Mắc Bệnh Nuông Chiều

Chương 23:

Tuyết Khinh Nguyệt

07/05/2024

Chuyện này chỉ có thể làm với anh trai.

Tần Khanh hoàn hồn, đôi mắt dần sáng tỏ, miệng mím lại, hai cánh tay nhỏ vòng lấy cổ anh trai: "Oa" một tiếng khóc lớn.

"Sao vậy, bảo bối? Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Tần Trừng nghe thấy cô khóc, có chút hoảng hốt, anh không có kinh nghiệm, đây là lần đầu tiên khi cô tỉnh táo, làm chuyện như vậy, cô phản ứng rất lớn với anh, khiến anh có động lực rất lớn, anh vội vàng muốn tách hai chân cô ra, kiểm tra.

Tần Khanh nhắm chặt hai chân, hai tay che lấy hạ thân, không cho anh nhìn, cứ khóc mãi.

Tần Trừng lại ôm cô vào lòng, dịu dàng dỗ dành, tiếng khóc của cô nhỏ lại, cũng trả lời câu hỏi của anh, cô tưởng mình vừa tè dầm nên mới khóc, Tần Trừng giải thích với cô một hồi lâu, cô mới dần ngừng khóc.

Tần Khanh xấu hổ nép vào lòng anh trai, vẫn còn nức nở, một tay nhỏ không quên nắm lấy côn thịt cứng rắn của anh trai, giúp anh trai giảm bớt khó chịu.

Nhưng Tần Trừng không muốn nhịn ham muốn nữa, anh nắm lấy tay cô, dẫn dắt cô vuốt ve.

Tần Khanh tò mò cúi đầu nhìn côn thịt đỏ ửng của anh trai, côn thịt phình to tròn trịa, tay nhỏ của cô không nắm hết được.

"Anh trai, nó phình to như vậy mãi sao?" Cô tò mò hỏi.

Tần Trừng theo tầm mắt của cô nhìn xuống, trong mắt thoáng hiện ý cười: "Không phải, sau này nó còn to hơn."

"Á? Đã to như vậy rồi mà còn to hơn nữa sao?" Tần Khanh trong nháy mắt tưởng tượng đến to bằng cây đại thụ, biểu cảm kinh ngạc: "Có quần lót nào to như vậy không? Không nặng sao?"

"Đầu óc em nghĩ gì vậy?"



Tần Trừng nhìn biểu cảm của cô thì biết cô đang tưởng tượng lung tung, nhẹ nhàng búng trán cô, Tần Khanh theo phản xạ buông côn thịt ra, hai tay ôm trán, còn chưa kịp phản bác, cánh mũi đã khẽ động, bàn tay vừa sờ côn thịt của anh trai, đưa lên mũi ngửi ngửi, kêu lên: "Có mùi."

"Mùi gì?" Khóe miệng Tần Trừng cong lên, trên mặt không giấu được vẻ trêu chọc.

"Thì..." Tần Khanh lại ngửi kỹ một lần nữa: "Có mùi, không biết mùi gì."

Tần Trừng không nhịn được bật cười thành tiếng, dáng vẻ ngốc nghếch của cô, thật sự quá đáng yêu.

Anh nắm lấy tay cô, lại đặt lên côn thịt vẫn còn cứng rắn của mình, không để cô làm bậy: "Dùng tay động đậy đi, anh trai vẫn còn khó chịu."

"Vâng vâng."

Tần Khanh rất có lương tâm, cúi đầu ra sức vuốt ve cho anh, một tay không đủ, dùng cả hai tay.

Tần Trừng lim dim mắt, nhìn Tần Khanh một bộ nghiêm túc chăm chú, thở hổn hển, giơ một tay cọ nhẹ mũi nhỏ của cô, tay chuyển đến má cô, nhẹ nhàng vuốt ve má cô, ánh mắt anh càng thêm mơ màng, miệng lẩm bẩm gọi cô: "Bảo bối."

Tần Khanh bị anh trai vuốt ve đến mức má hơi ngứa, liền lắc đầu muốn tránh đi, không ngờ anh trai lại chống người dậy, một tay ôm cô, cúi đầu cắn môi cô, cô kinh hô, lưỡi anh trai đã tiến vào trong miệng cô, một tay khác phủ lên tay cô, dẫn dắt tay cô, rất nhanh vuốt ve, tốc độ rất nhanh.

Không biết qua bao lâu, anh trai đã ngậm lấy một bên môi cô, phát ra tiếng rên rỉ như dã thú, đỉnh của thằng nhỏ, lỗ tiểu của anh trai phun ra chất lỏng màu trắng sữa, rất nóng, đều phun lên ngực nhỏ của cô, còn có chút tanh.

Tần Trừng ôm chặt cô, trong đầu vẫn đắm chìm trong khoái cảm vừa rồi, môi cọ xát lên môi cô, một lúc sau, anh ôm chặt cô.

Tần Khanh có chút chán ghét, mùi vị đó rất nồng, tanh tanh, kêu lên muốn tắm rửa, Tần Trừng vừa buồn cười vừa bất lực, bế cô dậy đi vào phòng tắm.



Trong phòng tắm, Tần Khanh lại không an phận, nghịch ngợm như con mèo, xoa nắn thằng nhỏ nửa mềm của anh, thằng nhỏ lại cứng lên trong tay cô, Tần Trừng siết chặt cô không cho cô nghịch ngợm, tắm rửa cho cô.

Tần Trừng đang rửa chân cho cô, tay cô lại bắt đầu nghịch ngợm, đùa giỡn với thằng nhỏ không thể bỏ qua trên người anh.

"Bảo bối, em có phải yêu anh trai nhất không?" Tần Trừng cúi đầu nhìn cô em gái đang chơi đùa, mở miệng hỏi.

"Đúng vậy, bảo bối yêu anh trai nhất mà."

Tần Khanh không hiểu tại sao anh trai đột nhiên lại hỏi như vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời anh trai.

"Em là vì tò mò hay..." Câu nói còn chưa nói hết, anh đã dừng lại.

Bây giờ nói những điều này với cô, cô có hiểu không? Cô không hiểu gì cả, cô mới 9 tuổi mới tiếp xúc với thế giới bên ngoài, mới đi học, không hiểu gì cả.

"Bảo bối, em phải nhớ chuyện này chỉ có thể làm với anh trai, nghe rõ chưa?" Tần Trừng tắt vòi hoa sen, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ của cô, giọng điệu nghiêm khắc, nghiêm túc nhìn cô.

Tần Khanh thấy anh trai biến sắc mặt, vội vàng gật đầu, ý muốn sống trỗi dậy: "Giống như... giống như công chúa vừa xem, có người khác muốn làm như vậy với bảo bối, bảo bối phải tránh xa, đúng không?"

"Đúng! Bên ngoài có rất nhiều kẻ xấu, gặp phải người như vậy thì nói với anh trai, nghe rõ chưa?" Tần Trừng véo má cô, tiếp tục nói.

"Vâng vâng, nghe rõ rồi!" Tần Khanh biểu cảm nghiêm túc, gật đầu mạnh mẽ, đáp lại.

"Ngoan, tối nay anh trai làm sườn chua ngọt cho em ăn!"

Tần Khanh rất vui, vui đến mức bàn tay đang chơi đùa với thằng nhỏ vô tình dùng sức bóp một cái, anh trai kêu lên một tiếng, dọa Tần Khanh suýt ngừng thở, chỉ sợ anh trai tức giận đổi ý, vội vàng nhận lỗi, ra vẻ nịnh nọt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mắc Bệnh Nuông Chiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook