Chương 203
Phong Ảnh Mê Mộng
13/09/2018
Chương 203: Hai người cuồng theo dõi
Edit: susublue
"Ai bảo ngươi không có việc gì làm lại thích đi theo dõi người khác." Giọng Lam Hạo Thần không vui không buông, ánh mắt sắc bén nhìn Thượng Quan Diệu Nhiên đau khổ ôm miệng vết thương.
Đúng, chính là Thượng Quan Diệu Nhiên, rất lâu về trước hắn có nghe cô cô nói qua, tương lai sẽ có một đại kiếp nạn ngàn năm, bây giờ, nghe nói bọn họ ra khỏi Lam Tường quốc thì liền hiểu rõ, đại kiếp nạn đã đến, mà chìa khóa để hóa giải nó chính là Bạch Vũ Mộng.
Hắn lo lắng cho nên mới đi xem thử, không ngờ lại bị phát hiện nhanh như vậy.
Lam Hạo Thần không để ý đến hắn nữa mà nhìn về một hướng khác mở miệng: "Còn chưa muốn xuất hiện sao?" Trong giọng nói có chút ý lạnh, làm cho người ta kinh hãi.
Từ chỗ tối có một người đi ra, Thượng Quan Diệu Nhiên kinh ngạc mở to hai mắt, hắn đi theo lâu như vậy mà sao không biết còn có người khác cũng đi theo.
"Doãn Tuyệt Ngân!" Lam Hạo Thần nhẹ nhàng thì thầm, lập tức mở miệng: "Nàng không phải là nàng ta, nàng ta đã chết rồi, ngươi đến đây để làm gì?"
Doãn Tuyệt Ngân im lặng một lúc, khi Thượng Quan Diệu Nhiên cho rằng hắn sẽ không mở miệng thì hắn lại mở miệng: "Ta biết, nhưng ngươi không thể cản ta quan tâm đến linh hồn đã dùng cơ thể của nàng."
Lam Hạo Thần nguy hiểm nheo mắt lại, quả nhiên hắn không nghĩ sai, tuy rằng hắn thích Bạch Vũ Mộng trước kia, nhưng Mộng Nhi của hiện tại, hắn cũng thích.
"Nơi này không cần các ngươi, các ngươi vẫn nên đi đi, nếu không đến lúc đó thiếu mất cánh tay cẳng chân thì đừng trách chúng ta." Giọng nói của Lam Hạo Thần cực kỳ vô tình.
"A, không hổ là Lam Hạo Thần, ngược lại ta thật không ngờ lại bị ngươi phát hiện nhanh như vậy, nhưng như thế thì sao, ta sẽ không rời đi." Doãn Tuyệt Ngân cười chế giễu.
Lam Hạo Thần nheo mắt nhìn hai người, đột nhiên nở nụ cười, tùy ý mở miệng: "Đây là tự các ngươi nói, vừa vặn thiếu vài người giúp đỡ, các ngươi ở lại đi."
Thượng Quan Diệu Nhiên hơi nghi hoặc nhìn Lam Hạo Thần, biết Lam Hạo Thần rời đi nhưng vẫn không có phản ứng gì, vốn cho là phải hao tốn nước miếng để thuyết phụ nhưng không ngờ hắn lại đồng ý nhanh như vậy.
Doãn Tuyệt Ngân nhìn hắn một cái, rồi tốt bụng nhắc nhở: "Ngươi cho là hắn sẽ cho phép hai tình địch ở lại bên cạnh sao, ngươi vẫn nên chuẩn bị cho cuộc sống khổ cực sau này đi.” Tuy là nói như vậy, nhưng Doãn Tuyệt Ngân lại hề rời đi mà vẫn ở lại như cũ, chỉ vì muốn bảo vệ nàng.
Trở lại trong phòng, Lam Hạo Thần nhẹ nhàng đến bên người Bạch Vũ Mộng, vén tóc trên mặt nàng ra, khẽ thở dài một tiếng, sự ghen tuông trong mắt rất rõ ràng.
Bạch Vũ Mộng mở mắt ra đã nhìn thấy ánh mắt ghen tuông này, nở nụ cười, tựa vào trong lòng Lam Hạo Thần, hỏi: "Sao vậy, Thần?"
Lam Hạo Thần thở dài một tiếng, hắn cũng biết là không thể gạt được nàng: "Thượng Quan Diệu Nhiên và Doãn Tuyệt Ngân đều theo tới, người theo dõi chúng ta chính là bọn họ."
" Doãn Tuyệt Ngân?" Bạch Vũ Mộng có chút kinh ngạc mở miệng, cảm thấy bàn tay bên hông siết chặt thì mới bật cười, chui vào trong lòng Lam Hạo Thần, cười mở miệng: "Thế nào, ghen tị sao? Ta chỉ có chút kinh ngạc mà thôi."
"Ừ, ta biết." Lam Hạo Thần sờ sờ tóc Bạch Vũ Mộng, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai nàng, hưởng thụ phút giây yên tĩnh.
"Vậy bọn họ tới làm cái gì?" Bạch Vũ Mộng vươn tay ôm lấy thân hình cường tráng của Lam Hạo Thần, thoải mái thở dài, hơi nhắm hai mắt lại.
Lam Hạo Thần nhéo mũi Bạch Vũ Mộng: "Nàng biết rõ còn gì, nhưng mà ta đã giữ bọn họ lại."
Bạch Vũ Mộng có chút kinh ngạc, nhưng rồi lại nhanh chóng khôi phục lại bình thường, ngẫm lại thì bọn họ ở lại cũng có thể giúp được một tay, hơn nữa, không biết Thần sẽ chỉnh bọn họ thế nào, ngẫm lại cũng có chút thú vị.
Không muốn tiếp tục đề tài này nữa, Bạch Vũ Mộng lại mở miệng: "Thần, chàng nói xem chúng ta phải làm gì mới tìm được Đạp Vũ, càng kéo dài thì nàng càng nguy hiểm."
"Ừ, nhưng chúng ta giống như mò kim đáy bể vậy, vốn không thể tìm được, ta nghĩ đối phương bắt nàng nhất định là để uy hiếp chúng ta, ta đoán hắn đã biết được chuyện nàng có U Lam rồi, nếu như đúng là vậy thì tạm thời nàng không gặp nguy hiểm."
"Ta biết, nhưng ta rất lo lắng, thật sự không gặp nguy hiểm, nhưng lỡ bị tra tấn thì sao có thể chịu được?" Bạch Vũ Mộng hơi oán giận.
"Được rồi, không cần lo lắng, ngày mai chúng ta bắt đầu đi tìm ở nơi mà Hiên nhi nói trước, nói không chừng sẽ tìm được dấu vết để lại." Lam Hạo Thần an ủi.
Bạch Vũ Mộng gật đầu, mỏi mệt nhắm hai mắt lại, suốt cả ngày làm cho nàng cảm thấy mỏi mệt vô lực, nàng biết buổi tối Thần muốn nàng an tâm ngủ nên luôn bảo vệ nàng đến sáng, cứ tiếp tục như vậy thì sao có thể chịu được.
"Thần, chàng nghỉ với ta đi, hôm nay chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Bạch Vũ Mộng kéo ống tay áo Lam Hạo Thần, mở miệng nói.
"Được." Lam Hạo Thần yêu chiều cười, cởi giầy, chui vào trong chăn, ôm Bạch Vũ Mộng để cho nàng an tâm ngủ, bản thân cũng hơi nhắm mắt lại, nhưng lỗ tai lại luôn chú ý động tĩnh xung quanh.
Bạch Vũ Mộng bất đắc dĩ thở dài, vươn tay bịt kín mắt Lam Hạo Thần: "Thần, chàng ngủ cho ngon đi, đã lâu rồi chàng không nghỉ ngơi cho đàng hoàng."
"Ừ, Mộng Nhi, nàng ngủ trước đi, lát nữa ta sẽ ngủ, nàng không cần lo lắng, ta sẽ không để cho mình ngã gục." Giọng nói ấm áp của Lam Hạo Thần khiến Bạch Vũ Mộng dần dần tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, hai người đến chỗ Trúc Dạ Hiên chỉ để tìm kiếm, đương nhiên tất cả mọi người đều đi theo, bởi vì không ai biết bọn họ có gặp phải kẻ địch hay không.
Cho dù võ công những người khác không cao bằng Lam Hạo Thần và Bạch Vũ Mộng, nhưng nếu liên thủ thì cũng không kém là bao, cho nên bọn họ đi theo Lam Hạo Thần và Bạch Vũ Mộng cũng an tâm.
Đương nhiên Thượng Quan Diệu Nhiên và Doãn Tuyệt Ngân cũng đi theo, tuy rằng những người khác cảm thấy kỳ quái vì đột nhiên có thêm hai người, nhưng vẫn im lặng không nói gì cả.
Một đường đi tới đó, bọn họ luôn chú ý tình huống chung quanh, phát hiện chung quanh đều rất trống trải, không có gì cả, vốn không có chỗ để ẩn núp.
"Nơi này làm sao có thể giấu người, có phải Hiên nhi nhìn lầm rồi không?" Duẫn Minh Hi nhíu mày mở miệng, liếc nhìn chung quanh, nhanh chóng nắm chặt tay Mộ Túy Tình.
Tuy rằng võ công Mộ Túy Tình cũng không cao, nhưng lại có vu thuật, có lẽ ở lúc mấu chốt có thể giúp được không ít, huống chi nàng còn có thể tiên đoán trước mọi chuyện.
"Không đúng, hẳn là sẽ không nhìn lầm, nếu như nói không sai thì nhất định là ở trong này, dù sao, chuyện gì vô lý thì đều có thể xảy ra." Lam Hạo Thần lạnh nhạt mở miệng.
"Chúng ta sẽ tìm thử, có lẽ thật sự có thể tìm được manh mối gì đó." Mộ Túy Tình cẩn thận nhìn chung quanh, ý muốn tìm cho ra ít manh mối.
Edit: susublue
"Ai bảo ngươi không có việc gì làm lại thích đi theo dõi người khác." Giọng Lam Hạo Thần không vui không buông, ánh mắt sắc bén nhìn Thượng Quan Diệu Nhiên đau khổ ôm miệng vết thương.
Đúng, chính là Thượng Quan Diệu Nhiên, rất lâu về trước hắn có nghe cô cô nói qua, tương lai sẽ có một đại kiếp nạn ngàn năm, bây giờ, nghe nói bọn họ ra khỏi Lam Tường quốc thì liền hiểu rõ, đại kiếp nạn đã đến, mà chìa khóa để hóa giải nó chính là Bạch Vũ Mộng.
Hắn lo lắng cho nên mới đi xem thử, không ngờ lại bị phát hiện nhanh như vậy.
Lam Hạo Thần không để ý đến hắn nữa mà nhìn về một hướng khác mở miệng: "Còn chưa muốn xuất hiện sao?" Trong giọng nói có chút ý lạnh, làm cho người ta kinh hãi.
Từ chỗ tối có một người đi ra, Thượng Quan Diệu Nhiên kinh ngạc mở to hai mắt, hắn đi theo lâu như vậy mà sao không biết còn có người khác cũng đi theo.
"Doãn Tuyệt Ngân!" Lam Hạo Thần nhẹ nhàng thì thầm, lập tức mở miệng: "Nàng không phải là nàng ta, nàng ta đã chết rồi, ngươi đến đây để làm gì?"
Doãn Tuyệt Ngân im lặng một lúc, khi Thượng Quan Diệu Nhiên cho rằng hắn sẽ không mở miệng thì hắn lại mở miệng: "Ta biết, nhưng ngươi không thể cản ta quan tâm đến linh hồn đã dùng cơ thể của nàng."
Lam Hạo Thần nguy hiểm nheo mắt lại, quả nhiên hắn không nghĩ sai, tuy rằng hắn thích Bạch Vũ Mộng trước kia, nhưng Mộng Nhi của hiện tại, hắn cũng thích.
"Nơi này không cần các ngươi, các ngươi vẫn nên đi đi, nếu không đến lúc đó thiếu mất cánh tay cẳng chân thì đừng trách chúng ta." Giọng nói của Lam Hạo Thần cực kỳ vô tình.
"A, không hổ là Lam Hạo Thần, ngược lại ta thật không ngờ lại bị ngươi phát hiện nhanh như vậy, nhưng như thế thì sao, ta sẽ không rời đi." Doãn Tuyệt Ngân cười chế giễu.
Lam Hạo Thần nheo mắt nhìn hai người, đột nhiên nở nụ cười, tùy ý mở miệng: "Đây là tự các ngươi nói, vừa vặn thiếu vài người giúp đỡ, các ngươi ở lại đi."
Thượng Quan Diệu Nhiên hơi nghi hoặc nhìn Lam Hạo Thần, biết Lam Hạo Thần rời đi nhưng vẫn không có phản ứng gì, vốn cho là phải hao tốn nước miếng để thuyết phụ nhưng không ngờ hắn lại đồng ý nhanh như vậy.
Doãn Tuyệt Ngân nhìn hắn một cái, rồi tốt bụng nhắc nhở: "Ngươi cho là hắn sẽ cho phép hai tình địch ở lại bên cạnh sao, ngươi vẫn nên chuẩn bị cho cuộc sống khổ cực sau này đi.” Tuy là nói như vậy, nhưng Doãn Tuyệt Ngân lại hề rời đi mà vẫn ở lại như cũ, chỉ vì muốn bảo vệ nàng.
Trở lại trong phòng, Lam Hạo Thần nhẹ nhàng đến bên người Bạch Vũ Mộng, vén tóc trên mặt nàng ra, khẽ thở dài một tiếng, sự ghen tuông trong mắt rất rõ ràng.
Bạch Vũ Mộng mở mắt ra đã nhìn thấy ánh mắt ghen tuông này, nở nụ cười, tựa vào trong lòng Lam Hạo Thần, hỏi: "Sao vậy, Thần?"
Lam Hạo Thần thở dài một tiếng, hắn cũng biết là không thể gạt được nàng: "Thượng Quan Diệu Nhiên và Doãn Tuyệt Ngân đều theo tới, người theo dõi chúng ta chính là bọn họ."
" Doãn Tuyệt Ngân?" Bạch Vũ Mộng có chút kinh ngạc mở miệng, cảm thấy bàn tay bên hông siết chặt thì mới bật cười, chui vào trong lòng Lam Hạo Thần, cười mở miệng: "Thế nào, ghen tị sao? Ta chỉ có chút kinh ngạc mà thôi."
"Ừ, ta biết." Lam Hạo Thần sờ sờ tóc Bạch Vũ Mộng, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai nàng, hưởng thụ phút giây yên tĩnh.
"Vậy bọn họ tới làm cái gì?" Bạch Vũ Mộng vươn tay ôm lấy thân hình cường tráng của Lam Hạo Thần, thoải mái thở dài, hơi nhắm hai mắt lại.
Lam Hạo Thần nhéo mũi Bạch Vũ Mộng: "Nàng biết rõ còn gì, nhưng mà ta đã giữ bọn họ lại."
Bạch Vũ Mộng có chút kinh ngạc, nhưng rồi lại nhanh chóng khôi phục lại bình thường, ngẫm lại thì bọn họ ở lại cũng có thể giúp được một tay, hơn nữa, không biết Thần sẽ chỉnh bọn họ thế nào, ngẫm lại cũng có chút thú vị.
Không muốn tiếp tục đề tài này nữa, Bạch Vũ Mộng lại mở miệng: "Thần, chàng nói xem chúng ta phải làm gì mới tìm được Đạp Vũ, càng kéo dài thì nàng càng nguy hiểm."
"Ừ, nhưng chúng ta giống như mò kim đáy bể vậy, vốn không thể tìm được, ta nghĩ đối phương bắt nàng nhất định là để uy hiếp chúng ta, ta đoán hắn đã biết được chuyện nàng có U Lam rồi, nếu như đúng là vậy thì tạm thời nàng không gặp nguy hiểm."
"Ta biết, nhưng ta rất lo lắng, thật sự không gặp nguy hiểm, nhưng lỡ bị tra tấn thì sao có thể chịu được?" Bạch Vũ Mộng hơi oán giận.
"Được rồi, không cần lo lắng, ngày mai chúng ta bắt đầu đi tìm ở nơi mà Hiên nhi nói trước, nói không chừng sẽ tìm được dấu vết để lại." Lam Hạo Thần an ủi.
Bạch Vũ Mộng gật đầu, mỏi mệt nhắm hai mắt lại, suốt cả ngày làm cho nàng cảm thấy mỏi mệt vô lực, nàng biết buổi tối Thần muốn nàng an tâm ngủ nên luôn bảo vệ nàng đến sáng, cứ tiếp tục như vậy thì sao có thể chịu được.
"Thần, chàng nghỉ với ta đi, hôm nay chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Bạch Vũ Mộng kéo ống tay áo Lam Hạo Thần, mở miệng nói.
"Được." Lam Hạo Thần yêu chiều cười, cởi giầy, chui vào trong chăn, ôm Bạch Vũ Mộng để cho nàng an tâm ngủ, bản thân cũng hơi nhắm mắt lại, nhưng lỗ tai lại luôn chú ý động tĩnh xung quanh.
Bạch Vũ Mộng bất đắc dĩ thở dài, vươn tay bịt kín mắt Lam Hạo Thần: "Thần, chàng ngủ cho ngon đi, đã lâu rồi chàng không nghỉ ngơi cho đàng hoàng."
"Ừ, Mộng Nhi, nàng ngủ trước đi, lát nữa ta sẽ ngủ, nàng không cần lo lắng, ta sẽ không để cho mình ngã gục." Giọng nói ấm áp của Lam Hạo Thần khiến Bạch Vũ Mộng dần dần tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, hai người đến chỗ Trúc Dạ Hiên chỉ để tìm kiếm, đương nhiên tất cả mọi người đều đi theo, bởi vì không ai biết bọn họ có gặp phải kẻ địch hay không.
Cho dù võ công những người khác không cao bằng Lam Hạo Thần và Bạch Vũ Mộng, nhưng nếu liên thủ thì cũng không kém là bao, cho nên bọn họ đi theo Lam Hạo Thần và Bạch Vũ Mộng cũng an tâm.
Đương nhiên Thượng Quan Diệu Nhiên và Doãn Tuyệt Ngân cũng đi theo, tuy rằng những người khác cảm thấy kỳ quái vì đột nhiên có thêm hai người, nhưng vẫn im lặng không nói gì cả.
Một đường đi tới đó, bọn họ luôn chú ý tình huống chung quanh, phát hiện chung quanh đều rất trống trải, không có gì cả, vốn không có chỗ để ẩn núp.
"Nơi này làm sao có thể giấu người, có phải Hiên nhi nhìn lầm rồi không?" Duẫn Minh Hi nhíu mày mở miệng, liếc nhìn chung quanh, nhanh chóng nắm chặt tay Mộ Túy Tình.
Tuy rằng võ công Mộ Túy Tình cũng không cao, nhưng lại có vu thuật, có lẽ ở lúc mấu chốt có thể giúp được không ít, huống chi nàng còn có thể tiên đoán trước mọi chuyện.
"Không đúng, hẳn là sẽ không nhìn lầm, nếu như nói không sai thì nhất định là ở trong này, dù sao, chuyện gì vô lý thì đều có thể xảy ra." Lam Hạo Thần lạnh nhạt mở miệng.
"Chúng ta sẽ tìm thử, có lẽ thật sự có thể tìm được manh mối gì đó." Mộ Túy Tình cẩn thận nhìn chung quanh, ý muốn tìm cho ra ít manh mối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.