Chương 58: Đại triển thần uy - Hồng anh phá trận
Thienphong100783
12/05/2021
Nhưng bao năm trui rèn võ công đã khiến hắn sớm vượt qua sư phụ của mình. Hắn thiên tư kiệt xuất, năm tuổi đã theo sư phụ học võ. Thập bát ban võ nghệ không món nào là không tinh thông. Sớm đã bước chân vào hàng ngũ tuyệt đại cao thủ. Càng gặp đối thủ mạnh tiềm năng của bản thân càng được phát huy đến mức tận cùng. Đại đao trong tay tung hoành ngang dọc. Chiêu thức cũng là sử ra vô cùng vô tận. Những chiêu thức đều thể hiện ra tinh hoa của một đại tông sư võ học.
- Mộc Nhiên Đao Pháp!
- Kim Ô Đao Pháp!
- Cổ An Hồ Nhất Đao!
Hầu hết những bộ đao pháp lợi hại nhất trong thiên hạ đều được Đại Trù mang ra sử dụng nhưng tất cả đều bị Hồng Anh ngạnh sanh phá giải. Lúc này trong lòng Đại Trù là vô cùng kinh hãi.
Kẻ này tuổi còn trẻ hơn hắn mà võ công thập phần bá đạo. Những cao thủ từng giao đấu trước kia. Hắn chỉ vận dụng một môn đao pháp đã khó có thể chống đỡ nổi. Vậy mà kẻ này cứ như tiểu cường, dù sử xuất biến hóa thế nào hắn cũng có thể chống đỡ được hết. Hơn nữa còn nắm bắt sơ hở rất tốt, thường xuyên giáng trả những đòn chí mạng. Thể lực cũng như vô cùng vô tận, giao chiến đã qua gần trăm chiêu mà vẫn sung sức như cũ. Không có chút dấu hiệu nào của sự mệt mỏi. Chưa đầy một khắc giao chiến qua đi. Đại Trù đã là mồ hôi lấm tấm đầy mặt. Hồng Anh bổ ra một kích bức lui kẻ địch rồi cất giọng nói.
- Ngươi không phải đối thủ của ta! Hồng Anh ta trước giờ khâm phục những kẻ hào kiệt! Ngươi lúc này hãy rời đi ta sẽ tha ngươi một mạng!
- Ha..ha...ha...Lần đầu tiên có kẻ còn kiêu ngạo hơn ta! Trước giờ ta khắc khổ luyện tập võ nghệ. Trong thâm tâm chưa bao giờ xuất hiện hai chữ bỏ cuộc. Đến đây, chúng ta đánh thêm trăm hiệp nữa!
Dứt lời lại vung đại đao vận hết sức bình sinhhướng đối phương bổ tới.
Trong nội tâm Hồng Anh quả thật rất thưởng thức kẻ này. Hắn tuy có chút kiêu ngạo nhưng võ công cùng khí phách đều xứng đáng là một bậc hào kiệt. Nếu không phải là ở phía trận doanh đối địch cũng có thể kết giao một phen.
Đáng tiếc đây là thời đại chiến tranh. Các đế chế giao chiến khắp nơi, anh hùng cát cứ nổi lên bốn phía. Là một thần dân Persian chàng phải đặt lợi ích vương quốc lên hàng đầu. Huống chi Đại Trù lại là một chiến tướng của đế quốc Babyliona xâm lược. Chàng cũng đã nhượng bộ qua cho hắn, nhưng đó cũng là giới hạn cuối cùng.
Hai bên đang điên cuồng chém giết, tính mạng của rất nhiều tướng sĩ đều có thể ảnh hưởng bởi quyết định của mình. Thế nên Hồng Anh cũng không có do dự nữa. Chàng quyết định trổ hết bản lĩnh nhanh chóng hạ gục kẻ này. Hai cánh quân của thái sư Duli và nguyên soái Yugi còn đang lâm vào tình thế hết sức ngặt nghèo.
Hồng Anh hét lớn một tiếng như sấm động. Đại kích trong tay xoay mạnh phát ra tiếng gió vù vù tựa cuồng phong. Hai cánh tay gân xanh nổi lên cuồn cuộn. Toàn thân tư thế như mãnh hổ vồ mồi bất chợt chồm hẳn cả người trên lưng chiến mã. Xích Thố tung hai chân trước lên cao nhảy mạnh một cái sang ngang cùng lúc đại kích trong tay Hồng Anh nặng nề hướng kẻ địch bổ xuống tựa thái sơn áp đỉnh.
- Thiên Kích Hàng Ma!
Chiêu thức vừa ra, trời long đất lở. Đây chính là tuyệt chiêu mạnh nhất của chàng. Kết hợp lực lượng toàn thân cùng vận dụng tinh hoa võ học của mình sáng tạo ra.
Không gian như bất chợt ngưng đọng lại. Một thanh đại kích khí thế như bài giang đảo hải không gì cản phá hướng kẻ địch hung hăng bổ xuống. Tất cả đều được áp súc vào một kích này. Khí thế tựa sóng trào gầm thét.
Đại Trù ánh mắt nghiêm nghị vô cùng, cũng huy vũ đại đao bổ ra một chiêu đối kháng.
- Thiên Đao Vô Ngã!
Đáng tiếc, vô ngã nhưng lại có thể gãy. Đại kích đánh vào lưỡi đao khiến cả bộ phận lưỡi đao bị phá vỡ tan tành. Không những thế vẫn còn chút dư lực nặng nề đập mạnh vào trước lồng ngực Đại Trù. Cũng may là đại bộ phận lực lượng đã bị triệt tiêu. Nếu không chắc chắn hắn phải bỏ mạng. Miếng kính hộ tâm trước ngực lõm sâu vào. Thân hình Đại Trù bay mạnh ra phía sau rớt khỏi lưng chiến mã. Hắn mượn thế lộn ngược lại phía sau một vòng mới miễn cưỡng đứng vững nổi. Miệng liên tiếp phun ra ba búng máu lớn. Hắn đã bị nội thương rất nặng.
Thiên Kích Hàng Ma của Hồng Anh quả đúng như tên gọi. Đại kích vốn là vũ khí trầm trọng kết hợp với lực lượng mạnh mẽ của chàng quả thực là uy lực vô cùng. Đại đao của Đại Trù vốn rất nặng nên độ kiên cố là không phải nghi ngờ. Thế nhưng cũng không thể thừa nhận lực chém bá đạo của đại kích truyền tới.
- Mau bảo vệ tướng quân Đại Trù!
Đại tướng quân Viktor đích thân thúc ngựa, xách huyền trượng lao tới. Bên cạnh các bộ tướng của hắn cũng nhanh chóng tiến lên che chắn cho Đại Trù.
Hồng Anh cũng không có tiến tới. Bên ngoài nhìn chàng vẫn vô cùng dũng mãnh. Nhưng thật ra cũng đã thấm mệt rồi. Lúc trước bị mấy chục tướng Bùi gia vây công, rồi lại đại chiến cùng Đại Trù. Thể lực của chàng đã sớm hao hụt. Đáng ngại nhất là cách đó không xa hai tướng Hoàng Lan, Mr Quất đang lâm vào tình thế bất lợi. Nếu là một mình chàng, dù thiên quân vạn mã cũng có hề gì. Nhưng trách nhiệm trên đôi vai chàng còn rất lớn. Nếu cứ ỷ mạnh ham chém giết thì cũng không phải tư duy của một đại tướng thống lãnh hàng vạn quân đội.
