Chương 78: Băng Ngưng công chúa
Phong Ảnh Mê Mộng
14/03/2018
Edit: susublue
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía Lam Hạo Thần, đối mặt với thê tử của mình trong hoàn cảnh như vậy, không biết tâm trạng của Chiến Vương như thế nào?
Mặt Lam Hạo Thần không biểu cảm, bình tĩnh nhìn Bạch Vũ Mộng, nhưng nhanh chóng dời mắt đi, giống như người xa lạ không quen biết, có thể thấy hắn nhẫn tâm đến mức nào.
Bọn họ đã từng là hai người thân mật nhất, hiện tại, bọn họ lại là người xa lạ nhất, rốt cục giữa bọn họ cũng chẳng có gì thay đổi, cho tới bây giờ cũng không hề thay đổi...
Hoàng cung Lam Tường quốc, đang giờ lâm triều, có binh lính vào báo lại: "Báo... Khởi bẩm Hoàng thượng, theo tin tức mới nhất, công chúa Thanh Hoàng Quốc chính là Chiến Vương phi Bạch Vũ Mộng của nước ta, hiện tại hai quân đang giằng co."
Tin tức này thực sự khiến mọi người kinh ngạc, bọn họ thật không ngờ, người họ đắc tội nhân lại là Chiến Vương phi, mà lại theo đi xuất chinh, đây sợ là chuyện đáng chê cười nhất rồi.
Nội tâm mọi người đều rất phức tạp, nhìn về phía Bạch Cẩm Trình, chỉ thấy sắc mặt hắn xanh mét. Quả nhiên, đứa nhỏ đó thật sự không phải của mình!
Bạch Vũ Mộng cho Bạch Cẩm Trình một cái nón xanh lớn như vậy, không ngờ, điẽn""dàn,,llequydoon nàng lại là công chúa Thanh Hoàng Quốc, vậy không phải Bạch Cẩm Trình vẫn luôn nuôi con thay người khác sao.
Bọn họ cũng nghe nói về chuyện Bạch phủ ngược đãi đích nữ, nhưng cũng không quá để ý, gia đình quan lại, chuyện này rất bình thường.
Nhưng, người kia là công chúa Thanh Hoàng Quốc, không thể giống người thường, xem ra chiến tranh lần này, hoàn toàn là do Bạch Cẩm Trình.
"Báo... Băng Ngưng công chúa Thanh Hoàng Quốc cho người nhắn lại: Bạch Cẩm Trình chính là một trong những nguyên nhân, hắn thiếu nàng, nàng nhất định sẽ đòi lại. Ở trong này, nàng cảm nhận được sự ấm áp, cho nên, nàng sẽ không hủy Lam Tường quốc, nhưng, có vài thứ không phải một hai chữ là có thể giải thích được. Lúc trước đã lựa chọn phản bội, thì không nên hối hận!"
Mọi người nghe hiểu ý lời nói, nhưng câu cuối cùng, bọn họ lại không hiểu, có ai phản bội nàng sao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nghe thấy thế, Mạc Hàn Trần cũng lâm vào trầm tư. Lúc này là thời gian nhạy cảm, cho nên hắn cũng ở trong cung, cũng nghị sự cùng các đại thần.
Hắn nhớ tới ngày đó, đó là một ngày rất đẹp, nhưng cũng xảy ra chuyện đau lòng. Bạch Vũ Mộng đi rồi, Lam Hạo Thần lại phát tác cổ độc, may mắn có Trúc Đạp Vũ, mới ổn định lại.
Nhưng mấy chuyện này, cho tới bây giờ Bạch Vũ Mộng đều không biết, Lam Hạo Thần không cho bọn họ nói cho Bạch Vũ Mộng biết, nàng không cần biết gì cả, chỉ cần nàng sống vui vẻ là được.
Mạc Hàn Trần há mồm, vốn muốn nói gì đó, nhưng lại nói không nên lời, hắn dùng vẻ mặt phức tạp nhìn thị vệ, câu cuối cùng, sợ là chỉ nói cho mình hắn nghe thôi.
Nhưng, lúc trước hắn đã đồng ý với Hạo Thần rồi, nên không thể nói ra. Ý trời trêu người, rõ ràng hai người yêu nhau, cuối cùng lại trở thành kẻ địch, tàn sát lẫn nhau.
Mạc Hàn Trần vội vàng xin Hoàng thượng xin chỉ thị, rồi lui xuống. Hắn muốn nhanh chân đi khuyên Hạo Thần, bằng không, hắn sợ sau này bản thân sẽ hối hận.
Những người phía sau hắn cũng nghi hoặc, vì sao thần y vội vã rời đi như vậy, chẳng lẽ hắn nghe hiểu câu nói kia? Hay là, hắn thật sự có việc gấp?
Trên chiến trường, Bạch Vũ Mộng nhíu mày: "Ca ca, không cần nhiều lời nữa, đánh đi, thiên hạ này, cho tới bây giờ cũng không thể yên bình mãi mãi được. Thống nhất lâu sẽ phân tranh, phân tranh lâu cũng sẽ hợp nhất, vĩnh viễn sẽ không thay đổi!"
Lam Hạo Thần nghe thấy câu nói này, phức tạp nhìn lại, nhíu mày, nhìn binh lính phía sau cũng không tình nguyện chinh chiến, bất đắc dĩ thở dài.
"Lui lại!" Ra lệnh một tiếng, đám binh lính tự lui về trong thành.
Thu Hằng Duệ cũng có chút do dự: "Vũ nhi, thật sự không thể cứu vãn sao, có thể chúng ta thật sự đã sai rồi!"
"Ca ca, thiên hạ này không có chỗ để hối hận, đã làm, sẽ không thể lùi bước. Ta đã từng nhân từ nương tay nên khiến cho ta nhận hết mọi tra tấn, hiện giờ, sẽ không giống vậy nữa ..." Nói xong, cưỡi ngựa rời đi.
Thu Hằng Duệ thở dài, hắn vẫn chưa hiểu người muội muội này, ra lệnh một tiếng, cũng để đại quân lui về nơi đóng quân.
Trong quân doanh, Lam Hạo Thần nhìn Mạc Hàn Trần ra roi thúc ngựa đưa thư tới, diễn;dàn""lequys/dôn hai tay nắm thành nắm đấm. Sao hắn lại không nghĩ tới, nhưng, hắn không thể hại nàng.
"Đã luyến tiếc như vậy, vì sao lúc trước lại muốn tổn thương nàng chứ?" Trúc Đạp Vũ từ bên ngoài đi vào.
"Nhưng, hi vọng thật sự rất nhỏ nhoi, nếu ta chết, vậy nàng làm sao bây giờ, đau dài không bằng đau ngắn, hiện tại để cho nàng hận ta, cũng tốt hơn sau này khiến cho nàng oán ta."
"Vậy nếu tìm được giải dược thì sao, lại đi thỉnh cầu nàng tha thứ sao? Vũ nhi kiêu ngạo như vậy, ngươi cho là nàng sẽ dễ dàng tha thứ cho ngươi sao?"
"Đúng vậy, nàng kiêu ngạo như vậy, nhưng không sao, chỉ cần nàng sống tốt là được, ta chỉ muốn yên lặng nhìn nàng, nhìn nàng hạnh phúc, ta liền thỏa mãn..."
"Nàng thật sự có thể hạnh phúc sao?"
"..."
--- Susublue ~ d i e n d a n l e q u y d o n ---
Bên này, Bạch Vũ Mộng trở lại doanh trướng, có chút mỏi mệt day cái trán, vừa rồi ở trước mặt Lam Hạo Thần ra vẻ trấn định, hao phí không ít tinh lực của nàng.
Lúc này có người nhảy từ chỗ tối ra: "Chủ tử, chúng ta đã phát hiện tung tích Hỏa Trì Tử."
Bạch Vũ Mộng sửng sốt một chút, mới phản ứng lại: "Tốt lắm, tìm được vị trí cụ thể, rồi đến nói với ta." Hiệu suất làm việc của Mị Ảnh cung quả nhiên không chỉ để trưng cho đẹp.
Bạch Vũ Mộng cũng có chút tự trách vì sao còn muốn tìm những thứ kia, giống như muốn hoàn thành tâm nguyện vậy, biết rõ Trúc Đạp Vũ có thể chữa trị cho Lam Hạo Thần, còn muốn tìm mấy thứ này.
Hay lý do của nàng là nếu Trúc Đạp Vũ trị không hết cho Lam Hạo Thần, nàng muốn diệt hết đường sống của hắn, để cho hắn thống khổ mà chết. Nhưng, thật sự chỉ như thế thôi sao?
Lúc này, từ chỗ tối lại có một người đi ra, là Lãnh: "Chủ tử, có thể cho ta nói nói mấy câu không?" Rốt cục cũng không nhìn nổi nữa, hôm nay hắn cũng có mặt, nhìn hai người kia, cũng đầy đau lòng.
"Ngươi muốn nói gì?" Bạch Vũ Mộng nhíu mày nhìn hắn.
"Ngươi thật sự chưa hề nghĩ tới vì sao Lam Hạo Thần lại làm như vậy sao, ngươi cố chấp cho rằng hắn phản bội ngươi, vậy ngươi có nghĩ tới có thể sẽ có nguyên nhân khác không, có nghĩ tới hắn chỉ bất đắc dĩ không? Sau khi ngươi đi, cổ độc của hắn lại phát tác, thánh nữ chỉ tạm thời áp chế, ta nói đến nước này, chủ tử, ngươi cẩn thận suy nghĩ đi!" Nói xong lại ẩn thân vào chỗ tối.
Thân thể Bạch Vũ Mộng hơi run run, hình như không thể tin được những gì vừa mới nghe, nhưng nàng vẫn cố chấp cho rằng, bản thân không có lỗi, người có lỗi là bọn họ.
Rõ ràng trong lòng rất muốn suy nghĩ kỹ lại một chút, nhưng lý trí lại bắt buộc bản thân, không nên suy nghĩ đến nữa, những thứ nàng nhìn thấy đều là thật sự, nhất định đều là thật sự.
Đi ra khỏi doanh trướng, phía sau truyền đến một hơi thở dài, nhưng lại bị Bạch Vũ Mộng xem nhẹ, nàng không muốn nghĩ đến nữa, không muốn xé vết sẹo của mình thêm một lần nữa.
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía Lam Hạo Thần, đối mặt với thê tử của mình trong hoàn cảnh như vậy, không biết tâm trạng của Chiến Vương như thế nào?
Mặt Lam Hạo Thần không biểu cảm, bình tĩnh nhìn Bạch Vũ Mộng, nhưng nhanh chóng dời mắt đi, giống như người xa lạ không quen biết, có thể thấy hắn nhẫn tâm đến mức nào.
Bọn họ đã từng là hai người thân mật nhất, hiện tại, bọn họ lại là người xa lạ nhất, rốt cục giữa bọn họ cũng chẳng có gì thay đổi, cho tới bây giờ cũng không hề thay đổi...
Hoàng cung Lam Tường quốc, đang giờ lâm triều, có binh lính vào báo lại: "Báo... Khởi bẩm Hoàng thượng, theo tin tức mới nhất, công chúa Thanh Hoàng Quốc chính là Chiến Vương phi Bạch Vũ Mộng của nước ta, hiện tại hai quân đang giằng co."
Tin tức này thực sự khiến mọi người kinh ngạc, bọn họ thật không ngờ, người họ đắc tội nhân lại là Chiến Vương phi, mà lại theo đi xuất chinh, đây sợ là chuyện đáng chê cười nhất rồi.
Nội tâm mọi người đều rất phức tạp, nhìn về phía Bạch Cẩm Trình, chỉ thấy sắc mặt hắn xanh mét. Quả nhiên, đứa nhỏ đó thật sự không phải của mình!
Bạch Vũ Mộng cho Bạch Cẩm Trình một cái nón xanh lớn như vậy, không ngờ, điẽn""dàn,,llequydoon nàng lại là công chúa Thanh Hoàng Quốc, vậy không phải Bạch Cẩm Trình vẫn luôn nuôi con thay người khác sao.
Bọn họ cũng nghe nói về chuyện Bạch phủ ngược đãi đích nữ, nhưng cũng không quá để ý, gia đình quan lại, chuyện này rất bình thường.
Nhưng, người kia là công chúa Thanh Hoàng Quốc, không thể giống người thường, xem ra chiến tranh lần này, hoàn toàn là do Bạch Cẩm Trình.
"Báo... Băng Ngưng công chúa Thanh Hoàng Quốc cho người nhắn lại: Bạch Cẩm Trình chính là một trong những nguyên nhân, hắn thiếu nàng, nàng nhất định sẽ đòi lại. Ở trong này, nàng cảm nhận được sự ấm áp, cho nên, nàng sẽ không hủy Lam Tường quốc, nhưng, có vài thứ không phải một hai chữ là có thể giải thích được. Lúc trước đã lựa chọn phản bội, thì không nên hối hận!"
Mọi người nghe hiểu ý lời nói, nhưng câu cuối cùng, bọn họ lại không hiểu, có ai phản bội nàng sao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nghe thấy thế, Mạc Hàn Trần cũng lâm vào trầm tư. Lúc này là thời gian nhạy cảm, cho nên hắn cũng ở trong cung, cũng nghị sự cùng các đại thần.
Hắn nhớ tới ngày đó, đó là một ngày rất đẹp, nhưng cũng xảy ra chuyện đau lòng. Bạch Vũ Mộng đi rồi, Lam Hạo Thần lại phát tác cổ độc, may mắn có Trúc Đạp Vũ, mới ổn định lại.
Nhưng mấy chuyện này, cho tới bây giờ Bạch Vũ Mộng đều không biết, Lam Hạo Thần không cho bọn họ nói cho Bạch Vũ Mộng biết, nàng không cần biết gì cả, chỉ cần nàng sống vui vẻ là được.
Mạc Hàn Trần há mồm, vốn muốn nói gì đó, nhưng lại nói không nên lời, hắn dùng vẻ mặt phức tạp nhìn thị vệ, câu cuối cùng, sợ là chỉ nói cho mình hắn nghe thôi.
Nhưng, lúc trước hắn đã đồng ý với Hạo Thần rồi, nên không thể nói ra. Ý trời trêu người, rõ ràng hai người yêu nhau, cuối cùng lại trở thành kẻ địch, tàn sát lẫn nhau.
Mạc Hàn Trần vội vàng xin Hoàng thượng xin chỉ thị, rồi lui xuống. Hắn muốn nhanh chân đi khuyên Hạo Thần, bằng không, hắn sợ sau này bản thân sẽ hối hận.
Những người phía sau hắn cũng nghi hoặc, vì sao thần y vội vã rời đi như vậy, chẳng lẽ hắn nghe hiểu câu nói kia? Hay là, hắn thật sự có việc gấp?
Trên chiến trường, Bạch Vũ Mộng nhíu mày: "Ca ca, không cần nhiều lời nữa, đánh đi, thiên hạ này, cho tới bây giờ cũng không thể yên bình mãi mãi được. Thống nhất lâu sẽ phân tranh, phân tranh lâu cũng sẽ hợp nhất, vĩnh viễn sẽ không thay đổi!"
Lam Hạo Thần nghe thấy câu nói này, phức tạp nhìn lại, nhíu mày, nhìn binh lính phía sau cũng không tình nguyện chinh chiến, bất đắc dĩ thở dài.
"Lui lại!" Ra lệnh một tiếng, đám binh lính tự lui về trong thành.
Thu Hằng Duệ cũng có chút do dự: "Vũ nhi, thật sự không thể cứu vãn sao, có thể chúng ta thật sự đã sai rồi!"
"Ca ca, thiên hạ này không có chỗ để hối hận, đã làm, sẽ không thể lùi bước. Ta đã từng nhân từ nương tay nên khiến cho ta nhận hết mọi tra tấn, hiện giờ, sẽ không giống vậy nữa ..." Nói xong, cưỡi ngựa rời đi.
Thu Hằng Duệ thở dài, hắn vẫn chưa hiểu người muội muội này, ra lệnh một tiếng, cũng để đại quân lui về nơi đóng quân.
Trong quân doanh, Lam Hạo Thần nhìn Mạc Hàn Trần ra roi thúc ngựa đưa thư tới, diễn;dàn""lequys/dôn hai tay nắm thành nắm đấm. Sao hắn lại không nghĩ tới, nhưng, hắn không thể hại nàng.
