Chương 10: Thanh Nang Dược Kinh
Mông Diện Quái Khách
27/09/2021
Hôm sau.
Xe ngựa lắc lư, ung dung rời khỏi Tôn gia, hướng trở về trong thành.
Tuyết đầu mùa ngừng rơi để lại nhiều vũng bùn, xa phu không ngừng vung roi mới giữ được xe ngựa đứng vững.
Mạc Cầu ngồi một bên, thân thể co ro, hắn vẫn đội mũ rộng vành che khuất gần nửa cơ thể.
Đây là lần thứ nhất hắn xuất thủ, cũng may buổi chữa trị hôm qua không xuất hiện bất cứ sai lầm nào. Người bị thương cũng đã tỉnh, thương thế biến chuyển theo hướng tốt hơn.
Nhưng để đề phòng có việc phát sinh, đám người kia vẫn giữ hai người ở lại thêm một đêm để theo dõi, sau khi nhận thấy huynh đệ của mình đã ổn định mới đồng ý thả hai người đi.
Nam tử mặc nho sam cũng giữ lời, trả đủ năm lượng tiền công chữa bệnh cho hắn.
Lúc này, Mạc Cầu đang nắm chặt chúng trong tay.
Tiền lương một tháng ở hiệu thuốc của các lão sư cũng chỉ có khoảng hai lượng, số tiền hắn vừa nhận được quả thực là một món khổng lồ.
Tuy nhiên...
Hắn nhẹ nhàng vén rèm nhìn vào trong buồng xe, thấy Ngụy sư huynh vẫn còn đang run rẩy nói.
- Sư huynh, bệnh phí xem bệnh lần này...
- Đừng có giết ta! Đừng giết ta!
Ngụy sư huynh nghe tiếng người vội ôm đầu, liên tục cầu xin tha thứ. Không giống Mạc Cầu, cả đêm qua hắn không ngủ được.
Bị tội phạm đe dọa, bị nhục mạ, tinh thần hắn đang hoảng loạn tới cực điểm. Chỉ nghe thấy âm thanh thôi cũng khiến hắn toàn thân run rẩy.
Mạc Cầu bất đắc dĩ gật đầu, hạ màn che xuống.
Theo quy củ của hiệu thuốc, nếu ra ngoài trị bệnh, đại phu có thể giữ lấy một nửa chi phí chữa bệnh này. Đáng tiếc là quy củ này lại không áp dụng cho đám học đồ.
Hắn định sẽ thương nghị với Ngụy sư huynh xem có thể giữ lại chút bạc để dùng hay không, hiện giờ xem ra không dễ.
Còn ý định vụng trộm giấu đi...
Hắn còn ở lại hiệu thuốc, việc này tất không thể dấu được. Ở Tôn gia có nhiều người như vậy, hắn muốn dấu cũng không xong.
- Kẽo kẹt... kẽo kẹt...
Xe ngựa vẫn lăn bánh lộc cộc trên đường.
- Ba!
Roi thừng trên tay xa phu thi thoảng lại vang lên.
Mạc Cầu co mình trong giá rét, nhớ lại lần trị bệnh đầu tiên của hắn thì trong lòng cảm thấy phức tạp. Có tự đắc, có vui mừng, nhưng cũng có cả lo sợ.
Nếu hắn không thể chữa trị cho người ta thì sao? Kết quả không cần nói cũng biết.
Thế giới này, người có y thuật mặc dù được mọi người tôn kính, nhưng không có vũ lực thì cũng không khác gì cá nằm trên thớt.
Võ công...!
Dưới vành mũ rộng, nghĩ đến hai từ đó, hai mắt Mạc Cầu chớp động.
Trong hiệu thuốc Thanh Nang.
Tiếng người vang lên nhộn nhạo hồi lâu mới bình thường trở lại, tiếp đó là tiếng người đi báo quan.
Đám người ở tại Tôn gia không nghĩ cũng biết là không phải hạng lương thiện, có thể còn là tội phạm bị nha môn truy nã.
Trong hậu đường.
Tần sư phó ngồi ngay ngắn trên đại kỷ. Hắn chau mày, nhỏ giọng nói chuyện với Hạ sư phó ở bên cạnh.
- Thật kinh khủng. Sẽ mất nhiều thời gian để tĩnh dưỡng đây.
- Liệu có hồi phục như trước được không?
- Cái này còn phải xem vận khí. Có thể hồi phục, cũng có thể còn biến số không lường trước được.
- Hừm!
Hai người than nhẹ, liên tục lắc đầu. Đối tượng trong câu chuyện của hai người tất nhiên là Ngụy sư huynh.
Mạc Cầu nắm tay đứng giữa sân, cúi đầu không nói. Chờ hai người cảm khái xong, Tần sư phó mới hướng ánh mắt sang nhìn hắn, vẻ ngạc nhiên.
- Nghe xa phu nói, thương thế của người kia là do ngươi chữa trị?
- Vâng.
Mạc Cầu chắp tay đáp.
- Ta là theo ghi chú bên trong Bảo Dược Thương Khoa, dùng các loại thuốc trị ngoại thương để chữa cho hắn.
- Ồ!
Tần sư phó sờ cằm, hồ nghi nói.
- Ngụy An đã đọc Bảo Dược Thương Khoa đến thuộc lòng mà vẫn không nghĩ ra được cách chữa, sao ngươi có thể?
Câu hỏi rõ ràng có ý chất vấn.
Không phải hắn không thể tin, nhưng lời nói của tên xa phu quả thực có nhiều chỗ không hợp với lẽ thường.
Tên học đồ trước mặt hắn chỉ mới theo học được mấy tháng, làm sao có thể làm được việc mà Ngụy An phải thúc thủ vô sách?
- Cái này...
Mạc Cầu há miệng, ngập ngừng.
- Đúng là ta theo ghi chú trong y thư mà làm.
- Thật kỳ lạ.
Hạ sư phó cười nhẹ.
- Ngươi hãy kể lại một chút tình huống lúc đó ta nghe.
- Vâng.
Mạc Cầu đáp.
- Lúc ấy ta và Ngụy sư huynh đi tới, khí tức người kia đã rất yếu, mạch đập yếu ớt, sắc mặt trắng bệch. Trên thân hắn bị hai mũi tên bắn xuyên qua, sau đó vẫn cùng người khác chém giết thành ra mất máu quá nhiều mà hôn mê...
Hắn đem mọi chuyện về tình huống của người bị thương kể lại một lượt. Sắc mặt hai vị sư phó càng nghe càng ngưng trọng, lâm vào trầm tư.
- Đúng là khó khăn.
Hạ sư phó nghe xong không thể không thừa nhận. Thay vào là hắn, hắn cũng không dám quả quyết tuyệt đối có thể làm được.
Trong lòng có điểm hiếu kỳ, Hạ sư phó hỏi.
- Ngươi kể xem ngươi đã làm thế nào.
Mạc Cầu liếc sang nhìn Tần sư phó.
- Nói.
Tần sư phó trầm giọng.
- Bảo Dược Thương Khoa không phải độc môn bí phương, nếu thực ngươi có thể làm được, chứng tỏ thiên phú không tồi.
- Vâng.
Mạc Cầu gật đầu nói.
- Sau khi xem xét tình huống nghiêm trọng của đại hán kia, ta quyết định phải cầm máu.
- Quá trình thì chia làm bảy bước, trước là cầm máu, sau định huyệt, cố nguyên, hoạt huyết, điều áp..., sau đó phối hợp cùng với các loại thuốc, theo thứ tự là...
- Cuối cùng đã may mắn cứu được người kia.
Hắn nói xong, mảnh sân rơi vào một khoảng yên tĩnh quỷ dị.
Hạ sư phó biến sắc. Hắn lắng nghe, tự biết phương pháp của Mạc Cầu hoàn mỹ không hề có sai sót. Các bước làm cũng không hề phức tạp, thậm chí là đơn giản. Nhưng...
Hiệu quả lại thật khó tượng tượng!
Trước mắt hắn nếu không phải là Mạc Cầu, hắn còn tưởng tượng đến một vị đại sư y đạo nào đó vừa giảng giải.
Biện pháp dùng thuốc thật đơn giản, mọi thứ đều vừa vặn, kéo người bị thương tưởng khó qua khỏi vượt cửa tử trở về.
- Được rồi.
Tần sư phó thở ra một ngụm trọc khí, nhìn Mạc Cầu bằng ánh mắt phức tạp không giấy giếm.