Hồng Anh bỏ qua Đại Trù thúc mạnh Xích Thố lướt như bay tới chỗ hai tướng thuộc hạ. Đại kích như giao long bay lượn cuốn tới đám tướng lãnh Bùi gia. Lập tức trận hình đông đảo đang chém giết giãn hết cả ra. Mấy tên tướng địch vừa nhìn thấy Hồng Anh tới gần là vội giục ngựa lui ra thật xa. Không một kẻ nào dám trực diện đối kháng cùng chàng. Đại kích tung bay khắp nơi trên chiến trường. Một ngựa một kích oai phong lẫm liệt, mang khí thế ngạo nghễ. Ra vào chốn vạn quân như chỗ không người.
Hoàng Lan, Mr Quất đang chỉ huy quân sĩ vất vả chém giết thì thấy chủ tướng xông xáo đánh ngược trở về. Hai tướng mừng rỡ vô cùng vội thúc ngựa đánh tới cùng hội họp. Tướng sĩ Persian tuy dũng mãnh thiện chiến. Nhưng phải đối đầu với những sư đoàn đa dạng của kẻ địch nên cũng rất vất vả.
Hồng Anh điểm năm trăm thân binh tinh nhuệ dưới trướng mình đi trước mở đường. Hai tướng thuộc hạ chỉ huy quân đội bám sát phía sau. Chàng dẫn quân chọc thủng trận hình phòng thủ của quân địch bên cánh trái. Sau đó nhằm hướng có lá soái kỳ của Nguyên Soái Yugi mà tiến tới. Đội quân này tuy không ngăn được bước chân chàng. Nhưng muốn đánh bại chúng cũng là một điều rất khó khăn. Chàng quyết định hội họp ba cánh quân lại. Sau đó rút về kinh thành Tehran trước rồi lại tính sau. Kinh đô hiện đang trống không, lúc này mà có kẻ địch xâm phạm sẽ là đại họa. Dù có thắng trận ở đây cũng chẳng thể xoay chuyển nổi cục diện.
Siêu Tinh càng đánh càng chiếm thế thượng phong. Trường kích trong tay hắn đã mấy lần suýt đánh trúng Yugi. Đội quân này chỉ có bảy ngàn bại quân mệt mỏi. Ý chí cùng thể lực đều đã cực kỳ suy yếu. Nhất là tướng chỉ huy Yugi. Hắn đã bị nội thương rất nặng. Lại cố thủ trên núi dầm mưa lạnh suốt mấy ngày. Nhiễm thêm chứng phong hàn làm nội thương càng trở nên trầm trọng.
Khắp người Yugi đổ mồ hôi như tắm, rơi xuống hòa quyện loang lổ cùng máu tươi. Cả người chí ít đã có thêm hơn chục vết thương. Chỉ có bằng nghị lực phi thường mới giúp Yugi còn đứng vững. Nếu chắn ngã xuống ở đây, đội quân này coi như cũng là hỏng mất. Tướng Xuân Canh hộ vệ bên cạnh khẽ mở miệng nói.
- Chủ công cùng tướng Đinh Đế hãy dẫn quân vòng qua sườn phải mở một con đường máu chạy đi. Ta sẽ ở lại cầm chân bọn chúng!
- Không được! Thân là thống soái, có lý nào lại để thuộc hạ chịu chết thay?
- Nếu người không đi mau, e rằng tất cả chúng ta đều sẽ chết tại đây! Binh lính đã không chịu đựng nổi nữa rồi!
- Ngươi cùng Đinh Đế hãy dẫn quân rời đi. Ta sẽ ở lại giữ chân chúng. Ta bị thương nặng có chạy cũng khó mà thoát nổi…
- Chủ công...bọn ta dù vạn mã phanh thây cũng không bỏ người ở lại đâu. Nếu có chết chúng ta cũng sẽ chết trước người. Persian có thể thiếu Xuân Canh, Đinh Đế. Chứ không thể thiếu nguyên soái Yugi được! Xin ngài hãy chạy mau…
- Kẻ nào cũng đừng hòng chạy! Ha...ha..ha...
