Quyển 1 - Chương 11: Trần gia Tam thiếu
Yêu Bất Tri
09/06/2022
Tóm tắt nội dung: Khách không mời mà đến
=======================
Sáng sớm canh bốn.
Chấm nhỏ và nhàn vân dường như cũng mệt mỏi, chẳng biết đã đi đâu.
Trăng như lưỡi câu, kèm theo gió lạnh, treo một mình trong trời đêm.
Dưới cửa lớn trước tháp chuông, hai bảo vệ ngáp dài, trò chuyện câu được câu không. . Chuyên trang đọc truyện == t rùmtruуện.V Л ==
Hoàn toàn không chú ý tới tường sau của tháp chuông có một cái bóng đen đang leo lên trên, mạnh mẽ như báo đen, rất nhanh đã biến mất trên sân thượng.
Lão Vương bị ném mạnh lên sàn nhà, vẫn còn đang ngơ ra. Nhưng nó cũng đâu dám dị nghị gì, chỉ có thể nằm rạp trên mặt đất khôn ngoan giữ im lặng, nương theo ánh trăng nhìn xung quanh.
Nơi này...Chính là sân thượng của tháp chuông sao?
Không biết Kim Phả La dẫn nó tới làm gì? Chẳng lẽ là...Ngắm cảnh ư?
Lão Vương đỏ mặt.
"Nhìn." Kim Phả La lạnh lùng chỉ chỉ chiếc chuông lớn trước mặt kia.
Lão Vương liền ngoan ngoãn chiếc chuông kia một cái. Sơn đen thui thùi lùi, thật sự nhìn không ra nó có chỗ đặc biệt nào.
Kim Phả La lấy một chiết hỏa tử ra, thắp sáng.
Lão Vương bất đắc dĩ chớp mắt mấy cái, vẫn không nhìn ra cái đếch gì.
"Viết cái gì?" Kim Phả La hỏi. Y chỉ có thể miễn cưỡng đọc hiểu vài kí hiệu.
Lão Vương giật mình, lúc này mới chú ý tới trên mặt chuông có mấy chữ như gà bới. Nhưng bên trên đó viết cái gì, sao nó biết được chời? Nó chỉ là một bé rùa hoy.
Kim Phả La toát ra vẻ mặt ghét bỏ không che giấu chút nào, cười lạnh, "Trách không được lại phải đi kê chân bàn, sống phí ngàn năm."
Lão Vương ngập ngừng mở giọng: "Tui...Tui chỉ mới có chín trăm sáu mươi mốt tuổi hoy." Kê chân bàn có cái gì không tốt? Tu hành đâu có phân giá cả cao thấp như nào đâu?... Hơn nữa, ông cũng phải đi chẻ củi mà...
"Nó sắp chết rồi." Kim Phả La thờ ơ nói, cũng không giải thích "Nó" là ai.
Thở dài như quyết định một chuyện bất đắc dĩ nào đó, "Thôi." Tay trái của y nâng chiết hỏa tử lên, tay phải vươn về trước, lòng bàn tay hướng lên, đầu ngón tay chạm vào mặt chuông. Bắt đầu trầm giọng đọc một chuỗi Phật chú dài.
Phật chú mang theo ý nghĩa xa xưa.
Lập tức đôi mắt sâu thẳm dần nổi lên một tầng sương trắng như ánh sáng trong suốt.
Kèm theo Phật chú, những nét chữ như gà bới trên chuông dần nhảy vặn vẹo, giống như em bé vung tay chân vô thức trong lúc ngủ vậy, khẽ vặn vẹo, rồi tỏa sáng rực rỡ trên mặt chuông, giống như binh lính xếp hàng, lần lượt nhảy vào lòng bàn tay của Kim Phả La, lần lượt biến mất, thấm vào da, bơi trong da thịt.
Sau một lúc lâu, Phật chú dừng lại.
Các chữ trên chuông lớn, đã biến mất hoàn toàn.
