Chương 287: Tiêu Hạo, thua?
Hắc Vân
08/02/2022
Sa Lâm Hồi trước kia chỉ giữ tu vi Thiên Huyền Thất Giai, đã nắm giữ vị
trí đệ thập nhị nhân trên Thiên Long Bảng. Hắn vốn nghĩ chỉ cần củng cố
tu vi vững chắc về sau sẽ bất ngờ đánh bại đệ nhất nhân, nào ngờ thua
thảm trước Kiếm Tiểu Tử làm hắn nhận ra chênh lệch giữa tu vi, do vậy mà hắn điên cuồng tu luyện đến đỉnh phong Thiên Huyền Cảnh.
Đạt đến đỉnh phong bình cảnh, Sa Lâm Hồi tự tin sẽ vô địch trong cùng cảnh giới, trước kia hắn đã vượt cấp khiêu chiến vô số lần, tin tưởng một người như Tiêu Hạo sẽ không mấy làm khó hắn. Mà hắn không biết Tiêu Hạo cũng có niềm tin tương tự, hắn chính là toàn vượt cấp mà khiêu chiến, đến nỗi chỉ cần nhìn tu vi đối phương bằng mình thì chắc chắn sẽ đè bẹp.
Cả hai đều nắm giữ trong lòng niềm tin vô địch, đối diện với trận chiến này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến uy danh của cả hai cho nên không ai dám coi thường. Trưởng Lão Chấp Pháp của Thanh Hoa Học Viện, lão giả tóc đen, râu dài, ánh mắt sắc lẹm nhìn cả hai người, nhận ra chiến ý hừng hực bên trong cả hai, vui vẻ gật đầu, học viện chính là cần những thiên kiêu như vậy.
Lão đứng giữa hai vị thiên kiêu, khí tức Thánh Linh Bát Giai tỏa ra làm toàn trường run lên, mang theo giọng nghiêm lạnh.
" Tỷ thí lần này giữa thiên tài của học viện, cho nên cấm dùng sát chiêu, cấm làm tử thương đối thủ. Ai làm trái lập tức xử phạt theo nội quy. Cả hai nghe rõ chưa? "
Thấy cả Tiêu Hạo và Sa Lâm Hồi đều hiểu ý gật đầu, lão mới tránh ra, nhảy vút lên lơ lửng giữa không trung, canh chừng cho tình huống bất ngờ xảy ra. Bàn tay lão vung lên, hét lớn.
" Tỷ thí chính thức bắt đầu… "
Hiệu lệnh vừa chấm dứt, cả hai thân ảnh lao vút lên, Tiêu Hạo không dùng vũ khí, hai tay hắn hóa thành trắng bạc, như binh khí loại bình thường, chưởng pháp hóa khí, so với đạo khí Địa Cấp không chút thua kém. Sa Lâm Hồi trong tay Lạc Hải Song Đao, hai tay hai đao, một lam bạch lạnh lẽo, một xích hỏa nóng rực như hai thái cực đối lập dồn dập vung tới.
" Băng Lạc Liêm Đao - Hỏa Cuồng Viêm Đao… "
Sa Lâm Hồi sử dụng chính là hai công pháp Địa Cấp Thượng Phẩm, cùng lúc xuất ra không chút kẽ hở. Người khác nhìn vào hết sức khâm phục, có thể cùng lúc sử dụng hai công pháp đối lập không chút kẽ hở nào quả nhiên làm người khác kinh hãi.
" Bát Hoang Chưởng - Vô Cực… "
Tiêu Hạo sử dụng chính là công pháp Địa Cấp Hạ Phẩm, mặc dù chỉ là hạ phẩm nhưng đó là công pháp thuận tay nhất của hắn, đã luyện đến lô hỏa thuần thanh, xuất chưởng tinh diệu phát lực đều có thể điều chỉnh tình trạng công pháp đối phương.
Oành…
Hai tiếng vang vọng nổ mạnh, giữa tỷ đài bụi bay mịt mù, không dễ dàng nhìn thấy bên trong. Chỉ nghe liên tiếp tiếng va chạm liên hồi, kế sau đó hai thân ảnh bay ngược trở ra, đều có thể nhìn thấy cả hai người y phục rách rưới.
Điều khiến người xem kinh ngạc đó là Sa Lâm Hồi vậy mà bị thương, hắn tay ôm lấy ngực trái, khóe miệng chảy máu, nửa bên trái như bị hàng ngàn vết búa đập vào. Mà Tiêu Hạo vậy mà chỉ bị thương nhẹ, ngoài việc quần áo bị cắt rách thê thảm ra thì dường như không có việc gì.
" Sao có thể… Sa Lâm Hồi sao có thể thua… "
" Nhất định Sa Lâm Hồi là đang chủ quan, xem ra Tiêu Hạo này rất may mắn… "
Nghị luận sôi nổi làm cho tình trạng ngày càng căng thẳng. Sa Lâm Hồi bị thương liền đứng dậy, hít thở mạnh, lần này hắn đem hai đao hợp thành một, nhìn vào Tiêu Hạo hét lớn.
" Băng Hỏa Lưỡng Cực - Bách Trảm Đao… " (Closeup lửa băng :D)
Chỉ thấy Sa Lâm Hồi như một đầu máy tạ đập mạnh tới, hai bên trái phải là hỏa diễm cháy rực thiêu rụi cả sàn đá, một bên khác thì băng lạnh đóng băng làm cả bên dưới cũng rét run. Tất cả ai có mắt nhìn đều nhận ra đây chính là Thiên Cấp Trung Phẩm Công Pháp, bản lĩnh mạnh nhất của Sa Lâm Hồi. Nhiều người đặt cược cho Sa Lâm Hồi đều phấn khích, xem ra bản thân quả thật đặt đúng rồi.
Tiêu Hạo ngắm nhìn phía đối diện, không hề tỏ ra chút nao núng, hai tay hắn tụ ra hình bát quái, múa một vòng, nhìn như tập dưỡng sinh làm một đám người không biết hắn đang làm cái gì. Tiêu Hạo bất chợt đem Đạo Nguyên Lực tụ lại ở giữa, hai tay chụm lại đánh ra chưởng.
" Thái Cực Quyền… "
Sa Lâm Hồi nhìn phía đối diện Tiêu Hạo ra đòn bỗng dưng có một cỗ cảm giác bất an, nhưng bản thân hắn mũi tên thả ra đã không thể ngừng, liền dùng hết toàn lực phóng thẳng. Hình bát quái ngày càng hiện rõ bao phủ xung quanh Tiêu Hạo, hắn hết sức tự tin ra quyền, đây là Công Pháp Thiên Cấp Thượng Phẩm hắn học được, thậm chí nếu thấu hiểu còn không thua kém Thần Cấp Công Pháp.
Nghĩ đến chiến thắng đã nằm trong lòng bàn tay, Tiêu Hạo hết sức vui vẻ. Hắn không chút để ý Sa Lâm Hồi có bao nhiêu lợi hại, tin chắc Thái Cực Quyền sẽ làm đối phương thảm bại.
Lấy nhu chế cương, vốn dĩ là tác phong của Thái Cực, chẳng là không hiểu tại sao dù dùng bát quái phân chưởng nhưng đòn sát công của Sa Lâm Hồi càng ngày càng lợi hại thậm chí còn mang theo một cỗ sát niệm đáng sợ làm Tiêu Hạo hắn sợ hãi.
" Không thể nào, Sa Lâm Hồi làm sao có thể tu luyện đao pháp đến trình độ này… "
Tiêu Hạo trừng to mắt, cảm giác bên trong đao pháp của Sa Lâm Hồi có Sát Ý hóa Ma, Đao Ý ngập trời, Kiếm Ý trảm thiên, thiên nhân hợp nhất, còn có Lĩnh Vực Ý Cảnh. Loại trình độ này cho dù là vị Trưởng Lão Chấp Pháp kia đứng trước mặt thế công như vậy cũng không cách nào đỡ được nói chi là Tiêu Hạo hắn.
" Chắc chắn là có người giở trò quỷ… "
Tiêu Hạo bị loại sát khí lan tỏa bậc này làm cho kinh hãi, mà Kiếm Ý vô địch kia lại làm cho hắn không chút nào chống đỡ. Tiêu Hạo ngay sau đó bị đánh bay xuống đài, còn va đập xuống sàn tạo ra cái hố cao cả trượng, thân thể rách rưới tả tơi, quần áo hoá thành mảnh vụn, máu tươi chảy ra toàn thân, ánh mắt mờ mịt mở ra một lát tỏ ra không cam tâm rồi liền nhắm lại, bất tỉnh nhân sự.
Sa Lâm Hồi cũng giật mình, hắn không hề nghĩ tới chiêu đó của hắn lại mạnh tới như vậy, có thể đánh Tiêu Hạo thành bộ dạng này. Nhưng lập tức hắn liền khinh thường, nhìn vào Tiêu Hạo tình trạng thê thảm, khinh bỉ nói.
" Hóa ra cũng chỉ như vậy, xem ra là ngươi đạt được danh xưng đệ nhất cũng chỉ là may mắn… "
Trưởng Lão Chấp Pháp kiểm tra Tiêu Hạo thấy hắn còn chưa có chết, chỉ là hôn mê liền thở ra, lập tức liền tuyên bố.
" Trận tỷ thí này Sa Lâm Hồi thắng… "
Lập tức phía bên dưới liền vang lên tiếng hoan hô không ngừng, có một bộ phận đặt may vào Tiêu Hạo thắng đều mất trắng, liền đem Tiêu Hạo ra chửi rủa không ngớt.
Thượng Quan Vân Ngọc ngây người đứng nhìn, nàng vốn nghĩ Tiêu Hạo có thể chiến thắng, thật không ngờ hắn lại để nàng thất vọng. Mang trong mình nỗi tiếc nuối, nàng liếc nhìn Tiêu Hạo lần cuối sau đó rời đi, trong miệng lẩm nhẩm.
" Chẳng lẽ thiên hạ này sẽ không có ai đánh thắng hắn sao… "
Quang Chi Lâm lúc này sắc mặt sa sầm, hắn đã nhìn rõ chiêu kia của Sa Lâm Hồi, tin tưởng ngay cả hắn cũng không thể tiếp đỡ được. Xem ra hắn chỉ có thể an ổn chấp nhận làm đệ nhị vĩnh viễn mà thôi. Mang theo tâm trạng tức giận liền phất tay áo rời đi, đám tiểu đệ cũng mau lẹ đuổi theo.
Đàm Thanh được Miễu Ngọc đỡ lấy, nhìn lấy Tiêu Hạo thảm bại, trong lòng hết sức hả hê, vừa vui mừng vì bản thân hắn lựa chọn đúng, Sa Lâm Hồi quả nhiên không làm gã thất vọng.
Kiếm Thiên Ái nhìn Tiêu Hạo thất bại không hiểu sao lại vui vẻ, nhìn Kiếm Tiểu Tử đáp.
" Sư huynh, Tiêu Hạo thua rồi… "
" Ừm, hắn thua… Tuy nhiên hắn thua cũng không phải do Sa Lâm Hồi… "
Kiếm Tiểu Tử ánh mắt đăm chiêu, hắn vốn sinh ra từ Thiên Sinh Kiếm Vực, lớn lên cùng kiếm nên có thể nhìn ra ẩn chứa bên trong đao kia của Sa Lâm Hồi ẩn hiện Kiếm Ý không thuộc về hắn. Kiếm Ngọc Tiêu cũng nhận ra khác thường, nhưng không mấy quan tâm đáp.
" Xem ra cũng có lúc đệ đoán sai. "
Kiếm Tiểu Tử không phản bác, hắn quay đầu bước đi, trong đầu không ngừng nhớ loại Kiếm Ý kia, mê say nghiền ngẫm. Kiếm Ngọc Tiêu cũng liền rời đi, bên cạnh dắt theo Kiếm Thiên Ái làm đám nam nhân đang mê muội hai nàng còn không có cơ hội đến làm quen.
Đứng trên mái nhà, Cung Nguyệt Kha kinh ngạc nhìn, mang theo chút bất mãn.
" Còn nghĩ Tiêu Hạo này còn có chút bản lĩnh, thật không ngờ ngay cả Sa Lâm Hồi cũng đánh không lại. "
" Hắn tất nhiên đánh lại, thậm chí có thể nghiền ép Sa Lâm Hồi. "
Dạ Khinh Ưu nói ra một câu làm Cung Nguyệt Kha có điểm không hiểu. Dạ Khinh Ưu cũng không giải thích, dù sao chính hắn là người đã can thiệp vào trong trận đấu. Hắn sử dụng chính là một loại 'Kiếm Vực' làm cho ngay cả Thánh Linh cũng không cách nào phát hiện, làm cho đao pháp của Sa Lâm Hồi nhập vào Đao Ý, thậm chí còn xen kẽ cả Sát Ý và Kiếm Ý của hắn vào bên trong.
Làm đến như vậy rồi mà Tiêu Hạo có thể đỡ được mới là lạ, Khí Vận tiêu thất cũng nhanh chóng chạy vào thân thể của Dạ Khinh Ưu. Cung Nguyệt Kha kéo ống tay áo hắn, nhìn theo bóng dáng Thượng Quan Vân Ngọc rời đi, nói.
" Dạ lang, chàng không có ý định giảng hoà với muội ấy sao? Nhìn muội ấy vậy thôi chứ thật ra vẫn rất để ý đến chàng, nếu như… "
Nàng nói được một nửa lại bị Dạ Khinh Ưu chặn lại, nhạt nhòa đáp.
" Bây giờ vẫn chưa phải lúc. "
Nói rồi hắn liền ôm eo Cung Nguyệt Kha bay xuống dưới, lần theo dãy hành lang đi đến kí túc xá của nữ sinh. Dọc đường đều không có ai chú ý đến hai người, Cung Nguyệt Kha thấy hướng đi của hắn, tò mò hỏi.
" Dạ lang, chàng định tìm ai sao? "
Dạ Khinh Ưu nhìn nàng gật đầu, thản nhiên đáp.
" Ừm, là một vị thiên kim công chúa… "
Đạt đến đỉnh phong bình cảnh, Sa Lâm Hồi tự tin sẽ vô địch trong cùng cảnh giới, trước kia hắn đã vượt cấp khiêu chiến vô số lần, tin tưởng một người như Tiêu Hạo sẽ không mấy làm khó hắn. Mà hắn không biết Tiêu Hạo cũng có niềm tin tương tự, hắn chính là toàn vượt cấp mà khiêu chiến, đến nỗi chỉ cần nhìn tu vi đối phương bằng mình thì chắc chắn sẽ đè bẹp.
Cả hai đều nắm giữ trong lòng niềm tin vô địch, đối diện với trận chiến này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến uy danh của cả hai cho nên không ai dám coi thường. Trưởng Lão Chấp Pháp của Thanh Hoa Học Viện, lão giả tóc đen, râu dài, ánh mắt sắc lẹm nhìn cả hai người, nhận ra chiến ý hừng hực bên trong cả hai, vui vẻ gật đầu, học viện chính là cần những thiên kiêu như vậy.
Lão đứng giữa hai vị thiên kiêu, khí tức Thánh Linh Bát Giai tỏa ra làm toàn trường run lên, mang theo giọng nghiêm lạnh.
" Tỷ thí lần này giữa thiên tài của học viện, cho nên cấm dùng sát chiêu, cấm làm tử thương đối thủ. Ai làm trái lập tức xử phạt theo nội quy. Cả hai nghe rõ chưa? "
Thấy cả Tiêu Hạo và Sa Lâm Hồi đều hiểu ý gật đầu, lão mới tránh ra, nhảy vút lên lơ lửng giữa không trung, canh chừng cho tình huống bất ngờ xảy ra. Bàn tay lão vung lên, hét lớn.
" Tỷ thí chính thức bắt đầu… "
Hiệu lệnh vừa chấm dứt, cả hai thân ảnh lao vút lên, Tiêu Hạo không dùng vũ khí, hai tay hắn hóa thành trắng bạc, như binh khí loại bình thường, chưởng pháp hóa khí, so với đạo khí Địa Cấp không chút thua kém. Sa Lâm Hồi trong tay Lạc Hải Song Đao, hai tay hai đao, một lam bạch lạnh lẽo, một xích hỏa nóng rực như hai thái cực đối lập dồn dập vung tới.
" Băng Lạc Liêm Đao - Hỏa Cuồng Viêm Đao… "
Sa Lâm Hồi sử dụng chính là hai công pháp Địa Cấp Thượng Phẩm, cùng lúc xuất ra không chút kẽ hở. Người khác nhìn vào hết sức khâm phục, có thể cùng lúc sử dụng hai công pháp đối lập không chút kẽ hở nào quả nhiên làm người khác kinh hãi.
" Bát Hoang Chưởng - Vô Cực… "
Tiêu Hạo sử dụng chính là công pháp Địa Cấp Hạ Phẩm, mặc dù chỉ là hạ phẩm nhưng đó là công pháp thuận tay nhất của hắn, đã luyện đến lô hỏa thuần thanh, xuất chưởng tinh diệu phát lực đều có thể điều chỉnh tình trạng công pháp đối phương.
Oành…
Hai tiếng vang vọng nổ mạnh, giữa tỷ đài bụi bay mịt mù, không dễ dàng nhìn thấy bên trong. Chỉ nghe liên tiếp tiếng va chạm liên hồi, kế sau đó hai thân ảnh bay ngược trở ra, đều có thể nhìn thấy cả hai người y phục rách rưới.
Điều khiến người xem kinh ngạc đó là Sa Lâm Hồi vậy mà bị thương, hắn tay ôm lấy ngực trái, khóe miệng chảy máu, nửa bên trái như bị hàng ngàn vết búa đập vào. Mà Tiêu Hạo vậy mà chỉ bị thương nhẹ, ngoài việc quần áo bị cắt rách thê thảm ra thì dường như không có việc gì.
" Sao có thể… Sa Lâm Hồi sao có thể thua… "
" Nhất định Sa Lâm Hồi là đang chủ quan, xem ra Tiêu Hạo này rất may mắn… "
Nghị luận sôi nổi làm cho tình trạng ngày càng căng thẳng. Sa Lâm Hồi bị thương liền đứng dậy, hít thở mạnh, lần này hắn đem hai đao hợp thành một, nhìn vào Tiêu Hạo hét lớn.
" Băng Hỏa Lưỡng Cực - Bách Trảm Đao… " (Closeup lửa băng :D)
Chỉ thấy Sa Lâm Hồi như một đầu máy tạ đập mạnh tới, hai bên trái phải là hỏa diễm cháy rực thiêu rụi cả sàn đá, một bên khác thì băng lạnh đóng băng làm cả bên dưới cũng rét run. Tất cả ai có mắt nhìn đều nhận ra đây chính là Thiên Cấp Trung Phẩm Công Pháp, bản lĩnh mạnh nhất của Sa Lâm Hồi. Nhiều người đặt cược cho Sa Lâm Hồi đều phấn khích, xem ra bản thân quả thật đặt đúng rồi.
Tiêu Hạo ngắm nhìn phía đối diện, không hề tỏ ra chút nao núng, hai tay hắn tụ ra hình bát quái, múa một vòng, nhìn như tập dưỡng sinh làm một đám người không biết hắn đang làm cái gì. Tiêu Hạo bất chợt đem Đạo Nguyên Lực tụ lại ở giữa, hai tay chụm lại đánh ra chưởng.
" Thái Cực Quyền… "
Sa Lâm Hồi nhìn phía đối diện Tiêu Hạo ra đòn bỗng dưng có một cỗ cảm giác bất an, nhưng bản thân hắn mũi tên thả ra đã không thể ngừng, liền dùng hết toàn lực phóng thẳng. Hình bát quái ngày càng hiện rõ bao phủ xung quanh Tiêu Hạo, hắn hết sức tự tin ra quyền, đây là Công Pháp Thiên Cấp Thượng Phẩm hắn học được, thậm chí nếu thấu hiểu còn không thua kém Thần Cấp Công Pháp.
Nghĩ đến chiến thắng đã nằm trong lòng bàn tay, Tiêu Hạo hết sức vui vẻ. Hắn không chút để ý Sa Lâm Hồi có bao nhiêu lợi hại, tin chắc Thái Cực Quyền sẽ làm đối phương thảm bại.
Lấy nhu chế cương, vốn dĩ là tác phong của Thái Cực, chẳng là không hiểu tại sao dù dùng bát quái phân chưởng nhưng đòn sát công của Sa Lâm Hồi càng ngày càng lợi hại thậm chí còn mang theo một cỗ sát niệm đáng sợ làm Tiêu Hạo hắn sợ hãi.
" Không thể nào, Sa Lâm Hồi làm sao có thể tu luyện đao pháp đến trình độ này… "
Tiêu Hạo trừng to mắt, cảm giác bên trong đao pháp của Sa Lâm Hồi có Sát Ý hóa Ma, Đao Ý ngập trời, Kiếm Ý trảm thiên, thiên nhân hợp nhất, còn có Lĩnh Vực Ý Cảnh. Loại trình độ này cho dù là vị Trưởng Lão Chấp Pháp kia đứng trước mặt thế công như vậy cũng không cách nào đỡ được nói chi là Tiêu Hạo hắn.
" Chắc chắn là có người giở trò quỷ… "
Tiêu Hạo bị loại sát khí lan tỏa bậc này làm cho kinh hãi, mà Kiếm Ý vô địch kia lại làm cho hắn không chút nào chống đỡ. Tiêu Hạo ngay sau đó bị đánh bay xuống đài, còn va đập xuống sàn tạo ra cái hố cao cả trượng, thân thể rách rưới tả tơi, quần áo hoá thành mảnh vụn, máu tươi chảy ra toàn thân, ánh mắt mờ mịt mở ra một lát tỏ ra không cam tâm rồi liền nhắm lại, bất tỉnh nhân sự.
Sa Lâm Hồi cũng giật mình, hắn không hề nghĩ tới chiêu đó của hắn lại mạnh tới như vậy, có thể đánh Tiêu Hạo thành bộ dạng này. Nhưng lập tức hắn liền khinh thường, nhìn vào Tiêu Hạo tình trạng thê thảm, khinh bỉ nói.
" Hóa ra cũng chỉ như vậy, xem ra là ngươi đạt được danh xưng đệ nhất cũng chỉ là may mắn… "
Trưởng Lão Chấp Pháp kiểm tra Tiêu Hạo thấy hắn còn chưa có chết, chỉ là hôn mê liền thở ra, lập tức liền tuyên bố.
" Trận tỷ thí này Sa Lâm Hồi thắng… "
Lập tức phía bên dưới liền vang lên tiếng hoan hô không ngừng, có một bộ phận đặt may vào Tiêu Hạo thắng đều mất trắng, liền đem Tiêu Hạo ra chửi rủa không ngớt.
Thượng Quan Vân Ngọc ngây người đứng nhìn, nàng vốn nghĩ Tiêu Hạo có thể chiến thắng, thật không ngờ hắn lại để nàng thất vọng. Mang trong mình nỗi tiếc nuối, nàng liếc nhìn Tiêu Hạo lần cuối sau đó rời đi, trong miệng lẩm nhẩm.
" Chẳng lẽ thiên hạ này sẽ không có ai đánh thắng hắn sao… "
Quang Chi Lâm lúc này sắc mặt sa sầm, hắn đã nhìn rõ chiêu kia của Sa Lâm Hồi, tin tưởng ngay cả hắn cũng không thể tiếp đỡ được. Xem ra hắn chỉ có thể an ổn chấp nhận làm đệ nhị vĩnh viễn mà thôi. Mang theo tâm trạng tức giận liền phất tay áo rời đi, đám tiểu đệ cũng mau lẹ đuổi theo.
Đàm Thanh được Miễu Ngọc đỡ lấy, nhìn lấy Tiêu Hạo thảm bại, trong lòng hết sức hả hê, vừa vui mừng vì bản thân hắn lựa chọn đúng, Sa Lâm Hồi quả nhiên không làm gã thất vọng.
Kiếm Thiên Ái nhìn Tiêu Hạo thất bại không hiểu sao lại vui vẻ, nhìn Kiếm Tiểu Tử đáp.
" Sư huynh, Tiêu Hạo thua rồi… "
" Ừm, hắn thua… Tuy nhiên hắn thua cũng không phải do Sa Lâm Hồi… "
Kiếm Tiểu Tử ánh mắt đăm chiêu, hắn vốn sinh ra từ Thiên Sinh Kiếm Vực, lớn lên cùng kiếm nên có thể nhìn ra ẩn chứa bên trong đao kia của Sa Lâm Hồi ẩn hiện Kiếm Ý không thuộc về hắn. Kiếm Ngọc Tiêu cũng nhận ra khác thường, nhưng không mấy quan tâm đáp.
" Xem ra cũng có lúc đệ đoán sai. "
Kiếm Tiểu Tử không phản bác, hắn quay đầu bước đi, trong đầu không ngừng nhớ loại Kiếm Ý kia, mê say nghiền ngẫm. Kiếm Ngọc Tiêu cũng liền rời đi, bên cạnh dắt theo Kiếm Thiên Ái làm đám nam nhân đang mê muội hai nàng còn không có cơ hội đến làm quen.
Đứng trên mái nhà, Cung Nguyệt Kha kinh ngạc nhìn, mang theo chút bất mãn.
" Còn nghĩ Tiêu Hạo này còn có chút bản lĩnh, thật không ngờ ngay cả Sa Lâm Hồi cũng đánh không lại. "
" Hắn tất nhiên đánh lại, thậm chí có thể nghiền ép Sa Lâm Hồi. "
Dạ Khinh Ưu nói ra một câu làm Cung Nguyệt Kha có điểm không hiểu. Dạ Khinh Ưu cũng không giải thích, dù sao chính hắn là người đã can thiệp vào trong trận đấu. Hắn sử dụng chính là một loại 'Kiếm Vực' làm cho ngay cả Thánh Linh cũng không cách nào phát hiện, làm cho đao pháp của Sa Lâm Hồi nhập vào Đao Ý, thậm chí còn xen kẽ cả Sát Ý và Kiếm Ý của hắn vào bên trong.
Làm đến như vậy rồi mà Tiêu Hạo có thể đỡ được mới là lạ, Khí Vận tiêu thất cũng nhanh chóng chạy vào thân thể của Dạ Khinh Ưu. Cung Nguyệt Kha kéo ống tay áo hắn, nhìn theo bóng dáng Thượng Quan Vân Ngọc rời đi, nói.
" Dạ lang, chàng không có ý định giảng hoà với muội ấy sao? Nhìn muội ấy vậy thôi chứ thật ra vẫn rất để ý đến chàng, nếu như… "
Nàng nói được một nửa lại bị Dạ Khinh Ưu chặn lại, nhạt nhòa đáp.
" Bây giờ vẫn chưa phải lúc. "
Nói rồi hắn liền ôm eo Cung Nguyệt Kha bay xuống dưới, lần theo dãy hành lang đi đến kí túc xá của nữ sinh. Dọc đường đều không có ai chú ý đến hai người, Cung Nguyệt Kha thấy hướng đi của hắn, tò mò hỏi.
" Dạ lang, chàng định tìm ai sao? "
Dạ Khinh Ưu nhìn nàng gật đầu, thản nhiên đáp.
" Ừm, là một vị thiên kim công chúa… "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.