Chương 264: Tỉnh lại
Hắc Vân
24/12/2020
Một lúc sau, bọn họ đi đến một nơi sâu bên trong Ma Thiên Cửu Huyệt,
tiến nhập một khoảng không gian gần cổ thành chỗ Thất Ma cư trú. Bên
cạnh có một tòa thạch động tinh xảo được che đậy bằng trận pháp, tầng
tầng cấm chế làm Dạ Khinh Ưu cũng ngạc nhiên, cũng không biết là có chỗ
này.
Cửu Nguyệt Đan mở ra cấm chế, dẫn đám người vào trong, đi sâu mấy tầng, vượt qua mấy tầng chướng ngại nghiêm mật, mới dẫn đến gian phong băng đá ở bên dưới.
Không gian xung quanh phòng lạnh băng, tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, bởi lẽ nhìn vào trung tâm có một tòa băng quan mười vạn năm liên tục phóng xuất hàn khí. Mà nằm ngay ngắn bên trên là một thân ảnh mỹ lệ đang nhắm chặt mắt.
Dù chưa thấy tận mắt, nhưng chỉ nhìn vào từ xa, nét kinh diễm kia làm cho Dạ Khinh Ưu phải chú ý. Càng đi đến gần, càng nhìn rõ dung mạo của nữ nhân nằm bên trên, lại khiến Dạ Khinh Ưu phải hít một hơi, hoàn toàn bị nhan sắc của nữ nhân thu hút.
Nữ nhân kia bề ngoài tầm hai mươi lăm hoặc hai mươi sáu, thân thể hết sức đầy đặn, dáng người không thể bàn cãi là trời sinh mị vật, mặc một bạch trang y che đậy dáng người hoàn mỹ, giống như một tiên nữ đang ngủ. Nàng không chỉ sở hữu nét đẹp kinh hồn động phách, còn toát ra một cỗ mị ý thục phụ hết sức mê người.
Dạ Khinh Ưu càng nhìn thì mới hoàn toàn công nhận, nữ tử này có ba phần giống với Đóa Thiên Di, thậm chí so với nữ nhi của mình càng xuất chúng hơn. Nàng đúng là Đóa U Mạn, mẫu thân của Đóa Thiên Di.
Phàm Nhân Lão Giả dường như đối với nhan sắc của Đóa U Mạn không chút nào để ý, mà chăm chăm quan sát hắc ti xích tuyến hai màu đen đỏ nổi trên cánh tay của nàng, để lộ ra hình một bông hoa hắc điểu kỳ quái.
" Đây là 'Tuế Nguyệt Nghịch Tâm Mạch'... "
Dạ Khinh Ưu bước tới gần, quan sát kỹ bông hoa đen đỏ kia, hết sức kinh hãi, cũng tự nhiên biết ngay cả hắn cũng khó mà chữa loại bệnh quỷ dị này. Phàm Nhân Lão Giả lại hết sức nhẹ nhàng, không hề có biểu cảm, lấy ra một thanh châm nhỏ đâm thẳng xuống tại phía bên trên của phần trúng độc.
Dạ Khinh Ưu tập trung tinh thần, quan sát kỹ càng, vừa học hỏi vừa quan sát cẩn thận, hắn cũng mơ hồ nhận ra một số chân ý bên trong thủ đoạn của Phàm Nhân Lão Giả, đối với trình độ y đạo của bản thân càng thêm cải tiến.
Cửu Nguyệt Đan hồi hộp quan sát, không dám nói ra tiếng gì, mà Trần Mộng Lan trán đầy mồ hôi, liên tục trợ giúp cho lão giả quá trình trị liệu.
Chẳng biết qua bao lâu, hắc tuyến trên cánh tay của Đóa U Mạn đã hoàn toàn rút lui, chỉ còn lại chút độc khí, mà xích tuyến chạy dọc trên cánh tay của nàng lại không có dấu hiệu lui đi chút nào, làm cho Cửu Nguyệt Đan không khỏi nhíu mày, nhìn Phàm Nhân Lão Giả tò mò hỏi.
" Như vậy là hoàn thành rồi sao? "
Phàm Nhân Lão Giả thản nhiên gật đầu, luyến tiếc nhìn bộ ngân châm bị hắc độc làm cho tan biến hơn nửa, cũng hiểu ý của Cửu Nguyệt Đan muốn nói gì, đáp.
" Tuế Nguyệt Nghịch Tâm Mạch mặc dù lợi hại, cũng không phải là có gì khó trị... Chẳng qua là do phương pháp đã sớm thất truyền, nếu không Dạ tiểu tử cũng đủ sức mà lo liệu. "
" Vậy còn... "
Nghe vậy, Cửu Nguyệt Đan thở ra một hơi, định nói gì, nhưng Phàm Nhân Lão Giả cũng đoán được, tinh quang nhìn một chút đạo xích tuyến chu thiên chạy dọc cánh tay Đóa U Mạn, khàn khàn đáp.
" Những đường chỉ đỏ kia, cũng không phải là do trúng độc mà tạo thành… Mà là do hiện tượng 'Âm Hỏa Bạo Ngược'... "
" Âm Hỏa Bạo Ngược là như thế nào? "
Nghe sư nương của mình chỉ vừa giải quyết xong vấn đề 'Tuế Nguyệt Nghịch Tâm Mạch', nay lại biến hóa ra nan đề mới, làm Cửu Nguyệt Đan nét mặt khó coi vô cùng. Phàm Nhân Lão Giả chần chừ trong chốc lát, lắc đầu một cái nói.
" Âm Hỏa Bạo Ngược, nói ra cũng không có gì là lạ… Chẳng qua cách nói này là biến chứng cuối cùng, nói đến việc bên trong thân thể tích tụ quá nhiều Huyền Âm Chi Khí… Ngươi cũng hiểu, dù là nam hay nữ, thì tất cả đều phải tuân theo quy tắc Âm Dương Nhị Dụng. Trong Dương có Âm, trong Âm có Dương, như vậy con người mới đạt được trạng thái cân hòa. "
" Mà nữ nhân này, bên trong không hề có chút Dương khí nào, đánh mất cân bằng Âm Dương, hoàn toàn làm cho đạo khí trong người nghịch chuyển, không cách nào vận hành… "
Lời nói của lão khiến cho Cửu Nguyệt Đan một mặt xám trắng, vốn nghĩ như vậy là có thể nhìn thấy sư nương tỉnh lại, ai dè liên tục dính phải phiền phức. Mà lúc này, Đóa U Mạn cũng mơ màng rung động mí mắt, thần thái u tỉnh, mở mắt nhìn xung quanh.
" Đây là… "
Đóa U Mạn ánh mắt ảm đạm, yếu ớt chống tay ngồi dậy, lộ ra vẻ yếu ớt toàn phần, làm ai cũng sinh ra thương tiếc. Nàng ngẩng đầu nhìn quanh, liền không có chú ý đến Dạ Khinh Ưu mà dừng tại trên thân Cửu Nguyệt Đan. Phần Cửu Nguyệt Đan thấy nàng tỉnh lại hết sức vui mừng, đi đến đỡ lấy thân thể của nàng, ân cần nói.
" Sư nương, cuối cùng người cũng tỉnh… "
" Đan Nhi sao... "
Đóa U Mạn khóe môi mấp máy, nói vài chữ, giống như dùng hết sức lực, cảm thấy vô cùng khó khăn. Cửu Nguyệt Đan nhìn Đóa U Mạn mày nhíu chặt, dường như đang cảm nhận đau đớn, hết sức thương tiếc, vội vã đỡ lấy nàng, lại quay sang nhìn Phàm Nhân Lão Giả lần nữa, hỏi.
" Có cách nào trị tận gốc cái 'Âm Hỏa Bạo Ngược' này không? "
" Cách dĩ nhiên là có. Một là dùng thiên địa Chí Cương Chí Dương dị vật đem chế thành 'Cực Dương Đạo' cho thân thể sử dụng, hai là… "
Nói đến đây Phàm Nhân Lão Giả dường như chần chừ, làm Cửu Nguyệt Đan nghe xong cảm thấy giật mình, nàng dĩ nhiên từng nghe cái gì là thiên địa Chí Cương Chí Dương dị vật, chẳng qua dường như cũng chưa từng nghe qua vật nào có đặc tính như vậy tồn tại, tất nhiên là tìm kiếm khó khăn. Nghe nói còn có cách hai, làm nàng sinh ra hi vọng, vội vã thúc dục, làm Phàm Nhân Lão Giả không có cách nào khác, nói.
" Dĩ nhiên là dùng song tu công pháp, cùng một nam nhân dùng Chí Dương thể chất trong người hắn làm vật dẫn… "
Nói đến câu này, không biết là vô tình hay cố ý mà lão nhìn về phía Dạ Khinh Ưu làm cho hắn hơi giật mình, mày khẽ nhíu, bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng. Mà Cửu Nguyệt Đan nghe đến vậy liền kinh sợ, đột nhiên tức giận, dĩ nhiên không thích cách này.
" Ta chỉ nói vậy, mọi chuyện các ngươi cũng chỉ có thể tự giải quyết… "
Phàm Nhân Lão Giả đột nhiên xoay lưng, lời nói hững hờ, cũng không có ý lưu lại, mau chóng đi lên trở lại thạch điện. Trần Mộng Lan nhìn Dạ Khinh Ưu một cái, cũng mau chóng đuổi theo.
Dạ Khinh Ưu dưới tình huống như vậy, hắn cũng rõ ràng lão giả kìa rõ ràng muốn cáo biệt, đến gặp hắn có lẽ cũng chỉ để đưa lại cho hắn một kiện Thần Khí. Nếu không nhầm, có lẽ lão cũng chỉ vì muốn tự luyện ra một Thần Khí mới dùng 'Tam Sắc Lôi Châu' của hắn, ngoài ra ngay cả chính vật mình luyện ra cũng không có hứng thú.
Dù muốn lưu lão lại cũng không có cách nào tốt, Dạ Khinh Ưu cũng không muốn gò bó hay ép lão. Dường như cũng bỏ qua, mà chú ý tập trung nhìn vào Đóa U Mạn, hết sức bĩnh tĩnh nghe Cửu Nguyệt Đan thuật lại chính tình trạng cơ thể nàng.
Ngạc nhiên là Đóa U Mạn không hề tỏ ra khác thường, dường như tự bản thân đối với thân thể của mình biết rất rõ. Dung nhan xinh đẹp của nàng vẫn luôn lộ ra bộ dáng lãnh đạm, không cười không vui, phong thái lãnh đạm, dần dần mới nhìn Dạ Khinh Ưu, âm thanh dịu dàng dễ nghe nhưng không kém phần vô tình.
" Ngươi đến đây… "
Dạ Khinh Ưu thấy nàng chỉ vào mình, hơi kinh nghi một chút, không có lo sợ gì tiến đến, cũng đường đường chính chính nhìn vào hoa nhan tuyệt thế của mỹ thiếu phụ. Đóa U Mạn dường như không hề quan tâm ánh mắt của hắn, nàng nhìn Dạ Khinh Ưu còn đang mang mặt nạ, lạnh lẽo ra lệnh.
" Bỏ mặt nạ xuống… "
Dạ Khinh Ưu mày khẽ nhíu, dường như không thích giọng điệu ra lệnh của đối phương, nhưng nghĩ đến đối phương là mẫu thân của Đóa Thiên Di mới âm ngoan nhượng bộ, kéo mặt nạ ngạ quỷ trên mặt xuống, để lộ tuấn mỹ dung nhan vốn sinh ra để mê đảo nữ nhân. Đóa U Mạn nhìn vào hắn ánh mắt cũng gợn lên một đợt sóng, nhưng liền nhanh chóng lấy lại nét lãnh đạm, thản nhiên nói.
" Cởi hết y phục ra. "
" Cái gì?!! "
Dạ Khinh Ưu vốn còn đang bình tĩnh, khi nghe câu này của nàng, liền khóe miệng giật giật, còn tưởng là nghe nhầm, nhìn nàng cau mày.
Cửu Nguyệt Đan mở ra cấm chế, dẫn đám người vào trong, đi sâu mấy tầng, vượt qua mấy tầng chướng ngại nghiêm mật, mới dẫn đến gian phong băng đá ở bên dưới.
Không gian xung quanh phòng lạnh băng, tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, bởi lẽ nhìn vào trung tâm có một tòa băng quan mười vạn năm liên tục phóng xuất hàn khí. Mà nằm ngay ngắn bên trên là một thân ảnh mỹ lệ đang nhắm chặt mắt.
Dù chưa thấy tận mắt, nhưng chỉ nhìn vào từ xa, nét kinh diễm kia làm cho Dạ Khinh Ưu phải chú ý. Càng đi đến gần, càng nhìn rõ dung mạo của nữ nhân nằm bên trên, lại khiến Dạ Khinh Ưu phải hít một hơi, hoàn toàn bị nhan sắc của nữ nhân thu hút.
Nữ nhân kia bề ngoài tầm hai mươi lăm hoặc hai mươi sáu, thân thể hết sức đầy đặn, dáng người không thể bàn cãi là trời sinh mị vật, mặc một bạch trang y che đậy dáng người hoàn mỹ, giống như một tiên nữ đang ngủ. Nàng không chỉ sở hữu nét đẹp kinh hồn động phách, còn toát ra một cỗ mị ý thục phụ hết sức mê người.
Dạ Khinh Ưu càng nhìn thì mới hoàn toàn công nhận, nữ tử này có ba phần giống với Đóa Thiên Di, thậm chí so với nữ nhi của mình càng xuất chúng hơn. Nàng đúng là Đóa U Mạn, mẫu thân của Đóa Thiên Di.
Phàm Nhân Lão Giả dường như đối với nhan sắc của Đóa U Mạn không chút nào để ý, mà chăm chăm quan sát hắc ti xích tuyến hai màu đen đỏ nổi trên cánh tay của nàng, để lộ ra hình một bông hoa hắc điểu kỳ quái.
" Đây là 'Tuế Nguyệt Nghịch Tâm Mạch'... "
Dạ Khinh Ưu bước tới gần, quan sát kỹ bông hoa đen đỏ kia, hết sức kinh hãi, cũng tự nhiên biết ngay cả hắn cũng khó mà chữa loại bệnh quỷ dị này. Phàm Nhân Lão Giả lại hết sức nhẹ nhàng, không hề có biểu cảm, lấy ra một thanh châm nhỏ đâm thẳng xuống tại phía bên trên của phần trúng độc.
Dạ Khinh Ưu tập trung tinh thần, quan sát kỹ càng, vừa học hỏi vừa quan sát cẩn thận, hắn cũng mơ hồ nhận ra một số chân ý bên trong thủ đoạn của Phàm Nhân Lão Giả, đối với trình độ y đạo của bản thân càng thêm cải tiến.
Cửu Nguyệt Đan hồi hộp quan sát, không dám nói ra tiếng gì, mà Trần Mộng Lan trán đầy mồ hôi, liên tục trợ giúp cho lão giả quá trình trị liệu.
Chẳng biết qua bao lâu, hắc tuyến trên cánh tay của Đóa U Mạn đã hoàn toàn rút lui, chỉ còn lại chút độc khí, mà xích tuyến chạy dọc trên cánh tay của nàng lại không có dấu hiệu lui đi chút nào, làm cho Cửu Nguyệt Đan không khỏi nhíu mày, nhìn Phàm Nhân Lão Giả tò mò hỏi.
" Như vậy là hoàn thành rồi sao? "
Phàm Nhân Lão Giả thản nhiên gật đầu, luyến tiếc nhìn bộ ngân châm bị hắc độc làm cho tan biến hơn nửa, cũng hiểu ý của Cửu Nguyệt Đan muốn nói gì, đáp.
" Tuế Nguyệt Nghịch Tâm Mạch mặc dù lợi hại, cũng không phải là có gì khó trị... Chẳng qua là do phương pháp đã sớm thất truyền, nếu không Dạ tiểu tử cũng đủ sức mà lo liệu. "
" Vậy còn... "
Nghe vậy, Cửu Nguyệt Đan thở ra một hơi, định nói gì, nhưng Phàm Nhân Lão Giả cũng đoán được, tinh quang nhìn một chút đạo xích tuyến chu thiên chạy dọc cánh tay Đóa U Mạn, khàn khàn đáp.
" Những đường chỉ đỏ kia, cũng không phải là do trúng độc mà tạo thành… Mà là do hiện tượng 'Âm Hỏa Bạo Ngược'... "
" Âm Hỏa Bạo Ngược là như thế nào? "
Nghe sư nương của mình chỉ vừa giải quyết xong vấn đề 'Tuế Nguyệt Nghịch Tâm Mạch', nay lại biến hóa ra nan đề mới, làm Cửu Nguyệt Đan nét mặt khó coi vô cùng. Phàm Nhân Lão Giả chần chừ trong chốc lát, lắc đầu một cái nói.
" Âm Hỏa Bạo Ngược, nói ra cũng không có gì là lạ… Chẳng qua cách nói này là biến chứng cuối cùng, nói đến việc bên trong thân thể tích tụ quá nhiều Huyền Âm Chi Khí… Ngươi cũng hiểu, dù là nam hay nữ, thì tất cả đều phải tuân theo quy tắc Âm Dương Nhị Dụng. Trong Dương có Âm, trong Âm có Dương, như vậy con người mới đạt được trạng thái cân hòa. "
" Mà nữ nhân này, bên trong không hề có chút Dương khí nào, đánh mất cân bằng Âm Dương, hoàn toàn làm cho đạo khí trong người nghịch chuyển, không cách nào vận hành… "
Lời nói của lão khiến cho Cửu Nguyệt Đan một mặt xám trắng, vốn nghĩ như vậy là có thể nhìn thấy sư nương tỉnh lại, ai dè liên tục dính phải phiền phức. Mà lúc này, Đóa U Mạn cũng mơ màng rung động mí mắt, thần thái u tỉnh, mở mắt nhìn xung quanh.
" Đây là… "
Đóa U Mạn ánh mắt ảm đạm, yếu ớt chống tay ngồi dậy, lộ ra vẻ yếu ớt toàn phần, làm ai cũng sinh ra thương tiếc. Nàng ngẩng đầu nhìn quanh, liền không có chú ý đến Dạ Khinh Ưu mà dừng tại trên thân Cửu Nguyệt Đan. Phần Cửu Nguyệt Đan thấy nàng tỉnh lại hết sức vui mừng, đi đến đỡ lấy thân thể của nàng, ân cần nói.
" Sư nương, cuối cùng người cũng tỉnh… "
" Đan Nhi sao... "
Đóa U Mạn khóe môi mấp máy, nói vài chữ, giống như dùng hết sức lực, cảm thấy vô cùng khó khăn. Cửu Nguyệt Đan nhìn Đóa U Mạn mày nhíu chặt, dường như đang cảm nhận đau đớn, hết sức thương tiếc, vội vã đỡ lấy nàng, lại quay sang nhìn Phàm Nhân Lão Giả lần nữa, hỏi.
" Có cách nào trị tận gốc cái 'Âm Hỏa Bạo Ngược' này không? "
" Cách dĩ nhiên là có. Một là dùng thiên địa Chí Cương Chí Dương dị vật đem chế thành 'Cực Dương Đạo' cho thân thể sử dụng, hai là… "
Nói đến đây Phàm Nhân Lão Giả dường như chần chừ, làm Cửu Nguyệt Đan nghe xong cảm thấy giật mình, nàng dĩ nhiên từng nghe cái gì là thiên địa Chí Cương Chí Dương dị vật, chẳng qua dường như cũng chưa từng nghe qua vật nào có đặc tính như vậy tồn tại, tất nhiên là tìm kiếm khó khăn. Nghe nói còn có cách hai, làm nàng sinh ra hi vọng, vội vã thúc dục, làm Phàm Nhân Lão Giả không có cách nào khác, nói.
" Dĩ nhiên là dùng song tu công pháp, cùng một nam nhân dùng Chí Dương thể chất trong người hắn làm vật dẫn… "
Nói đến câu này, không biết là vô tình hay cố ý mà lão nhìn về phía Dạ Khinh Ưu làm cho hắn hơi giật mình, mày khẽ nhíu, bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng. Mà Cửu Nguyệt Đan nghe đến vậy liền kinh sợ, đột nhiên tức giận, dĩ nhiên không thích cách này.
" Ta chỉ nói vậy, mọi chuyện các ngươi cũng chỉ có thể tự giải quyết… "
Phàm Nhân Lão Giả đột nhiên xoay lưng, lời nói hững hờ, cũng không có ý lưu lại, mau chóng đi lên trở lại thạch điện. Trần Mộng Lan nhìn Dạ Khinh Ưu một cái, cũng mau chóng đuổi theo.
Dạ Khinh Ưu dưới tình huống như vậy, hắn cũng rõ ràng lão giả kìa rõ ràng muốn cáo biệt, đến gặp hắn có lẽ cũng chỉ để đưa lại cho hắn một kiện Thần Khí. Nếu không nhầm, có lẽ lão cũng chỉ vì muốn tự luyện ra một Thần Khí mới dùng 'Tam Sắc Lôi Châu' của hắn, ngoài ra ngay cả chính vật mình luyện ra cũng không có hứng thú.
Dù muốn lưu lão lại cũng không có cách nào tốt, Dạ Khinh Ưu cũng không muốn gò bó hay ép lão. Dường như cũng bỏ qua, mà chú ý tập trung nhìn vào Đóa U Mạn, hết sức bĩnh tĩnh nghe Cửu Nguyệt Đan thuật lại chính tình trạng cơ thể nàng.
Ngạc nhiên là Đóa U Mạn không hề tỏ ra khác thường, dường như tự bản thân đối với thân thể của mình biết rất rõ. Dung nhan xinh đẹp của nàng vẫn luôn lộ ra bộ dáng lãnh đạm, không cười không vui, phong thái lãnh đạm, dần dần mới nhìn Dạ Khinh Ưu, âm thanh dịu dàng dễ nghe nhưng không kém phần vô tình.
" Ngươi đến đây… "
Dạ Khinh Ưu thấy nàng chỉ vào mình, hơi kinh nghi một chút, không có lo sợ gì tiến đến, cũng đường đường chính chính nhìn vào hoa nhan tuyệt thế của mỹ thiếu phụ. Đóa U Mạn dường như không hề quan tâm ánh mắt của hắn, nàng nhìn Dạ Khinh Ưu còn đang mang mặt nạ, lạnh lẽo ra lệnh.
" Bỏ mặt nạ xuống… "
Dạ Khinh Ưu mày khẽ nhíu, dường như không thích giọng điệu ra lệnh của đối phương, nhưng nghĩ đến đối phương là mẫu thân của Đóa Thiên Di mới âm ngoan nhượng bộ, kéo mặt nạ ngạ quỷ trên mặt xuống, để lộ tuấn mỹ dung nhan vốn sinh ra để mê đảo nữ nhân. Đóa U Mạn nhìn vào hắn ánh mắt cũng gợn lên một đợt sóng, nhưng liền nhanh chóng lấy lại nét lãnh đạm, thản nhiên nói.
" Cởi hết y phục ra. "
" Cái gì?!! "
Dạ Khinh Ưu vốn còn đang bình tĩnh, khi nghe câu này của nàng, liền khóe miệng giật giật, còn tưởng là nghe nhầm, nhìn nàng cau mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.