Chương 102: Rời đi Song Thiên Đại Lục
Hắc Vân
26/07/2020
Chín tỷ muội cẩn thận, tỉ mỉ chôn cất thi thể sư phụ của bọn họ. Suốt quá trình, Dạ Khinh Ưu chỉ đứng nhìn không hề nói gì.
Nhìn nơi này có một căn nhà khá mộc mạc, được làm đơn giản đủ cho mười người sống, cứ như vậy Nguyệt Vô Song ngắm nhìn không rời, được vài ngày rồi nàng vẫn muốn ở đây nhìn ngắm cho kỹ.
Đêm tàn, ngày đến, Nguyệt Vô Song nhìn về Dạ Khinh Ưu vẫn mãi im lặng, nở ra nụ cười thật vui vẻ.
" Dạ lang, đi thôi… "
" Nếu muốn nàng có thể mang nó theo cùng… "
Dạ Khinh Ưu biết nàng còn đang luyến tiếc nơi này, hời hợt nói. Nguyệt Vô Song 'a' lên một tiếng, lộ ra vẻ khó tin.
" Làm sao có thể mang đi? "
" Đơn giản… "
Dạ Khinh Ưu vung tay, toàn bộ tòa đại sơn bị nhấc bổng, chốc lát bị hắn đem vào trong không gian. Cả chín tỷ muội Nguyệt Vô Song kinh ngạc mà nhìn, chỉ đơn giản như thế mà hắn đã đem một vùng núi nhấc bổng đem đi vậy.
" Được rồi, quay lại thôi… "
Dạ Khinh Ưu nhàn nhạt bước rời đi, Nguyệt Vô Song chạy đến bên cạnh hắn, còn không cho nàng mở miệng, cả tám tỷ muội đều xuất hiện trước mặt Dạ Khinh Ưu. Nguyệt Lan quỳ xuống, trong giọng mang theo cầu khẩn.
" Dạ công tử… Đám tỷ muội chúng ta muốn đi theo công tử đền đáp ơn cứu mạng. "
" Không cần… Ta làm vì Nguyệt Vô Song. "
Dạ Khinh Ưu nhìn tám mỹ nữ này, tuy nhan sắc xinh đẹp, chỉ có phần thua kém Nguyệt Vô Song nhưng hắn cũng không quá hứng thú, dù sao hắn cũng không ăn hết được. Nguyệt Lan vẫn kiên cường quỳ ở đó, càng tỏ ra quyết liệt.
" Mong công tử chấp nhận… Ơn này Nguyệt Lan nguyện dùng cả sinh mệnh để đền đáp… "
Dạ Khinh Ưu cũng thấy không có gì phiền, liền đồng ý.
" Được, mấy người cứ đi theo… Có gì thì hỏi Phượng Thiên Nhã. "
" Đa tạ công tử đã chấp nhận… "
Nguyệt Lan ngước đầu nhìn khuôn dung tuấn mỹ của nam tử mà tim đập không phanh, cả những tỷ muội còn lại không có ý gì phản đối, thậm chí còn có chút mong đợi chờ Dạ Khinh Ưu để ý. Nguyệt Vô Song thấy mình có thể tiếp tục ở cùng các tỷ muội thì vô cùng vui vẻ, hôn lên má hắn một cái tỏ ra cảm kích.
Dạ Khinh Ưu sờ lên má, nhìn vẻ vui sướng của Nguyệt Vô Song, hắn kéo tay nàng lại, môi hôn lên môi Nguyệt Vô Song, môi lưỡi quấn quít, quỳnh tương ngọc lộ tràn ngập tư vị vừa ngọt vừa say. Cả hai hôn nhau quên trời quên đất, Nguyệt Vô Song không hề có chút phản kháng, thậm chí vòng tay qua cổ hắn hôn môi.
Cả tám tỷ muội mở to mắt nhìn hai người thản nhiên hôn nhau như vậy, mỗi người tỏ một tâm trạng, vừa xấu hổ, hâm mộ, ao ước. Lưỡi mềm của Nguyệt Vô Song hiện ra giữa không khí kéo theo từng sợi nước bọt.
Mặt Nguyệt Vô Song đỏ hồng, mắt nhìn tỷ muội của mình liền ngượng chín mặt, Dạ Khinh Ưu ôm lấy nàng, nhìn đám tỷ muội họ Nguyệt, nói.
