Chương 407: Nhận
Ngã Nhạn
01/04/2021
Sau khi cảm nhận đã giết được kha khá nhân mạng, một tên hắc bào bán sống
bán chết hơi thở thoi thóp bị Phá Chấp một đao lìa đầu, không gian máu
tanh hôi inh ỏi, cánh tay cẳng chân lưu lạc nhiều như giòi, cảm nhận hơi thở mạnh mẽ đến từ vô số cao thủ đang âm đến, hai huynh đệ lập tức dứt
khoát bỏ đi, vậy đủ rồi, về mài đao mai mốt tính tiếp.
Ra tay tàn nhẫn như Thiên Long thì họ không làm được, nhưng đoạt mạng người một cách mãn nhãn họ tự tin làm tốt.
…
~ Khốn kiếp….
Ở trong đại phủ của một gia tộc nội thành, thiếu niên bị chém cụt tay đang gào thét trên giường, hai hắc bào đi tìm đan về phụng dụng nối lại cánh tay cho hắn. Cạnh giường là một đại bá to lớn. Hắn nghiến răng giận dữ không thể tả, Thiếu niên công tử này là cháu ruột hắn, để cháu ruột bị chém trong phạm vi cai quản của gia tộc đây là nỗi sỉ nhục vô cùng lớn.
~ Chúa Phủ bớt giận, chúng ta đã khái sát thủ đi điều tra manh mối, nhất định sẽ tìm ra kẻ chém đứt tay công tử.
Một hắc bào chớp mắt đã xuất hiện trước mặt đại bá to lớn, hắn tự tin có thể tìm ra kẻ chém tay công tử vậy tức là đã có manh mối, sớm muộn cũng sẽ tìm ra thôi.
~ Tìm ra lập tức bắt sống về đây, ta muốn hắn chịu nỗi khổ cháu ta phải chịu gấp vạn lần.
Lão già giận giữ phất áo bào bỏ đi, thù này không báo không được, đường đường thế gia vọng tộc nội thành kinh đô, uy danh hiển hách lại bị kẻ bí ẩn ức hiếp, đây không phải cục tức riêng mà là nỗi nhục gia tộc, cần phải tìm được hung thủ để thanh lý một thể ..
…
~ Ta ghét ngươi!
Tịnh Vân hai mắt tròn O trừng Thiên Long, nhãn cầu như hột nhãn lung linh, quá động lòng người đi a….
Thiên Long ôm thân thể mềm mại trong lòng thích rân rân không thể tả nổi, thân thể nữ nhi xác thực rất thơm, nghiện luôn chứ đâu phải chuyện đùa đâu.
~ Lý do?
Thiên Long khó hiểu đủ điều, tự dưng đang yên đang lành lại đi ghét ta, vớ vẩn.
~ Ngươi không báo thù hộ ta, ngươi vô tâm không thèm quan tâm ta.
~ Ơ? Con gái a…. Ngươi khờ thì cũng vừa vừa thôi a…. Đã khờ lại còn lười, không rải thần thức ra xem xem, Thiên a…. Sao trên đời này ta lại có đứa con lười đến mức thế….
Thiên Long kết luận, nữ nhân trên đời này, phàm là xinh đẹp lộng lẫy bao nhiêu đều lười bấy nhiêu, đấy là kinh nghiệm đúc kết.
~ Ngươi …. Ngươi….
Tịnh Vân hai mắt mở to răng ngọc cắn môi nhìn Thiên Long thở phập phồng phập phồng tức giận, tại sao trên đời lại có người cha ăn xong toàn chửi con gái mình không một chút nghĩ gì, buồn á.
~ Tiểu thư, có hai đại huynh dọn sạch đám người đó rồi, lúc nãy muội cảm nhận chiến đấu rất hăng, hiện giờ họ đang đuổi ở phía sau chúng ta! Hì hì…
Tiểu Bạch cười trên nỗi đau kẻ khác vô cùng đắc ý, xác thực tiểu thư nhà nàng rất lười, mà mẫu thân nàng mắng thì hơi nhẹ, sức sát thương răn đe không được cao, cứ để Thiên Long vót lại kaka…
~ A…..
Nghe Tiểu Bạch xác nhận thông tin là đúng, thế là nãy giờ tránh nhầm phụ thân à, lại còn bị cười vào mặt, nàng chịu không nổi úp mặt vào ngực Thiên Long nấp kỹ trong đó không dám thò ra, ngại chết mất, giờ có cái lỗ nào chui xuống thì tốt quá.
Nhiều ngày nay cứ ăn xong toàn bị tránh nhầm, toang nhầm to luôn, tức quá Tịnh Vân thề trong lòng sau này sẽ không thèm giận hờn Thiên Long nữa.
~ Ta ngửi thấy mùi Long khí!
Tịnh Vân chợt chui ra hai mắt nhìn thẳng Thiên Long không chớp luôn, mùi Long khí, khí huyết Long tộc có một sức hút với tất cả mọi loài trên vị diện, đó là một loại huyết mạch cấp cao khiến con người hay yêu thú đều thèm khát, nàng cũng thế.
~ Haha….
Thiên Long cười lớn bẹo má Tịnh Vân lắc lắc vài cái, hắn chợt nhắm mắt một chút, sau khi mở mắt mới chỉ 3s sau thôi, Thiên Long phất tay lấy ra một lọ thủy tinh trong xuất, bên trong là một giọt Kim Sắc kim quang lấp lánh, giọt dung dịch sền sệt như thạch nhưng có chứa một luồng năng lượng nồng đậm, ngay cả Tiểu Bạch cũng phải quay về ngước nhìn một cái.
~ Con gái a…. Cầm lấy, phụ thân cho!
Chính xác là giọt Tinh Túy huyết dịch Long Tộc, Thiên Long tu luyện từ lúc đưa cho Tinh Linh Nữ Hoàng ba giọt huyết dịch, đến bây giờ trải qua sương gió đắng cay, độ qua một đống kiếp nạn đã thai nghén ra được một giọt huyết dịch tinh thuần nữa, lần này lấy ra cho con con gái cưng của hắn, đáng không? Đáng! Rất đáng, có hai giọt Thiên Long cũng cho.
~ Không thèm.
Tịnh Vân lắc đầu kịch liệt, nàng chỉ bảo là nàng ngửi thấy mùi của Long tộc thôi, nàng hoàn toàn không có ý khác, với suy nghĩ đơn thuần như nàng hoàn toàn trong lời nói không có ẩn ý gì đâu, cái này Thiên Long cũng biết, với đầu óc lười suy nghĩ của Tịnh Vân trong sáng đơn thuần vậy sao có ý khác.
Tịnh Vân biết giọt huyết dịch đó nó quan trọng thế nào, nàng cũng là huyết mạch thú nhân giống Thiên Long, nàng biết nếu rút một giọt tinh túy huyết dịch sẽ ảnh hưởng thế nào đến căn cơ, đó là một cái mạng luôn đó a, có Thần Thú còn không rút nổi trọn vẹn một giọt huyết dịch đâu.
~ Cầm lấy, quà của phụ thân ngươi đó, còn mẫu thân ngươi ta chưa nghĩ ra quà gì đây!
~ Ta không cần, mẫu thân ngoài ta ra cũng chẳng cần gì hết!
Tịnh Vân quyết không lấy, quà của Thiên Long cũng quá to rồi. Nàng nhận không nổi.
~ Đánh cho hư người giờ.
Thiên Long cưỡng chế đổ giọt huyết dịch lên mặt dây chuyền nơi cổ Tịnh Vân, một điều làm Thiên Long vô cùng bàng hoàng, trong mặt dây chuyền Tịnh Vân còn có một giọt huyết dịch khác, giọt huyết dịch kia nhất định là của mẫu thân Tịnh Vân, mà mặt dây chuyền của Tịnh Vân được làm bằng một loại vật chất thượng cổ đã tuyệt tích rất lâu rồi, giọt huyết dịch Thiên Long rơi vào đó quyện với giọt huyết dịch mẫu thân Tịnh Vân tạo thành thế lưỡng cực bát quái, Thiên Long đưa thần thức vào lại như được đón tiếp, lẫn vào rất dễ dàng, bên trong Thiên Long nhìn thấy nó là một thế giới rộng lớn, rất rộng lớn.
