Chương 30: Tuyển Mộ
Ngân Sương Kỵ Sĩ
24/01/2023
Dịch giả: Long Hoàng - Edit: Huyễn Hư
---
“Chết rồi!?”
Nhìn thấy Nhị Khẩu Ma Tích vừa rồi còn rất dữ tợn đánh tới, đã mất mạng dưới đòn hỏa diễm, Phàn Huyên tay che ngực, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tuy rằng mới vừa nãy nàng rất may mắn thức tỉnh, trở thành Giác Tỉnh giả. Nhưng mà, nàng rốt cuộc mới vừa trở thành Giác Tỉnh giả, thực lực quá yếu, căn bản không phải đối thủ của con Ma Vật này.
Thực lực của nàng vẫn còn quá yếu, do đó Triệu Hoán Thú nàng triệu hồi ra không hề có một chút sức phản kháng, ngay lập tức bị Ma Vật giết chết.
Nếu như không có Giác Tỉnh giả đi ngang qua, nói không chừng, hôm nay khẳng định nàng sẽ lành ít dữ nhiều.
Nàng dùng ánh mắt cảm kích nhìn phía Giác Tỉnh giả vừa ra tay tương trợ, nhưng ngay sau đó, sắc mặt không khỏi kinh ngạc.
“Là ngươi!”
Cùng ở một tòa chung cư, cũng gặp mặt nhiều lần, tự nhiên cũng có quen biết. Nhưng cũng chỉ là quen mặt mà thôi, nàng thậm chí không biết đối phương tên họ là gì.
Lại không nghĩ, đối phương lại là một vị Giác Tỉnh giả. Thực lực còn không hề yếu, phất tay vài cái đã có thể giết chết ma vật.
“Xin chào, ta tên là Phàn Huyên. Cảm ơn ngươi đã ra tay cứu giúp.”
Nhìn Phương Bình, Phàn Huyền trên mặt có chút cảm kích, nói lời cảm tạ.
Đến nỗi, Phương Bình chỉ muốn chờ mong nàng lấy thân báo đáp, tự nhiên là không có khả năng. Chuyện này cũng chỉ có thể xảy ra trong tiểu thuyết ngôn tình mà thôi, trong cuộc sống là chuyện rất khó xảy ra. (DG: Tiếc là đây chỉ là truyện huyền huyễn chứ không phải ngôn tềnh :>)
Hơn nữa, nàng lại là một tiểu thư xuất thân từ gia đình giàu có, kiến thức cùng tầm mắt cũng rất cao. Do đó, tiêu chí nhìn người cũng là không thấp, càng thêm không có khả năng đưa ra những hứa hẹn như thế này.
“Không cần, con Ma Vật này vốn là mục tiêu mà ta đang nhắm tới.”
Phương Bình thành thật mà nói, Ma Vật thi thể mới chính là mục tiêu của hắn, cứu người cũng chỉ là tiện tay mà thôi.
Hắn cũng không có ý muốn ở trước mặt nữ tử này biểu hiện xun xoe cái gì.
Tuy rằng trước đó có ảo tưởng qua một chút tình tiết thú vị như đối phương có thể hay không lấy thân báo đáp thế nhưng là hắn biết rõ ràng loại chuyện này gần như không có khả năng phát sinh.
Lui lại một vạn bước mà nói nếu như đối phương thật sự là muốn dùng thân báo đáp, Phương Bình hắn còn chưa chắc muốn chấp nhận đây, dù sao hắn cũng không phải người tùy tiện như vậy?
“Chúng ta cũng quen đã lâu, thế nhưng ta còn chưa có biết được tên ngươi là gì?”
Phàn Huyên hiển nhiên cho rằng lời nói của Phương Bình là muốn “làm chuyện tốt không cần báo đáp”, trong lòng lại càng thêm cảm kích.
“Phương Bình.”
Sau khi hai người vui vẻ giao lưu một chút, cũng trao đổi số điện thoại. Đến lúc này, màn xuất hiện anh hùng cứu mỹ nhân cũng kết thúc, ai về nhà nấy.
Phương Bình nhìn trời còn chưa có tối, vội tranh thủ gọi một chiếc xe đến chở thi thể Ma Vật mang tới Khoa Ma Vật Đối Sách. Mà Phàn Huyên thì vội vã đi cứu người, nàng lấy điện thoại gọi cho số của phòng cháy chữa cháy để xin giúp đỡ cho ba vị “vệ sĩ anh hùng”.
