Chương 111: Trận đấu bắt đầu
Phong Ảnh Mê Mộng
06/06/2018
Trở lại chỗ ngồi, Hạ Tử Lăng nghịch ngợm thè lưỡi với Bạch Vũ Mộng: "Vũ
tỷ tỷ, ngươi cố lên, ta đã đặt toàn bộ gia sản vào đó rồi, nếu bị thua
sẽ không tốt." Nói xong nhăn mũi lại.
"Không sao, nếu thua ta có thể nuôi ngươi!" Lam Giác Phong bỗng nhiên ở bên cạnh nói vào một câu làm mọi người đều cười đầy mờ ám, khiến Hạ Tử Lăng thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Nhìn thấy bọn họ vui vẻ như vậy, vài vị trưởng ngồi ở bên cạnh bọn họ đều suy ngẫm sâu xa, bọn họ cũng mới nhận được tin tức, nhiều người như vậy không biết trình độ thế nào?
Lâm Uyển Uyển nhìn chằm chằm Lam Hạo Thần, ánh mắt nóng bừng, hận không thể khoét một lỗ trên người Lam Hạo Thần.
Lam Hạo Thần nhíu mày nhìn qua, thấy một nữ nhân xấu xí nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng, khiến Lâm Uyển Uyển rùng mình một cái.
Đại trưởng lão chú ý tới ánh mắt của Lâm Uyển Uyển, nhìn người bên kia một cái, nhíu mày hỏi: "Uyển Uyển, không phải con coi trọng nam tử đó chứ?"
Lâm Uyển Uyển thẹn thùng cúi đầu, lại kiên định ngẩng đầu lên: "Gia gia, ta muốn có được nam nhân đó, ta nhất định sẽ thắng trận đấu lần này."
Đại trưởng lão nhìn cháu gái bắt đầu yêu, bất đắc dĩ thở dài, nhưng nếu đã là thứ cháu gái muốn thì hắn đương nhiên sẽ giúp nàng đoạt lấy, huống hồ nam tử kia vừa nhìn đã biết là rồng trong biển người, cũng xứng với cháu gái của mình.
Mạc Hàn Trần chú ý tới cuộc nói chuyện của bọn họ, người tập võ có thính giác tốt hơn người bình thường, huống hồ bọn họ cũng không hề nhỏ giọng.
"Hạo Thần, không ngờ ngươi lại là một miếng mồi ngon như vậy, chưa gì đã có người coi trọng ngươi rồi." Mạc Hàn Trần cười đắc ý, cười rất đáng đánh đòn.
Lam Hạo Thần liếc hắn, nhìn hắn đầy âm trầm, rồi nhàn nhạt quay qua lơ đãng nói chuyện với Bạch Vũ Mộng: "Mộng Nhi, nàng thấy nơi này nhiều nam tử anh tuấn tài năng như vậy, không bằng để Trúc Đạp Vũ mang vài người về lấp đầy hậu cung đi?" Nói xong còn vừa lòng gật đầu.
Mạc Hàn Trần vừa nghe thấy vậy, lập tức xụ mặt xuống, đáng thương nhìn Lam Hạo Thần, thấy hắn đứng im lại nhìn về phía Trúc Đạp Vũ.
Trong mắt Trúc Đạp Vũ đầy vẻ ác ý, mở miệng: "Ừ, nói có đạo lý, nhìn da thịt bọn hắn nhẵn nhụi, đúng là không tệ, đúng lúc hậu cung của ta cũng đang cần thêm người."
Lúc này mặt Mạc Hàn Trần đã không thể đen hơn nữa, nghe Trúc Đạp Vũ nói xong, một mình hờn dỗi, hắn lại không thể ngăn cản bọn họ, hắn có tư cách gì chứ?
Nghĩ vậy sắc mặt lại đen thêm một chút, Bạch Vũ Mộng nhìn thấy vậy, che miệng nở nụ cười, trong mắt đầy vẻ vui sướng khi người gặp họa, cũng không quên nói thêm một câu: "Vũ nhi, ta cũng đã nhìn kỹ rồi, hay là để ta chọn vài người cho ngươi đi." Xem ngươi còn nhẫn nhịn được không, Bạch Vũ Mộng nhìn Mạc Hàn Trần đầy ác ý.
Mạc Hàn Trần liếc mắt, sau đó liền nhắm mắt lại không nhìn bọn họ nữa, chính hắn là người nói đùa trước, đúng là hẹp hòi, nhưng lời nói vừa rồi của bọn họ cũng khiến cho hắn rầu rĩ.
Nghĩ đến là thấy có chút ảo não, lắc đầu, không thèm nghĩ đến nữa, nhắm chặt mắt lại, giả bộ không có chuyện gì xảy ra.
Bạch Vũ Mộng thấy cảnh này, vô tội chớp mắt, không nhìn bọn họ nữa, sau đó quay đầu lại, thấy Đường Ức Ảnh cũng vui sướng, xoay tròn tròng mắt, Bạch Vũ Mộng lại mở miệng.
"Tiểu Ảnh, ta thấy ngươi cũng không còn nhỏ nữa, hay là cũng tìm người tốt để gả đi đi!"
Vừa nghe thấy lời này xong, thiếu chút nữa Đường Ức Ảnh đã té từ trên ghế dựa xuống, hít sâu một hơi, mới cười mở miệng: "Vũ nhi, không sao, từ từ sẽ đến lượt ta." Thấy Bạch Vũ Mộng còn muốn nói gì đó, vội vàng nói sang chuyện khác: "Mau nhìn đi, trận đấu sắp bắt đầu rồi, Vũ nhi ngươi chuẩn bị cho tốt đi."
Bạch Vũ Mộng không thấy thú vị bĩu môi, nhìn Duẫn Hoành Triết đang đứng trên đài cao nói quy tắc của trận đấu, đơn giản chỉ là một ít quy tắc an toàn, rồi không được đả thương người.
Nhưng khi trận đấu thật sự bắt đầu, ai nhớ được những quy củ này, đao kiếm không có mắt, nếu thiếu một cánh tay một cái chân, cũng không ai có thể trách gì được.
Đầu tiên là biểu diễn cầm kỳ thư họa, người dự thi có thể chọn một trong bốn môn, cuối cùng năm người thắng trận sẽ tiến hành trận đấu tiếp theo.
Bạch Vũ Mộng nhíu mày, nhìn thoáng qua Thu Hằng Duệ và Duẫn Tuyết Nghiên, nàng sẽ không lưu tình, nếu bọn họ thật sự thua thì chỉ có thể tiếc nuối thôi.
"Vũ nhi, muội không cần phải lo lắng, ta vốn không muốn tham gia, chẳng qua là dạo chơi thôi, nàng không cần để ý, cố hết sức để đấu đi!" Thu Hằng Duệ cười ôn nhuận, Bạch Vũ Mộng khẳng định trong mắt hắn không có ý tiếc nuối mới gật đầu.
"Tỷ tỷ, ngươi cố lên, ta giống ca ca, vốn cũng không muốn thắng, ta chỉ muốn chơi đùa thôi." Duẫn Tuyết Nghiên cũng không cam lòng yếu thế nói. Nếu nàng thật sự có hứng thú thì sẽ không vụng trộm chuồn ra khỏi đảo trước khi bồng lai hội diễn ra như vậy.
Bạch Vũ Mộng gật đầu, lạnh nhạt đi lên đài, chờ tất cả mọi người chọn xong, nàng mới đi về phía nơi thi hội họa, chọn thi vẽ tranh.
Tuy rằng mọi người chưa từng thấy kỹ thuật vẽ của nàng, nhưng cũng cực kỳ tin tưởng nàng, trợn tròn mắt lên nhìn chằm chằm Bạch Vũ Mộng, sợ sẽ bỏ lỡ điều gì đó.
Lâm Uyển Uyển thấy Bạch Vũ Mộng đi tới, nở nụ cười châm chọc, nàng vừa mới thấy nàng ta có quan hệ tốt với nam tử kia, cho nên bây giờ Bạch Vũ Mộng đã trở thành đối tượng mà nàng ghét.
Thu Hằng Duệ và Duẫn Tuyết Nghiên nhìn thấy vẻ mặt nàng như vậy, đều có chút lo lắng nhìn Bạch Vũ Mộng, Bạch Vũ Mộng chỉ nở nụ cười an ủi, cũng không hề bận tâm đến Lâm Uyển Uyển.
Trận đấu bắt đầu, tất cả mọi người đều tập trung tinh thần làm chuyện của mình, trận đấu đầu tiên rất quan trọng, nó khảo sát tâm tính của người thi, dù đang làm cái gì thì bên cạnh đều sẽ có các âm thanh quấy nhiễu, làm cho người ta không tĩnh tâm được, cho dù là người chọn đàn thì cũng không tránh được tiếng quấy nhiễu.
Tất cả mọi người đều nỗ lực hoàn thành phần thi, chỉ có Bạch Vũ Mộng bình tĩnh ngồi ở chỗ kia, không hề có ý muốn viết gì cả, Lâm Uyển Uyển cười chế giễu, còn tưởng rằng là nhân vật khó đối phó nào đó, đúng là một nữ nhân không tài không đức.
Dưới đài mọi người cũng đều rất sốt ruột, chỉ có đám người Lam Hạo Thần là ngồi yên tĩnh, bọn họ tin tưởng nàng, cho nên dù nàng làm cái gì thì bọn họ đều sẽ ủng hộ vô điều kiện.
Đến khi thời gian trôi qua một nửa, Bạch Vũ Mộng mới sai nô tài ở bên cạnh, kêu hắn đi tìm một chút than đến đây, tuy rằng hắn không biết nàng muốn làm gì, nhưng vẫn đi tìm than mang đến.
Lâm Uyển Uyển nhìn thấy vậy còn nhịn không được cười một tiếng, còn tưởng rằng có năng lực lớn, chẳng qua chỉ cố làm ra vẻ thôi, nghĩ vậy nên càng tự tin, tập trung vào bức tranh của mình.
"Không sao, nếu thua ta có thể nuôi ngươi!" Lam Giác Phong bỗng nhiên ở bên cạnh nói vào một câu làm mọi người đều cười đầy mờ ám, khiến Hạ Tử Lăng thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Nhìn thấy bọn họ vui vẻ như vậy, vài vị trưởng ngồi ở bên cạnh bọn họ đều suy ngẫm sâu xa, bọn họ cũng mới nhận được tin tức, nhiều người như vậy không biết trình độ thế nào?
Lâm Uyển Uyển nhìn chằm chằm Lam Hạo Thần, ánh mắt nóng bừng, hận không thể khoét một lỗ trên người Lam Hạo Thần.
Lam Hạo Thần nhíu mày nhìn qua, thấy một nữ nhân xấu xí nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng, khiến Lâm Uyển Uyển rùng mình một cái.
Đại trưởng lão chú ý tới ánh mắt của Lâm Uyển Uyển, nhìn người bên kia một cái, nhíu mày hỏi: "Uyển Uyển, không phải con coi trọng nam tử đó chứ?"
Lâm Uyển Uyển thẹn thùng cúi đầu, lại kiên định ngẩng đầu lên: "Gia gia, ta muốn có được nam nhân đó, ta nhất định sẽ thắng trận đấu lần này."
Đại trưởng lão nhìn cháu gái bắt đầu yêu, bất đắc dĩ thở dài, nhưng nếu đã là thứ cháu gái muốn thì hắn đương nhiên sẽ giúp nàng đoạt lấy, huống hồ nam tử kia vừa nhìn đã biết là rồng trong biển người, cũng xứng với cháu gái của mình.
Mạc Hàn Trần chú ý tới cuộc nói chuyện của bọn họ, người tập võ có thính giác tốt hơn người bình thường, huống hồ bọn họ cũng không hề nhỏ giọng.