Siêu Tinh lại huy vũ trường kích chỉ huy quân sĩ đánh tới. Bên cạnh hắn có bốn võ tướng cũng rất dũng mãnh. Chúng đều sử dụng trường kích giống chủ tướng. Võ công đều là đích thân Siêu Tinh chỉ điểm. Chính là bốn huynh đệ Siêu Hán, Siêu Tống, Siêu Bình và Siêu Mãnh.
- Mộc Nhiên Đao Pháp!
- Kim Ô Đao Pháp!
- Cổ An Hồ Nhất Đao!
Hầu hết những bộ đao pháp lợi hại nhất trong thiên hạ đều được Đại Trù mang ra sử dụng nhưng tất cả đều bị Hồng Anh ngạnh sanh phá giải. Lúc này trong lòng Đại Trù là vô cùng kinh hãi.
Kẻ này tuổi còn trẻ hơn hắn mà võ công thập phần bá đạo. Những cao thủ từng giao đấu trước kia. Hắn chỉ vận dụng một môn đao pháp đã khó có thể chống đỡ nổi. Vậy mà kẻ này cứ như tiểu cường, dù sử xuất biến hóa thế nào hắn cũng có thể chống đỡ được hết. Hơn nữa còn nắm bắt sơ hở rất tốt, thường xuyên giáng trả những đòn chí mạng. Thể lực cũng như vô cùng vô tận, giao chiến đã qua gần trăm chiêu mà vẫn sung sức như cũ. Không có chút dấu hiệu nào của sự mệt mỏi. Chưa đầy một khắc giao chiến qua đi. Đại Trù đã là mồ hôi lấm tấm đầy mặt. Hồng Anh bổ ra một kích bức lui kẻ địch rồi cất giọng nói.
- Ngươi không phải đối thủ của ta! Hồng Anh ta trước giờ khâm phục những kẻ hào kiệt! Ngươi lúc này hãy rời đi ta sẽ tha ngươi một mạng!
- Ha..ha...ha...Lần đầu tiên có kẻ còn kiêu ngạo hơn ta! Trước giờ ta khắc khổ luyện tập võ nghệ. Trong thâm tâm chưa bao giờ xuất hiện hai chữ bỏ cuộc. Đến đây, chúng ta đánh thêm trăm hiệp nữa!
Dứt lời lại vung đại đao vận hết sức bình sinhhướng đối phương bổ tới.
Trong nội tâm Hồng Anh quả thật rất thưởng thức kẻ này. Hắn tuy có chút kiêu ngạo nhưng võ công cùng khí phách đều xứng đáng là một bậc hào kiệt. Nếu không phải là ở phía trận doanh đối địch cũng có thể kết giao một phen.
Đáng tiếc đây là thời đại chiến tranh. Các đế chế giao chiến khắp nơi, anh hùng cát cứ nổi lên bốn phía. Là một thần dân Persian chàng phải đặt lợi ích vương quốc lên hàng đầu. Huống chi Đại Trù lại là một chiến tướng của đế quốc Babyliona xâm lược. Chàng cũng đã nhượng bộ qua cho hắn, nhưng đó cũng là giới hạn cuối cùng.
Hai bên đang điên cuồng chém giết, tính mạng của rất nhiều tướng sĩ đều có thể ảnh hưởng bởi quyết định của mình. Thế nên Hồng Anh cũng không có do dự nữa. Chàng quyết định trổ hết bản lĩnh nhanh chóng hạ gục kẻ này. Hai cánh quân của thái sư Duli và nguyên soái Yugi còn đang lâm vào tình thế hết sức ngặt nghèo.
Hồng Anh hét lớn một tiếng như sấm động. Đại kích trong tay xoay mạnh phát ra tiếng gió vù vù tựa cuồng phong. Hai cánh tay gân xanh nổi lên cuồn cuộn. Toàn thân tư thế như mãnh hổ vồ mồi bất chợt chồm hẳn cả người trên lưng chiến mã. Xích Thố tung hai chân trước lên cao nhảy mạnh một cái sang ngang cùng lúc đại kích trong tay Hồng Anh nặng nề hướng kẻ địch bổ xuống tựa thái sơn áp đỉnh.
- Thiên Kích Hàng Ma!
Chiêu thức vừa ra, trời long đất lở. Đây chính là tuyệt chiêu mạnh nhất của chàng. Kết hợp lực lượng toàn thân cùng vận dụng tinh hoa võ học của mình sáng tạo ra.
Không gian như bất chợt ngưng đọng lại. Một thanh đại kích khí thế như bài giang đảo hải không gì cản phá hướng kẻ địch hung hăng bổ xuống. Tất cả đều được áp súc vào một kích này. Khí thế tựa sóng trào gầm thét.
Đại Trù ánh mắt nghiêm nghị vô cùng, cũng huy vũ đại đao bổ ra một chiêu đối kháng.
- Thiên Đao Vô Ngã!
Đáng tiếc, vô ngã nhưng lại có thể gãy. Đại kích đánh vào lưỡi đao khiến cả bộ phận lưỡi đao bị phá vỡ tan tành. Không những thế vẫn còn chút dư lực nặng nề đập mạnh vào trước lồng ngực Đại Trù. Cũng may là đại bộ phận lực lượng đã bị triệt tiêu. Nếu không chắc chắn hắn phải bỏ mạng. Miếng kính hộ tâm trước ngực lõm sâu vào. Thân hình Đại Trù bay mạnh ra phía sau rớt khỏi lưng chiến mã. Hắn mượn thế lộn ngược lại phía sau một vòng mới miễn cưỡng đứng vững nổi. Miệng liên tiếp phun ra ba búng máu lớn. Hắn đã bị nội thương rất nặng.
Thiên Kích Hàng Ma của Hồng Anh quả đúng như tên gọi. Đại kích vốn là vũ khí trầm trọng kết hợp với lực lượng mạnh mẽ của chàng quả thực là uy lực vô cùng. Đại đao của Đại Trù vốn rất nặng nên độ kiên cố là không phải nghi ngờ. Thế nhưng cũng không thể thừa nhận lực chém bá đạo của đại kích truyền tới.
- Mau bảo vệ tướng quân Đại Trù!
Đại tướng quân Viktor đích thân thúc ngựa, xách huyền trượng lao tới. Bên cạnh các bộ tướng của hắn cũng nhanh chóng tiến lên che chắn cho Đại Trù.
Hồng Anh cũng không có tiến tới. Bên ngoài nhìn chàng vẫn vô cùng dũng mãnh. Nhưng thật ra cũng đã thấm mệt rồi. Lúc trước bị mấy chục tướng Bùi gia vây công, rồi lại đại chiến cùng Đại Trù. Thể lực của chàng đã sớm hao hụt. Đáng ngại nhất là cách đó không xa hai tướng Hoàng Lan, Mr Quất đang lâm vào tình thế bất lợi. Nếu là một mình chàng, dù thiên quân vạn mã cũng có hề gì. Nhưng trách nhiệm trên đôi vai chàng còn rất lớn. Nếu cứ ỷ mạnh ham chém giết thì cũng không phải tư duy của một đại tướng thống lãnh hàng vạn quân đội.
Hồng Anh bỏ qua Đại Trù thúc mạnh Xích Thố lướt như bay tới chỗ hai tướng thuộc hạ. Đại kích như giao long bay lượn cuốn tới đám tướng lãnh Bùi gia. Lập tức trận hình đông đảo đang chém giết giãn hết cả ra. Mấy tên tướng địch vừa nhìn thấy Hồng Anh tới gần là vội giục ngựa lui ra thật xa. Không một kẻ nào dám trực diện đối kháng cùng chàng. Đại kích tung bay khắp nơi trên chiến trường. Một ngựa một kích oai phong lẫm liệt, mang khí thế ngạo nghễ. Ra vào chốn vạn quân như chỗ không người.