Vận khí cũng không tệ, rất nhanh Phương Bình đã tìm được một chiếc xe vận tải loại nhỏ để chở lấy thi thể của Ma Tích, đi tới Khoa Ma Vật Đối Sách.
“Xin lỗi, chuyện này ở đây không tự quyết định được, cần phải gửi yêu cầu lên phía trên xin chỉ thị.”
Đúng như Phương Bình dự đoán, khi mà hắn mang thi thể Cự Tích đến để nhận thưởng nhiệm vụ săn giết Ảnh Thử, cũng là không thể thuận lợi nhận được số tiền thưởng từ nhiệm vụ này.
Nhân viên trực gọi một cú điện thoại, rất nhanh thì có một nữ tử nghe tin mà đi lại đây.
Nữ tử trang điểm sơ sơ, dung mạo cũng hơi xinh xắn, tóc đen cột cao, cũng có một chút khí chất của người thành thục.
Nữ tử này đúng là một trong hai người của Khoa Ma Vật Đối Sách mà Phương Bình gặp lúc sáng.
“Con Ma vật này là ngươi săn giết ở gần đường Dương Thần?”
Nữ tử đôi mắt nhìn chằm chằm vào Phương Bình, muốn đánh giá kỹ hắn.
Vì cổ vũ Giác Tỉnh giả tự do trở thành liệp ma nhân, Khoa Ma Vật Đối Sách cung cấp ra giải thưởng đều rất phong phú, hơn nữa cũng làm cho một ít liệp ma nhân nảy ra toan tính lừa gạt Huyền Thưởng Kim, mua sắm thi thể Ma Vật để đem đến, hoàn thành mục tiêu Huyền Thưởng Nhiệm Vụ.
Chẳng qua, dù cho có đưa đến thi thể cùng mội loại với con trên nhiệm vụ yêu cầu, vẫn sẽ bị thẩm định cẩn thận. Huống hồ bây giờ Phương Bình còn đưa đến một thi thể không đúng với yêu cầu của nhiệm vụ.
“Đúng vậy, lúc ấy có không ít người đều thấy được, nếu hỏi thăm một chút chắc chắn có không ít người làm nhân chứng.”
“Đúng rồi, cục phòng cháy chữa cháy có tới, hẳn là có thể hỏi thăm tin tức từ bọn họ.”
Phương Bình cũng rất cố gắng tranh lấy phần thưởng này. Dù sao cũng là hơn một vạn đồng, hắn đương nhiên không muốn bỏ qua nhiều tiền thưởng như vậy.
Nữ tử dò hỏi một lát, sau đó lấy điện thoại hỏi thăm bên cục phòng cháy chữa cháy. Cuối cùng cũng chấp nhận rằng đã đủ điều kiện hoàn thành nhiệm vụ này, sau đó lấy ra một vạn năm ngàn đồng đưa cho Phương Bình.
Tiếp nhận tiền, Phương Bình vui vẻ mà rời đi. Tuy rằng sự tình có chút khúc chiết, nhưng kết quả xem như rất tốt đẹp.
Sau khi Phương Bình rời đi, nữ tử đi vào trước máy tính, mở ra tệp hồ sơ lưu trữ lại.
Một lát sau, nàng thấy có chút kinh ngạc, nhanh chóng in ra và đóng dấu một phần tài liệu. Trên văn kiện này có chân dung một người, chính là Phương Bình.
Chỉ thấy trên tài liệu này người nữ kia viết:
Thời gian thức tỉnh: Không rõ ràng, có lẽ trong vòng năm tháng.
Thực lực hiện tại: Giác Tỉnh giả Nhất giai đỉnh phong.
Tiềm lực đánh giá: Tạm định Ưu Đẳng.
Kết luận: Cụ thể tiềm lực còn chờ quan sát tiếp, kiến nghị chiêu nhập Khoa Đối Sách để bồi dưỡng.
Từ thông tin mà cục phòng cháy chữa cháy cùng cấp, nàng biết được Phương Bình có thể dễ dàng mà giết chết con Ma Tích. Với kinh nghiệm lâu năm chiến đấu cùng Ma Vật, nàng dễ dàng đoán được thực lực của Phương Bình hiện tại là Giác Tỉnh giả Nhất giai đỉnh phong, do đó nàng làm theo lệ thường lấy thông tin của Phương Bình lưu trong hồ sơ ra đọc.
