Ma Vũ Đại Lục Hành Ký

Chương 91: Phiên ngoại

Linh Thệ

05/10/2016

Đại Chiến rốt cuộc đã kết thúc.

Tất cả mọi thứ, tựa hồ hoàn toàn bình yên xuống. Phải nói là cuộc sống của Bạch Hành, Tiểu Ngân cùng đám ma thú bình yên xuống. Dù sao phân chia lợi ích các tộc không liên quan chuyện của Bạch Hành với Tiểu Ngân, lại càng không quan hệ chuyện của đám ma thú. Bên bọn họ ầm ĩ mặc kệ chuyện bọn họ.

Đám ma thú bắt đầu chuẩn bị về nhà, chẳng qua tại trước đó, chúng nó không có việc gì cảm thấy vô cùng nhàm chán mà đem hứng thú thiết lập ở trên ăn uống ăn hết thịt các loại còn lại tồn kho một nửa. Mấy binh sĩ các tộc còn lại không thể không cả ngày ăn dưa muối – ở dưới khí hậu khắc nghiệt như pháo đài Snow, thức ăn tươi là rất ít. Vì thế, các tộc không thể không tạm hoãn phân chia lợi ích, bắt đầu thương lượng trước để từng tốp cho một phần binh sĩ đều tự trở về quốc gia của mình – chuyện này cũng là một vấn đề, dù sao ai cũng muốn nhiều binh sĩ ở lâu chút để uy hiếp thế lực khác.

Mấy chuyện này đều là Andreu cùng Maude nói, chủ yếu là Andreu.

Anh dương dương tự đắc đối với Bạch Hành thừa nhận, dựa vào thân phận bạn tốt của Bạch Hành, anh nhận được không ít ưu đãi. Một chút cũng không che giấu mình đối với hữu nghị của bọn họ nho nhỏ lợi dụng, thậm chí xem đây là đắc ý.

Bạch Hành mặc kệ cậu ta – lợi dụng thì lợi dụng đi, dù sao Đại Chiến lần này anh cùng Tiểu Ngân vốn chính là công lao không thể không có, mặc dù lợi ích này đủ rối rắm anh với Tiểu Ngân không muốn trộn lẫn vào, lợi ích này cũng không muốn, nhưng để bạn bè chiếm chút tiện nghi anh vẫn là thích ý.

Vì thế, Bạch Hành cùng Tiểu Ngân trong thời gian còn lại tại pháo đài Snow, không phải bức bí về mặt tu luyện, chỉ là xung quanh đi dạo, lúc ra ngoài phía sau chung quy sẽ đi theo một nhóc đầu khờ não ngốc, Gấu con lông xù thịt beo béo.

Tên nhóc đáng yêu kia lắc lắc cơ thể dạng béo phị ngây ngô dễ thương đi theo phía sau Bạch Hành, cũng thường xuyên được Bạch Hành ôm vào trong ngực, càng thường xuyên hơn chính là – nó bị Tiểu Ngân tùy tiện một đá, cục thịt nhỏ liền lăn a lăn, lăn ra ngoài thật xa, sau đó ngốc hồ hồ choáng váng chuyển hướng đứng lên, cũng không nổi giận, trở lại đi theo phía sau Bạch Hành.

Thường thường sau đó, Bạch Hành luôn sẽ ôm lấy Gấu con, trấn an vuốt ve lông mềm mại của nó, làm tên nhóc kia ở trong lòng anh thoải mái từ trong yết hầu phát ra âm thanh grư grư – tựa hồ như từ loài gấu tạm thời biến tính làm động vật họ mèo. Tiểu Ngân vẫn lại là mất nhiều hơn được, không chỉ không đem bóng đèn đuổi đi, còn làm đối phương được một tấc tiến một bước tiến vào trong ôm ấp của bạn đời.

Lão Gấu cùng Bé đáng yêu dẫn dắt đàn ma thú tiếp tục ăn uống thả cửa, đúng là mấy tên không thịt không vui mà…

Mỗi ngày ăn một bụng tròn vo, một đám béo không ít.

Đám quan viên quản lý vật tư, trừ Maude ra, từng người từng vẻ mặt cầu xin, giống như bị ăn chính là thịt của chính bọn họ.

“Bạch, đám ma thú khi nào thì trở về?”

Bị đám quan viên thủ hạ kêu khóc khủng khiếp Maude rốt cuộc tìm tới Bạch Hành, không dây dưa đưa ra vấn đề này.

Bạch Hành cười phá lên, thật sự là – phục mấy tên kia…

“Khoảng hai ba ngày.” Dở khóc dở cười cho một thời gian khá cụ thể, sau đó Bạch Hành thần sắc chuyển thành trịnh trọng, “Maude, tôi cùng Tiểu Ngân cũng phải quay về.”

“Rừng rậm Sương Mù?”

“Ừ, tôi nhớ nơi đó.”

Rất nhớ.

Maude gật đầu, “Nơi đó là nhà của các anh, đúng không?”

Trong ánh mắt mang theo vài phần hoài nhiệm, Bạch Hành thừa nhận: “Đúng vậy, nơi đó là nhà của chúng tôi.”

Tiểu Ngân kề sát phía sau anh, hai tay mang tính chiếm giữ ôm lấy eo anh. Bạch Hành lười biếng như không có xương cốt giao sức nặng cơ thể toàn bộ giao cho Tiểu Ngân, từ sau khi Đại Chiến chấm dứt, anh lại càng tỏ ra lười biếng, cả ngày không có việc gì, cái gì cũng không muốn làm, ngay cả tu luyện cũng chậm trễ, không hề như trước kia để tâm như thế.

“Còn có thể xuất hiện chứ?”

Maude không có ý giữ lại, chỉ là hỏi bọn anh có hay không còn có thể ở trong tuyệt địa của chúng tộc trí tuệ đi ra. Bọn họ không muốn tiến vào trong rừng rậm Sương Mù, Bạch Hành cùng Tiểu Ngân cũng không định dẫn bọn họ đi vào.

“Đương nhiên, lần trước đi ra chính là muốn ở trên đại lục du lịch, chỉ có điều không nghĩ tới bị Đại Chiến làm cho loạn trình tự. Lần này, đợi tôi nghỉ ngơi tốt sau đó chúng tôi sẽ lại xuất phát.”

“Được, nhớ rõ thăm chúng tôi.”

“Đó là đương nhiên.”

Ngày hôm sau, đàn ma thú đã rời đi. Rời đi rất đột ngột, nhưng giống như cũng là theo lẽ thường đương nhiên.

Lập tức, mọi người phát hiện Tiểu Ngân cùng Bạch Hành cũng biến mất ở trong pháo đài Snow.

Không có cùng bất luận người nào cáo biệt, bọn họ cứ như vậy lặng yên không tiếng động rời đi.

Các tộc đều nhẹ nhàng thở ra.

Cho dù là Bạch Hành hay là Tiểu Ngân, hay là đàn ma thú, thực lực đều rất là đáng sợ.

Bạch Hành cùng Tiểu Ngân đúng là về tới rừng rậm Sương Mù, cả rừng rậm vẫn là bộ dáng như xưa.

Phần đông ma thú Thánh cấp rời đi cùng trở về tựa hồ không có mang đến cho nó thay đổi gì.

Bạch Hành cùng Tiểu Ngân một đường lặng yêu không một tiếng động đi vào trung tâm rừng rậm Sương Mù, đại thụ vô cùng to lớn kia vẫn sừng sững ở nơi đó, phảng phất tồn tại vĩ đại kia từ cổ xưa thì đã tồn tại rồi.

Tiểu Ngân hóa thành nguyên hình đứng ở trước đại thụ tru lên một tiếng, âm thanh cao vút mà ngân nga. Hắn đem khí thế của mình hoàn toàn phát mở ra, cả trong rừng rậm một trận rối loạn.