"Đã luyến tiếc như vậy, vì sao lúc trước lại muốn tổn thương nàng chứ?" Trúc Đạp Vũ từ bên ngoài đi vào.
"Nhưng, hi vọng thật sự rất nhỏ nhoi, nếu ta chết, vậy nàng làm sao bây giờ, đau dài không bằng đau ngắn, hiện tại để cho nàng hận ta, cũng tốt hơn sau này khiến cho nàng oán ta."
"Vậy nếu tìm được giải dược thì sao, lại đi thỉnh cầu nàng tha thứ sao? Vũ nhi kiêu ngạo như vậy, ngươi cho là nàng sẽ dễ dàng tha thứ cho ngươi sao?"
"Đúng vậy, nàng kiêu ngạo như vậy, nhưng không sao, chỉ cần nàng sống tốt là được, ta chỉ muốn yên lặng nhìn nàng, nhìn nàng hạnh phúc, ta liền thỏa mãn..."
"Nàng thật sự có thể hạnh phúc sao?"
"..."
--- Susublue ~ d i e n d a n l e q u y d o n ---
Bên này, Bạch Vũ Mộng trở lại doanh trướng, có chút mỏi mệt day cái trán, vừa rồi ở trước mặt Lam Hạo Thần ra vẻ trấn định, hao phí không ít tinh lực của nàng.
Lúc này có người nhảy từ chỗ tối ra: "Chủ tử, chúng ta đã phát hiện tung tích Hỏa Trì Tử."
Bạch Vũ Mộng sửng sốt một chút, mới phản ứng lại: "Tốt lắm, tìm được vị trí cụ thể, rồi đến nói với ta." Hiệu suất làm việc của Mị Ảnh cung quả nhiên không chỉ để trưng cho đẹp.
Bạch Vũ Mộng cũng có chút tự trách vì sao còn muốn tìm những thứ kia, giống như muốn hoàn thành tâm nguyện vậy, biết rõ Trúc Đạp Vũ có thể chữa trị cho Lam Hạo Thần, còn muốn tìm mấy thứ này.
Hay lý do của nàng là nếu Trúc Đạp Vũ trị không hết cho Lam Hạo Thần, nàng muốn diệt hết đường sống của hắn, để cho hắn thống khổ mà chết. Nhưng, thật sự chỉ như thế thôi sao?
Lúc này, từ chỗ tối lại có một người đi ra, là Lãnh: "Chủ tử, có thể cho ta nói nói mấy câu không?" Rốt cục cũng không nhìn nổi nữa, hôm nay hắn cũng có mặt, nhìn hai người kia, cũng đầy đau lòng.
"Ngươi muốn nói gì?" Bạch Vũ Mộng nhíu mày nhìn hắn.
"Ngươi thật sự chưa hề nghĩ tới vì sao Lam Hạo Thần lại làm như vậy sao, ngươi cố chấp cho rằng hắn phản bội ngươi, vậy ngươi có nghĩ tới có thể sẽ có nguyên nhân khác không, có nghĩ tới hắn chỉ bất đắc dĩ không? Sau khi ngươi đi, cổ độc của hắn lại phát tác, thánh nữ chỉ tạm thời áp chế, ta nói đến nước này, chủ tử, ngươi cẩn thận suy nghĩ đi!" Nói xong lại ẩn thân vào chỗ tối.
Thân thể Bạch Vũ Mộng hơi run run, hình như không thể tin được những gì vừa mới nghe, nhưng nàng vẫn cố chấp cho rằng, bản thân không có lỗi, người có lỗi là bọn họ.
Rõ ràng trong lòng rất muốn suy nghĩ kỹ lại một chút, nhưng lý trí lại bắt buộc bản thân, không nên suy nghĩ đến nữa, những thứ nàng nhìn thấy đều là thật sự, nhất định đều là thật sự.
Đi ra khỏi doanh trướng, phía sau truyền đến một hơi thở dài, nhưng lại bị Bạch Vũ Mộng xem nhẹ, nàng không muốn nghĩ đến nữa, không muốn xé vết sẹo của mình thêm một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.