Kim Phả La thổi tắt chiết hỏa tử, đôi mắt cũng như bị dập tắt, dần dần khôi phục lại màu sắc ban đầu.
Nửa thân trên trần trụi của y ẩn ẩn trong thịt là dòng chữ nguệch ngoạc nhảy trên chuông, chỉ chốc lát sau những chữ đó cũng dần ảm đạm, ẩn vào xương cốt, không còn nhìn thấy nữa.
Toàn bộ quá trình Lão Vương nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Bất thình lình, bụng Kim Phả La phát ra một tiếng "ục ~".
Kim Phả La vỗ bụng, cúi đầu, lẩm bẩm, "Đói quá."
Y liếc nhìn Lão Vương một cái, ra lệnh, "Mi tự đi về đi." Song bổ sung thêm một câu, "Mi nặng quá, ta không thể xách mi theo." Sau đó, thân ảnh của y chợt lóe lên, biến mất bên ngoài bức tường của sân thượng.
"Ủa??" Lão Vương mở to mắt.
- ---------------
Khi Lục Nhất Minh bị ánh mặt trời buổi sáng đánh thức, Kim Phả La thường dậy sớm vẫn còn ngủ say.
Y mệt mỏi nằm trong lòng anh, lông mi dài bị nhuốm màu vàng nhạt bởi ánh nắng mặt trời.
Lục Nhất Minh rón rén đứng lên, khoác quần áo, từ trong ngăn kéo lấy chiếc nhẫn vàng mà anh đã mua về khi anh lên huyện để chọn dược liệu hôm qua.
Sau đó quay trở lại đầu giường, lắc lư trước mũi Kim Phả La.
Lông mi dài của Kim Phả La giật giật một cái, mở to hai mắt ra, trong mắt dường như có cái gì đó xuất hiện, đnag lúc mắt nhập nhèm thì cắn tới chỗ phát ra mùi hương mê người một cái.
"Ui!" Đầu ngón tay Lục Nhất Minh nhói lên một cái, vội vàng rút tay về. Cúi đầu nhìn xuống, ngón trỏ bị rách da.
Kim Phả La cẩn thận nhai nát vàng rơi vào miệng, cổ họng phòng lên thành một vòng cung.
Y liếm khóe miệng, nhận ra mùi máu tươi, thì lúc này mới tỉnh hẳn.
Lục Nhất Minh ngậm đầu ngón tay bị rách da, may là chỉ có một xíu máu, "Răng của em...Một ngày nào đó phải tìm đá để mài thôi."
"Không cần." Kim Phả La trở mình, tiếp tục trở lại giấc ngủ của mình.
Lục Nhất Minh lơ đãng, tiến lên xoa xoa mái tóc bồng bềnh của y, "Vàng mừng xuân tới, gọi là thiên túc, thích không? "
"Ừ." Mấy khi dễ bảo thế này.
"Ể?" Lục Nhất Minh phát hiện ra gì đó, anh cầm tóc Kim Phả La lật lật, "Tóc của em hình như đen đi không ít." Trước đây là màu đen và trắng lẫn thành tro, bây giờ tóc trắng rõ ràng là ít hơn, "Ha! Càng ngày càng giống A Hắc." Màu lông.
"Ai." Kim Phả La hiếm khi cảm thấy hứng thú, thản nhiên hỏi. Y hơi quay đầu lại nhìn Lục Nhất Minh, con ngươi sáng lên.
Lục Nhất Minh cười rộ lên: "Con chó mà cha nuôi trong nhà khi lên bảy, lông đen lắm, như gấm vậy..."
Kim Phả La trợn trắng mắt, dịch vào bên trong giường, quay lưng lại, không có ý định để ý tới Lục Nhất Minh nữa. Thực sự là miệng chó không thể khạc ra ngà voi.
Lục Nhất Minh ra khỏi phòng, lại thấy chị Trần ôm một con rùa từ ngoài cửa trở về.
"Thiếu gia, cậu xem con rùa này có lớn không? Có giống Lão Vương không?" Chị Trần vui vẻ nói về thứ đồ mới mà trên đường mua thức ăn về gặp.
Lục Nhất Minh quan sát một lát, "Giống quá xá, vậy thì để cho nó làm bạn với Lão Vương đi, nếu không một mình nó ở dưới đáy giếng buồn biết bao. "
Lão Vương lặng lẽ nhảy từ trong ngực chị Trần xuống đất, một mình đi đến giếng, trèo lên trên rồi nhảy xuống, chìm ngỉm.
Nó chỉ muốn yên tĩnh.
- ----------------
Người trong quán trà cũng đang thảo luận một chuyện.
Chiếc chuông trăm năm đó, bị hỏng rồi. Trong một đêm đã phủ đầy rỉ sét, che đi những chữ viết và văn ấn mờ nhạt ban đầu, gõ nó, nó cũng không còn vang dội nữa. Mời người đến xem thì nói rằng không thể sửa, rỉ sét từ trong ra ngoài. Người già nói, nó chết rồi. Mệnh số đã hết.
Ngay khi mọi người than thở vì tiếng chuông lớn, một giọng nói lười biếng từ phía sau mọi người vang lên:
"Không phải chỉ là một cái chuông thôi sao, nhiều năm như vậy tất nhiên là phải hư, có cái gì đâu mà chết với không chết."
Mọi người nhìn lại, thì thấy trên bàn gần cửa sổ, một thanh niên ăn mặc cầu kỳ, trắng trẻo tuấn mỹ đang ngồi. Sống mũi cao thẳng đeo một cặp kính gọng vàng, dáng vẻ hào hoa phong nhã, nhưng khuôn mặt có phần bất cần đời.
Có mấy vị khách uống trà nhìn thấy cậu có hơi quen, đang do dự, kính gọng vàng kia đã nhếch khóe miệng cười: "Nghe nói nhà tôi có chuyện lướn, tôi cố ý từ Hoa Kỳ trở lại để xem đấy." Nói xong, cậu đưa tay trái, lật tay lại khoe cho mọi người, ngón giữa có một chiếc nhẫn vàng nạm lục phỉ rất bắt mắt, trên đó khắc rõ chữ "Trần".
Có người liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là chiếc nhẫn Trần Liên Thành cố ý đặt cho các thiếu gia Trần gia: "Trần tam thiếu gia?"
Đám đông trở nên hỗn loạn.
Tiệm cầm đồ Trần Ký, ngoại trừ Trần tam thiếu gia đi du học, cả nhà năm mươi tám người đều mất mạng chỉ trong một đêm, việc này, Kim Lăng ai không biết? Vụ án vẫn chưa được phá.
Rất nhiều người chưa từng gặp Trần tam thiếu gia đều chen chúc tới, mang theo lòng hiếu kỳ, muốn tận mắt nhìn thấy người thanh niên vừa tan cửa nát nhà cách đây không lâu.
Trên mặt Trần tam thiếu gia là ý cười dạt ào ào, không hề có dáng vẻ bi phẫn khổ sở nào, ngược lại có vài phần vui vẻ tự đắc.
Thấy đám đông vây xem càng ngày càng nhiều, cậu chậm rãi đứng lên, nói oang oang tựa như tuyên bố tin mừng: "Tôi đã liên lạc với cục cảnh sát, đồ của Trần gia sau khi hoàn thành vụ án sẽ nhanh chóng giao cho tôi. Chư vị nhớ đem đồ qua Trần Ký nhá, phiền trong vòng ba mươi ngày đến chỗ tôi đăng ký chuộc lại, giảm giá chuộc lại có thời hạn, bớt hai mươi phần trăm. Quá thời gian thì không chờ đợi, làm phiền tất cả mọi người thông báo cho nhau. Ba mươi ngày nữa, tôi sẽ đến thủ đô."
- -----------
Cảnh sát huyện Thanh Tuyền.
Cục trưởng Ngô Đức Cường đang ngồi trên tòa chửi bới: "Mấy người làm việc kiểu gì đấy? Tôi phải lên tỉnh nửa tháng, trấn đã chết năm mươi chín người! Năm mươi chín người đó, không phải là một, cũng không phải hai, nhưng lâu vậy rồi vẫn chưa phá án xong! Một đám ăn hại! " Đột nhiên liếc nhìn quyển trục, "Ồ, còn có một người gõ chuông. Chết cả thảy 60 người!"
Chúng ăn hại ngồi dưới nhà liếc mắt nhìn nhau, không ai hé răng.
Lúc này, ai hé răng thì àm chim đầu đàn, ắt sẽ bị cục trưởng Ngô nuốt sống.
Ngô Đức Cường thấy không có ai nói chuyện, càng tức giận, chỉ vào Lý Phi Vân, "Cậu, phó cục trưởng làm ăn kiểu gì thế, còn muốn làm nữa hay không!"
Lý Phi Vân bất đắc dĩ đứng lên, cởi mũ trên đầu xuống, quăng xuống bàn của cục trưởng Ngô, "Ông đây đã cố gắng hết sức rồi! Không làm nữa! " Làm bộ đi.
Thật ra ông cũng chỉ làm bộ thôi, cái nết Ngô Đức Cường ra sao ông không biết sao?
Có Ngô Đức Cường hay không, sở này không có gì khác biệt. Nhưng không có tổ chức Lý Vân Phi của ông, Ngô Đức Cường còn có thể dựa vào ai để phá án, mượn lực của ai để tranh công?
Quả nhiên Ngô Đức Cường hạ giọng, "Chậc, Phi Vân, Phi Vân! Quay lại đây!"
Lý Phi Vân xoay người, "Cục trưởng, vụ án này rất khó phá. "
"Hồ sơ tôi đọc rồi, thực sự không dễ phá," Ngô Đức Cường sợ cái thằng tính khí nóng nảy này lại giận chạy mất, đành phải nén bực, thở phào nhẹ nhõm nói, "Chỉ là, vụ án này, liên quan đến một nhân vật quan trọng, chúng ta không phá không được."
"Lại là hoàng thân quốc thích nào?" Lý Phi Vân hỏi thẳng.
"Hầy, người này, cậu cũng đã gặp rồi."
Lý Phi Vân không hiểu ra sao.
Ngô Đức Cường nhắc nhở, "Hôm qua, có người Trần gia đến sở chứ?"
"Trần gia tam thiếu gia? Trần gì kia, Trần Cẩn Chi?" Lý Phi Vân nhớ lại. Người này chạy đến văn phòng trực tiếp làm sáng tỏ thân phận, còn hỏi khi nào có thể kết thúc vụ án. Đúng vậy, cái cậu ta quan tâm không phải là vụ án có thể phá được hay không, mà là khi nào vụ án có thể kết thúc, để đem đồ của Trần gia trở về.
"Người ta bây giờ, sắp là con rể tương lai của một ông lớn rồi." Ngô Đức Cường thở dài sâu kín, "Ông lớn bên kia nói, bắt buộc phải phá án trong vòng ba mươi ngày. Nếu không... " ông chỉ vào mũ trên đầu của mình, "Tôi cũng xong luôn."
Thật ra Lý Phi Vân cũng muốn lắm miệng hỏi một câu là ông lớn nào? Nhưng nhìn giọng điệu này của Ngô Đức Cường, cảm thấy mình cũng có thể đoán được tám phần, nên không hỏi nữa.
Lời tác giả: Mở khóa kĩ năng mới. Nói đi cũng phải nói lại, CP này chậm nhiệt bome, ghét tui ghê á! Tui muốn lái xe em bé!
Sửa mìn, chú thích: Truyện lấy bối cảnh dân quốc mất quyền lực
=====================
Thị: #Tôi_cứ_tưởng_ông_Kim_ổng_cíu_nó, nhưng_khồng:>
=======================
Sáng sớm canh bốn.
Chấm nhỏ và nhàn vân dường như cũng mệt mỏi, chẳng biết đã đi đâu.
Trăng như lưỡi câu, kèm theo gió lạnh, treo một mình trong trời đêm.
Dưới cửa lớn trước tháp chuông, hai bảo vệ ngáp dài, trò chuyện câu được câu không. . Chuyên trang đọc truyện == t rùmtruуện.V Л ==
Hoàn toàn không chú ý tới tường sau của tháp chuông có một cái bóng đen đang leo lên trên, mạnh mẽ như báo đen, rất nhanh đã biến mất trên sân thượng.
Lão Vương bị ném mạnh lên sàn nhà, vẫn còn đang ngơ ra. Nhưng nó cũng đâu dám dị nghị gì, chỉ có thể nằm rạp trên mặt đất khôn ngoan giữ im lặng, nương theo ánh trăng nhìn xung quanh.
Nơi này...Chính là sân thượng của tháp chuông sao?
Không biết Kim Phả La dẫn nó tới làm gì? Chẳng lẽ là...Ngắm cảnh ư?
Lão Vương đỏ mặt.
"Nhìn." Kim Phả La lạnh lùng chỉ chỉ chiếc chuông lớn trước mặt kia.
Lão Vương liền ngoan ngoãn chiếc chuông kia một cái. Sơn đen thui thùi lùi, thật sự nhìn không ra nó có chỗ đặc biệt nào.
Kim Phả La lấy một chiết hỏa tử ra, thắp sáng.
Lão Vương bất đắc dĩ chớp mắt mấy cái, vẫn không nhìn ra cái đếch gì.
"Viết cái gì?" Kim Phả La hỏi. Y chỉ có thể miễn cưỡng đọc hiểu vài kí hiệu.
Lão Vương giật mình, lúc này mới chú ý tới trên mặt chuông có mấy chữ như gà bới. Nhưng bên trên đó viết cái gì, sao nó biết được chời? Nó chỉ là một bé rùa hoy.
Kim Phả La toát ra vẻ mặt ghét bỏ không che giấu chút nào, cười lạnh, "Trách không được lại phải đi kê chân bàn, sống phí ngàn năm."
Lão Vương ngập ngừng mở giọng: "Tui...Tui chỉ mới có chín trăm sáu mươi mốt tuổi hoy." Kê chân bàn có cái gì không tốt? Tu hành đâu có phân giá cả cao thấp như nào đâu?... Hơn nữa, ông cũng phải đi chẻ củi mà...
"Nó sắp chết rồi." Kim Phả La thờ ơ nói, cũng không giải thích "Nó" là ai.
Thở dài như quyết định một chuyện bất đắc dĩ nào đó, "Thôi." Tay trái của y nâng chiết hỏa tử lên, tay phải vươn về trước, lòng bàn tay hướng lên, đầu ngón tay chạm vào mặt chuông. Bắt đầu trầm giọng đọc một chuỗi Phật chú dài.
Phật chú mang theo ý nghĩa xa xưa.
Lập tức đôi mắt sâu thẳm dần nổi lên một tầng sương trắng như ánh sáng trong suốt.
Kèm theo Phật chú, những nét chữ như gà bới trên chuông dần nhảy vặn vẹo, giống như em bé vung tay chân vô thức trong lúc ngủ vậy, khẽ vặn vẹo, rồi tỏa sáng rực rỡ trên mặt chuông, giống như binh lính xếp hàng, lần lượt nhảy vào lòng bàn tay của Kim Phả La, lần lượt biến mất, thấm vào da, bơi trong da thịt.
Sau một lúc lâu, Phật chú dừng lại.
Các chữ trên chuông lớn, đã biến mất hoàn toàn.
Kim Phả La thổi tắt chiết hỏa tử, đôi mắt cũng như bị dập tắt, dần dần khôi phục lại màu sắc ban đầu.
