Mắc Bệnh Sợ Giao Tiếp, Một Ngày Nọ Tôi Bỗng Nhiên Xuyên Về Cổ Đại

Chương 35

Tích Yêu Hiểu

22/02/2024

Edit: Ấy lại quên rồi | Beta: À nhớ ra rồi

Sau cơn mưa thu lạnh lẽo, nhiệt độ của không khí đã hạ thấp thấy rõ, Lý Mộ thấy mình mặc hơi ít y phục, đặt cuộn giấy của Cáp Xá xuống, về phòng ngủ khoác thêm một lớp, nàng nghĩ rằng đợi Lâm Khước về thì sẽ nhờ y hỏi xem tình hình của Cố Trì ra sao.

Đợi Lâm Khước quay về…

Đợi y về rồi, có phải y sẽ nhắc đến chuyện xảy ra tối hôm qua không?

Lỗ tai của Lý Mộ bắt đầu trở nên nóng hơn.

Rõ ràng sau mấy tháng ở lại hành cung, nàng và Lâm Khước đã ăn ý hơn nhiều, chỉ cần nàng im lặng thì Lâm Khước chắc chắn sẽ chủ động giữ khoảng cách, chứ không tiếp tục dựa sát.

Nhưng tối hôm qua trên xe ngựa, nàng đã mở miệng gọi Lâm Khước.

Nàng không hề có ý gì khác, chỉ muốn gọi y một tiếng, còn việc sau khi phá vỡ sự ăn ý sẽ xảy ra chuyện gì, ngay cả bản thân Lý Mộ cũng không thể nói chắc được.

Sau khi gọi xong, nàng đã bị hôn, trong nháy mắt đó, Lý Mộ cảm giác lông tơ toàn thân đều dựng thẳng lên, cảm giác xa lạ kích thích nàng, nàng có thể cảm nhận được rằng Lâm Khước cũng không có kinh nghiệm, lúc cả hai chạm vào nhau, y rõ ràng vẫn còn vụng về, nhưng sau đó đã nhanh chóng nắm được bí quyết, cho dù là kỹ thuật hay sức lực đều khiến nàng hết sức thoải mái…

Không đúng, nàng đang nghĩ cái gì thế này!

Lý Mộ suy sụp nằm trên bàn, giơ tay đập mạnh lên mặt bàn hai cái.

Lâm Khước vừa quay về đã thấy Lý Mộ đang nằm bò, y không gọi người tới giúp mình đổi y phục, sau khi tự thay đồ xong, y mới ngồi xuống bên bàn: “Ta đã nói gì nào?”

Lý Mộ nhỏ giọng đáp: “Lòng ta có chàng.”

Lâm Khước hơi dừng lại, trên mặt nở một nụ cười: “Ta biết.”

Y rót một ly nước ấm cho mình và Lý Mộ, tiếng nước bé nhỏ kéo thêm mười mấy giây im lặng, đợi y đặt ly nước xuống, đế ly va chạm với mặt bàn vang lên một tiếng động nhỏ, y mới nói tiếp: “Ta biết… trong lòng nàng rất sợ.”

Nàng không phải sợ cái nắm tay, vuốt lỗ tai bình thường sau khi thành thân, mà là sợ mười ngón tay đan vào nhau trên xe ngựa vào ngày đó, cùng với ánh mắt mờ ám chứa đầy tình dục khi nhìn nhau.

Lúc Lâm Khước vừa nổi lên dục vọng với Lý Mộ, chính bản thân y cũng không quen, cho nên mới cố tình giữ khoảng cách, mãi tới khi y quen rồi, y mới nhận ra Lý Mộ cũng đang trốn tránh vì sợ hãi.

Nàng không phải không quen, nàng đang sợ.

Đó là nỗi sợ hãi giống như đêm thành thân, khi cả hai vẫn còn chưa quen thuộc với nhau, y đã chủ động nắm lấy tay nàng.

Nếu không làm sao y có thể nhẫn nhịn lâu như vậy được? Còn nhịn rất triệt để, Vô Độ vốn chỉ nói không thể làm chuyện vợ chồng, chứ không hề nói không thể làm những thứ khác.

Nhưng ngay cả hành động ve vãn, an ủi nhau y cũng không dám làm, bởi vì Lý Mộ quá sợ hãi, y không muốn dọa nàng.

Sau mấy tháng bực bội, trừ việc thời tiết bắt đầu đổ mưa thường xuyên, một phần nguyên nhân cũng tới từ điều này… y không thích Lý Mộ sợ mình, cũng thấy nôn nóng trước sự sợ hãi của nàng, chứ y không phải chỉ đơn giản là dục cầu bất mãn như lời Vô Độ nói.

