Chương 279: Chuyện xưa
Hắc Vân
08/02/2022
Trong lòng Hạ Nhu Nhi chợt lạnh lẽo, nàng không hiểu vì sao Dạ Khinh
Ưu lại vô duyên vô cớ bóp cổ nàng, làn sát khí này hoàn toàn ngưng tụ
thành thực chất làm nàng sợ hãi. Những giọt châu sa lấp lánh từ khóe mắt nàng trào ra, vẫn không làm hắn động lòng chút nào.
Chợt một luồng nhu kình từ bên ngoài phóng vào, tập kích cổ tay Dạ Khinh Ưu, hắn nhanh chóng buông tay ra, ngay sau đó cảm nhận được uy hiếp. Người có thể ra tay một cách đột ngột thần không biết quỷ không hay, im lặng không để lộ một chút khí tức khiến hắn kinh hãi.
Hạ Nhu Nhi bị luồng nhu kình kia kéo đến, kế tiếp ý thức của nàng liền mất đi, chìm vào trạng thái vô thức, cùng lúc đó bên trong căn phòng liền xuất hiện nhiều hơn một người. Đây là một mỹ nữ có mái tóc dài màu lam đầy sức hút, tóc xõa dài đến tận mông, khuôn dung tuyệt mỹ như tạc, nét mặt kết hợp giữa sự đáng yêu và yêu mị hết sức kỳ quái. Nàng đang ngồi trên một chiếc ghế bông nằm ngã người ra ghế dựa, trong tay cầm một bộ tay cầm PS4 thiết kế hiện đại liên tục bấm không ngừng nghỉ, tựa hồ rất chăm chú vào trò chơi bên trong nó.
Dạ Khinh Ưu đề cao tinh thần, nhìn chằm chằm vào vị mỹ nữ mới xuất hiện, không hiểu vì lý do gì hắn cảm thấy bị người con gái này thu hút, một cảm giác kỳ quái chợt trào dâng bị hắn đè ép trong lòng. Cô gái kia dường như mắt không rời màn hình, cũng không chú ý hắn biểu hiện, tạm thời đem Hạ Nhu Nhi để sang một bên.
Dạ Khinh Ưu không ngờ nữ nhân kia vậy mà không có hành động gì, chỉ ngồi đó chơi hết màn game mới đem sự chú ý chuyển dời đến hắn. Hành động đầu tiên của nàng khi thấy hắn là lao tới, không ngờ ôm chầm lấy hắn, hết sức tỏ ra hoan hỉ kêu lên.
" Dạ, thật lâu không gặp ngươi nha. "
Dạ Khinh Ưu cứng đờ, cũng trong nháy mắt chợt thanh tỉnh, cảm nhận cái loại linh lực quen thuộc, đối với hắn còn rất hòa hợp, một luồng nhu khí chảy vào thân thể làm hắn thoải mái, thanh tỉnh. Mặc dù năm trăm năm qua kinh lịch rất nhiều chuyện, nhưng trí nhớ của hắn rất tốt, lập tức nhớ ra lại cái loại khí tức này từ đâu ra.
Đem nữ nhân này đẩy ra, Dạ Khinh Ưu híp mắt nhìn nàng, trong lòng đã có xác định mà hỏi.
" Tiểu Túc, là ngươi sao??! "
" Hihi, ta biết ngay là Dạ sẽ không quên ta mà. "
Nữ nhân mỉm cười tinh quái, quay trở về ngồi ngã trên ghế bông, cặp chân dài vươn cao lộ ra cặp đùi trắng trẻo, thon thả tinh xảo. Dạ Khinh Ưu buông xuống địch ý, tuy nhiên vẫn như cũ đề cao phòng bị. Mặc dù hắn và nàng đã từng một khoảng thời gian thân thiết, tự nhiên thời gian trôi qua cũng đã rất lâu, nhưng cũng không có gì đảm bảo rằng nàng còn loại tình cảm đó với hắn.
" Ngươi như thế nào lại ở đây? Còn có chuyện của nàng ta cũng là do ngươi bày trò? "
Dạ Khinh Ưu nét mặt đăm đăm, không lộ ra một chút cảm xúc gì làm Tiểu Túc cảm thấy hơi nghẹn khốc, lộ ra bộ dáng đáng thương nhìn hắn chằm chằm.
