Chương 10: Nữ nhân chết đột ngột
Kỵ Mã Điếu Ngư
14/04/2022
Edit by HAMIstore.
=*=*=*=*=*=*=*=*=*=
Đêm nay Vương Tuấn Huy về phòng thì không ra nữa, ta và Ninh Hạo Vũ trằn trọc mãi không ngủ được, hai chúng ta cảm thấy chuyện này kết thúc quá nhanh, không giống đã giải quyết xong chút nào.
Ninh Hạo Vũ ở bên cạnh lải nhải: "Cậu nói xem hôm qua lúc quỷ thấy chúng ta, vừa trốn vừa lẩn, còn nhập vào người người khác, hôm nay ở trước mặt Vương đạo trưởng sao lại yên tĩnh như vậy, một chút động tĩnh cũng không có đã thu thập xong?"
Trong lòng ta cũng nghĩ tới chuyện này, thuận miệng nói một câu: "Người ta là cao nhân..."
Ta và Ninh Hạo Vũ cũng chẳng thảo luận ra được cái gì, liền đi ngủ.
Hôm sau Vương Tuấn Huy dậy rất sớm, còn là hắn gọi ta với Ninh Hạo Vũ dậy, lúc này ta mới nhớ ra còn chưa đưa tiền, liền hỏi hắn hết bao nhiêu.
Vương Tuấn Huy nhìn ta vài lần nói: "Không cần, cậu nhớ kỹ chuyện tôi nói với cậu là được, suy nghĩ cẩn thận, đồng ý gia nhập thì gọi điện thoại cho tôi biết..."
Ta cười cười "ừ" một tiếng, nhưng trong lòng vẫn có chút luyến tiếc rời khỏi đây, dù sao đây cũng là nơi ta và gia gia sống nương tựa nhau.
Vương Tuấn Huy cũng không cùng ta nói lời vô nghĩa, ăn sáng xong liền rời đi, hai ngày nay Ninh Hạo Vũ đều không tới cửa hàng của hắn, sau khi Vương Tuấn Huy đi, hắn cũng qua cửa hàng mình xem thử, trước khi đóng cửa rời lên thành phố, hắn vẫn phải nhanh chóng xử lý hàng tồn bên trong một chút.
Còn cái án thư kia, Vương Tuấn Huy cũng không để vợ chồng Thành Quả Bạch Tĩnh đưa đi, vẫn để ở cửa tiệm ta, lúc dọn dẹp cửa tiệm, nhìn thấy cái án thư đó trong lòng vẫn hơi sợ.
Chuyện nếu đã giải quyết, vậy ta còn phải tiếp tục chuyện mở cửa hàng đoán mệnh, ta đi tìm một công ty quảng cáo nhỏ, để họ làm cho ta một tấm biển chiêu bài.
Tấm biển viết rất đơn giản "Xem tướng- xem bói", ở dưới ghi số điện thoại của ta, nhìn vô cùng đơn giản, đương nhiên đây cũng là cách làm rẻ tiền nhất.
Cái này làm rất nhanh, ngày hôm sau công ty quảng cáo đã treo lên cho ta, cửa hàng của ta cứ vậy từ bán áo niệm đổi thành xem tướng.
Chẳng qua khai trương ba ngày cũng không có vị khách nào, chỉ có Ninh Hạo Vũ rảnh rỗi tới đây lượn một vòng, sau đó cười nhạo ta mấy câu, nói ta còn không bằng cho thuê chỗ này, dù sao cũng tốt hơn ở đây lăn lộn mù quáng.
Đảo mắt đã tới ngày khai trương thứ tư, ta ăn sáng xong chuẩn bị đi mở cửa tiệm, bỗng nghe thấy trên lầu truyền đến một tiếng hét chói tai của nam nhân, giọng người này không giống khách thuê trọ.
Ta chạy lên, liền thấy một nam nhân đứng ở cửa phòng Hướng Lệ Lệ, hẳn là khách Hướng Lệ Lệ mạng về...
Tên này tai to mặt lớn, bụng bia nhô ra như người mang thai, cái chính là ấn đường của hắn vô cùng đen, tướng mặt xui xẻo...
Ngoài ra chỗ nếp nhăn xuất hiện đường đứt gãy, là tướng gặp tai hoạ bất ngờ.
Đôi mắt hắn phủ kín tơ máu, mệnh khí hỗn loạn vô cùng, là tướng lao ngục.
Mập mạp này gặp hoạ quấn thân, ta chưa từng gặp người nào có tướng mạo xui xẻo như vậy, hắn đứng ở cửa phòng Hướng Lệ Lệ, vậy Hướng Lệ Lệ sẽ không phải là....
Nghĩ tới đây ta liền đi qua hỏi tên đó: "Làm sao vậy?"
Lúc nói chuyện, ta liền hướng vào trong phòng nhìn thoáng qua, Hướng Lệ Lệ vẫn nằm trên giường không dậy.
Ta hỏi mập mạp: "Anh là ai? Sao lại ở nhà tôi? Hướng Lệ Lệ làm sao à?"
Tên mập này lá gan không lớn, ta vừa hỏi hắn liền khóc ầm lên: "Người, người chết rồi!"
Lúc nãy tên này hét lên, những khách trọ khác cũng đã vây lại đây, nghe thấy ba chữ "người chết rồi", nháy mặt một mảnh "ồ" lên.
Ta cũng ngốc luôn.
Mập mạp thấy ta đứng hình, liền quay qua hỏi ta: "Ca, làm sao đây?"
Ta nhấc chân đạp cho hắn một cái: "Tôi quen anh sao, còn gọi ca, người này là anh giết? Còn làm sao, báo cảnh sát, đúng rồi, báo cảnh sát!"
Nói xong ta liền nhanh chóng móc điện thoại ra gọi cảnh sát, những người khách trọ khác vội trở về phòng, nhìn bộ dạng hẳn là muốn dọn đồ rời đi, hơn nửa là không muốn chọc phiền phức.
Ta sợ bọn họ đi rồi, mình ta không nói rõ được, liền nói: "Ai cũng không được đi, chờ cảnh sát tới đã..."
Bình thường ta luôn là bộ dạng chủ nhà hung ác, ta vừa nói vậy, bọn họ cũng không dám đi thật.
Ta nói xong, điện thoại cũng thông, bên kia hỏi tình huống, ta liền nói chỗ này có người chết, báo xong địa chỉ, cảnh sát bảo ta bình tĩnh, bảo vệ hiện trường, bọn họ lập tức đến ngay.
Trước khi cảnh sát tới, tên mập kia muốn chạy, bị ta đá trở lại, đồng thời uy hiếp hắn: "Người nếu không phải do anh giết, cảnh sát tới điều tra tự nhiên sẽ rõ ràng, bây giờ anh chạy, vậy mới thành tội phạm giết người."
Huyện thành của chúng ta không lớn, chỗ ta ở cũng dễ tìm, không tới một lát đã nghe thấy tiếng xe cảnh sát, tiếp theo liền thấy cảnh sat, pháp y đuổi tới hiện trường.
Trị an ở đây còn khá tốt, rất ít khi xảy ra án mạng, chỗ này có người chết, tất nhiên khiến cảnh sát xem trọng, rất nhanh nhà ta đã bị phong toả, còn kéo cảnh tuyến, pháp y ở bên kia khám nghiệm hiện trường, cảnh sát bắt đầu làm ghi chép với chúng ta, mà mọi người đều nhất trí cho rằng tên mập kia giết.
Mới sáng sớm đã xảy ra chuyện này, ai nấy đều tận mắt chứng kiến, vậy nên khẩu cung đều không sai biệt lắm, rất nhanh mọi người liền thoát khỏi hiềm nghĩ, tên mập kia bị cảnh sát bắt lại, hắn còn luôn khóc lóc kêu to oan uổng, nói người là tự mình chết, sáng nay hắn tỉnh dậy mới phát hiện.
Một lúc sau phó cục trưởng cục cảnh sát cũng tới đây, ngay cả phóng viên của đài truyền hình cũng tới, sân nhỏ nhà ta đầy ngắc người.
Không lâu sau pháp ý liền có kết luận sơ bộ nguyên nhân cái chết của Hướng Lệ Lệ, tim đột ngột thiếu máu dẫn tới tử vong, cơ bản loại trừ việc giết người, nhưng kết quả cụ thể phải đợi mang thi thể đến cảnh cục nghiệm thi tỉ mỉ hơn.
Phó cục trưởng vừa nghe không phải án tử lớn gì, cũng thở nhẹ ra một hơi, sau đó nói với phóng viên mấy câu liền rời đi.
Cảnh sát tiếp tục ở lại đây tiến hành thu thập chứng cứ, thi thể Hướng Lệ Lệ bị mang đi, căn phòng cô ấy ở tạm thời bị phong toả lại, họ cũng nói với ta, trước khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng, không được tổn hại đến bài trí trong phòng.
Ta nhanh chóng gật đầu.
Lăn qua lăn lại cũng mất cả nửa ngày, sau khi hỏi lại mọi chuyện kỹ càng tỉ mỉ, cảnh sát mang tên mập đi, ta và các khách thuê khác tạm thời không có chuyện gì.
Đợi cảnh sát đi rồi, các chủ hộ liền lần lượt tới tìm ta, nói là muốn chuyển đi.
Việc này ta có thể hiểu được, dù là ai cũng không nguyện ý ở bên cạnh phòng có người chết, ta nhịn đau nói sẽ giảm tiền phòng cho họ, bọn họ đều không chịu ở lại, trong vòng một ngày, khách trọ đều rời đi hết, đương nhiên ta cũng trả lại mấy tháng tiền phòng thừa cho quản lý béo.
Đợi đến gần tối, chỗ này chỉ còn lại một mình ta, phòng đều trống, trong lòng ta một trận thê lương, chủ yếu là cửa tiệm ở lầu một mới có quỷ, bây giờ phòng ở lầu 2 lại có người chết...
Nghĩ nghĩ, không chỉ trong lòng cảm thấy lạnh, toàn thân cũng nổi một tầng da gà.
Ta cũng không dám một mình ở lại chỗ này, liền gọi qua cho Ninh Hạo Vũ, hỏi xem có thể qua chỗ hắn ở tạm một ngày hay không.
Ninh Hạo Vũ nói: "Anh hiện tại không ở huyện thành, đang ở chỗ chú, có chuyện gì, sao lại muốn tới nhà anh ở?". Truyện Xuyên Không
Ta bất đắc dĩ kể lại chuyện ở đây cho Ninh Hạo Vũ nghe, nghe xong hắn liền kinh ngạc: "Cậu cũng quá xui xẻo đi, một khách trọ cũng không còn, buổi tối còn muốn một mình trông chỗ vừa có quỷ vừa có người chết hả?"
"Đúng vậy, nếu không tôi cũng không nghĩ tới nhà anh ở tạm..."
Ninh Hạo Vũ có chút ngượng ngùng nói: "Haiz, đáng tiếc anh không có ở nhà, nếu không để anh gọi cho cha mẹ, cậu qua nhà anh ở tạm mấy ngày."
Hắn không có nhà, ta với cha mẹ hắn cũng không phải rất quen thuộc, trong lòng cũng ngại nên nói: "Không sao, mấy ngày này tôi tới ở khách sạn cũng được, chỗ này tôi cũng không dám ở."
Ninh Hạo Vũ tỏ vẻ đồng tình, sau đó nói ta, nếu không tới thành phố chơi mấy ngày.
Ta nghĩ một chút, cửa tiệm không có sinh ý gì, phòng lại không có khách thuê, bản thân cũng không dám một mình ở lại đây, vậy cứ đi lên thành phố mấy ngày cũng tốt, ta liền đồng ý.
Tới chạng vạng, thu thập xong đồ đạc, chuẩn bị đi tìm khách sạn ở một đêm, sáng mai đi lên thành phố, lúc sắp ra cửa, đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lạnh, nhưng ở đây chỉ có mình ta, không dám quay đầu lại, chỉ có thể nhanh chóng đi về phía trước.
Tăng nhanh cước bộ, bỗng phía sau truyền đến một thanh âm nữ nhân khóc nức nở, thanh âm này tới nhanh đi cũng nhanh, ta không biết có phải mình xuất hiện ảo giác không, hay thật sự có nữ nhân đang khóc.
Mặc kệ, ta cũng không dám quay đầu lại.
Hít sâu một hơi, nhịn đau cắn đứt đầu ngón trỏ, nhanh chóng vẽ một vệt lên ấn đường phong bế cửa tướng, tức thì cảm thấy khí lạnh sau lưng tan đi một chút.
"Khanh khách!" lúc ta chuẩn bị mở cửa ra ngoài, phía sau bỗng truyền tới một trận tiếng cười, thanh âm này đúng là tiếng của Hướng Lệ Lệ, xong đời, không lẽ lại gặp phải quỷ?
Ta không dám quay đầu lại, mở cửa lao ra ngoài, sau đó đưa lưng về phía cửa đóng nó lại.
"Khanh khách! Khanh khách!" Lại một trận tiếng cười âm lãnh của nữ nhân truyền tới, doa ta xuýt thì ném chìa khoá trong tay xuống, nhanh chóng lùi về sau mấy bước, dựa vào vách tường đối diện.
Ta nhìn chằm chằm xửa lớn nhà mình, sợ có thứ gì từ bên trong chạy ra.
Xác định không có thứ gì bay ra, ta nhanh chóng chạy tới đầu hẻm, mẹ ơi, cái này cũng quá tà môn a, may mà ta không tính ở lại, bằng không đêm nay thể nào cũng bị hù chết.
Lúc trước gặp lão quỷ bám vào người Hướng Lệ Lên, ta muốn thử thân thủ của mình, dù sao lúc đó trong nhà cũng còn đầy khách trọ, bên cạnh còn có Ninh Hạo Vũ, trời còn sáng, bây giờ buổi tối, trời tối om om, trong nhà chỉ có một mình ta.
Lá gan của ta bị doạ không nhỏ!
=*=*=*=*=*=*=*=*=*=
Đêm nay Vương Tuấn Huy về phòng thì không ra nữa, ta và Ninh Hạo Vũ trằn trọc mãi không ngủ được, hai chúng ta cảm thấy chuyện này kết thúc quá nhanh, không giống đã giải quyết xong chút nào.
Ninh Hạo Vũ ở bên cạnh lải nhải: "Cậu nói xem hôm qua lúc quỷ thấy chúng ta, vừa trốn vừa lẩn, còn nhập vào người người khác, hôm nay ở trước mặt Vương đạo trưởng sao lại yên tĩnh như vậy, một chút động tĩnh cũng không có đã thu thập xong?"
Trong lòng ta cũng nghĩ tới chuyện này, thuận miệng nói một câu: "Người ta là cao nhân..."
Ta và Ninh Hạo Vũ cũng chẳng thảo luận ra được cái gì, liền đi ngủ.
Hôm sau Vương Tuấn Huy dậy rất sớm, còn là hắn gọi ta với Ninh Hạo Vũ dậy, lúc này ta mới nhớ ra còn chưa đưa tiền, liền hỏi hắn hết bao nhiêu.
Vương Tuấn Huy nhìn ta vài lần nói: "Không cần, cậu nhớ kỹ chuyện tôi nói với cậu là được, suy nghĩ cẩn thận, đồng ý gia nhập thì gọi điện thoại cho tôi biết..."
Ta cười cười "ừ" một tiếng, nhưng trong lòng vẫn có chút luyến tiếc rời khỏi đây, dù sao đây cũng là nơi ta và gia gia sống nương tựa nhau.
Vương Tuấn Huy cũng không cùng ta nói lời vô nghĩa, ăn sáng xong liền rời đi, hai ngày nay Ninh Hạo Vũ đều không tới cửa hàng của hắn, sau khi Vương Tuấn Huy đi, hắn cũng qua cửa hàng mình xem thử, trước khi đóng cửa rời lên thành phố, hắn vẫn phải nhanh chóng xử lý hàng tồn bên trong một chút.
Còn cái án thư kia, Vương Tuấn Huy cũng không để vợ chồng Thành Quả Bạch Tĩnh đưa đi, vẫn để ở cửa tiệm ta, lúc dọn dẹp cửa tiệm, nhìn thấy cái án thư đó trong lòng vẫn hơi sợ.
Chuyện nếu đã giải quyết, vậy ta còn phải tiếp tục chuyện mở cửa hàng đoán mệnh, ta đi tìm một công ty quảng cáo nhỏ, để họ làm cho ta một tấm biển chiêu bài.
Tấm biển viết rất đơn giản "Xem tướng- xem bói", ở dưới ghi số điện thoại của ta, nhìn vô cùng đơn giản, đương nhiên đây cũng là cách làm rẻ tiền nhất.
Cái này làm rất nhanh, ngày hôm sau công ty quảng cáo đã treo lên cho ta, cửa hàng của ta cứ vậy từ bán áo niệm đổi thành xem tướng.
Chẳng qua khai trương ba ngày cũng không có vị khách nào, chỉ có Ninh Hạo Vũ rảnh rỗi tới đây lượn một vòng, sau đó cười nhạo ta mấy câu, nói ta còn không bằng cho thuê chỗ này, dù sao cũng tốt hơn ở đây lăn lộn mù quáng.
Đảo mắt đã tới ngày khai trương thứ tư, ta ăn sáng xong chuẩn bị đi mở cửa tiệm, bỗng nghe thấy trên lầu truyền đến một tiếng hét chói tai của nam nhân, giọng người này không giống khách thuê trọ.
Ta chạy lên, liền thấy một nam nhân đứng ở cửa phòng Hướng Lệ Lệ, hẳn là khách Hướng Lệ Lệ mạng về...
Tên này tai to mặt lớn, bụng bia nhô ra như người mang thai, cái chính là ấn đường của hắn vô cùng đen, tướng mặt xui xẻo...
Ngoài ra chỗ nếp nhăn xuất hiện đường đứt gãy, là tướng gặp tai hoạ bất ngờ.
Đôi mắt hắn phủ kín tơ máu, mệnh khí hỗn loạn vô cùng, là tướng lao ngục.
Mập mạp này gặp hoạ quấn thân, ta chưa từng gặp người nào có tướng mạo xui xẻo như vậy, hắn đứng ở cửa phòng Hướng Lệ Lệ, vậy Hướng Lệ Lệ sẽ không phải là....
Nghĩ tới đây ta liền đi qua hỏi tên đó: "Làm sao vậy?"
Lúc nói chuyện, ta liền hướng vào trong phòng nhìn thoáng qua, Hướng Lệ Lệ vẫn nằm trên giường không dậy.
Ta hỏi mập mạp: "Anh là ai? Sao lại ở nhà tôi? Hướng Lệ Lệ làm sao à?"
Tên mập này lá gan không lớn, ta vừa hỏi hắn liền khóc ầm lên: "Người, người chết rồi!"
Lúc nãy tên này hét lên, những khách trọ khác cũng đã vây lại đây, nghe thấy ba chữ "người chết rồi", nháy mặt một mảnh "ồ" lên.
Ta cũng ngốc luôn.
Mập mạp thấy ta đứng hình, liền quay qua hỏi ta: "Ca, làm sao đây?"
Ta nhấc chân đạp cho hắn một cái: "Tôi quen anh sao, còn gọi ca, người này là anh giết? Còn làm sao, báo cảnh sát, đúng rồi, báo cảnh sát!"
Nói xong ta liền nhanh chóng móc điện thoại ra gọi cảnh sát, những người khách trọ khác vội trở về phòng, nhìn bộ dạng hẳn là muốn dọn đồ rời đi, hơn nửa là không muốn chọc phiền phức.
Ta sợ bọn họ đi rồi, mình ta không nói rõ được, liền nói: "Ai cũng không được đi, chờ cảnh sát tới đã..."
Bình thường ta luôn là bộ dạng chủ nhà hung ác, ta vừa nói vậy, bọn họ cũng không dám đi thật.
Ta nói xong, điện thoại cũng thông, bên kia hỏi tình huống, ta liền nói chỗ này có người chết, báo xong địa chỉ, cảnh sát bảo ta bình tĩnh, bảo vệ hiện trường, bọn họ lập tức đến ngay.
Trước khi cảnh sát tới, tên mập kia muốn chạy, bị ta đá trở lại, đồng thời uy hiếp hắn: "Người nếu không phải do anh giết, cảnh sát tới điều tra tự nhiên sẽ rõ ràng, bây giờ anh chạy, vậy mới thành tội phạm giết người."
Huyện thành của chúng ta không lớn, chỗ ta ở cũng dễ tìm, không tới một lát đã nghe thấy tiếng xe cảnh sát, tiếp theo liền thấy cảnh sat, pháp y đuổi tới hiện trường.
Trị an ở đây còn khá tốt, rất ít khi xảy ra án mạng, chỗ này có người chết, tất nhiên khiến cảnh sát xem trọng, rất nhanh nhà ta đã bị phong toả, còn kéo cảnh tuyến, pháp y ở bên kia khám nghiệm hiện trường, cảnh sát bắt đầu làm ghi chép với chúng ta, mà mọi người đều nhất trí cho rằng tên mập kia giết.
Mới sáng sớm đã xảy ra chuyện này, ai nấy đều tận mắt chứng kiến, vậy nên khẩu cung đều không sai biệt lắm, rất nhanh mọi người liền thoát khỏi hiềm nghĩ, tên mập kia bị cảnh sát bắt lại, hắn còn luôn khóc lóc kêu to oan uổng, nói người là tự mình chết, sáng nay hắn tỉnh dậy mới phát hiện.
Một lúc sau phó cục trưởng cục cảnh sát cũng tới đây, ngay cả phóng viên của đài truyền hình cũng tới, sân nhỏ nhà ta đầy ngắc người.
Không lâu sau pháp ý liền có kết luận sơ bộ nguyên nhân cái chết của Hướng Lệ Lệ, tim đột ngột thiếu máu dẫn tới tử vong, cơ bản loại trừ việc giết người, nhưng kết quả cụ thể phải đợi mang thi thể đến cảnh cục nghiệm thi tỉ mỉ hơn.
Phó cục trưởng vừa nghe không phải án tử lớn gì, cũng thở nhẹ ra một hơi, sau đó nói với phóng viên mấy câu liền rời đi.
Cảnh sát tiếp tục ở lại đây tiến hành thu thập chứng cứ, thi thể Hướng Lệ Lệ bị mang đi, căn phòng cô ấy ở tạm thời bị phong toả lại, họ cũng nói với ta, trước khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng, không được tổn hại đến bài trí trong phòng.
Ta nhanh chóng gật đầu.
Lăn qua lăn lại cũng mất cả nửa ngày, sau khi hỏi lại mọi chuyện kỹ càng tỉ mỉ, cảnh sát mang tên mập đi, ta và các khách thuê khác tạm thời không có chuyện gì.
Đợi cảnh sát đi rồi, các chủ hộ liền lần lượt tới tìm ta, nói là muốn chuyển đi.
Việc này ta có thể hiểu được, dù là ai cũng không nguyện ý ở bên cạnh phòng có người chết, ta nhịn đau nói sẽ giảm tiền phòng cho họ, bọn họ đều không chịu ở lại, trong vòng một ngày, khách trọ đều rời đi hết, đương nhiên ta cũng trả lại mấy tháng tiền phòng thừa cho quản lý béo.
Đợi đến gần tối, chỗ này chỉ còn lại một mình ta, phòng đều trống, trong lòng ta một trận thê lương, chủ yếu là cửa tiệm ở lầu một mới có quỷ, bây giờ phòng ở lầu 2 lại có người chết...
Nghĩ nghĩ, không chỉ trong lòng cảm thấy lạnh, toàn thân cũng nổi một tầng da gà.
Ta cũng không dám một mình ở lại chỗ này, liền gọi qua cho Ninh Hạo Vũ, hỏi xem có thể qua chỗ hắn ở tạm một ngày hay không.
Ninh Hạo Vũ nói: "Anh hiện tại không ở huyện thành, đang ở chỗ chú, có chuyện gì, sao lại muốn tới nhà anh ở?". Truyện Xuyên Không
Ta bất đắc dĩ kể lại chuyện ở đây cho Ninh Hạo Vũ nghe, nghe xong hắn liền kinh ngạc: "Cậu cũng quá xui xẻo đi, một khách trọ cũng không còn, buổi tối còn muốn một mình trông chỗ vừa có quỷ vừa có người chết hả?"
"Đúng vậy, nếu không tôi cũng không nghĩ tới nhà anh ở tạm..."
Ninh Hạo Vũ có chút ngượng ngùng nói: "Haiz, đáng tiếc anh không có ở nhà, nếu không để anh gọi cho cha mẹ, cậu qua nhà anh ở tạm mấy ngày."
Hắn không có nhà, ta với cha mẹ hắn cũng không phải rất quen thuộc, trong lòng cũng ngại nên nói: "Không sao, mấy ngày này tôi tới ở khách sạn cũng được, chỗ này tôi cũng không dám ở."
Ninh Hạo Vũ tỏ vẻ đồng tình, sau đó nói ta, nếu không tới thành phố chơi mấy ngày.
Ta nghĩ một chút, cửa tiệm không có sinh ý gì, phòng lại không có khách thuê, bản thân cũng không dám một mình ở lại đây, vậy cứ đi lên thành phố mấy ngày cũng tốt, ta liền đồng ý.
Tới chạng vạng, thu thập xong đồ đạc, chuẩn bị đi tìm khách sạn ở một đêm, sáng mai đi lên thành phố, lúc sắp ra cửa, đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lạnh, nhưng ở đây chỉ có mình ta, không dám quay đầu lại, chỉ có thể nhanh chóng đi về phía trước.
Tăng nhanh cước bộ, bỗng phía sau truyền đến một thanh âm nữ nhân khóc nức nở, thanh âm này tới nhanh đi cũng nhanh, ta không biết có phải mình xuất hiện ảo giác không, hay thật sự có nữ nhân đang khóc.
Mặc kệ, ta cũng không dám quay đầu lại.
Hít sâu một hơi, nhịn đau cắn đứt đầu ngón trỏ, nhanh chóng vẽ một vệt lên ấn đường phong bế cửa tướng, tức thì cảm thấy khí lạnh sau lưng tan đi một chút.
"Khanh khách!" lúc ta chuẩn bị mở cửa ra ngoài, phía sau bỗng truyền tới một trận tiếng cười, thanh âm này đúng là tiếng của Hướng Lệ Lệ, xong đời, không lẽ lại gặp phải quỷ?
Ta không dám quay đầu lại, mở cửa lao ra ngoài, sau đó đưa lưng về phía cửa đóng nó lại.
"Khanh khách! Khanh khách!" Lại một trận tiếng cười âm lãnh của nữ nhân truyền tới, doa ta xuýt thì ném chìa khoá trong tay xuống, nhanh chóng lùi về sau mấy bước, dựa vào vách tường đối diện.
Ta nhìn chằm chằm xửa lớn nhà mình, sợ có thứ gì từ bên trong chạy ra.
Xác định không có thứ gì bay ra, ta nhanh chóng chạy tới đầu hẻm, mẹ ơi, cái này cũng quá tà môn a, may mà ta không tính ở lại, bằng không đêm nay thể nào cũng bị hù chết.
Lúc trước gặp lão quỷ bám vào người Hướng Lệ Lên, ta muốn thử thân thủ của mình, dù sao lúc đó trong nhà cũng còn đầy khách trọ, bên cạnh còn có Ninh Hạo Vũ, trời còn sáng, bây giờ buổi tối, trời tối om om, trong nhà chỉ có một mình ta.
Lá gan của ta bị doạ không nhỏ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.