" Đi thôi. "
Cả tám người liền đi theo hắn, một lúc sau xuất hiện tại Phi Nguyệt Đăng. Kiếm Si còn đang mải mê uống trà do Phượng Thiên Nhã pha, hắn thấy Dạ Khinh Ưu bế một thiếu nữ quay về không có mấy phần ngạc nhiên, nhưng khi thấy đằng sau là tám mỹ nữ tuyệt sắc, dung mạo người nào cũng không kém, xém chút sặc nước.
" Cái quỷ gì vậy… Ta tưởng hắn ra ngoài diệt tông, sao quay lại dẫn theo một đàn mỹ nữ rồi!!! "
Kiếm Si thật không chấp nhận được, đối với Dạ Khinh Ưu dù không muốn nhưng cũng phải giơ ra ngón tay cái. Cao, thật sự cao, ra ngoài một lát mà kéo về một đàn mỹ nữ. Lúc đi một người, lúc về mười người… Về sau hắn phải học hỏi Dạ Khinh Ưu kinh nghiệm thu hút nữ tử mới được.
" Chủ nhân, người đã trở lại… "
Phượng Thiên Nhã nhã nhặn ra đón hắn, mắt nhìn tám tỷ muội họ Nguyệt rồi quay qua nhìn hắn. Dạ Khinh Ưu gật đầu, giao tám tỷ muội cho nàng chăm sóc.
Nhìn thấy hắn quay lại, Mộng Uyển vô cùng phấn khích bay đến, vẻ mặt tiểu la lỵ dễ thương lao vào chỗ hắn.
" Chủ nhân… mau giúp ta tìm ca ca, ngươi đã hứa rồi. "
" Tạm thời còn chưa được… Pháp tắc thời gian ta không nắm rõ, dấu vết để lại không nhiều, ta cần thêm thời gian. "
Đúng vậy, Dạ Khinh Ưu cần thời gian để đạt được ngũ hành giới, lúc đột phá Thiên Đạo cảnh thành công thì muốn tìm một bộ 'Long Cốt' cũng chả còn là vấn đề. Mộng Uyển biết không được liền rầu rĩ không vui, lần đầu nhìn thấy nàng không muốn nói chuyện, ủ rũ quay về phòng.
Dạ Khinh Ưu cũng muốn giúp nhưng bất lực, tạm thời hắn không thể vội vã được. Hắn nhìn quanh vẫn không thấy mấy nữ nhân khác đâu.
Dò hỏi Phượng Thiên Nhã thì hắn mới biết các nàng đều ở trong phòng tu luyện, dường như trên Phi Nguyệt Đăng cất giấu vô số bảo vật mà hắn không thèm kiểm tra. Tài nguyên tu luyện không thiếu hấp dẫn ý chí tu luyện của đám nữ.
Sự kiện Tây Huyết Phái bị diệt chẳng mấy chốc lan truyền khắp Song Thiên Đại Lục, tuy Tây Huyết Phái không phải vươn danh khắp nơi nhưng cũng là Thất cấp thế lực, vậy mà đơn giản bị diệt không một chút manh mối. Chứng tỏ người ra tay tu vi phải siêu việt, nhiều lời đồn chính là Thiên Tôn vì ngứa mắt hành động tà ác của Tây Huyết Phái mà thay trời hành đạo.
Việc này cũng tới tai các thế lực khác, bọn họ không chút quan tâm Tây Huyết Phái ra sao, mà cảm thấy biết ơn người ra tay một phần đã tăng lên danh ngạch di dời khỏi Song Thiên Đại Lục. Hiện tại, đây mới là đại sự hàng đầu các thế lực lớn quan tâm.
Song Thiên Đại Lục không thể ở nữa, mặt dù một nửa đại lục còn ở được, nhưng linh khí thiên địa đã tán loạn. Chẳng bao lâu linh khí cạn kiệt, tông môn các nơi sẽ không còn duy trì được bao lâu.
Hỏa Vân Thần Quốc cũng đang tất bật chuẩn bị cho đợt di chuyển lần này. Trong một căn phòng trong phủ quốc, một thiếu nữ hỏa linh nồng đậm, bao xung quanh hỏa diễm mạnh mẽ, một âm thanh phá không nổ vang, tu vi của thiếu nữ tăng thêm một bậc.
Hạ Nhu Nhi mở mắt, từ khi đạt được truyền thừa tu vi nàng tăng tiến rất nhanh, chẳng bao lâu đã đạt đến Đạo Hoàng Đỉnh Giải, sắp đột phá Địa Huyền. Tu vi nàng tăng tiến nhanh như vậy, người trong hoàng thất cảm thấy thiên phú nàng trác tuyệt, liền dành cho nàng một danh ngạnh đi khỏi Song Thiên Đại Lục.
Nàng không hề có chút bận tâm chuyện này, bản thân bước ra cửa ngắm nhìn trên bầu trời, bất chợt bắt gặp một chấm nhỏ màu đen kỳ lạ, không hiểu sao vừa nhìn lại nhớ tới Dạ Khinh Ưu, tâm trạng liên tục ủ rũ.
" Hắn liệu có nhớ tới ta… ? "
Dạ Khinh Ưu cũng đang ở trên phi thuyền, tuy cách xa vạn dặm nhưng hắn vẫn nhìn thấy nàng, thấy tu vi nàng tăng lên có phần vui vẻ hài lòng, ánh mắt nhìn một chút liền quay đi, nói với Phượng Thiên Nhã.
" Chúng ta rời đi… Rời khỏi Song Thiên Đại Lục. "
" Vâng… Chủ nhân. "
Phượng Thiên Nhã cúi người, nhanh chóng điều khiển Phi Nguyệt Đăng rời khỏi nơi này. Phi thuyền biến mất đem theo nỗi buồn man mác của Hạ Nhu Nhi…
Mà ở nơi cách Hạ Nhu Nhi không xa, một thiếu nữ lạnh lùng xinh đẹp, thân mang lam y thanh lịch, khuôn mặt đẹp tựa như tiên nguyệt, nàng cũng đang nhìn lên bầu trời, mang theo tâm tư rối bời.
Từ khi ở Nguyệt Tàn Cổ Tích trở về, Hạ Thanh Thanh ngày càng trầm lặng, ít nói chuyện hơn cả trước, không ai biết nàng đang mắc bệnh tương tư, không hiểu vì sao trong đầu nàng mãi nhung nhớ một bóng ảnh. Dù chỉ gặp một vài lần, hắn chỉ thể hiện ra mình ưu tú như vậy, thế nhưng khắc sâu trong tâm khảm thiếu nữ.
Hạ Thanh Thanh buồn bã ngồi dậy, nàng quyết tâm chuyên tâm vào tu luyện, tạm thời không nghĩ đến nam nhân đó nữa.
Còn về phần tên nam nhân kia, hắn đang bế Nguyệt Vô Song về phòng, làm gì thì ai cũng biết. Nguyệt Vô Song trái tim đập mạnh chôn mặt trong ngực hắn, vừa mong chờ lại có chút sợ hãi.
Dạ Khinh Ưu cũng không nóng vội mà hành động, hắn tìm ra một căn phòng, nơi đây có một tụ linh trận thượng cấp, căn phòng lại lớn, được bố trí trận pháp thời không. Hắn ném hòn sơn giả Vạn Hoa Sơn ở đây, nơi này chân chính biến thành một chỗ để Nguyệt Vô Song lưu giữ kỷ niệm, thậm chí có thể mang theo bên người.
Nguyệt Vô Song không ngờ hắn chu đáo như vậy, trong lòng vô cùng cảm động, hai mắt lần nữa ướt át, ngẩng mặt lên nhìn hắn.
" Dạ lang, thật sự đa tạ chàng… "
" Không cần, về sau nàng chỉ cần nhớ nàng là của ta… "
Dạ Khinh Ưu có phần bá đạo nói, Nguyệt Vô Song gật đầu, khuôn mặt tỏ ra vô vàn hạnh phúc, cảm động.
" Kiếp này của thiếp thuộc về chàng… Về sau nữa, dù cho có trăm kiếp thì thiếp vẫn mãi yêu chàng… "
Lời nói Nguyệt Vô Song vô cùng kiên quyết, nàng đã quyết tâm dâng trọn mọi thứ cho hắn, nàng ngẩng mặt chủ động dâng bờ môi cho hắn. Dạ Khinh Ưu vui vẻ tiếp nhận tình ý của nàng, cả hai lại tiếp tục hôn môi...
Nhìn nơi này có một căn nhà khá mộc mạc, được làm đơn giản đủ cho mười người sống, cứ như vậy Nguyệt Vô Song ngắm nhìn không rời, được vài ngày rồi nàng vẫn muốn ở đây nhìn ngắm cho kỹ.
Đêm tàn, ngày đến, Nguyệt Vô Song nhìn về Dạ Khinh Ưu vẫn mãi im lặng, nở ra nụ cười thật vui vẻ.
" Dạ lang, đi thôi… "
" Nếu muốn nàng có thể mang nó theo cùng… "
Dạ Khinh Ưu biết nàng còn đang luyến tiếc nơi này, hời hợt nói. Nguyệt Vô Song 'a' lên một tiếng, lộ ra vẻ khó tin.
" Làm sao có thể mang đi? "
" Đơn giản… "
Dạ Khinh Ưu vung tay, toàn bộ tòa đại sơn bị nhấc bổng, chốc lát bị hắn đem vào trong không gian. Cả chín tỷ muội Nguyệt Vô Song kinh ngạc mà nhìn, chỉ đơn giản như thế mà hắn đã đem một vùng núi nhấc bổng đem đi vậy.
" Được rồi, quay lại thôi… "
Dạ Khinh Ưu nhàn nhạt bước rời đi, Nguyệt Vô Song chạy đến bên cạnh hắn, còn không cho nàng mở miệng, cả tám tỷ muội đều xuất hiện trước mặt Dạ Khinh Ưu. Nguyệt Lan quỳ xuống, trong giọng mang theo cầu khẩn.
" Dạ công tử… Đám tỷ muội chúng ta muốn đi theo công tử đền đáp ơn cứu mạng. "
" Không cần… Ta làm vì Nguyệt Vô Song. "
Dạ Khinh Ưu nhìn tám mỹ nữ này, tuy nhan sắc xinh đẹp, chỉ có phần thua kém Nguyệt Vô Song nhưng hắn cũng không quá hứng thú, dù sao hắn cũng không ăn hết được. Nguyệt Lan vẫn kiên cường quỳ ở đó, càng tỏ ra quyết liệt.
" Mong công tử chấp nhận… Ơn này Nguyệt Lan nguyện dùng cả sinh mệnh để đền đáp… "
Dạ Khinh Ưu cũng thấy không có gì phiền, liền đồng ý.
" Được, mấy người cứ đi theo… Có gì thì hỏi Phượng Thiên Nhã. "
" Đa tạ công tử đã chấp nhận… "
Nguyệt Lan ngước đầu nhìn khuôn dung tuấn mỹ của nam tử mà tim đập không phanh, cả những tỷ muội còn lại không có ý gì phản đối, thậm chí còn có chút mong đợi chờ Dạ Khinh Ưu để ý. Nguyệt Vô Song thấy mình có thể tiếp tục ở cùng các tỷ muội thì vô cùng vui vẻ, hôn lên má hắn một cái tỏ ra cảm kích.
Dạ Khinh Ưu sờ lên má, nhìn vẻ vui sướng của Nguyệt Vô Song, hắn kéo tay nàng lại, môi hôn lên môi Nguyệt Vô Song, môi lưỡi quấn quít, quỳnh tương ngọc lộ tràn ngập tư vị vừa ngọt vừa say. Cả hai hôn nhau quên trời quên đất, Nguyệt Vô Song không hề có chút phản kháng, thậm chí vòng tay qua cổ hắn hôn môi.
Cả tám tỷ muội mở to mắt nhìn hai người thản nhiên hôn nhau như vậy, mỗi người tỏ một tâm trạng, vừa xấu hổ, hâm mộ, ao ước. Lưỡi mềm của Nguyệt Vô Song hiện ra giữa không khí kéo theo từng sợi nước bọt.
Mặt Nguyệt Vô Song đỏ hồng, mắt nhìn tỷ muội của mình liền ngượng chín mặt, Dạ Khinh Ưu ôm lấy nàng, nhìn đám tỷ muội họ Nguyệt, nói.
" Đi thôi. "
Cả tám người liền đi theo hắn, một lúc sau xuất hiện tại Phi Nguyệt Đăng. Kiếm Si còn đang mải mê uống trà do Phượng Thiên Nhã pha, hắn thấy Dạ Khinh Ưu bế một thiếu nữ quay về không có mấy phần ngạc nhiên, nhưng khi thấy đằng sau là tám mỹ nữ tuyệt sắc, dung mạo người nào cũng không kém, xém chút sặc nước.
" Cái quỷ gì vậy… Ta tưởng hắn ra ngoài diệt tông, sao quay lại dẫn theo một đàn mỹ nữ rồi!!! "
Kiếm Si thật không chấp nhận được, đối với Dạ Khinh Ưu dù không muốn nhưng cũng phải giơ ra ngón tay cái. Cao, thật sự cao, ra ngoài một lát mà kéo về một đàn mỹ nữ. Lúc đi một người, lúc về mười người… Về sau hắn phải học hỏi Dạ Khinh Ưu kinh nghiệm thu hút nữ tử mới được.
" Chủ nhân, người đã trở lại… "
Phượng Thiên Nhã nhã nhặn ra đón hắn, mắt nhìn tám tỷ muội họ Nguyệt rồi quay qua nhìn hắn. Dạ Khinh Ưu gật đầu, giao tám tỷ muội cho nàng chăm sóc.
Nhìn thấy hắn quay lại, Mộng Uyển vô cùng phấn khích bay đến, vẻ mặt tiểu la lỵ dễ thương lao vào chỗ hắn.
" Chủ nhân… mau giúp ta tìm ca ca, ngươi đã hứa rồi. "
" Tạm thời còn chưa được… Pháp tắc thời gian ta không nắm rõ, dấu vết để lại không nhiều, ta cần thêm thời gian. "
Đúng vậy, Dạ Khinh Ưu cần thời gian để đạt được ngũ hành giới, lúc đột phá Thiên Đạo cảnh thành công thì muốn tìm một bộ 'Long Cốt' cũng chả còn là vấn đề. Mộng Uyển biết không được liền rầu rĩ không vui, lần đầu nhìn thấy nàng không muốn nói chuyện, ủ rũ quay về phòng.
Dạ Khinh Ưu cũng muốn giúp nhưng bất lực, tạm thời hắn không thể vội vã được. Hắn nhìn quanh vẫn không thấy mấy nữ nhân khác đâu.
Dò hỏi Phượng Thiên Nhã thì hắn mới biết các nàng đều ở trong phòng tu luyện, dường như trên Phi Nguyệt Đăng cất giấu vô số bảo vật mà hắn không thèm kiểm tra. Tài nguyên tu luyện không thiếu hấp dẫn ý chí tu luyện của đám nữ.
Sự kiện Tây Huyết Phái bị diệt chẳng mấy chốc lan truyền khắp Song Thiên Đại Lục, tuy Tây Huyết Phái không phải vươn danh khắp nơi nhưng cũng là Thất cấp thế lực, vậy mà đơn giản bị diệt không một chút manh mối. Chứng tỏ người ra tay tu vi phải siêu việt, nhiều lời đồn chính là Thiên Tôn vì ngứa mắt hành động tà ác của Tây Huyết Phái mà thay trời hành đạo.
Việc này cũng tới tai các thế lực khác, bọn họ không chút quan tâm Tây Huyết Phái ra sao, mà cảm thấy biết ơn người ra tay một phần đã tăng lên danh ngạch di dời khỏi Song Thiên Đại Lục. Hiện tại, đây mới là đại sự hàng đầu các thế lực lớn quan tâm.
Song Thiên Đại Lục không thể ở nữa, mặt dù một nửa đại lục còn ở được, nhưng linh khí thiên địa đã tán loạn. Chẳng bao lâu linh khí cạn kiệt, tông môn các nơi sẽ không còn duy trì được bao lâu.
Hỏa Vân Thần Quốc cũng đang tất bật chuẩn bị cho đợt di chuyển lần này. Trong một căn phòng trong phủ quốc, một thiếu nữ hỏa linh nồng đậm, bao xung quanh hỏa diễm mạnh mẽ, một âm thanh phá không nổ vang, tu vi của thiếu nữ tăng thêm một bậc.
Hạ Nhu Nhi mở mắt, từ khi đạt được truyền thừa tu vi nàng tăng tiến rất nhanh, chẳng bao lâu đã đạt đến Đạo Hoàng Đỉnh Giải, sắp đột phá Địa Huyền. Tu vi nàng tăng tiến nhanh như vậy, người trong hoàng thất cảm thấy thiên phú nàng trác tuyệt, liền dành cho nàng một danh ngạnh đi khỏi Song Thiên Đại Lục.
Nàng không hề có chút bận tâm chuyện này, bản thân bước ra cửa ngắm nhìn trên bầu trời, bất chợt bắt gặp một chấm nhỏ màu đen kỳ lạ, không hiểu sao vừa nhìn lại nhớ tới Dạ Khinh Ưu, tâm trạng liên tục ủ rũ.
" Hắn liệu có nhớ tới ta… ? "
Dạ Khinh Ưu cũng đang ở trên phi thuyền, tuy cách xa vạn dặm nhưng hắn vẫn nhìn thấy nàng, thấy tu vi nàng tăng lên có phần vui vẻ hài lòng, ánh mắt nhìn một chút liền quay đi, nói với Phượng Thiên Nhã.
" Chúng ta rời đi… Rời khỏi Song Thiên Đại Lục. "
" Vâng… Chủ nhân. "
Phượng Thiên Nhã cúi người, nhanh chóng điều khiển Phi Nguyệt Đăng rời khỏi nơi này. Phi thuyền biến mất đem theo nỗi buồn man mác của Hạ Nhu Nhi…
Mà ở nơi cách Hạ Nhu Nhi không xa, một thiếu nữ lạnh lùng xinh đẹp, thân mang lam y thanh lịch, khuôn mặt đẹp tựa như tiên nguyệt, nàng cũng đang nhìn lên bầu trời, mang theo tâm tư rối bời.
Từ khi ở Nguyệt Tàn Cổ Tích trở về, Hạ Thanh Thanh ngày càng trầm lặng, ít nói chuyện hơn cả trước, không ai biết nàng đang mắc bệnh tương tư, không hiểu vì sao trong đầu nàng mãi nhung nhớ một bóng ảnh. Dù chỉ gặp một vài lần, hắn chỉ thể hiện ra mình ưu tú như vậy, thế nhưng khắc sâu trong tâm khảm thiếu nữ.
Hạ Thanh Thanh buồn bã ngồi dậy, nàng quyết tâm chuyên tâm vào tu luyện, tạm thời không nghĩ đến nam nhân đó nữa.
Còn về phần tên nam nhân kia, hắn đang bế Nguyệt Vô Song về phòng, làm gì thì ai cũng biết. Nguyệt Vô Song trái tim đập mạnh chôn mặt trong ngực hắn, vừa mong chờ lại có chút sợ hãi.
Dạ Khinh Ưu cũng không nóng vội mà hành động, hắn tìm ra một căn phòng, nơi đây có một tụ linh trận thượng cấp, căn phòng lại lớn, được bố trí trận pháp thời không. Hắn ném hòn sơn giả Vạn Hoa Sơn ở đây, nơi này chân chính biến thành một chỗ để Nguyệt Vô Song lưu giữ kỷ niệm, thậm chí có thể mang theo bên người.
Nguyệt Vô Song không ngờ hắn chu đáo như vậy, trong lòng vô cùng cảm động, hai mắt lần nữa ướt át, ngẩng mặt lên nhìn hắn.
" Dạ lang, thật sự đa tạ chàng… "
" Không cần, về sau nàng chỉ cần nhớ nàng là của ta… "
Dạ Khinh Ưu có phần bá đạo nói, Nguyệt Vô Song gật đầu, khuôn mặt tỏ ra vô vàn hạnh phúc, cảm động.
" Kiếp này của thiếp thuộc về chàng… Về sau nữa, dù cho có trăm kiếp thì thiếp vẫn mãi yêu chàng… "
Lời nói Nguyệt Vô Song vô cùng kiên quyết, nàng đã quyết tâm dâng trọn mọi thứ cho hắn, nàng ngẩng mặt chủ động dâng bờ môi cho hắn. Dạ Khinh Ưu vui vẻ tiếp nhận tình ý của nàng, cả hai lại tiếp tục hôn môi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.