Chương 69: Trúc Đạp Vũ
Phong Ảnh Mê Mộng
14/02/2018
Đi đến sườn núi, lại đi theo Trúc Dạ Hiên một quãng nữa, nhanh chóng đi
vào một sơn động, Trúc Dạ Hiên nhẹ nhàng đi vào, như sợ quấy nhiễu đến
ai đó.
Vào trong hang động, liền nhìn thấy một nữ tử ngồi trên xe trượt tuyết, nàng mặc hồng y, khí chất cao quý, không hề giả tạo.
Đầu tóc đen nhánh, mày liễu nhướng lên, vẻ mặt hời hợt, quả thực rất xinh đẹp!
Chỉ thấy Trúc Dạ Hiên chạy qua đó, bổ nhào vào trong lòng nàng: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, Hiên nhi đã về."
Nàng thấy Trúc Dạ Hiên nhưng không hề vui vẻ, chỉ có tức giận: "Sao ngươi lại quay về đây, không phải ta kêu ngươi chạy đi rồi sao, nơi này rất nguy hiểm, ngươi nhanh chóng trốn ra ngoài đi"
Lúc này nàng mới phát hiện đám người Bạch Vũ Mộng, nhanh chóng đề phòng nhìn bọn họ, tay vận khí."Tỷ tỷ, là Vũ tỷ tỷ đưa ta trở về, bọn họ là người tốt."
Nghe hắn nói như thế, Trúc Đạp Vũ mới thu lại sát khí, cảm thấy có lỗi cười cười: "Thật có lỗi, tiểu đệ gây phiền phức cho các ngươi rồi, nếu được, ta có thể nhờ các ngươi làm một chuyện được không?"
Bạch Vũ Mộng rất hứng thú nhìn nàng, nghe nàng nói thế, càng thấy hứng thú: "Có chuyện gì, ngươi cứ việc nói."
"Có thể làm phiền các ngươi đưa Hiên nhi ra ngoài không, nó không nên tới nơi này." Lời nói này làm Bạch Vũ Mộng giật mình, không ngờ nàng sẽ nói như vậy.
Thấy Bạch Vũ Mộng không nói gì cả, Trúc Dạ Hiên liền mở miệng: "Tỷ tỷ, ngươi không đuổi Hiên nhi đi được không, có phải đám người xấu đó khi dễ ngươi không, Hiên nhi giúp ngươi đánh bọn họ được không?"
Trúc Đạp Vũ bất đắc dĩ cười, sờ đầu Hiên nhi: "Hiên nhi, xin lỗi, tỷ tỷ không thể để ngươi ở lại đây, đệ theo Vũ tỷ tỷ ra ngoài được không, chờ mọi chuyện trôi qua, tỷ tỷ sẽ đi tìm đệ."
Bạch Vũ Mộng nhìn nữ tử này, cảm thấy rất thích, trên người cô gái này có khí chất quật cường bất khuất, dù phải đối mặt với bất cứ chuyện gì cũng luôn lạnh nhạt, không sợ hãi.
" Hiên nhi đã không muốn, để cho thằng bé ở lại đi, ta sẽ chăm sóc nó thật tốt, ngươi không cần lo lắng. Hơn nữa, lần này tìm ngươi, chúng ta cũng có chuyện muốn nhờ, tất nhiên sẽ không rời đi dễ dàng, không bằng, chúng ta ở lại giúp ngươi, có lẽ, sẽ có lợi với ngươi." Bạch Vũ Mộng miễn cưỡng mở miệng.
Cảm nhận đầu tiên của Trúc Đạp Vũ là nàng rất thích nữ tử lạnh lùng, lạnh nhạt này, chỉ thấy nàng cười: "Bây giờ bản thân ta còn khó bảo toàn được nữa, các ngươi có yêu cầu gì, nói đi, nhưng ta không muốn các ngươi bị cuốn vào trong những rắc rối này."
Hai nữ tử ăn ý nhìn nhau cười, Bạch Vũ Mộng không hề từ bỏ ý nghĩ của mình: "Trượng phu ta trúng băng hỏa cổ, chỉ có thánh nữ Nam Cương mới có thể giải, nếu như ta đoán không sai, ngươi chính là thánh nữ Nam Cương!"
"Đúng, ta là thánh nữ, ta cũng rất muốn giúp các ngươi, nhưng, ta cũng bất lực! Nhìn tuổi của hắn, có thể sống lâu như vậy đã là kỳ tích, người hạ cổ độc hắn, chắc hẳn là thánh nữ trước đây, vốn dĩ ta cũng có thể giải, nhưng hiện tại Nam Cương đại loạn, ta thật sự có tâm mà lực không đủ."
Nghe nàng nói vậy, Bạch Vũ Mộng hơi thất vọng, nhưng nàng không hề từ bỏ hi vọng, nàng đã quyết định ở lại, trợ giúp nữ tử nàng thích này.
Có lẽ, sau khi ổn định lại, nàng sẽ có thể giải độc.
"Cho dù như vậy, ta vẫn quyết định ở lại, bởi vì, ta rất thích ngươi!"
Hai nữ tử đều nở nụ cười, thân phận khác nhau, bọn họ mới gặp, nhưng đã nhanh chóng trở thành bằng hữu tốt.
Nhưng, không biết bắt đầu từ khi nào, bằng hữu lại biến thành kẻ địch, trong lòng mỗi người đều hiểu rõ, bọn họ vẫn là bằng hữu, nhưng lại không qua được sự nghi ngờ. Đương nhiên đây là sau này."Tỷ tỷ, sao tỷ lại ở trong này, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?" Hiên nhi nghi hoặc hỏi.
Trúc Đạp Vũ suy nghĩ, kể lại ngọn nguồn mọi chuyện: "Vốn dĩ nơi này rất hòa thuận, ta là thánh nữ, có quyền lực cao nhất, nhưng, đám trưởng lão lại bắt đầu tham lam, bọn họ bất mãn với quyền lực hiện tại, bọn họ một muốn nắm trong tay toàn bộ Nam Cương.
Đương nhiên ta không đồng ý, vậy nên, bọn họ liên hợp lại đối phó ta, nếu Nam Cương rơi vào tay bọn họ, như vậy dân chúng sẽ lầm than.
Phụ hoàng của ta bị bọn họ mê hoặc, cũng mạnh mẽ chèn ép ta, cho rằng thế lực của ta quá lớn, cản trở hắn, mẫu hậu khuyên can phụ hoàng, lại bị phụ hoàng nhốt vào lãnh cung."
Nhớ tới chuyện này, Trúc Đạp Vũ vô cùng bi thương, điều chỉnh lại cảm xúc, tiếp tục nói: "Sau này, bộ phận quyền lực rơi vào tay các trưởng lão, mà ta cũng bị bọn họ đả thương, không thể không tới đây để chữa thương, nhưng ta tuyệt đối sẽ không để bọn họ đạt được ý muốn, hơn nữa, hình như bọn họ có cấu kết hoàng tử ở các quốc gia ngoài kia, thế lực rất lớn!"
Nghe xong chuyện của nàng, Bạch Vũ Mộng cũng có chút thông cảm, mặc kệ nơi nào, mặc kệ là ai, đều có dã tâm, dã tâm có thể khiến cho bọn họ làm ra rất nhiều chuyện điên cuồng.
...
Ở trong sơn động đợi rất nhiều ngày, đến khi vết thương của Trúc Đạp Vũ tốt lên, mới lặng lẽ ra khỏi sơn động, đi về chỗ trước kia Trúc Đạp Vũ ở.
Nhưng vừa tới cửa, đã bị người ta phát hiện, lập tức có ba người xông tới. Nhanh chóng có người đi thông báo cho trưởng lão, các trưởng lão ào ào kéo đến.
Sau trưởng lão còn có vài công tử tiểu thư trẻ tuổi, có vẻ là tôn tử và cháu gái bọn hắn!
"Ha ha ha ha... Trúc Đạp Vũ, ngươi vẫn trở lại sao, ta biết ngay, ngươi trốn không thoát đâu." Tam trưởng lão mở miệng.
Nói xong sau, khóe mắt thoáng nhìn qua đám người Bạch Vũ Mộng, hơi khinh miệt mở miệng: "Sao? Tìm được cứu binh từ đâu vậy! Đừng tưởng rằng chỉ dựa vào vài người các ngươi mà có thể đấu với ta!"
Bạch Vũ Mộng nhíu mày, sắc mặt lạnh đi, người nọ thấy cả người Bạch Vũ Mộng đầy hàn ý, có chút không được tự nhiên, xấu hổ liếc mắt đi chỗ khác, liền thấy Trúc Dạ Hiên.
"Ha, sao tiểu tử này lại trở lại, lúc trước hắn may mắn chạy trốn, mặc kệ thế nào, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Hừ...."
"Được rồi, tam ca, ngươi không cần nhiều lời cùng bọn họ, nhanh chóng làm chuyện đại sự đi, ngày chúng ta đồng ý với họ đã sắp đến rồi." Ngũ trưởng lão sốt ruột nói.
"Đã biết, thúc giục cái gì mà thúc giục, cũng không hơn được chút nào."
Bạch Vũ Mộng cũng mẫn cảm nắm được điểm mấu chốt trong lời nói của bọn họ, bọn họ nói là sắp tới ngày, chẳng lẽ có liên quan đến bên ngoài?
Nhưng hiện tại không phải lúc để nàng suy nghĩ, xem bộ dáng của bọn hắn, hôm nay sẽ có một cuộc đại chiến, nhưng lại không biết, rốt cuộc sẽ như thế nào?
Lúc này, từ một chỗ khác có một đội binh lính đi tới, trong tay bọn họ đè chặt một nữ tử, nàng ung dung đẹp đẽ, quý giá, toàn thân đều là đồ tốt.
Nhưng, khi Trúc Đạp Vũ thấy người kia, sắc mặt bỗng chốc trắng bệch, cả người nhẹ nhàng run rẩy.
Các trưởng lão nhìn thấy Trúc Đạp Vũ như vậy, lập tức đắc ý nở nụ cười
Vào trong hang động, liền nhìn thấy một nữ tử ngồi trên xe trượt tuyết, nàng mặc hồng y, khí chất cao quý, không hề giả tạo.
Đầu tóc đen nhánh, mày liễu nhướng lên, vẻ mặt hời hợt, quả thực rất xinh đẹp!
Chỉ thấy Trúc Dạ Hiên chạy qua đó, bổ nhào vào trong lòng nàng: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, Hiên nhi đã về."
Nàng thấy Trúc Dạ Hiên nhưng không hề vui vẻ, chỉ có tức giận: "Sao ngươi lại quay về đây, không phải ta kêu ngươi chạy đi rồi sao, nơi này rất nguy hiểm, ngươi nhanh chóng trốn ra ngoài đi"
Lúc này nàng mới phát hiện đám người Bạch Vũ Mộng, nhanh chóng đề phòng nhìn bọn họ, tay vận khí."Tỷ tỷ, là Vũ tỷ tỷ đưa ta trở về, bọn họ là người tốt."
Nghe hắn nói như thế, Trúc Đạp Vũ mới thu lại sát khí, cảm thấy có lỗi cười cười: "Thật có lỗi, tiểu đệ gây phiền phức cho các ngươi rồi, nếu được, ta có thể nhờ các ngươi làm một chuyện được không?"
Bạch Vũ Mộng rất hứng thú nhìn nàng, nghe nàng nói thế, càng thấy hứng thú: "Có chuyện gì, ngươi cứ việc nói."
"Có thể làm phiền các ngươi đưa Hiên nhi ra ngoài không, nó không nên tới nơi này." Lời nói này làm Bạch Vũ Mộng giật mình, không ngờ nàng sẽ nói như vậy.
Thấy Bạch Vũ Mộng không nói gì cả, Trúc Dạ Hiên liền mở miệng: "Tỷ tỷ, ngươi không đuổi Hiên nhi đi được không, có phải đám người xấu đó khi dễ ngươi không, Hiên nhi giúp ngươi đánh bọn họ được không?"
Trúc Đạp Vũ bất đắc dĩ cười, sờ đầu Hiên nhi: "Hiên nhi, xin lỗi, tỷ tỷ không thể để ngươi ở lại đây, đệ theo Vũ tỷ tỷ ra ngoài được không, chờ mọi chuyện trôi qua, tỷ tỷ sẽ đi tìm đệ."
Bạch Vũ Mộng nhìn nữ tử này, cảm thấy rất thích, trên người cô gái này có khí chất quật cường bất khuất, dù phải đối mặt với bất cứ chuyện gì cũng luôn lạnh nhạt, không sợ hãi.
" Hiên nhi đã không muốn, để cho thằng bé ở lại đi, ta sẽ chăm sóc nó thật tốt, ngươi không cần lo lắng. Hơn nữa, lần này tìm ngươi, chúng ta cũng có chuyện muốn nhờ, tất nhiên sẽ không rời đi dễ dàng, không bằng, chúng ta ở lại giúp ngươi, có lẽ, sẽ có lợi với ngươi." Bạch Vũ Mộng miễn cưỡng mở miệng.
Cảm nhận đầu tiên của Trúc Đạp Vũ là nàng rất thích nữ tử lạnh lùng, lạnh nhạt này, chỉ thấy nàng cười: "Bây giờ bản thân ta còn khó bảo toàn được nữa, các ngươi có yêu cầu gì, nói đi, nhưng ta không muốn các ngươi bị cuốn vào trong những rắc rối này."
Hai nữ tử ăn ý nhìn nhau cười, Bạch Vũ Mộng không hề từ bỏ ý nghĩ của mình: "Trượng phu ta trúng băng hỏa cổ, chỉ có thánh nữ Nam Cương mới có thể giải, nếu như ta đoán không sai, ngươi chính là thánh nữ Nam Cương!"
"Đúng, ta là thánh nữ, ta cũng rất muốn giúp các ngươi, nhưng, ta cũng bất lực! Nhìn tuổi của hắn, có thể sống lâu như vậy đã là kỳ tích, người hạ cổ độc hắn, chắc hẳn là thánh nữ trước đây, vốn dĩ ta cũng có thể giải, nhưng hiện tại Nam Cương đại loạn, ta thật sự có tâm mà lực không đủ."
Nghe nàng nói vậy, Bạch Vũ Mộng hơi thất vọng, nhưng nàng không hề từ bỏ hi vọng, nàng đã quyết định ở lại, trợ giúp nữ tử nàng thích này.
Có lẽ, sau khi ổn định lại, nàng sẽ có thể giải độc.
"Cho dù như vậy, ta vẫn quyết định ở lại, bởi vì, ta rất thích ngươi!"
Hai nữ tử đều nở nụ cười, thân phận khác nhau, bọn họ mới gặp, nhưng đã nhanh chóng trở thành bằng hữu tốt.
Nhưng, không biết bắt đầu từ khi nào, bằng hữu lại biến thành kẻ địch, trong lòng mỗi người đều hiểu rõ, bọn họ vẫn là bằng hữu, nhưng lại không qua được sự nghi ngờ. Đương nhiên đây là sau này."Tỷ tỷ, sao tỷ lại ở trong này, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?" Hiên nhi nghi hoặc hỏi.
Trúc Đạp Vũ suy nghĩ, kể lại ngọn nguồn mọi chuyện: "Vốn dĩ nơi này rất hòa thuận, ta là thánh nữ, có quyền lực cao nhất, nhưng, đám trưởng lão lại bắt đầu tham lam, bọn họ bất mãn với quyền lực hiện tại, bọn họ một muốn nắm trong tay toàn bộ Nam Cương.
Đương nhiên ta không đồng ý, vậy nên, bọn họ liên hợp lại đối phó ta, nếu Nam Cương rơi vào tay bọn họ, như vậy dân chúng sẽ lầm than.
Phụ hoàng của ta bị bọn họ mê hoặc, cũng mạnh mẽ chèn ép ta, cho rằng thế lực của ta quá lớn, cản trở hắn, mẫu hậu khuyên can phụ hoàng, lại bị phụ hoàng nhốt vào lãnh cung."
Nhớ tới chuyện này, Trúc Đạp Vũ vô cùng bi thương, điều chỉnh lại cảm xúc, tiếp tục nói: "Sau này, bộ phận quyền lực rơi vào tay các trưởng lão, mà ta cũng bị bọn họ đả thương, không thể không tới đây để chữa thương, nhưng ta tuyệt đối sẽ không để bọn họ đạt được ý muốn, hơn nữa, hình như bọn họ có cấu kết hoàng tử ở các quốc gia ngoài kia, thế lực rất lớn!"
Nghe xong chuyện của nàng, Bạch Vũ Mộng cũng có chút thông cảm, mặc kệ nơi nào, mặc kệ là ai, đều có dã tâm, dã tâm có thể khiến cho bọn họ làm ra rất nhiều chuyện điên cuồng.
...
Ở trong sơn động đợi rất nhiều ngày, đến khi vết thương của Trúc Đạp Vũ tốt lên, mới lặng lẽ ra khỏi sơn động, đi về chỗ trước kia Trúc Đạp Vũ ở.
Nhưng vừa tới cửa, đã bị người ta phát hiện, lập tức có ba người xông tới. Nhanh chóng có người đi thông báo cho trưởng lão, các trưởng lão ào ào kéo đến.
Sau trưởng lão còn có vài công tử tiểu thư trẻ tuổi, có vẻ là tôn tử và cháu gái bọn hắn!
"Ha ha ha ha... Trúc Đạp Vũ, ngươi vẫn trở lại sao, ta biết ngay, ngươi trốn không thoát đâu." Tam trưởng lão mở miệng.
Nói xong sau, khóe mắt thoáng nhìn qua đám người Bạch Vũ Mộng, hơi khinh miệt mở miệng: "Sao? Tìm được cứu binh từ đâu vậy! Đừng tưởng rằng chỉ dựa vào vài người các ngươi mà có thể đấu với ta!"
Bạch Vũ Mộng nhíu mày, sắc mặt lạnh đi, người nọ thấy cả người Bạch Vũ Mộng đầy hàn ý, có chút không được tự nhiên, xấu hổ liếc mắt đi chỗ khác, liền thấy Trúc Dạ Hiên.
"Ha, sao tiểu tử này lại trở lại, lúc trước hắn may mắn chạy trốn, mặc kệ thế nào, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Hừ...."
"Được rồi, tam ca, ngươi không cần nhiều lời cùng bọn họ, nhanh chóng làm chuyện đại sự đi, ngày chúng ta đồng ý với họ đã sắp đến rồi." Ngũ trưởng lão sốt ruột nói.
"Đã biết, thúc giục cái gì mà thúc giục, cũng không hơn được chút nào."
Bạch Vũ Mộng cũng mẫn cảm nắm được điểm mấu chốt trong lời nói của bọn họ, bọn họ nói là sắp tới ngày, chẳng lẽ có liên quan đến bên ngoài?
Nhưng hiện tại không phải lúc để nàng suy nghĩ, xem bộ dáng của bọn hắn, hôm nay sẽ có một cuộc đại chiến, nhưng lại không biết, rốt cuộc sẽ như thế nào?
Lúc này, từ một chỗ khác có một đội binh lính đi tới, trong tay bọn họ đè chặt một nữ tử, nàng ung dung đẹp đẽ, quý giá, toàn thân đều là đồ tốt.
Nhưng, khi Trúc Đạp Vũ thấy người kia, sắc mặt bỗng chốc trắng bệch, cả người nhẹ nhàng run rẩy.
Các trưởng lão nhìn thấy Trúc Đạp Vũ như vậy, lập tức đắc ý nở nụ cười
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.