Chương 23
Liễu Mộc Đào
01/03/2016
Đêm đen tối mịt, trạm dịch bị lửa thiêu gần như sạch sẽ, bởi vậy lửa cũng không còn bốc cao như trước.
Phải nói là vô cùng may mắn khi Mã Văn Tài từ nhỏ đã quen phóng hỏa, cho nên chỗ nào có thể phóng hắn đều phóng cả, động tác nhanh nhẹn vô cùng, khiến đám thổ phỉ còn chưa kịp dùng thuốc mê với đám tôi tớ đã phải bỏ chạy, tất cả những người còn sống đều trốn thoát an toàn.
Lửa lớn làm kinh động tới người dân trong các thôn xóm xung quanh. Ai nấy đều chạy ra khỏi nhà đi xem, nghe nói còn có người ở cách đó mười dặm cũng không quản trèo đèo lội suối tới tận nơi để nhìn.
Mã Văn Tài cẩn thận đặt Chúc Tiểu Anh ngồi xuống một tảng đá sạch sẽ bên cạnh gốc lan. Đang muốn kiểm tra vết thương trên chân của nàng, thì vừa khéo một đoàn ngựa theo đường núi chạy tới. Người tới tất cả đều mặc quan phục chỉnh tề, hẳn là người của các trạm dịch lân cận tới tìm hiểu chuyện xảy ra.
Chúc Tiểu Anh đêm nay bị kinh hãi nhiều lần, vừa nghe thấy tiếng vó ngựa lại giật mình thon thót. Mã Văn Tài vỗ vai nàng, ý bảo không phải sợ, sau đó vạn phần lưu luyến buông tay ra. Hắn đứng lên nhìn về đám người kia, trong mắt tràn ngập bất mãn đối với việc bọn họ phá hỏng thế giới hai người giữa hắn và Chúc Anh Đài.
“Vị tiểu huynh đệ này…Xin hỏi…”
Nhóm quan viên chạy tới phát hiện ra Mã Văn Tài thân mang quan phục của trạm dịch, liền lập tức chạy qua dò hỏi tình huống. Không ngờ bọn họ vừa tới nơi, vị công tử tuấn tú này đã nhào ra, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt kinh hoàng run rẩy nói: “Bằng hữu của chúng ta…hắn còn đang ở trong trạm dịch…hắn là…là con trai Thái Thú Hàng Châu…mau cứu…cứu hắn!”
Người đứng đầu đám quan viên vừa nghe tới ba chữ “con Thái Thú”, vẻ mặt lập tức vô cùng nghiêm túc.
Mà đúng lúc này, Mã Văn Tài nhìn thấy Lương Sơn Bá tay cầm trường kiếm từ trong biển lửa lao ra. Người kia hình như cũng thấy hắn và Chúc Anh Đài, vì vậy định chạy tới.
Mã Văn Tài đột nhiên nảy ra một ý, vội vàng vươn tay ra, miệng liến thoắng: “Hắn! Chính là hắn…Hắn ra rồi…các ngươi mau…mau xem hắn có bị thương không!”
Mã Văn Tài tỏ ra vô cùng kích động, mắt hàm chứa lệ, tựa hồ là nếu bản thân không phải đã kiệt sức thì nhất định sẽ lao ra.
Đám quan viên thấy Lương Sơn Bá cầm kiếm, khí phách hơn người, lập tức tin tưởng hắn chính là con trai của Thái Thú Hàng Châu. Đoàn người không còn chút do dự nào, vội vàng lao nhanh tới, chỉ sợ nếu lỡ chậm chân thì sẽ đánh mất cơ hội được thăng chức trong tương lai.
Vì thế, bên gốc lan, chỉ còn lại Mã Văn Tài và Chúc Tiểu Anh.
Vì thế, dưới ánh trăng cao, hai người nhìn nhau, gốc lan biến thành cầu Hỉ Thước.
Vì thế, Mã Văn Tài mỉm cười, cúi người xuống, nắm lấy mắt cá bị trẹo của Chúc Tiểu Anh, dịu dàng hỏi: “Đau không?”