"Hạo Thần, không ngờ ngươi lại là một miếng mồi ngon như vậy, chưa gì đã có người coi trọng ngươi rồi." Mạc Hàn Trần cười đắc ý, cười rất đáng đánh đòn.
Lam Hạo Thần liếc hắn, nhìn hắn đầy âm trầm, rồi nhàn nhạt quay qua lơ đãng nói chuyện với Bạch Vũ Mộng: "Mộng Nhi, nàng thấy nơi này nhiều nam tử anh tuấn tài năng như vậy, không bằng để Trúc Đạp Vũ mang vài người về lấp đầy hậu cung đi?" Nói xong còn vừa lòng gật đầu.
Mạc Hàn Trần vừa nghe thấy vậy, lập tức xụ mặt xuống, đáng thương nhìn Lam Hạo Thần, thấy hắn đứng im lại nhìn về phía Trúc Đạp Vũ.
Trong mắt Trúc Đạp Vũ đầy vẻ ác ý, mở miệng: "Ừ, nói có đạo lý, nhìn da thịt bọn hắn nhẵn nhụi, đúng là không tệ, đúng lúc hậu cung của ta cũng đang cần thêm người."
Lúc này mặt Mạc Hàn Trần đã không thể đen hơn nữa, nghe Trúc Đạp Vũ nói xong, một mình hờn dỗi, hắn lại không thể ngăn cản bọn họ, hắn có tư cách gì chứ?
Nghĩ vậy sắc mặt lại đen thêm một chút, Bạch Vũ Mộng nhìn thấy vậy, che miệng nở nụ cười, trong mắt đầy vẻ vui sướng khi người gặp họa, cũng không quên nói thêm một câu: "Vũ nhi, ta cũng đã nhìn kỹ rồi, hay là để ta chọn vài người cho ngươi đi." Xem ngươi còn nhẫn nhịn được không, Bạch Vũ Mộng nhìn Mạc Hàn Trần đầy ác ý.
Mạc Hàn Trần liếc mắt, sau đó liền nhắm mắt lại không nhìn bọn họ nữa, chính hắn là người nói đùa trước, đúng là hẹp hòi, nhưng lời nói vừa rồi của bọn họ cũng khiến cho hắn rầu rĩ.
Nghĩ đến là thấy có chút ảo não, lắc đầu, không thèm nghĩ đến nữa, nhắm chặt mắt lại, giả bộ không có chuyện gì xảy ra.
Bạch Vũ Mộng thấy cảnh này, vô tội chớp mắt, không nhìn bọn họ nữa, sau đó quay đầu lại, thấy Đường Ức Ảnh cũng vui sướng, xoay tròn tròng mắt, Bạch Vũ Mộng lại mở miệng.
"Tiểu Ảnh, ta thấy ngươi cũng không còn nhỏ nữa, hay là cũng tìm người tốt để gả đi đi!"
Vừa nghe thấy lời này xong, thiếu chút nữa Đường Ức Ảnh đã té từ trên ghế dựa xuống, hít sâu một hơi, mới cười mở miệng: "Vũ nhi, không sao, từ từ sẽ đến lượt ta." Thấy Bạch Vũ Mộng còn muốn nói gì đó, vội vàng nói sang chuyện khác: "Mau nhìn đi, trận đấu sắp bắt đầu rồi, Vũ nhi ngươi chuẩn bị cho tốt đi."
Bạch Vũ Mộng không thấy thú vị bĩu môi, nhìn Duẫn Hoành Triết đang đứng trên đài cao nói quy tắc của trận đấu, đơn giản chỉ là một ít quy tắc an toàn, rồi không được đả thương người.
Nhưng khi trận đấu thật sự bắt đầu, ai nhớ được những quy củ này, đao kiếm không có mắt, nếu thiếu một cánh tay một cái chân, cũng không ai có thể trách gì được.
Đầu tiên là biểu diễn cầm kỳ thư họa, người dự thi có thể chọn một trong bốn môn, cuối cùng năm người thắng trận sẽ tiến hành trận đấu tiếp theo.
Bạch Vũ Mộng nhíu mày, nhìn thoáng qua Thu Hằng Duệ và Duẫn Tuyết Nghiên, nàng sẽ không lưu tình, nếu bọn họ thật sự thua thì chỉ có thể tiếc nuối thôi.
"Vũ nhi, muội không cần phải lo lắng, ta vốn không muốn tham gia, chẳng qua là dạo chơi thôi, nàng không cần để ý, cố hết sức để đấu đi!" Thu Hằng Duệ cười ôn nhuận, Bạch Vũ Mộng khẳng định trong mắt hắn không có ý tiếc nuối mới gật đầu.
"Tỷ tỷ, ngươi cố lên, ta giống ca ca, vốn cũng không muốn thắng, ta chỉ muốn chơi đùa thôi." Duẫn Tuyết Nghiên cũng không cam lòng yếu thế nói. Nếu nàng thật sự có hứng thú thì sẽ không vụng trộm chuồn ra khỏi đảo trước khi bồng lai hội diễn ra như vậy.
Bạch Vũ Mộng gật đầu, lạnh nhạt đi lên đài, chờ tất cả mọi người chọn xong, nàng mới đi về phía nơi thi hội họa, chọn thi vẽ tranh.
Tuy rằng mọi người chưa từng thấy kỹ thuật vẽ của nàng, nhưng cũng cực kỳ tin tưởng nàng, trợn tròn mắt lên nhìn chằm chằm Bạch Vũ Mộng, sợ sẽ bỏ lỡ điều gì đó.
Lâm Uyển Uyển thấy Bạch Vũ Mộng đi tới, nở nụ cười châm chọc, nàng vừa mới thấy nàng ta có quan hệ tốt với nam tử kia, cho nên bây giờ Bạch Vũ Mộng đã trở thành đối tượng mà nàng ghét.
Thu Hằng Duệ và Duẫn Tuyết Nghiên nhìn thấy vẻ mặt nàng như vậy, đều có chút lo lắng nhìn Bạch Vũ Mộng, Bạch Vũ Mộng chỉ nở nụ cười an ủi, cũng không hề bận tâm đến Lâm Uyển Uyển.
Trận đấu bắt đầu, tất cả mọi người đều tập trung tinh thần làm chuyện của mình, trận đấu đầu tiên rất quan trọng, nó khảo sát tâm tính của người thi, dù đang làm cái gì thì bên cạnh đều sẽ có các âm thanh quấy nhiễu, làm cho người ta không tĩnh tâm được, cho dù là người chọn đàn thì cũng không tránh được tiếng quấy nhiễu.
Tất cả mọi người đều nỗ lực hoàn thành phần thi, chỉ có Bạch Vũ Mộng bình tĩnh ngồi ở chỗ kia, không hề có ý muốn viết gì cả, Lâm Uyển Uyển cười chế giễu, còn tưởng rằng là nhân vật khó đối phó nào đó, đúng là một nữ nhân không tài không đức.
Dưới đài mọi người cũng đều rất sốt ruột, chỉ có đám người Lam Hạo Thần là ngồi yên tĩnh, bọn họ tin tưởng nàng, cho nên dù nàng làm cái gì thì bọn họ đều sẽ ủng hộ vô điều kiện.
Đến khi thời gian trôi qua một nửa, Bạch Vũ Mộng mới sai nô tài ở bên cạnh, kêu hắn đi tìm một chút than đến đây, tuy rằng hắn không biết nàng muốn làm gì, nhưng vẫn đi tìm than mang đến.
Lâm Uyển Uyển nhìn thấy vậy còn nhịn không được cười một tiếng, còn tưởng rằng có năng lực lớn, chẳng qua chỉ cố làm ra vẻ thôi, nghĩ vậy nên càng tự tin, tập trung vào bức tranh của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.