Chương 386: Kết thúc đạo cảnh
Hắc Vân
20/04/2022
Từ xa, Dạ Khinh Ưu có thể nghe thấy hai cái tên Khí Vận Chi Tử này nói chuyện, hắn cuối cùng cũng mường tượng ra việc gì.
Trước đó, Dạ Khinh Ưu ngoài việc cho Hải Vô Quy ăn Âm Dương Quả, hắn còn gieo thêm cả Si Tâm Đạo Chủng vào thân thể đối phương. Đây là Lạc Tú Hồng trước có cho hắn một cái, nhưng hiện tại mới có cơ hội để sử dụng.
Có thể tưởng tượng, hai cái tên này bị trúng xuân độc gặp nhau đã xảy ra chuyện gì. Dù Hải Vô Quy là nam nhân, nhưng thân thể hóa nữ nhân, Si Tâm Đạo Chủng vẫn làm ra tác dụng, khiến cho Hải Vô Quy trực tiếp sinh ra ái mộ đối với Diệp Lăng. Mà Diệp Lăng lại không biết Hải Vô Quy là nam nhân, cho nên khi thấy cái nữ nhân xinh đẹp quy phục mình, lập tức sẽ vui vẻ đồng ý. Thế là hai tên Khí Vận Chi Tử yêu nhau.
Chỉ là ngoài ý muốn của Dạ Khinh Ưu, Diệp Lăng vậy mà sớm lộ ra nón xanh thuộc tính, Hải Vô Quy cũng không chút nào phản đối, còn thuận theo đối phương. Một màn trước mắt xảy ra vượt qua dự tính của Dạ Khinh Ưu.
Hắn sợ mắt bị ô nhiễm, cho nên liền đem theo hai nữ rời đi nơi xa, ánh mắt hắn chuyển sang nhìn Trương Tuyết Di. Đã thấy nàng lúc này gương mặt cau có, đọng lại trên đó sự khó chịu, nhưng lông mày của nàng rất nhanh cũng giãn ra, giống như cảm thấy nhẹ nhõm, giải thoát khỏi chuyện gì.
" Thế nào, nàng còn nghĩ đến hắn nữa sao? "
Dạ Khinh Ưu thâm ý nói, để sắc mặt Trương Tuyết Di từ nhẹ nhõm chuyển sang tức giận, quay đầu dùng ánh mắt hình viên đạn lườm hắn.
" Ngươi nghĩ khi thấy cảnh này ta còn có thể sao. "
" Thế thì, hiện ý của nàng thế nào. "
Dạ Khinh Ưu bàn tay nâng lên cái cằm tuyết trơn của Trương Tuyết Di. Chỉ thấy, hiện tại trong ánh mắt của nàng nhìn không ra vẻ giãy giụa, ánh mắt lăm lăm nhìn vào hắn, cuối cùng cắn răng nói.
" Chỉ mong ngươi đừng phụ lòng ta. "
Dứt lời, giống như đã đưa ra quyết định, nàng chủ động dâng lên môi thơm, hôn lên môi hắn. Động tác của Trương Tuyết Di rất nhanh, nàng hôn lướt qua bờ môi của nam nhân, gương mặt đã có chút nóng lên vì xấu hổ, quay mặt đi không dám nhìn thẳng lấy mắt hắn.
Dạ Khinh Ưu sờ lên môi, nhìn bóng lưng yểu điệu của mỹ nữ, khẽ cười, hắn tiến đến ôm lấy Trương Tuyết Di từ đằng sau, giọng điệu trầm thấp của nam nhân vang lên bên tai nàng, thủ thỉ.
" Như vậy còn chưa đủ, trở thành nữ nhân của ta. Chỉ có thể nghe lời ta. "
" Ngươi muốn làm gì? "
Trương Tuyết Di chợt cảm thấy không gian xung quanh bị một bức màn ngăn cản, cảm giác bất an khiến nàng lên tiếng. Nhưng nàng vừa hỏi xong, đã thấy quanh người giống như biến thành phòng ngủ, trước mắt bày biện một cái giường lớn.
" Làm gì ư? Dĩ nhiên là sủng ái nữ nhân của ta. "
Dạ Khinh Ưu mặt nghiêng qua một bên, gương mặt anh tuấn ẩn hiện nụ cười làm cho Trần Mộng Lan đứng ở một bên và Trương Tuyết Di nhìn vào có điểm say mê, thầm than nam nhân này cũng thật mỹ. Hai nàng sau đó bị hắn ném lên giường, lột sạch y phục, cảm nhận nam nhân bá đạo xâm chiếm, chỉ có thể ngoan ngoãn mà dâng hiến thân thể.
Dạ Khinh Ưu trong khi chờ đợi đám Diệp Lăng xong việc, còn có ném bỏ mấy cái hình ảnh hai tên nam nhân này ra khỏi đầu, hắn muốn tận tình hưởng thụ hai vị hồng nhan thêm lần nữa.
…
Xuân sắc qua đi, nhìn thân ảnh hai nữ nhân mềm oặt nằm bất tỉnh trên giường, Dạ Khinh Ưu lại lần nữa đứng dậy, tạm thời đem hai nàng thu vào Dị Giới Châu.
Dạ Khinh Ưu quay lại vị trí hai người Diệp Lăng và Hải Vô Quy, thấy hai tên này cũng đã sớm xong 'việc'. Hải Vô Quy bây giờ đang nép trong ngực của Diệp Lăng, bộ dáng hết sức thỏa mãn, mà Diệp Lăng thì giống như vừa mới phê pha xong, gương mặt còn đờ đẫn tê dại.
Dạ Khinh Ưu suy nghĩ một chút, y phục bên ngoài thay đổi giống như quang bào của Thánh Địa, trong đầu hắn xoay chuyển từng loại đạo pháp đã từng gặp qua của Thánh Địa, phục chế một loại đạo pháp tên 'Tru Ma Quang Quyền'. Tinh Thần Vạn Pháp Thể giúp hắn không tốn mất thời gian nào, đem Tru Ma Quang Quyền, công pháp trấn thân của Thánh Tử học xong.
Chuẩn bị xong tất cả, hắn đeo lên mũ trùm, che đậy dung mạo, thân ảnh di chuyển, trong nháy mắt đã xuất hiện trước hai người Diệp Lăng. Mà vừa cảm thấy có người đột ngột xuất hiện, cả hai người Diệp Lăng và Hải Vô Quy đồng loạt ứng biến, nhìn thấy quang bào trên người đối phương, kinh hãi kêu lên.
" Là người của Thánh Địa… "
Lời của hai người vừa dứt, trong tay Dạ Khinh Ưu đã hình thành một nắm đấm được bao bọc bởi quang năng, Thánh Uy hiện thế, ép cho hai người hô hấp trở nên khó khăn. Diệp Lăng cùng Hải Vô Quy đồng thời biến sắc, lập tức đều muốn né tránh.
Uỳnh…
Âm thanh phá toái vang vọng, đất đá mù mịt che lấp tầm nhìn, Hải Vô Quy may mắn né được một quyền đáng sợ kia, nét mặt tái nhợt, vội vã hướng ánh mắt lo lắng nhìn lại. Chỉ thấy, hiện tại một tên nam nhân thân mặc quang bào của Thánh Địa đang nắm trong tay cái đầu của Diệp Lăng, bên dưới máu vẫn còn nhỏ giọt, ánh mắt Diệp Lăng mở lớn trợn trừng, chứng tỏ đối phương còn chưa có kịp làm ra phản kháng, đã chết đến không thể chết lại.
" Không!!! "
Âm thanh thê lương của Hải Vô Quy vang lên, hắn không ngờ bản thân còn chưa được ở bên cạnh 'tình lang' bao lâu hiện đã phải chia lìa. Lập tức, hắn dồn ánh mắt tràn ngập phẫn nộ hướng về Dạ Khinh Ưu, vừa định động thủ thì bị Bát Tiên Chân Nhân dùng tinh thần ngăn cản.
Dạ Khinh Ưu tựa như mới chú ý đến Hải Vô Quy, cười nhạt nói.
" Tên này đắc tội người của Thánh Địa bọn ta. Ta đến đây cũng chỉ để thanh lý môn hộ, ngươi là nữ nhân nên ta sẽ không ra tay, tốt nhất đừng nên có tâm tư vì hắn mà trả thù. "
" Ngươi... "
Hải Vô Quy nghiến răng nghiến lợi, rất muốn bộc phát nhưng lý trí để hắn đè ép phẫn nộ xuống, không cam lòng nhìn tên nam nhân đem thân thể Diệp Lăng chia làm hai nửa, linh hồn cũng bạo tạc đến không còn cặn bã. Khi tên nam nhân kia lấy xong Nhẫn Trữ Vật của Diệp Lăng liền xoay người rời đi, làm Hải Vô Quy chỉ biết nhìn theo, phẫn nộ tràn ngập trong lòng.
