Chương 253: Giết Sở Nguyệt Thiền
Hắc Vân
07/12/2020
Cảm nhận vị đạo của nam tử tiến sát, Quang Tích Nhược cau mày liễu, nhanh
chóng lùi lại, mang theo nét mặt tức giận, chỉ thẳng tay vào hắn.
" Ngươi muốn làm gì? "
" Chữa bệnh. "
Dạ Khinh Ưu hời hợt đáp, càng làm Quang Tích Nhược thấy khó hiểu.
" Ta bị bệnh gì cần ngươi chữa? "
" Độc tình. "
Dạ Khinh Ưu mấp máy môi, lời nói vừa ra làm cho Quang Tích Nhược cảm thấy mơ hồ, ngay sau đó liền mới kịp nhận ra bàn tay của nam nhân đặt ngay phần bụng trắng mịn thon thả của nàng, ấn chỉ đường. Nàng hoảng hốt, dâng lên một cỗ khí giận, đạo nguyên lực tụ tại tay, Quang chi lực cuồng bạo, Thánh linh chi khí mạnh mẽ tụ tập, theo thủ chưởng nhanh chóng vỗ lên ngực hắn.
Dạ Khinh Ưu nhìn cũng không nhìn, một tay tùy tiện vung lên nắm chặt cổ tay nàng, tay còn lại vẫn tiếp tục ấn chỉ tại huyệt Quan Nguyên, sau một lúc liền ép ra một làn khói độc màu hồng bay lên kèm theo mùi hương vừa thơm vừa thối. Quang Tích Nhược nhíu mày, cảm thấy hoảng sợ nhìn lấy dị biến này, bàn tay vốn đang vận đạo kình liền giãn ra, ngừng không ra tay nữa.
" Ta lại bị trúng độc? "
Quang Tích Nhược trời sinh là 'Thánh Quang Linh Thể', vốn bất độc bất xâm, trước giờ còn chưa bị trúng độc bao giờ. Nay lại chứng kiến việc này, khiến nàng nửa nghi nửa ngờ nhìn vào Dạ Khinh Ưu, tự hỏi có phải hắn đang giở trò hay không.
Tuy nhiên nàng nhanh chóng nhận ra, thật sự làn khói độc màu đỏ kia thoát ra từ trong người nàng, mới buông bỏ nghi ngờ với hắn, do dự vẫn không có cử động. Dù rằng xấu hổ khi có một nam nhân đặt tay lên trên bụng của mình, nhưng biết hắn vì chữa bệnh nên nàng cũng không có từ chối.
" Xong rồi. "
Dạ Khinh Ưu thu tay, nhàn nhạt đứng thẳng người, hai đầu ngón tay tụ ra hắc hỏa đốt cháy toàn bộ độc khí màu đỏ. Quang Tích Nhược thấy mọi chuyện đã xong, liền nhanh chóng lùi lại, che giấu nội tâm có chút dao động, ánh mắt tinh anh ngẩng cao nhìn hắn chằm chằm.
" Ngươi là Thần Y? "
Nữ tử hỏi, Dạ Khinh Ưu cũng không che giấu thản nhiên gật đầu, đáp.
" Đúng vậy. Ta chỉ thấy ngươi giống một vị cố nhân thôi, cho nên ta mới ra tay. "
Dạ Khinh Ưu trả lời làm Quang Tích Nhược cảm thấy được một chút ưu sầu trong tâm trạng của hắn, nàng vốn mẫn cảm, lại được nam nhân kia chữa trị liền muốn dành chút sự cảm thông cho hắn.
" Vậy vị cố nhân kia của công tử, đã gặp được chưa? "
" Ta đến muộn rồi. Mãi mãi cũng không gặp được. "
Dạ Khinh Ưu liếc mắt nhìn nàng, che giấu nội tâm phức tạp, sau đó liền lấy lại dáng vẻ anh tuấn bình thường, cũng mặc kệ cảm thấy luyến tiếc, nhẹ nhàng nhắm mắt dửng dưng nói.
" Độc của ngươi là từ khi uống ly rượu kia mà ra, vốn dĩ hẳn là ngươi cũng biết rõ. "
" Là Ngọc Thiến... "
Nghe hắn nói vậy, Quang Tích Nhược nhanh chóng hiểu ra, nàng sắc mặt có chút không tốt, nghĩ đến vị thánh muội này muốn hại nàng làm nàng cảm thấy thương tâm. Dạ Khinh Ưu nhắm chặt mắt, hai tay giấu sau ống tay áo, chợt quay lưng bước đi, để lại một câu duy nhất.
