Chương 19
Liễu Mộc Đào
01/03/2016
Một con tuấn mã đen tuyền chạy băng băng trên đường, mang theo chủ nhân của nó tiến về phương xa.
Người này mặc một bộ đồ trắng, nhưng rõ ràng không phải là trường bào để ra ngoài, mà dường như chính là quần áo ở nhà.
Dù sao đi nữa, nếu như là tình huống bình thường, người công tử áo trắng cưỡi ngựa đen, vạt áo bay bay trong ánh chiều tà, hẳn phải là một cảnh vô cùng nên thơ. Nhưng giờ phút này, quần áo của Mã Văn Tài dính đầy bùn đất, trông xa còn tưởng là một gã ăn mày.
“Văn Tài huynh —” Mã Văn Tài nhìn thấy xe ngựa của Lương Sơn Bá ở phía trước liền ghìm cương lại. Khuôn mặt hắn tuy rằng dính đầy bụi bặm, sắc mặt tiều tụy, nhưng đôi mắt vẫn trong sáng long lanh, nhìn chằm chằm xe ngựa của Lương Sơn Bá “Văn Tài huynh, mãi ta mới đuổi kịp ngươi!”
Chúc Tiểu Anh vốn đang uống trà liền phun trả hết vào trong chén, trong đầu nhất thời hiện lên bốn chữ rõ to:
Ngàn dặm tìm chồng.
“A? Anh Đài cũng ở đây sao?” Mã Văn Tài vén rèm xe lên, lập tức phát hiện ra Chúc Tiểu Anh.
Chúc Tiểu Anh vội đưa tay áo lên lau miệng, cười gượng: “Trùng hợp, trùng hợp.”
Lương Sơn Bá nhíu mày, nháy mắt nghĩ ra rất nhiều chuyện, mỉm cười nói: “Thế nào…ngươi cũng muốn tới Ngô Quận sao? Sơn Bá?”
Lương Sơn Bá cố ý ngân nga hai chữ “Sơn Bá”, hài lòng nhìn sắc mặt Mã Văn Tài đang từ tái nhợt trở nên phấn khích dị thường.
Mã Văn Tài phấn khích, là bởi hắn biết Lương Sơn Bá còn chưa vạch trần thân phận của hắn trước mặt Chúc Anh Đài. Mà Lương Sơn Bá thì vì sự có mặt của Chúc Anh Đài mà cũng chỉ dám nháy nháy mắt với Mã Văn Tài, ý bảo chỉ là chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi, Mã huynh không cần khách khí.
Nhưng thực tế, lúc này hai người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình…
Mã Văn Tài: May mà từ đằng xa ta đã nhìn thấy đoàn xe của Chúc phủ đi lẫn trong xe của Lương phủ, nếu không lần này đã bại lộ thân phận rồi. Hừ, Lương Sơn Bá tuấn tú lại thông minh hơn người, quả thực sự tồn tại của hắn là uy hiếp rất lớn, sau này ta nhất định phải canh chừng Anh Đài thật kĩ, tuyệt đối không cho hắn tiếp cận nàng!
Lương Sơn Bá: Tới rất đúng lúc, thực muốn vạch trần hắn, để xem hắn còn che giấu được thế nào nữa. Thôi quên đi, việc nhỏ không làm được thì tất không thể thành đại nghiệp. Thời gian còn nhiều mà, cứ tạm thời đứng ngoài cuộc, làm ngư ông đắc lợi không phải rất tốt sao.
Mà Chúc Tiểu Anh lúc này lại nghĩ: kính xin hai vị đừng có ở trước mặt ta diễn một màn thâm tình bốn mắt nhìn nhau như vậy…còn sợ ta không biết các ngươi là một đôi sao?
Mã Văn Tài mặc dù trong đầu đang nghĩ kế li gián Lương Sơn Bá với Chúc Anh Đài, nhưng cũng không quên trả lời câu hỏi: “Quả thực ta đang định tới Ngô Quận. Là phụ thân muốn gửi ta tới trường Sùng La đọc sách. Không biết Anh Đài và Văn Tài huynh định đi đâu?”
“Thật khéo quá, ta và Anh Đài cũng đang trên đường tới trường Sùng La.” Lương Sơn Bá đáp.
“Thực vậy sao? Không thể tin được là ba huynh đệ chúng ta lại hữu duyên như vậy?” Mã Văn Tài vạn phần “kinh ngạc”, ánh mắt lại vụng trộm nhìn Chúc Tiểu Anh, “Như vậy cũng tốt, chúng ta có thể nương tựa vào nhau.”
Chúc Tiểu Anh giờ phút này trong lòng vô cùng hoang mang. Nàng ở bên ngoài lấy thân phận là con trưởng của Chúc gia, vậy mà Mã Văn Tài lại hoàn toàn không đề cập chuyện Mã gia tới Chúc phủ cầu hôn, cũng không hỏi nàng tiểu thư họ Chúc là người thế nào. Chẳng lẽ là…hắn không biết gì tới hôn sự này sao? Trong lúc đang suy nghĩ, nàng vô tình ngẩng đầu lên, phát hiện Mã Văn Tài nhìn mình, liền mở miệng hỏi:
“Nghe nói Văn Tài huynh mấy ngày trước mới đính hôn mà bây giờ lại chạy tới trường Sùng La. Tại hạ nhẩm tính, đi chuyến này ít nhất cũng mất ba năm, vậy tiểu nương tử ở nhà phải làm sao?”
Hôn sự?
Lương Sơn Bá tròn mắt nhìn Mã Văn Tài, chỉ thấy người kia phi thường bối rối, vì thế nghĩ một lát, cười nói: “Nhân duyên trời định. Nếu là có duyên, cho dù là ba năm hay mười năm thì có ngại gì?”
Chúc Tiểu Anh gật đầu lia lịa, miệng luôn mồm nói phải, trong lòng lại hiểu rõ vẻ mặt vừa rồi của Mã Văn Tài có nghĩa là hắn đã biết chuyện đính hôn kia. Nói cách khác, vừa nghe nói hôn thê phải xa xứ đi học thêm thêu thùa, hắn liền không chút nào lo lắng mà vui vẻ hăm hở đi tìm Lương Sơn Bá. Người này, quả thực là thâm tình hiếm có, quyết tâm tìm bằng được tình lang.
Thôi thôi, Mã Văn Tài cũng đâu có sai, hắn chẳng qua chỉ là yêu quá thôi mà. Sau này nàng và hắn từ “tình cầm sắt đổi ra cầm kì” cũng tốt. Bởi vậy, Chúc Tiểu Anh trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, từ nay về sau không bao giờ nhắc tới chuyện đính hôn nữa, để tránh cho hai bên phải xấu hổ.
* Đem tình cầm sắt đổi ra cầm kì: câu này mình lấy trong truyện Kiều, ý là chuyển từ tình vợ chồng sang tình bạn bè.
Mã Văn Tài rất muốn mở miệng hỏi Chúc Anh Đài vì sao nàng lại trốn đi, nàng không muốn thành thân với ta sao? Thế nhưng, giờ phút này, thân phận của hắn lại không cho phép hắn làm điều đó.
Người này mặc một bộ đồ trắng, nhưng rõ ràng không phải là trường bào để ra ngoài, mà dường như chính là quần áo ở nhà.
Dù sao đi nữa, nếu như là tình huống bình thường, người công tử áo trắng cưỡi ngựa đen, vạt áo bay bay trong ánh chiều tà, hẳn phải là một cảnh vô cùng nên thơ. Nhưng giờ phút này, quần áo của Mã Văn Tài dính đầy bùn đất, trông xa còn tưởng là một gã ăn mày.
“Văn Tài huynh —” Mã Văn Tài nhìn thấy xe ngựa của Lương Sơn Bá ở phía trước liền ghìm cương lại. Khuôn mặt hắn tuy rằng dính đầy bụi bặm, sắc mặt tiều tụy, nhưng đôi mắt vẫn trong sáng long lanh, nhìn chằm chằm xe ngựa của Lương Sơn Bá “Văn Tài huynh, mãi ta mới đuổi kịp ngươi!”
Chúc Tiểu Anh vốn đang uống trà liền phun trả hết vào trong chén, trong đầu nhất thời hiện lên bốn chữ rõ to:
Ngàn dặm tìm chồng.
“A? Anh Đài cũng ở đây sao?” Mã Văn Tài vén rèm xe lên, lập tức phát hiện ra Chúc Tiểu Anh.
Chúc Tiểu Anh vội đưa tay áo lên lau miệng, cười gượng: “Trùng hợp, trùng hợp.”
Lương Sơn Bá nhíu mày, nháy mắt nghĩ ra rất nhiều chuyện, mỉm cười nói: “Thế nào…ngươi cũng muốn tới Ngô Quận sao? Sơn Bá?”
Lương Sơn Bá cố ý ngân nga hai chữ “Sơn Bá”, hài lòng nhìn sắc mặt Mã Văn Tài đang từ tái nhợt trở nên phấn khích dị thường.
Mã Văn Tài phấn khích, là bởi hắn biết Lương Sơn Bá còn chưa vạch trần thân phận của hắn trước mặt Chúc Anh Đài. Mà Lương Sơn Bá thì vì sự có mặt của Chúc Anh Đài mà cũng chỉ dám nháy nháy mắt với Mã Văn Tài, ý bảo chỉ là chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi, Mã huynh không cần khách khí.