Nửa thân trên trần trụi của y ẩn ẩn trong thịt là dòng chữ nguệch ngoạc nhảy trên chuông, chỉ chốc lát sau những chữ đó cũng dần ảm đạm, ẩn vào xương cốt, không còn nhìn thấy nữa.
Toàn bộ quá trình Lão Vương nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Bất thình lình, bụng Kim Phả La phát ra một tiếng "ục ~".
Kim Phả La vỗ bụng, cúi đầu, lẩm bẩm, "Đói quá."
Y liếc nhìn Lão Vương một cái, ra lệnh, "Mi tự đi về đi." Song bổ sung thêm một câu, "Mi nặng quá, ta không thể xách mi theo." Sau đó, thân ảnh của y chợt lóe lên, biến mất bên ngoài bức tường của sân thượng.
"Ủa??" Lão Vương mở to mắt.
- ---------------
Khi Lục Nhất Minh bị ánh mặt trời buổi sáng đánh thức, Kim Phả La thường dậy sớm vẫn còn ngủ say.
Y mệt mỏi nằm trong lòng anh, lông mi dài bị nhuốm màu vàng nhạt bởi ánh nắng mặt trời.
Lục Nhất Minh rón rén đứng lên, khoác quần áo, từ trong ngăn kéo lấy chiếc nhẫn vàng mà anh đã mua về khi anh lên huyện để chọn dược liệu hôm qua.
Sau đó quay trở lại đầu giường, lắc lư trước mũi Kim Phả La.
Lông mi dài của Kim Phả La giật giật một cái, mở to hai mắt ra, trong mắt dường như có cái gì đó xuất hiện, đnag lúc mắt nhập nhèm thì cắn tới chỗ phát ra mùi hương mê người một cái.
"Ui!" Đầu ngón tay Lục Nhất Minh nhói lên một cái, vội vàng rút tay về. Cúi đầu nhìn xuống, ngón trỏ bị rách da.
Kim Phả La cẩn thận nhai nát vàng rơi vào miệng, cổ họng phòng lên thành một vòng cung.
Y liếm khóe miệng, nhận ra mùi máu tươi, thì lúc này mới tỉnh hẳn.
Lục Nhất Minh ngậm đầu ngón tay bị rách da, may là chỉ có một xíu máu, "Răng của em...Một ngày nào đó phải tìm đá để mài thôi."
"Không cần." Kim Phả La trở mình, tiếp tục trở lại giấc ngủ của mình.
Lục Nhất Minh lơ đãng, tiến lên xoa xoa mái tóc bồng bềnh của y, "Vàng mừng xuân tới, gọi là thiên túc, thích không? "
"Ừ." Mấy khi dễ bảo thế này.
"Ể?" Lục Nhất Minh phát hiện ra gì đó, anh cầm tóc Kim Phả La lật lật, "Tóc của em hình như đen đi không ít." Trước đây là màu đen và trắng lẫn thành tro, bây giờ tóc trắng rõ ràng là ít hơn, "Ha! Càng ngày càng giống A Hắc." Màu lông.
"Ai." Kim Phả La hiếm khi cảm thấy hứng thú, thản nhiên hỏi. Y hơi quay đầu lại nhìn Lục Nhất Minh, con ngươi sáng lên.
Lục Nhất Minh cười rộ lên: "Con chó mà cha nuôi trong nhà khi lên bảy, lông đen lắm, như gấm vậy..."
Kim Phả La trợn trắng mắt, dịch vào bên trong giường, quay lưng lại, không có ý định để ý tới Lục Nhất Minh nữa. Thực sự là miệng chó không thể khạc ra ngà voi.
Lục Nhất Minh ra khỏi phòng, lại thấy chị Trần ôm một con rùa từ ngoài cửa trở về.
"Thiếu gia, cậu xem con rùa này có lớn không? Có giống Lão Vương không?" Chị Trần vui vẻ nói về thứ đồ mới mà trên đường mua thức ăn về gặp.
Lục Nhất Minh quan sát một lát, "Giống quá xá, vậy thì để cho nó làm bạn với Lão Vương đi, nếu không một mình nó ở dưới đáy giếng buồn biết bao. "
Lão Vương lặng lẽ nhảy từ trong ngực chị Trần xuống đất, một mình đi đến giếng, trèo lên trên rồi nhảy xuống, chìm ngỉm.
Nó chỉ muốn yên tĩnh.
- ----------------
Người trong quán trà cũng đang thảo luận một chuyện.
Chiếc chuông trăm năm đó, bị hỏng rồi. Trong một đêm đã phủ đầy rỉ sét, che đi những chữ viết và văn ấn mờ nhạt ban đầu, gõ nó, nó cũng không còn vang dội nữa. Mời người đến xem thì nói rằng không thể sửa, rỉ sét từ trong ra ngoài. Người già nói, nó chết rồi. Mệnh số đã hết.
Ngay khi mọi người than thở vì tiếng chuông lớn, một giọng nói lười biếng từ phía sau mọi người vang lên:
"Không phải chỉ là một cái chuông thôi sao, nhiều năm như vậy tất nhiên là phải hư, có cái gì đâu mà chết với không chết."
Mọi người nhìn lại, thì thấy trên bàn gần cửa sổ, một thanh niên ăn mặc cầu kỳ, trắng trẻo tuấn mỹ đang ngồi. Sống mũi cao thẳng đeo một cặp kính gọng vàng, dáng vẻ hào hoa phong nhã, nhưng khuôn mặt có phần bất cần đời.
Có mấy vị khách uống trà nhìn thấy cậu có hơi quen, đang do dự, kính gọng vàng kia đã nhếch khóe miệng cười: "Nghe nói nhà tôi có chuyện lướn, tôi cố ý từ Hoa Kỳ trở lại để xem đấy." Nói xong, cậu đưa tay trái, lật tay lại khoe cho mọi người, ngón giữa có một chiếc nhẫn vàng nạm lục phỉ rất bắt mắt, trên đó khắc rõ chữ "Trần".
Có người liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là chiếc nhẫn Trần Liên Thành cố ý đặt cho các thiếu gia Trần gia: "Trần tam thiếu gia?"
Đám đông trở nên hỗn loạn.
Tiệm cầm đồ Trần Ký, ngoại trừ Trần tam thiếu gia đi du học, cả nhà năm mươi tám người đều mất mạng chỉ trong một đêm, việc này, Kim Lăng ai không biết? Vụ án vẫn chưa được phá.
Rất nhiều người chưa từng gặp Trần tam thiếu gia đều chen chúc tới, mang theo lòng hiếu kỳ, muốn tận mắt nhìn thấy người thanh niên vừa tan cửa nát nhà cách đây không lâu.
Trên mặt Trần tam thiếu gia là ý cười dạt ào ào, không hề có dáng vẻ bi phẫn khổ sở nào, ngược lại có vài phần vui vẻ tự đắc.
Thấy đám đông vây xem càng ngày càng nhiều, cậu chậm rãi đứng lên, nói oang oang tựa như tuyên bố tin mừng: "Tôi đã liên lạc với cục cảnh sát, đồ của Trần gia sau khi hoàn thành vụ án sẽ nhanh chóng giao cho tôi. Chư vị nhớ đem đồ qua Trần Ký nhá, phiền trong vòng ba mươi ngày đến chỗ tôi đăng ký chuộc lại, giảm giá chuộc lại có thời hạn, bớt hai mươi phần trăm. Quá thời gian thì không chờ đợi, làm phiền tất cả mọi người thông báo cho nhau. Ba mươi ngày nữa, tôi sẽ đến thủ đô."
- -----------
Cảnh sát huyện Thanh Tuyền.
Cục trưởng Ngô Đức Cường đang ngồi trên tòa chửi bới: "Mấy người làm việc kiểu gì đấy? Tôi phải lên tỉnh nửa tháng, trấn đã chết năm mươi chín người! Năm mươi chín người đó, không phải là một, cũng không phải hai, nhưng lâu vậy rồi vẫn chưa phá án xong! Một đám ăn hại! " Đột nhiên liếc nhìn quyển trục, "Ồ, còn có một người gõ chuông. Chết cả thảy 60 người!"
Chúng ăn hại ngồi dưới nhà liếc mắt nhìn nhau, không ai hé răng.
Lúc này, ai hé răng thì àm chim đầu đàn, ắt sẽ bị cục trưởng Ngô nuốt sống.
Ngô Đức Cường thấy không có ai nói chuyện, càng tức giận, chỉ vào Lý Phi Vân, "Cậu, phó cục trưởng làm ăn kiểu gì thế, còn muốn làm nữa hay không!"
Lý Phi Vân bất đắc dĩ đứng lên, cởi mũ trên đầu xuống, quăng xuống bàn của cục trưởng Ngô, "Ông đây đã cố gắng hết sức rồi! Không làm nữa! " Làm bộ đi.
Thật ra ông cũng chỉ làm bộ thôi, cái nết Ngô Đức Cường ra sao ông không biết sao?
Có Ngô Đức Cường hay không, sở này không có gì khác biệt. Nhưng không có tổ chức Lý Vân Phi của ông, Ngô Đức Cường còn có thể dựa vào ai để phá án, mượn lực của ai để tranh công?
Quả nhiên Ngô Đức Cường hạ giọng, "Chậc, Phi Vân, Phi Vân! Quay lại đây!"
Lý Phi Vân xoay người, "Cục trưởng, vụ án này rất khó phá. "
"Hồ sơ tôi đọc rồi, thực sự không dễ phá," Ngô Đức Cường sợ cái thằng tính khí nóng nảy này lại giận chạy mất, đành phải nén bực, thở phào nhẹ nhõm nói, "Chỉ là, vụ án này, liên quan đến một nhân vật quan trọng, chúng ta không phá không được."
"Lại là hoàng thân quốc thích nào?" Lý Phi Vân hỏi thẳng.
"Hầy, người này, cậu cũng đã gặp rồi."
Lý Phi Vân không hiểu ra sao.
Ngô Đức Cường nhắc nhở, "Hôm qua, có người Trần gia đến sở chứ?"
"Trần gia tam thiếu gia? Trần gì kia, Trần Cẩn Chi?" Lý Phi Vân nhớ lại. Người này chạy đến văn phòng trực tiếp làm sáng tỏ thân phận, còn hỏi khi nào có thể kết thúc vụ án. Đúng vậy, cái cậu ta quan tâm không phải là vụ án có thể phá được hay không, mà là khi nào vụ án có thể kết thúc, để đem đồ của Trần gia trở về.
"Người ta bây giờ, sắp là con rể tương lai của một ông lớn rồi." Ngô Đức Cường thở dài sâu kín, "Ông lớn bên kia nói, bắt buộc phải phá án trong vòng ba mươi ngày. Nếu không... " ông chỉ vào mũ trên đầu của mình, "Tôi cũng xong luôn."
Thật ra Lý Phi Vân cũng muốn lắm miệng hỏi một câu là ông lớn nào? Nhưng nhìn giọng điệu này của Ngô Đức Cường, cảm thấy mình cũng có thể đoán được tám phần, nên không hỏi nữa.
Lời tác giả: Mở khóa kĩ năng mới. Nói đi cũng phải nói lại, CP này chậm nhiệt bome, ghét tui ghê á! Tui muốn lái xe em bé!
Sửa mìn, chú thích: Truyện lấy bối cảnh dân quốc mất quyền lực
=====================
Thị: #Tôi_cứ_tưởng_ông_Kim_ổng_cíu_nó, nhưng_khồng:>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.