Chúc Tiểu Anh cắn cắn môi, nàng nghĩ nàng hiểu ý định của Mã Văn Tài, nhưng mà, hắn là gay a…Rốt cục, nàng vẫn cố lấy hết dũng khí, mở miệng nói: “Lương huynh, ngươi mau đi xem Văn Tài huynh có sao không đi, ta không quan trọng đâu.” Nói xong, Chúc Tiểu Anh còn dùng ánh mắt thành khẩn cổ vũ nhìn về phía Mã Văn Tài.
Mã Văn Tài sửng sốt, ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy Chúc Anh Đài hai mắt ôn hòa, giọng nói nhẹ nhàng, đột nhiên Mã Văn Tài cảm thấy…lòng đau như cắt.
Nàng sao lại lo lắng cho Lương Sơn Bá chứ!
Lại nói tới Lương Sơn Bá, sau khi từ cửa trạm dịch đi ra, hắn vừa thoáng nhìn đã thấy Mã Văn Tài đang ôm Chúc Anh Đài ngồi trên tảng đá. Biết được hai người họ không sao, trong lòng Lương Sơn Bá cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Nhưng cũng ngay lập tức, hắn cảm thấy có chút không vui, nhìn hai cái bóng quấn quít dưới trăng vô cùng không vừa mắt, thầm nghĩ muốn chạy nhanh tới, kéo Mã Văn Tài ra xa.
Hắn không rõ tại sao mình lại nghĩ như vậy, cuối cùng chỉ có thể lấy cớ là, cô nam quả nữ trốn trong góc tối sẽ làm tổn hại đến danh dự tiểu thư khuê các của Chúc Anh Đài. Đúng, hắn là vì chính nghĩa mới muốn làm vậy. Tìm cớ xong, Lương Sơn Bá càng bước nhanh hơn.
Không ngờ hắn còn chưa kịp tới nơi đã bị một đám quan viên vây lấy. Bọn chúng không ngừng hỏi, nào là “Thái Thú công tử không sao chứ”, “Thái Thú công tử, chuyện gì đã xảy ra vậy”, “Thái Thú công tử, tại sao đang yên đang lành trạm dịch lại bốc cháy” khiến cho hắn phiền lòng vô cùng. Nhưng cũng còn cách nào khác đâu, đành phải trả lời bọn họ mấy câu, sau đó dùng danh nghĩa con trai Thái Thú mà chỉ huy mọi người kiểm kê thương vong và mất mát.
Nhìn phía bên kia, Mã Văn Tài thanh thản cùng ngắm trăng với Chúc Anh Đài, lại còn không biết lấy đâu ra một bầu rượu, hai người cùng đối ẩm dưới trăng.
Lương Sơn Bá trong lòng càng thêm bực bội.
Thư đồng Tứ Cửu luôn đi theo Lương Sơn Bá nãy giờ, đột nhiên cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua, không khỏi hắt xì mấy cái, lại nhìn công tử nhà mình, phát hiện tối nay công tử tươi cười rất nhiều. Hơn nữa, ánh mắt công tử nhìn Chúc công tử vô cùng dịu dàng, chứa chan tình ý. Thậm chí kinh khủng hơn là, lúc quan viên ở Ngô Quận báo cáo tình trạng tổn thất và mức ngân lượng phải bồi thường, công tử hoàn toàn không thèm quan tâm xem xét đúng sai thế nào. Tóm lại là, so với bình thường thì vạn phần khác thường.
Lấy cớ là uống rượu để quên sợ, Mã Văn Tài dụ Chúc Anh Đài uống thêm hai ly rượu. Sau đó, hai người sóng vai quỳ gối trước nhành lan, mỗi người ngắt lấy ba lá cỏ đuôi chó, vái lạy thiên địa ba vái, trong miệng lẩm bẩm —
Mã Văn Tài: “Ta, Lương Sơn Bá.”
Chúc Tiểu Anh: “Ta, Chúc Anh Đài.”
Mã Văn Tài: “Hôm nay tại đây kết bái huynh đệ. Từ nay về sau có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng.”
Chúc Tiểu Anh: “Có đồ cùng mặc, có cơm cùng ăn.”
Mã Văn Tài: “Anh Đài, ngươi phải nói là tuy không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm.”
Chúc Tiểu Anh: “Lương huynh, yên tâm đi, ngươi nếu xảy ra chuyện không hay, ta nhất định sẽ đi viếng mộ ngươi, còn thay ngươi chăm sóc cha mẹ vợ con! Ừm, ngày lễ tết sẽ mua thêm một bộ bát đũa, để ngươi dưới mồ không cảm thấy cô độc!”
Mã Văn Tài: “…”
Hai người trao đổi ngày sinh tháng để, sau đó lại quay mặt đối diện nhau lạy một cái, hoàn thành kết nghĩa kim lan.
“Lương huynh —-” Chúc Tiểu Anh chắp tay.
“Hiền đệ —” Mã Văn Tài đáp lễ.
Nhành lan nhỏ xinh, xin minh chứng cho tình yêu của ta với Anh Đài.
“Lương huynh!” Chúc Tiểu Anh vỗ vai Mã Văn Tài, “Về sau chúng ta chính là huynh đệ, huynh có tâm sự gì nhất định phải nói với ta. Nếu có thể giúp được, tiểu đệ quyết không chối từ!” Chúc Tiểu Anh nháy mắt tỏ ý thấu hiểu. Aizz, tình đoạn tụ ở cổ đại thực sự có mấy ai tri kỷ để thông cảm chứ.
“Hiền đệ, từ nay về sau ngươi chính là tay chân của ta. Hai người chúng ta nhất định sẽ nương tựa vào nhau!” Mã Văn Tài cầm chặt tay Chúc Tiểu Anh, “Người đời hiểm ác, cần phải nhìn rõ ai thân ai sơ, đừng để bị người xa lạ mê hoặc!” Mã Văn Tài trong lời nói cũng mang theo ám chỉ.
Lúc này, mặt trời từ đằng Đông dâng lên, kéo bóng của hai người đổ dài trên mặt đất. Mà lại một lần nữa, âm thanh vó ngựa vang lên lại đánh vỡ thế giới của hai người
Lương Sơn Bá ngồi trong xe ngựa, vén mành lên liếc mắt nhìn nơi bàn tay của Mã Văn Tài nắm lấy tay Chúc Tiểu Anh, dùng đốt ngón tay gõ gõ bệ khung cửa: “Khụ, lên xe.”
Phải nói là vô cùng may mắn khi Mã Văn Tài từ nhỏ đã quen phóng hỏa, cho nên chỗ nào có thể phóng hắn đều phóng cả, động tác nhanh nhẹn vô cùng, khiến đám thổ phỉ còn chưa kịp dùng thuốc mê với đám tôi tớ đã phải bỏ chạy, tất cả những người còn sống đều trốn thoát an toàn.
Lửa lớn làm kinh động tới người dân trong các thôn xóm xung quanh. Ai nấy đều chạy ra khỏi nhà đi xem, nghe nói còn có người ở cách đó mười dặm cũng không quản trèo đèo lội suối tới tận nơi để nhìn.
Mã Văn Tài cẩn thận đặt Chúc Tiểu Anh ngồi xuống một tảng đá sạch sẽ bên cạnh gốc lan. Đang muốn kiểm tra vết thương trên chân của nàng, thì vừa khéo một đoàn ngựa theo đường núi chạy tới. Người tới tất cả đều mặc quan phục chỉnh tề, hẳn là người của các trạm dịch lân cận tới tìm hiểu chuyện xảy ra.
Chúc Tiểu Anh đêm nay bị kinh hãi nhiều lần, vừa nghe thấy tiếng vó ngựa lại giật mình thon thót. Mã Văn Tài vỗ vai nàng, ý bảo không phải sợ, sau đó vạn phần lưu luyến buông tay ra. Hắn đứng lên nhìn về đám người kia, trong mắt tràn ngập bất mãn đối với việc bọn họ phá hỏng thế giới hai người giữa hắn và Chúc Anh Đài.
“Vị tiểu huynh đệ này…Xin hỏi…”
Nhóm quan viên chạy tới phát hiện ra Mã Văn Tài thân mang quan phục của trạm dịch, liền lập tức chạy qua dò hỏi tình huống. Không ngờ bọn họ vừa tới nơi, vị công tử tuấn tú này đã nhào ra, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt kinh hoàng run rẩy nói: “Bằng hữu của chúng ta…hắn còn đang ở trong trạm dịch…hắn là…là con trai Thái Thú Hàng Châu…mau cứu…cứu hắn!”
Người đứng đầu đám quan viên vừa nghe tới ba chữ “con Thái Thú”, vẻ mặt lập tức vô cùng nghiêm túc.
Mà đúng lúc này, Mã Văn Tài nhìn thấy Lương Sơn Bá tay cầm trường kiếm từ trong biển lửa lao ra. Người kia hình như cũng thấy hắn và Chúc Anh Đài, vì vậy định chạy tới.
Mã Văn Tài đột nhiên nảy ra một ý, vội vàng vươn tay ra, miệng liến thoắng: “Hắn! Chính là hắn…Hắn ra rồi…các ngươi mau…mau xem hắn có bị thương không!”
Mã Văn Tài tỏ ra vô cùng kích động, mắt hàm chứa lệ, tựa hồ là nếu bản thân không phải đã kiệt sức thì nhất định sẽ lao ra.
Đám quan viên thấy Lương Sơn Bá cầm kiếm, khí phách hơn người, lập tức tin tưởng hắn chính là con trai của Thái Thú Hàng Châu. Đoàn người không còn chút do dự nào, vội vàng lao nhanh tới, chỉ sợ nếu lỡ chậm chân thì sẽ đánh mất cơ hội được thăng chức trong tương lai.
Vì thế, bên gốc lan, chỉ còn lại Mã Văn Tài và Chúc Tiểu Anh.
Vì thế, dưới ánh trăng cao, hai người nhìn nhau, gốc lan biến thành cầu Hỉ Thước.
Vì thế, Mã Văn Tài mỉm cười, cúi người xuống, nắm lấy mắt cá bị trẹo của Chúc Tiểu Anh, dịu dàng hỏi: “Đau không?”
Chúc Tiểu Anh cắn cắn môi, nàng nghĩ nàng hiểu ý định của Mã Văn Tài, nhưng mà, hắn là gay a…Rốt cục, nàng vẫn cố lấy hết dũng khí, mở miệng nói: “Lương huynh, ngươi mau đi xem Văn Tài huynh có sao không đi, ta không quan trọng đâu.” Nói xong, Chúc Tiểu Anh còn dùng ánh mắt thành khẩn cổ vũ nhìn về phía Mã Văn Tài.
Mã Văn Tài sửng sốt, ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy Chúc Anh Đài hai mắt ôn hòa, giọng nói nhẹ nhàng, đột nhiên Mã Văn Tài cảm thấy…lòng đau như cắt.
Nàng sao lại lo lắng cho Lương Sơn Bá chứ!
Lại nói tới Lương Sơn Bá, sau khi từ cửa trạm dịch đi ra, hắn vừa thoáng nhìn đã thấy Mã Văn Tài đang ôm Chúc Anh Đài ngồi trên tảng đá. Biết được hai người họ không sao, trong lòng Lương Sơn Bá cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Nhưng cũng ngay lập tức, hắn cảm thấy có chút không vui, nhìn hai cái bóng quấn quít dưới trăng vô cùng không vừa mắt, thầm nghĩ muốn chạy nhanh tới, kéo Mã Văn Tài ra xa.
Hắn không rõ tại sao mình lại nghĩ như vậy, cuối cùng chỉ có thể lấy cớ là, cô nam quả nữ trốn trong góc tối sẽ làm tổn hại đến danh dự tiểu thư khuê các của Chúc Anh Đài. Đúng, hắn là vì chính nghĩa mới muốn làm vậy. Tìm cớ xong, Lương Sơn Bá càng bước nhanh hơn.
Không ngờ hắn còn chưa kịp tới nơi đã bị một đám quan viên vây lấy. Bọn chúng không ngừng hỏi, nào là “Thái Thú công tử không sao chứ”, “Thái Thú công tử, chuyện gì đã xảy ra vậy”, “Thái Thú công tử, tại sao đang yên đang lành trạm dịch lại bốc cháy” khiến cho hắn phiền lòng vô cùng. Nhưng cũng còn cách nào khác đâu, đành phải trả lời bọn họ mấy câu, sau đó dùng danh nghĩa con trai Thái Thú mà chỉ huy mọi người kiểm kê thương vong và mất mát.
Nhìn phía bên kia, Mã Văn Tài thanh thản cùng ngắm trăng với Chúc Anh Đài, lại còn không biết lấy đâu ra một bầu rượu, hai người cùng đối ẩm dưới trăng.
Lương Sơn Bá trong lòng càng thêm bực bội.
Thư đồng Tứ Cửu luôn đi theo Lương Sơn Bá nãy giờ, đột nhiên cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua, không khỏi hắt xì mấy cái, lại nhìn công tử nhà mình, phát hiện tối nay công tử tươi cười rất nhiều. Hơn nữa, ánh mắt công tử nhìn Chúc công tử vô cùng dịu dàng, chứa chan tình ý. Thậm chí kinh khủng hơn là, lúc quan viên ở Ngô Quận báo cáo tình trạng tổn thất và mức ngân lượng phải bồi thường, công tử hoàn toàn không thèm quan tâm xem xét đúng sai thế nào. Tóm lại là, so với bình thường thì vạn phần khác thường.
Lấy cớ là uống rượu để quên sợ, Mã Văn Tài dụ Chúc Anh Đài uống thêm hai ly rượu. Sau đó, hai người sóng vai quỳ gối trước nhành lan, mỗi người ngắt lấy ba lá cỏ đuôi chó, vái lạy thiên địa ba vái, trong miệng lẩm bẩm —
Mã Văn Tài: “Ta, Lương Sơn Bá.”
Chúc Tiểu Anh: “Ta, Chúc Anh Đài.”
Mã Văn Tài: “Hôm nay tại đây kết bái huynh đệ. Từ nay về sau có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng.”
Chúc Tiểu Anh: “Có đồ cùng mặc, có cơm cùng ăn.”
Mã Văn Tài: “Anh Đài, ngươi phải nói là tuy không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm.”
Chúc Tiểu Anh: “Lương huynh, yên tâm đi, ngươi nếu xảy ra chuyện không hay, ta nhất định sẽ đi viếng mộ ngươi, còn thay ngươi chăm sóc cha mẹ vợ con! Ừm, ngày lễ tết sẽ mua thêm một bộ bát đũa, để ngươi dưới mồ không cảm thấy cô độc!”
Mã Văn Tài: “…”
Hai người trao đổi ngày sinh tháng để, sau đó lại quay mặt đối diện nhau lạy một cái, hoàn thành kết nghĩa kim lan.
“Lương huynh —-” Chúc Tiểu Anh chắp tay.
“Hiền đệ —” Mã Văn Tài đáp lễ.
Nhành lan nhỏ xinh, xin minh chứng cho tình yêu của ta với Anh Đài.
“Lương huynh!” Chúc Tiểu Anh vỗ vai Mã Văn Tài, “Về sau chúng ta chính là huynh đệ, huynh có tâm sự gì nhất định phải nói với ta. Nếu có thể giúp được, tiểu đệ quyết không chối từ!” Chúc Tiểu Anh nháy mắt tỏ ý thấu hiểu. Aizz, tình đoạn tụ ở cổ đại thực sự có mấy ai tri kỷ để thông cảm chứ.
“Hiền đệ, từ nay về sau ngươi chính là tay chân của ta. Hai người chúng ta nhất định sẽ nương tựa vào nhau!” Mã Văn Tài cầm chặt tay Chúc Tiểu Anh, “Người đời hiểm ác, cần phải nhìn rõ ai thân ai sơ, đừng để bị người xa lạ mê hoặc!” Mã Văn Tài trong lời nói cũng mang theo ám chỉ.
Lúc này, mặt trời từ đằng Đông dâng lên, kéo bóng của hai người đổ dài trên mặt đất. Mà lại một lần nữa, âm thanh vó ngựa vang lên lại đánh vỡ thế giới của hai người
Lương Sơn Bá ngồi trong xe ngựa, vén mành lên liếc mắt nhìn nơi bàn tay của Mã Văn Tài nắm lấy tay Chúc Tiểu Anh, dùng đốt ngón tay gõ gõ bệ khung cửa: “Khụ, lên xe.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.