Chương 199: Dập đầu rắn
Hắc Vân
12/10/2020
Tà Vương không thèm coi hỏa phượng của Phượng Ngọc Khanh vào trong lòng,
Hắc Tinh Giới bành trướng, dùng tốc độ như lưu tinh xẹt qua chân trời
xuất hiện trước mắt Dạ Khinh Ưu. Lực hấp dẫn thôn phệ đè ép không gian
xung quanh Dạ Khinh Ưu, mà vốn tưởng một đòn đã khiến cho Dạ Khinh Ưu
hồn phách đều không còn, thì đột nhiên một màn quỷ dị hiện ra trước mắt.
Thiếu niên kia cầm trọng kiếm giơ cao, hắc mang bao phủ quanh thân trọng kiếm, một đường chém thẳng Hắc Tinh Giới. Nháy mắt Hắc Tinh Giới bị chém đôi, lực lượng thôn phệ tan trong hư không. Tà Vương trợn mắt, xoa xoa mắt nhìn, quả thật không dám tin.
" Còn trò gì không, lôi ra đi. "
Dạ Khinh Ưu cười nhạt, tiếu ý ngập mặt, làm cho Tà Vương mặt tối xạm, tức giận nghiến chặt răng, ống tay áo vung vẩy, chợt đem ra một viên cự thạch màu đen, truyền hết đạo nguyên vào đó. Tà Vương là kẻ làm việc cẩn thận, nhìn Dạ Khinh Ưu nhẹ nhàng phá nát Hắc Tinh Giới của hắn như vậy, biết thiếu niên kia không phải dạng bình thường. Cho nên sử dụng kế sách cuối, vốn định sẽ không dùng đến.
" Tiểu tử, xem ra thiên phú không tệ. Có lẽ là người của Ngoại Giới đến đây. "
Tà Vương suy nghĩ liền đưa ra kết luận như vậy, bởi vì trong Tam Thiên Giới, hắn không thể nghĩ ra ai trẻ tuổi mà có thực lực như vậy. Dạ Khinh Ưu lười cùng hắn giải thích, nói thật ra chả phải là rước rắc rối hay sao. Hắn nâng cao trọng kiếm, chĩa về phía Tà Vương.
" Thủ đoạn của ngươi, xem ra không dùng được bao nhiêu. "
" Vậy sao. "
Tà Vương vừa nói xong, từ hắc thạch truyền đến một đạo công kích khủng bố, uy áp này không xuất phát từ thiên địa, là một loại khí tức hủy diệt tà ác. Dạ Khinh Ưu nhíu mày, cái loại công kích này, là từ một Tố Đạo cảnh cường giả để lại, ngay cả Đế Tôn nhiều khi còn sẽ bị loại công kích này nhất kích tất sát.
Hắc thạch này Tà Vương chính là nhận được từ trong tay của Ngoại Giới, có thể xem là lợi tức khi đưa đám người kia vào trong Hạ Giới này. Tà Vương không biết công kích bên trong này mạnh mẽ cỡ nào, nhưng chắc chắn là vô cùng khủng bố, thiếu niên kia dù có biến thái cỡ nào cũng không đỡ được.
" Nhàm chán. "
Dạ Khinh Ưu một tay vỗ mạnh, luồng công kích kia liền biến mất, không còn chút dấu hiệu. Tà Vương đang còn trong tiếc nuối kịp tỉnh lại, vốn nghĩ một kích kia Dạ Khinh Ưu phải chết chắc, nào ngờ đối phương vẫn còn sống nhăn răng, mà còn hời hợt không có vết xước. Tà Vương rùng mình, vẻ mặt tái mét, lắc đầu nói.
" Không thể nào… Tiểu tử ngươi là người thế nào... "
" Là người tiễn ngươi xuống địa ngục. "
Dạ Khinh Ưu nhéch mép cười, trọng kiếm vung một đường, một cánh tay của Tà Vương rơi rụng, hắn dù đau đớn nhưng không kêu rên, tình thần hoảng hốt nhưng vẫn giữ trấn tỉnh, dù thế nào hắn cũng không tin được thiếu niên kia là cái dạng gì biến thái. Dạ Khinh Ưu ném trọng kiếm về trước, mũi kiếm bén nhọn đâm xuyên thân thể Tà Vương, không gian xung quanh của hắn bị đình trệ không cách nào trốn thoát, trơ mắt nhìn mũi nhọn trọng kiếm đâm xuyên thân thể ghim hắn sâu dưới đất.
