Chương 61: Phản hãm hại
Phong Ảnh Mê Mộng
22/01/2018
Vừa đi vào đã thấy, một hình ảnh làm cho người ta đỏ mặt tới mang tai.
Đám tiểu thư khuê các đều xấu hổ che kín mặt, nhưng vẫn nhịn không được
nhìn qua khe hở.
Nhìn nam nhân đang động dục kia, trên người đều là mồ hôi, hai người bọn họ, ngay cả có người đi vào cũng không phát giác, tiếp tục vận động. Mặt nữ tử nằm bên dưới bị che khuất, nhìn không rõ lắm.
Bên ngoài, Lâm Thải Sương đắc ý cười, hung hăng nhìn nữ tử kia, Bạch Vũ Mộng, ngươi cũng có ngày hôm nay, ta muốn khiến cho ngươi từ nay về sau vĩnh viễn không ngẩng đầu lên được.
Tiếc là Đại nhi không nhìn thấy được điều này, nhưng mà, sao nãy giờ không thấy Đại nhi?
Lam Ngạo Thiên lập tức kêu thị vệ kéo hai người kia ra, bọn họ đều không phối hợp, không ngừng giãy dụa.
Thị vệ lấy hai thùng nước lạnh đến, tạt vào hai người bọn họ, lập tức hai người liền tỉnh lại.
Lúc này từ trong đám người có một nam nhân trung niên cường tráng chạy đến, đến khi nhìn thấy nam tử kia, mới cởi ngoại bào ra phủ lên người hắn, nhìn sắc mặt Hoàng thượng biến thành màu đen, liền quỳ trên mặt đất liên tục cầu xin tha thứ.
Mọi người càng muốn biết nữ tử kia là ai, chỉ nghe thấy tiếng kêu của nàng ta, nhìn loại tình huống này, "A..."
Một tiếng thét chói tai vang lên, nữ tử sợ hãi co người lại, lúc này Lâm Thải Sương mới nhìn rõ người đó, không ngờ lại là nữ nhi của mình, Bạch Hàm Đại!
Vội vàng chạy tới, cởi ngoại sam mặc vào cho Bạch Hàm Đại. Bạch Hàm Đại gắt gao ôm lấy Lâm Thải Sương, cả người đều run run, tại sao có thể như vậy? Đáng lẽ phải là Bạch Vũ Mộng mới đúng!
Lâm Thải Sương cũng có chút kinh ngạc, không phải là Bạch Vũ Mộng sao, sao lại thành nữ nhi của mình, về sau nàng làm sao nhìn người đây, bây giờ nhiều người như vậy, phải làm sao bây giờ?
Ánh mắt mọi người đều tập trung về bên này, muốn tìm bóng dáng lạnh nhạt của nàng ta, lại không nhìn thấy.
"Ngươi đang tìm ta sao?" Bạch Vũ Mộng như bóng ma đi ra từ chỗ tối.
Nhìn thấy Bạch Vũ Mộng, mọi người lại khiếp sợ, vừa rồi rõ ràng nóilà Bạch Vũ Mộng ở bên trong, bây giờ Bạch Vũ Mộng lại đứng ở bên ngoài, mọi người lập tức đoán được có chuyện gì xảy ra.
Bạch Vũ Mộng đi đến bên cạnh Lam Hạo Thần, hoạt bát chớp mắt với hắn, Lam Hạo Thần sủng nịch cười cười, vươn tay sờ tóc Bạch Vũ Mộng.
"Bạch Vũ Mộng, sao ngươi lại ở chỗ này, nhất định là ngươi, nhất định là ngươi hãm hại ta đúng không?" Bạch Hàm Đại phẫn hận hô to, thân thể run run.
"Sao ngươi lại khẳng định là ta hại ngươi, hơn nữa, vừa rồi ta ở bên kia ngắm hoa, sao phải ở chỗ này? Chẳng lẽ, ngươi biết ta nhất định sẽ tới đây sao?" Bạch Vũ Mộng tựa vào người Lam Hạo Thần, nhíu mày hỏi.
Trong lúc nhất thời Bạch Hàm Đại không nói được gì, chỉ có thể nhào vào lòng Lâm Thải Sương khóc.
"Bạch Vũ Mộng, sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy, dù thế nào, nàng cũng là tỷ tỷ của ngươi, sao ngươi có thể đối với nàng như vậy, danh dự của nữ tử rất quan trọng!" Lâm Thải Sương đau lòng khóc.
Mọi người lại không khỏi nhìn về phía Bạch Vũ Mộng, chẳng lẽ thật sự Chiến Vương phi làm?
Mắt Bạch Vũ Mộng lạnh lùng, giọng điệu cũng trở nên rất lạnh: "Nếu thật sự là ta làm, vì sao ta lại dùng thanh danh của mình để mạo hiểm?" Lời nói của Bạch Vũ Mộng đã thức tỉnh tất cả mọi người.
Dừng một chút, còn nói thêm: "Hơn nữa, sao ngươi lại cho rằng nhất định là ta làm, hay là, vốn là các ngươi lập kế hoạch hãm hại ta, nhưng cuối cùng trộm gà không thành lại còn mất cả nắm gạo?"
Trong nháy mắt Lâm Thải Sương không nói được gì nữa, lúc này mọi người mới biết được chân tướng mọi chuyện, vốn chuyện này chính là một âm mưu được lên kế hoạch sẵn.
Giọng nói của Bạch Vũ Mộng lạnh như băng: "À, ta còn quên một việc nữa, vừa rồi Đức phi nương nương bảo ta đến gặp nàng, nhưng không biết tại sao lại bị đưa đến một chỗ khác, trong lúc nhất thời bị cảnh sắc mê hoặc, nên quên mất!"
Nàng vừa nói xong đã tiết lộ ngay vị đầu sỏ gây nên mọi chuyện là Đức phi nương nương, mọi người không khỏi cảm thán, Chiến Vương phi thật sự rất thông minh.
Sắc mặt Lam Ngạo Thiên mặt đã sớm đen thui, đám hậu phi này, không chịu giảm bớt việc cho hắn, sớm muộn cũng có một ngày hắn thanh lý tất cả bọn họ.
Không khỏi nhìn thoáng qua Hạ Thi Lan, mấy năm nay cũng thật sự vất vả cho nàng. Trước kia không thể đắc tội đại thần, nhưng hiện tại, hắn lại có lí do thích đáng để xử phạt bọn họ.
"Trong cung đã xảy ra chuyện như vậy, thật sự là nỗi sỉ — nhục của hoàng thất, Đức phi không tuân thủ phụ đức, lòng dạ hẹp hòi, niệm tình phụ thân trung quân vì nước, đặc xá tử tội, trục xuất khỏi hậu cung, giáng làm thứ dân."
Lời này vừa nói ra, tất nhiên mọi người đều biết ý của Hoàng thượng, phụ thân Đức phi vốn định cầu tình, nhưng Hoàng thượng đã nói vậy, là đã cho hắn mặt mũi rồi, như vậy hắn không thể cầu tình nữa, bằng không vị trí này của hắn cũng khó giữ.
"Còn hai tiện nhân này, dẫn xuống loạn côn đánh chết cho trẫm." Lửa giận của Lam Ngạo Thiên rất lớn.
Ngay lập tức tiếng cầu xin tha thứ vang vọng khắp nơi thành, Bạch Cẩm Trình quỳ trước mặt Lam Ngạo Thiên: "Hoàng thượng, xin nghe thần nói, tha cho tiểu nữ đi, nhất định không phải nàng tự nguyện, nhất định là có người bức nàng."
"Hả? Vậy ngươi nói xem, là ai bức nàng?" Lam Ngạo Thiên lạnh lùng hỏi.
Trên lưng Bạch Cẩm Trình toát mồ hôi lạnh, hắn biết, Hoàng thượng rất tức giận: "Hoàng thượng, nhất định là nam tử này bức nàng, thỉnh Hoàng thượng làm rõ!"
Hắn muốn nói là Bạch Vũ Mộng, nhưng hắn biết hiện tại Bạch Vũ Mộng rất được sủng ái, chỉ cần hắn không cẩn thận, không chỉ không cứu được nữ nhi, mà có thể tự hại mình nữa.
“ Sao? Là vậy sao?" Lam Ngạo Thiên tức giận.
Nhưng vị kia đại thần bên kia cũng mở miệng: "Hoàng thượng, nếu tiện nhân kia không thông đồng với con ta, sao con ta có thể phạm vào sai lầm này chứ!"
Bạch Vũ Mộng nhìn trò khôi hài trước mắt, có chút nhàm chán: "Ta nói này, sao các ngươi không chịu nhìn rõ xem tình huống bây giờ thế nào chứ, thấy các ngươi bình thường cũng rất khôn khéo, sao đến lúc quan trọng, ta lại thấy các ngươi nên cáo lão hồi hương vậy!"
Bạch Vũ Mộng nói một câu khiến mọi người cảm thấy bất an, tất nhiên bọn họ biết địa vị của Bạch Vũ Mộng trong lòng Lam Ngạo Thiên, huống hồ hình như Lam Ngạo Thiên cũng có ý này, nếu thật sự... Như vậy hậu quả rất khó lường.
Lam Ngạo Thiên cũng có chút giận, không kiên nhẫn muốn nhìn đám người này. Nhưng Bạch Vũ Mộng cũng không bỏ qua dễ dàng như vậy, làm sao có thể để bọn họ tiện nghi được?
"Phụ hoàng, ta thấy, không bằng làm như vậy đi, nam tử, thì cho tiến cung, còn nữ tử..." Bạch Vũ Mộng cố ý dừng một chút, lại nói: "Thì đưa vào kỹ viện đi, bọn họ đã thích động dục như vậy, nên để bọn họ hưởng thủ cho đủ."
Quả nhiên, lại làm cho mọi người nhìn đến rớt tròng mắt, nhưng không ai dám nói gì cả, tâm tình Lam Ngạo Thiên chuyển tốt rất nhanh, vì hai chữ "Phụ hoàng" nên hắn đã đồng ý.
Lam Hạo Thần lại có chút bất đắc dĩ bóp mũi Bạch Vũ Mộng: "Vật nhỏ, nên nguôi giận rồi!"
Bạch Vũ Mộng thỏa mãn gật đầu, cũng không quản những ánh mắt sau lưng, cùng Lam Hạo Thần đi ra ngoài.
Nhìn nam nhân đang động dục kia, trên người đều là mồ hôi, hai người bọn họ, ngay cả có người đi vào cũng không phát giác, tiếp tục vận động. Mặt nữ tử nằm bên dưới bị che khuất, nhìn không rõ lắm.
Bên ngoài, Lâm Thải Sương đắc ý cười, hung hăng nhìn nữ tử kia, Bạch Vũ Mộng, ngươi cũng có ngày hôm nay, ta muốn khiến cho ngươi từ nay về sau vĩnh viễn không ngẩng đầu lên được.
Tiếc là Đại nhi không nhìn thấy được điều này, nhưng mà, sao nãy giờ không thấy Đại nhi?
Lam Ngạo Thiên lập tức kêu thị vệ kéo hai người kia ra, bọn họ đều không phối hợp, không ngừng giãy dụa.
Thị vệ lấy hai thùng nước lạnh đến, tạt vào hai người bọn họ, lập tức hai người liền tỉnh lại.
Lúc này từ trong đám người có một nam nhân trung niên cường tráng chạy đến, đến khi nhìn thấy nam tử kia, mới cởi ngoại bào ra phủ lên người hắn, nhìn sắc mặt Hoàng thượng biến thành màu đen, liền quỳ trên mặt đất liên tục cầu xin tha thứ.
Mọi người càng muốn biết nữ tử kia là ai, chỉ nghe thấy tiếng kêu của nàng ta, nhìn loại tình huống này, "A..."
Một tiếng thét chói tai vang lên, nữ tử sợ hãi co người lại, lúc này Lâm Thải Sương mới nhìn rõ người đó, không ngờ lại là nữ nhi của mình, Bạch Hàm Đại!
Vội vàng chạy tới, cởi ngoại sam mặc vào cho Bạch Hàm Đại. Bạch Hàm Đại gắt gao ôm lấy Lâm Thải Sương, cả người đều run run, tại sao có thể như vậy? Đáng lẽ phải là Bạch Vũ Mộng mới đúng!
Lâm Thải Sương cũng có chút kinh ngạc, không phải là Bạch Vũ Mộng sao, sao lại thành nữ nhi của mình, về sau nàng làm sao nhìn người đây, bây giờ nhiều người như vậy, phải làm sao bây giờ?
Ánh mắt mọi người đều tập trung về bên này, muốn tìm bóng dáng lạnh nhạt của nàng ta, lại không nhìn thấy.
"Ngươi đang tìm ta sao?" Bạch Vũ Mộng như bóng ma đi ra từ chỗ tối.
Nhìn thấy Bạch Vũ Mộng, mọi người lại khiếp sợ, vừa rồi rõ ràng nóilà Bạch Vũ Mộng ở bên trong, bây giờ Bạch Vũ Mộng lại đứng ở bên ngoài, mọi người lập tức đoán được có chuyện gì xảy ra.
Bạch Vũ Mộng đi đến bên cạnh Lam Hạo Thần, hoạt bát chớp mắt với hắn, Lam Hạo Thần sủng nịch cười cười, vươn tay sờ tóc Bạch Vũ Mộng.
"Bạch Vũ Mộng, sao ngươi lại ở chỗ này, nhất định là ngươi, nhất định là ngươi hãm hại ta đúng không?" Bạch Hàm Đại phẫn hận hô to, thân thể run run.
"Sao ngươi lại khẳng định là ta hại ngươi, hơn nữa, vừa rồi ta ở bên kia ngắm hoa, sao phải ở chỗ này? Chẳng lẽ, ngươi biết ta nhất định sẽ tới đây sao?" Bạch Vũ Mộng tựa vào người Lam Hạo Thần, nhíu mày hỏi.
Trong lúc nhất thời Bạch Hàm Đại không nói được gì, chỉ có thể nhào vào lòng Lâm Thải Sương khóc.
"Bạch Vũ Mộng, sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy, dù thế nào, nàng cũng là tỷ tỷ của ngươi, sao ngươi có thể đối với nàng như vậy, danh dự của nữ tử rất quan trọng!" Lâm Thải Sương đau lòng khóc.
Mọi người lại không khỏi nhìn về phía Bạch Vũ Mộng, chẳng lẽ thật sự Chiến Vương phi làm?
Mắt Bạch Vũ Mộng lạnh lùng, giọng điệu cũng trở nên rất lạnh: "Nếu thật sự là ta làm, vì sao ta lại dùng thanh danh của mình để mạo hiểm?" Lời nói của Bạch Vũ Mộng đã thức tỉnh tất cả mọi người.
Dừng một chút, còn nói thêm: "Hơn nữa, sao ngươi lại cho rằng nhất định là ta làm, hay là, vốn là các ngươi lập kế hoạch hãm hại ta, nhưng cuối cùng trộm gà không thành lại còn mất cả nắm gạo?"
Trong nháy mắt Lâm Thải Sương không nói được gì nữa, lúc này mọi người mới biết được chân tướng mọi chuyện, vốn chuyện này chính là một âm mưu được lên kế hoạch sẵn.
Giọng nói của Bạch Vũ Mộng lạnh như băng: "À, ta còn quên một việc nữa, vừa rồi Đức phi nương nương bảo ta đến gặp nàng, nhưng không biết tại sao lại bị đưa đến một chỗ khác, trong lúc nhất thời bị cảnh sắc mê hoặc, nên quên mất!"
Nàng vừa nói xong đã tiết lộ ngay vị đầu sỏ gây nên mọi chuyện là Đức phi nương nương, mọi người không khỏi cảm thán, Chiến Vương phi thật sự rất thông minh.
Sắc mặt Lam Ngạo Thiên mặt đã sớm đen thui, đám hậu phi này, không chịu giảm bớt việc cho hắn, sớm muộn cũng có một ngày hắn thanh lý tất cả bọn họ.
Không khỏi nhìn thoáng qua Hạ Thi Lan, mấy năm nay cũng thật sự vất vả cho nàng. Trước kia không thể đắc tội đại thần, nhưng hiện tại, hắn lại có lí do thích đáng để xử phạt bọn họ.
"Trong cung đã xảy ra chuyện như vậy, thật sự là nỗi sỉ — nhục của hoàng thất, Đức phi không tuân thủ phụ đức, lòng dạ hẹp hòi, niệm tình phụ thân trung quân vì nước, đặc xá tử tội, trục xuất khỏi hậu cung, giáng làm thứ dân."
Lời này vừa nói ra, tất nhiên mọi người đều biết ý của Hoàng thượng, phụ thân Đức phi vốn định cầu tình, nhưng Hoàng thượng đã nói vậy, là đã cho hắn mặt mũi rồi, như vậy hắn không thể cầu tình nữa, bằng không vị trí này của hắn cũng khó giữ.
"Còn hai tiện nhân này, dẫn xuống loạn côn đánh chết cho trẫm." Lửa giận của Lam Ngạo Thiên rất lớn.
Ngay lập tức tiếng cầu xin tha thứ vang vọng khắp nơi thành, Bạch Cẩm Trình quỳ trước mặt Lam Ngạo Thiên: "Hoàng thượng, xin nghe thần nói, tha cho tiểu nữ đi, nhất định không phải nàng tự nguyện, nhất định là có người bức nàng."
"Hả? Vậy ngươi nói xem, là ai bức nàng?" Lam Ngạo Thiên lạnh lùng hỏi.
Trên lưng Bạch Cẩm Trình toát mồ hôi lạnh, hắn biết, Hoàng thượng rất tức giận: "Hoàng thượng, nhất định là nam tử này bức nàng, thỉnh Hoàng thượng làm rõ!"
Hắn muốn nói là Bạch Vũ Mộng, nhưng hắn biết hiện tại Bạch Vũ Mộng rất được sủng ái, chỉ cần hắn không cẩn thận, không chỉ không cứu được nữ nhi, mà có thể tự hại mình nữa.
“ Sao? Là vậy sao?" Lam Ngạo Thiên tức giận.
Nhưng vị kia đại thần bên kia cũng mở miệng: "Hoàng thượng, nếu tiện nhân kia không thông đồng với con ta, sao con ta có thể phạm vào sai lầm này chứ!"
Bạch Vũ Mộng nhìn trò khôi hài trước mắt, có chút nhàm chán: "Ta nói này, sao các ngươi không chịu nhìn rõ xem tình huống bây giờ thế nào chứ, thấy các ngươi bình thường cũng rất khôn khéo, sao đến lúc quan trọng, ta lại thấy các ngươi nên cáo lão hồi hương vậy!"
Bạch Vũ Mộng nói một câu khiến mọi người cảm thấy bất an, tất nhiên bọn họ biết địa vị của Bạch Vũ Mộng trong lòng Lam Ngạo Thiên, huống hồ hình như Lam Ngạo Thiên cũng có ý này, nếu thật sự... Như vậy hậu quả rất khó lường.
Lam Ngạo Thiên cũng có chút giận, không kiên nhẫn muốn nhìn đám người này. Nhưng Bạch Vũ Mộng cũng không bỏ qua dễ dàng như vậy, làm sao có thể để bọn họ tiện nghi được?
"Phụ hoàng, ta thấy, không bằng làm như vậy đi, nam tử, thì cho tiến cung, còn nữ tử..." Bạch Vũ Mộng cố ý dừng một chút, lại nói: "Thì đưa vào kỹ viện đi, bọn họ đã thích động dục như vậy, nên để bọn họ hưởng thủ cho đủ."
Quả nhiên, lại làm cho mọi người nhìn đến rớt tròng mắt, nhưng không ai dám nói gì cả, tâm tình Lam Ngạo Thiên chuyển tốt rất nhanh, vì hai chữ "Phụ hoàng" nên hắn đã đồng ý.
Lam Hạo Thần lại có chút bất đắc dĩ bóp mũi Bạch Vũ Mộng: "Vật nhỏ, nên nguôi giận rồi!"
Bạch Vũ Mộng thỏa mãn gật đầu, cũng không quản những ánh mắt sau lưng, cùng Lam Hạo Thần đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.