Chương 449: Mãn Hạn Thiên Tư
Ngã Nhạn
25/07/2022
Thiên Long quét mắt nhìn một lần Liễu Liên Nhi một cái nữa, trong lòng liên
tục thổn thức không ngớt, mang trên người một kiện y tơ, thế mà vóc dáng đẫy đà lồi lõm tuyệt mỹ, nơi đại ngọc thỏ cao ngạo phập phồng, nơi kiều đồn to tròn đến sợ hãi, nếu là Liễu Liên Nhi biết Thiên Long im lặng
đang suy nghĩ cái gì, nhất định sẽ tăng cho Thiên Long rất nhiều cái
vuốt má âu yếm.
~ được rồi, ta truyền cho nàng một môn Thần công, nàng tự ngẫm một chút xem sao.
Không để Liễu Liên Nhi kinh hãi, Thiên Long đã bắt đầu truyền vào đầu Liễu Liên Nhi một đống chú ngữ linh văn, khiến cho Liễu Liên Nhi khuôn mặt sợ hãi toát lên. Nàng liếc một cái đã biết Thiên Long truyền cho nàng thứ quý báu gì, là Thần Công đó nha, Thiên, Địa Huyền Hoàng, tiếp cận cao hơn là tiên, Thánh và Thần, ở cái Thiên Trọng vực giới này khó lắm mới có một quyển Thánh cấp công pháp, không nghĩ đến Thiên Long liền đã truyền cho nàng một cái Thần cấp, điều này làm trái tim nhỏ bé của nàng động lên cảm tình mãnh liệt.
Bất quá Liễu Liên Nhi đều rất u oán Thiên Long, cảm giác Thiên Long có rất nhiều cơ duyên tốt, đều không có dữ làm bảo vật mà dùng đi hết, nhiều ngày đi cạnh Thiên Long có đồ tốt, Linh dược tốt đều là ăn hết chỉ để lại rễ hoặc hạt, nàng cảm giác Thiên Long là một bại gia thiếu công tử.
Đối với Thiên Long cái gì không hữu dụng với hắn, hắn đều không cần thiết nắm giữ, đều sẽ cho người phù hợp với hắn hơn.
Phù phù…
Liễu Liên Nhi ngồi xuống xếp bằng, thân thể nàng phát ra từng trận hỏa hầu mạnh mẽ, thiêu đốt xiêm y để lộ ra toàn thân trắng nõn nà, muốn tìm một điểm khuyết điểm hiển nhiên không có, một nốt ruồi nhỏ đều là khó khăn.
Thiên Long rửa mắt mà nhìn, hắn ngơ ngác nhìn thân thể tuyệt mỹ kia, hai cái ngọc thỏ cao vút, nơi đầu có hai hạt đậu nhỏ hồng ngọc gương lên, thật tình Thiên Long muốn lại bóp nắn vê vê vài cái, phải định lực phi thường hơn người Thiên Long mới có thể cắn răng bỏ đi ý niệm đụng tay đụng chân, hắn sợ Liễu Liên Nhi đánh hắn, đúng vậy, sợ Liễu Liên Nhi đánh, nguyên lai vì Liễu Liên Nhi là một cái Độ Kiếp cảnh hàng thật, thân thể là Độ Kiếp cảnh luôn, Thiên Long còn thiếu một điểm nhỏ mới bằng nàng, đó là phần nhỏ, dù sao Thiên Long cũng là kẻ thương hoa tiếc ngọc, sợ làm xước lớp da ngọc ngà kia, hắn thật sự rất đau lòng đó nha.
~ Hihi…. Ta thật sự rất hạnh phúc. Ta đã dung nhập thành công Chu Tước Nhu Tình Tơ.
Non nửa một thiên qua đi, Liễu Liên Nhi vui mừng cuồng hỉ, nàng bật một cái ôm Thiên Long thật chặt, ngẩng đầu lên nhìn Thiên Long cười tươi rạng rỡ, nàng cảm giác chuyến này đi mạo hiểm còn hạnh phúc hơn làm Tông chủ môn phái, đây là điều hạnh phúc nhất từ trước tới nay, đã rất lâu rồi nàng chưa có vui vẻ như vậy.
Bốp bốp….
~ ta cũng rất hạnh phúc.
Thiên Long cảm nhận hai cái đậu hũ ép sát, không nhịn được đưa tay xuống vỗ vỗ bờ mông cong kiều mị kia hai cái, sau đó liên tục xoa xoa nắn nắn, xác thực hắn còn hạnh phúc, cuồng hỉ gấp vạn lần Liễu Liên Nhi.
~ A….
Liễu Liên Nhi cảm nhận da chạm da, liếc mắt nhìn xuống thân thể bản thân xuýt nữa thì xỉu mất, đã thế thì thôi Thiên Long còn liên tục xoa nắn nơi kia, làm nàng cảm xúc nhộn nhạo lên không thể đè ép.
~ Không cho không cho…. Đừng làm vậy nữa, ngươi còn ức hiếp ta, ta rất dễ khóc, huhu….
Nói còn chưa xong đã òa khóc lên, cái này Thiên Long dở khóc dở cười, thực sự nàng là một thuần khiết tiểu nha đầu, ở vào thời điểm này nếu là nữ nhân khác, đều hội sẽ bật đi tìm chỗ nào đó mặc đồ xong, quay lại vác dao vác kiếm giết người, còn cái tiểu nha đầu này là trực tiếp dùng thủ đoạn ưu điểm của nữ nhân, khóc cái tính sau, nữ nhân mà, đều là làm từ nước dựng lên.
Ôm cô nàng vào lòng, bế nhẹ lên Thiên Long bật một cái đã biến mất tại chỗ, hắn không nhanh không chậm đã thuấn di biến mất, nơi này động tĩnh lớn như vậy, không hấp dẫn một số lượng lớn địch nhân là điều không thể nào.
Thiên Long đã có thể dùng được chân khí, hắn hấp thụ tinh huyết Chu Tước, trong không gian này hắn có thể dùng chân khí, hắn là vô địch, tuy không có đột phá, đều là do Thiên Long cố kiềm chế, Thiên Long đang muốn tìm một đám cường giả muốn bắt hắn khi trước, từng đứa một tế kiếm rửa hận.
Cả ngày hôm đó Liễu Liên Nhi đều nũng nịu giận dỗi không thèm để ý Thiên Long, đôi mắt ướt u oán trừng hắn và cái rồi quay hướng khác, một người địa vị cao như Liễu Liên Nhi trong tông môn, Thiên Long không biết dùng cái gì để dụ dỗ nàng.
Để Liễu Liên Nhi ở nơi động phủ nghỉ ngơi, Thiên Long tuy có chút khó hiểu tại sao nơi này linh khí khô kiệt, bất quá những nơi như này chắc không có khỉ ho cò gáy gì đến gần, hắn để Liễu Liên Nhi ở nơi này tu luyện Chu Tước quyết, sau đó Thiên Long một mình rời đi, hắn muốn đến sào huyệt của Chu Tước, tìm coi nơi đó có đồ vật nàng lưu lại hay không.
~ Gừ Gừ…
Bất chợt phía xa xa truyền đến âm thanh gầm gừ, lọt vào tai Thiên Long lại rất quen thuộc, con Lửng da trâu, Thiên Long lập tức phóng đến phía nó, con hàng này trời không sợ đất cũng đào chín tấc, là một cái gây họa đúng bài.
Từ phía xa Thiên Long đã thấy nó đang chiến đấu với một trung niên nam tử, nhìn thấy trung niên Thiên Long hai mắt bắn ra sát khí bừng bừng, tên này là một tên trưởng lão Dương Nam tông, tên này Thiên Long nhớ rõ, hắn là một trong những kẻ vây công hắn lúc trước.
Ầm Ầm…
~ tiểu súc sinh, chết đi cho ta.
Trong tay trung niên nắm một khối cốt châu, cốt châu tròn nhỏ lập lòe một loại quang huy nhè nhè, hiển nhiên không thể cất vào giới chỉ, nhìn thấy thế Hắc Long gấp giọng hô lên:
~ mau cướp lại cốt châu, đó là cốt châu của Chu Tước, đây là thứ quý giá nhất rồi.
Chỉ cần là hung thú, có huyết mạch cổ đại, lực lượng toàn thân của chúng được tích tụ lại, khởi mào dựng dục lên một loại thiên phú nào đó tùy theo năng lực giống loài, năng lực đó là thứ chỉ có thể cầu không có thể gặp, sau khi đạt tới một loại cảnh giới nhất định, cảnh giới đó theo yêu thú gọi là Mãn Hạn Thiên Tư, tận cùng của thiên phú, thứ thiên phú này được thai nghén ra linh văn khắc lên cốt cách, có thể là cốt cách cánh tay, cốt cách xương sọ,... Nhân loại đều thèm khát loại năng lực này của Hung thú, vì vậy ngoài đan thú ra, thứ trọng yếu nhất mỗi khi giết được Hung thú đều hội là moi cốt châu có khắc linh văn thiên phú của chúng, công pháp của con người đều là từ thiên phú của hung thú chỉnh sửa sáng tạo ra.
Mà khối cốt châu nam tử trung niên kia nắm giữ, rõ ràng là cốt châu của Chu Tước, thiên phú của chu tước là bước nhảy không gian, có thể thuấn di xuyên qua bất kỳ loại không gian nào kể cả kết giới, thứ này là thứ nhân loại hằng ao ước, chỉ bất quá Chu Tước số lượng ít đến đáng thương, từ thời thượng cổ đến nay không quá mười đầu, mỗi khi Chu Tước chết đi đều sẽ đi đến mộ tổ để thực hiện niết bàn trọng sinh, hoặc là tự hủy đi cốt văn theo mọi loài hung thú khác, trọng sinh có thể tu luyện lại.
Nếu là có người biết được Chu Tước cốt châu xuất hiện, cho dù Yêu Hậu hay đại Đế cũng là điên cuồng sát phạt tranh cướp tới tay, bởi vì thứ này quá quý giá rồi.
Loại không gian lực lượng này của Chu Tước có thể tượng trưng cho một loại pháp tắc, gọi là pháp tắc không gian chi lực, năm xưa từng có lời đồn có một gã Thần Linh chưởng khống Không gian pháp tắc là Chu Tước đại diện.
Hầu như hung thú trước khi chết đều hủy đi cốt châu có chứa linh văn, bất quá không hiểu sao vì cớ gì Chu Tước lại để lại thứ này, nàng không biết đây là cấm kị của tộc nàng sao?
Trung niên và nhóc Lửng chiến đấu quên mình, hiển nhiên trung niên kia cũng đã đoán được thứ trong tay hắn trọng yếu ra sao, và cũng dĩ nhiên thứ đó không thể thu vào giới chỉ, càng là khẳng định đồ tốt.
Nhóc lửng mới là đáng thương, nó trăm cay nghìn đắng lấy được cốt châu, tính là đem về cho Thiên Long học trước, sau đó nó cũng tìm hiểu sương sương, sau này làm việc dễ dàng hơn, bởi vì Thiên Long và nó đã có chút khế ước nho nhỏ, không tính là sinh tử khế ước chỉ là quan hệ huynh đệ tầm thường, mà nhóc Lửng này cũng rất nghĩa khí, cái này Thiên Long phải công nhận, khi ký khế ước hợp tác, nhóc Lửng quyết định đi kiếm bảo vật làm quà ra mắt tặng tiểu si Thiên Long, lúc đó Thiên Long đều không có phản kháng, hắn cũng muốn thử xem thứ đồ gì nhóc Lửng này có thể lôi ra, trăm suy ngàn nghĩ đều không nghĩ đến lại là cốt văn Chu Tước.
~ được rồi, ta truyền cho nàng một môn Thần công, nàng tự ngẫm một chút xem sao.
Không để Liễu Liên Nhi kinh hãi, Thiên Long đã bắt đầu truyền vào đầu Liễu Liên Nhi một đống chú ngữ linh văn, khiến cho Liễu Liên Nhi khuôn mặt sợ hãi toát lên. Nàng liếc một cái đã biết Thiên Long truyền cho nàng thứ quý báu gì, là Thần Công đó nha, Thiên, Địa Huyền Hoàng, tiếp cận cao hơn là tiên, Thánh và Thần, ở cái Thiên Trọng vực giới này khó lắm mới có một quyển Thánh cấp công pháp, không nghĩ đến Thiên Long liền đã truyền cho nàng một cái Thần cấp, điều này làm trái tim nhỏ bé của nàng động lên cảm tình mãnh liệt.
Bất quá Liễu Liên Nhi đều rất u oán Thiên Long, cảm giác Thiên Long có rất nhiều cơ duyên tốt, đều không có dữ làm bảo vật mà dùng đi hết, nhiều ngày đi cạnh Thiên Long có đồ tốt, Linh dược tốt đều là ăn hết chỉ để lại rễ hoặc hạt, nàng cảm giác Thiên Long là một bại gia thiếu công tử.
Đối với Thiên Long cái gì không hữu dụng với hắn, hắn đều không cần thiết nắm giữ, đều sẽ cho người phù hợp với hắn hơn.
Phù phù…
Liễu Liên Nhi ngồi xuống xếp bằng, thân thể nàng phát ra từng trận hỏa hầu mạnh mẽ, thiêu đốt xiêm y để lộ ra toàn thân trắng nõn nà, muốn tìm một điểm khuyết điểm hiển nhiên không có, một nốt ruồi nhỏ đều là khó khăn.
Thiên Long rửa mắt mà nhìn, hắn ngơ ngác nhìn thân thể tuyệt mỹ kia, hai cái ngọc thỏ cao vút, nơi đầu có hai hạt đậu nhỏ hồng ngọc gương lên, thật tình Thiên Long muốn lại bóp nắn vê vê vài cái, phải định lực phi thường hơn người Thiên Long mới có thể cắn răng bỏ đi ý niệm đụng tay đụng chân, hắn sợ Liễu Liên Nhi đánh hắn, đúng vậy, sợ Liễu Liên Nhi đánh, nguyên lai vì Liễu Liên Nhi là một cái Độ Kiếp cảnh hàng thật, thân thể là Độ Kiếp cảnh luôn, Thiên Long còn thiếu một điểm nhỏ mới bằng nàng, đó là phần nhỏ, dù sao Thiên Long cũng là kẻ thương hoa tiếc ngọc, sợ làm xước lớp da ngọc ngà kia, hắn thật sự rất đau lòng đó nha.
~ Hihi…. Ta thật sự rất hạnh phúc. Ta đã dung nhập thành công Chu Tước Nhu Tình Tơ.
Non nửa một thiên qua đi, Liễu Liên Nhi vui mừng cuồng hỉ, nàng bật một cái ôm Thiên Long thật chặt, ngẩng đầu lên nhìn Thiên Long cười tươi rạng rỡ, nàng cảm giác chuyến này đi mạo hiểm còn hạnh phúc hơn làm Tông chủ môn phái, đây là điều hạnh phúc nhất từ trước tới nay, đã rất lâu rồi nàng chưa có vui vẻ như vậy.
Bốp bốp….
~ ta cũng rất hạnh phúc.
Thiên Long cảm nhận hai cái đậu hũ ép sát, không nhịn được đưa tay xuống vỗ vỗ bờ mông cong kiều mị kia hai cái, sau đó liên tục xoa xoa nắn nắn, xác thực hắn còn hạnh phúc, cuồng hỉ gấp vạn lần Liễu Liên Nhi.
~ A….
Liễu Liên Nhi cảm nhận da chạm da, liếc mắt nhìn xuống thân thể bản thân xuýt nữa thì xỉu mất, đã thế thì thôi Thiên Long còn liên tục xoa nắn nơi kia, làm nàng cảm xúc nhộn nhạo lên không thể đè ép.
~ Không cho không cho…. Đừng làm vậy nữa, ngươi còn ức hiếp ta, ta rất dễ khóc, huhu….
Nói còn chưa xong đã òa khóc lên, cái này Thiên Long dở khóc dở cười, thực sự nàng là một thuần khiết tiểu nha đầu, ở vào thời điểm này nếu là nữ nhân khác, đều hội sẽ bật đi tìm chỗ nào đó mặc đồ xong, quay lại vác dao vác kiếm giết người, còn cái tiểu nha đầu này là trực tiếp dùng thủ đoạn ưu điểm của nữ nhân, khóc cái tính sau, nữ nhân mà, đều là làm từ nước dựng lên.
Ôm cô nàng vào lòng, bế nhẹ lên Thiên Long bật một cái đã biến mất tại chỗ, hắn không nhanh không chậm đã thuấn di biến mất, nơi này động tĩnh lớn như vậy, không hấp dẫn một số lượng lớn địch nhân là điều không thể nào.
Thiên Long đã có thể dùng được chân khí, hắn hấp thụ tinh huyết Chu Tước, trong không gian này hắn có thể dùng chân khí, hắn là vô địch, tuy không có đột phá, đều là do Thiên Long cố kiềm chế, Thiên Long đang muốn tìm một đám cường giả muốn bắt hắn khi trước, từng đứa một tế kiếm rửa hận.
Cả ngày hôm đó Liễu Liên Nhi đều nũng nịu giận dỗi không thèm để ý Thiên Long, đôi mắt ướt u oán trừng hắn và cái rồi quay hướng khác, một người địa vị cao như Liễu Liên Nhi trong tông môn, Thiên Long không biết dùng cái gì để dụ dỗ nàng.
Để Liễu Liên Nhi ở nơi động phủ nghỉ ngơi, Thiên Long tuy có chút khó hiểu tại sao nơi này linh khí khô kiệt, bất quá những nơi như này chắc không có khỉ ho cò gáy gì đến gần, hắn để Liễu Liên Nhi ở nơi này tu luyện Chu Tước quyết, sau đó Thiên Long một mình rời đi, hắn muốn đến sào huyệt của Chu Tước, tìm coi nơi đó có đồ vật nàng lưu lại hay không.
~ Gừ Gừ…
Bất chợt phía xa xa truyền đến âm thanh gầm gừ, lọt vào tai Thiên Long lại rất quen thuộc, con Lửng da trâu, Thiên Long lập tức phóng đến phía nó, con hàng này trời không sợ đất cũng đào chín tấc, là một cái gây họa đúng bài.
Từ phía xa Thiên Long đã thấy nó đang chiến đấu với một trung niên nam tử, nhìn thấy trung niên Thiên Long hai mắt bắn ra sát khí bừng bừng, tên này là một tên trưởng lão Dương Nam tông, tên này Thiên Long nhớ rõ, hắn là một trong những kẻ vây công hắn lúc trước.
Ầm Ầm…
~ tiểu súc sinh, chết đi cho ta.
Trong tay trung niên nắm một khối cốt châu, cốt châu tròn nhỏ lập lòe một loại quang huy nhè nhè, hiển nhiên không thể cất vào giới chỉ, nhìn thấy thế Hắc Long gấp giọng hô lên:
~ mau cướp lại cốt châu, đó là cốt châu của Chu Tước, đây là thứ quý giá nhất rồi.
Chỉ cần là hung thú, có huyết mạch cổ đại, lực lượng toàn thân của chúng được tích tụ lại, khởi mào dựng dục lên một loại thiên phú nào đó tùy theo năng lực giống loài, năng lực đó là thứ chỉ có thể cầu không có thể gặp, sau khi đạt tới một loại cảnh giới nhất định, cảnh giới đó theo yêu thú gọi là Mãn Hạn Thiên Tư, tận cùng của thiên phú, thứ thiên phú này được thai nghén ra linh văn khắc lên cốt cách, có thể là cốt cách cánh tay, cốt cách xương sọ,... Nhân loại đều thèm khát loại năng lực này của Hung thú, vì vậy ngoài đan thú ra, thứ trọng yếu nhất mỗi khi giết được Hung thú đều hội là moi cốt châu có khắc linh văn thiên phú của chúng, công pháp của con người đều là từ thiên phú của hung thú chỉnh sửa sáng tạo ra.
Mà khối cốt châu nam tử trung niên kia nắm giữ, rõ ràng là cốt châu của Chu Tước, thiên phú của chu tước là bước nhảy không gian, có thể thuấn di xuyên qua bất kỳ loại không gian nào kể cả kết giới, thứ này là thứ nhân loại hằng ao ước, chỉ bất quá Chu Tước số lượng ít đến đáng thương, từ thời thượng cổ đến nay không quá mười đầu, mỗi khi Chu Tước chết đi đều sẽ đi đến mộ tổ để thực hiện niết bàn trọng sinh, hoặc là tự hủy đi cốt văn theo mọi loài hung thú khác, trọng sinh có thể tu luyện lại.
Nếu là có người biết được Chu Tước cốt châu xuất hiện, cho dù Yêu Hậu hay đại Đế cũng là điên cuồng sát phạt tranh cướp tới tay, bởi vì thứ này quá quý giá rồi.
Loại không gian lực lượng này của Chu Tước có thể tượng trưng cho một loại pháp tắc, gọi là pháp tắc không gian chi lực, năm xưa từng có lời đồn có một gã Thần Linh chưởng khống Không gian pháp tắc là Chu Tước đại diện.
Hầu như hung thú trước khi chết đều hủy đi cốt châu có chứa linh văn, bất quá không hiểu sao vì cớ gì Chu Tước lại để lại thứ này, nàng không biết đây là cấm kị của tộc nàng sao?
Trung niên và nhóc Lửng chiến đấu quên mình, hiển nhiên trung niên kia cũng đã đoán được thứ trong tay hắn trọng yếu ra sao, và cũng dĩ nhiên thứ đó không thể thu vào giới chỉ, càng là khẳng định đồ tốt.
Nhóc lửng mới là đáng thương, nó trăm cay nghìn đắng lấy được cốt châu, tính là đem về cho Thiên Long học trước, sau đó nó cũng tìm hiểu sương sương, sau này làm việc dễ dàng hơn, bởi vì Thiên Long và nó đã có chút khế ước nho nhỏ, không tính là sinh tử khế ước chỉ là quan hệ huynh đệ tầm thường, mà nhóc Lửng này cũng rất nghĩa khí, cái này Thiên Long phải công nhận, khi ký khế ước hợp tác, nhóc Lửng quyết định đi kiếm bảo vật làm quà ra mắt tặng tiểu si Thiên Long, lúc đó Thiên Long đều không có phản kháng, hắn cũng muốn thử xem thứ đồ gì nhóc Lửng này có thể lôi ra, trăm suy ngàn nghĩ đều không nghĩ đến lại là cốt văn Chu Tước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.