Chương 25
Liễu Mộc Đào
01/03/2016
Ở ngoại ô huyện Bái
có một trạm dịch, diện tích không lớn, lại ở nơi xa xôi hẻo lánh, không
được quan phủ địa phương quan tâm cử người thường xuyên bảo vệ. Chính vì lẽ đó mà không một ai hay biết, nơi này đã sớm bị sơn tặc chiếm giữ.
Tất cả những quan viên ở nơi này đều bị sơn tặc giết chết, sau đó lóc ra từng miếng thịt nhét vào giữa những kẽ hở của vách tường.
Đám thổ phỉ đó, để che giấu mùi thịt thối, đã cho đốt hương liệu ở tất cả các phòng trong trạm dịch. Mùi hương liệu đó vừa ngọt vừa nồng, qua năm năm tháng tháng đã ướp vào từng thớ thịt, đến mức gió thổi qua bao lâu cũng không bay mùi.
Những lữ khách ghé ngang trạm dịch này, ban đầu họ đều cảm thấy trong không gian có một mùi vô cùng quen thuộc nhưng lại không nói rõ được là mùi gì. Mãi cho đến đêm khuya tỉnh giấc, nghe thấy tiếng chất lỏng tí tách chảy xuống nền nhà, mới phát hiện bản thân đã đầu lìa khỏi cổ, chỉ còn thấy trước mắt một mảng màu đỏ tươi.
Bấy giờ, họ mới tỉnh ngộ, phát hiện ra mùi vị ngọt nồng kia, chính là mùi của máu…
Tất cả những người sống bước chân vào trạm dịch này, không ai bước ra được. Mà những người chết tại đây, đều khát vọng được rời khỏi nơi này để tiếp tục hành trình của mình.
Một ngày nọ, có một vị thư sinh xuất hiện. Vị thư sinh này ghé trạm dịch để ăn một bát mỳ thịt bò và uống một ít rượu trắng. Thịt bò rất thơm, rượu cũng rất ngọt. Thế nhưng, tên tiểu nhị lau bàn lại luôn im lặng không nói chuyện. Thư sinh đem tiền đặt lên bàn cũng không có người tới lấy. Lạ nhất là khi về phòng nằm lên giường, lại văng vẳng nghe tiếng khóc nỉ non.
Người thư sinh cảm thấy khó chịu trong người, liền quyết định rời giường đi nhà xí. Vừa ra ngoài hành lang, cậu ta nhác thấy bóng tiểu nhị, định tiến lên chào hỏi thì phát hiện chân mình bị một thứ gì đó nắm chặt không buông! Thư sinh kia giật nảy mình, vội vàng soi đèn cúi xuống nhìn, lập tức sợ tới mức thét lên một tiếng! Nguyên nhân là bởi người đang nắm chân hắn, khuôn mặt thanh tú vô cùng quen thuộc, chính là gương mặt của tiểu nhị kia.
Tiếng thét của thư sinh khiến người đứng trước mặt cậu chú ý tới, tiểu nhị kia chậm rãi quay đầu lại…hé ra một khuôn mặt phẳng lì trắng toát…
Thư sinh sợ tới mức kêu la liên tục, vội vàng chạy xuống dưới lầu ra phòng để ngựa, sau đó quất ngựa chạy thẳng!
Cậu ta chạy mãi chạy mãi, có lẽ phải tới mấy chục dặm đường mới dám thở hắt ra.
Đúng lúc này, lại nghe có tiếng âm u từ phía sau vọng tới: “Đi chậm một chút, chúng ta không đuổi kịp…”
“A a a a a ! ! !”
Chúc Tiểu Anh hét lên, vừa định nhào vào lòng của Mã Văn Tài thì Lương Sơn Bá, không biết tỉnh dậy từ khi nào, nhanh tay lẹ mắt kéo Mã Văn Tài sang phía mình, khiến Chúc Tiểu Anh chỉ ôm được một khoảng không.
Mắt thấy sắp được mỹ nhân chủ động ôm ấp lại bị bằng hữu tốt phá hỏng, Mã Văn Tài vô cùng tức giận, nhe răng trợn mắt nhìn Lương Sơn Bá.
Lương Sơn Bá chỉ đơn giản nhíu mày, cười nhạt:
“Sơn Bá, chuyện xưa này không tệ, ngươi nghĩ sẽ đặt tên là gì chưa?”
Mã Văn Tài sửng sốt, nhưng lập tức hiểu ý của Lương Sơn Bá, vẻ mặt cũng từ phẫn nộ chuyển sang hưng phấn, “Thế nào, ngươi nghĩ chúng ta có thể đem nó đi bán sao?”
Lương Sơn Bá gật gật đầu khen ngợi: “Cấu tứ không tồi. Nhưng ta cảm thấy có thể thêm một chút tình tiết ở phía trước. Ví dụ như nữ quỷ xinh đẹp lẳng lơ quyến rũ thư sinh, Sơn Bá thấy có được không?”
Mã Văn Tài nghe xong, hơi trầm tư một lát, sau đó liền hớn hở nói: “Đề nghị rất hay! Sau đó có thể thêm một đoạn giường chiếu lúc thư sinh ở trong phòng ở trạm dịch.”
“Ừm, tốt nhất là chuyển hẳn thành nữ quỷ sinh lòng yêu thư sinh, vì cứu thư sinh mà mất hồn mất vía linh ta linh tinh. Những tình tiết như vậy rất được các thiên kim tiểu thư ưa chuộng.” Lương Sơn Bá bổ sung.
“Vậy đặt tên truyện là…Dịch quỷ. Ngươi thấy được không?” Mã Văn Tài giương mắt nhìn Lương Sơn Bá.
“Ừm…Không bằng gọi là Thiến nữ u hồn, thế nào?”
“Rất hay!” Mã Văn Tài cười toe toét, “Rất câu khách!”
“Cứ quyết định như vậy đi, trong vòng ba tháng có kịp giao bản thảo không?”
“Không thành vấn đề!” Mã Văn Tài nóng lòng muốn thử sức.
“Được, ta chờ tin tốt của ngươi!” Lương Sơn Bá tươi cười ấm áp như gió xuân.
Hai người rót một ly rượu, sau đó cùng uống. Trong mắt cả hai đều lóe lên vui sướng, miên man mơ đến giấc mơ sách bán chạy.
Vốn bị chuyện xưa dọa sợ tới mức chân tay lạnh ngắt, sau đó lại bị hắt hủi, Chúc Tiểu Anh nước mắt nghẹn ngào: ô ô ô, ta không bao giờ muốn gặp hai nam nhân này nữa…Khinh bỉ bọn họ!
Chạng vạng hôm đó, cuối cùng đoàn người ngựa của Chúc Tiểu Anh cũng đến được trường Sùng La.
Trường tọa lạc ở dưới chân núi Sùng La, bốn phía non xanh nước biếc.
Bước qua cầu đá nhỏ, Chúc Tiểu Anh liền thấy rất nhiều thư sinh nho nhã mặc đồng phục chỉnh tề. Có người đánh đàn, có kẻ ngâm thơ, gió nhẹ mơn man thổi bay làn tóc xõa, lặng lẽ lướt qua những người đang suy tư mà nhíu chặt hàng mi. Những người này, hoặc gương mặt còn phảng phất nét ngây thơ non trẻ, hoặc phong lưu phóng khoáng không thể kiềm chế, hoặc là loại trầm ổn bình tĩnh đáng tin cậy.
Chúc Tiểu Anh bị chốn học đường của nghìn năm trước làm cho kinh ngạc không nói nổi nên lời.
Đúng lúc này, đột nhiên, một thanh âm vô cùng dễ nghe từ phía sau nàng vang lên:
“Vị huynh đài này là muốn nhập học sao?”
Chúc Tiểu Anh quay đầu lại, nhìn thấy người vừa mở miệng, há hốc mồm.
Nàng đột nhiên nhớ tới, trước khi rời nhà đi, mẫu thân đại nhân đã nói với nàng một câu. Chính bởi câu nói này mà nàng đã vứt bỏ nỗi sợ Lương Chúc, tình nguyện giả trai đến trường đọc sách.
Chúc phu nhân nói —-
Trường Sùng La, người đẹp lắm tiền, thừa dịp này cứ vui chơi thỏa thích đi.
Chúc Tiểu Anh kích động, nàng muốn bám đùi đại gia công tử, nàng muốn gả chồng giàu đẹp trai!
Mà cùng lúc đó, Mã Văn Tài không hề hay biết, từ Ngô Quận đã chuyển tới phủ Thái Thú ở Hàng Châu một xấp giấy rất dày, chọc cho lão Thái Thú giận điên người, miệng không ngớt chửi mắng con trai bất hiếu. Vừa mới ra khỏi cửa mấy ngày đã phóng hỏa thiêu trạm dịch của triều đình! Quả nhiên là tính xấu không đổi mà!