" Vĩnh biệt. "
" Này, ngươi mau để lại danh tính. Quang Tích Nhược ta sau này sẽ trả ơn. "
Thấy hắn muốn rời đi, Quang Tích Nhược vội vã muốn níu kéo, nhưng dường như hơi muộn, nam nhân kia không nói thêm một câu nào nữa mà đã rời đi khiến nàng cảm thấy khó hiểu, là hai chữ 'vĩnh biệt' của hắn. Quang Tích Nhược vốn muốn thông báo cho mấy vị Thánh Lão trong Thánh Địa, nhưng bản thân nàng được Dạ Khinh Ưu chữa trị, cũng không có lựa chọn thông báo lên trên.
Dạ Khinh Ưu quay trở lại phòng của Sở Nguyệt Thiền, hắn dễ dàng đi vào trong, chú ý Dung Dao đang hôn mê nằm giữa sàn, bị đặt trong một cái vòng, mà Sở Nguyệt Thiền thì không thấy đâu. Hắn vẫn tiếp tục chờ cho đến nửa đêm, Sở Nguyệt Thiền quay trở lại, hắn ngồi trên ghế, trong tay cầm một thủy tinh cầu, chiếu lại hình ảnh khi Dạ Khinh Ưu và Lôi Kinh Vũ giao đấu với nhau.
" Quả nhiên không tầm thường, Dạ Khinh Ưu ngươi cũng thật không thua kém khi trước. "
Sở Nguyệt Thiền đặt thủy tinh cầu xuống, khóe môi hơi cười, hắn sau đó liền ném ra mấy cái trận bàn, kích hoạt mấy cái trận pháp mà hắn đã kích hoạt từ trước. Sau đó liền mới an tâm tập trung nhìn vào Dung Dao, ánh mắt hiện rõ khát vọng.
" Mộc Đản Tiên Sinh Thể, quả thật chính là thứ ta cần. "
Sở Nguyệt Thiền liền lấy ra nguyên liệu, hầu hết đều là nguyên liệu Bát phẩm, chỉ có vài chục món là nguyên liệu Cửu phẩm. Tuy nhiên hiệu quả lại cực tốt, Sở Nguyệt Thiền là kẻ có tâm tính cẩn thận, sau khi sắp xếp hết tất cả mọi vật liệu, hắn bắt đầu bày trận.
Dạ Khinh Ưu chú ý Dung Dao đang hôn mê mặt mày hiện ra nhăn nhó, biểu lộ đau đớn, nhưng hắn vẫn chưa có hành động. Ngồi chờ đợi thêm một lát, mới thấy Sở Nguyệt Thiền cười, tự tay rạch lấy cổ tay của bản thân sau đó đem ra đổ dồn hết máu vào trong một quyển trục, mà từ phía bên trong xuất hiện ra một thân xác giống hệt Sở Nguyệt Thiền.
Cái thân xác vừa cắt cổ tay dường như bị rút hết máu, khô khéo nhanh chóng như cây khô, rũ rượi trên mặt đất. Mà thân xác Sở Nguyệt Thiền mới lộ ra kia, liền nhanh chóng ngồi dậy, tinh thần sảng khoái, mỉm cười.
" Cuối cùng cũng đến bước này. Phải nhanh chóng lấy đi Mộc Đản Tiên Sinh Thể, tránh phiền phức. "
Sở Nguyệt Thiền với thân xác mới ngồi dậy, dường như nằm bên trong trục quyển, thân thể được uẩn nhục tốt, cho nên tu vi của hắn so với Sở Nguyệt Thiền kia càng cao hơn, đã đạt đến khí độ của Chí Tôn - Thần Tôn Bát Giai. Dạ Khinh Ưu thấy vậy mới an tâm, nếu thật sự Sở Nguyệt Thiền uẩn dưỡng đến tu vi Tố Đạo thì với bản thể phân thân hiện tại, hắn không có cách nào nắm thóp được gã.
" Dạ Khinh Ưu, đợi ta sau khi đoạt được Mộc Đản Tiên Sinh Thể, tiến vào Thánh Vực. Ngươi khi đó cũng không còn để ta sợ hãi nữa. "
Sở Nguyệt Thiền nắm chặt trong tay một con dao nhỏ, chợt bước tới gần Dung Dao, hung quang lóe lên trong con mắt, giơ cao bàn tay định đâm xuống mi tâm của nàng. Đúng lúc này, bản thân của hắn liền bị nhói lên, cơn đau tràn đến, ánh mắt kinh hãi của Sở Nguyệt Thiền quay lại, nhìn thấy Dạ Khinh Ưu không vui không cười dùng dáng vẻ bình thản đâm thanh hắc kiếm xuyên qua ngực hắn.
" Ngươi sao lại ở nơi này... "
Sở Nguyệt Thiền run lên, lời nói vừa xong thì miệng cũng phun ra một búng máu, chảy tràn ra khóe miệng, ánh mắt của hắn dần trở nên ảm đạm. Sau đó liền buông lỏng tay, thanh dao ngắn liền rơi xuống đất vang lên âm thanh 'leng keng…' thanh thúy.
" Đến bước cuối, ta vẫn thua… "
Lời nói cuối cùng của Sở Nguyệt Thiền vừa ra, Dạ Khinh Ưu đã dùng hắc kiếm trong tay còn lại chém bay đầu Sở Nguyệt Thiền. Ngay sau đó thân xác của hắn tan nát, Sở Nguyệt Thiền hóa thành vũng máu thịt, bất động nằm trên sàn. Một đạo lam quang lóe lên, một vật từ trong người hắn bị chôn sâu trong cơ thể của Sở Nguyệt Thiền liền rớt ra, được Dạ Khinh Ưu nhanh tay chộp lấy.
Đó là một viên hải châu màu xanh dương, bên trong tỏa ra thủy quang mờ nhạt, mang lại một cảm giác thanh tịnh, vô cùng dễ chịu. Ngoài ra lực lượng đạo tắc thủy hệ bạo động bên trong, càng đủ để Dạ Khinh Ưu chắc chắn đây là Thủy Linh Ấn.
Vui vẻ đem Thủy Linh Ấn cất vào trong không gian trữ vật, tránh cho phân thân biến mất lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Dạ Khinh Ưu tạm thời còn chưa tập trung để ý đến Dung Dao, hắn nhanh chóng tìm khắp chỗ ở của Sở Nguyệt Thiền.
Sau một thời gian tìm kiếm, làm cho hắn thất vọng, tỏ ra không thoải mái. Vốn dĩ tên này còn sở hữu một cái 'Không Gian Bí Cảnh' nhưng hoàn toàn không thể tìm thấy. Chẳng lẽ Dị Nguyên Vật trên Dị Nguyên Bảng chỉ thật sự dành cho người hữu duyên? Vốn nghĩ hắn chủ tu không gian pháp tắc thì ít nhiều có thể hấp dẫn được 'Không Gian Bí Cảnh', nhưng nào ngờ Vận Khí và Khí Mệnh quá tệ, dù thế nào Thần vật cũng không chọn hắn.
Dù khó chịu đôi chút, nhưng hắn vẫn đạt được Thủy Linh Ấn cần thiết, cũng gần đến ngưỡng cửa Đại Đạo chân chính. Chỉ cần thêm Mộc Linh Ấn, hắn có thể đạt được chân đạo chính thức.
Chỉ là thông tin về Mộc Linh Ấn còn lại ở đâu hắn hoàn toàn không rõ ràng, ngay cả bị Thiên Mệnh Chi Chủ kế cận hắn cũng không có thông tin, dường như hoàn toàn biến mất vậy.
Đúng lúc này, Dung Dao liền mở mắt ra, Dạ Khinh Ưu mới chú ý đến nàng, hắn còn định nói gì, thì chợt cảm thấy có gì đó không đúng. Khi quay lại xem, liền nhận thấy Thiên Địa Dị Vật Sở Nguyệt Thiền định dùng để đoạt Thể Chất của Dung Dao hoàn toàn biến mất. Hay nói đúng hơn là toàn bộ bị Dung Dao hấp thu, nàng lúc này dường như muốn trướng bạo, da mặt đỏ hồng, ánh mắt đỏ lên, xích tỏa trói chặt cũng bị đứt nát.
" Đây là thức tỉnh?! "
Mái tóc Dạ Khinh Ưu bị gió thổi tung, căn phòng đổ vỡ, Dung Dao lúc này như trung tâm ngọn bão, dấy lên Linh Khí dày đặc bao phủ quanh thân nàng, cuốn theo vô số vết tích, mà cũng kéo đến vô số rắc rối...
" Ngươi muốn làm gì? "
" Chữa bệnh. "
Dạ Khinh Ưu hời hợt đáp, càng làm Quang Tích Nhược thấy khó hiểu.
" Ta bị bệnh gì cần ngươi chữa? "
" Độc tình. "
Dạ Khinh Ưu mấp máy môi, lời nói vừa ra làm cho Quang Tích Nhược cảm thấy mơ hồ, ngay sau đó liền mới kịp nhận ra bàn tay của nam nhân đặt ngay phần bụng trắng mịn thon thả của nàng, ấn chỉ đường. Nàng hoảng hốt, dâng lên một cỗ khí giận, đạo nguyên lực tụ tại tay, Quang chi lực cuồng bạo, Thánh linh chi khí mạnh mẽ tụ tập, theo thủ chưởng nhanh chóng vỗ lên ngực hắn.
Dạ Khinh Ưu nhìn cũng không nhìn, một tay tùy tiện vung lên nắm chặt cổ tay nàng, tay còn lại vẫn tiếp tục ấn chỉ tại huyệt Quan Nguyên, sau một lúc liền ép ra một làn khói độc màu hồng bay lên kèm theo mùi hương vừa thơm vừa thối. Quang Tích Nhược nhíu mày, cảm thấy hoảng sợ nhìn lấy dị biến này, bàn tay vốn đang vận đạo kình liền giãn ra, ngừng không ra tay nữa.
" Ta lại bị trúng độc? "
Quang Tích Nhược trời sinh là 'Thánh Quang Linh Thể', vốn bất độc bất xâm, trước giờ còn chưa bị trúng độc bao giờ. Nay lại chứng kiến việc này, khiến nàng nửa nghi nửa ngờ nhìn vào Dạ Khinh Ưu, tự hỏi có phải hắn đang giở trò hay không.
Tuy nhiên nàng nhanh chóng nhận ra, thật sự làn khói độc màu đỏ kia thoát ra từ trong người nàng, mới buông bỏ nghi ngờ với hắn, do dự vẫn không có cử động. Dù rằng xấu hổ khi có một nam nhân đặt tay lên trên bụng của mình, nhưng biết hắn vì chữa bệnh nên nàng cũng không có từ chối.
" Xong rồi. "
Dạ Khinh Ưu thu tay, nhàn nhạt đứng thẳng người, hai đầu ngón tay tụ ra hắc hỏa đốt cháy toàn bộ độc khí màu đỏ. Quang Tích Nhược thấy mọi chuyện đã xong, liền nhanh chóng lùi lại, che giấu nội tâm có chút dao động, ánh mắt tinh anh ngẩng cao nhìn hắn chằm chằm.
" Ngươi là Thần Y? "
Nữ tử hỏi, Dạ Khinh Ưu cũng không che giấu thản nhiên gật đầu, đáp.
" Đúng vậy. Ta chỉ thấy ngươi giống một vị cố nhân thôi, cho nên ta mới ra tay. "
Dạ Khinh Ưu trả lời làm Quang Tích Nhược cảm thấy được một chút ưu sầu trong tâm trạng của hắn, nàng vốn mẫn cảm, lại được nam nhân kia chữa trị liền muốn dành chút sự cảm thông cho hắn.
" Vậy vị cố nhân kia của công tử, đã gặp được chưa? "
" Ta đến muộn rồi. Mãi mãi cũng không gặp được. "
Dạ Khinh Ưu liếc mắt nhìn nàng, che giấu nội tâm phức tạp, sau đó liền lấy lại dáng vẻ anh tuấn bình thường, cũng mặc kệ cảm thấy luyến tiếc, nhẹ nhàng nhắm mắt dửng dưng nói.
" Độc của ngươi là từ khi uống ly rượu kia mà ra, vốn dĩ hẳn là ngươi cũng biết rõ. "
" Là Ngọc Thiến... "
Nghe hắn nói vậy, Quang Tích Nhược nhanh chóng hiểu ra, nàng sắc mặt có chút không tốt, nghĩ đến vị thánh muội này muốn hại nàng làm nàng cảm thấy thương tâm. Dạ Khinh Ưu nhắm chặt mắt, hai tay giấu sau ống tay áo, chợt quay lưng bước đi, để lại một câu duy nhất.
" Vĩnh biệt. "
" Này, ngươi mau để lại danh tính. Quang Tích Nhược ta sau này sẽ trả ơn. "
Thấy hắn muốn rời đi, Quang Tích Nhược vội vã muốn níu kéo, nhưng dường như hơi muộn, nam nhân kia không nói thêm một câu nào nữa mà đã rời đi khiến nàng cảm thấy khó hiểu, là hai chữ 'vĩnh biệt' của hắn. Quang Tích Nhược vốn muốn thông báo cho mấy vị Thánh Lão trong Thánh Địa, nhưng bản thân nàng được Dạ Khinh Ưu chữa trị, cũng không có lựa chọn thông báo lên trên.
Dạ Khinh Ưu quay trở lại phòng của Sở Nguyệt Thiền, hắn dễ dàng đi vào trong, chú ý Dung Dao đang hôn mê nằm giữa sàn, bị đặt trong một cái vòng, mà Sở Nguyệt Thiền thì không thấy đâu. Hắn vẫn tiếp tục chờ cho đến nửa đêm, Sở Nguyệt Thiền quay trở lại, hắn ngồi trên ghế, trong tay cầm một thủy tinh cầu, chiếu lại hình ảnh khi Dạ Khinh Ưu và Lôi Kinh Vũ giao đấu với nhau.
" Quả nhiên không tầm thường, Dạ Khinh Ưu ngươi cũng thật không thua kém khi trước. "
Sở Nguyệt Thiền đặt thủy tinh cầu xuống, khóe môi hơi cười, hắn sau đó liền ném ra mấy cái trận bàn, kích hoạt mấy cái trận pháp mà hắn đã kích hoạt từ trước. Sau đó liền mới an tâm tập trung nhìn vào Dung Dao, ánh mắt hiện rõ khát vọng.
" Mộc Đản Tiên Sinh Thể, quả thật chính là thứ ta cần. "
Sở Nguyệt Thiền liền lấy ra nguyên liệu, hầu hết đều là nguyên liệu Bát phẩm, chỉ có vài chục món là nguyên liệu Cửu phẩm. Tuy nhiên hiệu quả lại cực tốt, Sở Nguyệt Thiền là kẻ có tâm tính cẩn thận, sau khi sắp xếp hết tất cả mọi vật liệu, hắn bắt đầu bày trận.
Dạ Khinh Ưu chú ý Dung Dao đang hôn mê mặt mày hiện ra nhăn nhó, biểu lộ đau đớn, nhưng hắn vẫn chưa có hành động. Ngồi chờ đợi thêm một lát, mới thấy Sở Nguyệt Thiền cười, tự tay rạch lấy cổ tay của bản thân sau đó đem ra đổ dồn hết máu vào trong một quyển trục, mà từ phía bên trong xuất hiện ra một thân xác giống hệt Sở Nguyệt Thiền.
Cái thân xác vừa cắt cổ tay dường như bị rút hết máu, khô khéo nhanh chóng như cây khô, rũ rượi trên mặt đất. Mà thân xác Sở Nguyệt Thiền mới lộ ra kia, liền nhanh chóng ngồi dậy, tinh thần sảng khoái, mỉm cười.
" Cuối cùng cũng đến bước này. Phải nhanh chóng lấy đi Mộc Đản Tiên Sinh Thể, tránh phiền phức. "
Sở Nguyệt Thiền với thân xác mới ngồi dậy, dường như nằm bên trong trục quyển, thân thể được uẩn nhục tốt, cho nên tu vi của hắn so với Sở Nguyệt Thiền kia càng cao hơn, đã đạt đến khí độ của Chí Tôn - Thần Tôn Bát Giai. Dạ Khinh Ưu thấy vậy mới an tâm, nếu thật sự Sở Nguyệt Thiền uẩn dưỡng đến tu vi Tố Đạo thì với bản thể phân thân hiện tại, hắn không có cách nào nắm thóp được gã.
" Dạ Khinh Ưu, đợi ta sau khi đoạt được Mộc Đản Tiên Sinh Thể, tiến vào Thánh Vực. Ngươi khi đó cũng không còn để ta sợ hãi nữa. "
Sở Nguyệt Thiền nắm chặt trong tay một con dao nhỏ, chợt bước tới gần Dung Dao, hung quang lóe lên trong con mắt, giơ cao bàn tay định đâm xuống mi tâm của nàng. Đúng lúc này, bản thân của hắn liền bị nhói lên, cơn đau tràn đến, ánh mắt kinh hãi của Sở Nguyệt Thiền quay lại, nhìn thấy Dạ Khinh Ưu không vui không cười dùng dáng vẻ bình thản đâm thanh hắc kiếm xuyên qua ngực hắn.
" Ngươi sao lại ở nơi này... "
Sở Nguyệt Thiền run lên, lời nói vừa xong thì miệng cũng phun ra một búng máu, chảy tràn ra khóe miệng, ánh mắt của hắn dần trở nên ảm đạm. Sau đó liền buông lỏng tay, thanh dao ngắn liền rơi xuống đất vang lên âm thanh 'leng keng…' thanh thúy.
" Đến bước cuối, ta vẫn thua… "
Lời nói cuối cùng của Sở Nguyệt Thiền vừa ra, Dạ Khinh Ưu đã dùng hắc kiếm trong tay còn lại chém bay đầu Sở Nguyệt Thiền. Ngay sau đó thân xác của hắn tan nát, Sở Nguyệt Thiền hóa thành vũng máu thịt, bất động nằm trên sàn. Một đạo lam quang lóe lên, một vật từ trong người hắn bị chôn sâu trong cơ thể của Sở Nguyệt Thiền liền rớt ra, được Dạ Khinh Ưu nhanh tay chộp lấy.
Đó là một viên hải châu màu xanh dương, bên trong tỏa ra thủy quang mờ nhạt, mang lại một cảm giác thanh tịnh, vô cùng dễ chịu. Ngoài ra lực lượng đạo tắc thủy hệ bạo động bên trong, càng đủ để Dạ Khinh Ưu chắc chắn đây là Thủy Linh Ấn.
Vui vẻ đem Thủy Linh Ấn cất vào trong không gian trữ vật, tránh cho phân thân biến mất lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Dạ Khinh Ưu tạm thời còn chưa tập trung để ý đến Dung Dao, hắn nhanh chóng tìm khắp chỗ ở của Sở Nguyệt Thiền.
Sau một thời gian tìm kiếm, làm cho hắn thất vọng, tỏ ra không thoải mái. Vốn dĩ tên này còn sở hữu một cái 'Không Gian Bí Cảnh' nhưng hoàn toàn không thể tìm thấy. Chẳng lẽ Dị Nguyên Vật trên Dị Nguyên Bảng chỉ thật sự dành cho người hữu duyên? Vốn nghĩ hắn chủ tu không gian pháp tắc thì ít nhiều có thể hấp dẫn được 'Không Gian Bí Cảnh', nhưng nào ngờ Vận Khí và Khí Mệnh quá tệ, dù thế nào Thần vật cũng không chọn hắn.
Dù khó chịu đôi chút, nhưng hắn vẫn đạt được Thủy Linh Ấn cần thiết, cũng gần đến ngưỡng cửa Đại Đạo chân chính. Chỉ cần thêm Mộc Linh Ấn, hắn có thể đạt được chân đạo chính thức.
Chỉ là thông tin về Mộc Linh Ấn còn lại ở đâu hắn hoàn toàn không rõ ràng, ngay cả bị Thiên Mệnh Chi Chủ kế cận hắn cũng không có thông tin, dường như hoàn toàn biến mất vậy.
Đúng lúc này, Dung Dao liền mở mắt ra, Dạ Khinh Ưu mới chú ý đến nàng, hắn còn định nói gì, thì chợt cảm thấy có gì đó không đúng. Khi quay lại xem, liền nhận thấy Thiên Địa Dị Vật Sở Nguyệt Thiền định dùng để đoạt Thể Chất của Dung Dao hoàn toàn biến mất. Hay nói đúng hơn là toàn bộ bị Dung Dao hấp thu, nàng lúc này dường như muốn trướng bạo, da mặt đỏ hồng, ánh mắt đỏ lên, xích tỏa trói chặt cũng bị đứt nát.
" Đây là thức tỉnh?! "
Mái tóc Dạ Khinh Ưu bị gió thổi tung, căn phòng đổ vỡ, Dung Dao lúc này như trung tâm ngọn bão, dấy lên Linh Khí dày đặc bao phủ quanh thân nàng, cuốn theo vô số vết tích, mà cũng kéo đến vô số rắc rối...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.