Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 124: Xuất Hành

Ngã Nhạn

07/12/2020

- nếu như đi thì việc học phải làm sao?

Thiên Long cầm hai bàn tay trắng nõn không một vết xước của hai cô bé nghịch, hỏi xem nếu đi thì phải tự quyết, đi thì chắc chắn phải nghỉ học rồi còn gì?

- nghỉ học cũng được mà!

Bé Như rúc vào hông Thiên Long thủ thỉ nhỏ như muỗi kêu, sợ Thiên Long mắng như tát nước không kiềm chế được lại khóc.

Thiên Long nằm suy nghĩ coi nên làm sao, có nên cho nghỉ học luôn không? Mục đích Thiên Long bắt bé Như đi học chỉ là muốn nó có bạn bè chơi và học cho đỡ chán, còn kiến thức thì cần cái gì? Nhà mình đầy tiền!

- haiz... Nghỉ học cũng được, mai hai đứa đi họp lớp với mấy đứa bạn thân chia tay đi, cuối tuần chúng ta lên đường.

- dạ...

Bé Như bảy phần muốn đi cùng Thiên Long ba phần muốn ở lại học, nhưng mà Thiên Long mà đi là chỉ có biệt tăm luôn, người ta gặp người yêu tính theo ngày, quá lắm tính theo tuần, mình thì lại tính theo năm, như vậy không được.

- con bé Băng Băng này vê cái gì vậy hả?

- à... rờ theo bản năng thôi mà...

- á à...

Thiên Long cứ thấy đầu v* nhột nhột, nghe Băng Băng nói vậy, vậy là hai đứa này ngủ chung với nhau hay...

- Ưm...

Biết Thiên Long nghĩ gì hai cô nàng mặt đỏ như mặt trời, rúc vào nách Thiên Long nấp kỹ không dám ngẩng mặt lên, trời ơi người ta thục nữ đoan trang hôm nay bị phát hiện mặt xấu, xấu hổ hẹo mất.

- haha... Dễ thương quá, như mèo vậy, nằm lên vai cho ôm cái coi, nhớ quá.

- hì hì... dạ!

Được ở cạnh Thiên Long hai cô nàng như mèo vậy, quấn lấy không chịu đi, chợt bé Như ngồi dậy, cầm bàn tay Thiên Long vỗ mạnh một cái rõ vang gắt lên:



- lại xăm cái gì đây hả?

Tuyết Băng Băng cũng ngạc nhiên tính cách gắt gao này của bé Như, không ngờ tỉ tỉ cũng có mặt giận dữ như vầy.

Thiên Long sợ mất mật, đừng nhìn con bé yếu đuối mà phán bừa, ngày xưa Thiên Long xăm đầu Hắc Long sau lưng về nhà bị Tĩnh Như đánh cho không thương tiếc, đánh không hề đau lòng luôn ấy, từ đó Thiên Long không dám xăm thêm một hình nào nữa!

- út nghe anh giải thích!

Thiên Long lắp bắp không dám nói to, Tĩnh Như vươn người lấy trong cặp ra thước sắt, bắt Thiên Long ngồi dậy xè hai tay ra:

- giải thích cái gì nữa? Đét!

Một vụt rõ vang, Tuyết Băng Băng lau mồ hôi lạnh im re không dám lên tiếng, thấy Thiên Long đưa ánh mắt cầu xin về phía mình Tuyết Băng Băng nhìn qua ánh mắt tràn đầy sát khí của Tĩnh Như thì rùng mình một cái, quay qua Thiên Long lắc như máy, đùa gì chứ chị đại đang giận, đụng vào là không ổn đâu!

Thiên Long rút cây thước sắt thật nhanh ném đi, ôm Tĩnh Như vào lòng nhẹ nhàng nói:

- xem này!

Cả hai cô nàng xem coi Thiên Long định làm gì, Thiên Long mà dám dở thủ đoạn thì đừng trách tại sao họ dỗi, đã dỗi thì xin lỗi đi, đêm nay Thiên Long ra ngoài ngủ.

Thiên Long cười nhẹ bẹo má hai cô bé cái, miệng lẩm bẩm:

- Nhu Bộ Song Lân Quyền.

Rõ là gốc của nó là Long, qua tay Thiên Long đột biến nó lại thành Lân, Trụ vương mà có ở đây chắc cũng thổ huyết vì bị cướp bản quyền.

Từ hai hình xăm trên hai tay Thiên Long chợt lóe sáng, hai luồng thất thải quang mang lao ra, trên giường xuất hiện hai con Hắc Kim kỳ Lân, trên tay Thiên Long lập tức biến mất hình xăm.

- Oa....

Hai chú Kỳ Lân nhỏ nhìn hai cô nàng ngơ ngác, bản thân nó tự nhận mắt nó đã to rồi, tròn rồi, vậy mà trên đời này vẫn còn có người mắt tròn còn muốn hơn nó.

- dễ thương quá, của út, của út tất!

- không được, mỗi người một con, Băng Băng muốn một con!



Vậy là hai cô nàng ôm luôn mỗi người một con Kỳ Lân, Thiên Long một đầu ba gạch đen, ủa mắt hai con bé này có bị sao không vậy? Nhìn mặt hai con dã thú này hung bạo còn hơn mặt quỷ vậy mà kêu dễ thương, Thiên Long có chút không hiểu đám nữ nhân này, loạn rồi!

Ôm Kim Sắc Kỳ Lân trong lòng, Tĩnh Như phụng phịu má ôm tay Thiên Long vào ngực cao vút, nhìn Thiên Long đau lòng nói:

- út xin lỗi, anh hai có đau không?

Thiên Long thề luôn, cậu ta khẳng định mình có thể đoán được cảm xúc tiếp theo của con bé nếu nói đau nhất định nó sẽ khóc, còn không nhất định nó sẽ cười tươi!

- không sao, út vui là được.

- dạ, út xin lỗi!

Hai cô nàng hí hửng ôm hai con Kỳ Lân như ôm bảo vật, lôi đi chỗ khác chơi.

Nhu Bộ Song Long Quyền chiêu thức nhà đế vương được Thiên Long đóng vào hai chi, chưa biết uy lực ra sao, nhưng cảm giác mạnh mẽ muốn chiến một trận luôn sôi sục trong lòng.

Thiên Long nào biết mình vừa tạo ra thứ gì, công pháp Nhu Bộ Song Long Quyền của Thiên Long là đã đột biến, trên đời này công pháp cũng tùy người luyện được chứ đâu phải ai cũng luyện được, trường hợp đột biến rất khó xảy ra, vũ kỹ tạo ra tuyệt đối không bao giờ có ý thức, có thể ví như vầy, khi Tiêu Phiến Diện tạo ra mười đầu Long Tượng, thì cả mười đầu Long Tượng đó chỉ là thứ gì đó được ví như khô cốt cương thi mà thôi. Quan trọng nhất là trên đời nay công pháo chủ yếu tạo ra hư ảnh không à, công pháo tạo ra cả sinh vật sống trên đời này rất ít rất ít, có thì có thật đấy, nhưng mà ít lắm.

Cặp Kỳ Lân Thiên Long đây là tạo ra hai đầu Kỳ Lân có ý thức, biết vui chơi chạy nhảy, biết quỳ rạp dưới thiên uy chân chủ nhân, biết mọi thứ chỉ là đang tập, xác suất để một bản vũ kỹ bị đột biến là tuyệt đối rất nhỏ, phải là có vận khí cỡ nào mới có thể đột biến, từ xưa tới nay chưa có, và sau này tuyệt nhiên không có.

Xem ra ông trời cho Thiên Long chạy long nhong Trung Quốc suýt chết mấy lần, tặng cậu ta một chút xác xuất ra đột biến, không ngờ Thiên Long lại đột biến thật, phải gọi vận khí quá cức chó vàng.

Ngồi phòng khách Thiên Long liên hệ với Cô Độc bằng app do đích thân Thiên Long tạo ra để liên lạc, biết được tình hình bên đó ra sao Thiên Long bất ngờ không thôi, tên Tuyết Hàn Mặc kia đúng là có bổn sự, tốt rồi, đem nhị nữ qua bên đó có chỗ ở rồi, Thiên Long đang lo qua đó đi bụi đây.

Liên hệ đám lính ở đây biết được chúng làm ăn tốt hẳn, tập đoàn đã quá vững chắc, Thiên Long ban thưởng hậu hĩnh cho mọi người rồi sắp xếp hết công việc cho nhiều người thay phiên nhau gánh vác, lần này đi không biết bao lâu mới về, bây giờ Tập Đoàn mà thâm hụt thì cả đất nước này cũng mất một số liệu không nhỏ khi quy hoạch tổng kết cuối năm kinh tế thế giới.

Rất nhanh rất nhanh, thời gian cứ thế trôi đưa, Tĩnh Như và Tuyết Băng Băng chia tay đám bạn, cả đống khóc sướt mướt vì chia ly, mà kệ thôi chứ biết sao, cuộc vui nào chả có lúc tàn, không chia trước thì chia sau, chỉ là vẫn có rất nhiều điều hối tiếc, nhưng Thiên Long không hề rút luôn hồ sơ học bạ hai đứa, cứ để đó, lý do nghỉ chỉ là đi xa có việc.

Thiên Long ra bắc đến Kỳ Lai Ảo, tới đây gặp cô bé tiểu Đào trêu có tý làm cô bé dỗi chạy đi đâu mất tiêu không thấy bóng, ngại ngùng kể lại sơ sơ sự việc mình gặp phải, làm cho Lãnh Huyết Cô Cô toát hết mồ hôi hột, không ngờ thanh niên 20 tuổi đầu đã bươn trải sóng gió như vậy, nàng không biết nếu người bị cử đi là nàng liệu có chịu nổi hay không, nghĩ thôi đã không dám nghĩ tiếp.

Không được gặp Lão Tế Công Thiên Long gửi cho lão tấm thư kể về mình đang bị loạn bởi U Linh Trảo, còn Đấu Chuyển Tinh Di đã đạt tới tầng ba đã có thể phản phệ lại bảy thành công lực của kẻ địch rồi, không đợi lão Tế Công ghen tị Thiên Long vác hai lão bà bay ra Tỉnh Cam Túc, làm việc rất dứt khoát không chờ người khác tới khen mình một câu đã đi.

Thiên Long nào biết lão Tế Công đã tiễn đưa mình từ Kỳ Lai Ảo cho đến lúc lên sân bay, chỉ cần có kẻ gây rối lão lập tức ra tay, Thiên Long không khác gì đệ tử của lão rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook