Quyển 2 - Chương 42
Cửu Lộ Phi Hương
06/06/2016
Ma Tôn đại nhân đỉnh đỉnh đại danh uy hiếp Hoa Lan nhỏ một câu rồi tự ngất đi.
Hắn ngủ rất nhanh chóng, nhưng Hoa Lan nhỏ mệt đến chẳng thể nhắm mắt, nàng tỉnh táo đến quá mức buồn chán.
Trên hoang đảo này đưa mắt nhìn quanh toàn là đá ngầm, dù chỉ là một ngọn cỏ thôi cũng không mọc nổi. Hoa Lan nhỏ đi một vòng quanh đảo xong đành phải quay về bên cạnh Đông Phương Thanh Thương, nhìn gương mặt đẹp một cách quá đáng của hắn đến khi nhàm chán, nàng bèn nằm xuống bên cạnh hắn ngủ thiếp đi.
Sau một đêm, sáng hôm sau Hoa Lan nhỏ bị ánh sáng chói mắt đánh thức, lúc mở mắt suýt chút thì bị ánh nắng chiếu mù.
Đá ngầm sẫm màu xung quanh cũng bắt đầu nóng lên theo mặt trời mỗi lúc một nhô cao.
Hoa Lan nhỏ quay đầu nhìn người bên cạnh đang nằm thẳng cẳng trên hòn đá, cảm thấy như vậy không được. Nếu để hắn trên mặt đất bị nung nóng như thế này, đến khi hắn tỉnh thì cũng biến thành đại ma đầu xác khô rồi.
Như vậy mà đi ngoài đường há chẳng phải càng đáng sợ hơn sao...
Hoa Lan nhỏ thoáng suy nghĩ rồi đội nắng đi về phía mấy hòn đá ngầm trên đảo, xem xét một lúc kỹ càng, cuối cùng cũng tìm được một hang đá có thể che chắn ánh nắng rực lửa bốn bề.
Nàng lại quay về, đỡ cánh tay Đông Phương Thanh Thương lên, vừa lôi vừa kéo hắn về phía hang đá đó. Đến lúc xong xuôi, Hoa Lan nhỏ mệt mỏi thở dốc như một chú chó con, y phục hắn cũng bị mài rách mấy chỗ.
Hắn bị Hoa Lan nhỏ tùy tiện vứt dưới đất, mặc kệ tư thế kỳ quặc và tóc trắng phủ lên mặt, trông cứ như một xác chết bị vứt bỏ...
Đương nhiên là ai đó không biết những chuyện này, Hoa Lan nhỏ cũng chẳng buồn để ý đến.
Nàng buồn chán canh giữ Đông Phương Thanh Thương, thấy mặt trời bên ngoài đã mọc hai lần, nhưng hắn vẫn chưa tỉnh lại. Nhìn đôi mắt nhắm nghiền rồi sờ hơi thở yếu ớt trên mũi hắn, nàng nghĩ chắc hắn không bao giờ tỉnh lại nữa.
Hoa Lan nhỏ nhìn đá ngầm bên ngoài thầm nghĩ, bụng của đại ma đầu này đúng là chứa đầy mưu sâu kế hiểm, hòn đảo này mà nàng muốn đào một mảnh đất để chôn hắn cũng chả biết đào chỗ nào.
Suốt ngày buồn chán canh giữ hắn như vậy cũng không phải là cách, thế là Hoa Lan nhỏ bắt đầu nghĩ cách tìm thú vui.
Nàng muốn ra biển câu cá nhưng lại không có cần câu, vậy là nàng dùng ánh mắt hung dữ nhất nhìn chằm chằm tay trái Đông Phương Thanh Thương, sau đó làm động tác muốn bóp cổ hắn, chờ Cốt lan trên tay hắn mọc ra sợi mây. Ấy thế nhưng, dù nàng hù họa Ma Tôn lâu thật lâu mà Cốt lan vẫn không có động tĩnh, Hoa Lan nhỏ cáu giận, đứng dậy giơ chân đá vào hòn đá trước mặt hắn.
Nhưng vừa đá xong, Cốt lan trên cổ tay hắn bỗng dưng cử động, mọc ra một sợi mây dài, dừng lại ngay trước mắt Hoa Lan nhỏ, suýt chút nữa là đâm rách tròng mắt nàng.
Hoa Lan nhỏ sửng sốt đứng đờ ra, một lúc sau mới lui lại một bước, khom người bẻ sợi mây đó xuống. Sau đó lựa chọn vài sợi tóc dài của Đông Phương Thanh Thương, “bứt cả gốc lẫn ngọn” tỉ mỉ thắt nút, cột lên đầu sợi mây.
Nàng cầm cần câu mình làm ra khỏi hang đá, chọn một hòn đá trên mặt đất đầy đá ngầm, cố gắng mài suốt buổi sáng, làm được một lưỡi câu rồi treo lên cần câu.
Cần câu Hoa Lan nhỏ tự chế đã thành công mỹ mãn.
Hoa Lan nhỏ đi đến chỗ đá ngầm bên bờ biển bắt mấy con cua, đặt chúng lên mỏm đá đập nát làm mồi rồi rải xuống biển, móc một chút lên lưỡi câu, sau đó ngồi bên bờ biển vừa ngáp vừa chờ cá đến cắn câu.
Không biết ông trời thương xót hay Hoa Lan nhỏ quá mức may mắn, nàng câu được ba con cá bằng cần câu có một không hai của mình.
Cơ thể này của Hoa Lan nhỏ không biết đói, thật ra không cần ăn, tuy nhiên lúc này đây thật sự quá buồn chán, nàng muốn mổ mấy con cá này đặt lên mỏm đá phơi nắng, nhưng lại không tìm được thứ gì giống dao bèn nhìn về phía Đông Phương Thanh Thương, sau đó ôm cá chạy sang.
Hoa Lan nhỏ ngồi bên cạnh, cầm móng tay hắn lên, dùng móng tay nhọn của hắn rạch lên bụng cá, bụng cá lập tức bị rách một đường.
Nàng nhìn đến lạnh người, sau đó lại theo cách cũ, dũng cảm “xử chết” con cá thứ hai.
Đến khi Đông Phương Thanh Thương tỉnh lại, nhìn bàn tay đầy máu tanh của mình, hắn sửng sốt. Ra khỏi hang động, hắn vừa đưa mắt là có thể nhìn thấy kẻ đầu sỏ đang ở ngoài kia vừa câu cá vừa ngủ gục, bên cạnh nàng phơi mấy con cá, cho dù là đại ma đầu hắn cũng không kìm được khóe miệng co giật.
Tiểu... Tiểu hoa yêu này thật sự chẳng coi hắn ra gì.
Hắn đi đến sau lưng Hoa Lan nhỏ, nàng vẫn đang ngủ gật gà gật gù, nhìn thấy cần câu trong tay nàng, trán Đông Phương Thanh Thương nổi gân xanh, lại nhìn xuống nước, Ma xà dưới biển đang cắn cá treo vào cần câu của Hoa Lan nhỏ, lưỡi câu chìm chìm nổi nổi, không biết nó đã bị treo bên dưới từ bao lâu rồi...
Ma Tônda liền không khách sáo đập vào gáy Hoa Lan nhỏ: “Cá cắn câu rồi kìa.”
Hoa Lan nhỏ giật mình, vô thức kéo cần câu cá lên, Ma Tôn đại nhân kia đưa tay tóm lấy dây câu làm từ tóc mình, mặt không đổi sắc lấy cá xuống.
Lúc này Hoa Lan nhỏ mới sực nhớ: “Đại ma đầu, ngươi tỉnh rồi à!”
Sắc mặt nàng hồng hồng, đôi mắt long lanh, xem ra hắn thức tỉnh khiến nàng vui lắm.
Đông Phương Thanh Thương nhìn nàng, sau đó dời mắt, “Mấy hôm nay coi như ngươi cũng nghe lời.”
Hoa Lan nhỏ bĩu môi, “Đến đây rồi ta còn đi đâu được nữa.”
Hắn nhìn cá nàng phơi khô dưới đất, hỏi: “Ngươi đói à?”
Hoa Lan nhỏ lắc đầu, “Phơi chơi thôi.” Nàng quan sát Đông Phương Thanh Thương từ trên xuống dưới, “Ngươi hết đau rồi sao?”
“Đau, nhưng đã bị áp chế rồi. Chú thuật cũng yếu đi.” Hắn cười lạnh, “Chú thuật này lợi hại như vậy, kiên trì đến giờ coi như chúng có bản lĩnh, cứ tiếp tục nữa thì kẻ thi chú nhất định sẽ bị phản phệ.”
Hoa Lan nhỏ nhìn đôi mắt đỏ tươi lập lòe sát khí kia, thầm nghĩ sau này khi hắn quay lại Ma giới ắt hẳn là sẽ khơi dậy một trận mưa gió máu tanh mất thôi...
Đông Phương Thanh Thương bỗng cất tiếng gọi: “Đại Dữu.”
Đá ngầm dưới chân rung chuyển, Hoa Lan nhỏ quay đầu. Ma xà lại xuất hiện, nó ngoan ngoãn đặt đầu lên tảng đá, phủ phục dưới chân Ma Tôn đại nhân, cúi đầu nhắm mắt.
Hoa Lan nhỏ bỗng cảm thấy, con rắn khổng lồ trông có vẻ oai phong lẫm liệt này sao ở chỗ đại ma đầu lại có vẻ... nịnh bợ như vậy chứ...
Đông Phương Thanh Thương giẫm lên đầu Ma xà rồi bước lên lưng nó: “Đi chợ yêu Côn Luân.”
Hoa Lan nhỏ bất động nhìn theo bóng hắn, người đi trước chợt dừng bước, quay đầu lại nheo mắt nhìn nàng, “Lại đang toan tính gì nữa?”
Hoa Lan nhỏ vội xua tay, nàng cũng đạp lên đầu Đại Dữu, sau đó xiêu xiêu vẹo vẹo trèo lên phía trên, đang cựa quậy thì một bàn tay bỗng đưa tới trước mặt nàng, Hoa Lan nhỏ ngây người, ngẩng đầu nhìn, bóng lưng hắn ngược sáng, trong đôi mắt đỏ tươi không hề có chút cảm xúc, nhưng lại có bóng hình nàng.
Hoa Lan nhỏ cụp mắt, đặt tay mình vào tay hắn.
Lòng bàn tay ấm lên, sau đó bị siết mạnh, nàng được hắn kéo lên lưng Đại Dữu.
Hoa Lan nhỏ ngồi phía sau, nhìn bóng hắn và mái tóc dài bị gió thổi tung, thi thoảng lại có mấy lọn tóc bạc bay đến trước mặt nhẹ nhàng cọ vào má nàng, dịu dàng như đang vuốt ve. Hoa Lan nhỏ bỗng thầm cảm thấy, nếu như đại ma đầu này mà biết dịu dàng, chắc hẳn sẽ là một tình lang rất hoàn mỹ...
Hoa Lan nhỏ giật mình đờ người trước ý nghĩ này của mình.
Nàng... vừa rồi nàng đã... đặt Ma Tôn cạnh hai chữ “tình lang”!
Nàng... điên rồi sao?
Trong lúc Hoa Lan nhỏ đang kinh ngạc với chính bản thân mình, giọng nói của Đông Phương Thanh Thương đột nhiên vang lên, “Tiểu hoa yêu”.
“Hả?”
Hắn khẽ nghiêng mình, “Đưa tay cho ta.”
Hoa Lan nhỏ sửng sốt lặp lại, “Hả?”
Giống như mất kiên nhẫn, Đông Phương Thanh Thương đưa tay tóm lấy tay phải của nàng, sau đó cổ tay Hoa Lan nhỏ nhói đau, Cốt lan từ cổ tay hắn bò sang, biến thành một chiếc vòng bọc lấy cổ tay nàng.
Hắn buông Hoa Lan nhỏ ra, dáng vẻ như không định nói gì nữa.
Hoa Lan nhỏ ngây người nhìn Cốt lan trên cổ tay mình, sau đó ngơ ngác nhìn hắn hỏi: “Tại sao lại cho ta?”
Nếu không phải nhờ vật này, trong thời gian mất pháp lực, không biết hắn thê thảm đến dường nào, vật phòng thân quan trọng như vậy mà hắn lại cho nàng sao?
“Bổn tọa đã tìm lại pháp lực, tuy chú thuật vẫn còn nhưng không thể dễ dàng sử dụng, tuy nhiên phòng thân thì không thành vấn đề, không cần nó nữa. Nhưng ngươi thì cần.”
Hoa Lan nhỏ thoáng im lặng rồi gật đầu, “Cũng đúng, cơ thể Tức nhưỡng này rất quý giá, không thể để hư.”
Đông Phương Thanh Thương nghe vậy nghiêng đầu nhìn Hoa Lan nhỏ, thấy nàng đang cúi đầu chơi đùa Cốt lan trên tay, hắn quay đầu lại, thoáng im lặng rồi nói: “Không chỉ Tức nhưỡng, ngươi cũng cần được bảo vệ.”
Hoa Lan nhỏ sửng sốt.
“Bổn tọa hứa với ngươi sẽ tìm cho ngươi một cơ thể khác, vậy thì trước lúc đó sẽ không để ngươi xảy ra chuyện.” Đông Phương Thanh Thương không quay đầu, chỉ để cho Hoa Lan nhỏ một bóng lưng lạnh lùng, nhưng lời hắn nói ra không còn lạnh lẽo như thường ngày, “Bởi vậy ngươi chỉ cần yên tâm ở bên cạnh bổn tọa là được.”
Ý của lời này Đông Phương Thanh Thương đã từng nói, nhưng lúc đó Hoa Lan nhỏ nghe lại không có cảm giác gì...
Ấy thế nhưng lúc này đây nó lại khiến cảm xúc nàng hỗn loạn.
Nàng cúi đầu vén tóc ra sau tai, sau đó gật đầu: “Ờ.”
Tốc độ của Đại Dữu rất nhanh.
Lúc đến chợ yêu Côn Luân vẫn còn là buổi chiều, khi ngang qua phố chính của chợ yêu Côn Luân trên bờ, Đại Dữu bay rất thấp.
Người bên dưới cảm giác được ma khí nặng nề ùa tới, rần rần ngẩng đầu nhìn lên rồi liên tiếp hoảng hốt kêu la. Hoa Lan nhỏ nhìn xuống dưới, trông thấy những người tu tiên và yêu quái đang mua bán bên dưới, còn có một số người của Ma tộc trà trộn trong đó đều đang chăm chú nhìn họ.
Hoa Lan nhỏ ngại ngùng, “Như vậy có phô trương quá không...”
Câu chưa nói hết, hồ băng đã xuất hiện trong tầm mắt.
“Bám chặt vảy rắn.” Đông Phương Thanh Thương vừa nhẹ giọng nói thì Hoa Lan nhỏ đã thấy đầu Đại Dữu đập xuống hồ băng, phá băng mà đi. Lúc Hoa Lan nhỏ cảm thấy mình sắp bị hất tung, một bàn tay bỗng tóm lấy eo nàng ôm chặt, sau đó nàng chỉ kịp thấy quanh người mình có bọt nước không ngừng chui lên. Khi nhắm mắt lại rồi mở ra lần nữa, Đông Phương Thanh Thương đã đưa nàng xông vào kết giới của đáy hồ chợ yêu, đáp xuống chính giữa chợ yêu này.
Âm thanh náo nhiệt xung quanh liền trở nên chết lặng, yêu quái bán yếm Thiên hương vẫn còn, đại thúc bán thuốc bên kia cũng còn, mọi người đều đang giương mắt nhìn hai người họ.
Hoa Lan nhỏ ngẩng đầu nhìn lên, Đại Dữu bị cản bên ngoài kết giới, nhưng nó cũng không vội, một mình nhàn nhã bơi đi bơi lại chơi trong hồ, khiến mặt đất của chợ yêu dưới đáy hồ toàn là bóng nó đang bơi lượn, cơ thể của nó to như một con rồng khiến cho ai nấy đều có cảm giác bức bối.
Hoa Lan nhỏ ái ngại, nàng gãi đầu, “Mọi người... tiếp tục đi. Bọn ta tới lấy đồ thôi.”
Vừa dứt lời, nàng liền bị Đông Phương Thanh Thương kéo đi về phía quầy binh khí.
Hắn ngủ rất nhanh chóng, nhưng Hoa Lan nhỏ mệt đến chẳng thể nhắm mắt, nàng tỉnh táo đến quá mức buồn chán.
Trên hoang đảo này đưa mắt nhìn quanh toàn là đá ngầm, dù chỉ là một ngọn cỏ thôi cũng không mọc nổi. Hoa Lan nhỏ đi một vòng quanh đảo xong đành phải quay về bên cạnh Đông Phương Thanh Thương, nhìn gương mặt đẹp một cách quá đáng của hắn đến khi nhàm chán, nàng bèn nằm xuống bên cạnh hắn ngủ thiếp đi.
Sau một đêm, sáng hôm sau Hoa Lan nhỏ bị ánh sáng chói mắt đánh thức, lúc mở mắt suýt chút thì bị ánh nắng chiếu mù.
Đá ngầm sẫm màu xung quanh cũng bắt đầu nóng lên theo mặt trời mỗi lúc một nhô cao.
Hoa Lan nhỏ quay đầu nhìn người bên cạnh đang nằm thẳng cẳng trên hòn đá, cảm thấy như vậy không được. Nếu để hắn trên mặt đất bị nung nóng như thế này, đến khi hắn tỉnh thì cũng biến thành đại ma đầu xác khô rồi.
Như vậy mà đi ngoài đường há chẳng phải càng đáng sợ hơn sao...
Hoa Lan nhỏ thoáng suy nghĩ rồi đội nắng đi về phía mấy hòn đá ngầm trên đảo, xem xét một lúc kỹ càng, cuối cùng cũng tìm được một hang đá có thể che chắn ánh nắng rực lửa bốn bề.
Nàng lại quay về, đỡ cánh tay Đông Phương Thanh Thương lên, vừa lôi vừa kéo hắn về phía hang đá đó. Đến lúc xong xuôi, Hoa Lan nhỏ mệt mỏi thở dốc như một chú chó con, y phục hắn cũng bị mài rách mấy chỗ.
Hắn bị Hoa Lan nhỏ tùy tiện vứt dưới đất, mặc kệ tư thế kỳ quặc và tóc trắng phủ lên mặt, trông cứ như một xác chết bị vứt bỏ...
Đương nhiên là ai đó không biết những chuyện này, Hoa Lan nhỏ cũng chẳng buồn để ý đến.
Nàng buồn chán canh giữ Đông Phương Thanh Thương, thấy mặt trời bên ngoài đã mọc hai lần, nhưng hắn vẫn chưa tỉnh lại. Nhìn đôi mắt nhắm nghiền rồi sờ hơi thở yếu ớt trên mũi hắn, nàng nghĩ chắc hắn không bao giờ tỉnh lại nữa.
Hoa Lan nhỏ nhìn đá ngầm bên ngoài thầm nghĩ, bụng của đại ma đầu này đúng là chứa đầy mưu sâu kế hiểm, hòn đảo này mà nàng muốn đào một mảnh đất để chôn hắn cũng chả biết đào chỗ nào.
Suốt ngày buồn chán canh giữ hắn như vậy cũng không phải là cách, thế là Hoa Lan nhỏ bắt đầu nghĩ cách tìm thú vui.
Nàng muốn ra biển câu cá nhưng lại không có cần câu, vậy là nàng dùng ánh mắt hung dữ nhất nhìn chằm chằm tay trái Đông Phương Thanh Thương, sau đó làm động tác muốn bóp cổ hắn, chờ Cốt lan trên tay hắn mọc ra sợi mây. Ấy thế nhưng, dù nàng hù họa Ma Tôn lâu thật lâu mà Cốt lan vẫn không có động tĩnh, Hoa Lan nhỏ cáu giận, đứng dậy giơ chân đá vào hòn đá trước mặt hắn.
Nhưng vừa đá xong, Cốt lan trên cổ tay hắn bỗng dưng cử động, mọc ra một sợi mây dài, dừng lại ngay trước mắt Hoa Lan nhỏ, suýt chút nữa là đâm rách tròng mắt nàng.
Hoa Lan nhỏ sửng sốt đứng đờ ra, một lúc sau mới lui lại một bước, khom người bẻ sợi mây đó xuống. Sau đó lựa chọn vài sợi tóc dài của Đông Phương Thanh Thương, “bứt cả gốc lẫn ngọn” tỉ mỉ thắt nút, cột lên đầu sợi mây.
Nàng cầm cần câu mình làm ra khỏi hang đá, chọn một hòn đá trên mặt đất đầy đá ngầm, cố gắng mài suốt buổi sáng, làm được một lưỡi câu rồi treo lên cần câu.
Cần câu Hoa Lan nhỏ tự chế đã thành công mỹ mãn.
Hoa Lan nhỏ đi đến chỗ đá ngầm bên bờ biển bắt mấy con cua, đặt chúng lên mỏm đá đập nát làm mồi rồi rải xuống biển, móc một chút lên lưỡi câu, sau đó ngồi bên bờ biển vừa ngáp vừa chờ cá đến cắn câu.
Không biết ông trời thương xót hay Hoa Lan nhỏ quá mức may mắn, nàng câu được ba con cá bằng cần câu có một không hai của mình.
Cơ thể này của Hoa Lan nhỏ không biết đói, thật ra không cần ăn, tuy nhiên lúc này đây thật sự quá buồn chán, nàng muốn mổ mấy con cá này đặt lên mỏm đá phơi nắng, nhưng lại không tìm được thứ gì giống dao bèn nhìn về phía Đông Phương Thanh Thương, sau đó ôm cá chạy sang.
Hoa Lan nhỏ ngồi bên cạnh, cầm móng tay hắn lên, dùng móng tay nhọn của hắn rạch lên bụng cá, bụng cá lập tức bị rách một đường.
Nàng nhìn đến lạnh người, sau đó lại theo cách cũ, dũng cảm “xử chết” con cá thứ hai.
Đến khi Đông Phương Thanh Thương tỉnh lại, nhìn bàn tay đầy máu tanh của mình, hắn sửng sốt. Ra khỏi hang động, hắn vừa đưa mắt là có thể nhìn thấy kẻ đầu sỏ đang ở ngoài kia vừa câu cá vừa ngủ gục, bên cạnh nàng phơi mấy con cá, cho dù là đại ma đầu hắn cũng không kìm được khóe miệng co giật.
Tiểu... Tiểu hoa yêu này thật sự chẳng coi hắn ra gì.
Hắn đi đến sau lưng Hoa Lan nhỏ, nàng vẫn đang ngủ gật gà gật gù, nhìn thấy cần câu trong tay nàng, trán Đông Phương Thanh Thương nổi gân xanh, lại nhìn xuống nước, Ma xà dưới biển đang cắn cá treo vào cần câu của Hoa Lan nhỏ, lưỡi câu chìm chìm nổi nổi, không biết nó đã bị treo bên dưới từ bao lâu rồi...
Ma Tônda liền không khách sáo đập vào gáy Hoa Lan nhỏ: “Cá cắn câu rồi kìa.”
Hoa Lan nhỏ giật mình, vô thức kéo cần câu cá lên, Ma Tôn đại nhân kia đưa tay tóm lấy dây câu làm từ tóc mình, mặt không đổi sắc lấy cá xuống.
Lúc này Hoa Lan nhỏ mới sực nhớ: “Đại ma đầu, ngươi tỉnh rồi à!”
Sắc mặt nàng hồng hồng, đôi mắt long lanh, xem ra hắn thức tỉnh khiến nàng vui lắm.
Đông Phương Thanh Thương nhìn nàng, sau đó dời mắt, “Mấy hôm nay coi như ngươi cũng nghe lời.”
Hoa Lan nhỏ bĩu môi, “Đến đây rồi ta còn đi đâu được nữa.”
Hắn nhìn cá nàng phơi khô dưới đất, hỏi: “Ngươi đói à?”
Hoa Lan nhỏ lắc đầu, “Phơi chơi thôi.” Nàng quan sát Đông Phương Thanh Thương từ trên xuống dưới, “Ngươi hết đau rồi sao?”
“Đau, nhưng đã bị áp chế rồi. Chú thuật cũng yếu đi.” Hắn cười lạnh, “Chú thuật này lợi hại như vậy, kiên trì đến giờ coi như chúng có bản lĩnh, cứ tiếp tục nữa thì kẻ thi chú nhất định sẽ bị phản phệ.”
Hoa Lan nhỏ nhìn đôi mắt đỏ tươi lập lòe sát khí kia, thầm nghĩ sau này khi hắn quay lại Ma giới ắt hẳn là sẽ khơi dậy một trận mưa gió máu tanh mất thôi...
Đông Phương Thanh Thương bỗng cất tiếng gọi: “Đại Dữu.”
Đá ngầm dưới chân rung chuyển, Hoa Lan nhỏ quay đầu. Ma xà lại xuất hiện, nó ngoan ngoãn đặt đầu lên tảng đá, phủ phục dưới chân Ma Tôn đại nhân, cúi đầu nhắm mắt.
Hoa Lan nhỏ bỗng cảm thấy, con rắn khổng lồ trông có vẻ oai phong lẫm liệt này sao ở chỗ đại ma đầu lại có vẻ... nịnh bợ như vậy chứ...
Đông Phương Thanh Thương giẫm lên đầu Ma xà rồi bước lên lưng nó: “Đi chợ yêu Côn Luân.”
Hoa Lan nhỏ bất động nhìn theo bóng hắn, người đi trước chợt dừng bước, quay đầu lại nheo mắt nhìn nàng, “Lại đang toan tính gì nữa?”
Hoa Lan nhỏ vội xua tay, nàng cũng đạp lên đầu Đại Dữu, sau đó xiêu xiêu vẹo vẹo trèo lên phía trên, đang cựa quậy thì một bàn tay bỗng đưa tới trước mặt nàng, Hoa Lan nhỏ ngây người, ngẩng đầu nhìn, bóng lưng hắn ngược sáng, trong đôi mắt đỏ tươi không hề có chút cảm xúc, nhưng lại có bóng hình nàng.
Hoa Lan nhỏ cụp mắt, đặt tay mình vào tay hắn.
Lòng bàn tay ấm lên, sau đó bị siết mạnh, nàng được hắn kéo lên lưng Đại Dữu.
Hoa Lan nhỏ ngồi phía sau, nhìn bóng hắn và mái tóc dài bị gió thổi tung, thi thoảng lại có mấy lọn tóc bạc bay đến trước mặt nhẹ nhàng cọ vào má nàng, dịu dàng như đang vuốt ve. Hoa Lan nhỏ bỗng thầm cảm thấy, nếu như đại ma đầu này mà biết dịu dàng, chắc hẳn sẽ là một tình lang rất hoàn mỹ...
Hoa Lan nhỏ giật mình đờ người trước ý nghĩ này của mình.
Nàng... vừa rồi nàng đã... đặt Ma Tôn cạnh hai chữ “tình lang”!
Nàng... điên rồi sao?
Trong lúc Hoa Lan nhỏ đang kinh ngạc với chính bản thân mình, giọng nói của Đông Phương Thanh Thương đột nhiên vang lên, “Tiểu hoa yêu”.
“Hả?”
Hắn khẽ nghiêng mình, “Đưa tay cho ta.”
Hoa Lan nhỏ sửng sốt lặp lại, “Hả?”
Giống như mất kiên nhẫn, Đông Phương Thanh Thương đưa tay tóm lấy tay phải của nàng, sau đó cổ tay Hoa Lan nhỏ nhói đau, Cốt lan từ cổ tay hắn bò sang, biến thành một chiếc vòng bọc lấy cổ tay nàng.
Hắn buông Hoa Lan nhỏ ra, dáng vẻ như không định nói gì nữa.
Hoa Lan nhỏ ngây người nhìn Cốt lan trên cổ tay mình, sau đó ngơ ngác nhìn hắn hỏi: “Tại sao lại cho ta?”
Nếu không phải nhờ vật này, trong thời gian mất pháp lực, không biết hắn thê thảm đến dường nào, vật phòng thân quan trọng như vậy mà hắn lại cho nàng sao?
“Bổn tọa đã tìm lại pháp lực, tuy chú thuật vẫn còn nhưng không thể dễ dàng sử dụng, tuy nhiên phòng thân thì không thành vấn đề, không cần nó nữa. Nhưng ngươi thì cần.”
Hoa Lan nhỏ thoáng im lặng rồi gật đầu, “Cũng đúng, cơ thể Tức nhưỡng này rất quý giá, không thể để hư.”
Đông Phương Thanh Thương nghe vậy nghiêng đầu nhìn Hoa Lan nhỏ, thấy nàng đang cúi đầu chơi đùa Cốt lan trên tay, hắn quay đầu lại, thoáng im lặng rồi nói: “Không chỉ Tức nhưỡng, ngươi cũng cần được bảo vệ.”
Hoa Lan nhỏ sửng sốt.
“Bổn tọa hứa với ngươi sẽ tìm cho ngươi một cơ thể khác, vậy thì trước lúc đó sẽ không để ngươi xảy ra chuyện.” Đông Phương Thanh Thương không quay đầu, chỉ để cho Hoa Lan nhỏ một bóng lưng lạnh lùng, nhưng lời hắn nói ra không còn lạnh lẽo như thường ngày, “Bởi vậy ngươi chỉ cần yên tâm ở bên cạnh bổn tọa là được.”
Ý của lời này Đông Phương Thanh Thương đã từng nói, nhưng lúc đó Hoa Lan nhỏ nghe lại không có cảm giác gì...
Ấy thế nhưng lúc này đây nó lại khiến cảm xúc nàng hỗn loạn.
Nàng cúi đầu vén tóc ra sau tai, sau đó gật đầu: “Ờ.”
Tốc độ của Đại Dữu rất nhanh.
Lúc đến chợ yêu Côn Luân vẫn còn là buổi chiều, khi ngang qua phố chính của chợ yêu Côn Luân trên bờ, Đại Dữu bay rất thấp.
Người bên dưới cảm giác được ma khí nặng nề ùa tới, rần rần ngẩng đầu nhìn lên rồi liên tiếp hoảng hốt kêu la. Hoa Lan nhỏ nhìn xuống dưới, trông thấy những người tu tiên và yêu quái đang mua bán bên dưới, còn có một số người của Ma tộc trà trộn trong đó đều đang chăm chú nhìn họ.
Hoa Lan nhỏ ngại ngùng, “Như vậy có phô trương quá không...”
Câu chưa nói hết, hồ băng đã xuất hiện trong tầm mắt.
“Bám chặt vảy rắn.” Đông Phương Thanh Thương vừa nhẹ giọng nói thì Hoa Lan nhỏ đã thấy đầu Đại Dữu đập xuống hồ băng, phá băng mà đi. Lúc Hoa Lan nhỏ cảm thấy mình sắp bị hất tung, một bàn tay bỗng tóm lấy eo nàng ôm chặt, sau đó nàng chỉ kịp thấy quanh người mình có bọt nước không ngừng chui lên. Khi nhắm mắt lại rồi mở ra lần nữa, Đông Phương Thanh Thương đã đưa nàng xông vào kết giới của đáy hồ chợ yêu, đáp xuống chính giữa chợ yêu này.
Âm thanh náo nhiệt xung quanh liền trở nên chết lặng, yêu quái bán yếm Thiên hương vẫn còn, đại thúc bán thuốc bên kia cũng còn, mọi người đều đang giương mắt nhìn hai người họ.
Hoa Lan nhỏ ngẩng đầu nhìn lên, Đại Dữu bị cản bên ngoài kết giới, nhưng nó cũng không vội, một mình nhàn nhã bơi đi bơi lại chơi trong hồ, khiến mặt đất của chợ yêu dưới đáy hồ toàn là bóng nó đang bơi lượn, cơ thể của nó to như một con rồng khiến cho ai nấy đều có cảm giác bức bối.
Hoa Lan nhỏ ái ngại, nàng gãi đầu, “Mọi người... tiếp tục đi. Bọn ta tới lấy đồ thôi.”
Vừa dứt lời, nàng liền bị Đông Phương Thanh Thương kéo đi về phía quầy binh khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.