Rõ ràng trước khi thành thân, dù Lý Mộ có thích đồ y tặng hay không thì y cũng không thấy có gì cả, bây giờ chỉ vì Lý Mộ xa lánh mà y đã im lặng chịu đựng sự giày vò suốt mấy tháng qua.

“Có thể nói cho ta biết, nàng đang sợ điều gì không?” Lâm Khước cuối cùng vẫn hỏi ra miệng.

Lý Mộ ngẩng đầu lên, cơ thể cũng ngồi thẳng dậy: “Ta…”

Nàng cúi đầu, cố gắng sắp xếp ngôn ngữ, trong lúc đó nàng không ngừng muốn Lâm Khước rót một ly rượu cho mình.

Cảm giác khi uống rượu thật sự rất tuyệt, một ly xuống bụng là toàn thân đều trở nên nhẹ nhàng, cảm xúc hưng phấn hơn hẳn, cái gì cũng dám nói, chẳng sợ gì nữa.

Nhưng nàng đã nuốt lời này vào, nàng muốn nói ra sự sợ hãi của mình khi đang tỉnh táo.



“Ta rất thích thân mật với chàng.” Nàng đáp.

Cả hai đều là người trưởng thành khỏe mạnh, Lâm Khước có dục vọng, nàng tất nhiên cũng có, hơn nữa bọn họ còn thích nhau, sao có thể không muốn thân mật hơn chứ.

Nhưng mà…

“Nhưng ta không muốn gánh vác hậu quả có thể xảy ra khi thân mật, ta không muốn mang thai, cũng không muốn sinh con.” Giọng nói của Lý Mộ trở nên căng thẳng, mỗi khi nàng nói một câu đều rất gian nan, bởi vì câu tiếp theo mới là lý do khiến nàng khó mở miệng: “Ta sợ, ta không biết phải hỏi chàng như thế nào, hỏi chàng liệu có thể vì trúng độc mà mất đi khả năng sinh dục hay không.”

“Lâm Khước, thứ ta mong chờ lại chính là vết thương của chàng.”

Cuối cùng Lý Mộ cũng nói ra được suy nghĩ của mình, nàng không cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, ngược lại còn bị lương tâm giày vò thêm.

So với nàng thì tâm trạng của Lâm Khước thoải mái hơn nhiều, y vươn tay với Lý Mộ, sau khi nàng nắm lấy, y mới kéo nàng ngồi lên đùi mình.

Lâm Khước nói với Lý Mộ: “Chuyện này không phải lỗi của nàng, đó là lựa chọn của ta.”

“Là do ta không nói trước cho nàng.” Lâm Khước có hơi áy náy: “Năm đó khi Kỳ đại phu cứu ta đã nói rất rõ ràng, ta có thể sống là may mắn lắm rồi, ngay cả việc đứng lên chạy nhảy cũng không dám nghĩ tới, Kỳ đại phu từng hỏi ta rằng muốn chết luôn cho xong hay là kéo dài hơi tàn mà sống tiếp.”

“Khi đó ta chọn sống tiếp, cũng đã hoàn toàn buông bỏ mọi thứ.”

“Ngoại trừ tiên đế, ai cũng không nên tự trách vì ta, huống chi ta từng lợi dụng chuyện này để mưu lợi, khiến tiên đế thả lỏng cảnh giác, thế nên ta thật sự không hề để ý.”

“Hoặc cũng có thể nói rằng ta rất vui vẻ, lựa chọn ngày xưa của ta lại có thể xóa tan nỗi sợ trong lòng nàng, vậy thì ta cũng không cần lo lắng nàng có muốn một đứa con ruột hay không, dù sao ta cũng không thể làm chuyện này cho nàng được.”

Lý Mộ im lặng nghe Lâm Khước nói xong, tiếp lời: “Nghĩa là…”

Lâm Khước thoải mái nói cho nàng: “Ta thật sự không thể làm nàng có thai được.”

Biểu hiện này của Lâm Khước trái ngược hoàn toàn với nam tử thời này, sự khác biệt đó nếu bị người khác nhìn thấy cũng đều không nhịn được mà nói Lâm Khước bị điên rồi.

Nhưng ở đây chỉ có Lý Mộ, nàng thấy mình có thể ở cạnh Lâm Khước đúng là chuyện may mắn.

Lý Mộ nhận được đáp án, ngơ ngác gật đầu: “À.”

Lâm Khước: “Nhưng muốn viên phòng với nàng thì vẫn được.”

Lý Mộ: “Hả?”

“Chỉ là phải chờ một thời gian.” Giọng nói của Lâm Khước trở nên hơi lạnh lẽo: “Con lừa trọc Vô Độ bảo ta bệnh nặng lâu năm, phải đợi ít nhất qua năm nay thì mới được hành phòng.”

“Vậy sao.” Lý Mộ liếm môi: “Thế…”

Lâm Khước ôm chặt nàng: “Có muốn hôn một cái không?”

Giọng nói của Lý Mộ nhỏ xuống: “…Muốn.”

Sự thẳng thắn của Lý Mộ khiến cảm xúc Lâm Khước trở nên hưng phấn, y hôn lên môi Lý Mộ, dùng kinh nghiệm tối hôm qua thân mật với nàng.

Lý Mộ có chút bối rối.

Lưỡi của y… nàng có cần phải đáp lại không… tối hôm qua nàng đã làm như thế nào… hình như là…

Lý Mộ phát huy khả năng học tập của mình, Lâm Khước hôn nàng như thế nào, nàng đã đáp lại y như thế đó, cả hai lúc thì dịu dàng triền miên, lúc thì công thành đoạt đất, ngay cả hai tay Lý Mộ cũng vô thức đặt lên vai Lâm Khước.

Nụ hôn dần trở nên nóng bỏng, Lý Mộ suýt chút nữa đã bỏ qua luôn tiếng người gọi bên ngoài, đang hỏi bọn họ có muốn dọn cơm hay không.



Trước đó cảm xúc của Lý Mộ luôn ở trên mức căng thẳng, bây giờ đột ngột thả lỏng, nàng mới cảm nhận được bụng đói, ngồi dậy khỏi đùi Lâm Khước chuẩn bị ăn cơm, lại bị Lâm Khước giữ chặt: “Đi rửa mặt đã.”

Đừng đợi nàng phản ứng lại thì lại bắt đầu thẹn thùng tới mức ăn cơm không ngon.

Lý Mộ không hiểu tại sao, chỉ thấy giọng nói hơi khàn của Lâm Khước hết sức êm tai, làm toàn thân nàng đều trở nên thoải mái.

Mãi tới khi đi ngang qua bàn trang điểm, nhìn thấy gương mặt ửng đỏ đầy xuân tình qua tấm gương trên bàn, trong lòng nàng thầm hét một tiếng “trời ơi”, nàng bước nhanh tới chỗ chậu rửa mặt, vỗ nước lại lên gò má, còn giơ tay quạt lên mặt, muốn nhanh chóng hạ nhiệt độ.

Lý Mộ đứng bên chậu rửa mặt, cố gắng lấy lại bình tĩnh, Lâm Khước thì ngồi cạnh bàn, đợi ngọn lửa trong lòng từ từ tắt dần, một lúc sau y mới đứng lên, kéo Lý Mộ ra ngoài ăn cơm.

Sau khi ăn xong, cả hai đi bộ tiêu thực, Lâm Khước oán trách hôm nay dậy quá sớm, muốn Lý Mộ ngủ trưa với mình.

Đóng lại cửa phòng, hạ màn giường xuống, Lý Mộ không ngủ được, hỏi chuyện Cố Trì: “Chuyện giữa hắn và nhị tỷ rốt cuộc là sao?”

Lâm Khước lúc trước cũng chưa từng nghe việc Cố Trì ngủ lại am Minh Nguyệt, có lẽ tối hôm qua là lần đầu tiên, cũng hoặc là vốn không có chuyện gì xảy ra cả, chỉ vì bị việc bận vướng chân nên mới không về, thế nên y đã đáp lời Lý Mộ, bảo rằng mình sẽ đi hỏi Cố Trì xem sao.

Kết quả Cố Trì thật sự hoang đường với Lý Chỉ trong đêm trung thu, đợi đến ngày hôm sau, Cố Trì nói lời cầu hôn Lý Chỉ, Lý Chỉ lại từ chối, còn đuổi hắn ra ngoài, bảo hắn hãy quên chuyện tối qua đi.

Lý Mộ đang xem danh sách quà tặng: “…Tại sao?”

Lâm Khước: “Nhị tỷ lương thiện, có lẽ nàng không muốn làm xấu thanh danh của A Trì… Nhưng nhà ta làm gì có thanh danh, người bên ngoài đều nói A Trì là chó săn của ta, bây giờ cưới một thê tử từ am ni cô về cũng chẳng sao cả, quan trọng nhất là bản thân thấy thoải mái.”

Lý Mộ: “Vậy bọn họ…”

Lâm Khước: “Mặc kệ đi, A Trì rất cố chấp, nhị tỷ cũng không phải kẻ vô tình, chỉ là một người không nói ra, một người không cách nào vượt qua được vách ngăn trong lòng, cứ để hai người họ tiếp xúc, nói chung mọi người trong nhà đều ủng hộ, ta sẽ phái thêm vài người tới am Minh Nguyệt, không để tư tình của hai người lộ ra ngoài.”

Lý Mộ gật đầu: “Cũng chỉ có thể như thế.”

Lâm Khước: “Đang xem cái gì đó?”

Lý Mộ: “Danh sách quà tặng, tháng sau là tiệc thôi nôi của cháu ta, ta sẽ đến sớm một ngày để thăm lão phu nhân, không tham gia tiệc nhưng cũng cần phải tặng chút gì đó.”

Danh sách quà tặng là do Ngô quản sự chuẩn bị, nàng chỉ xem qua, chuẩn bị đan thêm một cái mũ đầu hổ cho cháu.

Thế là Lý Mộ còn vẽ một bản vẽ, ngay cả số lần tới trại ngựa xem mè đen cũng ít đi, cuối cùng vào hai ngày trước tiệc thôi nôi, cuối cùng nàng cũng đan xong mũ đầu hổ.

Trong lúc này, Lâm Khước chú ý thấy cây kim móc Lý Mộ dùng là cây trâm dùng để cạy khóa của Cẩm Y Vệ, hẳn là lấy từ chỗ Phi Tinh, thế là y mở miệng hỏi Lý Mộ, vẽ lại thành bản vẽ dựa theo miêu tả của nàng, sau khi xác định được tám loại kích thước khác nhau, y mới sai người làm thử một cái.

Bọn họ làm ba lần, nguyên liệu ban đầu là bạc mạ vàng sau thì chuyển thành đồng mạ vàng và sắt mạ vàng ít biến dạng, giúp Lý Mộ đan mũ dễ hơn.

Có điều Lý Mộ từ Lý gia về lại không vui vẻ lắm, Lâm Khước hỏi xong mới biết Lý lão phu nhân và Tiền thị đặc biệt mời đại phu vào nhà chờ nàng, muốn xem thử sao lâu như vậy mà nàng vẫn chưa có thai, có phải vì cơ thể không tốt, liệu cần bồi bổ gì không.

Cho dù trong ấn tượng của người Lý gia, nàng là người không thích nói chuyện, là một đồ ngốc hay làm mấy hành động kỳ quái, nhưng tới cuối cùng, nàng cũng không tránh được vận mệnh phải sinh nở.

Lý Mộ biết sống ở thời đại này, tư tưởng của lão phu nhân và Tiền thị đều bị hạn chế, mục đích cũng chỉ vì muốn tốt cho nàng, dù sao số lần nàng về cũng không nhiều lắm, cứ vào tai này ra tai kia là được, nghe xong là được, không cần phải để trong lòng.

Ai ngờ mấy ngày sau Lý gia lại tặng đồ tới, nhìn bề ngoài thì có vẻ là thân thích quan tâm lẫn nhau, trên thực tế ma ma tặng quà lại lặng lẽ nhét vào lòng Triệu ma ma mấy phương thuốc, tất cả đều là các phương thuốc cổ truyền về việc mang thai, còn bảo để tránh nhân duyên bị Lý Chỉ ảnh hưởng, nhân lúc hai muội muội dưới tuổi Lý Mộ chưa tới tuổi gả chồng, nếu Lý Mộ có thể sinh một, hai đứa trẻ, ít nhiều gì cũng có thể thay đổi cái nhìn của người bên ngoài đối với nữ tử Lý gia.

Áp lực bất ngờ này khiến Lý Mộ bực bội không thôi, Lâm Khước cầm mấy phương thuốc kia lên xem, tùy tiện đặt trên ngọn nến, sau đó thả xuống lư hương an thần, khiến tro hương gọn gàng bên trong bị đảo loạn: “Cần gì phải bực bội.”

Y chạm vào môi Lý Mộ: “Cứ giao cho ta là được.”

Lý Mộ: “…?”

Ngày hôm sau, Lâm Khước tiến cung, xin ý chỉ phong Lâm Yến An làm thế tử Yến vương, đồng thời tin tức Yến vương mang tật trong mình, không thể sinh con nối dõi cũng lan truyền khắp kinh thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mắc Bệnh Sợ Giao Tiếp, Một Ngày Nọ Tôi Bỗng Nhiên Xuyên Về Cổ Đại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook