Chương 185: Mạn Châu Sa Hoa (Hoa Bỉ Ngạn đỏ)
Phong Ảnh Mê Mộng
08/08/2018
Edit: susublue
Nam tử nhíu mày, sắc bén nhìn Bạch Vũ Mộng: "Nếu ngươi không muốn đứa nhỏ này nữa thì bây giờ ngươi có thể đi, không ai ngăn cản ngươi!"
Câu nói này quả nhiên khiến Bạch Vũ Mộng ngừng lại, bất đắc dĩ nhìn nam tử trước mắt: "Nhưng bằng hữu của ta sẽ lo lắng cho ta, ngươi có thể tìm người đưa ta về không?"
"Không, tốt nhất ngươi nên yên tĩnh ngồi đó đi, ta đã phái người thông báo với bọn họ rồi!" Nói xong hắn liền đi ra ngoài, Bạch Vũ Mộng hơi giật mình, vì sao nàng cảm thấy hắn đang tức giận vậy, nhưng mà vì sao?
Tuy rằng kinh ngạc vì hắn cẩn thận, nhưng Bạch Vũ Mộng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, không muốn nghĩ nhiều nữa.
Một lát sau bên ngoài có một nữ tử dịu dàng mặc váy dài màu lục đi vào, là nữ tử điển hình của Giang Nam, nụ cười trên mặt làm cho người ta thoải mái.
"Phu nhân, nô tì là Y Cần, nếu phu nhân có gì dặn dò thì cứ nói cho nô tì biết." Y Cần cười dịu dàng, nhìn nàng mặc dù mang thai nhưng vẫn xinh đẹp như cũ.
Bạch Vũ Mộng ngẩn ra, vì sao khi nghe thấy chữ "Phu nhân" thì nàng lại sinh ra ảo giác, dienxdafnllequysdoon giống như nàng thật sự là phu nhân của chủ tử nàng ta chứ không phải bởi vì nàng mang thai.
Bạch Vũ Mộng nhanh đáp lại, cười xin lỗi: "Y Cần phải không, ta đã biết, tạm thời không có chuyện gì, ngươi lui xuống trước đi!"
Y Cần nghe vậy thì lui xuống, đi ra ngoài thì lại thấy chủ tử đứng đó: "Chủ tử, có gì cần dặn dò sao?" Y Cần nghi hoặc mở miệng.
Nam tử dừng một lúc rồi mới mở miệng: "Đi nấu một bát thuốc bồi bổ thân thể cho nàng, đợi lát nữa đưa cho nàng uống." Nam tử lạnh lùng mở miệng, giọng điệu bình tĩnh không dao động, giống như là không quan tâm đến ai cả.
Y Cần sợ run một chút, rồi nhanh hồi thần, do dự mở miệng: "Chủ tử, vì sao người không nói sự thật ra?"
Nam tử lạnh lùng liếc Y Cần một cái, Y Cần nhìn thấy thì chảy mồ hôi lạnh, đến khi Y Cần sắp chịu không nổi muốn quỳ xuống thì nam tử mới mở miệng: "Sau này nhớ kỹ đừng hỏi những chuyện không nên hỏi, ở trước mặt nàng cũng đừng có nói huyên thuyên."
Nói xong hắn liền rời đi, Y Cần thở dài nhẹ nhõm một hơi, gió lạnh thổi tới, cả người đã sớm ướt đầy mồ hôi nên hơi run run, nhưng vẫn khó hiểu nhìn bóng lưng hắn rời đi, rõ ràng là rất muốn nói nhưng vì sao lại không nói?
Y Cần làm theo lời căn dặn, nấu vài món thích hợp với phụ nữ có thai cho Bạch Vũ Mộng rồi bê vào trong phòng thì thấy Bạch Vũ Mộng đang ngồi ngẩn người trên giường.
Bạch Vũ Mộng thấy có người đi vào thì bình phục lại tinh thần nhẹ nhàng cười, mở miệng: "Y Cần, có chuyện gì không?"
Y Cần đặt thức ăn ở trên bàn rồi cung kính mở miệng: "Chủ tử dặn dò nấu thuốc bồi bổ cơ thể cho người, phu nhân ăn đi!" Nói xong muốn đỡ Bạch Vũ Mộng dậy.
Bạch Vũ Mộng kinh ngạc nhíu mày, tùy ý để Y Cần nâng nàng dậy rồi lại nghi hoặc hỏi: "Y Cần, ngươi có biết vì sao chủ tử của ngươi phải giúp ta không?"
Tay Y Cần đỡ Bạch Vũ Mộng run lẩy bẩy, Bạch Vũ Mộng mẫn cảm phát hiện ra, nhìn chằm chằm vào mắt Y Cần, nhưng Y Cần lại nhanh chóng tỉnh táo lại, lắc đầu: "Suy nghĩ của chủ tử, sao nô tì có thể biết."
"Phải không?" Bạch Vũ Mộng ngồi ở cạnh bàn, nhìn chén thuốc bổ đầy ắp, lập tức mở miệng nói: "Ngươi nói cho ta nghe thử xem chủ tử nhà ngươi là người thế nào!"
------ susublue ~ Diendanlequydon ------
Y Cần cúi đầu, trong mắt có chút hoảng loạn và bối rối, cố gắng bình tĩnh mở miệng: "Nếu phu nhân muốn biết gì thì hãy tự hỏi chủ tử đi, nô tì chỉ là hạ nhân, sao có thể tùy tiện tọc mạch chuyện của chủ tử."
Nói xong vẫn không ngẩng đầu lên, nàng sợ Bạch Vũ Mộng nhìn thấy sự bối rối trên mặt mình sẽ biết được manh mối, tuy rằng nàng rất muốn nói cho nàng biết sự thật nhưng chủ tử đã dặn dò thì nàng phải nghe theo.
"Ta cũng không muốn biết chuyện gì quá quan trọng, chỉ muốn biết tính tình chủ tử nhà ngươi thế nào thôi, như vậy cũng không thể nói sao?" Trong mắt Bạch Vũ Mộng có chút hoài nghi.
Y Cần nắm khăn tay thật chặt, rốt cục nàng có nên mở miệng không, nếu trả lời phu nhân thì nàng sợ sẽ nói sai, như vậy coi như nguy rồi.
Nhưng mà được huấn luyện nhiều năm nên nàng cũng bình tĩnh lại rất nhanh, trên mặt vẫn tươi cười dịu dàng như trước, mở miệng nói: "Chủ tử luôn trầm mặc ít nói, chúng ta làm hạ nhân đều đoán không được tâm tư của người, nhưng hắn lại là một chủ tử tốt, đối xử với chúng ta cũng không quá khắt khe."
Bạch Vũ Mộng nghe vậy thì nhíu mày, không ngờ hắn lại là người như vậy, Y Cần thấy biểu cảm của Bạch Vũ Mộng thì biết được mình đã tránh được một kiếp, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Bạch Vũ Mộng chú ý tới động tác nhỏ của nàng, mắt híp lại, không phải nàng hoài nghi bọn họ, dù sao nếu có tâm tư thì sẽ không ba lần bốn lượt cứu nàng như vậy, nhưng bọn họ làm như vậy rốt cục là có mục đích gì, chẳng lẽ chỉ đơn thuần là vì lòng tốt thôi sao?
"Y Cần, ngươi nói với chủ tử ngươi là muốn hỏi hắn ta có thể gặp bằng hữu của mình không, cho dù hắn đã phái người thông báo nhưng bọn họ vẫn sẽ lo lắng."
Y Cần có chút kinh ngạc nhìn Bạch Vũ Mộng, rồi lại lập tức cung kính cúi đầu: "Dạ, nô tì sẽ nói lại với chủ tử, phu nhân vẫn nên uống thuốc trước đi."
Bạch Vũ Mộng nghe lời cầm lấy bát, nàng cũng không phải sợ bọn họ hạ độc, nàng vốn là người dùng độc, trên đời này người có thể vượt qua nàng, chỉ sợ là không có ai, đã như vậy thì có gì mà phải sợ.
Sau khi uống xong, Bạch Vũ Mộng vỗ về bụng, cười nhìn thoáng qua Y Cần: "Chúng ta ra ngoài một chút đi!" Nàng phát hiện gần đây nàng càng ngày càng thích cười.
"Dạ!" Y Cần lên tiếng, dặn dò tiểu nha hoàn phía sau dọn dẹp bàn rồi tự mình cẩn thận đỡ Bạch Vũ Mộng đi ra ngoài.
Bên ngoài rất rộng, dienx;dàn*llee&quys;dôn dòng suối nhỏ chảy, hoa cỏ mới lạ, giống như đi tới một thảo nguyên bên ngoài vậy, Bạch Vũ Mộng nhíu mày, không ngờ chủ nhân nơi này lại rất biết hưởng thụ.
Tầm mắt bị một bụi hoa màu đỏ hấp dẫn, hoa đua nhau nở trông rất giống lửa nhưng lại làm cho người ta có cảm giác nguy hiểm như hoa anh túc, còn mơ hồ có chút thần bí.
Bạch Vũ Mộng nhìn chằm chằm bụi hoa đó, hoa mang theo hơi thở chết chóc khiến Bạch Vũ Mộng đoán ra gì đó nhưng lại không thể xác định.
"Y Cần, ngươi có biết đây là hoa gì không?" Bạch Vũ Mộng xoay người hỏi Y Cần, nhưng mắt lại vẫn nhìn chằm chằm vào bụi hoa kia.
Y Cần do dự một hồi, đầu óc không ngừng xoay chuyển, chủ tử không cho nàng nói ra chuyện kia, nhưng nói ra tên hoa chắc là không sao đi.
Huống hồ, dùng cách này để cho mình an tâm hơn cũng tốt, cho dù bị chủ tử trách phạt thì nàng cũng nhận, nghĩ vậy liền nói: "Chủ tử nói đây là Mạn Châu Sa Hoa."
Nam tử nhíu mày, sắc bén nhìn Bạch Vũ Mộng: "Nếu ngươi không muốn đứa nhỏ này nữa thì bây giờ ngươi có thể đi, không ai ngăn cản ngươi!"
Câu nói này quả nhiên khiến Bạch Vũ Mộng ngừng lại, bất đắc dĩ nhìn nam tử trước mắt: "Nhưng bằng hữu của ta sẽ lo lắng cho ta, ngươi có thể tìm người đưa ta về không?"
"Không, tốt nhất ngươi nên yên tĩnh ngồi đó đi, ta đã phái người thông báo với bọn họ rồi!" Nói xong hắn liền đi ra ngoài, Bạch Vũ Mộng hơi giật mình, vì sao nàng cảm thấy hắn đang tức giận vậy, nhưng mà vì sao?
Tuy rằng kinh ngạc vì hắn cẩn thận, nhưng Bạch Vũ Mộng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, không muốn nghĩ nhiều nữa.
Một lát sau bên ngoài có một nữ tử dịu dàng mặc váy dài màu lục đi vào, là nữ tử điển hình của Giang Nam, nụ cười trên mặt làm cho người ta thoải mái.
"Phu nhân, nô tì là Y Cần, nếu phu nhân có gì dặn dò thì cứ nói cho nô tì biết." Y Cần cười dịu dàng, nhìn nàng mặc dù mang thai nhưng vẫn xinh đẹp như cũ.
Bạch Vũ Mộng ngẩn ra, vì sao khi nghe thấy chữ "Phu nhân" thì nàng lại sinh ra ảo giác, dienxdafnllequysdoon giống như nàng thật sự là phu nhân của chủ tử nàng ta chứ không phải bởi vì nàng mang thai.
Bạch Vũ Mộng nhanh đáp lại, cười xin lỗi: "Y Cần phải không, ta đã biết, tạm thời không có chuyện gì, ngươi lui xuống trước đi!"
Y Cần nghe vậy thì lui xuống, đi ra ngoài thì lại thấy chủ tử đứng đó: "Chủ tử, có gì cần dặn dò sao?" Y Cần nghi hoặc mở miệng.
Nam tử dừng một lúc rồi mới mở miệng: "Đi nấu một bát thuốc bồi bổ thân thể cho nàng, đợi lát nữa đưa cho nàng uống." Nam tử lạnh lùng mở miệng, giọng điệu bình tĩnh không dao động, giống như là không quan tâm đến ai cả.
Y Cần sợ run một chút, rồi nhanh hồi thần, do dự mở miệng: "Chủ tử, vì sao người không nói sự thật ra?"
Nam tử lạnh lùng liếc Y Cần một cái, Y Cần nhìn thấy thì chảy mồ hôi lạnh, đến khi Y Cần sắp chịu không nổi muốn quỳ xuống thì nam tử mới mở miệng: "Sau này nhớ kỹ đừng hỏi những chuyện không nên hỏi, ở trước mặt nàng cũng đừng có nói huyên thuyên."
Nói xong hắn liền rời đi, Y Cần thở dài nhẹ nhõm một hơi, gió lạnh thổi tới, cả người đã sớm ướt đầy mồ hôi nên hơi run run, nhưng vẫn khó hiểu nhìn bóng lưng hắn rời đi, rõ ràng là rất muốn nói nhưng vì sao lại không nói?
Y Cần làm theo lời căn dặn, nấu vài món thích hợp với phụ nữ có thai cho Bạch Vũ Mộng rồi bê vào trong phòng thì thấy Bạch Vũ Mộng đang ngồi ngẩn người trên giường.
Bạch Vũ Mộng thấy có người đi vào thì bình phục lại tinh thần nhẹ nhàng cười, mở miệng: "Y Cần, có chuyện gì không?"
Y Cần đặt thức ăn ở trên bàn rồi cung kính mở miệng: "Chủ tử dặn dò nấu thuốc bồi bổ cơ thể cho người, phu nhân ăn đi!" Nói xong muốn đỡ Bạch Vũ Mộng dậy.
Bạch Vũ Mộng kinh ngạc nhíu mày, tùy ý để Y Cần nâng nàng dậy rồi lại nghi hoặc hỏi: "Y Cần, ngươi có biết vì sao chủ tử của ngươi phải giúp ta không?"
Tay Y Cần đỡ Bạch Vũ Mộng run lẩy bẩy, Bạch Vũ Mộng mẫn cảm phát hiện ra, nhìn chằm chằm vào mắt Y Cần, nhưng Y Cần lại nhanh chóng tỉnh táo lại, lắc đầu: "Suy nghĩ của chủ tử, sao nô tì có thể biết."
"Phải không?" Bạch Vũ Mộng ngồi ở cạnh bàn, nhìn chén thuốc bổ đầy ắp, lập tức mở miệng nói: "Ngươi nói cho ta nghe thử xem chủ tử nhà ngươi là người thế nào!"
------ susublue ~ Diendanlequydon ------
Y Cần cúi đầu, trong mắt có chút hoảng loạn và bối rối, cố gắng bình tĩnh mở miệng: "Nếu phu nhân muốn biết gì thì hãy tự hỏi chủ tử đi, nô tì chỉ là hạ nhân, sao có thể tùy tiện tọc mạch chuyện của chủ tử."
Nói xong vẫn không ngẩng đầu lên, nàng sợ Bạch Vũ Mộng nhìn thấy sự bối rối trên mặt mình sẽ biết được manh mối, tuy rằng nàng rất muốn nói cho nàng biết sự thật nhưng chủ tử đã dặn dò thì nàng phải nghe theo.
"Ta cũng không muốn biết chuyện gì quá quan trọng, chỉ muốn biết tính tình chủ tử nhà ngươi thế nào thôi, như vậy cũng không thể nói sao?" Trong mắt Bạch Vũ Mộng có chút hoài nghi.
Y Cần nắm khăn tay thật chặt, rốt cục nàng có nên mở miệng không, nếu trả lời phu nhân thì nàng sợ sẽ nói sai, như vậy coi như nguy rồi.
Nhưng mà được huấn luyện nhiều năm nên nàng cũng bình tĩnh lại rất nhanh, trên mặt vẫn tươi cười dịu dàng như trước, mở miệng nói: "Chủ tử luôn trầm mặc ít nói, chúng ta làm hạ nhân đều đoán không được tâm tư của người, nhưng hắn lại là một chủ tử tốt, đối xử với chúng ta cũng không quá khắt khe."
Bạch Vũ Mộng nghe vậy thì nhíu mày, không ngờ hắn lại là người như vậy, Y Cần thấy biểu cảm của Bạch Vũ Mộng thì biết được mình đã tránh được một kiếp, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Bạch Vũ Mộng chú ý tới động tác nhỏ của nàng, mắt híp lại, không phải nàng hoài nghi bọn họ, dù sao nếu có tâm tư thì sẽ không ba lần bốn lượt cứu nàng như vậy, nhưng bọn họ làm như vậy rốt cục là có mục đích gì, chẳng lẽ chỉ đơn thuần là vì lòng tốt thôi sao?
"Y Cần, ngươi nói với chủ tử ngươi là muốn hỏi hắn ta có thể gặp bằng hữu của mình không, cho dù hắn đã phái người thông báo nhưng bọn họ vẫn sẽ lo lắng."
Y Cần có chút kinh ngạc nhìn Bạch Vũ Mộng, rồi lại lập tức cung kính cúi đầu: "Dạ, nô tì sẽ nói lại với chủ tử, phu nhân vẫn nên uống thuốc trước đi."
Bạch Vũ Mộng nghe lời cầm lấy bát, nàng cũng không phải sợ bọn họ hạ độc, nàng vốn là người dùng độc, trên đời này người có thể vượt qua nàng, chỉ sợ là không có ai, đã như vậy thì có gì mà phải sợ.
Sau khi uống xong, Bạch Vũ Mộng vỗ về bụng, cười nhìn thoáng qua Y Cần: "Chúng ta ra ngoài một chút đi!" Nàng phát hiện gần đây nàng càng ngày càng thích cười.
"Dạ!" Y Cần lên tiếng, dặn dò tiểu nha hoàn phía sau dọn dẹp bàn rồi tự mình cẩn thận đỡ Bạch Vũ Mộng đi ra ngoài.
Bên ngoài rất rộng, dienx;dàn*llee&quys;dôn dòng suối nhỏ chảy, hoa cỏ mới lạ, giống như đi tới một thảo nguyên bên ngoài vậy, Bạch Vũ Mộng nhíu mày, không ngờ chủ nhân nơi này lại rất biết hưởng thụ.
Tầm mắt bị một bụi hoa màu đỏ hấp dẫn, hoa đua nhau nở trông rất giống lửa nhưng lại làm cho người ta có cảm giác nguy hiểm như hoa anh túc, còn mơ hồ có chút thần bí.
Bạch Vũ Mộng nhìn chằm chằm bụi hoa đó, hoa mang theo hơi thở chết chóc khiến Bạch Vũ Mộng đoán ra gì đó nhưng lại không thể xác định.
"Y Cần, ngươi có biết đây là hoa gì không?" Bạch Vũ Mộng xoay người hỏi Y Cần, nhưng mắt lại vẫn nhìn chằm chằm vào bụi hoa kia.
Y Cần do dự một hồi, đầu óc không ngừng xoay chuyển, chủ tử không cho nàng nói ra chuyện kia, nhưng nói ra tên hoa chắc là không sao đi.
Huống hồ, dùng cách này để cho mình an tâm hơn cũng tốt, cho dù bị chủ tử trách phạt thì nàng cũng nhận, nghĩ vậy liền nói: "Chủ tử nói đây là Mạn Châu Sa Hoa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.