xem coi Hắc Long bang liệu có thể càn quét nốt miền nam hay không, miền phồn hoa nhất, thử xem coi liệu có một bang nữa nắm quyền kiểm soát toàn một chân trời hay không.
...
Tuyết Hàn Mặc một thân bạch y đi đến Tân Cương, dù sao đi nữa cũng phải giao hảo với láng giềng thật tốt, thế lực A Khắc La chả phải chịu ơn Hắc Long một cái đại đại ân tình sao, nếu có thể giao lưu với thế lực mới nổi này, như vậy phía Tuyết Hàn Mặc sẽ chả phải ngán bố con thằng nào đánh úp, hai tỉnh kề nhau hỗ trợ lẫn nhau thì còn gì sợ nữa.
Đến Tân Cương, ngay trung tâm thế lực, Tuyết Hàn Mặc dẫn theo Thiên Thần Tử và Cô Độc như hai tùy tùng đằng sau, cậu ta gửi thiệp bái phỏng, trong khi chờ đợi thì mọi người dẫn nhau đi tung tăng tý, nơi đây hoa lệ hoành tráng có thừa, nơi A Khắc La ở không phải biệt phủ phong cách cổ xưa mà là một tòa nhà cao chín mươi tầng.
- chúng ta vào thôi.
Có lệnh được gặp Tuyết Hàn Mặc dẫn mọi người đi vào bên trong, thang máy thì không được đi, đi cầu thang bộ, đi qua mỗi một tầng cao thủ nhiều như mây, nơi thì ăn uống nhậu nhẹt nơi thì nghiêm trang mười phần, bên ngoài nhìn như một công ty cao tầng, ai biết vào bên trong nó lại là một thứ gì đó khác xa.
Mọi người dùng khinh công bay lên chưa tới 3 phút đã lên được tầng cuối.
- chỉ một người được vào.
Khi đang tính đi vào hai tên hung thần lập tức giơ tay cản đường, Tuyết Hàn Mặc cười nhẹ quay lại thư thái gật đầu với Thiên Thần Tử và Cô Độc muốn họ ở ngoài.
Vào bên trong chỉ có duy nhất một người đang ngồi nơi ghế quay lưng nhìn ra bên ngoài, Tuyết Hàn Mặc đưa tay làm lễ:
- tại hạ Tuyết Hàn Mặc, trù tướng bang Hắc Long đến bái phỏng A Khắc la giáo chủ!
Cạch cạch...
Ghế xoay quay lại, một cô nàng khuôn mặt đanh đá lạnh toát nhưng lại cực kỳ uy nghiêm, hóa ra A Khắc La lại là nữ, ừm không sao, Tuyết Hàn Mặc đánh giá vẻ đẹp cô nàng này một chút, mặt nhọn mũi cao, môi hồng răng trắng khí chất bí ẩn, tuy bên ngoài là cực phẩm thế nhưng còn thua xa muội muội mình, ánh mắt đánh giá một chút liền phất tay một cái, phía trên bàn A Khắc La xuất hiện một viên đá hình vuông góc cạnh sắc bén tỏa ra hào quang trúc tía, to bằng một ngón chân cái người lớn, xem ra quà này không thể chối rồi:
- ta vâng lệnh Hắc Long bang chủ đến đây tặng cho A Khắc La chút quà nhỏ, mong Bang chủ đừng có phật ý chê ít, dù sao đi nữa của ít nhưng lòng nhiều là được!
A Khắc La cầm viên đá lên xem, vừa rờ vào đã có một luồng tia điện chạy dọc khắp sống lưng, cả cơ thể muốn sôi sục lên một chút, nàng từ đầu đã đánh giá Tuyết Hàn Mặc một cách cực tỉ mỉ, nàng tự nhận mình là một vưu vật a, vậy mà từ lúc gặp Tuyết Hàn Mặc một cái vậy mà một chút kinh ngạc lướt qua mắt cái vèo xong chả thấy đâu nữa, vậy mà lại không coi trọng sắc đẹp của nàng như vậy, còn nữa, khí tức Hóa Thần đã tỏa ra một chút vậy mà Tuyết Hàn Mặc cứ như đang nói chuyện với kẻ không cùng đẳng cấp với mình, đã thế lại vừa tới đã xuất hẳn một cái thiên đại bảo vật, nàng không biết thứ này là gì, nhưng nàng ta dám khẳng định thứ này tuyệt đối là bảo vật.
- ngươi có thể cho ta biết Hắc Long bang chủ của ngươi và người tự xưng Hắc Long gửi cho ta một ân tình là một người không?
- cái này có gì khó?
Tuyết Hàn Mặc khinh bỉ vô cùng, Thiên Long tên khốn kia đã nói hết rồi, lừa tộc hả? Dăm ba đồ yêu này không làm khó được Trù tướng ta đây;
- trên thiệp có ghi: canh hai, gửi nhờ A Khắc La huynh đệ một khúc ân tình, sau này đến lấy!
- chưa tin chứ gì, vậy để ta nói tiếp, trên thiệp còn có một bông hoa khô, được nghiền ép dính vào thiệp, đó là hoa gì thì ta không biết, thế nhưng biểu muội ta thích gắn hoa vào thiệp, hoa nào cũng được, có là gắn.
- nét chữ thì à ờ cái này hơi mất mặt xíu, 1 phần uy nghiêm 9 phần lạnh giá, haiz... Ăn hại!
- thiệp chắc cũng không phải giấy đâu, nó là một tấm gỗ có đúng không, lại là hình tròn, ừm cái này là sở thích riêng...
....
Tuyết Hàn Mặc ngồi nói về cái tấm thiệp gửi cho A Khắc La mà có thể nói vã hết nước bọt, có mỗi tấm thiệp mà hắn nói có thể ghi ra mười trang giấy còn kịp.
- dừng dừng... Tại sao lại là muội muội ngươi làm thiệp mà không phải Hắc Long?
A Khắc La lập tức ý muốn Tuyết Hàn Mặc dừng, như vậy đủ rồi, không cần nói nữa, là người mà, mình cũng biết chứ, nàng muốn hỏi tại sao thời thế lúc đó Hắc Long lại giao cho muội muội tên trù tướng này viết giùm cơ.
- lại càng dễ, muội muội ta là lão bà tên Hắc Long đó, à nhầm là Hắc Long bang chủ.
- theo ta đoán không nhầm ngươi là Nhị hoàng tử Tuyết thị gia tộc Tuyết Hàn Mặc đúng không?
Nghe vậy Tuyết Hàn Mặc gật đầu khẳng khái, cái này thì đúng rồi.
- ngươi không sợ ta bắt ngươi giao nộp cho gia tộc ngươi xử trí hay sao?
Vừa nhìn thấy Tuyết Hàn Mặc, A Khắc La đã đoán được Tuyết Hàn Mặc có thân phận gì, nàng kỳ quái tại sao đùng một cái lại có một cái bang mới nổi liên tiếp giết tới miền trung mà không ngán cái gì, mưu trí thì ngập trời, hóa ra là Nhị hoàng tử, như vậy không có gì lạ nữa rồi, người đời ai chả biết Nhị hoàng tử của Tuyết thị gia tộc mưu trí mười phần.
- sợ chứ, ta đương nhiên sợ rồi, lần này là đi làm liều, chắc A Khắc La giáo chủ không tính đem người của Ân nhân đi kiếm tý tiền thưởng đó chứ?
A Khắc La cười diễu không thôi, nói thế nào đi chăng nữa cái thứ tên này tặng nó còn vượt xa xa giá trị đem giao nộp Tuyết Hàn Mặc, và lại A Khắc La đang trong quá trình rửa sạch bang hội công việc bù đầu, hơi đâu chọc vào tên điên Hắc Long kia chứ, nàng mấy ngày nay nghe tin Hắc Long quậy tung trời ở miền trung Cam Túc thì cũng đoán được cái tên Hắc Long kia chả phải cái thứ cao su dễ nhai, đụng vào chỉ tổn hại thân thể chứ chả được cái lợi lộc gì.
- thôi được rồi cũng đã trưa chúng ta vừa đi ăn vừa bàn luận chút việc chính trị!
- được thôi.
Tuyết Hàn Mặc biết mình đã thành công 8 phần giao hảo với A Khắc La, việc đã thành công vậy không cần bàn cãi nữa, lập tức vào việc chính luôn, hiện nay giang hồ đang lục đục cái gì Tuyết Hàn Mặc cần biết mà sắp xếp, cứ ở trong địa bàn hoài, riết ngu luôn, phải cần người ngoài cuộc nói mới biết được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.