Chương 161: Nơi quen thuộc
Phong Ảnh Mê Mộng
21/07/2018
Quả nhiên, Bách Lí Dật Thanh đi không được bao lâu thì Mẫn Quý Phi vừa
rồi gặp ở cửa cung đã dẫn một đám người hùng hổ đi tới Vũ Thần điện của
đám người Bạch Vũ Mộng.
Lúc Bạch Vũ Mộng nghe thấy hạ nhân báo thì hơi nhíu mày, nhưng cũng không đáp lại mà chỉ chuyên tâm làm chuyện của mình.
"Hừ, các ngươi thật lớn mật, sao thấy quý phi mà không quỳ?" Ngọc Liên cao ngạo ngẩng đầu, khinh thường nhìn đám người Bạch Vũ Mộng.
"Nếu ta nhớ không lầm thì vừa rồi Hoàng thượng đã nói sau này chúng ta là khách quý của hắn, ngươi là cái thá gì?" Duẫn Tuyết Nghiên nhịn không được mở miệng phản bác.
"Các ngươi có thái độ, dù có là khách quý thì chỗ này vẫn là Hoàng cung, không phải là nơi mà chó mèo đều có thể vào, đã vào Hoàng cung thì phải tuân theo quy củ!" Mẫn Quý Phi nhíu mày, ung dung, quý phái mở miệng.
"Sao? Quy củ, sao ta nhớ là vừa rồi Hoàng thượng đã nói quý phi ngươi bị giam cầm một tháng!" Mộ Túy Tình không tính trốn tránh nữa, lạnh lùng mở miệng.
Sở Ngọc Mẫn nheo mắt lại, đánh giá Mộ Túy Tình cẩn thận, thật lâu sau mới nói: "Mộ Túy Tình?!" Một tiếng kinh ngạc vang lên.
"Thế nào, nhận ra rồi sao?" Mộ Túy Tình hào phóng đứng đó, tùy ý để nàng đánh giá, đã quyết định đối mặt thì nàng sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai đã từng làm tổn thương nàng.
"Ngươi vẫn còn chưa chết!" Sở Ngọc Mẫn thốt ra, lập tức ý thức được mình đang nói cái gì, vội vàng che miệng, sắc mặt thay đổi mấy lần.
"Được rồi, không cần đóng kịch, giữa ngươi và ta không cần phải giả bộ, ta hiểu rất rõ bộ mặt thật của ngươi!" Mộ Túy Tình chế nhạo nhếch khóe môi.
"Mộ Túy Tình, ngươi còn về làm gì, ngươi nhìn đi, hiện tại cuộc sống của ta hơn ngươi, ta đã là quý phi, mà ngươi chỉ là bình dân đê tiện." Sở Ngọc Mẫn nói xong nhẹ nhàng nở nụ cười.
" Bình dân đê tiện sao? Từ này thật hay, nhưng mà ta thấy ta làm bình dân đê tiện còn tốt hơn quý phi cao quý như ngươi!" Giọng điệu Mộ Túy Tình đầy vẻ chế nhạo.
Không đợi Sở Ngọc Mẫn mở miệng, Mộ Túy Tình đã nhàn nhạt nói: "Đúng rồi, quên nói cho ngươi biết, lần này ta trở về là do Hoàng thượng tự mình đến mời ta."
Sở Ngọc Mẫn nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch hẳ đi, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại bộ dáng cao quý: "Thì sao, Mộ Túy Tình, ngươi vẫn còn đấu không lại ta, ta chiếm được hắn, mà ngươi thì không có gì cả!"
"Phải không, vậy ngươi cũng nên biết người mà ngươi coi là bảo bối, đối với ta thật đáng khinh!" Mộ Túy Tình nói xong ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Bách Lí Dật Thanh suy sụp đứng ở cửa.
Vừa rồi có hạ nhân báo với hắn là Mẫn Quý Phi đến Vũ Thần điện nên hắn đã mọi chính vụ chỉ vì không muốn nàng chịu uất ức, nhưng mà lại đúng lúc nghe được câu nói này.
Bạch Vũ Mộng nhíu mày, cảm thấy mọi chuyện càng lúc càng khó cứu vãn: "Tình Nhi, được rồi, dù sao chúng ta cũng là khách, không nên so đo với Mẫn Quý Phi."
Mộ Túy Tình há miệng thở dốc, hình như còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy Bách Lí Dật Thanh ảm đạm thì lại bỗng nhiên không nói được nữa.
Sở Ngọc Mẫn cũng thấy Bách Lí Dật Thanh, lập tức cười mở miệng: "Xem ta này, sao lại chậm chạp không đón tiếp khách như vậy, Tình Nhi muội muội đã trở về, nhất định thấy lạ lẫm với nơi này, ngày khác ta tự mình dẫn các ngươi đi dạo."
"Không cần!" Mộ Túy Tình lạnh lùng mở miệng, lập tức xoay người đi, nàng không muốn tiếp tục đứng đây nữa, nàng vẫn không muốn đối mặt với nam nhân này.Nàng không muốn nhìn thấy vẻ mặt hắn như vậy, trông cứ như nàng mới là người nhẫn tâm vứt bỏ hắn, nhưng sự thật chứng minh hắn mới là người nên bị oán trách.
"Mẫn Quý Phi, sao ngươi lại đến đây, không phải trẫm nói ngươi bị giam cầm một tháng sao, chẳng lẽ ngươi muốn cãi lại mệnh lệnh trẫm?" Bách Lí Dật Thanh đè nén cảm xúc, khôi phục lại cảm xúc.
"Hoàng thượng thứ tội, nô tì nghe nói khách ở đây, sợ bọn hạ nhân không chu toàn nên mới tự mình đến xem." Sở Ngọc Mẫn vội vàng quỳ xuống.
Sắc mặt Bách Lí Dật Thanh dịu đi một chút: "Một khi đã như vậy, nhìn cũng đã nhìn rồi thì nhanh chóng trở về đi, trong vòng một tháng không cho phép ra ngoài!" Bách Lí Dật Thanh nói rất vô tình. Nếu không phải nàng ta còn có tác dụng thì nhất định hắn đã giết nàng rồi.
"Dạ." Sở Ngọc Mẫn cắn răng lui ra, tay nắm chặt khăn, nàng cho rằng Hoàng thượng sẽ giảm bớt hình phạt, nhưng không ngờ lại không thay đổi.
"Các vị, thật có lỗi, nàng không sao chứ?" Bách Lí Dật Thanh gật đầu, lập tức nhìn về phía Bạch Vũ Mộng, muốn hỏi một chút để an tâm.
Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng lắc đầu: "Thứ không thuộc về ngươi thì vẫn không nên níu kéo, tất cả nên để thuận theo tự nhiên đi."
Sắc mặt Bách Lí Dật Thanh ảm đạm đi một chút, một lát sau mới điều chỉnh lại cảm xúc, ngẩng đầu nhìn theo hướng Mộ Túy Tình rời đi: "Ngươi nói đúng..."
Đợi khi tất cả mọi người đều nghỉ ngơi hết thì Bạch Vũ Mộng gặp riêng Duẫn Minh Hi: "Nói đi, sao lại không yên lòng?"
Duẫn Minh Hi mím môi, suy tư một lúc rồi mới mở miệng: "Vì sao ta cảm thấy nơi này có một cảm giác quen thuộc, giống như là ta đã từng ở đây một thời gian rồi."
"Ngươi đi du lịch khắp thiên hạ, không chừng đã từng tới hoàng cung Minh quốc rồi, có gì mà lại nghi ngờ?" Bạch Vũ Mộng suy tư rồi mới mở miệng nói.
"Không đúng, nếu là như vậy thì nhất định sẽ không có cảm giác quen thuộc mạnh đến thế, nơi này... Đợi chút!" Duẫn Minh Hi đột nhiên mở to hai mắt.
"Vũ nhi, ngươi theo ta đến một chỗ!" Duẫn Minh Hi nói xong liền đứng lên, sau đó đi ra ngoài, Bạch Vũ Mộng dừng một chút, cũng đi theo hắn.
Hai người tới một con đường nhỏ rải đá, Bạch Vũ Mộng càng nhíu mi chặt hơn, sao nàng lại cảm thấy Duẫn Minh Hi rất quen thuộc với nơi này, sao có thể thông thạo như vậy.
Bởi vì chuyện ở cửa cung đã sớm lưu truyền cho nên không có ai dám ngăn cản bọn họ, hai người đi cũng rất thông thuận.
Đi vào bên trong là một bụi hoa linh lan rất đẹp, còn có những bông hoa khác cũng rất rớn, Duẫn Minh Hi đột nhiên nở nụ cười, trong mắt có chút nhớ nhung.
Bạch Vũ Mộng như nghĩ ra cái gì đó, nhưng không có mở miệng, mà chỉ nhìn Duẫn Minh Hi, chờ hắn mở miệng.
Duẫn Minh Hi nở nụ cười, một lúc sau mới mở miệng: "Không sai, chính là nơi này, đây là hoa ta và Điềm Điềm cùng nhau trồng, không ngờ nhiều năm như vậy rồi mà vẫn còn sống rất tốt."
"Chẳng lẽ năm đó ngươi đã ở đây?" Bạch Vũ Mộng nhíu mày.
"Vốn dĩ lúc đó ta còn chưa dám chắc nhưng bây giờ ta đã xác định rồi, nhất định không sai, tìm nhiều năm như vậy rốt cục cũng tìm được, ta tự nhận là mình đã đi khắp đại giang nam bắc, nhưng cho tới bây giờ mới thật sự tìm được."
Lúc Bạch Vũ Mộng nghe thấy hạ nhân báo thì hơi nhíu mày, nhưng cũng không đáp lại mà chỉ chuyên tâm làm chuyện của mình.
"Hừ, các ngươi thật lớn mật, sao thấy quý phi mà không quỳ?" Ngọc Liên cao ngạo ngẩng đầu, khinh thường nhìn đám người Bạch Vũ Mộng.
"Nếu ta nhớ không lầm thì vừa rồi Hoàng thượng đã nói sau này chúng ta là khách quý của hắn, ngươi là cái thá gì?" Duẫn Tuyết Nghiên nhịn không được mở miệng phản bác.
"Các ngươi có thái độ, dù có là khách quý thì chỗ này vẫn là Hoàng cung, không phải là nơi mà chó mèo đều có thể vào, đã vào Hoàng cung thì phải tuân theo quy củ!" Mẫn Quý Phi nhíu mày, ung dung, quý phái mở miệng.
"Sao? Quy củ, sao ta nhớ là vừa rồi Hoàng thượng đã nói quý phi ngươi bị giam cầm một tháng!" Mộ Túy Tình không tính trốn tránh nữa, lạnh lùng mở miệng.
Sở Ngọc Mẫn nheo mắt lại, đánh giá Mộ Túy Tình cẩn thận, thật lâu sau mới nói: "Mộ Túy Tình?!" Một tiếng kinh ngạc vang lên.
"Thế nào, nhận ra rồi sao?" Mộ Túy Tình hào phóng đứng đó, tùy ý để nàng đánh giá, đã quyết định đối mặt thì nàng sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai đã từng làm tổn thương nàng.
"Ngươi vẫn còn chưa chết!" Sở Ngọc Mẫn thốt ra, lập tức ý thức được mình đang nói cái gì, vội vàng che miệng, sắc mặt thay đổi mấy lần.
"Được rồi, không cần đóng kịch, giữa ngươi và ta không cần phải giả bộ, ta hiểu rất rõ bộ mặt thật của ngươi!" Mộ Túy Tình chế nhạo nhếch khóe môi.
"Mộ Túy Tình, ngươi còn về làm gì, ngươi nhìn đi, hiện tại cuộc sống của ta hơn ngươi, ta đã là quý phi, mà ngươi chỉ là bình dân đê tiện." Sở Ngọc Mẫn nói xong nhẹ nhàng nở nụ cười.
" Bình dân đê tiện sao? Từ này thật hay, nhưng mà ta thấy ta làm bình dân đê tiện còn tốt hơn quý phi cao quý như ngươi!" Giọng điệu Mộ Túy Tình đầy vẻ chế nhạo.
Không đợi Sở Ngọc Mẫn mở miệng, Mộ Túy Tình đã nhàn nhạt nói: "Đúng rồi, quên nói cho ngươi biết, lần này ta trở về là do Hoàng thượng tự mình đến mời ta."
Sở Ngọc Mẫn nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch hẳ đi, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại bộ dáng cao quý: "Thì sao, Mộ Túy Tình, ngươi vẫn còn đấu không lại ta, ta chiếm được hắn, mà ngươi thì không có gì cả!"
"Phải không, vậy ngươi cũng nên biết người mà ngươi coi là bảo bối, đối với ta thật đáng khinh!" Mộ Túy Tình nói xong ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Bách Lí Dật Thanh suy sụp đứng ở cửa.
Vừa rồi có hạ nhân báo với hắn là Mẫn Quý Phi đến Vũ Thần điện nên hắn đã mọi chính vụ chỉ vì không muốn nàng chịu uất ức, nhưng mà lại đúng lúc nghe được câu nói này.
Bạch Vũ Mộng nhíu mày, cảm thấy mọi chuyện càng lúc càng khó cứu vãn: "Tình Nhi, được rồi, dù sao chúng ta cũng là khách, không nên so đo với Mẫn Quý Phi."
Mộ Túy Tình há miệng thở dốc, hình như còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy Bách Lí Dật Thanh ảm đạm thì lại bỗng nhiên không nói được nữa.
Sở Ngọc Mẫn cũng thấy Bách Lí Dật Thanh, lập tức cười mở miệng: "Xem ta này, sao lại chậm chạp không đón tiếp khách như vậy, Tình Nhi muội muội đã trở về, nhất định thấy lạ lẫm với nơi này, ngày khác ta tự mình dẫn các ngươi đi dạo."
"Không cần!" Mộ Túy Tình lạnh lùng mở miệng, lập tức xoay người đi, nàng không muốn tiếp tục đứng đây nữa, nàng vẫn không muốn đối mặt với nam nhân này.Nàng không muốn nhìn thấy vẻ mặt hắn như vậy, trông cứ như nàng mới là người nhẫn tâm vứt bỏ hắn, nhưng sự thật chứng minh hắn mới là người nên bị oán trách.
"Mẫn Quý Phi, sao ngươi lại đến đây, không phải trẫm nói ngươi bị giam cầm một tháng sao, chẳng lẽ ngươi muốn cãi lại mệnh lệnh trẫm?" Bách Lí Dật Thanh đè nén cảm xúc, khôi phục lại cảm xúc.
"Hoàng thượng thứ tội, nô tì nghe nói khách ở đây, sợ bọn hạ nhân không chu toàn nên mới tự mình đến xem." Sở Ngọc Mẫn vội vàng quỳ xuống.
Sắc mặt Bách Lí Dật Thanh dịu đi một chút: "Một khi đã như vậy, nhìn cũng đã nhìn rồi thì nhanh chóng trở về đi, trong vòng một tháng không cho phép ra ngoài!" Bách Lí Dật Thanh nói rất vô tình. Nếu không phải nàng ta còn có tác dụng thì nhất định hắn đã giết nàng rồi.
"Dạ." Sở Ngọc Mẫn cắn răng lui ra, tay nắm chặt khăn, nàng cho rằng Hoàng thượng sẽ giảm bớt hình phạt, nhưng không ngờ lại không thay đổi.
"Các vị, thật có lỗi, nàng không sao chứ?" Bách Lí Dật Thanh gật đầu, lập tức nhìn về phía Bạch Vũ Mộng, muốn hỏi một chút để an tâm.
Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng lắc đầu: "Thứ không thuộc về ngươi thì vẫn không nên níu kéo, tất cả nên để thuận theo tự nhiên đi."
Sắc mặt Bách Lí Dật Thanh ảm đạm đi một chút, một lát sau mới điều chỉnh lại cảm xúc, ngẩng đầu nhìn theo hướng Mộ Túy Tình rời đi: "Ngươi nói đúng..."
Đợi khi tất cả mọi người đều nghỉ ngơi hết thì Bạch Vũ Mộng gặp riêng Duẫn Minh Hi: "Nói đi, sao lại không yên lòng?"
Duẫn Minh Hi mím môi, suy tư một lúc rồi mới mở miệng: "Vì sao ta cảm thấy nơi này có một cảm giác quen thuộc, giống như là ta đã từng ở đây một thời gian rồi."
"Ngươi đi du lịch khắp thiên hạ, không chừng đã từng tới hoàng cung Minh quốc rồi, có gì mà lại nghi ngờ?" Bạch Vũ Mộng suy tư rồi mới mở miệng nói.
"Không đúng, nếu là như vậy thì nhất định sẽ không có cảm giác quen thuộc mạnh đến thế, nơi này... Đợi chút!" Duẫn Minh Hi đột nhiên mở to hai mắt.
"Vũ nhi, ngươi theo ta đến một chỗ!" Duẫn Minh Hi nói xong liền đứng lên, sau đó đi ra ngoài, Bạch Vũ Mộng dừng một chút, cũng đi theo hắn.
Hai người tới một con đường nhỏ rải đá, Bạch Vũ Mộng càng nhíu mi chặt hơn, sao nàng lại cảm thấy Duẫn Minh Hi rất quen thuộc với nơi này, sao có thể thông thạo như vậy.
Bởi vì chuyện ở cửa cung đã sớm lưu truyền cho nên không có ai dám ngăn cản bọn họ, hai người đi cũng rất thông thuận.
Đi vào bên trong là một bụi hoa linh lan rất đẹp, còn có những bông hoa khác cũng rất rớn, Duẫn Minh Hi đột nhiên nở nụ cười, trong mắt có chút nhớ nhung.
Bạch Vũ Mộng như nghĩ ra cái gì đó, nhưng không có mở miệng, mà chỉ nhìn Duẫn Minh Hi, chờ hắn mở miệng.
Duẫn Minh Hi nở nụ cười, một lúc sau mới mở miệng: "Không sai, chính là nơi này, đây là hoa ta và Điềm Điềm cùng nhau trồng, không ngờ nhiều năm như vậy rồi mà vẫn còn sống rất tốt."
"Chẳng lẽ năm đó ngươi đã ở đây?" Bạch Vũ Mộng nhíu mày.
"Vốn dĩ lúc đó ta còn chưa dám chắc nhưng bây giờ ta đã xác định rồi, nhất định không sai, tìm nhiều năm như vậy rốt cục cũng tìm được, ta tự nhận là mình đã đi khắp đại giang nam bắc, nhưng cho tới bây giờ mới thật sự tìm được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.