Chương 169: Chúng nữ đối chọi
Hắc Vân
17/09/2020
Riêng phần Dạ Khinh Ưu thì không muốn nghe hắn kể cố sự, chỉ muốn hỏi về vấn
đề chính. Khẽ nhướng mày, trên mặt đọng lại vẻ nghiêm túc, Dạ Khinh Ưu
hỏi.
" Ngươi có nhớ toàn bộ người trong Thánh Địa không? "
" Nếu là cao tầng của Thánh Địa thì ta đã gặp hết… Còn đám học đồ bên dưới ta lười nhớ. "
Quang Chi Ngọc hẩy ngực, lại có cảm giác nặng ở ngực, nhìn lại cảm thấy u sầu. Dạ Khinh Ưu nhớ lại bộ dáng của kẻ trước kia dẫn hắn vào bên trong địa phận chứa Thánh Bia, khuôn mặt biến đổi, trở thành một nam tử anh khôi, vẻ mặt đường đường chính chính, trông về Quang Chi Ngọc hỏi.
" Ngươi có quen người này không? "
" Không quen… Ta chưa từng thấy hắn ở Thánh Địa. "
Quang Chi Ngọc lắc đầu khẳng định, Dạ Khinh Ưu dần dần đã có xác định, không hỏi thêm nữa. Ném trả 'Vấn Đạo Kính' cho Liễu Vân Nguyệt, mắt nhìn xuống bên dưới đã thấy Nguyệt Vô Song một mảnh chuông bạc như mê hồn hoặc nhân, để cho một đám người tự tàn sát lẫn nhau.
Từng mảnh vải lụa trắng tinh nay hóa thành màu đỏ tươi, tình cảnh Nguyệt Vô Song bây giờ không khác nào một nữ ma nhân mị hoặc chết người. Lam Thanh Y bộ dáng 'xinh đẹp' ở phía sau, một mồi lửa liền thiêu xác đám người kia thành tro tàn. Còn sót lại một tên mặc cẩm bào hoàng y, vẻ mặt tràn ngập sợ hãi.
" Ngươi biết ta là ai không… Ta chính là đệ đệ của Bắc Lạc, đệ thập nhất nhân (11) Thiên Long Bảng… Giết ta, hoàng huynh sẽ khiến các ngươi hối hận. "
" Làm như ta biết hắn vậy… Một con kiến hôi nào đó nếu muốn chết thì ta cũng không ngại. "
Lam Thanh Y cười nhạt, ngồi xuống, tay đặt trên trán của tên thiếu niên cẩm bào, một ngọn lửa bùng lên, kèm theo tiếng la hét của gã, chốc lát sau một chút tro tàn cũng không có. Còn sót lại là một đám nữ nhân xinh đẹp, hoàn toàn khỏa thân, không hề có chỗ che đậy, Lam Thanh Y lại không có hứng thú với nữ nhân, mặc kệ quay lưng đi.
" Các ngươi không sao chứ? "
Nguyệt Vô Song bước đến hỏi thăm, đám nữ tử cảm thấy Nguyệt Vô Song tuy có điểm huyết tinh nhưng lại tương đối dễ gần, không giống Lam Thanh Y nhìn các nàng thậm chí còn chán ghét. Một nữ tử bạo dạn nói.
" Đa tạ tiền bối... "
" Các ngươi ở yên đây, tạm thời mặc lại y phục… Ta giải quyết xong chuyện liền quay lại. "
Nguyệt Vô Song nói liền bước ra, bắt gặp đám người nữ nhân Bách Hoa Tông và đám nữ nhân Nhạc Phong, nàng chú ý một tên thiếu niên nằm ở giữa, còn đang ngủ say, trong mắt hiện ra sát khí.
" Ngươi có ý gì… Tại sao đối với hắn có sát khí… "
Mạc Ninh Ngọc chặn trước mặt, cẩn thận đề phòng nhìn Nguyệt Vô Song, nàng có cảm giác nữ tử này có chút quen mắt. Chợt nhớ ra từng gặp nàng ở Nguyệt Tàn Cổ Tích, tuy nhiên không hiểu vì sao nữ tử này lại đối với tình lang của nàng có sát ý.
" Là một kẻ muốn giết hắn… "
Nguyệt Vô Song khẽ cười, nụ cười làm cho Mạc Ninh Ngọc có chút ngẩn ngơ, giọng của Nguyệt Vô Song như mê hồn, làm nàng suýt chút mất tỉnh táo. Thân thể di động, lôi ra một trường xích tiên dài, mộc hệ chi khí bao phủ, gia tăng độ cứng rắn dẻo dai quét tới trước mặt Nguyệt Vô Song.
Một dải trường băng trắng che phủ tầm mắt, bạch âm chuông ngân khẽ vang như câu hồn, Mạc Ninh Ngọc hừ lạnh, nàng tương đương nhận ra đây là huyễn âm mê hoặc, có phần sợ hãi một Thiên Huyền Cửu Giai lại có thể phát ra uy lực như vậy. Mạc Ninh Ngọc chính là Thánh Linh Tứ Giai, đối với một Thiên Huyền cảnh bị mất chú ý thật rất khó thấy.
Xích tiên cùng bạch lạc va chạm tạo ra âm thanh cạch sát, Nguyệt Vô Song yếu thế hơn hẳn bị bạch lạc đánh bay va chạm thuyền lớn, bạch lụa tạo thành lưới mau chóng kết tụ đỡ lấy nàng.
" Không tệ… "
Mạc Ninh Ngọc không ngờ Nguyệt Vô Song có thể đối cứng cùng một chiêu với nàng, dù là đánh ra tùy ý nhưng là hơn một đại cảnh giới đánh ra, thực lực cách biệt rõ ràng như trời với đất.
" Tuy nhiên, phàm có ý giết hắn… Ta tuyệt đối sẽ không tha. "
Mạc Ninh Ngọc kêu lên, ánh mắt đằng đằng sát ý chú ý vào Nguyệt Vô Song, khẽ phóng ra trường tiên, đầu mũi toát ra thanh mộc chi ý gia tăng không chỉ uy lực còn có tốc độ và mềm dẻo của cây roi dài trên tay nàng.
Nguyệt Vô Song vội vàng né ra, bạch lụa hình thành kéo nàng bay đi, nhưng mũi trường tiên vẫn đuổi theo, quyết không tha cho nàng. Uy lực nhìn có điểm nhỏ bé nhưng uy sát tỏa ra vô cùng khủng bố, có thể tin nếu không có 'Bát Lung Linh Diện' làm hộ bảo thì nàng không dám ngạnh kháng.
Bỗng chốc trước kia mũi trường tiên hướng tới, một đoàn quang năng phát ra làm cho mộc hệ chi khí suy yếu đến cực hạn, mà Nguyệt Vô Song cũng nhân cơ hội này thoát ra, tiếp tục phóng tới bạch lạc.
Keng…
Lần này bạch lạc của Nguyệt Vô Song lại bị chặn lại, mà hiện ra trước mắt nàng là một nữ tử mặc một bộ bó phục che đậy kín đáo hiện ra thân thể kiêu nhân, tuy vẻ ngoài xinh đẹp duyên dáng nhưng ánh mắt như có lửa, cầm một thanh hỏa kiếm cấp bậc thiên binh, hỏa nhiệt tỏa ra từ lưỡi kiếm quét thành một đường hỏa vân đẹp mắt. Nữ tử này lại là một nữ nhân khác của Nhạc Phong, Thượng Quan Vân Ngọc, tu vi Thánh Linh Nhất Giai.
" Mạc tỷ, nữ nhân này có ý xấu… Chẳng lẽ là do Nhạc Phong gây ra nghiệt duyên. "
Thượng Quan Vân Ngọc quay qua Mạc Ninh Ngọc nói như tùy ý, nhưng chọc cho Nguyệt Vô Song sát ý lan tràn.
" Cho hắn làm cẩu ta còn không thèm nuôi... "
Nguyệt Vô Song khinh miệt nói, lời nàng vừa dứt làm cho tam nữ đồng dạng tái mặt, Thượng Quan Vân Ngọc tức giận, huy động mũi kiếm hóa thành một đoàn hỏa loan lao vuốt tới chỗ Nguyệt Vô Song.
" Ngươi dám sỉ nhục hắn… "
" Tốt, đến đi… Các ngươi làm bình hoa đủ tốt… "
Nguyệt Vô Song cợt nhã nói, một trường dải băng trong thoáng mắt che đậy xung quanh, tiếng kêu nhỏ vang động, chốc lát Thượng Quan Vân Ngọc lại đâm vào khoảng không, mà đồng dạng xung quanh dải lụa trắng ngày càng nhiều, trong nháy mắt đã khóa cứng nàng.
" Đây là thủ đoạn gì? "
Thượng Quan Vân Ngọc kinh hô, nàng không ngờ bản thân bị một Thiên Huyền chế trụ, toàn thân chốc lát vải trắng bọc lại càng nhiều, khiến cho nàng cảm giác đau đớn, như càng ngày càng siết chặt.
" Vân Ngọc… "
Mạc Ninh Ngọc kêu lên, trường tiên vừa ra bao bọc một mảng gai lớn xé rách từng mảnh vải trắng, kéo một đường kịp thời giải cứu cho Thượng Quan Vân Ngọc.
" Xem ra không tệ… "
Nguyệt Vô Song đứng trên một vải trắng treo giữa không trung, tự phi tự tiếu nhìn một đám nữ nhân, cười.
" Cũng chỉ như vậy… "
" Hừ… Chỉ biết trốn. "
Thượng Quan Vân Ngọc tức giận, hỏa khí dâng cao, đằng sau lưng xuất hiện một cặp hỏa dực phừng phực lửa cháy lao tới Nguyệt Vô Song.
" Mau bắt nàng lại… "
Mạc Ninh Ngọc kêu lên, làm thanh tỉnh đám nữ tử Bách Hoa Tông, Hoàng Hiểu Nhiên biết bản thân nợ Nhạc Phong cho nên cũng phối hợp cùng nữ nhân của hắn, chỉ huy cho đám đệ tử bao vây lấy Nguyệt Vô Song.
" Bạch Hoa Lạc Vũ… "
Cung Nguyệt Kha đồng thời vươn tay, từng mảnh cánh hoa sắc bén lao tới vị trí Nguyệt Vô Song, nữ tử này tu vi lại cao nhất, Thánh Linh Ngũ Giai, e rằng Nguyệt Vô Song muốn né cũng khó.
" Bạch Thi Thủy Triều… "
Đột nhiên một dải thủy dịch sôi sục trong suốt lan tỏa giữa không trung, tạo ra một đợt sóng nhỏ va đập, trong nháy mắt làm tan chảy mấy cánh hoa kia. Cung Nguyệt Kha giật mình, e ngại nhìn thêm một nữ tử mới xuất hiện.
" Xem ra không tệ… Vừa xuất quan đã có người đến thách chiến. "
Thượng Lan Kỷ Linh mỉm cười, phiêu lãng hạ cánh đáp xuống mặt nước, như giọt nước phá vỡ yên tĩnh, toàn bộ thủy hải xung quanh nàng bốc ra khói trắng nóng hổi dọa người.
Từ trên cao lại xuất hiện thêm vài bóng ảnh yêu kiều, Liễu Vân Nguyệt hòa Vũ Điệp đều ở tại bên cạnh Thượng Lan Kỷ Linh, đằng sau là tám tỷ muội họ Nguyệt của Hoa Vạn Cốc mặc từng bộ trang phục hầu gái xếp cân xứng phía sau.
Mạc Ninh Ngọc ánh mắt co rút, nàng không ngờ tại đây xuất hiện nhiều nữ tử xinh đẹp đến bậc này, không biết vì nguyên cớ gì lại muốn giết Nhạc Phong.
" Hừ, các ngươi là chủ động khiêu khích… "
Thượng Quan Vân Ngọc tức giận nói, nàng quan sát đám nữ tử kia tu vi không cao hơn các nàng bao nhiêu, cho nên trong lòng lại nổi lên tự tin.
Hai bên đoàn mỹ nữ ánh mắt cọ sát, sát khí dâng trào, trong chốc lát tạo thành khung cảnh kịch liệt nghẹt thở.
" Uầy, nữ nhân thật đáng sợ… "
Lam Thanh Y cảm nhận sát ý đối chọi, khẽ rùng mình, bản thân gã chỉ cần một mồi lửa là có thể giải quyết hết đám nữ nhân đang có mặt ở đây (bao gồm cả nữ nhân của Dạ Khinh Ưu), nhưng vì sợ liên lụy đến mấy nữ nhân của ân công, tình hình xem ra không có cơ hội ra tay rồi.
" Ngươi có nhớ toàn bộ người trong Thánh Địa không? "
" Nếu là cao tầng của Thánh Địa thì ta đã gặp hết… Còn đám học đồ bên dưới ta lười nhớ. "
Quang Chi Ngọc hẩy ngực, lại có cảm giác nặng ở ngực, nhìn lại cảm thấy u sầu. Dạ Khinh Ưu nhớ lại bộ dáng của kẻ trước kia dẫn hắn vào bên trong địa phận chứa Thánh Bia, khuôn mặt biến đổi, trở thành một nam tử anh khôi, vẻ mặt đường đường chính chính, trông về Quang Chi Ngọc hỏi.
" Ngươi có quen người này không? "
" Không quen… Ta chưa từng thấy hắn ở Thánh Địa. "
Quang Chi Ngọc lắc đầu khẳng định, Dạ Khinh Ưu dần dần đã có xác định, không hỏi thêm nữa. Ném trả 'Vấn Đạo Kính' cho Liễu Vân Nguyệt, mắt nhìn xuống bên dưới đã thấy Nguyệt Vô Song một mảnh chuông bạc như mê hồn hoặc nhân, để cho một đám người tự tàn sát lẫn nhau.
Từng mảnh vải lụa trắng tinh nay hóa thành màu đỏ tươi, tình cảnh Nguyệt Vô Song bây giờ không khác nào một nữ ma nhân mị hoặc chết người. Lam Thanh Y bộ dáng 'xinh đẹp' ở phía sau, một mồi lửa liền thiêu xác đám người kia thành tro tàn. Còn sót lại một tên mặc cẩm bào hoàng y, vẻ mặt tràn ngập sợ hãi.
" Ngươi biết ta là ai không… Ta chính là đệ đệ của Bắc Lạc, đệ thập nhất nhân (11) Thiên Long Bảng… Giết ta, hoàng huynh sẽ khiến các ngươi hối hận. "
" Làm như ta biết hắn vậy… Một con kiến hôi nào đó nếu muốn chết thì ta cũng không ngại. "
Lam Thanh Y cười nhạt, ngồi xuống, tay đặt trên trán của tên thiếu niên cẩm bào, một ngọn lửa bùng lên, kèm theo tiếng la hét của gã, chốc lát sau một chút tro tàn cũng không có. Còn sót lại là một đám nữ nhân xinh đẹp, hoàn toàn khỏa thân, không hề có chỗ che đậy, Lam Thanh Y lại không có hứng thú với nữ nhân, mặc kệ quay lưng đi.
" Các ngươi không sao chứ? "
Nguyệt Vô Song bước đến hỏi thăm, đám nữ tử cảm thấy Nguyệt Vô Song tuy có điểm huyết tinh nhưng lại tương đối dễ gần, không giống Lam Thanh Y nhìn các nàng thậm chí còn chán ghét. Một nữ tử bạo dạn nói.
" Đa tạ tiền bối... "
" Các ngươi ở yên đây, tạm thời mặc lại y phục… Ta giải quyết xong chuyện liền quay lại. "
Nguyệt Vô Song nói liền bước ra, bắt gặp đám người nữ nhân Bách Hoa Tông và đám nữ nhân Nhạc Phong, nàng chú ý một tên thiếu niên nằm ở giữa, còn đang ngủ say, trong mắt hiện ra sát khí.
" Ngươi có ý gì… Tại sao đối với hắn có sát khí… "
Mạc Ninh Ngọc chặn trước mặt, cẩn thận đề phòng nhìn Nguyệt Vô Song, nàng có cảm giác nữ tử này có chút quen mắt. Chợt nhớ ra từng gặp nàng ở Nguyệt Tàn Cổ Tích, tuy nhiên không hiểu vì sao nữ tử này lại đối với tình lang của nàng có sát ý.
" Là một kẻ muốn giết hắn… "
Nguyệt Vô Song khẽ cười, nụ cười làm cho Mạc Ninh Ngọc có chút ngẩn ngơ, giọng của Nguyệt Vô Song như mê hồn, làm nàng suýt chút mất tỉnh táo. Thân thể di động, lôi ra một trường xích tiên dài, mộc hệ chi khí bao phủ, gia tăng độ cứng rắn dẻo dai quét tới trước mặt Nguyệt Vô Song.
Một dải trường băng trắng che phủ tầm mắt, bạch âm chuông ngân khẽ vang như câu hồn, Mạc Ninh Ngọc hừ lạnh, nàng tương đương nhận ra đây là huyễn âm mê hoặc, có phần sợ hãi một Thiên Huyền Cửu Giai lại có thể phát ra uy lực như vậy. Mạc Ninh Ngọc chính là Thánh Linh Tứ Giai, đối với một Thiên Huyền cảnh bị mất chú ý thật rất khó thấy.
Xích tiên cùng bạch lạc va chạm tạo ra âm thanh cạch sát, Nguyệt Vô Song yếu thế hơn hẳn bị bạch lạc đánh bay va chạm thuyền lớn, bạch lụa tạo thành lưới mau chóng kết tụ đỡ lấy nàng.
" Không tệ… "
Mạc Ninh Ngọc không ngờ Nguyệt Vô Song có thể đối cứng cùng một chiêu với nàng, dù là đánh ra tùy ý nhưng là hơn một đại cảnh giới đánh ra, thực lực cách biệt rõ ràng như trời với đất.
" Tuy nhiên, phàm có ý giết hắn… Ta tuyệt đối sẽ không tha. "
Mạc Ninh Ngọc kêu lên, ánh mắt đằng đằng sát ý chú ý vào Nguyệt Vô Song, khẽ phóng ra trường tiên, đầu mũi toát ra thanh mộc chi ý gia tăng không chỉ uy lực còn có tốc độ và mềm dẻo của cây roi dài trên tay nàng.
Nguyệt Vô Song vội vàng né ra, bạch lụa hình thành kéo nàng bay đi, nhưng mũi trường tiên vẫn đuổi theo, quyết không tha cho nàng. Uy lực nhìn có điểm nhỏ bé nhưng uy sát tỏa ra vô cùng khủng bố, có thể tin nếu không có 'Bát Lung Linh Diện' làm hộ bảo thì nàng không dám ngạnh kháng.
Bỗng chốc trước kia mũi trường tiên hướng tới, một đoàn quang năng phát ra làm cho mộc hệ chi khí suy yếu đến cực hạn, mà Nguyệt Vô Song cũng nhân cơ hội này thoát ra, tiếp tục phóng tới bạch lạc.
Keng…
Lần này bạch lạc của Nguyệt Vô Song lại bị chặn lại, mà hiện ra trước mắt nàng là một nữ tử mặc một bộ bó phục che đậy kín đáo hiện ra thân thể kiêu nhân, tuy vẻ ngoài xinh đẹp duyên dáng nhưng ánh mắt như có lửa, cầm một thanh hỏa kiếm cấp bậc thiên binh, hỏa nhiệt tỏa ra từ lưỡi kiếm quét thành một đường hỏa vân đẹp mắt. Nữ tử này lại là một nữ nhân khác của Nhạc Phong, Thượng Quan Vân Ngọc, tu vi Thánh Linh Nhất Giai.
" Mạc tỷ, nữ nhân này có ý xấu… Chẳng lẽ là do Nhạc Phong gây ra nghiệt duyên. "
Thượng Quan Vân Ngọc quay qua Mạc Ninh Ngọc nói như tùy ý, nhưng chọc cho Nguyệt Vô Song sát ý lan tràn.
" Cho hắn làm cẩu ta còn không thèm nuôi... "
Nguyệt Vô Song khinh miệt nói, lời nàng vừa dứt làm cho tam nữ đồng dạng tái mặt, Thượng Quan Vân Ngọc tức giận, huy động mũi kiếm hóa thành một đoàn hỏa loan lao vuốt tới chỗ Nguyệt Vô Song.
" Ngươi dám sỉ nhục hắn… "
" Tốt, đến đi… Các ngươi làm bình hoa đủ tốt… "
Nguyệt Vô Song cợt nhã nói, một trường dải băng trong thoáng mắt che đậy xung quanh, tiếng kêu nhỏ vang động, chốc lát Thượng Quan Vân Ngọc lại đâm vào khoảng không, mà đồng dạng xung quanh dải lụa trắng ngày càng nhiều, trong nháy mắt đã khóa cứng nàng.
" Đây là thủ đoạn gì? "
Thượng Quan Vân Ngọc kinh hô, nàng không ngờ bản thân bị một Thiên Huyền chế trụ, toàn thân chốc lát vải trắng bọc lại càng nhiều, khiến cho nàng cảm giác đau đớn, như càng ngày càng siết chặt.
" Vân Ngọc… "
Mạc Ninh Ngọc kêu lên, trường tiên vừa ra bao bọc một mảng gai lớn xé rách từng mảnh vải trắng, kéo một đường kịp thời giải cứu cho Thượng Quan Vân Ngọc.
" Xem ra không tệ… "
Nguyệt Vô Song đứng trên một vải trắng treo giữa không trung, tự phi tự tiếu nhìn một đám nữ nhân, cười.
" Cũng chỉ như vậy… "
" Hừ… Chỉ biết trốn. "
Thượng Quan Vân Ngọc tức giận, hỏa khí dâng cao, đằng sau lưng xuất hiện một cặp hỏa dực phừng phực lửa cháy lao tới Nguyệt Vô Song.
" Mau bắt nàng lại… "
Mạc Ninh Ngọc kêu lên, làm thanh tỉnh đám nữ tử Bách Hoa Tông, Hoàng Hiểu Nhiên biết bản thân nợ Nhạc Phong cho nên cũng phối hợp cùng nữ nhân của hắn, chỉ huy cho đám đệ tử bao vây lấy Nguyệt Vô Song.
" Bạch Hoa Lạc Vũ… "
Cung Nguyệt Kha đồng thời vươn tay, từng mảnh cánh hoa sắc bén lao tới vị trí Nguyệt Vô Song, nữ tử này tu vi lại cao nhất, Thánh Linh Ngũ Giai, e rằng Nguyệt Vô Song muốn né cũng khó.
" Bạch Thi Thủy Triều… "
Đột nhiên một dải thủy dịch sôi sục trong suốt lan tỏa giữa không trung, tạo ra một đợt sóng nhỏ va đập, trong nháy mắt làm tan chảy mấy cánh hoa kia. Cung Nguyệt Kha giật mình, e ngại nhìn thêm một nữ tử mới xuất hiện.
" Xem ra không tệ… Vừa xuất quan đã có người đến thách chiến. "
Thượng Lan Kỷ Linh mỉm cười, phiêu lãng hạ cánh đáp xuống mặt nước, như giọt nước phá vỡ yên tĩnh, toàn bộ thủy hải xung quanh nàng bốc ra khói trắng nóng hổi dọa người.
Từ trên cao lại xuất hiện thêm vài bóng ảnh yêu kiều, Liễu Vân Nguyệt hòa Vũ Điệp đều ở tại bên cạnh Thượng Lan Kỷ Linh, đằng sau là tám tỷ muội họ Nguyệt của Hoa Vạn Cốc mặc từng bộ trang phục hầu gái xếp cân xứng phía sau.
Mạc Ninh Ngọc ánh mắt co rút, nàng không ngờ tại đây xuất hiện nhiều nữ tử xinh đẹp đến bậc này, không biết vì nguyên cớ gì lại muốn giết Nhạc Phong.
" Hừ, các ngươi là chủ động khiêu khích… "
Thượng Quan Vân Ngọc tức giận nói, nàng quan sát đám nữ tử kia tu vi không cao hơn các nàng bao nhiêu, cho nên trong lòng lại nổi lên tự tin.
Hai bên đoàn mỹ nữ ánh mắt cọ sát, sát khí dâng trào, trong chốc lát tạo thành khung cảnh kịch liệt nghẹt thở.
" Uầy, nữ nhân thật đáng sợ… "
Lam Thanh Y cảm nhận sát ý đối chọi, khẽ rùng mình, bản thân gã chỉ cần một mồi lửa là có thể giải quyết hết đám nữ nhân đang có mặt ở đây (bao gồm cả nữ nhân của Dạ Khinh Ưu), nhưng vì sợ liên lụy đến mấy nữ nhân của ân công, tình hình xem ra không có cơ hội ra tay rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.