Chương 2: Thanh mai dẫn trúc mã đến
Phiêu A Hề
10/01/2017
Chung Luyến Thần từng vẽ lên khung cảnh tương lai của mình rất nhiều lần, nhưng những bức
tranh đó tuyệt đối không có hôn nhân vì lợi ích gia tộc vừa tẻ nhạt vừa
vô liêm xỉ xen vào, hoặc là kết hôn với một người từng tắm chung bồn với mình, ngủ chung nôi với mình từ khi còn bé tí.
Đương nhiên, nếu kết hôn vì lợi ích gia tộc là điều thực sự không thể tránh được, nếu cô không thể không lấy Trình Thiếu Thần, cô cũng có thể dễ dàng khoan nhượng.
Thôi đi, cô chưa đến mức đạo đức giả như vậy, cô thành thật thừa nhận, cảm giác đó so với “Khoan nhượng” còn tốt hơn nhiều.
Có điều đây là chuyện đương nhiên không thể xảy ra, bởi vì Trình Thiếu Thần từ trước tới giờ coi sự tồn tại của cô còn không quan trọng bằng cây nguyệt quế cổ thụ của bà ngoại cô.
Ví dụ như lúc cô học năm hai trung học cơ sở, anh ta nói: “Tiểu Luyến mau mau tốt nghiệp tiểu học đi”.
Hoặc là một năm sau khi cô cắt tóc ngắn, anh ta hỏi: “Tiểu Luyến trước kia em để tóc dài mà ? Cắt tóc lúc nào vậy ?”.
Lại càng không muốn nhắc tới năm cô 15 tuổi mang toàn bộ dũng khí ra nghiêm túc thổ lộ với anh ta: “Anh Thiếu Thần, em thích anh!”.
Đang chuyên tâm ngắm nghía cây nguyệt quế, Trình Thiếu Thần quay đầu lại nhìn cô: “Hả ?”.
Trái tim trong suốt lấp lánh như pha lê của cô rơi xuống vỡ vụn.
Mặc dù vài giây sau, bằng phép màu thần kỳ nào đó mà anh Thiếu Thần cũng phản ứng lại được vừa nãy cô nói gì, hờ hững trả lời cô một câu: “Ơ, anh cũng thích em”. Sau đó còn bổ sung thêm điều kiện, “Lúc em không làm phiền, không quấy rối ấy”.
Ngọn chồi non thầm thương trộm nhớ của Chung Luyến Thần còn chưa thật sự nảy mầm vì thế mà trở nên héo úa.
Điều duy nhất có thể làm cô vui mừng chính là, tất cả mọi người đều gọi cô là “Tiểu Thần”, chỉ có Trình Thiếu Thần gọi cô là “Tiểu Luyến”, cách xưng hô độc nhất vô nhị đến mức nào chứ, tuy rằng ý định ban đầu của anh ta chỉ là không muốn trùng tên với mình mà thôi.
Có điều nỗi thương tâm này cũng không lưu lại bóng ma tâm lý gì trong lòng cô, cô vẫn vui vui vẻ vẻ si mê mấy anh chàng đẹp trai, vui vui vẻ vẻ tám đủ thứ chuyện về tình yêu, chỉ là hình mẫu lý tưởng trong lòng cô phải là một chàng trai đáp ứng được các điều kiện sau: vẻ mặt lạnh nhạt nhưng không u ám, ngón tay thon dài biết chơi nhạc cụ, vóc dáng cao gầy giỏi thể thao, giọng nói lạnh lùng đầy từ tính, hơn nữa khi cười lên phải có lúm đồng tiền.
Chung Luyến Thần chính là người nhạt nhẽo như vậy đó.
Nhưng dù nhạt nhẽo đến đâu cô cũng chưa bao giờ tưởng tượng được đời này có bất cứ quan hệ gì với thằng nhóc Trình Thiếu Dung!
Anh em họ có mức độ trùng hợp gen rất cao, nhưng cá tính của bọn họ sao lại cách biệt nhiều thế cơ chứ.
Vận mệnh xoay chuyển khó lường. Cô đơn phương Trình Thiếu Thần thì quanh năm suốt tháng không gặp được anh vài lần. Cô xung đột với Trình Thiếu Dung, mấy năm liền đều đặn như vắt chanh, ngày ba bữa đúng giờ xuất hiện bên bàn ăn trước mặt cô.
Bởi vì cậu ta từ nhỏ đã không sống cùng với bố mẹ. Cậu ta ở nhà ông bà nội, cùng một dãy phố nơi cô và ông bà ngoại cô đang sống, bọn họ vừa là chiến hữu lâu năm, vừa là hàng xóm.
Vì thế khi ông bà ngoại cô có việc ra ngoài, sợ bảo mẫu không trông nom được cô, thường đóng gói cô lại mang đến Trình gia ký gửi. Ông bà Trình khi không có nhà, Trình Thiếu Dung thường tự ý cho bảo mẫu nghỉ, sau đó coi nhà cô như khách sạn.
Nếu không phải có ngọn nguồn như vậy, có đánh chết cô cũng không nghĩ sẽ trở thành bạn bè thân thiết với thằng nhóc Trình Thiếu Dung.
Trình Thiếu Dung từ nhỏ đến lớn giống như một cái đồng hồ Thụy Sĩ hàng hiệu, nhất định phải theo một quỹ đạo định trước, không hơn không kém một giây, không chệch đi một điểm nào.
Cậu ta tha thiết yêu Tổ Quốc, quan tâm đến tập thể, đoàn kết với bạn bè, kết quả học tập xuất sắc…. Nói chung, đây là một người không có khuyết điểm, một thằng nhóc không bao giờ mắc phải lỗi lầm không đáng có.
Hồi tiểu học cậu ta nói: “Chung Luyến Thần, cậu không được nói bậy”.
Hồi trung học cơ sở cậu ta nói: “Chung Luyến Thần, váy của cậu quá ngắn”.
Hồi trung học phổ thông cấp ba cậu ta nói: “Chung Luyến Thần, con gái không được hút thuốc”.
Hồi đại học…. May quá cậu ta học trường quân đội bị quản thúc chặt chẽ, cuối cùng cũng coi như cuốn xéo xong xuôi.
Đương nhiên, nếu kết hôn vì lợi ích gia tộc là điều thực sự không thể tránh được, nếu cô không thể không lấy Trình Thiếu Thần, cô cũng có thể dễ dàng khoan nhượng.
Thôi đi, cô chưa đến mức đạo đức giả như vậy, cô thành thật thừa nhận, cảm giác đó so với “Khoan nhượng” còn tốt hơn nhiều.
Có điều đây là chuyện đương nhiên không thể xảy ra, bởi vì Trình Thiếu Thần từ trước tới giờ coi sự tồn tại của cô còn không quan trọng bằng cây nguyệt quế cổ thụ của bà ngoại cô.
Ví dụ như lúc cô học năm hai trung học cơ sở, anh ta nói: “Tiểu Luyến mau mau tốt nghiệp tiểu học đi”.
Hoặc là một năm sau khi cô cắt tóc ngắn, anh ta hỏi: “Tiểu Luyến trước kia em để tóc dài mà ? Cắt tóc lúc nào vậy ?”.
Lại càng không muốn nhắc tới năm cô 15 tuổi mang toàn bộ dũng khí ra nghiêm túc thổ lộ với anh ta: “Anh Thiếu Thần, em thích anh!”.
Đang chuyên tâm ngắm nghía cây nguyệt quế, Trình Thiếu Thần quay đầu lại nhìn cô: “Hả ?”.
Trái tim trong suốt lấp lánh như pha lê của cô rơi xuống vỡ vụn.
Mặc dù vài giây sau, bằng phép màu thần kỳ nào đó mà anh Thiếu Thần cũng phản ứng lại được vừa nãy cô nói gì, hờ hững trả lời cô một câu: “Ơ, anh cũng thích em”. Sau đó còn bổ sung thêm điều kiện, “Lúc em không làm phiền, không quấy rối ấy”.
Ngọn chồi non thầm thương trộm nhớ của Chung Luyến Thần còn chưa thật sự nảy mầm vì thế mà trở nên héo úa.
Điều duy nhất có thể làm cô vui mừng chính là, tất cả mọi người đều gọi cô là “Tiểu Thần”, chỉ có Trình Thiếu Thần gọi cô là “Tiểu Luyến”, cách xưng hô độc nhất vô nhị đến mức nào chứ, tuy rằng ý định ban đầu của anh ta chỉ là không muốn trùng tên với mình mà thôi.
Có điều nỗi thương tâm này cũng không lưu lại bóng ma tâm lý gì trong lòng cô, cô vẫn vui vui vẻ vẻ si mê mấy anh chàng đẹp trai, vui vui vẻ vẻ tám đủ thứ chuyện về tình yêu, chỉ là hình mẫu lý tưởng trong lòng cô phải là một chàng trai đáp ứng được các điều kiện sau: vẻ mặt lạnh nhạt nhưng không u ám, ngón tay thon dài biết chơi nhạc cụ, vóc dáng cao gầy giỏi thể thao, giọng nói lạnh lùng đầy từ tính, hơn nữa khi cười lên phải có lúm đồng tiền.
Chung Luyến Thần chính là người nhạt nhẽo như vậy đó.
Nhưng dù nhạt nhẽo đến đâu cô cũng chưa bao giờ tưởng tượng được đời này có bất cứ quan hệ gì với thằng nhóc Trình Thiếu Dung!
Anh em họ có mức độ trùng hợp gen rất cao, nhưng cá tính của bọn họ sao lại cách biệt nhiều thế cơ chứ.
Vận mệnh xoay chuyển khó lường. Cô đơn phương Trình Thiếu Thần thì quanh năm suốt tháng không gặp được anh vài lần. Cô xung đột với Trình Thiếu Dung, mấy năm liền đều đặn như vắt chanh, ngày ba bữa đúng giờ xuất hiện bên bàn ăn trước mặt cô.
Bởi vì cậu ta từ nhỏ đã không sống cùng với bố mẹ. Cậu ta ở nhà ông bà nội, cùng một dãy phố nơi cô và ông bà ngoại cô đang sống, bọn họ vừa là chiến hữu lâu năm, vừa là hàng xóm.
Vì thế khi ông bà ngoại cô có việc ra ngoài, sợ bảo mẫu không trông nom được cô, thường đóng gói cô lại mang đến Trình gia ký gửi. Ông bà Trình khi không có nhà, Trình Thiếu Dung thường tự ý cho bảo mẫu nghỉ, sau đó coi nhà cô như khách sạn.
Nếu không phải có ngọn nguồn như vậy, có đánh chết cô cũng không nghĩ sẽ trở thành bạn bè thân thiết với thằng nhóc Trình Thiếu Dung.
Trình Thiếu Dung từ nhỏ đến lớn giống như một cái đồng hồ Thụy Sĩ hàng hiệu, nhất định phải theo một quỹ đạo định trước, không hơn không kém một giây, không chệch đi một điểm nào.
Cậu ta tha thiết yêu Tổ Quốc, quan tâm đến tập thể, đoàn kết với bạn bè, kết quả học tập xuất sắc…. Nói chung, đây là một người không có khuyết điểm, một thằng nhóc không bao giờ mắc phải lỗi lầm không đáng có.
Hồi tiểu học cậu ta nói: “Chung Luyến Thần, cậu không được nói bậy”.
Hồi trung học cơ sở cậu ta nói: “Chung Luyến Thần, váy của cậu quá ngắn”.
Hồi trung học phổ thông cấp ba cậu ta nói: “Chung Luyến Thần, con gái không được hút thuốc”.
Hồi đại học…. May quá cậu ta học trường quân đội bị quản thúc chặt chẽ, cuối cùng cũng coi như cuốn xéo xong xuôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.