- Trước kia ngươi chưa từng học qua y thuật thật chứ?
- Dạ chưa từng.
Mạc Cầu gật đầu xác nhận.
- Đến lúc này ta còn chưa nhận thức được hết các loại dược liệu ở trong hiếu thuốc.
Những lời này là hắn nói thật. Hiệu thuốc có cả ngàn loại thảo dược khác nhau, rất nhiều loại ít được sử dụng nên càng khó để nhớ.
- Ừm!
Tần sư phó gật đầu.
Y thuật của Mạc Cầu là do hắn dạy, mọi vấn đề từ đầu đến giờ thế nào hắn là người khá rõ, không thể dễ dàng lừa gạt được.
- Chúc mừng! Chúc mừng!
Hạ sư phó cũng lấy lại tinh thần, nghiêng người sang hướng Tần sư phó chắp tay cười nói.
- Tần sư phó, đây là học trò giỏi nhất của ngươi đó. Hiệu thuốc Thanh Nang có người kế tục rồi. Thật đáng chúc mừng!
- Hạ sư phó quá khen.
Tần sư phó lắc đầu, khẽ nhếch miệng cười nói.
- Cũng gọi là có chút thông minh mà thôi, còn chưa làm được gì lớn lao, nhưng đúng là đáng giá để bồi dưỡng.
- Ha ha....
Hạ sư phó cười lớn. Cái này không chỉ là chút thông minh vặt mà chính là tuệ căn lớn. Nói không chừng, sau này hiệu thuốc chúng ta có thể xuất ra một vị đạo sư làm rạng danh cho hiệu thuốc.
- Ngài quá lời rồi.
Tần sư phó hơi âm trầm đáp.
- Hắn còn nhỏ, không nên quá tán dương như vậy, dễ khiến hắn trở nên kiêu căng. Nhưng việc vừa rồi đúng là hắn đã làm rất tốt.
- Ngươi a.
Hạ sư phó chỉ Mạc Cầu lắc đầu.
- Ngươi muốn nhận hắn làm truyền nhân chứ? Dù thế nào, cũng cần mời Hứa lão đánh giá một phen.
- Phải.
Tần sư phó nghiêm túc đáp.
- Việc này không nên chậm trễ, ta đi bái kiến sư phụ đã.
- Mạc Cầu, lại đây.
- Trước mắt ngươi trở về nghỉ ngơi đi. Đúng rồi.
Như chợt nhớ ra việc gì đó, Tần sư phó lấy từ trên người ra một lượng bạc đưa cho Mạc Cầu.
- Cầm lấy đi.
- Đa tạ sư phó.
Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, vội nhận lấy.
…
Chạng vạng tối.
Toàn thân Tần sư phó bốc lên mùi rượu, khuôn mặt đỏ bừng, đang say khướt bước từ trong nhà Hứa lão đi ra.
Hắn nhìn thấy Mạc Cầu đang bận rộn ở cách đó không xa. Khóe miệng khẽ nhếch, hắn vẫy tay gọi.
- Mạc Cầu, ngươi, ợ..., ngươi qua đây một chút.
- Vâng.
Mạc Cầu nghe thấy vội vã chạy tới.
- Đi theo ta.
Tần sư phó vung tay lên, toàn thân lảo đảo bước về phía trước, thẳng hướng về chỗ ở của hắn. Sau đó, dường như không để ý có Mạc Cầu theo su, hắn lung tung phòng, cầm lấy một cuốn sách thật dày.
- Ngươi cầm lấy cuốn Thanh Nang Dược Kinh này đi.
- Thật ạ?
Mạc Cầu sững người.
Hắn biết, Thanh Nang Dược Kinh là truyền thừa chi bảo của hiệu thuốc, chỉ truyền cho đệ tử chính thức có đủ tư cách xem. Mà có đủ tư cách cũng chưa chắc đã được xem nó.
Giống như Ngụy sư huynh của hắn, hình như cũng chưa được xem qua cuốn dược kinh này.
Tần sư phó đang say!
Không biết trong phòng Hứa lão hai người đã trao đổi những gì, uống bao nhiêu rượu mà tâm tình lại kích động như thế, cứ đơn giản vậy mà trao Thanh Nang Dược Kinh cho hắn!
Hô hấp Mạc Cầu trở nên dồn dập, tim đập loạn xạ. Hắn nhìn Tần sư phó đã ngã chổng vó trên giường.
Xe ngựa lắc lư, ung dung rời khỏi Tôn gia, hướng trở về trong thành.
Tuyết đầu mùa ngừng rơi để lại nhiều vũng bùn, xa phu không ngừng vung roi mới giữ được xe ngựa đứng vững.
Mạc Cầu ngồi một bên, thân thể co ro, hắn vẫn đội mũ rộng vành che khuất gần nửa cơ thể.
Đây là lần thứ nhất hắn xuất thủ, cũng may buổi chữa trị hôm qua không xuất hiện bất cứ sai lầm nào. Người bị thương cũng đã tỉnh, thương thế biến chuyển theo hướng tốt hơn.
Nhưng để đề phòng có việc phát sinh, đám người kia vẫn giữ hai người ở lại thêm một đêm để theo dõi, sau khi nhận thấy huynh đệ của mình đã ổn định mới đồng ý thả hai người đi.
Nam tử mặc nho sam cũng giữ lời, trả đủ năm lượng tiền công chữa bệnh cho hắn.
Lúc này, Mạc Cầu đang nắm chặt chúng trong tay.
Tiền lương một tháng ở hiệu thuốc của các lão sư cũng chỉ có khoảng hai lượng, số tiền hắn vừa nhận được quả thực là một món khổng lồ.
Tuy nhiên...
Hắn nhẹ nhàng vén rèm nhìn vào trong buồng xe, thấy Ngụy sư huynh vẫn còn đang run rẩy nói.
- Sư huynh, bệnh phí xem bệnh lần này...
- Đừng có giết ta! Đừng giết ta!
Ngụy sư huynh nghe tiếng người vội ôm đầu, liên tục cầu xin tha thứ. Không giống Mạc Cầu, cả đêm qua hắn không ngủ được.
Bị tội phạm đe dọa, bị nhục mạ, tinh thần hắn đang hoảng loạn tới cực điểm. Chỉ nghe thấy âm thanh thôi cũng khiến hắn toàn thân run rẩy.
Mạc Cầu bất đắc dĩ gật đầu, hạ màn che xuống.
Theo quy củ của hiệu thuốc, nếu ra ngoài trị bệnh, đại phu có thể giữ lấy một nửa chi phí chữa bệnh này. Đáng tiếc là quy củ này lại không áp dụng cho đám học đồ.
Hắn định sẽ thương nghị với Ngụy sư huynh xem có thể giữ lại chút bạc để dùng hay không, hiện giờ xem ra không dễ.
Còn ý định vụng trộm giấu đi...
Hắn còn ở lại hiệu thuốc, việc này tất không thể dấu được. Ở Tôn gia có nhiều người như vậy, hắn muốn dấu cũng không xong.
- Kẽo kẹt... kẽo kẹt...
Xe ngựa vẫn lăn bánh lộc cộc trên đường.
- Ba!
Roi thừng trên tay xa phu thi thoảng lại vang lên.
Mạc Cầu co mình trong giá rét, nhớ lại lần trị bệnh đầu tiên của hắn thì trong lòng cảm thấy phức tạp. Có tự đắc, có vui mừng, nhưng cũng có cả lo sợ.
Nếu hắn không thể chữa trị cho người ta thì sao? Kết quả không cần nói cũng biết.
Thế giới này, người có y thuật mặc dù được mọi người tôn kính, nhưng không có vũ lực thì cũng không khác gì cá nằm trên thớt.
Võ công...!
Dưới vành mũ rộng, nghĩ đến hai từ đó, hai mắt Mạc Cầu chớp động.
Trong hiệu thuốc Thanh Nang.
Tiếng người vang lên nhộn nhạo hồi lâu mới bình thường trở lại, tiếp đó là tiếng người đi báo quan.
Đám người ở tại Tôn gia không nghĩ cũng biết là không phải hạng lương thiện, có thể còn là tội phạm bị nha môn truy nã.
Trong hậu đường.
Tần sư phó ngồi ngay ngắn trên đại kỷ. Hắn chau mày, nhỏ giọng nói chuyện với Hạ sư phó ở bên cạnh.
- Thật kinh khủng. Sẽ mất nhiều thời gian để tĩnh dưỡng đây.
- Liệu có hồi phục như trước được không?
- Cái này còn phải xem vận khí. Có thể hồi phục, cũng có thể còn biến số không lường trước được.
- Hừm!
Hai người than nhẹ, liên tục lắc đầu. Đối tượng trong câu chuyện của hai người tất nhiên là Ngụy sư huynh.
Mạc Cầu nắm tay đứng giữa sân, cúi đầu không nói. Chờ hai người cảm khái xong, Tần sư phó mới hướng ánh mắt sang nhìn hắn, vẻ ngạc nhiên.
- Nghe xa phu nói, thương thế của người kia là do ngươi chữa trị?
- Vâng.
Mạc Cầu chắp tay đáp.
- Ta là theo ghi chú bên trong Bảo Dược Thương Khoa, dùng các loại thuốc trị ngoại thương để chữa cho hắn.
- Ồ!
Tần sư phó sờ cằm, hồ nghi nói.
- Ngụy An đã đọc Bảo Dược Thương Khoa đến thuộc lòng mà vẫn không nghĩ ra được cách chữa, sao ngươi có thể?
Câu hỏi rõ ràng có ý chất vấn.
Không phải hắn không thể tin, nhưng lời nói của tên xa phu quả thực có nhiều chỗ không hợp với lẽ thường.
Tên học đồ trước mặt hắn chỉ mới theo học được mấy tháng, làm sao có thể làm được việc mà Ngụy An phải thúc thủ vô sách?
- Cái này...
Mạc Cầu há miệng, ngập ngừng.
- Đúng là ta theo ghi chú trong y thư mà làm.
- Thật kỳ lạ.
Hạ sư phó cười nhẹ.
- Ngươi hãy kể lại một chút tình huống lúc đó ta nghe.
- Vâng.
Mạc Cầu đáp.
- Lúc ấy ta và Ngụy sư huynh đi tới, khí tức người kia đã rất yếu, mạch đập yếu ớt, sắc mặt trắng bệch. Trên thân hắn bị hai mũi tên bắn xuyên qua, sau đó vẫn cùng người khác chém giết thành ra mất máu quá nhiều mà hôn mê...
Hắn đem mọi chuyện về tình huống của người bị thương kể lại một lượt. Sắc mặt hai vị sư phó càng nghe càng ngưng trọng, lâm vào trầm tư.
- Đúng là khó khăn.
Hạ sư phó nghe xong không thể không thừa nhận. Thay vào là hắn, hắn cũng không dám quả quyết tuyệt đối có thể làm được.
Trong lòng có điểm hiếu kỳ, Hạ sư phó hỏi.
- Ngươi kể xem ngươi đã làm thế nào.
Mạc Cầu liếc sang nhìn Tần sư phó.
- Nói.
Tần sư phó trầm giọng.
- Bảo Dược Thương Khoa không phải độc môn bí phương, nếu thực ngươi có thể làm được, chứng tỏ thiên phú không tồi.
- Vâng.
Mạc Cầu gật đầu nói.
- Sau khi xem xét tình huống nghiêm trọng của đại hán kia, ta quyết định phải cầm máu.
- Quá trình thì chia làm bảy bước, trước là cầm máu, sau định huyệt, cố nguyên, hoạt huyết, điều áp..., sau đó phối hợp cùng với các loại thuốc, theo thứ tự là...
- Cuối cùng đã may mắn cứu được người kia.
Hắn nói xong, mảnh sân rơi vào một khoảng yên tĩnh quỷ dị.
Hạ sư phó biến sắc. Hắn lắng nghe, tự biết phương pháp của Mạc Cầu hoàn mỹ không hề có sai sót. Các bước làm cũng không hề phức tạp, thậm chí là đơn giản. Nhưng...
Hiệu quả lại thật khó tượng tượng!
Trước mắt hắn nếu không phải là Mạc Cầu, hắn còn tưởng tượng đến một vị đại sư y đạo nào đó vừa giảng giải.
Biện pháp dùng thuốc thật đơn giản, mọi thứ đều vừa vặn, kéo người bị thương tưởng khó qua khỏi vượt cửa tử trở về.
- Được rồi.
Tần sư phó thở ra một ngụm trọc khí, nhìn Mạc Cầu bằng ánh mắt phức tạp không giấy giếm.
- Trước kia ngươi chưa từng học qua y thuật thật chứ?
- Dạ chưa từng.
Mạc Cầu gật đầu xác nhận.
- Đến lúc này ta còn chưa nhận thức được hết các loại dược liệu ở trong hiếu thuốc.
Những lời này là hắn nói thật. Hiệu thuốc có cả ngàn loại thảo dược khác nhau, rất nhiều loại ít được sử dụng nên càng khó để nhớ.
- Ừm!
Tần sư phó gật đầu.
Y thuật của Mạc Cầu là do hắn dạy, mọi vấn đề từ đầu đến giờ thế nào hắn là người khá rõ, không thể dễ dàng lừa gạt được.
- Chúc mừng! Chúc mừng!
Hạ sư phó cũng lấy lại tinh thần, nghiêng người sang hướng Tần sư phó chắp tay cười nói.
- Tần sư phó, đây là học trò giỏi nhất của ngươi đó. Hiệu thuốc Thanh Nang có người kế tục rồi. Thật đáng chúc mừng!
- Hạ sư phó quá khen.
Tần sư phó lắc đầu, khẽ nhếch miệng cười nói.
- Cũng gọi là có chút thông minh mà thôi, còn chưa làm được gì lớn lao, nhưng đúng là đáng giá để bồi dưỡng.
- Ha ha....
Hạ sư phó cười lớn. Cái này không chỉ là chút thông minh vặt mà chính là tuệ căn lớn. Nói không chừng, sau này hiệu thuốc chúng ta có thể xuất ra một vị đạo sư làm rạng danh cho hiệu thuốc.
- Ngài quá lời rồi.
Tần sư phó hơi âm trầm đáp.
- Hắn còn nhỏ, không nên quá tán dương như vậy, dễ khiến hắn trở nên kiêu căng. Nhưng việc vừa rồi đúng là hắn đã làm rất tốt.
- Ngươi a.
Hạ sư phó chỉ Mạc Cầu lắc đầu.
- Ngươi muốn nhận hắn làm truyền nhân chứ? Dù thế nào, cũng cần mời Hứa lão đánh giá một phen.
- Phải.
Tần sư phó nghiêm túc đáp.
- Việc này không nên chậm trễ, ta đi bái kiến sư phụ đã.
- Mạc Cầu, lại đây.
- Trước mắt ngươi trở về nghỉ ngơi đi. Đúng rồi.
Như chợt nhớ ra việc gì đó, Tần sư phó lấy từ trên người ra một lượng bạc đưa cho Mạc Cầu.
- Cầm lấy đi.
- Đa tạ sư phó.
Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, vội nhận lấy.
…
Chạng vạng tối.
Toàn thân Tần sư phó bốc lên mùi rượu, khuôn mặt đỏ bừng, đang say khướt bước từ trong nhà Hứa lão đi ra.
Hắn nhìn thấy Mạc Cầu đang bận rộn ở cách đó không xa. Khóe miệng khẽ nhếch, hắn vẫy tay gọi.
- Mạc Cầu, ngươi, ợ..., ngươi qua đây một chút.
- Vâng.
Mạc Cầu nghe thấy vội vã chạy tới.
- Đi theo ta.
Tần sư phó vung tay lên, toàn thân lảo đảo bước về phía trước, thẳng hướng về chỗ ở của hắn. Sau đó, dường như không để ý có Mạc Cầu theo su, hắn lung tung phòng, cầm lấy một cuốn sách thật dày.
- Ngươi cầm lấy cuốn Thanh Nang Dược Kinh này đi.
- Thật ạ?
Mạc Cầu sững người.
Hắn biết, Thanh Nang Dược Kinh là truyền thừa chi bảo của hiệu thuốc, chỉ truyền cho đệ tử chính thức có đủ tư cách xem. Mà có đủ tư cách cũng chưa chắc đã được xem nó.
Giống như Ngụy sư huynh của hắn, hình như cũng chưa được xem qua cuốn dược kinh này.
Tần sư phó đang say!
Không biết trong phòng Hứa lão hai người đã trao đổi những gì, uống bao nhiêu rượu mà tâm tình lại kích động như thế, cứ đơn giản vậy mà trao Thanh Nang Dược Kinh cho hắn!
Hô hấp Mạc Cầu trở nên dồn dập, tim đập loạn xạ. Hắn nhìn Tần sư phó đã ngã chổng vó trên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.