Nhưng thực tế, lúc này hai người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình…
Mã Văn Tài: May mà từ đằng xa ta đã nhìn thấy đoàn xe của Chúc phủ đi lẫn trong xe của Lương phủ, nếu không lần này đã bại lộ thân phận rồi. Hừ, Lương Sơn Bá tuấn tú lại thông minh hơn người, quả thực sự tồn tại của hắn là uy hiếp rất lớn, sau này ta nhất định phải canh chừng Anh Đài thật kĩ, tuyệt đối không cho hắn tiếp cận nàng!
Lương Sơn Bá: Tới rất đúng lúc, thực muốn vạch trần hắn, để xem hắn còn che giấu được thế nào nữa. Thôi quên đi, việc nhỏ không làm được thì tất không thể thành đại nghiệp. Thời gian còn nhiều mà, cứ tạm thời đứng ngoài cuộc, làm ngư ông đắc lợi không phải rất tốt sao.
Mà Chúc Tiểu Anh lúc này lại nghĩ: kính xin hai vị đừng có ở trước mặt ta diễn một màn thâm tình bốn mắt nhìn nhau như vậy…còn sợ ta không biết các ngươi là một đôi sao?
Mã Văn Tài mặc dù trong đầu đang nghĩ kế li gián Lương Sơn Bá với Chúc Anh Đài, nhưng cũng không quên trả lời câu hỏi: “Quả thực ta đang định tới Ngô Quận. Là phụ thân muốn gửi ta tới trường Sùng La đọc sách. Không biết Anh Đài và Văn Tài huynh định đi đâu?”
“Thật khéo quá, ta và Anh Đài cũng đang trên đường tới trường Sùng La.” Lương Sơn Bá đáp.
“Thực vậy sao? Không thể tin được là ba huynh đệ chúng ta lại hữu duyên như vậy?” Mã Văn Tài vạn phần “kinh ngạc”, ánh mắt lại vụng trộm nhìn Chúc Tiểu Anh, “Như vậy cũng tốt, chúng ta có thể nương tựa vào nhau.”
Chúc Tiểu Anh giờ phút này trong lòng vô cùng hoang mang. Nàng ở bên ngoài lấy thân phận là con trưởng của Chúc gia, vậy mà Mã Văn Tài lại hoàn toàn không đề cập chuyện Mã gia tới Chúc phủ cầu hôn, cũng không hỏi nàng tiểu thư họ Chúc là người thế nào. Chẳng lẽ là…hắn không biết gì tới hôn sự này sao? Trong lúc đang suy nghĩ, nàng vô tình ngẩng đầu lên, phát hiện Mã Văn Tài nhìn mình, liền mở miệng hỏi:
“Nghe nói Văn Tài huynh mấy ngày trước mới đính hôn mà bây giờ lại chạy tới trường Sùng La. Tại hạ nhẩm tính, đi chuyến này ít nhất cũng mất ba năm, vậy tiểu nương tử ở nhà phải làm sao?”
Hôn sự?
Lương Sơn Bá tròn mắt nhìn Mã Văn Tài, chỉ thấy người kia phi thường bối rối, vì thế nghĩ một lát, cười nói: “Nhân duyên trời định. Nếu là có duyên, cho dù là ba năm hay mười năm thì có ngại gì?”
Chúc Tiểu Anh gật đầu lia lịa, miệng luôn mồm nói phải, trong lòng lại hiểu rõ vẻ mặt vừa rồi của Mã Văn Tài có nghĩa là hắn đã biết chuyện đính hôn kia. Nói cách khác, vừa nghe nói hôn thê phải xa xứ đi học thêm thêu thùa, hắn liền không chút nào lo lắng mà vui vẻ hăm hở đi tìm Lương Sơn Bá. Người này, quả thực là thâm tình hiếm có, quyết tâm tìm bằng được tình lang.
Thôi thôi, Mã Văn Tài cũng đâu có sai, hắn chẳng qua chỉ là yêu quá thôi mà. Sau này nàng và hắn từ “tình cầm sắt đổi ra cầm kì” cũng tốt. Bởi vậy, Chúc Tiểu Anh trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, từ nay về sau không bao giờ nhắc tới chuyện đính hôn nữa, để tránh cho hai bên phải xấu hổ.
* Đem tình cầm sắt đổi ra cầm kì: câu này mình lấy trong truyện Kiều, ý là chuyển từ tình vợ chồng sang tình bạn bè.
Mã Văn Tài rất muốn mở miệng hỏi Chúc Anh Đài vì sao nàng lại trốn đi, nàng không muốn thành thân với ta sao? Thế nhưng, giờ phút này, thân phận của hắn lại không cho phép hắn làm điều đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.