Kết quả làm nàng thật sự có chút ngạc nhiên, từ thời gian đối phương trở thành liệp ma nhân phỏng đoán, thời gian đối phương trở thành Giác Tỉnh giả rất có thể chưa được năm tháng.
Chưa tới năm tháng thời gian, thực lực liền đã đạt tới Giác Tỉnh Nhất giai đỉnh phong. Loại tốc độ tu luyện này cũng chỉ có thể tìm thấy trong những Giác tỉnh giả nổi tiếng từ vòng đấu tuyển là Hạng Khâu mà thôi.
Nghĩ đến việc đối phương chỉ là một Giác Tỉnh giả tự do, không có thế lực giàu có sau lưng để giúp đỡ như Hạng Khâu, từ đó có thể đoán được rằng tiềm lực của đối phương không yếu hơn Hạng Khâu chút nào.
Việc này khiến nàng vô cùng coi trọng, do đó liền in ra một phần văn kiện định ngày mai sẽ trình lên phía trên.
Mang theo thi thể của Ma Vật đi về, trên đường đi ngang qua chỗ ban nãy đánh nhau với Ma Tích, đã không còn thấy Phàn Huyên cùng với ba người vệ sĩ dũng cảm ở đó. Có lẽ đã được cục phòng cháy chữa cháy thành công cứu đi rồi.
Đến khi xe dừng lại trước nhà của Phương Bình, hắn cùng với tài xế hợp sức đem thi thể mang vào trong nhà.
Đem cửa đóng lại, hai mắt Phương bình sáng lên, nhìn chằm chằm thi thể của Ma Vật giống như một kẻ đói lâu ngày nhìn thấy miếng thịt đang nằm trước mắt.
À thì, hắn tự nhiên không phải đang đói bụng, cũng không phải là thịt của Ma Vật ăn không được.
Trên thực tế, tuy rằng đại bộ phận cơ thể của Ma Vật đều không thể dùng để ăn. Chẳng qua cũng có một số loại Ma Vật lại có thể ăn được.
Mà thịt của mấy loại Ma Vật này chỉ cần vừa xuất hiện liền bị những người có tiền mua ngay.
Bởi vì ăn loại thịt này, chẳng những có thể làm cho người bình thường tăng lên cơ hội trở thành Giác Tỉnh giả, mà còn giúp cho thực lực những Giác Tỉnh giả đó có thể tăng lên.
Thịt của Nhị Khẩu Ma Tích tuy là không ăn được thế nhưng lại có tác dụng khác. Nếu không, Phương Bình cũng sẽ không đem nó mang về nhà, mà là trực tiếp đem thi thể bán cho Khoa Ma Vật Đối Sách.
Phương Bình sở dĩ nhìn chằm chằm cái thi thể Ma Vật này, hai mắt liền tỏa ánh sáng. Cũng bởi vì, hắn lại có thể đem nó Hiến Tế, đạt được một loại năng lực mới.
Đoạn thời gian gần đây vì có nguy hiểm đến tính mạng, do đó hắn không thể đến Ma Vật Đối Sách Khoa để làm nhiệm vụ săn giết Ma Vật nhận thưởng. Hiện giờ, cuối cùng là mọi tồn tại có thể uy hiếp hắn đều đã giải quyết xong, lại có thể hằng ngày nhận nhiệm vụ săn giết Ma Vật.
Leng keng!
Đặt tay ấn lên thi thể Nhị Khẩu Ma Tích, ngay sau đó những dây xích sắt màu đỏ máu xuất hiện, thi thể Nhị Khẩu Ma Tích liền biến mất. Phương Bình cũng tiến vào bên trong Không Gian Hiến Tế.
Không gian thật lớn, ngay tại trung tâm huyết sắc đàn tế, thi thể Nhị Khẩu Ma Tích đang bị huyết sắc xiềng xích quấn quanh, lẳng lặng nằm ở nơi đó.
“Lúc này đây, không biết có thể đạt được năng lực hoặc thiên phú gì, nhưng nếu có thể có được một năng lực tăng lên sức mạnh thân thể thì tốt. Như vậy ta có thể tiêu trừ điểm yếu về mặt thân thể không đủ cứng cáp.”
Nghĩ như thế, Phương Bình mở miệng nói.
“Hiến Tế ——”
Ong ——
Theo giọng nói của Phương Bình vang ra, huyết sắc đàn tế nở rộ huyết sắc quang mang, phía trên đầu xuất hiện mấy vạn ánh sáng của ngôi sao.
Oanh!
Một cái cột sáng màu vàng từ phía trên đỉnh đầu hạ xuống, biến thành một nam tử người mặc quần áo màu xanh.
---
“Chết rồi!?”
Nhìn thấy Nhị Khẩu Ma Tích vừa rồi còn rất dữ tợn đánh tới, đã mất mạng dưới đòn hỏa diễm, Phàn Huyên tay che ngực, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tuy rằng mới vừa nãy nàng rất may mắn thức tỉnh, trở thành Giác Tỉnh giả. Nhưng mà, nàng rốt cuộc mới vừa trở thành Giác Tỉnh giả, thực lực quá yếu, căn bản không phải đối thủ của con Ma Vật này.
Thực lực của nàng vẫn còn quá yếu, do đó Triệu Hoán Thú nàng triệu hồi ra không hề có một chút sức phản kháng, ngay lập tức bị Ma Vật giết chết.
Nếu như không có Giác Tỉnh giả đi ngang qua, nói không chừng, hôm nay khẳng định nàng sẽ lành ít dữ nhiều.
Nàng dùng ánh mắt cảm kích nhìn phía Giác Tỉnh giả vừa ra tay tương trợ, nhưng ngay sau đó, sắc mặt không khỏi kinh ngạc.
“Là ngươi!”
Cùng ở một tòa chung cư, cũng gặp mặt nhiều lần, tự nhiên cũng có quen biết. Nhưng cũng chỉ là quen mặt mà thôi, nàng thậm chí không biết đối phương tên họ là gì.
Lại không nghĩ, đối phương lại là một vị Giác Tỉnh giả. Thực lực còn không hề yếu, phất tay vài cái đã có thể giết chết ma vật.
“Xin chào, ta tên là Phàn Huyên. Cảm ơn ngươi đã ra tay cứu giúp.”
Nhìn Phương Bình, Phàn Huyền trên mặt có chút cảm kích, nói lời cảm tạ.
Đến nỗi, Phương Bình chỉ muốn chờ mong nàng lấy thân báo đáp, tự nhiên là không có khả năng. Chuyện này cũng chỉ có thể xảy ra trong tiểu thuyết ngôn tình mà thôi, trong cuộc sống là chuyện rất khó xảy ra. (DG: Tiếc là đây chỉ là truyện huyền huyễn chứ không phải ngôn tềnh :>)
Hơn nữa, nàng lại là một tiểu thư xuất thân từ gia đình giàu có, kiến thức cùng tầm mắt cũng rất cao. Do đó, tiêu chí nhìn người cũng là không thấp, càng thêm không có khả năng đưa ra những hứa hẹn như thế này.
“Không cần, con Ma Vật này vốn là mục tiêu mà ta đang nhắm tới.”
Phương Bình thành thật mà nói, Ma Vật thi thể mới chính là mục tiêu của hắn, cứu người cũng chỉ là tiện tay mà thôi.
Hắn cũng không có ý muốn ở trước mặt nữ tử này biểu hiện xun xoe cái gì.
Tuy rằng trước đó có ảo tưởng qua một chút tình tiết thú vị như đối phương có thể hay không lấy thân báo đáp thế nhưng là hắn biết rõ ràng loại chuyện này gần như không có khả năng phát sinh.
Lui lại một vạn bước mà nói nếu như đối phương thật sự là muốn dùng thân báo đáp, Phương Bình hắn còn chưa chắc muốn chấp nhận đây, dù sao hắn cũng không phải người tùy tiện như vậy?
“Chúng ta cũng quen đã lâu, thế nhưng ta còn chưa có biết được tên ngươi là gì?”
Phàn Huyên hiển nhiên cho rằng lời nói của Phương Bình là muốn “làm chuyện tốt không cần báo đáp”, trong lòng lại càng thêm cảm kích.
“Phương Bình.”
Sau khi hai người vui vẻ giao lưu một chút, cũng trao đổi số điện thoại. Đến lúc này, màn xuất hiện anh hùng cứu mỹ nhân cũng kết thúc, ai về nhà nấy.
Phương Bình nhìn trời còn chưa có tối, vội tranh thủ gọi một chiếc xe đến chở thi thể Ma Vật mang tới Khoa Ma Vật Đối Sách. Mà Phàn Huyên thì vội vã đi cứu người, nàng lấy điện thoại gọi cho số của phòng cháy chữa cháy để xin giúp đỡ cho ba vị “vệ sĩ anh hùng”.
Vận khí cũng không tệ, rất nhanh Phương Bình đã tìm được một chiếc xe vận tải loại nhỏ để chở lấy thi thể của Ma Tích, đi tới Khoa Ma Vật Đối Sách.
“Xin lỗi, chuyện này ở đây không tự quyết định được, cần phải gửi yêu cầu lên phía trên xin chỉ thị.”
Đúng như Phương Bình dự đoán, khi mà hắn mang thi thể Cự Tích đến để nhận thưởng nhiệm vụ săn giết Ảnh Thử, cũng là không thể thuận lợi nhận được số tiền thưởng từ nhiệm vụ này.
Nhân viên trực gọi một cú điện thoại, rất nhanh thì có một nữ tử nghe tin mà đi lại đây.
Nữ tử trang điểm sơ sơ, dung mạo cũng hơi xinh xắn, tóc đen cột cao, cũng có một chút khí chất của người thành thục.
Nữ tử này đúng là một trong hai người của Khoa Ma Vật Đối Sách mà Phương Bình gặp lúc sáng.
“Con Ma vật này là ngươi săn giết ở gần đường Dương Thần?”
Nữ tử đôi mắt nhìn chằm chằm vào Phương Bình, muốn đánh giá kỹ hắn.
Vì cổ vũ Giác Tỉnh giả tự do trở thành liệp ma nhân, Khoa Ma Vật Đối Sách cung cấp ra giải thưởng đều rất phong phú, hơn nữa cũng làm cho một ít liệp ma nhân nảy ra toan tính lừa gạt Huyền Thưởng Kim, mua sắm thi thể Ma Vật để đem đến, hoàn thành mục tiêu Huyền Thưởng Nhiệm Vụ.
Chẳng qua, dù cho có đưa đến thi thể cùng mội loại với con trên nhiệm vụ yêu cầu, vẫn sẽ bị thẩm định cẩn thận. Huống hồ bây giờ Phương Bình còn đưa đến một thi thể không đúng với yêu cầu của nhiệm vụ.
“Đúng vậy, lúc ấy có không ít người đều thấy được, nếu hỏi thăm một chút chắc chắn có không ít người làm nhân chứng.”
“Đúng rồi, cục phòng cháy chữa cháy có tới, hẳn là có thể hỏi thăm tin tức từ bọn họ.”
Phương Bình cũng rất cố gắng tranh lấy phần thưởng này. Dù sao cũng là hơn một vạn đồng, hắn đương nhiên không muốn bỏ qua nhiều tiền thưởng như vậy.
Nữ tử dò hỏi một lát, sau đó lấy điện thoại hỏi thăm bên cục phòng cháy chữa cháy. Cuối cùng cũng chấp nhận rằng đã đủ điều kiện hoàn thành nhiệm vụ này, sau đó lấy ra một vạn năm ngàn đồng đưa cho Phương Bình.
Tiếp nhận tiền, Phương Bình vui vẻ mà rời đi. Tuy rằng sự tình có chút khúc chiết, nhưng kết quả xem như rất tốt đẹp.
Sau khi Phương Bình rời đi, nữ tử đi vào trước máy tính, mở ra tệp hồ sơ lưu trữ lại.
Một lát sau, nàng thấy có chút kinh ngạc, nhanh chóng in ra và đóng dấu một phần tài liệu. Trên văn kiện này có chân dung một người, chính là Phương Bình.
Chỉ thấy trên tài liệu này người nữ kia viết:
Thời gian thức tỉnh: Không rõ ràng, có lẽ trong vòng năm tháng.
Thực lực hiện tại: Giác Tỉnh giả Nhất giai đỉnh phong.
Tiềm lực đánh giá: Tạm định Ưu Đẳng.
Kết luận: Cụ thể tiềm lực còn chờ quan sát tiếp, kiến nghị chiêu nhập Khoa Đối Sách để bồi dưỡng.
Từ thông tin mà cục phòng cháy chữa cháy cùng cấp, nàng biết được Phương Bình có thể dễ dàng mà giết chết con Ma Tích. Với kinh nghiệm lâu năm chiến đấu cùng Ma Vật, nàng dễ dàng đoán được thực lực của Phương Bình hiện tại là Giác Tỉnh giả Nhất giai đỉnh phong, do đó nàng làm theo lệ thường lấy thông tin của Phương Bình lưu trong hồ sơ ra đọc.
Kết quả làm nàng thật sự có chút ngạc nhiên, từ thời gian đối phương trở thành liệp ma nhân phỏng đoán, thời gian đối phương trở thành Giác Tỉnh giả rất có thể chưa được năm tháng.
Chưa tới năm tháng thời gian, thực lực liền đã đạt tới Giác Tỉnh Nhất giai đỉnh phong. Loại tốc độ tu luyện này cũng chỉ có thể tìm thấy trong những Giác tỉnh giả nổi tiếng từ vòng đấu tuyển là Hạng Khâu mà thôi.
Nghĩ đến việc đối phương chỉ là một Giác Tỉnh giả tự do, không có thế lực giàu có sau lưng để giúp đỡ như Hạng Khâu, từ đó có thể đoán được rằng tiềm lực của đối phương không yếu hơn Hạng Khâu chút nào.
Việc này khiến nàng vô cùng coi trọng, do đó liền in ra một phần văn kiện định ngày mai sẽ trình lên phía trên.
Mang theo thi thể của Ma Vật đi về, trên đường đi ngang qua chỗ ban nãy đánh nhau với Ma Tích, đã không còn thấy Phàn Huyên cùng với ba người vệ sĩ dũng cảm ở đó. Có lẽ đã được cục phòng cháy chữa cháy thành công cứu đi rồi.
Đến khi xe dừng lại trước nhà của Phương Bình, hắn cùng với tài xế hợp sức đem thi thể mang vào trong nhà.
Đem cửa đóng lại, hai mắt Phương bình sáng lên, nhìn chằm chằm thi thể của Ma Vật giống như một kẻ đói lâu ngày nhìn thấy miếng thịt đang nằm trước mắt.
À thì, hắn tự nhiên không phải đang đói bụng, cũng không phải là thịt của Ma Vật ăn không được.
Trên thực tế, tuy rằng đại bộ phận cơ thể của Ma Vật đều không thể dùng để ăn. Chẳng qua cũng có một số loại Ma Vật lại có thể ăn được.
Mà thịt của mấy loại Ma Vật này chỉ cần vừa xuất hiện liền bị những người có tiền mua ngay.
Bởi vì ăn loại thịt này, chẳng những có thể làm cho người bình thường tăng lên cơ hội trở thành Giác Tỉnh giả, mà còn giúp cho thực lực những Giác Tỉnh giả đó có thể tăng lên.
Thịt của Nhị Khẩu Ma Tích tuy là không ăn được thế nhưng lại có tác dụng khác. Nếu không, Phương Bình cũng sẽ không đem nó mang về nhà, mà là trực tiếp đem thi thể bán cho Khoa Ma Vật Đối Sách.
Phương Bình sở dĩ nhìn chằm chằm cái thi thể Ma Vật này, hai mắt liền tỏa ánh sáng. Cũng bởi vì, hắn lại có thể đem nó Hiến Tế, đạt được một loại năng lực mới.
Đoạn thời gian gần đây vì có nguy hiểm đến tính mạng, do đó hắn không thể đến Ma Vật Đối Sách Khoa để làm nhiệm vụ săn giết Ma Vật nhận thưởng. Hiện giờ, cuối cùng là mọi tồn tại có thể uy hiếp hắn đều đã giải quyết xong, lại có thể hằng ngày nhận nhiệm vụ săn giết Ma Vật.
Leng keng!
Đặt tay ấn lên thi thể Nhị Khẩu Ma Tích, ngay sau đó những dây xích sắt màu đỏ máu xuất hiện, thi thể Nhị Khẩu Ma Tích liền biến mất. Phương Bình cũng tiến vào bên trong Không Gian Hiến Tế.
Không gian thật lớn, ngay tại trung tâm huyết sắc đàn tế, thi thể Nhị Khẩu Ma Tích đang bị huyết sắc xiềng xích quấn quanh, lẳng lặng nằm ở nơi đó.
“Lúc này đây, không biết có thể đạt được năng lực hoặc thiên phú gì, nhưng nếu có thể có được một năng lực tăng lên sức mạnh thân thể thì tốt. Như vậy ta có thể tiêu trừ điểm yếu về mặt thân thể không đủ cứng cáp.”
Nghĩ như thế, Phương Bình mở miệng nói.
“Hiến Tế ——”
Ong ——
Theo giọng nói của Phương Bình vang ra, huyết sắc đàn tế nở rộ huyết sắc quang mang, phía trên đầu xuất hiện mấy vạn ánh sáng của ngôi sao.
Oanh!
Một cái cột sáng màu vàng từ phía trên đỉnh đầu hạ xuống, biến thành một nam tử người mặc quần áo màu xanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.