" Thánh Địa, các ngươi cứ chờ đó. Thù này sẽ có một ngày Hải Vô Quy ta trả đủ, không được thề không làm người. "
Nói xong, Hải Vô Quy vội đi đến ôm thấy thi thể không đầu của Diệp Lăng, khóc đến thương tâm. Sau đó, từ trên trời, không biết hỏa diễm từ đâu phóng xuống, đem một mảng đại địa chấn đến nứt vỡ, suýt chút nữa khiến cho hắn cũng không toàn mạng mà trở ra.
Về phần Dạ Khinh Ưu lúc này, hắn vừa thu hoạch Không Gian Bí Cảnh vào trong tinh thần thể nội, đón Hồng Mỵ và Bách Trung Thục Nghi, thân ảnh hắn cũng mau chóng rời khỏi đạo cảnh.
Chuyến này thu hoạch, so với trong tưởng tượng của hắn càng tốt hơn nhiều, chỉ tiếc còn chưa có chân chính tìm ra được phương thuốc có thể giúp chữa trị cho Huyễn Điệp, đó là điều khó chịu duy nhất trong lòng của hắn.
Vừa rời khỏi đạo cảnh, trước mắt Dạ Khinh Ưu là hoàn cảnh náo nhiệt, một số Dược Sư, Y Sư may mắn đạt được cơ duyên, dược liệu quý hiếm, tâm trạng hết sức phấn khởi. Ngược lại, có cả những người không chỉ không thu hoạch được gì, còn suýt chút nữa là mất mạng, gương mặt xám xịt tràn ngập vẻ ghen tị nhìn về đám người đang cười nói kia.
Lúc này Thập Đại Thần Y đám người chỉ còn lại có chín vị, Đàm Cô Thanh sau khi vào trong lại không hề trở ra, có khả năng đã mất mạng. Điều này dẫn đến một đám Dược Sư, Y Sư điên cuồng, không thể tưởng tượng được với ngay cả trình độ của Thần Y như vậy cũng phải táng thân. Chứng tỏ Mộc Y Đạo Cảnh này độ nguy hiểm không hề kém so với bất cứ Bí Cảnh nào đám người từng đi qua.
Ai ở đây đều đồng loạt hướng ánh mắt về Ngọc Sư Sư, vị mỹ nữ thiên tài Y Sư này không ngờ lại mất cả sư huynh cùng với sư phụ, làm người ta không khỏi thở dài. Chỉ riêng Ngọc Sư Sư trong lòng hiện mới rõ, nàng không quan tâm hai người kia sống chết thế nào. Dù cho Đàm Cô Thanh có ơn dạy dỗ nàng, nhưng gã lại giống sư huynh, có ý đồ với nàng, cho nên nàng cũng không có chút nào hảo cảm với hai người này, nếu có cũng chỉ là chút thương tiếc lộ ra bên ngoài.
Dĩ nhiên cũng có người chứng kiến cái chết của Đàm Cô Thanh, ví như Dịch Khải Hoàng, nhưng hắn không có lên tiếng, dù sao hắn với Đàm Cô Thanh cũng không có giao tình gì, sự tình không ai hỏi đến, hắn cũng chẳng muốn nói ra. Huống chi hiện tại vị Thiên Đế này còn đang chú ý nữ nhi của hắn từ sau khi rời khỏi Mộc Y Đạo Cảnh bộ dáng cứ thất thần, hỏi gì cũng không trả lời, khiến cho thân là phụ thân hắn lo lắng không thôi.
" Phụ thân, chúng ta quay về đi, nữ nhi hiện tại chỉ muốn bế quan tĩnh tâm. "
Cuối cùng, sau một hồi trầm (cảm) mặc, Dịch Vũ Tịch cuối cùng cũng lên tiếng. Dịch Khải Hoàng nghe vậy, chỉ đoán hẳn là đã có chuyện gì xảy ra, hắn khẽ thở dài, gật đầu đáp.
" Được rồi, quay lại. Sớm chút mở ra 'Vạn Tộc Đăng Điển', giúp nữ nhi ngươi đột phá Địa Tôn. "
Dịch Vũ Tịch ảm đạm gật đầu, cũng không hứng thú đáp lời. Thấy vậy, Dịch Khải Hoàng chỉ có thể sớm chút cáo từ Lục Thanh Nhã, dẫn theo người của Tinh Linh Tộc rời khỏi. Lục Thanh Nhã biết Y Hội cũng đã tới giai đoạn kết thúc, không có ý níu giữ.
Hiện tại nàng muốn chân chính đem đạo cảnh đóng lại, đuổi toàn bộ người bên trong Mộc Y Đạo Cảnh ra ngoài. Từ bên ngoài, nàng có thể nhìn thấy Phượng Cửu Cửu đem dược điền bên trong đạo cảnh phá hủy từng mảnh, làm nàng tránh không khỏi tiếc nuối, còn có phần tức giận. Nữ nhân này thật sự không nói đạo lý, lại đem cả Mộc Cảnh xanh tươi như vậy đốt thành bình địa, tính cách nàng dù thiện lương đến đâu cũng chịu không được sự vô lý của nữ nhân kia.
Phượng Cửu Cửu vừa rời khỏi đạo cảnh, không có quan tâm phản ứng của đám người, đang hướng sự phẫn nộ về phía nàng, dĩ nhiên bên trong có không ít người táng thân dưới hỏa diễm của nàng. Chẳng qua ngại nàng thực lực, còn có thế lực sau lưng nàng, cho nên không ai dám chủ động lên tiếng, chỉ biết hướng sự hận thù về phía nàng, dĩ nhiên cả dục vọng kìm nén mãnh liệt bên trong.
" Sư phụ, ta tìm thấy tướng công. Nhưng hắn lại bỏ chạy. "
Phượng Cửu Cửu vừa ra ngoài đã đi đến bên cạnh Đóa Thiên Di, phụng phịu lên tiếng, giống như nữ hài tử đáng yêu, chỉ có ai chân chính thấy thủ đoạn của nàng mới hiểu rõ nữ nhân này tàn độc thế nào. Đóa Thiên Di nở nụ cười, quay sang nhìn lấy Phượng Cửu Cửu, cười nói.
" Ta sớm đã đoán ra được. Hiện tại ngươi và hắn thực lực chênh lệch quá xa, muốn đem nam nhân kia bắt giữ cũng vô cùng khó khăn. "
" Như vậy, ta hiện tại còn rất yếu sao. "
Phượng Cửu Cửu không cam lòng lên tiếng, Đóa Thiên Di không nói gì, ánh mắt chuyển dời đi xa, khẽ gật đầu. Thấy vậy, Phượng Cửu Cửu nhíu lấy hai hàng lông mi dài thật chặt, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ quyết tâm.
" Đã thế, ta cũng muốn trở nên càng cường đại. Sư phụ, ngươi có thể dạy ta sao? "
" Nếu vậy thì ngươi có thể cùng ta đi tu luyện. Chẳng qua chúng ta nên quay về Ma Giới một chuyến, ta vẫn muốn chắc chắn tình trạng của mẫu thân. "
Đóa Thiên Di nhàn nhạt lên tiếng, Phượng Cửu Cửu đứng trước Đóa Thiên Di chỉ có thể như trẻ nhỏ ngoan ngoãn nghe lời. Dù không cam lòng muốn tìm nam nhân kia, nhưng với tình trạng hiện tại, nàng dường như còn chưa đủ mạnh mẽ, liền nghe theo Đóa Thiên Di sắp xếp.
Thấy Phượng Cửu Cửu nghe lời, Đóa Thiên Di vốn đang bắt chéo cặp chân trắng nõn ngồi trên bảo tọa chợt đứng dậy. Nàng không thèm nhìn bất cứ ai, cứ vậy dẫn theo Phượng Cửu Cửu rời khỏi nơi này trong sự tiếc nuối của nhiều thế lực đang trực chờ sẵn muốn làm quen với nàng, không chỉ vì khí chất kiêu sa sau làn mê vụ thần bí chứng tỏ nàng là một vị nữ tử xinh đẹp, mà còn là vì thân phận đệ nhị Thần Y của nàng.
Chẳng qua nếu như bọn họ muốn tạo mối quan hệ với Đóa Thiên Di mà nói, giống như là đang nằm mộng. Bởi lẽ, Đóa Thiên Di thống hận Nhân - Thiên hai giới tộc nhân, nàng còn chưa ra tay đồ sát toàn bộ đám người ở đây đã coi như nhân từ hết mức, nào có thể kết giao tạo quan hệ được?
Trước đó, Dạ Khinh Ưu ngoài việc cho Hải Vô Quy ăn Âm Dương Quả, hắn còn gieo thêm cả Si Tâm Đạo Chủng vào thân thể đối phương. Đây là Lạc Tú Hồng trước có cho hắn một cái, nhưng hiện tại mới có cơ hội để sử dụng.
Có thể tưởng tượng, hai cái tên này bị trúng xuân độc gặp nhau đã xảy ra chuyện gì. Dù Hải Vô Quy là nam nhân, nhưng thân thể hóa nữ nhân, Si Tâm Đạo Chủng vẫn làm ra tác dụng, khiến cho Hải Vô Quy trực tiếp sinh ra ái mộ đối với Diệp Lăng. Mà Diệp Lăng lại không biết Hải Vô Quy là nam nhân, cho nên khi thấy cái nữ nhân xinh đẹp quy phục mình, lập tức sẽ vui vẻ đồng ý. Thế là hai tên Khí Vận Chi Tử yêu nhau.
Chỉ là ngoài ý muốn của Dạ Khinh Ưu, Diệp Lăng vậy mà sớm lộ ra nón xanh thuộc tính, Hải Vô Quy cũng không chút nào phản đối, còn thuận theo đối phương. Một màn trước mắt xảy ra vượt qua dự tính của Dạ Khinh Ưu.
Hắn sợ mắt bị ô nhiễm, cho nên liền đem theo hai nữ rời đi nơi xa, ánh mắt hắn chuyển sang nhìn Trương Tuyết Di. Đã thấy nàng lúc này gương mặt cau có, đọng lại trên đó sự khó chịu, nhưng lông mày của nàng rất nhanh cũng giãn ra, giống như cảm thấy nhẹ nhõm, giải thoát khỏi chuyện gì.
" Thế nào, nàng còn nghĩ đến hắn nữa sao? "
Dạ Khinh Ưu thâm ý nói, để sắc mặt Trương Tuyết Di từ nhẹ nhõm chuyển sang tức giận, quay đầu dùng ánh mắt hình viên đạn lườm hắn.
" Ngươi nghĩ khi thấy cảnh này ta còn có thể sao. "
" Thế thì, hiện ý của nàng thế nào. "
Dạ Khinh Ưu bàn tay nâng lên cái cằm tuyết trơn của Trương Tuyết Di. Chỉ thấy, hiện tại trong ánh mắt của nàng nhìn không ra vẻ giãy giụa, ánh mắt lăm lăm nhìn vào hắn, cuối cùng cắn răng nói.
" Chỉ mong ngươi đừng phụ lòng ta. "
Dứt lời, giống như đã đưa ra quyết định, nàng chủ động dâng lên môi thơm, hôn lên môi hắn. Động tác của Trương Tuyết Di rất nhanh, nàng hôn lướt qua bờ môi của nam nhân, gương mặt đã có chút nóng lên vì xấu hổ, quay mặt đi không dám nhìn thẳng lấy mắt hắn.
Dạ Khinh Ưu sờ lên môi, nhìn bóng lưng yểu điệu của mỹ nữ, khẽ cười, hắn tiến đến ôm lấy Trương Tuyết Di từ đằng sau, giọng điệu trầm thấp của nam nhân vang lên bên tai nàng, thủ thỉ.
" Như vậy còn chưa đủ, trở thành nữ nhân của ta. Chỉ có thể nghe lời ta. "
" Ngươi muốn làm gì? "
Trương Tuyết Di chợt cảm thấy không gian xung quanh bị một bức màn ngăn cản, cảm giác bất an khiến nàng lên tiếng. Nhưng nàng vừa hỏi xong, đã thấy quanh người giống như biến thành phòng ngủ, trước mắt bày biện một cái giường lớn.
" Làm gì ư? Dĩ nhiên là sủng ái nữ nhân của ta. "
Dạ Khinh Ưu mặt nghiêng qua một bên, gương mặt anh tuấn ẩn hiện nụ cười làm cho Trần Mộng Lan đứng ở một bên và Trương Tuyết Di nhìn vào có điểm say mê, thầm than nam nhân này cũng thật mỹ. Hai nàng sau đó bị hắn ném lên giường, lột sạch y phục, cảm nhận nam nhân bá đạo xâm chiếm, chỉ có thể ngoan ngoãn mà dâng hiến thân thể.
Dạ Khinh Ưu trong khi chờ đợi đám Diệp Lăng xong việc, còn có ném bỏ mấy cái hình ảnh hai tên nam nhân này ra khỏi đầu, hắn muốn tận tình hưởng thụ hai vị hồng nhan thêm lần nữa.
…
Xuân sắc qua đi, nhìn thân ảnh hai nữ nhân mềm oặt nằm bất tỉnh trên giường, Dạ Khinh Ưu lại lần nữa đứng dậy, tạm thời đem hai nàng thu vào Dị Giới Châu.
Dạ Khinh Ưu quay lại vị trí hai người Diệp Lăng và Hải Vô Quy, thấy hai tên này cũng đã sớm xong 'việc'. Hải Vô Quy bây giờ đang nép trong ngực của Diệp Lăng, bộ dáng hết sức thỏa mãn, mà Diệp Lăng thì giống như vừa mới phê pha xong, gương mặt còn đờ đẫn tê dại.
Dạ Khinh Ưu suy nghĩ một chút, y phục bên ngoài thay đổi giống như quang bào của Thánh Địa, trong đầu hắn xoay chuyển từng loại đạo pháp đã từng gặp qua của Thánh Địa, phục chế một loại đạo pháp tên 'Tru Ma Quang Quyền'. Tinh Thần Vạn Pháp Thể giúp hắn không tốn mất thời gian nào, đem Tru Ma Quang Quyền, công pháp trấn thân của Thánh Tử học xong.
Chuẩn bị xong tất cả, hắn đeo lên mũ trùm, che đậy dung mạo, thân ảnh di chuyển, trong nháy mắt đã xuất hiện trước hai người Diệp Lăng. Mà vừa cảm thấy có người đột ngột xuất hiện, cả hai người Diệp Lăng và Hải Vô Quy đồng loạt ứng biến, nhìn thấy quang bào trên người đối phương, kinh hãi kêu lên.
" Là người của Thánh Địa… "
Lời của hai người vừa dứt, trong tay Dạ Khinh Ưu đã hình thành một nắm đấm được bao bọc bởi quang năng, Thánh Uy hiện thế, ép cho hai người hô hấp trở nên khó khăn. Diệp Lăng cùng Hải Vô Quy đồng thời biến sắc, lập tức đều muốn né tránh.
Uỳnh…
Âm thanh phá toái vang vọng, đất đá mù mịt che lấp tầm nhìn, Hải Vô Quy may mắn né được một quyền đáng sợ kia, nét mặt tái nhợt, vội vã hướng ánh mắt lo lắng nhìn lại. Chỉ thấy, hiện tại một tên nam nhân thân mặc quang bào của Thánh Địa đang nắm trong tay cái đầu của Diệp Lăng, bên dưới máu vẫn còn nhỏ giọt, ánh mắt Diệp Lăng mở lớn trợn trừng, chứng tỏ đối phương còn chưa có kịp làm ra phản kháng, đã chết đến không thể chết lại.
" Không!!! "
Âm thanh thê lương của Hải Vô Quy vang lên, hắn không ngờ bản thân còn chưa được ở bên cạnh 'tình lang' bao lâu hiện đã phải chia lìa. Lập tức, hắn dồn ánh mắt tràn ngập phẫn nộ hướng về Dạ Khinh Ưu, vừa định động thủ thì bị Bát Tiên Chân Nhân dùng tinh thần ngăn cản.
Dạ Khinh Ưu tựa như mới chú ý đến Hải Vô Quy, cười nhạt nói.
" Tên này đắc tội người của Thánh Địa bọn ta. Ta đến đây cũng chỉ để thanh lý môn hộ, ngươi là nữ nhân nên ta sẽ không ra tay, tốt nhất đừng nên có tâm tư vì hắn mà trả thù. "
" Ngươi... "
Hải Vô Quy nghiến răng nghiến lợi, rất muốn bộc phát nhưng lý trí để hắn đè ép phẫn nộ xuống, không cam lòng nhìn tên nam nhân đem thân thể Diệp Lăng chia làm hai nửa, linh hồn cũng bạo tạc đến không còn cặn bã. Khi tên nam nhân kia lấy xong Nhẫn Trữ Vật của Diệp Lăng liền xoay người rời đi, làm Hải Vô Quy chỉ biết nhìn theo, phẫn nộ tràn ngập trong lòng.
" Thánh Địa, các ngươi cứ chờ đó. Thù này sẽ có một ngày Hải Vô Quy ta trả đủ, không được thề không làm người. "
Nói xong, Hải Vô Quy vội đi đến ôm thấy thi thể không đầu của Diệp Lăng, khóc đến thương tâm. Sau đó, từ trên trời, không biết hỏa diễm từ đâu phóng xuống, đem một mảng đại địa chấn đến nứt vỡ, suýt chút nữa khiến cho hắn cũng không toàn mạng mà trở ra.
Về phần Dạ Khinh Ưu lúc này, hắn vừa thu hoạch Không Gian Bí Cảnh vào trong tinh thần thể nội, đón Hồng Mỵ và Bách Trung Thục Nghi, thân ảnh hắn cũng mau chóng rời khỏi đạo cảnh.
Chuyến này thu hoạch, so với trong tưởng tượng của hắn càng tốt hơn nhiều, chỉ tiếc còn chưa có chân chính tìm ra được phương thuốc có thể giúp chữa trị cho Huyễn Điệp, đó là điều khó chịu duy nhất trong lòng của hắn.
Vừa rời khỏi đạo cảnh, trước mắt Dạ Khinh Ưu là hoàn cảnh náo nhiệt, một số Dược Sư, Y Sư may mắn đạt được cơ duyên, dược liệu quý hiếm, tâm trạng hết sức phấn khởi. Ngược lại, có cả những người không chỉ không thu hoạch được gì, còn suýt chút nữa là mất mạng, gương mặt xám xịt tràn ngập vẻ ghen tị nhìn về đám người đang cười nói kia.
Lúc này Thập Đại Thần Y đám người chỉ còn lại có chín vị, Đàm Cô Thanh sau khi vào trong lại không hề trở ra, có khả năng đã mất mạng. Điều này dẫn đến một đám Dược Sư, Y Sư điên cuồng, không thể tưởng tượng được với ngay cả trình độ của Thần Y như vậy cũng phải táng thân. Chứng tỏ Mộc Y Đạo Cảnh này độ nguy hiểm không hề kém so với bất cứ Bí Cảnh nào đám người từng đi qua.
Ai ở đây đều đồng loạt hướng ánh mắt về Ngọc Sư Sư, vị mỹ nữ thiên tài Y Sư này không ngờ lại mất cả sư huynh cùng với sư phụ, làm người ta không khỏi thở dài. Chỉ riêng Ngọc Sư Sư trong lòng hiện mới rõ, nàng không quan tâm hai người kia sống chết thế nào. Dù cho Đàm Cô Thanh có ơn dạy dỗ nàng, nhưng gã lại giống sư huynh, có ý đồ với nàng, cho nên nàng cũng không có chút nào hảo cảm với hai người này, nếu có cũng chỉ là chút thương tiếc lộ ra bên ngoài.
Dĩ nhiên cũng có người chứng kiến cái chết của Đàm Cô Thanh, ví như Dịch Khải Hoàng, nhưng hắn không có lên tiếng, dù sao hắn với Đàm Cô Thanh cũng không có giao tình gì, sự tình không ai hỏi đến, hắn cũng chẳng muốn nói ra. Huống chi hiện tại vị Thiên Đế này còn đang chú ý nữ nhi của hắn từ sau khi rời khỏi Mộc Y Đạo Cảnh bộ dáng cứ thất thần, hỏi gì cũng không trả lời, khiến cho thân là phụ thân hắn lo lắng không thôi.
" Phụ thân, chúng ta quay về đi, nữ nhi hiện tại chỉ muốn bế quan tĩnh tâm. "
Cuối cùng, sau một hồi trầm (cảm) mặc, Dịch Vũ Tịch cuối cùng cũng lên tiếng. Dịch Khải Hoàng nghe vậy, chỉ đoán hẳn là đã có chuyện gì xảy ra, hắn khẽ thở dài, gật đầu đáp.
" Được rồi, quay lại. Sớm chút mở ra 'Vạn Tộc Đăng Điển', giúp nữ nhi ngươi đột phá Địa Tôn. "
Dịch Vũ Tịch ảm đạm gật đầu, cũng không hứng thú đáp lời. Thấy vậy, Dịch Khải Hoàng chỉ có thể sớm chút cáo từ Lục Thanh Nhã, dẫn theo người của Tinh Linh Tộc rời khỏi. Lục Thanh Nhã biết Y Hội cũng đã tới giai đoạn kết thúc, không có ý níu giữ.
Hiện tại nàng muốn chân chính đem đạo cảnh đóng lại, đuổi toàn bộ người bên trong Mộc Y Đạo Cảnh ra ngoài. Từ bên ngoài, nàng có thể nhìn thấy Phượng Cửu Cửu đem dược điền bên trong đạo cảnh phá hủy từng mảnh, làm nàng tránh không khỏi tiếc nuối, còn có phần tức giận. Nữ nhân này thật sự không nói đạo lý, lại đem cả Mộc Cảnh xanh tươi như vậy đốt thành bình địa, tính cách nàng dù thiện lương đến đâu cũng chịu không được sự vô lý của nữ nhân kia.
Phượng Cửu Cửu vừa rời khỏi đạo cảnh, không có quan tâm phản ứng của đám người, đang hướng sự phẫn nộ về phía nàng, dĩ nhiên bên trong có không ít người táng thân dưới hỏa diễm của nàng. Chẳng qua ngại nàng thực lực, còn có thế lực sau lưng nàng, cho nên không ai dám chủ động lên tiếng, chỉ biết hướng sự hận thù về phía nàng, dĩ nhiên cả dục vọng kìm nén mãnh liệt bên trong.
" Sư phụ, ta tìm thấy tướng công. Nhưng hắn lại bỏ chạy. "
Phượng Cửu Cửu vừa ra ngoài đã đi đến bên cạnh Đóa Thiên Di, phụng phịu lên tiếng, giống như nữ hài tử đáng yêu, chỉ có ai chân chính thấy thủ đoạn của nàng mới hiểu rõ nữ nhân này tàn độc thế nào. Đóa Thiên Di nở nụ cười, quay sang nhìn lấy Phượng Cửu Cửu, cười nói.
" Ta sớm đã đoán ra được. Hiện tại ngươi và hắn thực lực chênh lệch quá xa, muốn đem nam nhân kia bắt giữ cũng vô cùng khó khăn. "
" Như vậy, ta hiện tại còn rất yếu sao. "
Phượng Cửu Cửu không cam lòng lên tiếng, Đóa Thiên Di không nói gì, ánh mắt chuyển dời đi xa, khẽ gật đầu. Thấy vậy, Phượng Cửu Cửu nhíu lấy hai hàng lông mi dài thật chặt, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ quyết tâm.
" Đã thế, ta cũng muốn trở nên càng cường đại. Sư phụ, ngươi có thể dạy ta sao? "
" Nếu vậy thì ngươi có thể cùng ta đi tu luyện. Chẳng qua chúng ta nên quay về Ma Giới một chuyến, ta vẫn muốn chắc chắn tình trạng của mẫu thân. "
Đóa Thiên Di nhàn nhạt lên tiếng, Phượng Cửu Cửu đứng trước Đóa Thiên Di chỉ có thể như trẻ nhỏ ngoan ngoãn nghe lời. Dù không cam lòng muốn tìm nam nhân kia, nhưng với tình trạng hiện tại, nàng dường như còn chưa đủ mạnh mẽ, liền nghe theo Đóa Thiên Di sắp xếp.
Thấy Phượng Cửu Cửu nghe lời, Đóa Thiên Di vốn đang bắt chéo cặp chân trắng nõn ngồi trên bảo tọa chợt đứng dậy. Nàng không thèm nhìn bất cứ ai, cứ vậy dẫn theo Phượng Cửu Cửu rời khỏi nơi này trong sự tiếc nuối của nhiều thế lực đang trực chờ sẵn muốn làm quen với nàng, không chỉ vì khí chất kiêu sa sau làn mê vụ thần bí chứng tỏ nàng là một vị nữ tử xinh đẹp, mà còn là vì thân phận đệ nhị Thần Y của nàng.
Chẳng qua nếu như bọn họ muốn tạo mối quan hệ với Đóa Thiên Di mà nói, giống như là đang nằm mộng. Bởi lẽ, Đóa Thiên Di thống hận Nhân - Thiên hai giới tộc nhân, nàng còn chưa ra tay đồ sát toàn bộ đám người ở đây đã coi như nhân từ hết mức, nào có thể kết giao tạo quan hệ được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.