" Dạ, chúng ta đã năm trăm năm không gặp, sao ngươi lại tỏ ra lạnh nhạt như vậy. "
" Như vậy, ta phải hỏi xem ngươi vì sao mà biến mất. "
Dạ Khinh Ưu cười nhạt, không hề bị bộ dáng mèo nhỏ đáng thương khuynh thành đảo nguyệt kia ảnh hưởng. Tiểu Túc chợt cười, sắc mặt thay đổi mau lẹ, bắt đầu khoa tay múa chân giải thích.
Ban đầu Dạ Khinh Ưu và Tiểu Túc vốn chính là người cùng tộc. Vốn dĩ Dạ Khinh Ưu là người của Huyết Yêu Tộc, mà Tiểu Túc lại có thân phận thần bí được lưu giữ tại Huyết Yêu Tộc lớn lên.
Rất nhanh, hắn và nàng từ nhỏ làm quen, vốn bản tính cô độc trời sinh, hắn không hề có bạn bè, cũng lười cùng người khác xây dựng quan hệ, từ nhỏ đã điên cuồng khắc khổ tu luyện. Cho đến khi gặp được Tiểu Túc, nàng trái ngược hắn hoàn toàn, dù không thuộc Huyết Yêu Tộc nhưng rất được yêu mến, đặc biệt là mấy hài tử cùng tuổi, luôn như cái đuôi theo sau nàng.
Duy chỉ có Dạ Khinh Ưu là không cùng nàng nói câu nào, khiến cho tiểu nữ đầu không phục, cũng sinh hứng thú. Từ đó bắt đầu chuỗi ngày đeo bám hắn, quyết tâm khiến hắn quy phục. Chẳng qua Dạ Khinh Ưu tu vi khi đó đã vượt xa bạn cùng lứa, đâu dễ vậy làm quen, chỉ vừa thấy dáng người hắn liền biến mất.
Tiểu Túc dần sinh ra tâm ganh đua, cũng bắt đầu tu luyện theo kịp hắn, thiên phú của nàng cực khủng, so với Dạ Khinh Ưu tốc độ nhanh hơn hẳn, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp hắn. Từ đó cả hai bắt đầu so đấu, dùng phương thức này làm quen, khiến Dạ Khinh Ưu cũng mở lòng, kết giao người bạn đầu tiên của mình.
Dần dần, cả hai lớn lên đến độ tuổi mười hai đến kỳ thi trắc nghiệm, đều thể hiện thiên phú kinh thiên, trở thành thiên tài của Huyết Yêu Tộc. Khi đó, Huyết Yêu Tộc bành trướng như một thế lực một phương bá chủ, khiến nhiều thế lực e ngại.
Đồng thời cũng không một kẻ nào không nghĩ tới Huyết Yêu Tộc cường đại như vậy qua một đêm đã diệt tộc, không ai rõ hung thủ là kẻ nào, chỉ biết khi đó Huyết Yêu Tộc toàn bộ trên dưới bảy ức nhân mạng đều chết không toàn thây, ngay cả cường giả Thiên Tôn chết trận bảy người, Chí Tôn mất ba người, thân thể bị đóng cọc treo trên tường để quạ đến mổ thịt.
Hơn ba tháng từ đó, Dạ Khinh Ưu từ trong đám xác chết mò dậy, thân thể gầy ốm trơ xương, dáng vẻ thanh tuấn biến thành hốc hác, tóc tai rũ rượi bết bát. Hắn chính là người duy nhất còn sống của Huyết Yêu Tộc, vì sợ kẻ thủ ác quay trở lại kiểm tra cho nên hắn phải nhẫn nhịn chôn trong đám xác chết mà kìm nén, cho đến khi thân thể đạt đến giới hạn mới dám bò ra.
Dù vậy, hắn vẫn nhớ đến Tiểu Túc, nhìn xung quanh toàn xác chết, hắn cắn răng dùng chút sức cuối cùng đào bới trong đám xác chết hi vọng tìm được Tiểu Túc còn sống nguyên vẹn. Đào bới hơn ba ngày ba đêm, sau lưng hắn là một núi xác chết, cho đến sức cùng lực kiệt, không thể tỉnh lại mà ngã khụy ra đất.
Nếu không phải khi đó Đóa Thiên Di đi ngang qua đem hắn cứu sống có lẽ đã không có Dạ Khinh Ưu ngày hôm nay. Mặc dù về sau hắn ra sức tìm kiếm nhưng một chút hài cốt Tiểu Túc cũng không thấy làm hắn nản lòng, lại chuyên tâm điên cuồng tu luyện.
Về phần Tiểu Túc, ngày đó nàng chạy thoát cùng một nhóm người của Huyết Yêu Tộc do người của Huyết Cuồng Tà Đế dẫn đầu thoát thân. Tuy Huyết Cuồng Tà Đế là người của Huyết Yêu Tộc nhưng lại không xảy ra vấn đề gì, thậm chí vẫn yên ổn là Ma Đế của Ma Vực làm cho Dạ Khinh Ưu tránh không khỏi nghi ngờ Huyết Yêu Tộc xảy ra chuyện là do lão góp phần gây ra.
Trong khoảng thời gian này Tiểu Túc chỉ trong Huyết Địa chuyên tâm tu luyện, mãi cho đến khi Huyết Cuồng Tà Đế bị Dạ Khinh Ưu đánh cho trọng thương trốn về, dẫn theo nàng và tộc nhân còn lại tiến vào Dị Giới Nguyên, gặp được Tà Thần thiếu chủ và trở thành hai trong thất đại đồ của Tà Thần, Huyết Cuồng Tà Đế và Nguyệt Cung Chi Túc.
…
Trở lại thời điểm hiện tại, sau khi hiểu hết toàn bộ mọi chuyện, Dạ Khinh Ưu ánh mắt nhìn thẳng vào Nguyệt Cung Chi Túc, dò hỏi.
" Nếu là như vậy, tại sao lúc đó ngươi không đến tìm ta? "
Nguyệt Cung Chi Túc mỉm cười, di động đến gần người hắn, hai tay ôm một bên cánh tay Dạ Khinh Ưu, tỏ ra đáng thương.
" Là do khi đó lão Huyết Cuồng không cho ta tìm ngươi, mà lúc đó chỉ có mình ta là cường giả bảo vệ đám Huyết Yêu Tộc còn lại, ta cũng không thể bỏ mặc họ a. "
Thấy sắc mặt Dạ Khinh Ưu không dành cho nàng điểm tốt, khiến Nguyệt Cung Chi Túc bối rối, kể từ trước tới giờ chưa từng có ai đối với nàng có chút thành kiến nào. Nam nhân xung quanh đều bị mỹ mạo của nàng làm cho mê đảo, thiên phú tu luyện của nàng so với đám thiên kiêu vượt xa hoàn toàn. Bá Cử cũng vì nàng mà dâng lên tâm huyết Khoa Kỹ tiền kiếp của mình, tạo ra PS4 máy tay cầm gậy được nàng chú ý. Ngay cả Huyết Cuồng Tà Đế đối với nàng còn truy sủng có thừa, chẳng qua nàng chưa từng để ý một chút nào.
Dù sao Huyết Yêu Tộc lần đó diệt tộc cũng không ảnh hưởng đến nàng, nếu có chỉ là bận tâm đến Dạ Khinh Ưu an nguy, nhưng sau đó biết Huyết Cuồng Tà Đế bị hắn đánh cho chạy thoát mạng mới an tâm. Có thể nói đạo tâm nàng khiếm khuyết chỉ có thể là đoạn thời gian thuở nhỏ cùng với Dạ Khinh Ưu để lại cho nàng ấn tượng.
Nguyệt Cung Chi Túc thở dài, nhị chỉ vung vẩy, Hạ Nhu Nhi bị kéo lại gần, đưa đến trước mặt hai người, nàng cất lời.
" Dạ à, ngươi có biết. Từ khi ngươi tiến vào Nhân Giới, mọi chuyện ta đều hiểu rõ, ngươi biết nàng là ai không? "
Dạ Khinh Ưu giật mình, ánh mắt di dời tập trung tinh thần chú niệm bao quát toàn thân Hạ Nhu Nhi, lại hoàn toàn cảm thấy không có gì thay đổi, nhíu mày hỏi.
" Rốt cuộc là chuyện gì? "
Nguyệt Cung Chi Túc nhìn hắn cười thần bí, nhẹ nhàng trả lời.
" Tà Thần Thể… "
Chợt một luồng nhu kình từ bên ngoài phóng vào, tập kích cổ tay Dạ Khinh Ưu, hắn nhanh chóng buông tay ra, ngay sau đó cảm nhận được uy hiếp. Người có thể ra tay một cách đột ngột thần không biết quỷ không hay, im lặng không để lộ một chút khí tức khiến hắn kinh hãi.
Hạ Nhu Nhi bị luồng nhu kình kia kéo đến, kế tiếp ý thức của nàng liền mất đi, chìm vào trạng thái vô thức, cùng lúc đó bên trong căn phòng liền xuất hiện nhiều hơn một người. Đây là một mỹ nữ có mái tóc dài màu lam đầy sức hút, tóc xõa dài đến tận mông, khuôn dung tuyệt mỹ như tạc, nét mặt kết hợp giữa sự đáng yêu và yêu mị hết sức kỳ quái. Nàng đang ngồi trên một chiếc ghế bông nằm ngã người ra ghế dựa, trong tay cầm một bộ tay cầm PS4 thiết kế hiện đại liên tục bấm không ngừng nghỉ, tựa hồ rất chăm chú vào trò chơi bên trong nó.
Dạ Khinh Ưu đề cao tinh thần, nhìn chằm chằm vào vị mỹ nữ mới xuất hiện, không hiểu vì lý do gì hắn cảm thấy bị người con gái này thu hút, một cảm giác kỳ quái chợt trào dâng bị hắn đè ép trong lòng. Cô gái kia dường như mắt không rời màn hình, cũng không chú ý hắn biểu hiện, tạm thời đem Hạ Nhu Nhi để sang một bên.
Dạ Khinh Ưu không ngờ nữ nhân kia vậy mà không có hành động gì, chỉ ngồi đó chơi hết màn game mới đem sự chú ý chuyển dời đến hắn. Hành động đầu tiên của nàng khi thấy hắn là lao tới, không ngờ ôm chầm lấy hắn, hết sức tỏ ra hoan hỉ kêu lên.
" Dạ, thật lâu không gặp ngươi nha. "
Dạ Khinh Ưu cứng đờ, cũng trong nháy mắt chợt thanh tỉnh, cảm nhận cái loại linh lực quen thuộc, đối với hắn còn rất hòa hợp, một luồng nhu khí chảy vào thân thể làm hắn thoải mái, thanh tỉnh. Mặc dù năm trăm năm qua kinh lịch rất nhiều chuyện, nhưng trí nhớ của hắn rất tốt, lập tức nhớ ra lại cái loại khí tức này từ đâu ra.
Đem nữ nhân này đẩy ra, Dạ Khinh Ưu híp mắt nhìn nàng, trong lòng đã có xác định mà hỏi.
" Tiểu Túc, là ngươi sao??! "
" Hihi, ta biết ngay là Dạ sẽ không quên ta mà. "
Nữ nhân mỉm cười tinh quái, quay trở về ngồi ngã trên ghế bông, cặp chân dài vươn cao lộ ra cặp đùi trắng trẻo, thon thả tinh xảo. Dạ Khinh Ưu buông xuống địch ý, tuy nhiên vẫn như cũ đề cao phòng bị. Mặc dù hắn và nàng đã từng một khoảng thời gian thân thiết, tự nhiên thời gian trôi qua cũng đã rất lâu, nhưng cũng không có gì đảm bảo rằng nàng còn loại tình cảm đó với hắn.
" Ngươi như thế nào lại ở đây? Còn có chuyện của nàng ta cũng là do ngươi bày trò? "
Dạ Khinh Ưu nét mặt đăm đăm, không lộ ra một chút cảm xúc gì làm Tiểu Túc cảm thấy hơi nghẹn khốc, lộ ra bộ dáng đáng thương nhìn hắn chằm chằm.
" Dạ, chúng ta đã năm trăm năm không gặp, sao ngươi lại tỏ ra lạnh nhạt như vậy. "
" Như vậy, ta phải hỏi xem ngươi vì sao mà biến mất. "
Dạ Khinh Ưu cười nhạt, không hề bị bộ dáng mèo nhỏ đáng thương khuynh thành đảo nguyệt kia ảnh hưởng. Tiểu Túc chợt cười, sắc mặt thay đổi mau lẹ, bắt đầu khoa tay múa chân giải thích.
Ban đầu Dạ Khinh Ưu và Tiểu Túc vốn chính là người cùng tộc. Vốn dĩ Dạ Khinh Ưu là người của Huyết Yêu Tộc, mà Tiểu Túc lại có thân phận thần bí được lưu giữ tại Huyết Yêu Tộc lớn lên.
Rất nhanh, hắn và nàng từ nhỏ làm quen, vốn bản tính cô độc trời sinh, hắn không hề có bạn bè, cũng lười cùng người khác xây dựng quan hệ, từ nhỏ đã điên cuồng khắc khổ tu luyện. Cho đến khi gặp được Tiểu Túc, nàng trái ngược hắn hoàn toàn, dù không thuộc Huyết Yêu Tộc nhưng rất được yêu mến, đặc biệt là mấy hài tử cùng tuổi, luôn như cái đuôi theo sau nàng.
Duy chỉ có Dạ Khinh Ưu là không cùng nàng nói câu nào, khiến cho tiểu nữ đầu không phục, cũng sinh hứng thú. Từ đó bắt đầu chuỗi ngày đeo bám hắn, quyết tâm khiến hắn quy phục. Chẳng qua Dạ Khinh Ưu tu vi khi đó đã vượt xa bạn cùng lứa, đâu dễ vậy làm quen, chỉ vừa thấy dáng người hắn liền biến mất.
Tiểu Túc dần sinh ra tâm ganh đua, cũng bắt đầu tu luyện theo kịp hắn, thiên phú của nàng cực khủng, so với Dạ Khinh Ưu tốc độ nhanh hơn hẳn, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp hắn. Từ đó cả hai bắt đầu so đấu, dùng phương thức này làm quen, khiến Dạ Khinh Ưu cũng mở lòng, kết giao người bạn đầu tiên của mình.
Dần dần, cả hai lớn lên đến độ tuổi mười hai đến kỳ thi trắc nghiệm, đều thể hiện thiên phú kinh thiên, trở thành thiên tài của Huyết Yêu Tộc. Khi đó, Huyết Yêu Tộc bành trướng như một thế lực một phương bá chủ, khiến nhiều thế lực e ngại.
Đồng thời cũng không một kẻ nào không nghĩ tới Huyết Yêu Tộc cường đại như vậy qua một đêm đã diệt tộc, không ai rõ hung thủ là kẻ nào, chỉ biết khi đó Huyết Yêu Tộc toàn bộ trên dưới bảy ức nhân mạng đều chết không toàn thây, ngay cả cường giả Thiên Tôn chết trận bảy người, Chí Tôn mất ba người, thân thể bị đóng cọc treo trên tường để quạ đến mổ thịt.
Hơn ba tháng từ đó, Dạ Khinh Ưu từ trong đám xác chết mò dậy, thân thể gầy ốm trơ xương, dáng vẻ thanh tuấn biến thành hốc hác, tóc tai rũ rượi bết bát. Hắn chính là người duy nhất còn sống của Huyết Yêu Tộc, vì sợ kẻ thủ ác quay trở lại kiểm tra cho nên hắn phải nhẫn nhịn chôn trong đám xác chết mà kìm nén, cho đến khi thân thể đạt đến giới hạn mới dám bò ra.
Dù vậy, hắn vẫn nhớ đến Tiểu Túc, nhìn xung quanh toàn xác chết, hắn cắn răng dùng chút sức cuối cùng đào bới trong đám xác chết hi vọng tìm được Tiểu Túc còn sống nguyên vẹn. Đào bới hơn ba ngày ba đêm, sau lưng hắn là một núi xác chết, cho đến sức cùng lực kiệt, không thể tỉnh lại mà ngã khụy ra đất.