Vừa lòng cảm giác được trên địa bàn của mình không có dấu vết sinh vật khác, Tiểu Ngân mới thu hồi khí thế của mình, cùng Bạch Hành cùng nhau tiến vào động cây.

Trong động cây vẫn là dáng vẻ như trước, da lông thú trân quý mềm mại bóng loáng bất khả tư nghị phủ kín cả mặt đất. Đông ấm hạ mát, phòng ẩm phòng sâu, thoải mái cực độ.

Bên trong cũng không phải rất ngăn nắp, một ít ma tinh như tảng đá bình thường giống nhau bị ném khắp ngõ ngách trong động cây. Mấy đống ma tinh này ra bên ngoài tuyệt đối sẽ bị người tranh đến vỡ đầu chảy máu đối với Bạch Hành cùng Tiểu Ngân mà nói, giá trị quả thật chỉ so với tảng đá xinh đẹp càng trân quý hơn một chút à.

Ngoài ra chính là đồ dùng làm bếp đơn giản, thật sự là một động cây vô cùng nguyên thủy mà đơn sơ

Bạch Hành chân trần đi vào động cây, bởi vì cây thật sự là quá to, cho nên động cây rất rộng rãi.

Đứng vững, hướng về phía sau ngã xuống.

Thân thể chìm vào trong da lông mềm mại, không có chút mùi lạ của da lông ma thú chỉ làm cho người ta cảm giác tơ lụa mềm mại. Thoải mái đến bất khả tư nghị…

Bày ra hình chữ đại – hình người nằm dang tay chân nằm ở giữa động cây, Bạch Hành nhắm mắt lại, suy nghĩ của mình trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ. Để cho đại não ngừng hoạt động, không tự hỏi thứ gì.

Tiểu Ngân lẳng lặng ngồi ở bên cạnh y, bàn tay to phủ lên ngũ quan thanh tú mà có linh khí của y.

Có lẽ ngay cả chính Bạch Hành cũng không ý thức được, nụ cười của anh, ôn nhuận như nước, nụ cười không có chút gánh nặng. Môi xinh xắn nhếch lên một độ cong nho nhỏ, đúng là nụ cười ban đầu đánh động được Tiểu Ngân.

Cảm giác được đụng xoa khe khẽ trên mặt, lông mi cong vểnh của Bạch Hành nhẹ nhàng rung động hai cái. Một đôi mắt nhỏ dài đen láy đối diện con mắt xanh biếc của Tiểu Ngân, nụ cười khóe miệng mở rộng. Bạch Hành quyến luyến dùng hai má ôn nhuận của mình cọ cọ bàn tay to của Tiểu Ngân, xúc cảm ấm áp trắng mịn nhất thời tràn đầy hai trái tim.

Hai người đều không nói chuyện, mọi thứ đều ở trong im lặng.

Tay Tiểu Ngân tiếp xúc xuống phía dưới, theo đường cong khuôn mặt Bạch Hành, lướt qua cằm y. Ở trên hầu kết tinh xảo nhẹ nhàng vuốt ve hai cái.

Một loại cảm giác tê tê từ chỗ đó truyền vào trong đại não, rất thoải mái, nhưng cũng không mãnh liệt đến làm cho anh nổi lên ***, Bạch Hành thoải mái nhắm mắt lại, tùy ý bạn đời ở trên người mình vuốt ve.

Tiểu Ngân từ cổ y đi vào ngực y, cởi ra quần áo của y, lộ ra ***g ngực trắng nõn bóng loáng.

Ngón tay tiếp xúc xuống phía dưới, quần áo trên người Bạch Hành dần dần biến ít, biết rõ thân hình trắng nõn thon dài, có chút gầy nhỏ hoàn toàn lộ ra.

Tiểu Ngân vung tay lên, đem áo choàng ma pháp trân quý ném qua một bên.

Sau đó, Tiểu Ngân biến thành hình sói, nằm ở bên cạnh Bạch Hành, móng vuốt tráng kiện thu hồi móng sắc bén, đem Bạch Hành kéo đến trên người mình.

Da thịt bóng loáng cùng lông rậm màu bạc dài mảnh chạm vào, cả cơ thể Bạch Hành như là chìm vào bên trong lông rậm màu bạc thật dài của Tiểu Ngân.

Bạch Hành vẫn luôn tùy ý Tiểu Ngân đùa nghịch mình khẽ cử động, điều chỉnh một tư thế thoải mái. Ở trong bao vây lông rậm của Tiểu Ngân, ngửi ngưi hương vị quen thuộc, trầm ngủ say.

Tiểu Ngân đôi mắt xanh biếc vừa lòng nhìn Bạch Hành tư thế phảng phất muốn chìm vào trong cơ thể của mình, cũng nhắm mắt lại, ngủ.

Thẳng đến trở lại nơi này, mới cảm thấy có thể an tâm nghỉ ngơi thật tốt, ngủ yên.

Bên kia, Lão Gấu mang theo Gấu con về nhà.

Lão Gấu môt đôi mắt tròn xoe thật cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh, không giống như về nhà, ngược lại là làm trộm.

Cuối cùng, hắn đem Gấu con đi ở phía sau đẩy ra.

“Ow ow ——” (—— Con trai, con đi trước.)

Gấu con mạc danh kỳ diệu nhìn ba ba khẩn trương, móng vuốt nhỏ vỗ vỗ bụng nhỏ thịt beo béo, mơ hồ đi ở phía trước.

“Oaw?” (Ba ba không nhớ đường về nhà sao?)

Mới không phải!

Lão Gấu trong lòng kịch liệt phản bác, nhưng ngoài miệng không có phản bác, chung quy không thể nói hắn là sợ bà vợ đột nhiên nhảy ra tìm hắn để tính sổ đi.

Ô ô ô, Vua rất không phúc hậu. Rõ ràng nói xong rồi, để Bạch Hành giúp hắn nói lời tốt, kết quả mới vào rừng rậm đã đem Bạch cuỗm chạy, vừa rồi còn phát ra cảnh cáo, không cho phép ma thú khác đi qua bên kia…

Lão Gấu cảm thấy mình bị lừa gạt, bị ăn hiếp, rất đáng thương…

“Ow ow ow —— (Ba ba rất đáng thương…)

“Ow!” (Con trai ngoan!)

Lão Gấu một phen bắt con trai lên, mặt gấu của mình so với thân thể của đứa con cũng nhỏ không bao nhiêu ở trên cái bụng mềm mềm của Gấu con nhà mình cọ đến cọ đi.

“Oaw oaw.” (Mặc dù ba ba là thú già ngu ngốc, nhưng con sẽ không sẽ không ghét bỏ ba.)



Thú già ngu ngốc? Đó là cái quái gì? Nghe cũng không phải từ hay!

Lão Gấu không biết cái gì là thú già ngu ngốc sửng sốt.

“Ow?” (Cái gì là thú già ngu ngốc?)

“Oaw – Oaw.” (Già, biến ngốc. Cho nên ba ba mới có thể không nhớ rõ đường về nhà.)

Gấu con rất ngoan đem hiểu biết thú già ngu ngốc của của mình nói cho gấu ba ba nhà nó.

Lão Gấu 囧.

Hắn đột nhiên cảm thấy mình càng đáng thương.

Vào lúc này, một trận tiếng bước chân mạnh mẽ truyền đến. Theo âm thanh bước chân mà xem, kẻ đến thể trọng không nhẹ.

Nghe bước chân đó, Gấu con bắt đầu vui mừng, Lão Gấu bắt đầu phát run.

Gấu con giãy dụa từ trong móng vuốt của Lão Gấu đi ra, rơi xuống mặt đất, hướng tới phía tiếng bước chân truyền đến chạy qua.

Sau đó, một con gấu lớn màu nâu cùng Lão Gấu giống nhau xuất hiện.

Gấu con càng thêm vui mừng đi lên đón, Lão Gấu nhìn qua thì muốn chạy trốn.

“Aw!”