Tức giận một lát, ông liền sai người gọi tiểu thư đồng A Liễu tới, bảo nó mau chóng chạy tới trường Sùng La báo cho thằng nghịch tử kia là ba năm học ở trường, đừng có mơ nhận được nửa xu từ phủ Thái Thú! Tự sinh tự diệt đi!
Tất cả những quan viên ở nơi này đều bị sơn tặc giết chết, sau đó lóc ra từng miếng thịt nhét vào giữa những kẽ hở của vách tường.
Đám thổ phỉ đó, để che giấu mùi thịt thối, đã cho đốt hương liệu ở tất cả các phòng trong trạm dịch. Mùi hương liệu đó vừa ngọt vừa nồng, qua năm năm tháng tháng đã ướp vào từng thớ thịt, đến mức gió thổi qua bao lâu cũng không bay mùi.
Những lữ khách ghé ngang trạm dịch này, ban đầu họ đều cảm thấy trong không gian có một mùi vô cùng quen thuộc nhưng lại không nói rõ được là mùi gì. Mãi cho đến đêm khuya tỉnh giấc, nghe thấy tiếng chất lỏng tí tách chảy xuống nền nhà, mới phát hiện bản thân đã đầu lìa khỏi cổ, chỉ còn thấy trước mắt một mảng màu đỏ tươi.
Bấy giờ, họ mới tỉnh ngộ, phát hiện ra mùi vị ngọt nồng kia, chính là mùi của máu…
Tất cả những người sống bước chân vào trạm dịch này, không ai bước ra được. Mà những người chết tại đây, đều khát vọng được rời khỏi nơi này để tiếp tục hành trình của mình.
Một ngày nọ, có một vị thư sinh xuất hiện. Vị thư sinh này ghé trạm dịch để ăn một bát mỳ thịt bò và uống một ít rượu trắng. Thịt bò rất thơm, rượu cũng rất ngọt. Thế nhưng, tên tiểu nhị lau bàn lại luôn im lặng không nói chuyện. Thư sinh đem tiền đặt lên bàn cũng không có người tới lấy. Lạ nhất là khi về phòng nằm lên giường, lại văng vẳng nghe tiếng khóc nỉ non.
Người thư sinh cảm thấy khó chịu trong người, liền quyết định rời giường đi nhà xí. Vừa ra ngoài hành lang, cậu ta nhác thấy bóng tiểu nhị, định tiến lên chào hỏi thì phát hiện chân mình bị một thứ gì đó nắm chặt không buông! Thư sinh kia giật nảy mình, vội vàng soi đèn cúi xuống nhìn, lập tức sợ tới mức thét lên một tiếng! Nguyên nhân là bởi người đang nắm chân hắn, khuôn mặt thanh tú vô cùng quen thuộc, chính là gương mặt của tiểu nhị kia.
Tiếng thét của thư sinh khiến người đứng trước mặt cậu chú ý tới, tiểu nhị kia chậm rãi quay đầu lại…hé ra một khuôn mặt phẳng lì trắng toát…
Thư sinh sợ tới mức kêu la liên tục, vội vàng chạy xuống dưới lầu ra phòng để ngựa, sau đó quất ngựa chạy thẳng!
Cậu ta chạy mãi chạy mãi, có lẽ phải tới mấy chục dặm đường mới dám thở hắt ra.
Đúng lúc này, lại nghe có tiếng âm u từ phía sau vọng tới: “Đi chậm một chút, chúng ta không đuổi kịp…”
“A a a a a ! ! !”
Chúc Tiểu Anh hét lên, vừa định nhào vào lòng của Mã Văn Tài thì Lương Sơn Bá, không biết tỉnh dậy từ khi nào, nhanh tay lẹ mắt kéo Mã Văn Tài sang phía mình, khiến Chúc Tiểu Anh chỉ ôm được một khoảng không.
Mắt thấy sắp được mỹ nhân chủ động ôm ấp lại bị bằng hữu tốt phá hỏng, Mã Văn Tài vô cùng tức giận, nhe răng trợn mắt nhìn Lương Sơn Bá.
Lương Sơn Bá chỉ đơn giản nhíu mày, cười nhạt:
“Sơn Bá, chuyện xưa này không tệ, ngươi nghĩ sẽ đặt tên là gì chưa?”
Mã Văn Tài sửng sốt, nhưng lập tức hiểu ý của Lương Sơn Bá, vẻ mặt cũng từ phẫn nộ chuyển sang hưng phấn, “Thế nào, ngươi nghĩ chúng ta có thể đem nó đi bán sao?”
Lương Sơn Bá gật gật đầu khen ngợi: “Cấu tứ không tồi. Nhưng ta cảm thấy có thể thêm một chút tình tiết ở phía trước. Ví dụ như nữ quỷ xinh đẹp lẳng lơ quyến rũ thư sinh, Sơn Bá thấy có được không?”
Mã Văn Tài nghe xong, hơi trầm tư một lát, sau đó liền hớn hở nói: “Đề nghị rất hay! Sau đó có thể thêm một đoạn giường chiếu lúc thư sinh ở trong phòng ở trạm dịch.”
“Ừm, tốt nhất là chuyển hẳn thành nữ quỷ sinh lòng yêu thư sinh, vì cứu thư sinh mà mất hồn mất vía linh ta linh tinh. Những tình tiết như vậy rất được các thiên kim tiểu thư ưa chuộng.” Lương Sơn Bá bổ sung.
“Vậy đặt tên truyện là…Dịch quỷ. Ngươi thấy được không?” Mã Văn Tài giương mắt nhìn Lương Sơn Bá.
“Ừm…Không bằng gọi là Thiến nữ u hồn, thế nào?”
“Rất hay!” Mã Văn Tài cười toe toét, “Rất câu khách!”
“Cứ quyết định như vậy đi, trong vòng ba tháng có kịp giao bản thảo không?”
“Không thành vấn đề!” Mã Văn Tài nóng lòng muốn thử sức.
“Được, ta chờ tin tốt của ngươi!” Lương Sơn Bá tươi cười ấm áp như gió xuân.
Hai người rót một ly rượu, sau đó cùng uống. Trong mắt cả hai đều lóe lên vui sướng, miên man mơ đến giấc mơ sách bán chạy.
Vốn bị chuyện xưa dọa sợ tới mức chân tay lạnh ngắt, sau đó lại bị hắt hủi, Chúc Tiểu Anh nước mắt nghẹn ngào: ô ô ô, ta không bao giờ muốn gặp hai nam nhân này nữa…Khinh bỉ bọn họ!
Chạng vạng hôm đó, cuối cùng đoàn người ngựa của Chúc Tiểu Anh cũng đến được trường Sùng La.
Trường tọa lạc ở dưới chân núi Sùng La, bốn phía non xanh nước biếc.
Bước qua cầu đá nhỏ, Chúc Tiểu Anh liền thấy rất nhiều thư sinh nho nhã mặc đồng phục chỉnh tề. Có người đánh đàn, có kẻ ngâm thơ, gió nhẹ mơn man thổi bay làn tóc xõa, lặng lẽ lướt qua những người đang suy tư mà nhíu chặt hàng mi. Những người này, hoặc gương mặt còn phảng phất nét ngây thơ non trẻ, hoặc phong lưu phóng khoáng không thể kiềm chế, hoặc là loại trầm ổn bình tĩnh đáng tin cậy.
Chúc Tiểu Anh bị chốn học đường của nghìn năm trước làm cho kinh ngạc không nói nổi nên lời.
Đúng lúc này, đột nhiên, một thanh âm vô cùng dễ nghe từ phía sau nàng vang lên:
“Vị huynh đài này là muốn nhập học sao?”
Chúc Tiểu Anh quay đầu lại, nhìn thấy người vừa mở miệng, há hốc mồm.
Nàng đột nhiên nhớ tới, trước khi rời nhà đi, mẫu thân đại nhân đã nói với nàng một câu. Chính bởi câu nói này mà nàng đã vứt bỏ nỗi sợ Lương Chúc, tình nguyện giả trai đến trường đọc sách.
Chúc phu nhân nói —-
Trường Sùng La, người đẹp lắm tiền, thừa dịp này cứ vui chơi thỏa thích đi.
Chúc Tiểu Anh kích động, nàng muốn bám đùi đại gia công tử, nàng muốn gả chồng giàu đẹp trai!
Mà cùng lúc đó, Mã Văn Tài không hề hay biết, từ Ngô Quận đã chuyển tới phủ Thái Thú ở Hàng Châu một xấp giấy rất dày, chọc cho lão Thái Thú giận điên người, miệng không ngớt chửi mắng con trai bất hiếu. Vừa mới ra khỏi cửa mấy ngày đã phóng hỏa thiêu trạm dịch của triều đình! Quả nhiên là tính xấu không đổi mà!
Tức giận một lát, ông liền sai người gọi tiểu thư đồng A Liễu tới, bảo nó mau chóng chạy tới trường Sùng La báo cho thằng nghịch tử kia là ba năm học ở trường, đừng có mơ nhận được nửa xu từ phủ Thái Thú! Tự sinh tự diệt đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.