Bên trong còn có Linh Dược hóa hình vui đùa, Yêu Thú cao giai đang ăn cỏ, wtf….. Thiên Long chưa hiểu cái dây chuyền này nó là vật chất gì, choáng váng và choáng váng luôn.
Vậy mà Tịnh Vân đem theo cả một thế giới thu nhỏ trên người, ôi thiên a….
Thiên Long rút thần thức ra thì đã thấy hai mắt Tịnh Vân ngấn lệ, bọng nước căng đầy trong mắt muốn trào ra không thể dừng lại, cuối cùng….
~ Phụ Thân…. Huhu….
Tịnh Vân ôm trầm lấy Thiên Long khóc như con nít, nàng thấy Thiên Long cho nàng một giọt Long Huyết mà tim không loạn nhịp mặt không đuổi sắc mắt không dung động đồng tử ấm áp, thật sự Thiên Long cho thứ quý giá như vậy lại chỉ như vứt rác, nàng hiểu được, phải là quan trọng bậc nào khi người ta cho mà không cần suy nghĩ gì? Đương nhiên là rất quan trọng, nàng cảm giác Thiên Long cho huyết dịch cũng như cho bản thân thứ hai thôi, đều là người nhà đều là người mình hoàn toàn không so đo tính toán. Màng chướng khoảng cách giữa nàng và Thiên Long triệt để vỡ ra không còn gì có thể ngăn cách họ.
~ Haha…. Không khóc nữa nào, người gì đâu mà dễ bị mua chuộc thế, ta mới cho có một giọt máu bé xíu đã khóc thút thít vậy rồi, kém!
Thiên Long mồm nói thế còn trong lòng thì đang nở hoa, hắn dùng thần thức nhảy vào Thất Tinh Long Mạch ôm hôn Hắc Long chùn chụt, làm Hắc Long sợ hãi vội biến mất không thấy tăm hơi.
Ra tay tàn nhẫn như Thiên Long thì họ không làm được, nhưng đoạt mạng người một cách mãn nhãn họ tự tin làm tốt.
…
~ Khốn kiếp….
Ở trong đại phủ của một gia tộc nội thành, thiếu niên bị chém cụt tay đang gào thét trên giường, hai hắc bào đi tìm đan về phụng dụng nối lại cánh tay cho hắn. Cạnh giường là một đại bá to lớn. Hắn nghiến răng giận dữ không thể tả, Thiếu niên công tử này là cháu ruột hắn, để cháu ruột bị chém trong phạm vi cai quản của gia tộc đây là nỗi sỉ nhục vô cùng lớn.
~ Chúa Phủ bớt giận, chúng ta đã khái sát thủ đi điều tra manh mối, nhất định sẽ tìm ra kẻ chém đứt tay công tử.
Một hắc bào chớp mắt đã xuất hiện trước mặt đại bá to lớn, hắn tự tin có thể tìm ra kẻ chém tay công tử vậy tức là đã có manh mối, sớm muộn cũng sẽ tìm ra thôi.
~ Tìm ra lập tức bắt sống về đây, ta muốn hắn chịu nỗi khổ cháu ta phải chịu gấp vạn lần.
Lão già giận giữ phất áo bào bỏ đi, thù này không báo không được, đường đường thế gia vọng tộc nội thành kinh đô, uy danh hiển hách lại bị kẻ bí ẩn ức hiếp, đây không phải cục tức riêng mà là nỗi nhục gia tộc, cần phải tìm được hung thủ để thanh lý một thể ..
…
~ Ta ghét ngươi!
Tịnh Vân hai mắt tròn O trừng Thiên Long, nhãn cầu như hột nhãn lung linh, quá động lòng người đi a….
Thiên Long ôm thân thể mềm mại trong lòng thích rân rân không thể tả nổi, thân thể nữ nhi xác thực rất thơm, nghiện luôn chứ đâu phải chuyện đùa đâu.
~ Lý do?
Thiên Long khó hiểu đủ điều, tự dưng đang yên đang lành lại đi ghét ta, vớ vẩn.
~ Ngươi không báo thù hộ ta, ngươi vô tâm không thèm quan tâm ta.
~ Ơ? Con gái a…. Ngươi khờ thì cũng vừa vừa thôi a…. Đã khờ lại còn lười, không rải thần thức ra xem xem, Thiên a…. Sao trên đời này ta lại có đứa con lười đến mức thế….
Thiên Long kết luận, nữ nhân trên đời này, phàm là xinh đẹp lộng lẫy bao nhiêu đều lười bấy nhiêu, đấy là kinh nghiệm đúc kết.
~ Ngươi …. Ngươi….
Tịnh Vân hai mắt mở to răng ngọc cắn môi nhìn Thiên Long thở phập phồng phập phồng tức giận, tại sao trên đời lại có người cha ăn xong toàn chửi con gái mình không một chút nghĩ gì, buồn á.
~ Tiểu thư, có hai đại huynh dọn sạch đám người đó rồi, lúc nãy muội cảm nhận chiến đấu rất hăng, hiện giờ họ đang đuổi ở phía sau chúng ta! Hì hì…
Tiểu Bạch cười trên nỗi đau kẻ khác vô cùng đắc ý, xác thực tiểu thư nhà nàng rất lười, mà mẫu thân nàng mắng thì hơi nhẹ, sức sát thương răn đe không được cao, cứ để Thiên Long vót lại kaka…
~ A…..
Nghe Tiểu Bạch xác nhận thông tin là đúng, thế là nãy giờ tránh nhầm phụ thân à, lại còn bị cười vào mặt, nàng chịu không nổi úp mặt vào ngực Thiên Long nấp kỹ trong đó không dám thò ra, ngại chết mất, giờ có cái lỗ nào chui xuống thì tốt quá.
Nhiều ngày nay cứ ăn xong toàn bị tránh nhầm, toang nhầm to luôn, tức quá Tịnh Vân thề trong lòng sau này sẽ không thèm giận hờn Thiên Long nữa.
~ Ta ngửi thấy mùi Long khí!
Tịnh Vân chợt chui ra hai mắt nhìn thẳng Thiên Long không chớp luôn, mùi Long khí, khí huyết Long tộc có một sức hút với tất cả mọi loài trên vị diện, đó là một loại huyết mạch cấp cao khiến con người hay yêu thú đều thèm khát, nàng cũng thế.
~ Haha….
Thiên Long cười lớn bẹo má Tịnh Vân lắc lắc vài cái, hắn chợt nhắm mắt một chút, sau khi mở mắt mới chỉ 3s sau thôi, Thiên Long phất tay lấy ra một lọ thủy tinh trong xuất, bên trong là một giọt Kim Sắc kim quang lấp lánh, giọt dung dịch sền sệt như thạch nhưng có chứa một luồng năng lượng nồng đậm, ngay cả Tiểu Bạch cũng phải quay về ngước nhìn một cái.
~ Con gái a…. Cầm lấy, phụ thân cho!
Chính xác là giọt Tinh Túy huyết dịch Long Tộc, Thiên Long tu luyện từ lúc đưa cho Tinh Linh Nữ Hoàng ba giọt huyết dịch, đến bây giờ trải qua sương gió đắng cay, độ qua một đống kiếp nạn đã thai nghén ra được một giọt huyết dịch tinh thuần nữa, lần này lấy ra cho con con gái cưng của hắn, đáng không? Đáng! Rất đáng, có hai giọt Thiên Long cũng cho.
~ Không thèm.
Tịnh Vân lắc đầu kịch liệt, nàng chỉ bảo là nàng ngửi thấy mùi của Long tộc thôi, nàng hoàn toàn không có ý khác, với suy nghĩ đơn thuần như nàng hoàn toàn trong lời nói không có ẩn ý gì đâu, cái này Thiên Long cũng biết, với đầu óc lười suy nghĩ của Tịnh Vân trong sáng đơn thuần vậy sao có ý khác.
Tịnh Vân biết giọt huyết dịch đó nó quan trọng thế nào, nàng cũng là huyết mạch thú nhân giống Thiên Long, nàng biết nếu rút một giọt tinh túy huyết dịch sẽ ảnh hưởng thế nào đến căn cơ, đó là một cái mạng luôn đó a, có Thần Thú còn không rút nổi trọn vẹn một giọt huyết dịch đâu.
~ Cầm lấy, quà của phụ thân ngươi đó, còn mẫu thân ngươi ta chưa nghĩ ra quà gì đây!
~ Ta không cần, mẫu thân ngoài ta ra cũng chẳng cần gì hết!
Tịnh Vân quyết không lấy, quà của Thiên Long cũng quá to rồi. Nàng nhận không nổi.
~ Đánh cho hư người giờ.
Thiên Long cưỡng chế đổ giọt huyết dịch lên mặt dây chuyền nơi cổ Tịnh Vân, một điều làm Thiên Long vô cùng bàng hoàng, trong mặt dây chuyền Tịnh Vân còn có một giọt huyết dịch khác, giọt huyết dịch kia nhất định là của mẫu thân Tịnh Vân, mà mặt dây chuyền của Tịnh Vân được làm bằng một loại vật chất thượng cổ đã tuyệt tích rất lâu rồi, giọt huyết dịch Thiên Long rơi vào đó quyện với giọt huyết dịch mẫu thân Tịnh Vân tạo thành thế lưỡng cực bát quái, Thiên Long đưa thần thức vào lại như được đón tiếp, lẫn vào rất dễ dàng, bên trong Thiên Long nhìn thấy nó là một thế giới rộng lớn, rất rộng lớn.
Bên trong còn có Linh Dược hóa hình vui đùa, Yêu Thú cao giai đang ăn cỏ, wtf….. Thiên Long chưa hiểu cái dây chuyền này nó là vật chất gì, choáng váng và choáng váng luôn.
Vậy mà Tịnh Vân đem theo cả một thế giới thu nhỏ trên người, ôi thiên a….
Thiên Long rút thần thức ra thì đã thấy hai mắt Tịnh Vân ngấn lệ, bọng nước căng đầy trong mắt muốn trào ra không thể dừng lại, cuối cùng….
~ Phụ Thân…. Huhu….
Tịnh Vân ôm trầm lấy Thiên Long khóc như con nít, nàng thấy Thiên Long cho nàng một giọt Long Huyết mà tim không loạn nhịp mặt không đuổi sắc mắt không dung động đồng tử ấm áp, thật sự Thiên Long cho thứ quý giá như vậy lại chỉ như vứt rác, nàng hiểu được, phải là quan trọng bậc nào khi người ta cho mà không cần suy nghĩ gì? Đương nhiên là rất quan trọng, nàng cảm giác Thiên Long cho huyết dịch cũng như cho bản thân thứ hai thôi, đều là người nhà đều là người mình hoàn toàn không so đo tính toán. Màng chướng khoảng cách giữa nàng và Thiên Long triệt để vỡ ra không còn gì có thể ngăn cách họ.
~ Haha…. Không khóc nữa nào, người gì đâu mà dễ bị mua chuộc thế, ta mới cho có một giọt máu bé xíu đã khóc thút thít vậy rồi, kém!
Thiên Long mồm nói thế còn trong lòng thì đang nở hoa, hắn dùng thần thức nhảy vào Thất Tinh Long Mạch ôm hôn Hắc Long chùn chụt, làm Hắc Long sợ hãi vội biến mất không thấy tăm hơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.