Nếu không phải khi đó Đóa Thiên Di đi ngang qua đem hắn cứu sống có lẽ đã không có Dạ Khinh Ưu ngày hôm nay. Mặc dù về sau hắn ra sức tìm kiếm nhưng một chút hài cốt Tiểu Túc cũng không thấy làm hắn nản lòng, lại chuyên tâm điên cuồng tu luyện.
Về phần Tiểu Túc, ngày đó nàng chạy thoát cùng một nhóm người của Huyết Yêu Tộc do người của Huyết Cuồng Tà Đế dẫn đầu thoát thân. Tuy Huyết Cuồng Tà Đế là người của Huyết Yêu Tộc nhưng lại không xảy ra vấn đề gì, thậm chí vẫn yên ổn là Ma Đế của Ma Vực làm cho Dạ Khinh Ưu tránh không khỏi nghi ngờ Huyết Yêu Tộc xảy ra chuyện là do lão góp phần gây ra.
Trong khoảng thời gian này Tiểu Túc chỉ trong Huyết Địa chuyên tâm tu luyện, mãi cho đến khi Huyết Cuồng Tà Đế bị Dạ Khinh Ưu đánh cho trọng thương trốn về, dẫn theo nàng và tộc nhân còn lại tiến vào Dị Giới Nguyên, gặp được Tà Thần thiếu chủ và trở thành hai trong thất đại đồ của Tà Thần, Huyết Cuồng Tà Đế và Nguyệt Cung Chi Túc.
…
Trở lại thời điểm hiện tại, sau khi hiểu hết toàn bộ mọi chuyện, Dạ Khinh Ưu ánh mắt nhìn thẳng vào Nguyệt Cung Chi Túc, dò hỏi.
" Nếu là như vậy, tại sao lúc đó ngươi không đến tìm ta? "
Nguyệt Cung Chi Túc mỉm cười, di động đến gần người hắn, hai tay ôm một bên cánh tay Dạ Khinh Ưu, tỏ ra đáng thương.
" Là do khi đó lão Huyết Cuồng không cho ta tìm ngươi, mà lúc đó chỉ có mình ta là cường giả bảo vệ đám Huyết Yêu Tộc còn lại, ta cũng không thể bỏ mặc họ a. "
Thấy sắc mặt Dạ Khinh Ưu không dành cho nàng điểm tốt, khiến Nguyệt Cung Chi Túc bối rối, kể từ trước tới giờ chưa từng có ai đối với nàng có chút thành kiến nào. Nam nhân xung quanh đều bị mỹ mạo của nàng làm cho mê đảo, thiên phú tu luyện của nàng so với đám thiên kiêu vượt xa hoàn toàn. Bá Cử cũng vì nàng mà dâng lên tâm huyết Khoa Kỹ tiền kiếp của mình, tạo ra PS4 máy tay cầm gậy được nàng chú ý. Ngay cả Huyết Cuồng Tà Đế đối với nàng còn truy sủng có thừa, chẳng qua nàng chưa từng để ý một chút nào.
Dù sao Huyết Yêu Tộc lần đó diệt tộc cũng không ảnh hưởng đến nàng, nếu có chỉ là bận tâm đến Dạ Khinh Ưu an nguy, nhưng sau đó biết Huyết Cuồng Tà Đế bị hắn đánh cho chạy thoát mạng mới an tâm. Có thể nói đạo tâm nàng khiếm khuyết chỉ có thể là đoạn thời gian thuở nhỏ cùng với Dạ Khinh Ưu để lại cho nàng ấn tượng.
Nguyệt Cung Chi Túc thở dài, nhị chỉ vung vẩy, Hạ Nhu Nhi bị kéo lại gần, đưa đến trước mặt hai người, nàng cất lời.
" Dạ à, ngươi có biết. Từ khi ngươi tiến vào Nhân Giới, mọi chuyện ta đều hiểu rõ, ngươi biết nàng là ai không? "
Dạ Khinh Ưu giật mình, ánh mắt di dời tập trung tinh thần chú niệm bao quát toàn thân Hạ Nhu Nhi, lại hoàn toàn cảm thấy không có gì thay đổi, nhíu mày hỏi.
" Rốt cuộc là chuyện gì? "
Nguyệt Cung Chi Túc nhìn hắn cười thần bí, nhẹ nhàng trả lời.
" Tà Thần Thể… "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.