Chương 42: Cám ơn nàng
Mèo Mập Nhè
30/05/2013
Sự xuất hiện của Diệm Cơ trên đại điện làm một người phải hít thở ko thông. Con người ta bắt đầu cảm thán, vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành khó trách sao ko giữ được trái tim của bậc đế vương. Một số quần thần nhận ra nét đẹp của Diệm Cơ rất giống cựu sủng phi Mẫu Đơn, ko thật ra, Mẫu Đơn mới chính là bản sao của Diệm Cơ, bởi nếu so sánh, Mẫu Đơn vẫn phải kém 3 phần. Thở dài, hóa ra là vậy. Thương thay phận thế thân…
Và trong số những người hâm mộ, ko ít ánh mắt ghen tỵ, mà trước mắt vị bạo quân cao cao tại thượng, e dè ko dám bắn phá ra.
Vãn triều…..
Kính Hồ lấp lánh như trải một lớp kim tuyến trến mặt hồ. Bóng liễu rũ xuống trải dài thành một hàng thẳng tắp. Thoang thoảng những đợt gió vuốt ve sườn mặt, như vỗ về, như an ủi, hình như là biết nàng bị thương, càng ra sức quấn quít.
Có tiếng bước chân người. Ko cần quay lại cũng biết người đến là ai.
- Vũ phi….
Dường như dạo này, dù là vô tình hay là cố ý, Lan cũng thường hay xuất hiện trước mặt nàng. Bây giờ cũng vậy, ánh mắt Lan như sắc bén, nửaa trách móc, nửa đau thương.
- Hôm nay trên đại điện, vị trí của Diệm Cơ…
- Ta thấy, Lan quý phi ko cần nói thêm!
Cúc đến gần liếng thoắng: “Hmmm, đẹp đấy, nhưng nếu mà dám có ý độc chiếm Vương, ta sẽ cho ả biết tay, hihi…”
Vẫn hồn nhiên và vô tư, có lẽ vì vậy, nàng có một vị trí ko thể thiếu trong hoàng cung rộng lớn này.
Lan nhỏ giọng: “Vũ Đồng, ngày ấy, ta đã hao tâm tổn sức, để len lỏi vào dù chỉ một một ngóc ngách nhỏ trong tim Vương, nhưng vô dụng, ta cũng từng nghĩ, nếu vậy, hy vọng đời này kiếp này, Vương sẽ ko bao giờ động lòng với ai nữa là cách tốt nhất để ta ko bị tổn thương. Đến khi n gười bước chân vào đây, nỗi sợ của ta bùng phát, ta nhìn thấy Vương để ý, thấy hắn nổi giận, thấy hắn lo lắng, ta biết là hắn đã có sự chuyển b iến, dù ko muốn nói ra, nhưng ta cuối cùng cũng phải thừa nhận, tất cả đều là sự xuất hiện của ngươi…”
- Không phải cả ngươi, cả Mẫu Đơn cũng đều nhận được sự sủng ái của hắn sao, bao năm làm hộ vệ của hắn, trong lòng hắn phải có ngươi mới để ngươi ở bên cạnh hắn lâu đến thế…
- Đáng buồn là vị trí của ta cũng chỉ đến thế, còn Mẫu Đơn, cô ta từ đầu đến cuối đích thự chỉ là cái bóng vật vờ đến tội nghiệp của Diệm Cơ, đó là lí do ta chưa bao giờ để ả ta trong mắt mình, ko có sự uy hiếp, vậy để ý làm gì…
- Ta chẳng phải cũng chỉ là thứ để hắn tưởng niệm đến người xưa thôi sao? Vũ Đồng cụp mắt…
- Sai rồi, ngươi chẳng có chỗ nào giống với Diệm Cơ. Giọng nói giống nhau thì sao, hát hay thì sao, căn bản hai người là hoàn toàn khác nhau. Tin tưởng t a, Vũ Đồng ngươi ko hề là cái bóng của Diệm Cơ, chỉ bằng cảm nhận của ta là đủ, ta căm hận Diệm Cơ, nhưng với ngươi thì ko….
Vũ Đồng xoay người lại, nhìn vào gương mặt tĩnh như mặt Kính Hồ của Lan, muốn nói gì đó những ko thể mở lời.
- Thì ra mọi người đang ở đây! Tiếng nói trong trẻo lảnh lót vang lên, thật là quen thuộc làm sao, như nghe thấy tiếng của chính mình.
4 người nhất t hời yên lặng, nhìn về hướng cất tiếng. Diệm Cơ một thân lụa trắng tao nhã động lòng người, nhẹ nhàng cười hòa ái. Mái tóc xoăn gợn sóng màu nâu được búi lên giữ lại bằng một trâm ngọc đỏ tươi. Đôi đồng tử đen huyền trong veo chớp chớp dưới làn mi cong vút rậm rạp. Khuôn miệng hơi mỏng khẽ cong cong, cả người nàng ấy toát ra vẻ kiều diễm khiến người đối d iện chỉ muốn lập tức nhào ra ôm lấy hảo hảo bảo hộ và yêu thương. Vẻ đẹp của nàng ấy, hoàn toàn ko gây sự căm ghét cho Vũ Đồng.
Vậy m à Lan và Cúc đứng bên cạnh vẫn ko giảm xuống một phân sự phòng vệ. Diệm Cơ càng đến gần, bàn tay cả hai lại càng nắm chặt, dường như chỉ cần một cử động nhỏ sẽ xuất ra toàn bộ sức lực.
Trái lại, Diệm Cơ vẫn rất nhẹ nhàng lướt đến, đôi mắt do cười nên cong cong như vầng trăng non, ko hề có ý xấu. Diệm Cơ rất lễ phép, chào hỏi cả ba người, đoạn quay lại, có vẻ cảm kích mà mở lời: “Đây chắc hẳn là Vũ Phi rồi, ngày ấy, ta rất cám ơn Vũ Phi, dù ko trực tiếp, nhưng ta biết, nhờ nàng mà Cổ Nghịch Hàn mới trở nên thông suốt mà cho cả hai chúng ta một cơ hội trở lại…..”
Nàng ấy còn muốn tiến lên bắt tay Vũ Đồng nhưng đã bị Lan gạt ra, trừng mắt nhìn, Diệm Cơ hơi bất ngờ, nàng rũ mắt xuống, bà n tay ngưng lại trong không trung, bối rối ngượng ngùng một lúc rồi mới rụt về, nhẹ giọng: “Xin lỗi, là ta cao hứng…”
Sự xuất hiện của một cung nữ đánh tan bầu không khí ngột ngạt, Diệm Cơ vội vàng quay người chào cả ba người, xin phép về Lưu Ly các vì có quan nội thị đang chờ. Từ đầu đến cuối, Vũ Đồng vẫn bảo trì trạng thái trầm mặc. Lan và Cúc cũng chuẩn bị đi, lướt qua bên tai là giọng nói lạnh băng của Lan: “Ngươi tự hỏi xem ngươi đối với Vương là gì, ngươi nghĩ là Vương sẽ hạnh phúc bên Diệm Cơ sao, đừng lầm lẫn ngoại hình xinh đẹp với nội tâm rắn đọc của ả…”
Kính Hồ nhạt nhòa nắng, đã thôi ko còn tiếng người ríu rít nữa rồi….
—————————————————————————————————————————————————–
- Hoa Nhi, Vương đang ở đâu?
Hoa Nhi hơi giật mình, quay sang nhanh nhảu trả lời kèm nụ cười tươi như hoa, lần đầu tiên nương nương chủ động hỏi về Vương nha.
-Bẩm nương nương, Vương giờ đây hẳn là đang ở Nội Điện.
- Ừm… Nói đoạn nàng nâng người dây, đi ra ngoài.
Từ Bạch Viên đến Nội Điện cũng ko xa, ngoằn ngoèo vài con đường cũng đã đến nơi.
Thiên Tứ ngạc nhiên vô cùng, đây là lần đầu tiên vị quý phi đạm mạc này cầu kiến Vương. A ha chắc hẳn cảm thấy vị trí của mình bị đe dọa, cho nên thức t hời, chạy đến dành ân sủng đây mà. Tuy vậy, hắn cũng ko dám làm càn, khom lưng hành lễ rồi chạy vào báo. Cổ Nghịch Hàn nghe thông báo, dừng bút, ngẩng đầu truyền vào.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy kỹ càng Hỏa Vương Nội Điện của hắn. Rộng lớn xa hoa vô cùng, tất cả đều thông với nhau,chắc là dễ dàng hơn khi làm việc và nghỉ ngơi.
Hắn vẫn còn giữ trạng thái kinh ngạc khi nhìn thấy Vũ Đồng đến đây, khóe môi vẫn còn khẽ mơ hồ cong cong.
Vũ Đồng đứng giữa sảnh, im lặng quét mắt 4 phía, rồi nhìn lên người đang ngồi trước mắt, hắn vẫn lạnh lùng như thế. Nàng nhẹ nhàng tiến lại, nhỏ giọng: “Chưa từng lần ghé qua, cũng nên một lần …”
Hắn tự tiếu phi tiếu nhìn nàng mở miệng: “Cũng ko phải lần đầu tiên nàng đến đây…!”
Nàng ngẩn người: “Hả?”
- Hóa ra là nàng ko còn nhớ đêm ấy, lăn lộn kịch liệt như vậy, thế mà lại ko đọng lại được chút gì, ta cũng hơi hối hận đấy…!
Nàng tỉnh người, nghĩ đến lúc ấy, mặt bắt đầu đỏ lên, nhưng tính lại, đó ko phải là một ký ức đẹp, đêm đó, là hắn cường bạo nàng, ko có ôn nhu cùng yêu thương, chỉ là sự tức giận cùng phát tiết.
Nhìn biểu tình đỏ mặt của nàng, sau lại nhăn mày, căn môi, cúi đầu, hắn sực nhớ đến, đêm đó cũng chẳng phải là tuyệt vời. Nàng đã rất đau mà hắn thì quá tàn bạo khi chiếm đoạt nàng. Haizz, hình như hắn ko nên nhắc lại.
- Tiểu Đồng…
- Cổ Nghịch Hàn…
Cả hai lên tiếng cùng một lúc, nhất thời lại nghẹn giọng đối phương. Hắn phất tay, bước xuống chỗ nàng: “Nàng có gì muốn nói?”
- Cổ Nghịch…
- Nghịch Hàn!
Lần này là một giọng nữ cắt ngang, cứ như thế là giọng nàng cất lên hai lần liên tiếp. Ko cần quay lại cũng biết là ai. Cổ Nghịch Hàn ngẩng đầu, bước chân đang tiến đến chỗ nàng chuẩn bị dừng lại, rồi lại cất bước, ngang qua nàng, lướt đến vị trí đằng sau. Nàng cứ đứng vậy, nhìn về thân ảnh trước mặt, lướt qua, đôi mắt giờ là đối diện với khoảng không vô tận cùng….
- Sao nàng lại đến đây, ko ở Lưu Ly các nghỉ ngơi…
- Thiếp vui lắm, ko ngủ được, sợ tỉnh dậy, chỉ là giấc mơ mà mình chờ đợi bao năm, thiếp muốn ở bên cạnh chàng, bù đắp lại khoảng xưa bị thiếu hụt…
Tiếng nữ tử vang lên thánh t hót, trong veo, như tiếng chuông gió đinh đinh đang đang. Thế mà giờ trong lòng Vũ Đồng ko khác gì tiếng búa tạ, mỗi nhát đóng xuống, là một lần chảy máu.
Cổ Nghịch Hàn quay lưng lại phía nàng, tay đưa tóc vuốt lấy vai áo Diệm Cơ, giọng nói mềm mại thanh thanh, mà nàng nghĩ, chắc cả đời này, hắn sẽ ko bao giờ có thể nói với ai khác như thế: “Diệm Cơ, ta biết rồi, nhưng sức khỏe nàng ko tốt, ko phải sao, trở về nghỉ ngơi, xong việc ta sẽ ghé Lưu Ly các với nàng được ko?”
Diệm Cơ nhẹ nhàng ậm ừ, như luyến tiếc, lúc này trước khi xoay lưng, như chợt nhận ra sự có mặt của nàng, vội vã tiến lên hành lễ: “Vũ phi, hóa ra cô cũng ở đây, thất lễ quá, tôi vội đến gặp Nghịch Hàn, thật là ko để ý xung quanh…”
- Ko sao, tôi cũng mới đến…!
- Dù gì đi nữa, tôi vẫn phải cảm ơn cô đã giúp cho tôi và Nghịch Hàn giải tỏa khúc mắc, đối diện với nhau một lần nữa để nhận ra tình yêu của nhau nhiều đến nhường nào, lần này tôi sẽ ko bao giờ buông tay chàng nữa…thật sự cám ơn cô…
Giọng nói nàng ấy nghẹn ngào, thân hình như muốn quỳ sụp xuống, Cổ Nghịch Hàn đứng một bên, bất động, đột nhiên đưa tay đỡ lấy, nhỏ giọng: “Được rồi, sức khỏe nàng ko tốt, ta đã nói nàng ko cần hành lễ, trở về nghỉ ngơi đợi ta!”
Diệm Cơ nấn ná một lúc rồi m ới xoay người đi, mà Vũ Đồng trước sau như một vẫn đứng quay lưng nhìn về phía chiếc ghế chạm đầu long lân trống rỗng. Ừ phải, nhờ nàng đả thông hắn, mà bây giờ hai người trở về với nhau ko phải sao, cảm tạ nàng cũng ko sai biệt lắm.
Lúc này Cổ Nghịch hàn tiến đến, nắm lấy vai nàng, hỏi: “Nàng hồi nãy có chuyện muốn nói phải ko?”
- Ko, cũng ko có gì, tùy tiện đến n ơi này nên vào tham quan thôi…!
Vũ Đồng quay lại, nụ cười phảng phất bên môi, gương mặt vẫn tĩnh lặng như nước, đôi mắt hắn khóa lại hết thảy đường nét của nàng. Đúng vậy, chẳng có nét gì là giống Diệm Cơ cả, cả hai hoàn toàn khác nhau. Diệm Cơ như cây anh túc gây nghiện thu hút ngay lần đầu tiên và khó dứt bỏ, còn nàng nhã nhạn, thanh thuần, như hoa mận trắng, nở rồi tàn, nép mình bên những tán cây, vẫn là mang lại sự khoan khoái thư thái cho người bắt g ặp chùm hoa nở rộ. Hai loài hoa ấy có gì giống nhau? Hắn như có chút vui mừng nhận ra điều này trong lòng mình….Cả hai… Chẳng có gì giống nhau cả…
Nàng lẳng lặng bước qua người hắn, tiến ra ngoài, đột nhiên bật cười, xác định thì sao, ko xác định thì sao, cuối cùng kết cục vẫn là như vậy mà thôi.
Đôi chim đã liền cánh liệu có thể nhẫn tâm chia rẽ uyên ương?
Những lời hắn nói, hết thảy đều rót vào tai nàng rất rõ ràng, chắc hắn hiện tại cũng đang cảm kích mình lắm đây, mà cảm kích nàng được bao lâu: 1 tháng, 2 tháng, 1 năm, 2 năm….?
Cảm kích cuối cùng chỉ là cảm kích mà thôi, ko có chỗ cho tình yêu chen vào.
Ngày ấy chủ nhân ko về, vật thay thế như nàng mới được vinh hạnh hưởng ân sủng của chủ.
Giờ chính chủ đã về, có phải hết thảy sẽ thu lại ko, nàng có phải nên cám ơn Diệm cơ ko, nhờ nàng ấy mà nàng có được một thời gian vinh quy vô tận, đứng trên đài cao, vạn người quỳ dưới?
Có phải, bây giờ nàng nên trao trả lại mọi thứ, vinh quang, ân sủng, và cả người nam nhân này cho Diệm Cơ ko?
Đến bây giờ mới cảm thấy bản thân mình đáng thương như vậy, cuối cùng là nàng thuộc về nơi nào đây, hay thật sự, nàng gây ra tội nghiệp lớn lao đến nỗi giờ này ko còn nơi dung túng…
Kết cục của thế thân cuối cùng là bị vứt bỏ và bị thay thế! Nàng cũng cần chuẩn bị một chút chứ nhỉ?
Và trong số những người hâm mộ, ko ít ánh mắt ghen tỵ, mà trước mắt vị bạo quân cao cao tại thượng, e dè ko dám bắn phá ra.
Vãn triều…..
Kính Hồ lấp lánh như trải một lớp kim tuyến trến mặt hồ. Bóng liễu rũ xuống trải dài thành một hàng thẳng tắp. Thoang thoảng những đợt gió vuốt ve sườn mặt, như vỗ về, như an ủi, hình như là biết nàng bị thương, càng ra sức quấn quít.
Có tiếng bước chân người. Ko cần quay lại cũng biết người đến là ai.
- Vũ phi….
Dường như dạo này, dù là vô tình hay là cố ý, Lan cũng thường hay xuất hiện trước mặt nàng. Bây giờ cũng vậy, ánh mắt Lan như sắc bén, nửaa trách móc, nửa đau thương.
- Hôm nay trên đại điện, vị trí của Diệm Cơ…
- Ta thấy, Lan quý phi ko cần nói thêm!
Cúc đến gần liếng thoắng: “Hmmm, đẹp đấy, nhưng nếu mà dám có ý độc chiếm Vương, ta sẽ cho ả biết tay, hihi…”
Vẫn hồn nhiên và vô tư, có lẽ vì vậy, nàng có một vị trí ko thể thiếu trong hoàng cung rộng lớn này.
Lan nhỏ giọng: “Vũ Đồng, ngày ấy, ta đã hao tâm tổn sức, để len lỏi vào dù chỉ một một ngóc ngách nhỏ trong tim Vương, nhưng vô dụng, ta cũng từng nghĩ, nếu vậy, hy vọng đời này kiếp này, Vương sẽ ko bao giờ động lòng với ai nữa là cách tốt nhất để ta ko bị tổn thương. Đến khi n gười bước chân vào đây, nỗi sợ của ta bùng phát, ta nhìn thấy Vương để ý, thấy hắn nổi giận, thấy hắn lo lắng, ta biết là hắn đã có sự chuyển b iến, dù ko muốn nói ra, nhưng ta cuối cùng cũng phải thừa nhận, tất cả đều là sự xuất hiện của ngươi…”
- Không phải cả ngươi, cả Mẫu Đơn cũng đều nhận được sự sủng ái của hắn sao, bao năm làm hộ vệ của hắn, trong lòng hắn phải có ngươi mới để ngươi ở bên cạnh hắn lâu đến thế…
- Đáng buồn là vị trí của ta cũng chỉ đến thế, còn Mẫu Đơn, cô ta từ đầu đến cuối đích thự chỉ là cái bóng vật vờ đến tội nghiệp của Diệm Cơ, đó là lí do ta chưa bao giờ để ả ta trong mắt mình, ko có sự uy hiếp, vậy để ý làm gì…
- Ta chẳng phải cũng chỉ là thứ để hắn tưởng niệm đến người xưa thôi sao? Vũ Đồng cụp mắt…
- Sai rồi, ngươi chẳng có chỗ nào giống với Diệm Cơ. Giọng nói giống nhau thì sao, hát hay thì sao, căn bản hai người là hoàn toàn khác nhau. Tin tưởng t a, Vũ Đồng ngươi ko hề là cái bóng của Diệm Cơ, chỉ bằng cảm nhận của ta là đủ, ta căm hận Diệm Cơ, nhưng với ngươi thì ko….
Vũ Đồng xoay người lại, nhìn vào gương mặt tĩnh như mặt Kính Hồ của Lan, muốn nói gì đó những ko thể mở lời.
- Thì ra mọi người đang ở đây! Tiếng nói trong trẻo lảnh lót vang lên, thật là quen thuộc làm sao, như nghe thấy tiếng của chính mình.
4 người nhất t hời yên lặng, nhìn về hướng cất tiếng. Diệm Cơ một thân lụa trắng tao nhã động lòng người, nhẹ nhàng cười hòa ái. Mái tóc xoăn gợn sóng màu nâu được búi lên giữ lại bằng một trâm ngọc đỏ tươi. Đôi đồng tử đen huyền trong veo chớp chớp dưới làn mi cong vút rậm rạp. Khuôn miệng hơi mỏng khẽ cong cong, cả người nàng ấy toát ra vẻ kiều diễm khiến người đối d iện chỉ muốn lập tức nhào ra ôm lấy hảo hảo bảo hộ và yêu thương. Vẻ đẹp của nàng ấy, hoàn toàn ko gây sự căm ghét cho Vũ Đồng.
Vậy m à Lan và Cúc đứng bên cạnh vẫn ko giảm xuống một phân sự phòng vệ. Diệm Cơ càng đến gần, bàn tay cả hai lại càng nắm chặt, dường như chỉ cần một cử động nhỏ sẽ xuất ra toàn bộ sức lực.
Trái lại, Diệm Cơ vẫn rất nhẹ nhàng lướt đến, đôi mắt do cười nên cong cong như vầng trăng non, ko hề có ý xấu. Diệm Cơ rất lễ phép, chào hỏi cả ba người, đoạn quay lại, có vẻ cảm kích mà mở lời: “Đây chắc hẳn là Vũ Phi rồi, ngày ấy, ta rất cám ơn Vũ Phi, dù ko trực tiếp, nhưng ta biết, nhờ nàng mà Cổ Nghịch Hàn mới trở nên thông suốt mà cho cả hai chúng ta một cơ hội trở lại…..”
Nàng ấy còn muốn tiến lên bắt tay Vũ Đồng nhưng đã bị Lan gạt ra, trừng mắt nhìn, Diệm Cơ hơi bất ngờ, nàng rũ mắt xuống, bà n tay ngưng lại trong không trung, bối rối ngượng ngùng một lúc rồi mới rụt về, nhẹ giọng: “Xin lỗi, là ta cao hứng…”
Sự xuất hiện của một cung nữ đánh tan bầu không khí ngột ngạt, Diệm Cơ vội vàng quay người chào cả ba người, xin phép về Lưu Ly các vì có quan nội thị đang chờ. Từ đầu đến cuối, Vũ Đồng vẫn bảo trì trạng thái trầm mặc. Lan và Cúc cũng chuẩn bị đi, lướt qua bên tai là giọng nói lạnh băng của Lan: “Ngươi tự hỏi xem ngươi đối với Vương là gì, ngươi nghĩ là Vương sẽ hạnh phúc bên Diệm Cơ sao, đừng lầm lẫn ngoại hình xinh đẹp với nội tâm rắn đọc của ả…”
Kính Hồ nhạt nhòa nắng, đã thôi ko còn tiếng người ríu rít nữa rồi….
—————————————————————————————————————————————————–
- Hoa Nhi, Vương đang ở đâu?
Hoa Nhi hơi giật mình, quay sang nhanh nhảu trả lời kèm nụ cười tươi như hoa, lần đầu tiên nương nương chủ động hỏi về Vương nha.
-Bẩm nương nương, Vương giờ đây hẳn là đang ở Nội Điện.
- Ừm… Nói đoạn nàng nâng người dây, đi ra ngoài.
Từ Bạch Viên đến Nội Điện cũng ko xa, ngoằn ngoèo vài con đường cũng đã đến nơi.
Thiên Tứ ngạc nhiên vô cùng, đây là lần đầu tiên vị quý phi đạm mạc này cầu kiến Vương. A ha chắc hẳn cảm thấy vị trí của mình bị đe dọa, cho nên thức t hời, chạy đến dành ân sủng đây mà. Tuy vậy, hắn cũng ko dám làm càn, khom lưng hành lễ rồi chạy vào báo. Cổ Nghịch Hàn nghe thông báo, dừng bút, ngẩng đầu truyền vào.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy kỹ càng Hỏa Vương Nội Điện của hắn. Rộng lớn xa hoa vô cùng, tất cả đều thông với nhau,chắc là dễ dàng hơn khi làm việc và nghỉ ngơi.
Hắn vẫn còn giữ trạng thái kinh ngạc khi nhìn thấy Vũ Đồng đến đây, khóe môi vẫn còn khẽ mơ hồ cong cong.
Vũ Đồng đứng giữa sảnh, im lặng quét mắt 4 phía, rồi nhìn lên người đang ngồi trước mắt, hắn vẫn lạnh lùng như thế. Nàng nhẹ nhàng tiến lại, nhỏ giọng: “Chưa từng lần ghé qua, cũng nên một lần …”
Hắn tự tiếu phi tiếu nhìn nàng mở miệng: “Cũng ko phải lần đầu tiên nàng đến đây…!”
Nàng ngẩn người: “Hả?”
- Hóa ra là nàng ko còn nhớ đêm ấy, lăn lộn kịch liệt như vậy, thế mà lại ko đọng lại được chút gì, ta cũng hơi hối hận đấy…!
Nàng tỉnh người, nghĩ đến lúc ấy, mặt bắt đầu đỏ lên, nhưng tính lại, đó ko phải là một ký ức đẹp, đêm đó, là hắn cường bạo nàng, ko có ôn nhu cùng yêu thương, chỉ là sự tức giận cùng phát tiết.
Nhìn biểu tình đỏ mặt của nàng, sau lại nhăn mày, căn môi, cúi đầu, hắn sực nhớ đến, đêm đó cũng chẳng phải là tuyệt vời. Nàng đã rất đau mà hắn thì quá tàn bạo khi chiếm đoạt nàng. Haizz, hình như hắn ko nên nhắc lại.
- Tiểu Đồng…
- Cổ Nghịch Hàn…
Cả hai lên tiếng cùng một lúc, nhất thời lại nghẹn giọng đối phương. Hắn phất tay, bước xuống chỗ nàng: “Nàng có gì muốn nói?”
- Cổ Nghịch…
- Nghịch Hàn!
Lần này là một giọng nữ cắt ngang, cứ như thế là giọng nàng cất lên hai lần liên tiếp. Ko cần quay lại cũng biết là ai. Cổ Nghịch Hàn ngẩng đầu, bước chân đang tiến đến chỗ nàng chuẩn bị dừng lại, rồi lại cất bước, ngang qua nàng, lướt đến vị trí đằng sau. Nàng cứ đứng vậy, nhìn về thân ảnh trước mặt, lướt qua, đôi mắt giờ là đối diện với khoảng không vô tận cùng….
- Sao nàng lại đến đây, ko ở Lưu Ly các nghỉ ngơi…
- Thiếp vui lắm, ko ngủ được, sợ tỉnh dậy, chỉ là giấc mơ mà mình chờ đợi bao năm, thiếp muốn ở bên cạnh chàng, bù đắp lại khoảng xưa bị thiếu hụt…
Tiếng nữ tử vang lên thánh t hót, trong veo, như tiếng chuông gió đinh đinh đang đang. Thế mà giờ trong lòng Vũ Đồng ko khác gì tiếng búa tạ, mỗi nhát đóng xuống, là một lần chảy máu.
Cổ Nghịch Hàn quay lưng lại phía nàng, tay đưa tóc vuốt lấy vai áo Diệm Cơ, giọng nói mềm mại thanh thanh, mà nàng nghĩ, chắc cả đời này, hắn sẽ ko bao giờ có thể nói với ai khác như thế: “Diệm Cơ, ta biết rồi, nhưng sức khỏe nàng ko tốt, ko phải sao, trở về nghỉ ngơi, xong việc ta sẽ ghé Lưu Ly các với nàng được ko?”
Diệm Cơ nhẹ nhàng ậm ừ, như luyến tiếc, lúc này trước khi xoay lưng, như chợt nhận ra sự có mặt của nàng, vội vã tiến lên hành lễ: “Vũ phi, hóa ra cô cũng ở đây, thất lễ quá, tôi vội đến gặp Nghịch Hàn, thật là ko để ý xung quanh…”
- Ko sao, tôi cũng mới đến…!
- Dù gì đi nữa, tôi vẫn phải cảm ơn cô đã giúp cho tôi và Nghịch Hàn giải tỏa khúc mắc, đối diện với nhau một lần nữa để nhận ra tình yêu của nhau nhiều đến nhường nào, lần này tôi sẽ ko bao giờ buông tay chàng nữa…thật sự cám ơn cô…
Giọng nói nàng ấy nghẹn ngào, thân hình như muốn quỳ sụp xuống, Cổ Nghịch Hàn đứng một bên, bất động, đột nhiên đưa tay đỡ lấy, nhỏ giọng: “Được rồi, sức khỏe nàng ko tốt, ta đã nói nàng ko cần hành lễ, trở về nghỉ ngơi đợi ta!”
Diệm Cơ nấn ná một lúc rồi m ới xoay người đi, mà Vũ Đồng trước sau như một vẫn đứng quay lưng nhìn về phía chiếc ghế chạm đầu long lân trống rỗng. Ừ phải, nhờ nàng đả thông hắn, mà bây giờ hai người trở về với nhau ko phải sao, cảm tạ nàng cũng ko sai biệt lắm.
Lúc này Cổ Nghịch hàn tiến đến, nắm lấy vai nàng, hỏi: “Nàng hồi nãy có chuyện muốn nói phải ko?”
- Ko, cũng ko có gì, tùy tiện đến n ơi này nên vào tham quan thôi…!
Vũ Đồng quay lại, nụ cười phảng phất bên môi, gương mặt vẫn tĩnh lặng như nước, đôi mắt hắn khóa lại hết thảy đường nét của nàng. Đúng vậy, chẳng có nét gì là giống Diệm Cơ cả, cả hai hoàn toàn khác nhau. Diệm Cơ như cây anh túc gây nghiện thu hút ngay lần đầu tiên và khó dứt bỏ, còn nàng nhã nhạn, thanh thuần, như hoa mận trắng, nở rồi tàn, nép mình bên những tán cây, vẫn là mang lại sự khoan khoái thư thái cho người bắt g ặp chùm hoa nở rộ. Hai loài hoa ấy có gì giống nhau? Hắn như có chút vui mừng nhận ra điều này trong lòng mình….Cả hai… Chẳng có gì giống nhau cả…
Nàng lẳng lặng bước qua người hắn, tiến ra ngoài, đột nhiên bật cười, xác định thì sao, ko xác định thì sao, cuối cùng kết cục vẫn là như vậy mà thôi.
Đôi chim đã liền cánh liệu có thể nhẫn tâm chia rẽ uyên ương?
Những lời hắn nói, hết thảy đều rót vào tai nàng rất rõ ràng, chắc hắn hiện tại cũng đang cảm kích mình lắm đây, mà cảm kích nàng được bao lâu: 1 tháng, 2 tháng, 1 năm, 2 năm….?
Cảm kích cuối cùng chỉ là cảm kích mà thôi, ko có chỗ cho tình yêu chen vào.
Ngày ấy chủ nhân ko về, vật thay thế như nàng mới được vinh hạnh hưởng ân sủng của chủ.
Giờ chính chủ đã về, có phải hết thảy sẽ thu lại ko, nàng có phải nên cám ơn Diệm cơ ko, nhờ nàng ấy mà nàng có được một thời gian vinh quy vô tận, đứng trên đài cao, vạn người quỳ dưới?
Có phải, bây giờ nàng nên trao trả lại mọi thứ, vinh quang, ân sủng, và cả người nam nhân này cho Diệm Cơ ko?
Đến bây giờ mới cảm thấy bản thân mình đáng thương như vậy, cuối cùng là nàng thuộc về nơi nào đây, hay thật sự, nàng gây ra tội nghiệp lớn lao đến nỗi giờ này ko còn nơi dung túng…
Kết cục của thế thân cuối cùng là bị vứt bỏ và bị thay thế! Nàng cũng cần chuẩn bị một chút chứ nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.