Chương 85: Đêm trước khi vào rừng
Phong Ảnh Mê Mộng
11/04/2018
Edit: susublue
Ngày hôm sau, khi xuống lầu, đã nhìn thấy đám người Thu Hằng Duệ ngồi ở bên cạnh bàn chuẩn bị ăn sáng: "Tam ca, chào buổi sáng, bây giờ thân thể ngươi không tốt, nên tiết chế một chút!" Nói xong mở to mắt nhìn Lam Hạo Thần.
Lời nói sững sờ này làm Bạch Vũ Mộng đỏ mặt, nàng có chút giận dữ trừng mắt nhìn Lam Hạo Thần một cái, sau đó âm trầm nhìn chằm chằm Lam Giác Phong.
Lam Hạo Thần vô tội sờ mũi, thật ra hôm qua hắn cũng muốn cho Mộng Nhi nghỉ ngơi, nhưng sau đó không cẩn thận bị châm lửa, sau đó chính là kết quả này.
"Hừ, ngươi thì biết cái gì, bọn họ bồi dưỡng tình cảm, quên đi, loại người ngu ngốc như ngươi sẽ không hiểu được." Giọng nói thanh thúy của Hạ Tử Lăng vang lên.
Câu nói này đã thật sự chọc giận Lam Giác Phong: "Làm như ngươi hiểu lắm vậy, chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu còn chưa trưởng thành."
Xem hai người đấu võ mồm, Bạch Vũ Mộng hiểu ý cười cười, thật ra như vậy cũng rất tốt, bọn họ nên quý trọng những ngày như vậy, không phải sao?
Mấy ngày nay Bạch Vũ Mộng thử rất nhiều lần, rốt cục cũng có thể chế ra thuốc tạm thời áp chế cổ độc của Lam Hạo Thần dược, cho nên tạm thời Lam Hạo Thần sẽ không sao, tâm trạng của Bạch Vũ Mộng cũng tốt lên.
Nhưng sợ là vài ngày sau bọn họ mới có thể vào rừng rậm băng hỏa, bởi vì Mạc Hàn Trần và Trúc Đạp Vũ mới đến đây, có lẽ có bọn họ gia nhập sẽ tốt hơn.
Vì thế mọi người liền quyết định ra ngoài đi dạo, dù sao cũng lâu rồi chưa hưởng thụ cảnh sinh hoạt an nhàn như vậy.
Nhưng lần này, lại gặp phải người không muốn gặp, Thượng Quan Diệu Nhiên có chút khách sáo đi lên phía trước: "Hôm qua đa tạ các vị, ta thấy các vị cũng muốn ra ngoài du ngoạn, hay là cùng đi được không?"
Bạch Vũ Mộng có chút không kiên nhẫn nhíu mày, vốn dĩ nghĩ nhường phòng cho bọn họ xong thì họ sẽ không dây dưa với mình nữa, không ngờ bọn họ lại vẫn tìm tới cửa.
"Thật có lỗi, các vị, con người của ta tương đối sợ người lạ, không thích đi với người lạ, ý tốt của các ngươi chúng ta nhận." Lúc này Đường Ức Ảnh lại lạnh lùng mở miệng.
"Đúng vậy đúng vậy, ai muốn đi với các ngươi chứ, ta còn sợ sẽ phá hư tâm trạng tốt của mình nữa." Hạ Tử Lăng càng khinh thường.
"Các ngươi nghĩ các ngươi là ai, kiêu ngạo cái gì, đi với các ngươi là đã xem trọng các ngươi rồi, còn bày đặt lên mặt." Thượng Quan Tịch ngẩng đầu khinh thường nói.
"Vậy phần vinh hạnh này chúng ta thật nhận không nổi rồi, cám ơn ý tốt của các vị." Khó có khi Lam Giác Phong đứng cùng chiến tuyến với Hạ Tử Lăng.
Tuy rằng ngày thường tính tình thất hoàng tử tiêu sái không câu nệ tiểu tiết, nhưng dù sao cũng lớn lên trong hoàng thất, nếu không có đầu óc, sợ không thể sống sót trong cái hoàng cung ăn thịt người ngay cả xương cũng không chừa này
Thượng Quan Diệu Nhiên thấy mọi người đều xa cách, cũng có chút mất mặt, xấu hổ đứng tại chỗ.
"Được rồi, Thượng Quan trang chủ, các vị tùy tiện đi, chúng ta không quấy rầy nữa." Bạch Vũ Mộng nói xong liền đi trước.
Đợi đến khi không còn nhìn thấy đám người Thượng Quan Diệu Nhiên nữa, Bạch Vũ Mộng ngừng lại, nhìn mọi người đi theo mình, nghiêm túc mở miệng: "Các ngươi có phát hiện nữ tử đi bên cạnh Thượng Quan Tịch rất kỳ lạ hay không?"
Vừa rồi mọi người cũng nhận ra, mới không muốn đồng hành cùng bọn họ, bây giờ nghe Bạch Vũ Mộng nói như thế, cũng đều đăm chiêu.
"Nàng nên an phận không gây chuyện, nếu không, thì đừng trách chúng ta tâm ngoan thủ lạt." Trên mặt Thu Hằng Duệ đầy vẻ khát máu.
"Phốc, ca ca, khó có khi nhìn thấy biểu cảm khác ngoài vẻ ôn nhuận trên mặt huynh nha."
Bị Bạch Vũ Mộng nói như thế, mọi người cũng đều nở nụ cười, tạm thời quên đi phiền não vừa rồi, tận tình đi dạo chơi.
—— phân cách tuyến ——
Mấy ngày sau, Mạc Hàn Trần và Trúc Đạp Vũ cũng tới nơi, về phần sao bọn họ lại đi chung, lại có một câu chuyện rất dài, nhưng bọn họ đều chỉ nói một phần mà thôi, ai biết còn bí mật gì nữa chứ?
Mà gần đây, trấn nhỏ càng lúc càng náo nhiệt, nơi nơi đều thấy được người trong võ lâm, mọi quán trọ đều đầy khách.
Hai huynh đệ Linh Trần và Linh Ngạn đi hỏi thăm tình hình trở về, báo cáo chung quanh rừng rậm băng hỏa đều là người võ lâm, nhưng bọn họ cũng không đi vào, như muốn đợi mọi người tập trung đông rồi mới cùng nhau đi vào.
Nghe thấy tin tức này, Lam Hạo Thần liền nhíu mày, nếu như vậy, bọn họ sẽ không thể lặng yên đi vào.
Đang muốn nói gì đó, liền nhìn đoàn người Thượng Quan Diệu Nhiên đi tới, nhìn thấy biểu cảm của đám người Lam Giác Phong không kiên nhẫn, tuy Thượng Quan Diệu Nhiên vẫn xấu hổ, nhưng vẫn chắp tay.
"Chắc các vị cũng đã nghe nói rồi, trong rừng rậm băng hỏa xuất hiện bảo vật ngàn năm, hiện giờ mọi người thương lượng cùng đi vào, các vị có muốn vào cùng nhau không?"
Thượng Quan Diệu Nhiên cũng là có suy tính của hắn, hắn có thể thấy được thực lực mấy người này rất mạnh, nếu đi cùng bọn họ, dọc theo đường đi sẽ an toàn hơn một ít.
Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần nhìn nhau, Lam Hạo Thần nhàn nhạt gật đầu: “ Được, chúng ta sẽ đi."
Thượng Quan Diệu Nhiên thật sự không ngờ bọn họ lại đồng ý dễ dàng như vậy, nhưng nghĩ đến có lẽ bọn họ cũng muốn đoạt bảo vật đó.
"Hạo Thần ca ca, vì sao ngươi đồng ý đi với bọn họ, chúng ta tự đi không tốt sao?" Giọng nói nghi ngờ của Hạ Tử Lăng vang lên.
Bạch Vũ Mộng bất đắc dĩ gõ đầu của nàng, nha đầu này, vẫn quá hồn nhiên, sợ là sau này bị người ta bán đi lại còn kiếm tiền giùm người ta.
Lam Giác Phong trào phúng nhìn Hạ Tử Lăng một cái: "Ngươi ngu xuẩn, đến lúc đó có thêm vài cái đệm lưng không phải sẽ tốt lắm sao, ngươi nói xem rốt cục ngươi ăn cái gì để lớn lên vậy, sao lại có đầu óc như vậy!"
Tuy Hạ Tử Lăng không phục, nhưng thấy hắn nói có đạo lý, chỉ có thể nói dỗi một câu: "Ăn đồ ăn giống ngươi."
Tất cả mọi người có chút buồn cười nhìn hai người này, đã thấy chuyện này lâu rồi mà lại không thể trách cứ được, mấy ngày nay, lúc nào hai người này cũng khắc khẩu, đấu võ mồm, giống như trời sinh ra để làm oan gia vậy.
Mấy người thu dọn một chút, liền đi rừng rậm băng hỏa, mấy ngày nay không còn rảnh rỗi, Bạch Vũ Mộng liền bắt đầu nghiên cứu chế tạo độc dược, thậm chí còn nghiên cứu chế tạo không ít thuốc nổ.
Trên người mỗi người đều đầy thuốc độc, còn là thuốc độc trí mạng, chỉ có như vậy, Bạch Vũ Mộng mới yên tâm về bọn họ.
Lúc Trúc Đạp Vũ đến, mang theo không ít cổ trùng, hi vọng đến lúc đó có thể phát huy công dụng.
Về phần Nam Cương, diễn;"vẫn giao cho các vị trưởng lão quản lý như trước, trải qua mấy tháng quan sát, Trúc Đạp Vũ có thể khẳng định họ đã không còn tâm khác.
Bây giờ bọn họ đều tận lực làm tốt bổn phận của mình, ngược lại cũng được dân chúng Nam Cương tha thứ.
Chờ đám người Bạch Vũ Mộng đến, tất cả mọi người đều đã đến, nhìn thấy toàn là thủ lĩnh các đại môn phái đến đây, Bạch Vũ Mộng lại không hiểu cười cười.
Thì ra lần này lại nhiều nhân vật quan trọng đến đây như vậy, vậy không phải lần này vào rừng rậm băng hỏa sẽ cực kì thú vị sao?
Ngày hôm sau, khi xuống lầu, đã nhìn thấy đám người Thu Hằng Duệ ngồi ở bên cạnh bàn chuẩn bị ăn sáng: "Tam ca, chào buổi sáng, bây giờ thân thể ngươi không tốt, nên tiết chế một chút!" Nói xong mở to mắt nhìn Lam Hạo Thần.
Lời nói sững sờ này làm Bạch Vũ Mộng đỏ mặt, nàng có chút giận dữ trừng mắt nhìn Lam Hạo Thần một cái, sau đó âm trầm nhìn chằm chằm Lam Giác Phong.
Lam Hạo Thần vô tội sờ mũi, thật ra hôm qua hắn cũng muốn cho Mộng Nhi nghỉ ngơi, nhưng sau đó không cẩn thận bị châm lửa, sau đó chính là kết quả này.
"Hừ, ngươi thì biết cái gì, bọn họ bồi dưỡng tình cảm, quên đi, loại người ngu ngốc như ngươi sẽ không hiểu được." Giọng nói thanh thúy của Hạ Tử Lăng vang lên.
Câu nói này đã thật sự chọc giận Lam Giác Phong: "Làm như ngươi hiểu lắm vậy, chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu còn chưa trưởng thành."
Xem hai người đấu võ mồm, Bạch Vũ Mộng hiểu ý cười cười, thật ra như vậy cũng rất tốt, bọn họ nên quý trọng những ngày như vậy, không phải sao?
Mấy ngày nay Bạch Vũ Mộng thử rất nhiều lần, rốt cục cũng có thể chế ra thuốc tạm thời áp chế cổ độc của Lam Hạo Thần dược, cho nên tạm thời Lam Hạo Thần sẽ không sao, tâm trạng của Bạch Vũ Mộng cũng tốt lên.
Nhưng sợ là vài ngày sau bọn họ mới có thể vào rừng rậm băng hỏa, bởi vì Mạc Hàn Trần và Trúc Đạp Vũ mới đến đây, có lẽ có bọn họ gia nhập sẽ tốt hơn.
Vì thế mọi người liền quyết định ra ngoài đi dạo, dù sao cũng lâu rồi chưa hưởng thụ cảnh sinh hoạt an nhàn như vậy.
Nhưng lần này, lại gặp phải người không muốn gặp, Thượng Quan Diệu Nhiên có chút khách sáo đi lên phía trước: "Hôm qua đa tạ các vị, ta thấy các vị cũng muốn ra ngoài du ngoạn, hay là cùng đi được không?"
Bạch Vũ Mộng có chút không kiên nhẫn nhíu mày, vốn dĩ nghĩ nhường phòng cho bọn họ xong thì họ sẽ không dây dưa với mình nữa, không ngờ bọn họ lại vẫn tìm tới cửa.
"Thật có lỗi, các vị, con người của ta tương đối sợ người lạ, không thích đi với người lạ, ý tốt của các ngươi chúng ta nhận." Lúc này Đường Ức Ảnh lại lạnh lùng mở miệng.
"Đúng vậy đúng vậy, ai muốn đi với các ngươi chứ, ta còn sợ sẽ phá hư tâm trạng tốt của mình nữa." Hạ Tử Lăng càng khinh thường.
"Các ngươi nghĩ các ngươi là ai, kiêu ngạo cái gì, đi với các ngươi là đã xem trọng các ngươi rồi, còn bày đặt lên mặt." Thượng Quan Tịch ngẩng đầu khinh thường nói.
"Vậy phần vinh hạnh này chúng ta thật nhận không nổi rồi, cám ơn ý tốt của các vị." Khó có khi Lam Giác Phong đứng cùng chiến tuyến với Hạ Tử Lăng.
Tuy rằng ngày thường tính tình thất hoàng tử tiêu sái không câu nệ tiểu tiết, nhưng dù sao cũng lớn lên trong hoàng thất, nếu không có đầu óc, sợ không thể sống sót trong cái hoàng cung ăn thịt người ngay cả xương cũng không chừa này
Thượng Quan Diệu Nhiên thấy mọi người đều xa cách, cũng có chút mất mặt, xấu hổ đứng tại chỗ.
"Được rồi, Thượng Quan trang chủ, các vị tùy tiện đi, chúng ta không quấy rầy nữa." Bạch Vũ Mộng nói xong liền đi trước.
Đợi đến khi không còn nhìn thấy đám người Thượng Quan Diệu Nhiên nữa, Bạch Vũ Mộng ngừng lại, nhìn mọi người đi theo mình, nghiêm túc mở miệng: "Các ngươi có phát hiện nữ tử đi bên cạnh Thượng Quan Tịch rất kỳ lạ hay không?"
Vừa rồi mọi người cũng nhận ra, mới không muốn đồng hành cùng bọn họ, bây giờ nghe Bạch Vũ Mộng nói như thế, cũng đều đăm chiêu.
"Nàng nên an phận không gây chuyện, nếu không, thì đừng trách chúng ta tâm ngoan thủ lạt." Trên mặt Thu Hằng Duệ đầy vẻ khát máu.
"Phốc, ca ca, khó có khi nhìn thấy biểu cảm khác ngoài vẻ ôn nhuận trên mặt huynh nha."
Bị Bạch Vũ Mộng nói như thế, mọi người cũng đều nở nụ cười, tạm thời quên đi phiền não vừa rồi, tận tình đi dạo chơi.
—— phân cách tuyến ——
Mấy ngày sau, Mạc Hàn Trần và Trúc Đạp Vũ cũng tới nơi, về phần sao bọn họ lại đi chung, lại có một câu chuyện rất dài, nhưng bọn họ đều chỉ nói một phần mà thôi, ai biết còn bí mật gì nữa chứ?
Mà gần đây, trấn nhỏ càng lúc càng náo nhiệt, nơi nơi đều thấy được người trong võ lâm, mọi quán trọ đều đầy khách.
Hai huynh đệ Linh Trần và Linh Ngạn đi hỏi thăm tình hình trở về, báo cáo chung quanh rừng rậm băng hỏa đều là người võ lâm, nhưng bọn họ cũng không đi vào, như muốn đợi mọi người tập trung đông rồi mới cùng nhau đi vào.
Nghe thấy tin tức này, Lam Hạo Thần liền nhíu mày, nếu như vậy, bọn họ sẽ không thể lặng yên đi vào.
Đang muốn nói gì đó, liền nhìn đoàn người Thượng Quan Diệu Nhiên đi tới, nhìn thấy biểu cảm của đám người Lam Giác Phong không kiên nhẫn, tuy Thượng Quan Diệu Nhiên vẫn xấu hổ, nhưng vẫn chắp tay.
"Chắc các vị cũng đã nghe nói rồi, trong rừng rậm băng hỏa xuất hiện bảo vật ngàn năm, hiện giờ mọi người thương lượng cùng đi vào, các vị có muốn vào cùng nhau không?"
Thượng Quan Diệu Nhiên cũng là có suy tính của hắn, hắn có thể thấy được thực lực mấy người này rất mạnh, nếu đi cùng bọn họ, dọc theo đường đi sẽ an toàn hơn một ít.
Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần nhìn nhau, Lam Hạo Thần nhàn nhạt gật đầu: “ Được, chúng ta sẽ đi."
Thượng Quan Diệu Nhiên thật sự không ngờ bọn họ lại đồng ý dễ dàng như vậy, nhưng nghĩ đến có lẽ bọn họ cũng muốn đoạt bảo vật đó.
"Hạo Thần ca ca, vì sao ngươi đồng ý đi với bọn họ, chúng ta tự đi không tốt sao?" Giọng nói nghi ngờ của Hạ Tử Lăng vang lên.
Bạch Vũ Mộng bất đắc dĩ gõ đầu của nàng, nha đầu này, vẫn quá hồn nhiên, sợ là sau này bị người ta bán đi lại còn kiếm tiền giùm người ta.
Lam Giác Phong trào phúng nhìn Hạ Tử Lăng một cái: "Ngươi ngu xuẩn, đến lúc đó có thêm vài cái đệm lưng không phải sẽ tốt lắm sao, ngươi nói xem rốt cục ngươi ăn cái gì để lớn lên vậy, sao lại có đầu óc như vậy!"
Tuy Hạ Tử Lăng không phục, nhưng thấy hắn nói có đạo lý, chỉ có thể nói dỗi một câu: "Ăn đồ ăn giống ngươi."
Tất cả mọi người có chút buồn cười nhìn hai người này, đã thấy chuyện này lâu rồi mà lại không thể trách cứ được, mấy ngày nay, lúc nào hai người này cũng khắc khẩu, đấu võ mồm, giống như trời sinh ra để làm oan gia vậy.
Mấy người thu dọn một chút, liền đi rừng rậm băng hỏa, mấy ngày nay không còn rảnh rỗi, Bạch Vũ Mộng liền bắt đầu nghiên cứu chế tạo độc dược, thậm chí còn nghiên cứu chế tạo không ít thuốc nổ.
Trên người mỗi người đều đầy thuốc độc, còn là thuốc độc trí mạng, chỉ có như vậy, Bạch Vũ Mộng mới yên tâm về bọn họ.
Lúc Trúc Đạp Vũ đến, mang theo không ít cổ trùng, hi vọng đến lúc đó có thể phát huy công dụng.
Về phần Nam Cương, diễn;"vẫn giao cho các vị trưởng lão quản lý như trước, trải qua mấy tháng quan sát, Trúc Đạp Vũ có thể khẳng định họ đã không còn tâm khác.
Bây giờ bọn họ đều tận lực làm tốt bổn phận của mình, ngược lại cũng được dân chúng Nam Cương tha thứ.
Chờ đám người Bạch Vũ Mộng đến, tất cả mọi người đều đã đến, nhìn thấy toàn là thủ lĩnh các đại môn phái đến đây, Bạch Vũ Mộng lại không hiểu cười cười.
Thì ra lần này lại nhiều nhân vật quan trọng đến đây như vậy, vậy không phải lần này vào rừng rậm băng hỏa sẽ cực kì thú vị sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.