Gấu ma ma đi lên thì làm động tác cùng Lão Gấu vừa rồi giống nhau, một phen chộp con trai, lấy mặt mình ở trên cái bụng mềm múp míp của đứa con cọ lên.

Gấu con vui thích khẽ kêu, một bên cùng ma ma hồi lâu không thấy làm nũng.

Hai mẹ con thân thiết nửa ngày, gấu mẹ đem ánh mắt dời đi.

Ánh mắt từ ái vừa rơi xuống trên người Lão Gấu thấp thỏm, lập tức trở nên hung ác.

Lão Gấu thân mình run lên.

Gấu ma ma đi nhanh tiến lên.

Lão Gấu giật giật, muốn lui về phía sau, lại không dám.



Bước nhanh đi đến trước mặt Lão Gấu, gấu ma ma giơ lên cao cao tay gấu to to của mình.

Lão Gấu tính phản xạ nhắm mắt lại, muốn kiên cường chịu đựng là được, lần này hình như thật sự đem vợ chọc giận. Bình thường mặc dù không phải không có động tay động chân qua, nhưng vợ khí thế lớn như thế đánh hắn thì chưa từng thấy qua.

Hồi lâu không cảm giác được tay gấu của gấu ma ma dừng ở trên người mình, Lão Gấu nghi hoặc mở mắt. Lại thấy gấu ma ma đang ôm Gấu con bình yên không việc gì xoạch xoạch rớt nước mắt.

Lão Gấu vòng quanh bà vợ với đứa con vòng vòng.

Trong nhà bọn hắn, Lão Gấu ‘Vợ quản nghiêm’ là một loại tình thú gia đình, nhưng Lão Gấu chưa từng thấy qua bà vợ hung hãn nhà mình rơi nước mắt.

Cho dù rất sớm trước kia bọn hắn còn chưa mạnh mẽ như vầy, thời điểm để giành giật tinh hạch có thể dành cho năng lượng tiến cấp mà trọng thương gần chết cũng không thấy gấu ma ma rớt qua một giọt nước mắt.

Hiện tại nên làm sao bây giờ đây?

Lão Gấu sốt ruột xoay quanh, nhưng chỉ là nghĩ không ra biện pháp. Vây quanh gấu ma ma trầm trầm kêu la, an ủi vỗ về.

Kết quả gấu ma ma hung hãn ngẩng đầu, một cát tát quạt qua, Lão Gấu bị đánh bay…

Dừng ở chỗ cách đó không xa, một tiếng thật lớn.

Đối với Lão Gấu da dày mà nói, đánh đập như thế căn bản là không tính là cái gì, hắn không đau không ngứa đứng lên, có chút đầu tro mặt bụi đi trở về bên cạnh bà vợ với đứa con, khì khì cười ngây ngô.

Gấu ma ma tức giận trừng mắt hắn một cái.

Còn có thể thế nào? Nàng cũng biết đứa con nhất định phải được trải qua chiến đấu tàn khốc mới có thể trưởng thành, bọn nàng có thể bảo hộ nó nhất thời, nhưng không bảo hộ nó một đời. Cách làm của Lão Gấu chính xác, hiện tại đứa con an toàn trở lại, thực lực cũng tăng lên, nàng còn có thể thế nào?

Vừa rồi một tát kia đã đem lửa giận phát tiết không sai biệt lắm, cho nên để bỏ qua Lão Gấu được rồi.

Vì thế, một nhà ba miệng vui vui vẻ vẻ về nhà.

Trong nhà Ưng con hình thức cũng kém không nhiều lắm, chỉ có điều Lôi Ưng là bị ưng ma ma cho một tia chớp bổ đến bốc lên khói mà thôi…

Về phần mấy đám lưu manh không gia thế, cái gì cũng không cần lo lắng. Về đến nhà thoải mái đánh lăn đi nghỉ ngơi.

Tóm lại, tất cả mọi người an toàn bình an về nhà.

Vào thời điểm Bạch Hành tỉnh lại, có một loại cảm giác mê man do ngủ rất sâu mà sinh ra.

Quyến luyến vật thể mềm mại bóng loáng dưới thân trên cọ dưới hai cọ, anh mới ngẩng đầu lên, đối diện đôi mắt xanh biếc trong suốt của Tiểu Ngân.

Vừa mở mắt ra thì thấy bạn đời của mình thật tốt, Bạch Hành lộ ra nụ cười dịu dàng. Sau đó, con sói màu bạc sinh đẹp kia vươn đầu lưỡi ở trên môi anh liếm một chút.

Đầu lưỡi thô ráp liếm qua môi anh, Bạch Hành ngồi dậy, tựa đầu chôn ở giữa cổ Tiểu Ngân, cọ cọ hai cái mới đứng dậy.

Thân hình trần truồng đứng lên, Bạch Hành không có ý mặc quần áo. Có thể là bởi vì nguyên nhân hoàn cảnh, anh rất thích loại cảm giác không trói buộc không ép thúc này. Đương nhiên, địa điểm chỉ hạn chế ở trong mảnh nhỏ khu vực xung quanh cùng động cây này. Anh cũng không phải loại cuồng lộ hàng.

Lững thững đi ra động cây, bên ngoài đang là mặt trời chiều ngã về tây. Mặt trời màu lửa đỏ đã bị cây cối phương xa nuốt hết nửa nhỏ, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu ở trên người, lưu lại một mảnh hồng quang.

Trong không khí truyền đến hương khí cỏ xanh đặc biệt, cảm giác thoải mái mà thích ý.

Bạch Hành lúc này mới cảm thấy mình hoàn toàn thả lỏng xuống, ngay cả xương cốt cũng lỏng ra vài phần.

Đứng trong chốc lát, Bạch Hành quay lại động cây mặc vào quần áo của mình – vừa rồi muốn phanh ra tâm tình của mình chỉ là ở gần động cây rất ngẫu nhiên mới có thể xuất hiện một chút nhỏ – cho nên mới nói, Bạch Hành không phải cuồng lộ hàng!

Tiểu Ngân linh hoạt đứng dậy, đứng ở bên cạnh Bạch Hành.

Bạch Hành đi ra động cây, ở trên cỏ dại xung quanh lững thừng đi tới. Ở nơi này mười năm, hiện tại trở về chung quy có một loại cảm giác quen thuộc mà xa lạ.

Chẳng qua tâm tình thật sự rất thả lỏng là được.

2.

Tháng đầu tiên trở về rừng rậm, bản ghi chép cuộc sống một ngày của Bạch Hành Tiểu Ngân.

Buổi sáng tám giờ:

Hai người trong ngủ say – từ sau khi từ pháo đài Snow trở về, Bạch Hành liền đặc biệt thích ngủ, không biết có phải là bởi vì nguyên nhân lúc trước ở trong Đại Chiến anh trên căn bản không có ngủ quá giấc mà hoàn toàn dựa vào minh tưởng để khôi phục thể lực cùng tinh thần lực. Tóm lại, hiện tại Bạch Hành vô cùng thích ngủ, cũng vô cùng có tài ngủ, mỗi ngày ngủ sớm dậy trễ, ngủ đến bất diệc nhạc hồ. Làm cho người ta không nhịn được cảm khái – Thần cấp đúng là tốt nha, con người bình thường trừ phi có tật xấu, hoặc là nguyên nhân đặc thù khác, nếu không chỉ là muốn mỗi ngày ngủ lâu như vậy cũng làm không được dâu. Về phần Tiểu Ngân, trên cơ bản thời điểm Bạch Hành ngủ hắn cũng sẽ nằm ở đó, ngủ không được không sao, làm minh tưởng là được. Trọng điểm không phải ngủ, là cùng Bạch dính cùng một chỗ.

Buổi sáng mười giờ:

Bạch Hành như trước hạnh phúc trong ngủ say, Tiểu Ngân mở mắt xanh biếc. Sói tộc đặc biệt có con mắt băng lãnh sáng màu thấy Bạch Hành nằm ở trong ngực mình trong chớp mắt trở nên ấm áp. Tiếp đó chính là thời gian thân mật nho nhỏ, bởi vì đối với hơi thở cùng đụng chạm của Tiểu Ngân quá mức quen thuộc cùng an âm, cho nên thân mật nho nhỏ này chung quy sẽ không làm Bạch Hành tỉnh dậy. Về phần nội dung thân mật, thì nhìn tình huống của Tiểu Ngân mà định: Nếu hình người, thì sờ sờ hôn hôn; Nếu là hình sói, thì dùng đầu lưỡi liếm liếm. Đương nhien đều là nhẹ nhàng, sẽ không đánh thức Bạch Hành. Được rồi, không phải động tác Tiểu Ngân rất nhẹ, mà là Bạch Hành ngủ đến chết say đến chết, Tiểu Ngân động tác căn bản ầm ĩ không dậy anh…Tiểu Ngân đối với việc này không phải không có oán niệm – nếu nói đánh thức nói không chừng có thể làm một chút chuyện càng đi sâu hơn…

Giữa trưa mười hai giờ:

Mí mắt Bạch Hành nhẹ nhàng động đậy, sau đó cặp mắt nhỏ dài kia chậm rãi mở ra. Một đôi mắt đen láy lộ ra hào quang ôn hòa đối diện cặp mắt xanh biếc mang theo dã tính nhàn nhạt kia. Tiểu Ngân cho dù đã sớm tỉnh cũng sẽ không một mình rời đi, mà là sẽ lẳng lặng nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ của Bạch Hành, đợi y cùng nhau tỉnh lại. Môi hai người chạm nhau một chút, rất nhanh đã tách ra – tiếp xúc lâu dễ xảy ra chuyện, mà từ sau khi trở về tâm tình Bạch Hành đã thoải mái mà lạnh nhạt, không có tâm tình lăn giường gì. Sau khi trao đổi một nụ hôn ấm áp, Tiểu Ngân ở trên mặt Bạch Hành hạ một nụ hôn khẽ tiếp, lại ở trên cổ y gặm hai cái thật mạnh, lưu lại dấu vết của mình, mới bằng lòng rời Bạch Hành đứng dậy rửa mặt. Đương nhiên, lúc rửa mặt cũng là hai người cùng nhau. Nói là rửa mặt, kỳ thật là đánh răng rửa mặt cộng thêm tắm rửa. Bởi vì nơi này không có người khác, cho nên Bạch Hành luôn rất tùy tiện trực tiếp cởi quần áo đã tắm. Bên cạnh rõ ràng còn có đất trống rất rộng, Tiểu Ngân cố tình phải cùng Bạch Hành tắm một chỗ, hai người cọ cọ sát sát, liên tục sờ kèm theo hôn, được nửa ngày mới rửa mặt xong. Cuối cùng không lau súng nổ lửa, may mắn may mắn. Hoặc là nói, Tiểu Ngân bắt đầu nổi lửa, Bạch Hành thì không có gì. Tiểu Ngân hiếm khi săn sóc một lần, không định miễn cưỡng Bạch Hành ý tứ phương diện này, nhịn!

Buổi chiều một giờ:

Bạch Hành thần thanh khí sảng lại lười biếng nằm ở dưới tàng cây hóng mát, ngọn cây vô cùng to lớn này đồng dạng có tàng cây vô cùng rộng lớn, phía dưới là đông ấm hạ mát, thoải mái ghê gớm. Làm một cái võng thật to, đung đưa, Bạch Hành ngáp một cái, anh hình như lại muốn ngủ. Tiểu Ngân ở bên cạnh có chút lo lắng – loài người ngủ nhiều như vậy thật sự không có vấn đề gì sao? Nghĩ nghĩ, Tiểu Ngân vẫn là buông tha cho vấn đề tự hỏi đối với anh mà nói có chút khó khăn này, dù sao Bạch có vấn đề hắn nhất định sẽ phát hiện, cho nên hẳn là không sao. Nghĩ đến đây, nhìn Bạch Hành khuôn mặt ngủ say – đôi mắt nhỏ dài nhắm lại, một đôi mi mảnh mà dài, khẽ cong lên, hiện ra một loại cảm giác anh khí, khóe môi gợi lên một độ cong rất nhỏ, cho dù đang ngủ, cũng tựa hồ đang mỉm cười dịu dàng giống nhau… Chịu không nổi hấp dẫn cúi đầu, Tiểu Ngân nhẹ nhàng liếm hôn cặp môi nhiễm màu hồng nhàn nhạt kia, mềm mềm, có một loại hương vị làm hắn quyến luyến. Nhìn thấy Bạch Hành bộ dáng ngủ đến hạnh phúc như thế, Tiểu Ngân đột nhiên không muốn buông tha dục vọng của mình, vì thế quyết định thừa dịp thời điểm dục vọng của mình còn chưa có hoàn toàn nổi lên buông tha môi của Bạch Hành, khôi phục hình sói nằm ở bên cạnh y. Cảm giác được Bạch Hành theo bản năng hướng trên người mình dựa vào, Tiểu Ngân vừa lòng cực kỳ. Nhắm mắt lại – hơ, không ngủ – hắn cũng không phải Bạch Hành! Minh tưởng đi – đối với Tiểu Ngân mà nói, tu luyện càng như là một loại bản năng hơn.

Buổi chiều hai giờ:

Bạch Hành lại một lần nữa từ trong ngủ mơ tỉnh lại, hình như là ngủ quá nhiều, đầu ngược lại có một loại cảm giác mờ mịt. Vì thế triệu một quả cầu nước lành lạnh, rửa mặt một phen. Từ trên võng nhảy xuống, Tiểu Ngân biếng nhác mở mắt nhìn y, ở trong ngăn cản của Bạch Hành đành trung thực không nhảy xuống theo. Bạch Hành bắt đầu chuẩn bị thức ăn – bọn họ hiện tại là Thần cấp, đối với nhu cầu thức ăn giảm chậm rất nhiều. Chẳng qua, bởi vì thèm ăn mỗi ngày vẫn là muốn ăn một bữa thật ngon. Bạch Hành lại cảm khái Thần cấp đúng là chỗ tốt – cuộc sống không quy luật như thế cũng sẽ không tổn thương đến cơ thể. Sau khi trở về, Bạch Hành thích kiểu món ăn phức tạp mà cần thời gian chuẩn bị cùng chế biến rất lâu. Hôm nay anh muốn làm chính là thịt nướng lan chi – một món cần thời gian chuẩn bị rất lâu, món ăn chế nướng cũng phải thật lâu. Chỉ đem thịt xắt cùng chuẩn bị tốt các loại gia vị thì cần thời gian một tiếng. Nhưng lại thích loại gia vị rườm rà này. Anh một chút cũng không nôn nóng lấy ra loại thịt đặc biệt mà thịt nướng lan chi cần – thịt lưng cá mập nước ngọt. Cá mập nước ngọt rất giống nước ngọt, nhưng đầu nhỏ hơn rất nhiều, hơn nữa chỉ ở tại một dòng sông nước ngọt trong rừng rậm Sương Mù mới có. Loại thịt của chúng nó nhẵn nhụi non mềm, không có mùi cá, ăn vào tươi ngon vô cùng, sau khi phối với lan chi đặc biệt của rừng rậm Sương Mù cùng với gia vị khác cùng nhau chế nướng, là một món ngon vô cùng tươi ngon. Đem thịt cá mập nước ngọt cắt thành dày một cm, sau đó miếng dày cỡ gan bàn tay người đàn ông trưởng thành, Bạch Hành bắt đầu chuẩn bị đem tương ướp chế thịt nướng. Nước tương chế tạo hoàn toàn thủ công, toàn bộ nguyên liệu đều là nguyên liệu tương nguyên thủy nhất. Gừng tươi băm vụn, hành xắt vụn, vỏ cây tương cây cắt vụn, ớt cũng nghiền thành vụn…Nhiều vô số, thêm vào ít nhất có hơn mười loại gia vị cuối cùng được phối cùng nhau, đổ vào chất lỏng từ lá cây của một loại cây thơm nồng đặc biệt trong rừng rậm Sương Mù, trộn đều. Nước tương mới tính là hoàn thành, lại đem thịt cắt tốt tẩm nước tương vào. Công tác chuẩn bị mới tính cơ bản hoàn thành!