Hoàng Lan, Mr Quất đang chỉ huy quân sĩ vất vả chém giết thì thấy chủ tướng xông xáo đánh ngược trở về. Hai tướng mừng rỡ vô cùng vội thúc ngựa đánh tới cùng hội họp. Tướng sĩ Persian tuy dũng mãnh thiện chiến. Nhưng phải đối đầu với những sư đoàn đa dạng của kẻ địch nên cũng rất vất vả.
Hồng Anh điểm năm trăm thân binh tinh nhuệ dưới trướng mình đi trước mở đường. Hai tướng thuộc hạ chỉ huy quân đội bám sát phía sau. Chàng dẫn quân chọc thủng trận hình phòng thủ của quân địch bên cánh trái. Sau đó nhằm hướng có lá soái kỳ của Nguyên Soái Yugi mà tiến tới. Đội quân này tuy không ngăn được bước chân chàng. Nhưng muốn đánh bại chúng cũng là một điều rất khó khăn. Chàng quyết định hội họp ba cánh quân lại. Sau đó rút về kinh thành Tehran trước rồi lại tính sau. Kinh đô hiện đang trống không, lúc này mà có kẻ địch xâm phạm sẽ là đại họa. Dù có thắng trận ở đây cũng chẳng thể xoay chuyển nổi cục diện.
Siêu Tinh càng đánh càng chiếm thế thượng phong. Trường kích trong tay hắn đã mấy lần suýt đánh trúng Yugi. Đội quân này chỉ có bảy ngàn bại quân mệt mỏi. Ý chí cùng thể lực đều đã cực kỳ suy yếu. Nhất là tướng chỉ huy Yugi. Hắn đã bị nội thương rất nặng. Lại cố thủ trên núi dầm mưa lạnh suốt mấy ngày. Nhiễm thêm chứng phong hàn làm nội thương càng trở nên trầm trọng.
Khắp người Yugi đổ mồ hôi như tắm, rơi xuống hòa quyện loang lổ cùng máu tươi. Cả người chí ít đã có thêm hơn chục vết thương. Chỉ có bằng nghị lực phi thường mới giúp Yugi còn đứng vững. Nếu chắn ngã xuống ở đây, đội quân này coi như cũng là hỏng mất. Tướng Xuân Canh hộ vệ bên cạnh khẽ mở miệng nói.
- Chủ công cùng tướng Đinh Đế hãy dẫn quân vòng qua sườn phải mở một con đường máu chạy đi. Ta sẽ ở lại cầm chân bọn chúng!
- Không được! Thân là thống soái, có lý nào lại để thuộc hạ chịu chết thay?
- Nếu người không đi mau, e rằng tất cả chúng ta đều sẽ chết tại đây! Binh lính đã không chịu đựng nổi nữa rồi!
- Ngươi cùng Đinh Đế hãy dẫn quân rời đi. Ta sẽ ở lại giữ chân chúng. Ta bị thương nặng có chạy cũng khó mà thoát nổi…
- Chủ công...bọn ta dù vạn mã phanh thây cũng không bỏ người ở lại đâu. Nếu có chết chúng ta cũng sẽ chết trước người. Persian có thể thiếu Xuân Canh, Đinh Đế. Chứ không thể thiếu nguyên soái Yugi được! Xin ngài hãy chạy mau…
- Kẻ nào cũng đừng hòng chạy! Ha...ha..ha...
Siêu Tinh lại huy vũ trường kích chỉ huy quân sĩ đánh tới. Bên cạnh hắn có bốn võ tướng cũng rất dũng mãnh. Chúng đều sử dụng trường kích giống chủ tướng. Võ công đều là đích thân Siêu Tinh chỉ điểm. Chính là bốn huynh đệ Siêu Hán, Siêu Tống, Siêu Bình và Siêu Mãnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.