Chương 3: Cuồng loạn
Vô Diện Nhân
06/03/2023
Tại Vô Hạ Cung, trên nhuyễn tháp phủ chăn lông, Tu Di và Trầm Nguyệt nằm ngược đầu trên thân nhau. Trong khi Trầm Nguyệt đang ôm lấy cự vật của Tu Di xoa bóp thì Tu Di lại háo hức chọc nguấy huyệt động của hắn, dáng vẻ khá chậm rãi và tỉ mỉ, cứ như muốn xem xét cho rõ bên trong huyệt động rốt cuộc là từng li từng tí có những gì.
“Tiểu huyết này đúng là sâu, chả trách đâm vào lại thống khoái đến vậy.” Tu Di nghía mắt nhìn xuống Trầm Nguyệt, chẳng rõ hắn đang làm gì mà đến giờ y vẫn chưa cương lên. “Ngươi còn muốn xoa xoa bóp bóp đến bao giờ?”
Trầm Nguyệt thẹn thùng. Hắn xưa nay có làm qua loại chuyện này bao giờ đâu, bảo sao hắn có kinh nghiệm khiến cho vật này phản ứng được? Huống hồ, Tu Di cứ không ngừng moi móc trong huyệt động, tay chân hắn bủn rủn, sức đâu mà tận dụng trên cự vật y?
“Ta…không quen loại chuyện này.” Trầm Nguyệt bối rối nói.
“Bọn tiên môn các ngươi vô dụng thật. Trước cũng có một người nói với ta không làm được. Làm riết thì sẽ quen, không phải sao?”
Tu Di bỗng ngồi bật dậy, bóp cằm Trầm Nguyệt nhét vào khối thịt của y. Trầm Nguyệt trợn trắng mắt, cảm nhận thứ trong miệng đang tiết ra vị gì đó rất khó nếm. Hắn muốn nhả ra lại không được. Tu Di trừng hắn như thể hắn mà dám nhả ra thì y liền sẽ bỏ mặc không giúp hắn thỏa mãn nữa. Trầm Nguyệt nén nhục nhắm mắt lại, ú ớ một hồi mới nghe được tiếng cười khanh khách của Tu Di. Hắn mở mắt ra, thấy khuôn mặt Tu Di đang ở rất gần, nét mặt ôn hòa vui vẻ, thực sự có gì đó rất hiếm hoi từ khi mối quan hệ của họ bắt đầu cho đến giờ. Trầm Nguyệt ngẩn người ra. Tu Di nhìn hắn cứ như khúc gỗ không chịu làm gì thì nhắc nhở:
“Làm gì thế? Còn không mau động lưỡi đi?”
Trầm Nguyệt gật đầu, lại quên rằng trong miệng còn thứ kia, vừa gật thứ kia liền giật, lúng túng đỏ mặt. Tu Di bị đau nên điều chỉnh một chút tư thế của Trầm Nguyệt, lại ra sức dạy dỗ hắn cách làm cho y thoải mái. Trầm Nguyệt vụng về vài lần rồi cũng được một lần làm đúng. Tu Di vuốt đầu hắn, giống như người lớn xoa dịu trẻ con, khen hắn giỏi. Mà hắn, vì cái vuốt đầu kia, tìm thấy cảm giác trìu mến khó tả, muốn ra sức làm tốt hơn nữa.
Bất ngờ, có tiếng bước chân gấp gáp chạy đến ngoài cửa, gọi to: “Ma tôn, không xong rồi, Tố nương đến rồi.”
Tu Di nghe xong, lập tức chỉnh sửa lại y phục, hỏi: “Tới đâu rồi?”
“Chỉ còn cách một dãy hành lang.”
Tu Di nhìn Trầm Nguyệt, vội đẩy y nằm sang một bên nhuyễn tháp rồi kéo chăn đắp kín qua thân thể hai người: “Ráng chịu một chút, đừng lên tiếng.” Nói xong, Tu Di trùm luôn phần đầu Trầm Nguyệt lại. Trầm Nguyệt tự hỏi không biết Tố nương là ai? Lẽ nào là chính thê của Tu Di? Trước giờ hắn chưa từng nghe nói ma tôn có thê tử.
Trầm Nguyệt vừa nghĩ đến đây thì tiếng cửa phòng đã mở ra. Âm thanh của gậy gỗ lộc cộc gõ lên mặt sàn, kèm theo giọng nói của một phụ nữ trung niên: “Lang nhi, có phải cháu đang giấu ai trong phòng không? Tại sao không tự ra mở cửa cho ta?”
Tu Di giả vờ ho: “Di nương, mấy ngày gần đây đỉnh Thi Phong trở lạnh. Người cũng biết cháu sợ lạnh nhất. Sức khỏe cháu hơi xấu, làm gì còn tâm tình mà giấu ai? Càng huống hồ, không phải đám tình nhân của cháu bị người đuổi đi hết rồi sao?”
“Cháu nhiều tình nhân như vậy, di nương đuổi được bao nhiêu người chứ? Cháu làm ơn bớt phóng túng đi. Thay vì lo tiết dịch bên dưới thì động não nhiều hơn có phải hay không? Chỉ còn một tầng nữa là Hỗn Ma Công luyện thành. Tầng cuối này vô cùng quan trọng. Từ đây đến đó đừng để xảy ra chuyện bất trắc gì.”
“Di nương an tâm, cháu đâu phải trẻ con lên ba. A Kiều, ngươi tiễn di nương về nghỉ ngơi đi.”
Sau khi cánh cửa khép lại, Tu Di mới mở chăn ra. Trầm Nguyệt nhịn không được phì cười. Thì ra ma tôn cũng có người khiến cho y sợ hãi, người đó còn là di nương của y.
“Cười cái gì?” Tu Di bóp mũi Trầm Nguyệt ngăn hắn cười tiếp. Hắn gạt tay y ra: “Sao ngươi lại sợ di nương ngươi đến vậy?”
“Ta vừa sinh ra thì phụ mẫu đã chết, chỉ có di nương chăm sóc ta từ nhỏ tới lớn. Ta không sợ người thì còn sợ ai nữa?”
Trầm Nguyệt kinh ngạc: “Ngươi là cô nhi sao?”
Tu Di cụp mắt xuống, mang theo tâm sự nói: “Ta vốn có phụ mẫu, nhưng chưa kịp nhìn mặt họ lần nào thì đã bị người tiên môn các ngươi hại chết. Có điều, không phải tại các ngươi giỏi, chỉ qua là trùng hợp vào lúc phụ thân ta đang yếu nhất thôi, giống như năm ấy các ngươi giết ta vậy.”
“Lời này là ý gì?”
“Hỗn Ma Công có tất cả bảy tầng. Khi luyện đến lúc sắp đột phá một tầng nào đó thì công pháp người luyện tạm thời bị suy yếu, dễ bị công kích nhất. Nếu đột phá được tầng thứ năm trở lên, người luyện sẽ trở thành thân bất tử, dù chết cũng có khả năng hồi sinh. Năm xưa khi chết, phụ thân ta chỉ mới luyện đến tầng thứ tư, còn ta đã luyện đến tầng thứ sáu.”
Trầm Nguyệt thất sắc, không ngờ được Tu Di đã luyện thành thân bất tử. Tu Di nựng cằm hắn: “Sao thế, ta sống lại ngươi không vui sao? Ngươi nên rất vui mới phải chứ, bởi vì nhờ vậy mới có người thỏa mãn ngươi.”
Tu Di gác một chân Trầm Nguyệt lên hông, ở tư thế nằm nghiêng mặt đối mặt mà đi vào sâu trong cơ thể hắn.
“A…đừng đột ngột như vậy.” Trầm Nguyệt rít nhỏ. Không biết đã bao nhiêu ngày qua, từ sáng tới tối, họ đều ôm ấp nhau như hai con dã thú cuồng loạn chỉ biết đến xác thịt, ngoài ra cũng không còn biết được gì khác. Có điều, chính nhờ sự điên loạn này mà Trầm Nguyệt đã sớm quên đi nỗi đau trong lòng. Hắn bắt đầu không còn nhớ nhiều về Hàn Hành như trước, cũng bắt đầu làm quen với từng giọng điệu, từng hơi thở của Tu Di. Có lúc, nửa đêm hắn thức dậy, sờ quanh chăn gối không thấy Tu Di đâu, sẽ có chút hụt hẫng. Nhưng mà, bởi vì mùi hương của Tu Di vẫn còn quẩn quanh khắp nơi, hắn lại an tâm nhắm mắt ngủ tiếp, cứ như là đã tìm thấy một loại an ủi tâm hồn.
“Ngươi rất thích thứ này của ta nhỉ? Lúc nào cũng cố tình siết chặt như vậy sao? Hừm!” Mỗi tay Tu Di giữ một bên mông hắn, vừa xoa vừa kéo da thịt banh rộng ra để cho chiếc lỗ ở giữa co thắt mạnh hơn.
Trầm Nguyệt thực yêu thích cảm giác hiện tại, vừa nóng vừa sướng đến tê người. Hắn và Tu Di như đang liên kết làm một thể, để mỗi chuyển động dù nhỏ nhất của y cũng làm hắn mụ mị cả đầu óc. Cơ thịt hắn mơ hồ còn ghi nhớ được cả những đường gân nổi cợm trên nhục bổng y, mà những đường gân ấy khi đánh bành bạch vào cơ thịt chính là gãi đúng chỗ ngứa, khoái hoạt không nói nên lời.
“Sướng! Thật sướng và nóng! A a a….”
Tu Di nhìn đôi mắt mọng nước và hai đầu nhũ căng đến sắp vỡ của Trầm Nguyệt, đánh cái bốp vào mông hắn: “Thực sướng vậy à? Nói xem từ đây về sau mà không có nam nhân thao, ngươi làm sao chịu nổi đây? Cái dâm động bên dưới sợ rằng còn thiếu thao hơn nữ nhân kia.”
“Ta không có!”
“Còn nói không?” Tu Di cố tình kéo cự vật ra phân nửa. Trầm Nguyệt ngay lập tức thấy trống rỗng. Dịch nhờn bên trong ngứa ngáy chảy tràn trên từng lớp cơ thịt, hận rằng không có gì giữ lại:
“Đừng! Đừng rút…Mau vào lại!”
Bỗng nhiên, Tu Di nhíu mày một cái, ý trêu chọc trên khuôn mặt lạnh xuống. Lại có người xông vào trận của y. Y phẩy tay giữa không trung, có một chuỗi hình ảnh ngay tức khắc hiện ra. Đàm Mẫn cùng những môn đồ của Kiếm Tiên Môn lần trước không phá được trận, còn bị thương thoái lui, lần này đến vẫn cố chấp xông vào tiếp bất kể hậu quả.
“Một lũ ngu xuẩn, không biết tự lượng sức mình.”
Tu Di ôm Trầm Nguyệt ngồi dậy, đối mặt nói: “Tiên môn của các ngươi cũng thật là…Ta đã không tìm bọn họ mà bọn họ lại thích đi tìm ta. Ngươi bảo ta phải làm sao đây? Không giết bọn họ thì bọn họ cho rằng ta yếu ớt không đủ năng lực. Giết bọn họ thì lại bảo ta tàn ác vô đạo. Rõ ràng là tự tìm chết nhưng đường nào cũng đổ lỗi cho ta được cả.”
Tu Di nói thì nói, vẫn không quên giữ eo đỡ Trầm Nguyệt nhấp lên nhấp xuống trên thân y. Trầm Nguyệt bị lộng đến mơ màng, làm gì còn sức mà phản bác lời y nói. Hắn ôm cổ y, bờ môi không thể khép lại: “A…a…phía dưới…giật rồi…a…sắp ra…”
Sau khi cả hai cùng bắn, Tu Di lại dịch mắt sang những hình ảnh tại trận pháp, khóe môi đột nhiên nâng lên rồi hạ xuống: “Người kia không phải là nhị sư huynh mà ta từng nhìn thấy trong ký ức của ngươi sao? Xem ra người của Linh Tiên Môn cũng đến rồi. Thú vị thật!”
Trầm Nguyệt giật mình, nhìn vào không trung: “Sao…sao huynh ấy lại đến đây?”
Tu Di lại phẩy tay, tạo thành một cơn lốc tách rời Hàn Hành ra khỏi đám người tiên môn khác. Trầm Nguyệt sợ hãi giữ tay Tu Di lại: “Ngươi muốn làm gì huynh ấy?”
Tu Di cười nhếch: “Ngươi đã ở cùng ta lâu như vậy, chắc là nhị sư huynh của ngươi rất mong nhớ ngươi. Không phải bọn tiên môn các ngươi thích lễ nghĩa sao. Chúng ta nên chào hỏi hắn một tiếng chứ.”
Tu Di xoay người Trầm Nguyệt lại, cho mặt hắn hướng ra ngoài, lưng áp vào lồng ngực y. Phía dưới, cự vật kia vẫn hùng dũng nhô lên, lại một lần nữa đâm xuyên vào hậu huyệt, phá tan mọi phòng bị của Trầm Nguyệt. Trầm Nguyệt thất thanh, cơ mặt co rúm lại: “Đừng…ta không muốn.”
“Nào, nhìn xem, hắn đang ở rất gần ngươi mà. Vừa nhìn thấy người nam nhân mình thích, vừa làm tình với một nam nhân khác, cảm giác thế nào? Không tệ đúng không?”
Trước mắt là hình ảnh của Hàn Hành đang bị lạc trong mê động, còn phía dưới hạ thân lại bị Tu Di tung hoành không kiêng nể. Trầm Nguyệt có cảm giác bản thân đang làm một chuyện sỉ nhục giới tiên môn. Hắn bối rối, khó chịu, ngàn vạn lần không muốn tiếp tục, nhưng kỳ lạ thay, cơ thể hắn còn phản ứng mạnh hơn cả lúc nãy. Dịch nhờn chảy tràn ra chăn như thể kích thích vô cùng.
“Tiểu huyết này đúng là sâu, chả trách đâm vào lại thống khoái đến vậy.” Tu Di nghía mắt nhìn xuống Trầm Nguyệt, chẳng rõ hắn đang làm gì mà đến giờ y vẫn chưa cương lên. “Ngươi còn muốn xoa xoa bóp bóp đến bao giờ?”
Trầm Nguyệt thẹn thùng. Hắn xưa nay có làm qua loại chuyện này bao giờ đâu, bảo sao hắn có kinh nghiệm khiến cho vật này phản ứng được? Huống hồ, Tu Di cứ không ngừng moi móc trong huyệt động, tay chân hắn bủn rủn, sức đâu mà tận dụng trên cự vật y?
“Ta…không quen loại chuyện này.” Trầm Nguyệt bối rối nói.
“Bọn tiên môn các ngươi vô dụng thật. Trước cũng có một người nói với ta không làm được. Làm riết thì sẽ quen, không phải sao?”
Tu Di bỗng ngồi bật dậy, bóp cằm Trầm Nguyệt nhét vào khối thịt của y. Trầm Nguyệt trợn trắng mắt, cảm nhận thứ trong miệng đang tiết ra vị gì đó rất khó nếm. Hắn muốn nhả ra lại không được. Tu Di trừng hắn như thể hắn mà dám nhả ra thì y liền sẽ bỏ mặc không giúp hắn thỏa mãn nữa. Trầm Nguyệt nén nhục nhắm mắt lại, ú ớ một hồi mới nghe được tiếng cười khanh khách của Tu Di. Hắn mở mắt ra, thấy khuôn mặt Tu Di đang ở rất gần, nét mặt ôn hòa vui vẻ, thực sự có gì đó rất hiếm hoi từ khi mối quan hệ của họ bắt đầu cho đến giờ. Trầm Nguyệt ngẩn người ra. Tu Di nhìn hắn cứ như khúc gỗ không chịu làm gì thì nhắc nhở:
“Làm gì thế? Còn không mau động lưỡi đi?”
Trầm Nguyệt gật đầu, lại quên rằng trong miệng còn thứ kia, vừa gật thứ kia liền giật, lúng túng đỏ mặt. Tu Di bị đau nên điều chỉnh một chút tư thế của Trầm Nguyệt, lại ra sức dạy dỗ hắn cách làm cho y thoải mái. Trầm Nguyệt vụng về vài lần rồi cũng được một lần làm đúng. Tu Di vuốt đầu hắn, giống như người lớn xoa dịu trẻ con, khen hắn giỏi. Mà hắn, vì cái vuốt đầu kia, tìm thấy cảm giác trìu mến khó tả, muốn ra sức làm tốt hơn nữa.
Bất ngờ, có tiếng bước chân gấp gáp chạy đến ngoài cửa, gọi to: “Ma tôn, không xong rồi, Tố nương đến rồi.”
Tu Di nghe xong, lập tức chỉnh sửa lại y phục, hỏi: “Tới đâu rồi?”
“Chỉ còn cách một dãy hành lang.”
Tu Di nhìn Trầm Nguyệt, vội đẩy y nằm sang một bên nhuyễn tháp rồi kéo chăn đắp kín qua thân thể hai người: “Ráng chịu một chút, đừng lên tiếng.” Nói xong, Tu Di trùm luôn phần đầu Trầm Nguyệt lại. Trầm Nguyệt tự hỏi không biết Tố nương là ai? Lẽ nào là chính thê của Tu Di? Trước giờ hắn chưa từng nghe nói ma tôn có thê tử.
Trầm Nguyệt vừa nghĩ đến đây thì tiếng cửa phòng đã mở ra. Âm thanh của gậy gỗ lộc cộc gõ lên mặt sàn, kèm theo giọng nói của một phụ nữ trung niên: “Lang nhi, có phải cháu đang giấu ai trong phòng không? Tại sao không tự ra mở cửa cho ta?”
Tu Di giả vờ ho: “Di nương, mấy ngày gần đây đỉnh Thi Phong trở lạnh. Người cũng biết cháu sợ lạnh nhất. Sức khỏe cháu hơi xấu, làm gì còn tâm tình mà giấu ai? Càng huống hồ, không phải đám tình nhân của cháu bị người đuổi đi hết rồi sao?”
“Cháu nhiều tình nhân như vậy, di nương đuổi được bao nhiêu người chứ? Cháu làm ơn bớt phóng túng đi. Thay vì lo tiết dịch bên dưới thì động não nhiều hơn có phải hay không? Chỉ còn một tầng nữa là Hỗn Ma Công luyện thành. Tầng cuối này vô cùng quan trọng. Từ đây đến đó đừng để xảy ra chuyện bất trắc gì.”
“Di nương an tâm, cháu đâu phải trẻ con lên ba. A Kiều, ngươi tiễn di nương về nghỉ ngơi đi.”
Sau khi cánh cửa khép lại, Tu Di mới mở chăn ra. Trầm Nguyệt nhịn không được phì cười. Thì ra ma tôn cũng có người khiến cho y sợ hãi, người đó còn là di nương của y.
“Cười cái gì?” Tu Di bóp mũi Trầm Nguyệt ngăn hắn cười tiếp. Hắn gạt tay y ra: “Sao ngươi lại sợ di nương ngươi đến vậy?”
“Ta vừa sinh ra thì phụ mẫu đã chết, chỉ có di nương chăm sóc ta từ nhỏ tới lớn. Ta không sợ người thì còn sợ ai nữa?”
Trầm Nguyệt kinh ngạc: “Ngươi là cô nhi sao?”
Tu Di cụp mắt xuống, mang theo tâm sự nói: “Ta vốn có phụ mẫu, nhưng chưa kịp nhìn mặt họ lần nào thì đã bị người tiên môn các ngươi hại chết. Có điều, không phải tại các ngươi giỏi, chỉ qua là trùng hợp vào lúc phụ thân ta đang yếu nhất thôi, giống như năm ấy các ngươi giết ta vậy.”
“Lời này là ý gì?”
“Hỗn Ma Công có tất cả bảy tầng. Khi luyện đến lúc sắp đột phá một tầng nào đó thì công pháp người luyện tạm thời bị suy yếu, dễ bị công kích nhất. Nếu đột phá được tầng thứ năm trở lên, người luyện sẽ trở thành thân bất tử, dù chết cũng có khả năng hồi sinh. Năm xưa khi chết, phụ thân ta chỉ mới luyện đến tầng thứ tư, còn ta đã luyện đến tầng thứ sáu.”
Trầm Nguyệt thất sắc, không ngờ được Tu Di đã luyện thành thân bất tử. Tu Di nựng cằm hắn: “Sao thế, ta sống lại ngươi không vui sao? Ngươi nên rất vui mới phải chứ, bởi vì nhờ vậy mới có người thỏa mãn ngươi.”
Tu Di gác một chân Trầm Nguyệt lên hông, ở tư thế nằm nghiêng mặt đối mặt mà đi vào sâu trong cơ thể hắn.
“A…đừng đột ngột như vậy.” Trầm Nguyệt rít nhỏ. Không biết đã bao nhiêu ngày qua, từ sáng tới tối, họ đều ôm ấp nhau như hai con dã thú cuồng loạn chỉ biết đến xác thịt, ngoài ra cũng không còn biết được gì khác. Có điều, chính nhờ sự điên loạn này mà Trầm Nguyệt đã sớm quên đi nỗi đau trong lòng. Hắn bắt đầu không còn nhớ nhiều về Hàn Hành như trước, cũng bắt đầu làm quen với từng giọng điệu, từng hơi thở của Tu Di. Có lúc, nửa đêm hắn thức dậy, sờ quanh chăn gối không thấy Tu Di đâu, sẽ có chút hụt hẫng. Nhưng mà, bởi vì mùi hương của Tu Di vẫn còn quẩn quanh khắp nơi, hắn lại an tâm nhắm mắt ngủ tiếp, cứ như là đã tìm thấy một loại an ủi tâm hồn.
“Ngươi rất thích thứ này của ta nhỉ? Lúc nào cũng cố tình siết chặt như vậy sao? Hừm!” Mỗi tay Tu Di giữ một bên mông hắn, vừa xoa vừa kéo da thịt banh rộng ra để cho chiếc lỗ ở giữa co thắt mạnh hơn.
Trầm Nguyệt thực yêu thích cảm giác hiện tại, vừa nóng vừa sướng đến tê người. Hắn và Tu Di như đang liên kết làm một thể, để mỗi chuyển động dù nhỏ nhất của y cũng làm hắn mụ mị cả đầu óc. Cơ thịt hắn mơ hồ còn ghi nhớ được cả những đường gân nổi cợm trên nhục bổng y, mà những đường gân ấy khi đánh bành bạch vào cơ thịt chính là gãi đúng chỗ ngứa, khoái hoạt không nói nên lời.
“Sướng! Thật sướng và nóng! A a a….”
Tu Di nhìn đôi mắt mọng nước và hai đầu nhũ căng đến sắp vỡ của Trầm Nguyệt, đánh cái bốp vào mông hắn: “Thực sướng vậy à? Nói xem từ đây về sau mà không có nam nhân thao, ngươi làm sao chịu nổi đây? Cái dâm động bên dưới sợ rằng còn thiếu thao hơn nữ nhân kia.”
“Ta không có!”
“Còn nói không?” Tu Di cố tình kéo cự vật ra phân nửa. Trầm Nguyệt ngay lập tức thấy trống rỗng. Dịch nhờn bên trong ngứa ngáy chảy tràn trên từng lớp cơ thịt, hận rằng không có gì giữ lại:
“Đừng! Đừng rút…Mau vào lại!”
Bỗng nhiên, Tu Di nhíu mày một cái, ý trêu chọc trên khuôn mặt lạnh xuống. Lại có người xông vào trận của y. Y phẩy tay giữa không trung, có một chuỗi hình ảnh ngay tức khắc hiện ra. Đàm Mẫn cùng những môn đồ của Kiếm Tiên Môn lần trước không phá được trận, còn bị thương thoái lui, lần này đến vẫn cố chấp xông vào tiếp bất kể hậu quả.
“Một lũ ngu xuẩn, không biết tự lượng sức mình.”
Tu Di ôm Trầm Nguyệt ngồi dậy, đối mặt nói: “Tiên môn của các ngươi cũng thật là…Ta đã không tìm bọn họ mà bọn họ lại thích đi tìm ta. Ngươi bảo ta phải làm sao đây? Không giết bọn họ thì bọn họ cho rằng ta yếu ớt không đủ năng lực. Giết bọn họ thì lại bảo ta tàn ác vô đạo. Rõ ràng là tự tìm chết nhưng đường nào cũng đổ lỗi cho ta được cả.”
Tu Di nói thì nói, vẫn không quên giữ eo đỡ Trầm Nguyệt nhấp lên nhấp xuống trên thân y. Trầm Nguyệt bị lộng đến mơ màng, làm gì còn sức mà phản bác lời y nói. Hắn ôm cổ y, bờ môi không thể khép lại: “A…a…phía dưới…giật rồi…a…sắp ra…”
Sau khi cả hai cùng bắn, Tu Di lại dịch mắt sang những hình ảnh tại trận pháp, khóe môi đột nhiên nâng lên rồi hạ xuống: “Người kia không phải là nhị sư huynh mà ta từng nhìn thấy trong ký ức của ngươi sao? Xem ra người của Linh Tiên Môn cũng đến rồi. Thú vị thật!”
Trầm Nguyệt giật mình, nhìn vào không trung: “Sao…sao huynh ấy lại đến đây?”
Tu Di lại phẩy tay, tạo thành một cơn lốc tách rời Hàn Hành ra khỏi đám người tiên môn khác. Trầm Nguyệt sợ hãi giữ tay Tu Di lại: “Ngươi muốn làm gì huynh ấy?”
Tu Di cười nhếch: “Ngươi đã ở cùng ta lâu như vậy, chắc là nhị sư huynh của ngươi rất mong nhớ ngươi. Không phải bọn tiên môn các ngươi thích lễ nghĩa sao. Chúng ta nên chào hỏi hắn một tiếng chứ.”
Tu Di xoay người Trầm Nguyệt lại, cho mặt hắn hướng ra ngoài, lưng áp vào lồng ngực y. Phía dưới, cự vật kia vẫn hùng dũng nhô lên, lại một lần nữa đâm xuyên vào hậu huyệt, phá tan mọi phòng bị của Trầm Nguyệt. Trầm Nguyệt thất thanh, cơ mặt co rúm lại: “Đừng…ta không muốn.”
“Nào, nhìn xem, hắn đang ở rất gần ngươi mà. Vừa nhìn thấy người nam nhân mình thích, vừa làm tình với một nam nhân khác, cảm giác thế nào? Không tệ đúng không?”
Trước mắt là hình ảnh của Hàn Hành đang bị lạc trong mê động, còn phía dưới hạ thân lại bị Tu Di tung hoành không kiêng nể. Trầm Nguyệt có cảm giác bản thân đang làm một chuyện sỉ nhục giới tiên môn. Hắn bối rối, khó chịu, ngàn vạn lần không muốn tiếp tục, nhưng kỳ lạ thay, cơ thể hắn còn phản ứng mạnh hơn cả lúc nãy. Dịch nhờn chảy tràn ra chăn như thể kích thích vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.