Buổi chiều bốn giờ:

Nguyên liệu cơ bản sau khi chuẩn bị xong, Bạch Hành bắt đầu chuẩn bị lan chi. Lan chi chân chính là một loại cây vẻ ngoài rất giống linh chi, sau khi trưởng thành đại khái cao ba thước đến bốn thước, cả thân màu xanh đậm, còn có hoa văn màu xanh đen sinh trưởng ở trên thân cây. Mùa hè hàng năm thời điểm gần cuối mùa, trên cây lan chi sẽ kết xuất một loại quả màu trắng sữa cùng hình dáng linh chi giống nhau, loại quả này cũng được Bạch Hành đặt là lan chi. Làm thịt nướng lan chi cành cùng quả đều phải dùng đến. Đến lúc đó đem thịt rạch khe, đem quả lan chi nhét vào. Lại đem cành lan chi để nhóm thịt nướng, mới là thịt nướng lan chi chính tông. Bạch Hành hiện tại thì đang đem cả cây lan chi bổ thành củi lửa cỡ vừa phải. Theo lý mà nói, loại chuyện này Tiểu Ngân càng thêm am hiểu, nhưng Bạch Hành chính là muốn mình chậm rãi làm, không vội không chậm, không để mình cảm thấy mệt, từng chút từng chú đem cả cây lan chi cứng rắn chém thành khúc nhỏ. Cuối cùng, lại đem quả lan chi cắt thành lát mỏng cỡ vừa vặn. Lúc này, một buổi chiều cơ bản đã trôi qua.

Buổi chiều sáu giờ:

Công tác chuẩn bị hoàn thành, miếng thịt khối lớn cũng ướp chế rất tốt. Bạch Hành đem cây lan chi đốt, một cổ hương khí kỳ lạ nhất thời tràn ngập, Tiểu Ngân trong minh tưởng cái mũi hít hít, lại lười biếng mở mắt. Mặt Bạch Hành bị ánh lửa đỏ bừng, anh đang chuyên chú chế biến với món ngon. Đem thịt trải ở trên vỉ trúc sắt làm thành, quét dầu, miếng thịt nhất thời phát ra tiếng vang xì xèo. Đôi mắt nhỏ dài nhìn chằm chằm thịt nướng ở trên vỉ, một miếng thịt thật dày thỉnh thoảng bị lật lại. Theo thời gian trôi qua biến thành màu vàng kim mê người, tản ra hương khí làm cho người ta không thể ngừng nước miếng. Tiểu Ngân đã từ trên võng xuống, hóa thành hình người đem Bạch Hành ôm vào trong ngực mình. Y làm thật sự còn rất nghiêm túc, Tiểu Ngân không thích cảm giác y vì chuyện khác bỏ qua mình. Bạch Hành thời điểm bị hắn ôm vào trong ngực phục hồi tinh thần, đối với hắn cười dịu dàng. Sau khi được Bạch Hành chủ động hôn một cái, Tiểu Ngân thỏa mãn. Ngửi hương khí thịt nướng, cùng đợi Bạch Hành tuyên bố món ngon hoàn thành.

Buổi tối chín giờ:

Thịt nướng rốt cuộc hoàn thành, gần đây thứ Bạch Hành làm đại khái đều cần thời gian dài như thế. Tiểu Ngân không sợ bỏng cầm lấy một miếng, đặt ở trong miệng nhai lớn, ăn đến bất diệc nhạc hồ. Bởi vì nướng rất nhiều, cho nên Bạch Hành không cần lại nướng lần nữa, anh cũng không như Tiểu Ngân không sợ độ nóng, cầm lấy một miếng thịt nướng, điều khiển nguyên tố băng làm không khí xung quanh biến lạnh, chỉ chốc lát sau, thịt nướng đã biến thành độ nóng thích hợp. Đem thịt nướng cho vào miệng, một cổ cảm giác tươi ngon không thể hình dung nhất thời ở trong khoang miệng tràn ra bốn phía. Bạch Hành ánh mắt sáng ngời, mồm to ăn vào. Lúc này hoàn toàn không cần để ý vấn đề hình tượng, hai người ăn đến mỡ đầy miệng đầy tay, nhanh chóng đem toàn bộ thịt nướng quét sạch. Cuối cùng, ưỡn cái bụng nằm trở lại võng.

Buổi tối mười giờ:

Ăn uống no đủ không muốn động Bạch Hành được Tiểu Ngân ôm vào động cây, anh lại không phải ăn no đến không thể động, thuần túy là không muốn nhúc nhích. Dù sao Tiểu Ngân cũng không để ý ôm anh trở về, mắc lười biếng cũng không sao cả. Nằm phía trên da lông thoải mái, Bạch Hành muốn ngủ (Mồ hôi…), nhưng mà bởi vì lúc trước ngủ đến thời gian rất dài, hiện tại một chút buồn ngủ cũng không có.

“Tiểu Ngân, tìm chút chuyện để làm đi.” Bởi vì không ngủ được mà có chút nhàm chán Bạch Hành yêu cầu nói.

Tiểu Ngân trầm mặc trong chốc lát, tiến đến bên người y, hôn môi y. Tay chuẩn xác tìm được vị trí mấu chốt của y, cách quần cọ cọ. Cảm giác được chỗ đó sau khi tinh thần lên, bàn tay hắn tiến vào trong quần Bạch Hành…

Bạch Hành phát ra thở dốc, anh vốn không có tâm tư này, nhưng nếu bị người yêu đụng tới chỗ đó còn không có phản ứng tuyệt đối là có vấn đề, anh không có vấn đề, cho nên tự nhiên mà đương nhiên phản ứng.

Giãy dụa xoay người, cùng Tiểu Ngân đối mặt, tay Bạch Hành cũng bắt lấy Tiểu Ngân.

Tiếng vang thở gấp, rên ngâm, ái muội ở trong động cây vang lên, hơn nữa kéo dài một hồi lâu mới yên lặng xuống. Sau khi hai người cùng nhau thở dốc bắn ở trong tay đối phương, thân thể Bạch Hành nhũn xuống.

Tiêu Ngân còn chưa thỏa mãn, nhưng Bạch Hành nhìn qua đã không muốn tiếp tục. Vì thế, hắn lại phát huy săn sóc hiếm khi, không có tiếp tục nữa. Chẳng qua, Tiểu Ngân cảm giác được, lực tự chủ của mình càng ngày càng kém. Đương nhiên, Tiểu Ngân cảm thấy lực tự chủ đều tiêu hao hết cũng không sao, cùng lắm thì thời điểm nhịn không được đè Bạch Hành hung hăng làm một trận, tin rằng Bạch sẽ không để ý…

Buổi tối mười giờ:

Bạch Hành bắt đầu mệt rã rời, nhắm mắt lại được Tiểu Ngân ôm bắt đầu bồi dưỡng buồn ngủ. Tiểu Ngân một chút cũng không buồn ngủ, chẳng qua hắn có thể minh tưởng. Chỉ chốc lát sau, Bạch Hành tiếng hít thở vụn vặt đều đặn vang lên, y đang ngủ. Tiểu Ngân lần nữa ngạc nhiên một chút thời gian ngủ dài của Bạch Hành, sau đó nhắm mắt lại, hô hấp vững vàng kéo dài, hắn còn chưa ngủ, đang tiếp tục trong minh tưởng.

Rạng sáng bốn giờ:

Bạch Hành tiếp tục trong say ngủ, Tiểu Ngân cũng thấy được có chút mệt nhọc. Chấm dứt minh tưởng, ôm Bạch Hành, bắt đầu bồi dưỡng buồn ngủ. Cuối cùng, hai người gắn bó ngủ say.

Bổi sáng tám giờ:

Hai người tiếp tục trong ngủ say, một ngày mới bắt đầu. Cũng bắt đầu tuần hoàn gần nhất vẫn không thay đổi.



Cứ như thế chán chường sinh hoạt kiểu heo Bạch Hành sau suốt một tháng trở lại rừng rậm. Thẳng đến sau một tháng, Tiểu Ngân lực tự chủ biến mất hung hăng đem y đặt ở trên giường làm…Ơ, trình độ kịch liệt và thời gian mời tham khảo lần đầu tiên của hai người…

Sau khi làm xong, Bạch Hành rất đột ngột thay đổi trạng thái cuộc sống kéo dài một tháng lúc trước.

Đầu tiên thay đổi chính là thời gian ngủ, anh rốt cuộc khôi phục giấc ngủ một cao thủ Thần cấp nên có – mỗi ngày nhiều nhất bốn tiếng, lại nhiều hơn ngủ không được, hơn nữa giấc ngủ hoàn toàn có thể dùng minh tưởng thay thế. Đương nhiên, Bạch Hành sẽ không làm như vậy, anh thích cảm giác ngủ đến no đủ.

Tiếp theo là thức ăn, anh không hề có kiên nhẫn cùng tinh lực mỗi ngày chỉ làm bữa tiệc lớn phức tạp mà cần thời gian rất lâu, mà biến thành chế biến món ăn đơn giản thành phần đồng dạng đơn giản, hương vị không kém.

Cuối cùng là anh bắt đầu khôi phục cùng ma thú xung quanh trao đổi – Tiểu Ngân đối với điều này rất bất mãn, hắn ước sao Bạch Hành chỉ để ý một mình hắn, nhưng đối với khôi phục trạng thái Bạch Hành về cơ bản mà nói không quá khả khi. Mỗi ngày, Bạch Hành đều sẽ tiêu tốn thời gian nhất định đi gõ cửa nhà hàng xóm, còn có thể ở trong rừng rậm tản bộ, du ngoạn, phát hiện một ít đồ tốt, cũng mang về.

Duy nhất không thay đổi chính là, anh vẫn là không quá muốn tu luyện. Mỗi ngày minh tưởng lại thật ra có làm, nhưng huấn luyện khác thì hoàn toàn không có.

Tiểu Ngân cũng không thúc y, dù sao hiện tại rất nhiều thứ cũng không phải huấn luyện bình thường có thể học được, thì theo tâm ý của y là được.

Cho nên khi nào thì rời rừng rậm bắt đầu du lịch đại lục – dù sao đến bây giờ mới trở về ba tháng mà thôi, Bạch Hành còn chưa có bắt đầu suy nghĩ vấn đề này.

Không vội, không vội…

3.

Một con rắn nho nhỏ trườn ở trên nhánh cây cao cao, thăm dò ló đầu ra nhìn xem phía dưới, lưỡi rắn dài nhọn thỉnh thoảng phun ra nuốt vào.

Dưới tàng cây, một chàng trai cao thon ôn nhuận đang hết nhìn đông đến nhìn tây như là đang tìm cái gì. Bên cạnh anh là một người đàn ông cao lớn băng lãnh kề sát bên người anh, như là nhận thấy được điều gì, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua con rắn nhỏ.

Con rắn nhỏ co rúm một chút, lưỡi rắn phun ra nuốt vào nhanh hơn.

Làm nó may mắn chính là, người đàn ông cao lớn cái gì cũng không nói, chỉ là trầm mặc bồi ở bên người chàng trai ôn nhuận. Con rắn nhỏ bắt đầu may mắn Vua đối với chúng nó ghen tuông cùng độc chiếm dục với Bạch Hành…

“Bé đáng yêu chạy đi đâu rồi?”

Bạch Hành xem xét xung quanh, chỉ là không nghĩ tới ngẩng đầu tìm. Chẳng qua ngẩng đầu cũng vô dụng, trước không nói Bé đáng yêu nấp ở vỏ cây màu sắc cùng màu sắc của nó rấn gần giống, mắt Bạch Hành cũng không thể xuyên thấu qua cành lá rậm rạp phát hiện tung tích của Bé đáng yêu.

Trừ phi anh dùng tư cảm mạnh mẽ của mình tìm kiếm tung tích của Bé đáng yêu, nếu không Bé đáng yêu lần này trốn được.

Nhưng Bạch Hành không thích dùng tư cảm, không thích loại cảm giác không phải dùng mắt của mình phân biệt đi tìm.

Cho nên, tổng hợp các loại ở trên, Bé đáng yêu lần này tránh được có thể tính vẫn là rất lớn.

Bé đáng yêu cũng muốn chảy nước mắt, không biết vì sao lúc trước sau khi trở về rừng rậm suốt một tháng không gặp Bạch đột nhiên thường xuyên ra ra lãnh địa của bọn hắn. Vốn đây là chuyện tốt, bởi vì Bạch rất ôn nhu, còn luôn có rất nhiều món ngon, nhưng mà, Bé đáng yêu chung quy cảm thấy Bạch xuất hiện lần nữa tính cách rất ác liệt. Vừa thấy Bé đáng yêu đã yêu cầu nó học thắt nơ con bướm, hu hu hu, hắn chính là rắn, không phải dây thừng, kia căn bản không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ mà.

Phải làm đến vài ngày sau đó Bé đáng yêu không dám thấy mặt anh, vừa thấy Bạch Hành đi tới thì trực tiếp trốn ở trên. Ngay cả mình thân mình khổng lồ gợi ra cao ngạo cũng không bảo trì, trực tiếp thu nhỏ lại cơ thể để có thể giảm nhỏ tỉ suất mình bị phát hiện.

Bé đáng yêu tội nghiệp!

Đợi tại chỗ vài phút, không tìm thấy Bé đáng yêu Bạch Hành thất vọng rời khỏi, anh lần này đến nhà Lão Gấu.

Mặc dù gấu ma ma đã quyết định muốn tha thứ cho Lão Gấu, nhưng tư thái biểu hiện vẫn là phải làm, miễn cho Lão Gấu lần sau lại gạt nàng trộm làm quyết định trọng yếu gì!

Cho nên, hiện tại trong nhà Lão Gấu thì thỉnh thoảng có thể thấy gấu ma ma tầm phu kí, mỗi lần Bạch Hành đều có thể xem rất sung sướng.

Đối với tâm lí của anh, Lão Gấu tự nhiên là biết vạn phần rõ ràng. Chỉ là ngại tồn tại của bà vợ, hắn cũng chỉ có thể tùy ý Bạch Hành ở bên cạnh xem diễn. Muốn trả thù lại ngại tồn tại của Tiểu Ngân cùng thực lực siêu cao của chính Bạch Hành mà không thể làm được.

Lão Gấu gần đây thật sự là buồn bực ghê gớm đó, lông gấu cả người một phen rụng. Tội nghiệp!

Cách chỗ nhà Lão Gấu rất xa, chợt nghe được gấu ma ma hung hãn rống lên một tiếng cao vút.

Bạch Hành trên mặt lộ ra biểu tình hưng phấn, lại có diễn xem, ha ha.

Vốn không nhanh không chậm bước chân bắt đầu nhanh hơn, Tiểu Ngân bất đắc dĩ đi theo phía sau y. Thật sự không hiểu vì sao Bạch lại thích xem loại chuyện này, nếu muốn Lão Gấu ăn đau không phải rất dễ sao? Làm chi phải đặc biệt nhì bà vợ người ta giáo huấn ông chồng?



Bạch gần đây thật sự là ——

Hình như sau khi chấm dứt cuộc sống kiểu heo, y đã trở nên có chút quá phận cùng phúc hắc.

Tiểu Ngân đối với điều này có chút khó hiểu, chẳng qua cũng không có quá nhiều chú ý. Maude từng tìm hắn bàn qua một ít biến hóa sau khi trở về sẽ phát sinh trên người Bạch, biến hóa như thế ở trong tưởng tượng của bọn hắn đã xem như rất tốt.

Bị bắt đi theo bạn đời cùng nhau đặc biệt xem vợ chồng người ta ầm ĩ Tiểu Ngân rất vô lực nghĩ – dù sao không hay ho không phải mình, thì tùy Bạch vui vẻ là được.

Đến nhà Lão Gấu, gấu ma ma đang nổi bão, chỉ là không biết hôm nay lại là vì cái gì.

Gấu con không thấy bóng dáng, Bạch Hành có chút thất vọng. Gấu con dễ thương, lông xù, thịt múp múp, đầu khờ não ngốc thế nhưng là một trong mục tiêu Bạch Hành đến nhà Lão Gấu.

Gấu ma ma rất có khí thế rống giận, tay gấu to to một chưởng chụp ở ngực Lão Gấu, chụp thân hình cực to của Lão Gấu đạp đạp đạp lui về phía sau vài bước mới đứng vững thân mình.

Cảm giác được có người đến gần, Lão Gấu quay đầy lại vừa thấy Bạch Hành mặt mang nụ cười cùng Tiểu Ngân mặt không chút thay đổi, thiếu chút nữa là chưa khóc thôi.

Tại sao lại tới nữa vậy!!!

Lão Gấu hắn cũng không hiểu được, vợ chồng người ta ầm ĩ rốt cuộc có cái gì xem hay?!

Hôm nay con trai lại không ở, không ai chuyển dời lực chú ý của Bạch, Lão Gấu cảm thấy hôm nay mình rất không hay ho.

Hắn cũng không làm gì mà, chỉ có điều không nhịn được không cẩn thận ăn luôn mật ong ban đầu là giữ cho đứa con, kết quả lại không cẩn thận bị bà vợ phát hiện mà thôi.

Hắn biết trộm ăn thức ăn của đứa con yêu quý là không đúng, cho nên đứa con hờn dỗi đi tìm Ưng con cùng ba ba nó giống nhau kiêu ngạo, bà vợ cũng nổi bão. Nhưng vì sao lúc bị bà vợ giáo huấn bên cạnh còn phải sắp xếp hai người xem chứ?!

Ông trời, ông quả nhiên là muốn hung hăng trừng phạt ta sao? – Lão Gấu trong lòng chảy nước mắt hỏi ông trời.

Gấu con đang trên đường đi đến nhà Ưng con, trong lòng ủy khuất cực kỳ – ba ba nó cư nhiên đem mật ong nó thích nhất thích nhất ăn luôn! Đó chính là mật ong Gấu con tự mình để dành định về sau chậm rãi nhấm nháp!

Trong lòng ủy khuất cực kỳ Gấu con hiện tại thầm nghĩ phải thật cùng Ưng con hoặc là Bạch Hành kêu khóc một chút ủy khuất trong lòng.

Vốn nó là tương đối khuynh hướng đi tìm Bạch Hành, nhưng mà đoạn thời gian trước ma ma luôn mãi nói không cho phép nó đi tìm Bạch, chỉ có thể chờ y chủ động đến tìm nó chơi, nhưng mà Bạch đã thật lâu không đến, rất nhớ y đó…

Mặc kệ thế nào, để không giống ba ba giống nhau làm ma ma trở nên rất đáng sợ, Gấu con vẫn là quyết định nghe theo lời mẹ nó, trước không đi tìm Bạch. Cho nên, hiện tại nó đang trên đường đến nhà Ưng con.

Ưng con là Lôi Ưng, ở phía trên vách núi cao mà dốc đứng, đó là một nơi mà Gấu con một cục thịt nhỏ tròn căn bản bò không lên.

Nhưng mà, Gấu con tin rằng, chung quy sẽ có biện pháp!

Lúc gần đến vách núi, thì không thể nhìn thấy Lôi Ưng rất to rất nhanh bay qua.

Gấu con ngây ngốc ngẩng đầu, hy vọng có thể thấy thân ảnh Ưng con.

Đáng tiếc, hiện tại Ưng con đang bị ưng ma ma cấm túc, không có khả năng xuất hiện.

Đợi nửa ngày cũng không thấy được thân ảnh chờ mong, Gấu con thất vọng cúi đầu. Nhìn thấy vách núi cao như là đến bầu trời, Gấu con hít một hơi sâu, quyết định hôm nay vô luận thế nào cũng phải gặp Ưng con mới được!

Cục thịt nhỏ lông xù bắt đầu vụng về bò lên vách núi.

Đáng tiếc, vách núi gần như thẳng đứng thật sự không phải dùng phương pháp bình thường là có thể đi tiếp. Càng đừng nói Gấu con ngay cả biện pháp leo núi bình thường cũng không được, còn có một bộ dáng người tròn trùng trục thịt núc ních.

Thường thường mới lên chưa nửa thước đã bịch một tiếng rơi xuống, cục thịt nhỏ sau khi rơi xuống còn ở trên đất hơi chút lăn hai cái mới ổn định, không đau không ngứa cong mông từ đất đứng lên – phòng ngự của Đại Địa Chi Hùng không phải không có bảo vệ, hơn nữa, dù sao mới chỉ có cao nửa thước.

Tiếp tục, rồi rơi xuống; tiếp tục, rồi rơi xuống; tiếp tục, rồi rơi xuống…

Sau vô số lần, Gấu con đã biến thành gấu đất con.

Cho dù như thế, thành tích cao nhất của nó cũng bất quá là một thước.

Tên nhóc kia ủy khuất trong lòng dần dần gộp lại, cuối cùng rốt cuộc bùng nổ ra – ba ba ăn hiếp gấu, chỗ Bạch không thể đến, chỗ Ưng con lại không lên được, tất cả mọi người ăn hiếp gấu!!!

Nhịn không được đem mình co thành quả cầu nhỏ, lăn sang một bên, loạch xoạch bắt đầu rớt nước mắt.

Cũng không biết qua bao lâu, một âm thanh đập cánh truyền đến trong lỗ tai Gấu con, âm thanh càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng.

Gấu con nước mắt mông lung ngẩng đầu, một thân ảnh khỏe mạnh màu đen cứ như vậy vọt vào trong mắt nó.

Ưng con xuất hiện!

Mắt ưng lợi hại liếc mắt đã thấy được cục thịt nhỏ bụi phủ phủ ở góc xó, còn có cặp mắt rưng rưng kia.

Thật sự là – làm sao còn tính trẻ con như thế hả.

Bất đắc dĩ nghĩ, Ưng con vẫn là lấy tốc độ nhanh nhất hạ xuống, đứng chỗ cách Gấu con không xa.

Sau đó, cục thịt nhỏ bụi phủ phủ cứ như vậy mắt chứa lệ vọt tới. Thân thể đã có chút phân lượng nhào vào trên người Ưng con, thiếu chút nữa không đem nó bị đâm cho phun ra một ngụm máu.

Ưng con cứng rắn thừa nhận cổ lực trùng kích này, cánh vỗ vỗ thân mình Gấu con, khụ khụ, vỗ ra một tầng tro bụi.

Ưng con hắc tuyến lập tức bay lên, móng vuốt theo thói quen bắt lấy thân mình Gấu con, sau đó nó phản ứng bay tới phía trước.

Gấu con ở không trung vui vẻ vỗ tay gấu mập mập.

Lại nói tiếp, gấu có thể tự do như vậy bay ở không trung đại khái thì một mình nó đi?

Ưng con bay đến phía trên một đầm nước, buông móng vuốt ra.

Gấu con ào một tiếng đã ở trong nước, Ưng con cũng không quản nó, tự mình đứng cạnh mép đầm nước, thu hồi cánh, đợi con gấu bẩn rửa sạch bản thân.

Ưng con vừa xuất hiện, Gấu con đã khôi phục xong tâm tình. Hiện tại bị một tiếng không nói ném vào trong nước cũng không có nửa phần hờn giận, ngược lại vui ha ha ở trong nước chơi tiếp. Thỉnh thoảng còn muốn bắt một con cá bơi qua, đáng tiếc không biết cá rất linh hoạt hay là Gấu con rất vụng về, tóm lại, một con cũng không bắt được.

Mỗi khi có một con cá chạy trốn, Gấu con liền ngốc ha ha đối với Ưng con cười, Ưng con cũng luôn lộ ra một bộ biểu tình ‘Cậu là đồ ngốc’. Sau đó Gấu con ngây ngốc vỗ vỗ đầu gấu của mình, lại tiến vào trong nước tiếp tục chơi đùa bắt cá.

Như vậy thẳng đến chạng vạng, lúc mặt trời chiều ngã về tây, Gấu con mới lắc lắc bọt nước trên người từ trong đầm nước đi ra, cả người ướt sũng đi đến bên người Ưng con.

Cố tình nó còn kề sát bên người Ưng con, ở trên người nó thân mật cọ cọ, đem lông vũ đen bóng của Ưng con đều làm ướt.

Ưng con mạn bất kinh tâm liếc nó một cái, cũng liền tùy nó đi. Dù sao nói bao nhiêu lần cũng không thấy tên ngốc này sửa đổi, Ưng con đã sớm buông tha.

Dù sao cũng lắm thì đợi lông vũ khô lại đi.

Sau khi lông vũ khô, mặt trời đã biến mất không sai biệt lắm. Trong rừng rậm càng thêm âm u, nhưng hiển nhiên đối với Ưng con bay ở không trung không có gì ảnh hưởng. Trên móng vuốt nó bắt lấy Gấu con, bay nhanh xẹt qua, từng chút tiếp cận nhà Gấu con.

Gấu con trải qua buổi chiều chơi đùa này đã sớm đem chuyện ba ba trộm ăn mật ong của mình ném sau đầu, đang vui ha ha nhìn xem cảnh sắc phía dưới. Cũng không biết cặp mắt gấu đen lay láy của nó có thể thấy được cái gì?

Một tiếng ưng kêu mát lạnh truyền đến, gấu ma ma vui vẻ ngẩng đầu, đối với hai tên nhóc không trung phát ra tiếng tru lên.

Lúc này, Bạch Hành cùng Tiểu Ngân còn chưa trở về.

Bạch Hành vui vẻ nhìn chằm chằm Ưng con trên đỉnh đầu xoay quanh, đã lâu không nhìn thấy hai tên nhóc kia, rất nhớ bọn chúng.

Về phần gấu ba ba đã bị thu thập sao vàng lòe lòe vây quanh nửa hôn mê – tất cả mọi người xem nhẹ hắn đi.

Chỉ chốc lát sau, Ưng con đáp xuống trên một miếng đất trống mọi người tận lực dời ra.

Gấu con bị thả ra có chút sớm đánh lăn trực tiếp lăn vào trong lòng ngực Bạch hành trên mặt đất mở ra hai tay.

Da lông vừa mới tắm sạch sẽ lại dính bụi đất, chẳng qua Bạch hành một chút cũng không để ý. Ôm Gấu con sờ sờ xoa xoa, tên nhóc kia cũng ở trong lòng Bạch Hành thân thiết cọ cọ, phát ra tiếng hừ hừ thoải mái.

Ưng con cũng đi theo cọ tới.

Đối với Gấu con vừa thấy Bạch hành đã vứt mình ném qua một ánh mắt khinh bỉ – đáng tiếc Gấu con căn bản không tiếp nhận được – cũng lấy đầu mình nhẹ nhàng cọ cọ Bạch Hành.

Một người một gấu một ưng, chơi rất vui thích.

Qua một hồi lâu, Bạch Hành mới bị Tiểu Ngân không kiên nhẫn kéo đi mất.

Ưng con cũng phát hiện thời gian không còn sớm, vội vàng bay đi rồi.

Về phần Gấu con, vào sau khi những người khác đều rời đi thì bắt đầu mệt rã rời, chỉ chốc lát sau đã ngủ ngọt ngào.

“Hôm nay rất vui.”

Bạch Hành cười tùy ý Tiểu Ngân nắm anh đi ở trong rừng rậm tối này, nơi đây vốn là u ám ở ban đêm lại đen tối mà đáng sợ.

Chẳng qua điểm này đối với Bạch Hành cùng Tiểu Ngân mà nói hoàn toàn không có ảnh hưởng, bọn họ chậm rãi thỏa đáng như đây là đang tản bộ.

Tiểu Ngân tự nhiên là muốn lập tức trở về, hắn đói! – mặc kệ là dạ dày hay là…

Tóm lại, đều cần Bạch đến đút no hắn mới được.

Giữa hai người không cần nói gì, cứ như vậy trầm mặc đi ở trong rừng rậm tối tăm âm u ngay cả đường nhỏ cũng không có.

Đột nhiên, mắt Bạch Hành ngắm đến một sinh vật dạng sợi.

“A! Bé đáng yêu!”

Sinh vật dạng sơi – rắn loài vương giả của rừng rậm Sương Mù Bé đáng yêu mềm nằm úp sấp quỳ rạp trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, ý đồ trong bóng đêm che giấu mình, giả trang mình không ở.

Đáng tiếc, đối với Bạch Hành Thần cấp mà nói bóng tối thật sự không tính là gì, hơn nữa anh đã xác định mình thấy là Bé đáng yêu lúc trước không tìm thấy.

Bước chân mới hướng bên kia đi, Bé đáng yêu đã vội vàng cố gắng đứng dậy, hướng anh bên này trườn tới, lưỡi rắn ra vẻ vui vẻ rất nhanh phun ra nuốt vào.

Đi đến bên người Bạch Hành, Bé đáng yêu lấy lóng cọ cọ quần của anh.

Bạch Hành cẩn thận bắt nó cầm lên đặt trên tay mình.

“Bé đáng yêu – Tiểu Ngân?”

Vừa định đối với Bé đáng yêu nói gì đó, nhưng mà Tiểu Ngân lại kéo tay anh một chút, Bạch Hành đối với Tiểu Ngân lộ ra ánh mắt nghi hoặc.

“Đói.”

Tiểu Ngân ngắn gọn trả lời.

“À, đúng rồi, hôm nay hình như chưa ăn cơm! Vậy chúng ta nhanh lên trở về, em thời điểm giữa trưa đã bắt lửa hầm canh, hiện tại trở về đại khái vừa mới xong.”

Nói xong, Bạch Hành đối với Bé đáng yêu nói: “Đáng tiếc quá, vốn chuẩn bị dạy ngươi thắt kết nơ con bướm. Lần sau đi?”

Bé đáng yêu rất nhu thuận gật gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ mặt không tha cùng tiếc nuối.

Bạch Hành nhẹ nhàng đem nó đặt ở trên đất, sờ sờ đầu nhỏ của nó hai cái.

“Chúng ta đi trước.”

Nói xong, đã bị Tiểu Ngân kéo đi rồi.

Đáng lúc thời điểm Bé đáng yêu nhẹ nhàng thở ra, âm thanh Bạch Hành xa xa truyền vào trong lỗ tai nó.

“Bé đáng yêu, nên biết ta còn có thể đến tìm ngươi! Còn nữa, vừa rồi biểu tình của ngươi diễn giả vờ rất là tốt nha!”

Bé đáng yêu phản ứng thì chạy rất nhanh, quyết định ngày mai vô luận thế nào cũng phải né Bạch Hành ra! Cũng không tin rừng rậm Sương Mù lớn như thế hắn đường đường Xà Vương trốn không được!

Toàn Văn Hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Vũ Đại Lục Hành Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook