Chương 141: Se tơ hồng
Phong Ảnh Mê Mộng
10/07/2018
Biểu cảm của Tôn Hình đột nhiên trở nên dữ tợn: "Có phải em đã yêu người khác rồi không, lúc trước em yêu anh như vậy, sao có thể nói quên liền
quên được!"
Bạch Vũ Mộng nhíu mi không kiên nhẫn: "Cho dù tôi yêu người khác thì thế nào, anh không có quyền hỏi tôi!" Nói xong liền chuẩn bị rời đi.
Tôn Hình đột nhiên tiến lên một bước, bắt lấy tay Bạch Vũ Mộng, Bạch Vũ Mộng không có phòng bị, muốn đẩy anh ra nhưng không đẩy được.
"Là người nào, anh đi giết hắn, có phải chỉ cần tên đó chết thì em sẽ quay lại với anh đúng không?" Tôn Hình bỗng nhiên cười nói, trong mắt đầy vẻ điên cuồng.
Bạch Vũ Mộng dùng sức giãy dụa, đột nhiên cổ tay bị buông ra, Bạch Vũ Mộng cũng tránh được, xoa cổ tay bị bầm tím, ngẩng đầu nhìn lên.
Không ngờ lại nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Lam Hạo Thần, Bạch Vũ Mộng có chút kinh ngạc, sao hắn lại ở chỗ này, nhưng nhìn thấy anh ra tay giúp cô thì cô lại thấy rất vui vẻ, anh và Thần càng lúc càng giống nhau!
"Anh là ai, mau thả tôi ra!" Tôn Hình tức giận quát, rồi lập tức nghĩ tới cái gì đó, hung tợn trừng mắt nhìn Bạch Vũ Mộng: "Có phải là người này không, không phải là chỉ có vẻ bề ngoài thôi sao, rốt cục em thích cái gì của anh ta?"
Bạch Vũ Mộng khó thở, không kiên nhẫn hét lên một câu: "Đúng vậy, tôi thích anh ấy, thế nào, hiện tại anh biết rồi đó, anh ấy là người anh không thể trêu chọc đâu, sau này tôi hi vọng anh đừng xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa."
Nói xong Bạch Vũ Mộng cũng ngây ngẩn cả người, sao có thể nói ra những lời như vậy, nhưng cô cũng đã nói ra khỏi miệng rồi, không thể thu hồi nữa, nghĩ vậy lại nhìn thoáng qua Lam Hạo Thần, thấy sắc mặt anh dịu đi rất nhiều, cô bị hoa mắt sao?
Tôn Hình không dám tin, đột nhiên trong mắt đầy sự oán hận: "Bạch Vũ Mộng, tôi sẽ khiến cho cô phải hối hận, tôi nhất định sẽ khiến cho cô đến cầu xin tôi yêu cô!"
Bạch Vũ Mộng cười chế giễu, nhìn bóng lưng Tôn Hình dần đi xa, chau mày lại, không biết đang nghĩ cái gì.
"Sao cô lại ở đây, còn có anh ta..." Lúc này Bạch Vũ Mộng mới chú ý đến bên cạnh còn có một người, cảm thấy xấu hổ cười cười, không biết nên mở miệng thế nào.
Sau đó cô trợn trừng mắt: "Đây là nhà tôi, sao anh lại đến đây?"
"Là Bạch lão gia kêu tôi tới, nhà cô sao? Không ngờ cô lại là tiểu thư của nhà họ Bạch, sớm biết vậy tôi đã chở cô về đây rồi, làm ô nhiễm phòng của tôi." Nói xong liền xoay người đi lên lầu, khóe miệng cũng hơi nhếch lên.
Bạch Vũ Mộng vô tội bĩu môi, hừ, cũng không phải tôi kêu anh đưa tôi về, sau đó nghĩ tới cái gì đó lại nhẹ nhàng cười, hi vọng anh thật sự là Thần của tôi...
Đi đến phòng làm việc, Bạch lão gia đã chờ ở đó, mà cảnh tượng dưới lầu ông cũng đã nhìn thấy hết. Giờ phút này đang cười tủm tỉm nhìn Lam Hạo Thần.
"Ông nội Bạch, ông tìm cháu đến có chuyện gì không?" Lam Hạo Thần không khách sáo ngồi xuống bên cạnh, hỏi.
"Thật ra cũng không có chuyện gì, Hạo Thần, con xem con cũng đã lớn như vậy rồi, cháu gái của ông cũng khá đẹp, không bằng hai đứa ở chung thử xem?" Bạch lão gia vội vàng tìm chồng cho cháu gái.
Suýt nữa thì Lam Hạo Thần đã phun hết trà trong miệng ra, không ngờ ông nội lại se tơ hồng cho anh, tuy rằng anh không chán ghét cô gái dưới lầu nhưng cũng không có ý định kết hôn.
"Ông nội Bạch, chuyện này nên từ từ, cháu còn có chuyện nên đi trước đây." Nói xong liền đi ra ngoài, nhưng nhìn bóng lưng của anh thì giống như đang chạy trối chết.
Phía sau Bạch lão gia cười híp mắt nhìn Lam Hạo Thần, trong mắt đầy mưu kế, cấp tốc tính toán xem nên làm thế nào mới lấy được đứa cháu rể này, ông thấy hai đứa cháu này thật sự rất xứng đôi.
Bạch Vũ Mộng về tới phòng, nghĩ lại chuyện lúc nãy, lấy di động ra gọi cho Mộ Túy Tình, Mộ Túy Tình nhanh chóng đi qua.
"Vũ nhi, cậu tìm tớ có chuyện gì, sao lại lo lắng như vậy?" Mộ Túy Tình uống một ngụm trà, nhíu mày hỏi Bạch Vũ Mộng.
"À... Cậu nói xem, rốt cục Lam Hạo Thần kia có phải là hắn hay không, tớ luôn cảm thấy anh ta cho tớ một cảm giác rất quen thuộc, nhưng anh ta lại không nhớ ra gì cả." Bạch Vũ Mộng nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi mới mở miệng.
Mộ Túy Tình thu hồi vẻ cợt nhả, cũng nghiêm túc nói: "Tớ cảm thấy rất có khả năng, đáng tiếc năng lực tiên đoán của tớ không có tác dụng với hai người, nếu không cũng không cần rối rắm như vậy."
"Vậy phải làm thế nào mới được đây, nếu đúng vậy thì sẽ rất tốt, nhưng lỡ không phải thì sẽ rất rắc rối!" Bạch Vũ Mộng thở dài.
"Mặc kệ có phải hay không, cứ thử ở chung trước đi, nếu anh ta là Lam Hạo Thần thì nhất cử nhất động sẽ đều hiện điều đó, hơn nữa, cũng không phải là không có khả năng, dù sao lúc trước Thiên Sơn lão nhân đưa hắn đi có lẽ đã cho hắn cơ hội sống lại."
"Ai, nếu như không phải, để Thần biết tớ thân thiết với một người đàn ông có bộ dáng giống chàng thì không chừng sẽ tức giận!" Bạch Vũ Mộng nỉ non, trong mắt lại chứa đựng sự nhớ nhung.
Mộ Túy Tình than nhẹ một tiếng, không nói chuyện nữa, lẳng lặng nhìn cô chìm vào hồi ức, mấy ngày nay cô đều nghĩ cách, nhưng vẫn không có gì tiến triển.
Vài ngày sau, nhà họ Bạch cử hành một buổi tiệc vì Bạch Vũ Mộng, Bạch Vũ Mộng cố gắng nhấn mạnh không cần, nhưng vẫn không lay chuyển được bọn họ nên cũng bất đắc dĩ đồng ý.
Hôm nay, Bạch Vũ Mộng xuất hiện trước mắt mọi người, cô gái tài năng tuyệt sắc ngày nào đã trở về, khiến bao nhiêu người kinh ngạc, đứng ngồi không yên.
Bạch Vũ Mộng bất đắc dĩ ngồi ở trong phòng, đợi đến lúc đi xuống lầu, cô có chút buồn bực, cô không muốn bại lộ nhanh như vậy, nếu có một ngày, cô... rời khỏi đây thì không biết sẽ gây ra sóng to gió lớn thế nào nữa.
Đi xuống lầu, quan khách đều đã đến gần như đông đủ, tất cả đều là phu nhân, thanh niên nam nữ nổi tiếng, Bạch Vũ Mộng bỗng nhiên nghĩ tới buổi yến hội trong Hoàng cung, nghĩ tới Lam Hạo Thần, khóe miệng nhẹ nhàng nở nụ cười.
Nhưng cô không biết nụ cười này đã mê hoặc bao nhiêu người, Bạch Vũ Mộng không thèm quan tâm đến mấy ánh mắt nóng bỏng kia, trái lại tự đi tới bên cạnh Bạch lão gia, đứng im lặng không nói chuyện.
"Bạch tiểu thư thật sự xinh đẹp, có thể mạn phép mời cô nhảy một điệu không?" Một người đàn ông tướng mạo tuấn tú đi tới, lễ phép mở miệng.
"Thật xin lỗi, tạm thời tôi không muốn khiêu vũ." Bạch Vũ Mộng lạnh lùng đáp lại, hiện tại cô lại trở nên lạnh lùng như trước, một Bạch Vũ Mộng không có tình người, người đàn ông có thể làm cho cô cười đã không còn...
Qua nhiều năm như vậy, Bạch Vũ Mộng rất ít khi xuất hiện trước mắt người ngoài, bên ngoài đồn đãi cô rất ly kỳ, còn cô lại chỉ nghĩ cách làm cho xong nhiệm vụ rồi sau đó... kết hôn với Tôn Hình.
Nhưng tất cả đã sớm thay đổi rồi, bây giờ cô quen thuộc lại xa lạ, ở thế giới này, cô chỉ có thể bước từng bước về phía trước, mãi mãi không ngừng lại được.
Bạch Vũ Mộng nhíu mi không kiên nhẫn: "Cho dù tôi yêu người khác thì thế nào, anh không có quyền hỏi tôi!" Nói xong liền chuẩn bị rời đi.
Tôn Hình đột nhiên tiến lên một bước, bắt lấy tay Bạch Vũ Mộng, Bạch Vũ Mộng không có phòng bị, muốn đẩy anh ra nhưng không đẩy được.
"Là người nào, anh đi giết hắn, có phải chỉ cần tên đó chết thì em sẽ quay lại với anh đúng không?" Tôn Hình bỗng nhiên cười nói, trong mắt đầy vẻ điên cuồng.
Bạch Vũ Mộng dùng sức giãy dụa, đột nhiên cổ tay bị buông ra, Bạch Vũ Mộng cũng tránh được, xoa cổ tay bị bầm tím, ngẩng đầu nhìn lên.
Không ngờ lại nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Lam Hạo Thần, Bạch Vũ Mộng có chút kinh ngạc, sao hắn lại ở chỗ này, nhưng nhìn thấy anh ra tay giúp cô thì cô lại thấy rất vui vẻ, anh và Thần càng lúc càng giống nhau!
"Anh là ai, mau thả tôi ra!" Tôn Hình tức giận quát, rồi lập tức nghĩ tới cái gì đó, hung tợn trừng mắt nhìn Bạch Vũ Mộng: "Có phải là người này không, không phải là chỉ có vẻ bề ngoài thôi sao, rốt cục em thích cái gì của anh ta?"
Bạch Vũ Mộng khó thở, không kiên nhẫn hét lên một câu: "Đúng vậy, tôi thích anh ấy, thế nào, hiện tại anh biết rồi đó, anh ấy là người anh không thể trêu chọc đâu, sau này tôi hi vọng anh đừng xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa."
Nói xong Bạch Vũ Mộng cũng ngây ngẩn cả người, sao có thể nói ra những lời như vậy, nhưng cô cũng đã nói ra khỏi miệng rồi, không thể thu hồi nữa, nghĩ vậy lại nhìn thoáng qua Lam Hạo Thần, thấy sắc mặt anh dịu đi rất nhiều, cô bị hoa mắt sao?
Tôn Hình không dám tin, đột nhiên trong mắt đầy sự oán hận: "Bạch Vũ Mộng, tôi sẽ khiến cho cô phải hối hận, tôi nhất định sẽ khiến cho cô đến cầu xin tôi yêu cô!"
Bạch Vũ Mộng cười chế giễu, nhìn bóng lưng Tôn Hình dần đi xa, chau mày lại, không biết đang nghĩ cái gì.
"Sao cô lại ở đây, còn có anh ta..." Lúc này Bạch Vũ Mộng mới chú ý đến bên cạnh còn có một người, cảm thấy xấu hổ cười cười, không biết nên mở miệng thế nào.
Sau đó cô trợn trừng mắt: "Đây là nhà tôi, sao anh lại đến đây?"
"Là Bạch lão gia kêu tôi tới, nhà cô sao? Không ngờ cô lại là tiểu thư của nhà họ Bạch, sớm biết vậy tôi đã chở cô về đây rồi, làm ô nhiễm phòng của tôi." Nói xong liền xoay người đi lên lầu, khóe miệng cũng hơi nhếch lên.
Bạch Vũ Mộng vô tội bĩu môi, hừ, cũng không phải tôi kêu anh đưa tôi về, sau đó nghĩ tới cái gì đó lại nhẹ nhàng cười, hi vọng anh thật sự là Thần của tôi...
Đi đến phòng làm việc, Bạch lão gia đã chờ ở đó, mà cảnh tượng dưới lầu ông cũng đã nhìn thấy hết. Giờ phút này đang cười tủm tỉm nhìn Lam Hạo Thần.
"Ông nội Bạch, ông tìm cháu đến có chuyện gì không?" Lam Hạo Thần không khách sáo ngồi xuống bên cạnh, hỏi.
"Thật ra cũng không có chuyện gì, Hạo Thần, con xem con cũng đã lớn như vậy rồi, cháu gái của ông cũng khá đẹp, không bằng hai đứa ở chung thử xem?" Bạch lão gia vội vàng tìm chồng cho cháu gái.
Suýt nữa thì Lam Hạo Thần đã phun hết trà trong miệng ra, không ngờ ông nội lại se tơ hồng cho anh, tuy rằng anh không chán ghét cô gái dưới lầu nhưng cũng không có ý định kết hôn.
"Ông nội Bạch, chuyện này nên từ từ, cháu còn có chuyện nên đi trước đây." Nói xong liền đi ra ngoài, nhưng nhìn bóng lưng của anh thì giống như đang chạy trối chết.
Phía sau Bạch lão gia cười híp mắt nhìn Lam Hạo Thần, trong mắt đầy mưu kế, cấp tốc tính toán xem nên làm thế nào mới lấy được đứa cháu rể này, ông thấy hai đứa cháu này thật sự rất xứng đôi.
Bạch Vũ Mộng về tới phòng, nghĩ lại chuyện lúc nãy, lấy di động ra gọi cho Mộ Túy Tình, Mộ Túy Tình nhanh chóng đi qua.
"Vũ nhi, cậu tìm tớ có chuyện gì, sao lại lo lắng như vậy?" Mộ Túy Tình uống một ngụm trà, nhíu mày hỏi Bạch Vũ Mộng.
"À... Cậu nói xem, rốt cục Lam Hạo Thần kia có phải là hắn hay không, tớ luôn cảm thấy anh ta cho tớ một cảm giác rất quen thuộc, nhưng anh ta lại không nhớ ra gì cả." Bạch Vũ Mộng nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi mới mở miệng.
Mộ Túy Tình thu hồi vẻ cợt nhả, cũng nghiêm túc nói: "Tớ cảm thấy rất có khả năng, đáng tiếc năng lực tiên đoán của tớ không có tác dụng với hai người, nếu không cũng không cần rối rắm như vậy."
"Vậy phải làm thế nào mới được đây, nếu đúng vậy thì sẽ rất tốt, nhưng lỡ không phải thì sẽ rất rắc rối!" Bạch Vũ Mộng thở dài.
"Mặc kệ có phải hay không, cứ thử ở chung trước đi, nếu anh ta là Lam Hạo Thần thì nhất cử nhất động sẽ đều hiện điều đó, hơn nữa, cũng không phải là không có khả năng, dù sao lúc trước Thiên Sơn lão nhân đưa hắn đi có lẽ đã cho hắn cơ hội sống lại."
"Ai, nếu như không phải, để Thần biết tớ thân thiết với một người đàn ông có bộ dáng giống chàng thì không chừng sẽ tức giận!" Bạch Vũ Mộng nỉ non, trong mắt lại chứa đựng sự nhớ nhung.
Mộ Túy Tình than nhẹ một tiếng, không nói chuyện nữa, lẳng lặng nhìn cô chìm vào hồi ức, mấy ngày nay cô đều nghĩ cách, nhưng vẫn không có gì tiến triển.
Vài ngày sau, nhà họ Bạch cử hành một buổi tiệc vì Bạch Vũ Mộng, Bạch Vũ Mộng cố gắng nhấn mạnh không cần, nhưng vẫn không lay chuyển được bọn họ nên cũng bất đắc dĩ đồng ý.
Hôm nay, Bạch Vũ Mộng xuất hiện trước mắt mọi người, cô gái tài năng tuyệt sắc ngày nào đã trở về, khiến bao nhiêu người kinh ngạc, đứng ngồi không yên.
Bạch Vũ Mộng bất đắc dĩ ngồi ở trong phòng, đợi đến lúc đi xuống lầu, cô có chút buồn bực, cô không muốn bại lộ nhanh như vậy, nếu có một ngày, cô... rời khỏi đây thì không biết sẽ gây ra sóng to gió lớn thế nào nữa.
Đi xuống lầu, quan khách đều đã đến gần như đông đủ, tất cả đều là phu nhân, thanh niên nam nữ nổi tiếng, Bạch Vũ Mộng bỗng nhiên nghĩ tới buổi yến hội trong Hoàng cung, nghĩ tới Lam Hạo Thần, khóe miệng nhẹ nhàng nở nụ cười.
Nhưng cô không biết nụ cười này đã mê hoặc bao nhiêu người, Bạch Vũ Mộng không thèm quan tâm đến mấy ánh mắt nóng bỏng kia, trái lại tự đi tới bên cạnh Bạch lão gia, đứng im lặng không nói chuyện.
"Bạch tiểu thư thật sự xinh đẹp, có thể mạn phép mời cô nhảy một điệu không?" Một người đàn ông tướng mạo tuấn tú đi tới, lễ phép mở miệng.
"Thật xin lỗi, tạm thời tôi không muốn khiêu vũ." Bạch Vũ Mộng lạnh lùng đáp lại, hiện tại cô lại trở nên lạnh lùng như trước, một Bạch Vũ Mộng không có tình người, người đàn ông có thể làm cho cô cười đã không còn...
Qua nhiều năm như vậy, Bạch Vũ Mộng rất ít khi xuất hiện trước mắt người ngoài, bên ngoài đồn đãi cô rất ly kỳ, còn cô lại chỉ nghĩ cách làm cho xong nhiệm vụ rồi sau đó... kết hôn với Tôn Hình.
Nhưng tất cả đã sớm thay đổi rồi, bây giờ cô quen thuộc lại xa lạ, ở thế giới này, cô chỉ có thể bước từng bước về phía trước, mãi mãi không ngừng lại được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.