Tà Vương bị trọng kiếm Dạ Khinh Ưu ném ra đâm xuyên bụng, thân thể nằm ngửa trên đất, bị trọng kiếm đóng cọc trên mặt đất. Khóe miệng hắn tuôn ra vài tia máu, mắt nhìn lên cao còn nghĩ mọi thứ là mộng, vốn nghĩ tương lai sẽ thành bá chủ một phương, nào ngờ lại xui xẻo đụng trúng Dạ Khinh Ưu.
" Ta không cam tâm, tại sao? Rốt cuộc ngươi là kẻ nào? "
Tà Vương mắt đỏ hận trừng trừng nhìn hình ảnh thiếu niên đáp xuống cạnh hắn, điều gì cũng có thể chấp nhận nhưng việc bị một thiếu niên dễ như bỡn hạ gục làm gã không cách nào chấp nhận nổi. Dạ Khinh Ưu khinh thường hai mắt nhìn xuống Tà Vương, một chân đạp lên đỉnh cán kiếm làm cho trọng kiếm lại đâm sâu một tấc.
" Trước kia ngươi cũng khinh người như vậy, nay vẫn vậy. Cái giá của nó, ngươi phải hiểu chứ. "
Dạ Khinh Ưu chân đạp mạnh xuống bụng Tà Vương, tay chuyển qua rút lên trọng kiếm, tay cầm giơ trọng kiếm lên cao. Tà Vương đau đớn, một đạp của Dạ Khinh Ưu không chỉ làm hắn đau đớn, mà còn chà đạp tự tôn của hắn, so với giết hắn còn thống khổ hơn. Hai mắt hiện lên từng tia máu cho đến khi cả hai mắt đều đỏ tươi quỷ dị, kêu lên giận dữ.
" Tiểu tử ngươi rất tốt, Tà Vương ta thề sẽ khiến cho ngươi trả giá bằng đủ… Người thân của ngươi, kẻ nào cũng sẽ phải chịu dày vò… "
" Vậy thử đi. "
Dạ Khinh Ưu ánh mắt băng lãnh quét qua, trọng kiếm vung ra liền vươn tới đầu Tà Vương, mà đồng dạng Tà Vương gào lên nói.
" Ta đồng ý giao thân thể của ta cho ngươi, giúp ta giết tiểu tử này… "
" Kiệt kiệt, như vậy rất tốt. Yên tâm, tiểu tử kia ta sẽ khiến nó chết không toàn thây. "
Đối thoại diễn ra nhanh chóng, Dạ Khinh Ưu nghe nhất thanh nhị sở, nhưng cũng không thèm để ý, động tác chém không dừng lại. Đột ngột toàn thân Tà Vương dâng lên làn hắc mang quỷ dị, huyết khí sôi trào, trong thoáng chốc tu vi của Tà Vương tăng lên nhanh chóng, cấp tốc tăng đến Thần Đạo đỉnh phong.
" Haha… Ta thành công rồi, còn tiểu tử ngươi chết đi. "
Giọng nói quái dị kia từ trong người Tà Vương vang lên, theo Dạ Khinh Ưu đoán là của Ngoại Vực nào đó. 'Tà Vương' vừa kịp nở nụ cười, trọng kiếm của Dạ Khinh Ưu đã xẹt qua, hắc ám bao trùm quanh thân 'Tà Vương', thần hồn câu diệt.
Sau đó hoàn toàn im bặt, thi thể không đầu của Tà Vương nằm trên mặt đất, dần dần như cát sỏi xói mòn, hóa thành bụi cát hư vô tan đi. Mà linh hồn vừa nhập vào thân thể Tà Vương, chỉ vừa mới đoạt xá, đã bị Dạ Khinh Ưu cho về chầu trời cùng với Tà Vương.
Phượng Ngọc Khanh nhìn thấy tình cảnh như vậy, chỉ biết kinh hồn khiếp đảm, còn tưởng bản thân hoa mắt, nhưng sự thật rành rành, nàng có muốn chối cũng không có khả năng. Rốt cuộc thiếu niên kia có thân phận gì, có thể biến thái đến mức độ như vậy.
" Ta là Điền Phong, là một đệ tử nhàn rỗi đi ngang qua đường. "
Dạ Khinh Ưu thấy Phượng Ngọc Khanh đã trơ người như cái cây, cười nhạt nói. Phượng Ngọc Khanh nghe vậy, tin nổi mới là ngu ngốc, có kẻ qua đường nào mà một chiêu giết Chí Tôn như hắn sao. Bất quá, cũng nhờ đối phương mà Phượng Hoàng Yêu Tộc giải trừ nguy cơ, nàng cũng không dám thất lễ, mỉm cười đáp xuống trước người hắn, hữu lễ.
" Dù công tử nói thế nào, thì Phượng Hoàng Yêu Tộc vẫn sẽ mãi ghi nhớ món nợ này. Nhất định một ngày sẽ trả. "
" Không cần đâu. Ta từ chối… "
Dạ Khinh Ưu phát hoảng, nhớ tới lần trước Phượng Cửu Cửu cũng chính là nói câu này, sau đó nàng đem thân tặng hắn, vốn nghĩ có được một vị thiên kiêu ma giới làm đạo lữ chính là xứng đáng. Dạ Khinh Ưu dựa vào lợi ích khi đó suy nghĩ liền đồng ý, nào ngờ đối phương lại chơi trò 'chuốc thuốc', đem nhốt và xích hắn vào ngục.
Tuy không tra tấn hay ngược đãi gì, thậm chí còn được mỹ nhân tận tình chăm sóc, nhưng tự do lại bị nàng tước đoạt, y chang con cún bị nàng nuôi vậy. Thích thì sờ, ôm hôn, lăn giường, chơi đủ kiểu, dù chưa bước đến bước cuối nhưng cái cảm giác bị mỹ nữ bợt cỡn cũng không dễ chịu. Nhiều khi nàng ta 'tốt bụng' cho hắn một cái xích đeo cổ, sau đó 'dắt' đi khắp nơi, vậy mà ai cũng nói là hắn may mắn được nàng sủng hạnh.
Có cái quỷ ấy, làm sủng nam với kẻ nào còn được, chứ riêng hắn thì thà chết chứ không chịu nhục, cái loại được bao nuôi như vậy, quả thật như tra tấn tinh thần. May mắn hắn thoát được, nếu không chắc giờ cũng bị nàng biến thành cái tiểu bạch kiểm yếu đuối nhu nhược rồi.
" Công tử, tuy Phượng Hoàng Yêu Tộc không phải là thế lực khủng bố. Nhưng ở ngoại giới, cũng là thế lực nhất lưu, việc gì cũng có thể hỗ trợ. "
Phượng Ngọc Khanh không chú ý biểu hiện kỳ lạ của hắn, thẳng thắn nói mời. Dạ Khinh Ưu chợt tỉnh mộng, khẽ rùng mình một cái, quên sạch quãng ký ức 'đau thương' kia, thở ra một hơi nói.
" Hiện tại ta không cần, chuyện này để sau đi. "
" Được, khi đó công tử có việc cứ đến tìm Phượng Hoàng Yêu Tộc bọn ta. "
Phượng Ngọc Khanh cười nhẹ đáp, Dạ Khinh Ưu cũng mặc kệ, hắn đi đến trên đỉnh hỏa sơn, nhìn thiếu nữ xinh đẹp đang xếp bằng, dung nhan họa thế không chút thua kém Hân Phong Tiểu Nguyệt, mỗi người một vẻ. Tuy nhiên tính cách hai người lại quá mạnh mẽ, dục vọng chiếm hữu quá cao, mà cái nữ nhân trước mắt, so với nữ tử kia còn dã man hơn, chẳng lẽ mấy nữ tử xinh đẹp đệ nhất thiên hạ đều là đầu óc có vấn đề sao?
Cũng may nàng không đánh lại hắn, cũng một phần hiện giờ hắn giấu thân phận cũng khó cách nào nàng nhận ra.
" Yên tâm rồi… "
Dạ Khinh Ưu thở ra, dần chuyển sang tìm tòi xung quanh, mắt dần chuyển xuống, nhìn thấy một cái hồ lớn, bên trong nước có màu đỏ yêu dị, lan tỏa ra cảm giác nóng bỏng, có một loại cảm giác cổ kính và thần linh lan tỏa từ bên trong.
" Phượng Hoàng Linh Trì. "
Thiếu niên kia cầm trọng kiếm giơ cao, hắc mang bao phủ quanh thân trọng kiếm, một đường chém thẳng Hắc Tinh Giới. Nháy mắt Hắc Tinh Giới bị chém đôi, lực lượng thôn phệ tan trong hư không. Tà Vương trợn mắt, xoa xoa mắt nhìn, quả thật không dám tin.
" Còn trò gì không, lôi ra đi. "
Dạ Khinh Ưu cười nhạt, tiếu ý ngập mặt, làm cho Tà Vương mặt tối xạm, tức giận nghiến chặt răng, ống tay áo vung vẩy, chợt đem ra một viên cự thạch màu đen, truyền hết đạo nguyên vào đó. Tà Vương là kẻ làm việc cẩn thận, nhìn Dạ Khinh Ưu nhẹ nhàng phá nát Hắc Tinh Giới của hắn như vậy, biết thiếu niên kia không phải dạng bình thường. Cho nên sử dụng kế sách cuối, vốn định sẽ không dùng đến.
" Tiểu tử, xem ra thiên phú không tệ. Có lẽ là người của Ngoại Giới đến đây. "
Tà Vương suy nghĩ liền đưa ra kết luận như vậy, bởi vì trong Tam Thiên Giới, hắn không thể nghĩ ra ai trẻ tuổi mà có thực lực như vậy. Dạ Khinh Ưu lười cùng hắn giải thích, nói thật ra chả phải là rước rắc rối hay sao. Hắn nâng cao trọng kiếm, chĩa về phía Tà Vương.
" Thủ đoạn của ngươi, xem ra không dùng được bao nhiêu. "
" Vậy sao. "
Tà Vương vừa nói xong, từ hắc thạch truyền đến một đạo công kích khủng bố, uy áp này không xuất phát từ thiên địa, là một loại khí tức hủy diệt tà ác. Dạ Khinh Ưu nhíu mày, cái loại công kích này, là từ một Tố Đạo cảnh cường giả để lại, ngay cả Đế Tôn nhiều khi còn sẽ bị loại công kích này nhất kích tất sát.
Hắc thạch này Tà Vương chính là nhận được từ trong tay của Ngoại Giới, có thể xem là lợi tức khi đưa đám người kia vào trong Hạ Giới này. Tà Vương không biết công kích bên trong này mạnh mẽ cỡ nào, nhưng chắc chắn là vô cùng khủng bố, thiếu niên kia dù có biến thái cỡ nào cũng không đỡ được.
" Nhàm chán. "
Dạ Khinh Ưu một tay vỗ mạnh, luồng công kích kia liền biến mất, không còn chút dấu hiệu. Tà Vương đang còn trong tiếc nuối kịp tỉnh lại, vốn nghĩ một kích kia Dạ Khinh Ưu phải chết chắc, nào ngờ đối phương vẫn còn sống nhăn răng, mà còn hời hợt không có vết xước. Tà Vương rùng mình, vẻ mặt tái mét, lắc đầu nói.
" Không thể nào… Tiểu tử ngươi là người thế nào... "
" Là người tiễn ngươi xuống địa ngục. "
Dạ Khinh Ưu nhéch mép cười, trọng kiếm vung một đường, một cánh tay của Tà Vương rơi rụng, hắn dù đau đớn nhưng không kêu rên, tình thần hoảng hốt nhưng vẫn giữ trấn tỉnh, dù thế nào hắn cũng không tin được thiếu niên kia là cái dạng gì biến thái. Dạ Khinh Ưu ném trọng kiếm về trước, mũi kiếm bén nhọn đâm xuyên thân thể Tà Vương, không gian xung quanh của hắn bị đình trệ không cách nào trốn thoát, trơ mắt nhìn mũi nhọn trọng kiếm đâm xuyên thân thể ghim hắn sâu dưới đất.
Tà Vương bị trọng kiếm Dạ Khinh Ưu ném ra đâm xuyên bụng, thân thể nằm ngửa trên đất, bị trọng kiếm đóng cọc trên mặt đất. Khóe miệng hắn tuôn ra vài tia máu, mắt nhìn lên cao còn nghĩ mọi thứ là mộng, vốn nghĩ tương lai sẽ thành bá chủ một phương, nào ngờ lại xui xẻo đụng trúng Dạ Khinh Ưu.
" Ta không cam tâm, tại sao? Rốt cuộc ngươi là kẻ nào? "
Tà Vương mắt đỏ hận trừng trừng nhìn hình ảnh thiếu niên đáp xuống cạnh hắn, điều gì cũng có thể chấp nhận nhưng việc bị một thiếu niên dễ như bỡn hạ gục làm gã không cách nào chấp nhận nổi. Dạ Khinh Ưu khinh thường hai mắt nhìn xuống Tà Vương, một chân đạp lên đỉnh cán kiếm làm cho trọng kiếm lại đâm sâu một tấc.
" Trước kia ngươi cũng khinh người như vậy, nay vẫn vậy. Cái giá của nó, ngươi phải hiểu chứ. "
Dạ Khinh Ưu chân đạp mạnh xuống bụng Tà Vương, tay chuyển qua rút lên trọng kiếm, tay cầm giơ trọng kiếm lên cao. Tà Vương đau đớn, một đạp của Dạ Khinh Ưu không chỉ làm hắn đau đớn, mà còn chà đạp tự tôn của hắn, so với giết hắn còn thống khổ hơn. Hai mắt hiện lên từng tia máu cho đến khi cả hai mắt đều đỏ tươi quỷ dị, kêu lên giận dữ.
" Tiểu tử ngươi rất tốt, Tà Vương ta thề sẽ khiến cho ngươi trả giá bằng đủ… Người thân của ngươi, kẻ nào cũng sẽ phải chịu dày vò… "
" Vậy thử đi. "
Dạ Khinh Ưu ánh mắt băng lãnh quét qua, trọng kiếm vung ra liền vươn tới đầu Tà Vương, mà đồng dạng Tà Vương gào lên nói.
" Ta đồng ý giao thân thể của ta cho ngươi, giúp ta giết tiểu tử này… "
" Kiệt kiệt, như vậy rất tốt. Yên tâm, tiểu tử kia ta sẽ khiến nó chết không toàn thây. "
Đối thoại diễn ra nhanh chóng, Dạ Khinh Ưu nghe nhất thanh nhị sở, nhưng cũng không thèm để ý, động tác chém không dừng lại. Đột ngột toàn thân Tà Vương dâng lên làn hắc mang quỷ dị, huyết khí sôi trào, trong thoáng chốc tu vi của Tà Vương tăng lên nhanh chóng, cấp tốc tăng đến Thần Đạo đỉnh phong.
" Haha… Ta thành công rồi, còn tiểu tử ngươi chết đi. "
Giọng nói quái dị kia từ trong người Tà Vương vang lên, theo Dạ Khinh Ưu đoán là của Ngoại Vực nào đó. 'Tà Vương' vừa kịp nở nụ cười, trọng kiếm của Dạ Khinh Ưu đã xẹt qua, hắc ám bao trùm quanh thân 'Tà Vương', thần hồn câu diệt.
Sau đó hoàn toàn im bặt, thi thể không đầu của Tà Vương nằm trên mặt đất, dần dần như cát sỏi xói mòn, hóa thành bụi cát hư vô tan đi. Mà linh hồn vừa nhập vào thân thể Tà Vương, chỉ vừa mới đoạt xá, đã bị Dạ Khinh Ưu cho về chầu trời cùng với Tà Vương.
Phượng Ngọc Khanh nhìn thấy tình cảnh như vậy, chỉ biết kinh hồn khiếp đảm, còn tưởng bản thân hoa mắt, nhưng sự thật rành rành, nàng có muốn chối cũng không có khả năng. Rốt cuộc thiếu niên kia có thân phận gì, có thể biến thái đến mức độ như vậy.
" Ta là Điền Phong, là một đệ tử nhàn rỗi đi ngang qua đường. "
Dạ Khinh Ưu thấy Phượng Ngọc Khanh đã trơ người như cái cây, cười nhạt nói. Phượng Ngọc Khanh nghe vậy, tin nổi mới là ngu ngốc, có kẻ qua đường nào mà một chiêu giết Chí Tôn như hắn sao. Bất quá, cũng nhờ đối phương mà Phượng Hoàng Yêu Tộc giải trừ nguy cơ, nàng cũng không dám thất lễ, mỉm cười đáp xuống trước người hắn, hữu lễ.
" Dù công tử nói thế nào, thì Phượng Hoàng Yêu Tộc vẫn sẽ mãi ghi nhớ món nợ này. Nhất định một ngày sẽ trả. "
" Không cần đâu. Ta từ chối… "
Dạ Khinh Ưu phát hoảng, nhớ tới lần trước Phượng Cửu Cửu cũng chính là nói câu này, sau đó nàng đem thân tặng hắn, vốn nghĩ có được một vị thiên kiêu ma giới làm đạo lữ chính là xứng đáng. Dạ Khinh Ưu dựa vào lợi ích khi đó suy nghĩ liền đồng ý, nào ngờ đối phương lại chơi trò 'chuốc thuốc', đem nhốt và xích hắn vào ngục.
Tuy không tra tấn hay ngược đãi gì, thậm chí còn được mỹ nhân tận tình chăm sóc, nhưng tự do lại bị nàng tước đoạt, y chang con cún bị nàng nuôi vậy. Thích thì sờ, ôm hôn, lăn giường, chơi đủ kiểu, dù chưa bước đến bước cuối nhưng cái cảm giác bị mỹ nữ bợt cỡn cũng không dễ chịu. Nhiều khi nàng ta 'tốt bụng' cho hắn một cái xích đeo cổ, sau đó 'dắt' đi khắp nơi, vậy mà ai cũng nói là hắn may mắn được nàng sủng hạnh.
Có cái quỷ ấy, làm sủng nam với kẻ nào còn được, chứ riêng hắn thì thà chết chứ không chịu nhục, cái loại được bao nuôi như vậy, quả thật như tra tấn tinh thần. May mắn hắn thoát được, nếu không chắc giờ cũng bị nàng biến thành cái tiểu bạch kiểm yếu đuối nhu nhược rồi.
" Công tử, tuy Phượng Hoàng Yêu Tộc không phải là thế lực khủng bố. Nhưng ở ngoại giới, cũng là thế lực nhất lưu, việc gì cũng có thể hỗ trợ. "
Phượng Ngọc Khanh không chú ý biểu hiện kỳ lạ của hắn, thẳng thắn nói mời. Dạ Khinh Ưu chợt tỉnh mộng, khẽ rùng mình một cái, quên sạch quãng ký ức 'đau thương' kia, thở ra một hơi nói.
" Hiện tại ta không cần, chuyện này để sau đi. "
" Được, khi đó công tử có việc cứ đến tìm Phượng Hoàng Yêu Tộc bọn ta. "
Phượng Ngọc Khanh cười nhẹ đáp, Dạ Khinh Ưu cũng mặc kệ, hắn đi đến trên đỉnh hỏa sơn, nhìn thiếu nữ xinh đẹp đang xếp bằng, dung nhan họa thế không chút thua kém Hân Phong Tiểu Nguyệt, mỗi người một vẻ. Tuy nhiên tính cách hai người lại quá mạnh mẽ, dục vọng chiếm hữu quá cao, mà cái nữ nhân trước mắt, so với nữ tử kia còn dã man hơn, chẳng lẽ mấy nữ tử xinh đẹp đệ nhất thiên hạ đều là đầu óc có vấn đề sao?
Cũng may nàng không đánh lại hắn, cũng một phần hiện giờ hắn giấu thân phận cũng khó cách nào nàng nhận ra.
" Yên tâm rồi… "
Dạ Khinh Ưu thở ra, dần chuyển sang tìm tòi xung quanh, mắt dần chuyển xuống, nhìn thấy một cái hồ lớn, bên trong nước có màu đỏ yêu dị, lan tỏa ra cảm giác nóng bỏng, có một loại cảm giác cổ kính và thần linh lan tỏa từ bên trong.
" Phượng Hoàng Linh Trì. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.