Mặc Cho Thời Gian Tĩnh Lặng Như Biển
Chương 5
Lục Diệc Ca
12/11/2022
Hồ Đào trải qua năm thứ hai đại học chẳng mấy yên ổn. Rốt cuộc cô cũng được chọn vào đội nhảy của trường học, giáo viên còn đặc biệt đồng ý trong buổi biểu diễn sẽ cho cô một phân đoạn múa đơn. Lúc còn nhỏ, Hồ Đào bởi vì quá khứ và thành tích kém đến tệ hại của mình mà luôn cảm thấy tự ti trước Lâm Hướng Tự. Nhiều năm như vậy trôi qua, cô vẫn tự thôi miên bản thân rằng mình không xứng với Lâm Hướng Tự, anh là niềm tự hào của mọi người. Lúc này đây, rốt cuộc cô đã có thể dựa vào sự cố gắng nỗ lực của mình, kiêu ngạo đứng trước mặt anh. Nhưng niềm vui này cũng chỉ trong nháy mắt, bởi vì Hồ Đào nhận được điện thoại của Lâm Hướng Tự, anh nói rằng mình đã quyết định ở bên Hàn Dư Tiếu.
Trong giây phút ấy, Hồ Đào thậm chí còn kinh ngạc về sự bình tĩnh của bản thân. Trước đây khi Lâm Hướng Tự giới thiệu Từ Thủy Mặc cho mình, bản thân cô đã thiếu chút nữa bỏ chạy, không muốn đối mặt với sự thật. Hôm ấy là một ngày trời nóng như thêu đốt, cô rốt cuộc cũng nhận được bưu thiếp của Lâm Hướng Tự gửi cho mình khi tham gia cuộc thi toán học Olympic ở Bắc Kinh, phía trên có viết lời bài hát mà cô thích nhất: “Chỉ mong đôi mắt của em chỉ nhìn thấy những nụ rạng rỡ, chỉ mong mỗi một giọt nước mắt em rơi xuống đều làm cho người ta cảm động…”
Cô vui vẻ chạy đến trường học tìm anh, nhìn thấy anh cùng với một cô gái xa lạ im lặng ngồi dưới tán cây, mỗi người một bên tai nghe điện thoại…
“Anh có thể phân biệt rõ ràng không, lúc ở bên cô ấy trong lòng anh liệu có nghĩ cô ấy là Từ Thủy Mặc hay không?”
“Lúc vừa mới bắt đầu quả thật không có cách nào để phân biệt được, loại cảm giác này giống như là uống rượu độc để giải khát vậy, nhưng anh thật sự không có cách nào dừng lại. Hiện tại anh nghĩ hẳn anh đã biết mình phải làm như thế nào rồi.”
“Vậy cô ấy có biết không, chuyện của Từ Thủy Mặc?”
“Ừm, cô ấy nói mình vẫn đồng ý ở bên cạnh anh.”
Đúng vậy, ai lại không nguyện ý cùng nắm tay đi hết quãng đời còn lại với anh chứ? Ai lại không nguyện ý nhắm mắt lại, chờ đợi một nụ hôn nhẹ nhàng từ anh? Một chàng trai được nhiều người thích như vậy, nếu như có được một ví trí trong lòng anh thì đó là một điều may mắn đến nhường nào.
Người con gái được anh yêu thương luôn tinh khôin giống như hương thơm đọng lại trên đồi cỏ xanh, dáng vẻ thanh xuân không có gì sánh được. Nhưng Hồ Đào lại không giống như vậy. Vẻ đẹp của cô diễm lệ, giống như một đóa hồng rực rỡ, vẫn đứng sừng sững ở nơi sơn cốc, lâu dần sẽ khiến cho người ta lãng quên, một đóa hoa đẹp như vậy nhưng chung quy rồi cũng sẽ có một ngày héo tàn.
Vậy cô còn có thể nói gì đây? Hồ Đào nhắm mắt lại, cô trầm mặc thật lâu cuối cùng mới kéo khóe miệng cười rộ lên: “Chúc anh hạnh phúc.”
“Ngốc.” – Lâm Hướng Tự ở đầu dây điện thoại bên kia cười rộ lên: “Cứ như là sinh ly tử biệt vậy, không phải em nói tháng sáu sẽ đến Bắc Kinh sao? Anh dẫn em đi xem Bắc Kinh bát cảnh.
“Ừm, cứ biết như vậy đi.”
Cứ như vậy đi, Hồ Đào nghĩ. Dù sao bản thân cũng đã cùng anh đi qua một quãng đường đời rất dài, những hồi ức này đã đủ để bù đắp sự tiếc nuối khi không thể ở bên cạnh nhau.
[Đời Tống có họa sĩ Tống Địch vẽ cảnh đẹp nơi đây thành tám bức tranh nổi tiếng gọi là Tiêu Tương bát cảnh hay còn là Bắc Kinh bát cảnh:
瀟湘夜雨 Tiêu Tương dạ vũ (Đêm mưa ở Tiêu Tương).
洞庭秋月 Động Đình thu nguyệt (Trăng thu trên hồ Động Đình).
山市晴嵐Sơn thị tình lam (Chợ núi lúc trời quang).
江天暮雪 Giang thiên mộ tuyết (Tuyết rơi trên sông buổi chiều).
遠浦歸帆 Viễn phố quy phàm (Thuyền buồm trở về từ bến xa).
煙寺晚鍾 Yên tự văn chung (Tiếng chuông chiều trong chùa đầy mây khói).
漁村夕照 Ngư thôn tịch chiếu (Ráng chiều rọi vào thôn chài).
平沙落雁 Bình sa lạc nhạn (Chim nhạn đáp xuống bãi cát phẳng).]
Cô bắt đầu tiến vào thời kỳ chăm chỉ luyện tập, cơ thể ngày một gầy đi. Cô ngắm mình trước gương trong phòng tập, khóe mắt xếch lên, chẳng biết từ khi nào mình đã để tóc dài đến vậy, cảm thấy thật bất lực. Chúng ta rồi sẽ yêu thích một người, người ấy là con thuyền phiêu bạt, chúng ta châm lên ngọn đèn, cho rằng bản thân là ngọn hải đăng có thể đợi được người nọ cập bế nhưng rồi lại thất vọng giữa những đêm dài chờ đợi.
Bởi vì tháng sáu sẽ đến Bắc Kinh biểu diễn, phần SOLO cá nhân cuối kỳ của đội múa được ưu tiên. Hồ Đào lựa chọn một vũ đạo hiện đại, sau khi thực hiện một loạt động tác khó, do đã mỏi mệt mấy ngày liền nên bỗng nhiên trước mắt cô tối sầm, không đứng vững liền ngã xuống. Cũng may cô được đưa đến bệnh viện cấp cứu kịp thời, chỉ bị gãy xương cẳng chân. Bởi vì cô là một vũ công, vì không muốn lưu lại di chứng nên bệnh viện đã đề nghị cô nằm lại bệnh viện để mau chóng bình phục.
Thời điểm Hồ Đào đang nằm một mình trên giường bệnh, cuộc thi cuối kỳ cùng với buổi biểu diễn vào tháng sáu bị hủy bỏ. Ban đầu khi mới nằm viện hai ngày có rất nhiều người đến thăm, sau khi sự nhiệt tình lúc ban đầu tan hết cô mới có cơ hội tự mình nhấm nháp nỗi cô đơn quạnh quẽ này. Hồ Đào ngẩn người nhìn chằm chằm vào hai chân bó thạch cao thật dày của mình, không thể động đậy. Cô suy nghĩ thật lâu mới lấy di động ra gọi điện thoại cho Lâm Hướng Tự. Lâm Hướng Tự đang ở giai đoạn chuẩn bị ôn thi cuối kỳ, cô hoàn toàn không muốn quấy rầy anh.
“Có người chăm sóc em rồi sao?” – Giọng nói của anh dịu dàng hiếm có, hỏi cô.
Hồ Đào nhìn đến phòng bệnh trống trơn tự nhiên, cô gật gật đầu: “Đương nhiên là có rồi, bố dượng đã mời người đến chăm sóc tư nhân cho em đấy.” – Chỉ là đã bị cô đuổi đi.
Trầm mặc trong chốc lát, Hồ Đào bỗng nhiên lên tiếng: “Lâm Hướng Tự.”
“Ơi?”
“Em nhớ mẹ rồi, em rất nhớ bà ấy.”
Người đang sinh bệnh quả nhiên yếu ớt hẳn đi, Hồ Đào nghĩ. Hình như đã rất nhiều năm rồi cô không để bản thân mình khóc một cách tùy tiện như vậy, chính cô yêu lấy mình, tự chăm sóc cho mình, tự mình thương xót chính mình. Nhưng giờ phút này đây, cô mới cảm nhận được sự mệt mỏi túa ra từ sâu thẳm con người mình. Cô nhớ tới thời điểm khi mình còn rất nhỏ đã bị chính bố đẻ đuổi ra khỏi cửa vào đêm mưa sa gió giật. Mẹ đã ôm cô thật chặt, thì thầm với cô rằng, Đào Đào à, chúng ta rồi sẽ có một gia đình tốt thôi mà.
Sau đó, những năm tháng sau đó đều chỉ là hoài công, cô vẫn như cũ một mình một người.
Có rất nhiều người luôn miệng nói yêu cô nhưng kết quả, tình yêu của bọn họ đến cuối cùng cũng chỉ là do vẻ bề ngoài xinh đẹp của cô mà thôi. Bọn họ thậm chí chỉ hy vọng cô là một con rối gỗ, không có tư tưởng của riêng mình, chỉ cần để cho người ta nhìn ngắm thưởng thức là được.
Vất vả lắm cô mới có thể cùng với Lâm Hướng Tự hẹn nhau đi đến Bắc Kinh, đứng trên sân khấu vì anh mà múa một điệu, anh dẫn cô đi Bắc Kinh ăn vịt nướng, đi đến Trường Thành, thưởng thức Cố Cung… là cô đã thất hẹn với anh.
Vì sao cho đến tận bây giờ vận mệnh luôn đối xử hà khắc với cô như vậy? Vì sao cô không thể lớn lên trong một gia đình bình thường, thành tích bình thường, tướng mạo bình thường, sinh hoạt bình thường? Cho dù thất tình hay là thất nghiệp, cho dù cảm thấy bầu trời có đang sập xuống, chỉ cần thức dậy sau một giấc ngủ thì vẫn còn có thể nhìn thấy mặt trời ló rạng.
Lâm Hướng Tự yên lặng nghe cô khóc thật lâu, đợi đến khi cô lấy lại tinh thần thì sắc trời cũng đã tối rồi. Anh suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nói một câu “Đừng khóc” với Hồ Đào. Đêm hôm ấy, Hồ Đào mất ngủ, cô nghĩ đến lời nói lãnh đạm của Lâm Hướng Tự, đáy lòng hiểu được mình cùng với Lâm Hướng Tự rốt cuộc cũng đã ngày càng xa nhau.
Anh đã có cuộc sống hoàn toàn mới, thậm chí là có người yêu, anh sẽ cùng người ấy trải qua một đời, sẽ chẳng bao giờ còn là chàng thiếu niên trước kia có thể cùng cô ngồi bên bờ sông xem pháo hoa, thả đèn lồng năm ấy nữa. Khi đó thế giới của bọn họ rất nhỏ, sự phiền lòng lớn nhất chẳng qua cũng chỉ là giải không được câu hỏi cuối cùng trong đề thi toán cuối kỳ mà thôi.
Tình yêu của cô dành cho anh những năm này, hóa ra lại chẳng đáng động lòng.
Ngày hôm sau, khi Hồ Đào đang nằm trên giường nghe nhạc thì nhìn thấy Lâm Hướng Tự đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng bệnh với vẻ mặt mệt mỏi, cô thậm chí chẳng thể nói nên lời.
Anh không mua được vé máy bay thế nhưng lại đặt được vé xe lửa gần nhất, sau mười mấy giờ xuất hiện tại nơi này. Lâm Hướng Tự ném ba lô, tiện tay cầm quả táo trên tủ đầu giường Hồ Đào lên cắn một miếng: “Hồ Đào, anh đã nói rồi, anh vẫn sẽ ở cạnh em, tuyệt đối sẽ không nuốt lời.”
Cuộc sống vẫn luôn tồn tại những khoảnh khắc khiến cho người ta suốt đời khó quên như vậy. Điều trùng hợp chính là, khoảnh khắc khó quên nào của Hồ Đào cũng đều do Lâm Hướng Tự tạo ra, anh nói mình sẽ không nuốt lời.
“Việc học của anh thì sao? Bọn anh chẳng phải là đang thi cuối kỳ hay sao?” – Hồ Đào vẫn đang không thể tin được.
“Anh đã xin hoãn thi rồi, em không cần lo lắng.” – Lâm Hướng Tự với tay kéo một chiếc ghế qua rồi quay người ngồi xuống: “Đừng nói chuyện này nữa, trưa muốn ăn chút gì đó không, anh đi mua cho em.”
“Vậy Hàn Dư Tiếu thì sao? Anh nói như thế nào với cô ấy?”
“Ăn ngay nói thật thôi, anh đã từng kể về em với cô ấy.” – Lâm Hướng Tự khoát tay: “Em lại lải nhải nữa rồi, anh đến thì cũng đã đến rồi còn gì. Quy tắc cũ, cá kho tại ngã tư đường lớn, nhé?”
Lâm Hướng Tự vừa mới rời khỏi bệnh viện liền nhận được điện thoại của Hàn Dư Tiếu, anh chịu đựng mệt mỏi bẩm báo lịch trình của mình cho cô ấy. Hàn Dư Tiếu không thể tưởng tượng nổi hét lên: “Anh mua vé về thật sao?”
“Không thì sao?”
Lâm Hướng Tự quả thật đã từng nhắc đến Hồ Đào với Hàn Dư Tiếu, thậm chí còn đem ảnh chụp chung của hai người cho cô xem qua. Đàn ông đều có chút tùy tiện, anh nghĩ chuyện gì cũng đều chia sẻ với cô là chuyện tốt, nhưng có lẽ anh đã sai rồi. Ai có thể chịu được việc có một người con gái xinh đẹp như vậy luôn kề vai sát cánh xưng huynh gọi đệ với bạn trai mình được cơ chứ?
“Vì sao phải bắt buộc là anh trở về chứ? Ba mẹ của cô ấy, người thân, bạn bè thì sao, bọn họ không thể chăm sóc cho cô ấy sao?”
Vấn đề đơn giản như vậy nhưng lại khiến Lâm Hướng Tự dừng lại một lúc lâu trước đèn đỏ. Anh bất tri bất giác nhớ tới, đây chẳng phải là con đường mà năm đó bọn họ đã đi qua khi Hồ Đào khuyên can mãi anh mới chịu ra khỏi phòng sau khi Từ Thủy Mặc xảy ra chuyện sao?
“Bởi vì,” – Anh nghe được giọng nói khàn khàn của bản thân mình: “Em ấy không có ba mẹ, người thân và bạn bè. Em ấy chỉ có anh mà thôi.”
Hồ Đào sinh ra trong một trấn nhỏ có tư tưởng phong kiến vô cùng sâu sắc. Ba của cô là con cả lại sinh ra một người con gái, việc này đã khiến cho cô và mẹ ngay từ nhỏ đã không được sống tử tế. Bố đẻ Hồ Đào là một công nhân, thái độ làm người cũng không kiên định mấy. Ông ta rất hay đánh bạc, uống rượu, thường xuyên cãi nhau với mẹ Hồ Đào. Năm cô sáu tuổi, cả hai đã bị đuổi ra khỏi nhà. Mẹ cô là một phụ nữ kiên cường, dựa vào số tiền nhỏ chẳng đủ tiêu để đến thành phố lập nghiệp, bắt đầu từ một công việc chân tay cực nhọc. Cơ duyên trùng hợp như thế nào lại quen biết với ba dượng của Hồ Đào, sau này tái giá với ông. Khi ấy ba dượng của Hồ Đào đã có chút thành tựu, ở thành phố cũng được coi như một phú hào. Con gái riêng của bố dượng lúc ấy nhỏ hơn Hồ Đào bốn tuổi, từ nhỏ đã kiêu căng ích kỷ, thời gian ban đầu đã khiến cho Hồ Đào khổ sở không ít.
Nhưng kỳ thật điều đó cũng không được tính là gì cả, Hồ Đào nghĩ. Ít nhất cô đã có một cuộc sống áo cơm không lo, thậm chí còn được đưa đón bằng ô tô riêng, mua được quần áo và giày dép mình thích. Năm Hồ Đào mười hai tuổi, mẹ của cô – người đã qua thời kỳ tốt nhất để thụ thai đột nhiên lại mang thai. Điều bất hạnh nhất chính là bà khó sinh mà chết, đứa em trai có một nửa quan hệ huyết thống mà cô vẫn chưa được nhìn thấy cũng chẳng còn nữa. Bố dượng là một người nặng tình, ông vẫn nhận nuôi Hồ Đào như trước, cũng chu cấp cho cô những điều kiện tốt nhất có thể. Nhưng bản thân Hồ Đào biết, tất cả chỉ là vẻ bề ngoài, trên thế giới này người toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cô, yêu thương cô đã rời bỏ cô mất rồi.
Trong cái năm đen tối đó, cô gặp Lâm Hướng Tự.
Cô từng nói Lâm Hướng Tự cần một tia sáng, anh đem tình cảm dời hết lên trên người Hàn Dư Tiếu. Kỳ thật bản thân cô chẳng phải cũng đã làm như vậy sao? Khi còn nhỏ cô đã gặp đủ loại bất hạnh trong cuộc sống, cô luôn kỳ vọng tương lai sẽ tốt đẹp hơn, cuộc đời sẽ dễ chịu hơn. Tất cả những hy vọng đó đều ký thác hết lên trên người chàng trai vừa mới gặp đã mỉm cười với cô dưới ánh mặt trời tháng chín.
Cô không biết trên thế giới này ngoại trừ Lâm Hướng Tự ra, còn ai có thể đủ tốt đẹp như thế, còn ai có thể tiếp sức mạnh cho cô sống tiếp.
Nói xong, Lâm Hướng Tự lặp lại một lần nữa: “Em ấy chỉ có anh mà thôi.”
Đây là lần đầu tiên Hàn Dư Tiếu nghe được quá khứ của Hồ Đào. Cô đã từng xem qua ảnh chụp của Hồ Đào, vẻ ngoài xinh đẹp của cô hơn hẳn nữ sinh bình thường khác. Hàn Dư Tiếu nghĩ, đại khái là một dạng lắng đọng, loại phải trải qua một khoảng thời gian thật dài, thật đau khổ mới có thể trở nên như vậy.
“Anh sẽ yêu cô ấy sao?” – Cô vẫn cảm thấy bất an, hỏi Lâm Hướng Tự.
Lâm Hướng Tự sửng sốt một chút. Tuy rằng mối quan hệ giữa anh và Hồ Đào vẫn luôn tốt đẹp nhưng rất ít người hỏi bọn họ như vậy, đại khái là do hai người thoạt nhìn không quá hợp nhau hoặc là do bọn họ quá thân thuộc, đây dĩ nhiên là lần đầu tiên có người hỏi thẳng như thế, anh sẽ yêu cô ấy sao?
“Đương nhiên sẽ không rồi.” – Lâm Hướng Tự thốt lên, anh bật cười nói: “Làm sao có thể, nếu như anh yêu em ấy thì rất nhiều năm về trước đã yêu rồi, sao lại phải chờ đến bây giờ chứ?”
Trong giây phút ấy, Hồ Đào thậm chí còn kinh ngạc về sự bình tĩnh của bản thân. Trước đây khi Lâm Hướng Tự giới thiệu Từ Thủy Mặc cho mình, bản thân cô đã thiếu chút nữa bỏ chạy, không muốn đối mặt với sự thật. Hôm ấy là một ngày trời nóng như thêu đốt, cô rốt cuộc cũng nhận được bưu thiếp của Lâm Hướng Tự gửi cho mình khi tham gia cuộc thi toán học Olympic ở Bắc Kinh, phía trên có viết lời bài hát mà cô thích nhất: “Chỉ mong đôi mắt của em chỉ nhìn thấy những nụ rạng rỡ, chỉ mong mỗi một giọt nước mắt em rơi xuống đều làm cho người ta cảm động…”
Cô vui vẻ chạy đến trường học tìm anh, nhìn thấy anh cùng với một cô gái xa lạ im lặng ngồi dưới tán cây, mỗi người một bên tai nghe điện thoại…
“Anh có thể phân biệt rõ ràng không, lúc ở bên cô ấy trong lòng anh liệu có nghĩ cô ấy là Từ Thủy Mặc hay không?”
“Lúc vừa mới bắt đầu quả thật không có cách nào để phân biệt được, loại cảm giác này giống như là uống rượu độc để giải khát vậy, nhưng anh thật sự không có cách nào dừng lại. Hiện tại anh nghĩ hẳn anh đã biết mình phải làm như thế nào rồi.”
“Vậy cô ấy có biết không, chuyện của Từ Thủy Mặc?”
“Ừm, cô ấy nói mình vẫn đồng ý ở bên cạnh anh.”
Đúng vậy, ai lại không nguyện ý cùng nắm tay đi hết quãng đời còn lại với anh chứ? Ai lại không nguyện ý nhắm mắt lại, chờ đợi một nụ hôn nhẹ nhàng từ anh? Một chàng trai được nhiều người thích như vậy, nếu như có được một ví trí trong lòng anh thì đó là một điều may mắn đến nhường nào.
Người con gái được anh yêu thương luôn tinh khôin giống như hương thơm đọng lại trên đồi cỏ xanh, dáng vẻ thanh xuân không có gì sánh được. Nhưng Hồ Đào lại không giống như vậy. Vẻ đẹp của cô diễm lệ, giống như một đóa hồng rực rỡ, vẫn đứng sừng sững ở nơi sơn cốc, lâu dần sẽ khiến cho người ta lãng quên, một đóa hoa đẹp như vậy nhưng chung quy rồi cũng sẽ có một ngày héo tàn.
Vậy cô còn có thể nói gì đây? Hồ Đào nhắm mắt lại, cô trầm mặc thật lâu cuối cùng mới kéo khóe miệng cười rộ lên: “Chúc anh hạnh phúc.”
“Ngốc.” – Lâm Hướng Tự ở đầu dây điện thoại bên kia cười rộ lên: “Cứ như là sinh ly tử biệt vậy, không phải em nói tháng sáu sẽ đến Bắc Kinh sao? Anh dẫn em đi xem Bắc Kinh bát cảnh.
“Ừm, cứ biết như vậy đi.”
Cứ như vậy đi, Hồ Đào nghĩ. Dù sao bản thân cũng đã cùng anh đi qua một quãng đường đời rất dài, những hồi ức này đã đủ để bù đắp sự tiếc nuối khi không thể ở bên cạnh nhau.
[Đời Tống có họa sĩ Tống Địch vẽ cảnh đẹp nơi đây thành tám bức tranh nổi tiếng gọi là Tiêu Tương bát cảnh hay còn là Bắc Kinh bát cảnh:
瀟湘夜雨 Tiêu Tương dạ vũ (Đêm mưa ở Tiêu Tương).
洞庭秋月 Động Đình thu nguyệt (Trăng thu trên hồ Động Đình).
山市晴嵐Sơn thị tình lam (Chợ núi lúc trời quang).
江天暮雪 Giang thiên mộ tuyết (Tuyết rơi trên sông buổi chiều).
遠浦歸帆 Viễn phố quy phàm (Thuyền buồm trở về từ bến xa).
煙寺晚鍾 Yên tự văn chung (Tiếng chuông chiều trong chùa đầy mây khói).
漁村夕照 Ngư thôn tịch chiếu (Ráng chiều rọi vào thôn chài).
平沙落雁 Bình sa lạc nhạn (Chim nhạn đáp xuống bãi cát phẳng).]
Cô bắt đầu tiến vào thời kỳ chăm chỉ luyện tập, cơ thể ngày một gầy đi. Cô ngắm mình trước gương trong phòng tập, khóe mắt xếch lên, chẳng biết từ khi nào mình đã để tóc dài đến vậy, cảm thấy thật bất lực. Chúng ta rồi sẽ yêu thích một người, người ấy là con thuyền phiêu bạt, chúng ta châm lên ngọn đèn, cho rằng bản thân là ngọn hải đăng có thể đợi được người nọ cập bế nhưng rồi lại thất vọng giữa những đêm dài chờ đợi.
Bởi vì tháng sáu sẽ đến Bắc Kinh biểu diễn, phần SOLO cá nhân cuối kỳ của đội múa được ưu tiên. Hồ Đào lựa chọn một vũ đạo hiện đại, sau khi thực hiện một loạt động tác khó, do đã mỏi mệt mấy ngày liền nên bỗng nhiên trước mắt cô tối sầm, không đứng vững liền ngã xuống. Cũng may cô được đưa đến bệnh viện cấp cứu kịp thời, chỉ bị gãy xương cẳng chân. Bởi vì cô là một vũ công, vì không muốn lưu lại di chứng nên bệnh viện đã đề nghị cô nằm lại bệnh viện để mau chóng bình phục.
Thời điểm Hồ Đào đang nằm một mình trên giường bệnh, cuộc thi cuối kỳ cùng với buổi biểu diễn vào tháng sáu bị hủy bỏ. Ban đầu khi mới nằm viện hai ngày có rất nhiều người đến thăm, sau khi sự nhiệt tình lúc ban đầu tan hết cô mới có cơ hội tự mình nhấm nháp nỗi cô đơn quạnh quẽ này. Hồ Đào ngẩn người nhìn chằm chằm vào hai chân bó thạch cao thật dày của mình, không thể động đậy. Cô suy nghĩ thật lâu mới lấy di động ra gọi điện thoại cho Lâm Hướng Tự. Lâm Hướng Tự đang ở giai đoạn chuẩn bị ôn thi cuối kỳ, cô hoàn toàn không muốn quấy rầy anh.
“Có người chăm sóc em rồi sao?” – Giọng nói của anh dịu dàng hiếm có, hỏi cô.
Hồ Đào nhìn đến phòng bệnh trống trơn tự nhiên, cô gật gật đầu: “Đương nhiên là có rồi, bố dượng đã mời người đến chăm sóc tư nhân cho em đấy.” – Chỉ là đã bị cô đuổi đi.
Trầm mặc trong chốc lát, Hồ Đào bỗng nhiên lên tiếng: “Lâm Hướng Tự.”
“Ơi?”
“Em nhớ mẹ rồi, em rất nhớ bà ấy.”
Người đang sinh bệnh quả nhiên yếu ớt hẳn đi, Hồ Đào nghĩ. Hình như đã rất nhiều năm rồi cô không để bản thân mình khóc một cách tùy tiện như vậy, chính cô yêu lấy mình, tự chăm sóc cho mình, tự mình thương xót chính mình. Nhưng giờ phút này đây, cô mới cảm nhận được sự mệt mỏi túa ra từ sâu thẳm con người mình. Cô nhớ tới thời điểm khi mình còn rất nhỏ đã bị chính bố đẻ đuổi ra khỏi cửa vào đêm mưa sa gió giật. Mẹ đã ôm cô thật chặt, thì thầm với cô rằng, Đào Đào à, chúng ta rồi sẽ có một gia đình tốt thôi mà.
Sau đó, những năm tháng sau đó đều chỉ là hoài công, cô vẫn như cũ một mình một người.
Có rất nhiều người luôn miệng nói yêu cô nhưng kết quả, tình yêu của bọn họ đến cuối cùng cũng chỉ là do vẻ bề ngoài xinh đẹp của cô mà thôi. Bọn họ thậm chí chỉ hy vọng cô là một con rối gỗ, không có tư tưởng của riêng mình, chỉ cần để cho người ta nhìn ngắm thưởng thức là được.
Vất vả lắm cô mới có thể cùng với Lâm Hướng Tự hẹn nhau đi đến Bắc Kinh, đứng trên sân khấu vì anh mà múa một điệu, anh dẫn cô đi Bắc Kinh ăn vịt nướng, đi đến Trường Thành, thưởng thức Cố Cung… là cô đã thất hẹn với anh.
Vì sao cho đến tận bây giờ vận mệnh luôn đối xử hà khắc với cô như vậy? Vì sao cô không thể lớn lên trong một gia đình bình thường, thành tích bình thường, tướng mạo bình thường, sinh hoạt bình thường? Cho dù thất tình hay là thất nghiệp, cho dù cảm thấy bầu trời có đang sập xuống, chỉ cần thức dậy sau một giấc ngủ thì vẫn còn có thể nhìn thấy mặt trời ló rạng.
Lâm Hướng Tự yên lặng nghe cô khóc thật lâu, đợi đến khi cô lấy lại tinh thần thì sắc trời cũng đã tối rồi. Anh suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nói một câu “Đừng khóc” với Hồ Đào. Đêm hôm ấy, Hồ Đào mất ngủ, cô nghĩ đến lời nói lãnh đạm của Lâm Hướng Tự, đáy lòng hiểu được mình cùng với Lâm Hướng Tự rốt cuộc cũng đã ngày càng xa nhau.
Anh đã có cuộc sống hoàn toàn mới, thậm chí là có người yêu, anh sẽ cùng người ấy trải qua một đời, sẽ chẳng bao giờ còn là chàng thiếu niên trước kia có thể cùng cô ngồi bên bờ sông xem pháo hoa, thả đèn lồng năm ấy nữa. Khi đó thế giới của bọn họ rất nhỏ, sự phiền lòng lớn nhất chẳng qua cũng chỉ là giải không được câu hỏi cuối cùng trong đề thi toán cuối kỳ mà thôi.
Tình yêu của cô dành cho anh những năm này, hóa ra lại chẳng đáng động lòng.
Ngày hôm sau, khi Hồ Đào đang nằm trên giường nghe nhạc thì nhìn thấy Lâm Hướng Tự đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng bệnh với vẻ mặt mệt mỏi, cô thậm chí chẳng thể nói nên lời.
Anh không mua được vé máy bay thế nhưng lại đặt được vé xe lửa gần nhất, sau mười mấy giờ xuất hiện tại nơi này. Lâm Hướng Tự ném ba lô, tiện tay cầm quả táo trên tủ đầu giường Hồ Đào lên cắn một miếng: “Hồ Đào, anh đã nói rồi, anh vẫn sẽ ở cạnh em, tuyệt đối sẽ không nuốt lời.”
Cuộc sống vẫn luôn tồn tại những khoảnh khắc khiến cho người ta suốt đời khó quên như vậy. Điều trùng hợp chính là, khoảnh khắc khó quên nào của Hồ Đào cũng đều do Lâm Hướng Tự tạo ra, anh nói mình sẽ không nuốt lời.
“Việc học của anh thì sao? Bọn anh chẳng phải là đang thi cuối kỳ hay sao?” – Hồ Đào vẫn đang không thể tin được.
“Anh đã xin hoãn thi rồi, em không cần lo lắng.” – Lâm Hướng Tự với tay kéo một chiếc ghế qua rồi quay người ngồi xuống: “Đừng nói chuyện này nữa, trưa muốn ăn chút gì đó không, anh đi mua cho em.”
“Vậy Hàn Dư Tiếu thì sao? Anh nói như thế nào với cô ấy?”
“Ăn ngay nói thật thôi, anh đã từng kể về em với cô ấy.” – Lâm Hướng Tự khoát tay: “Em lại lải nhải nữa rồi, anh đến thì cũng đã đến rồi còn gì. Quy tắc cũ, cá kho tại ngã tư đường lớn, nhé?”
Lâm Hướng Tự vừa mới rời khỏi bệnh viện liền nhận được điện thoại của Hàn Dư Tiếu, anh chịu đựng mệt mỏi bẩm báo lịch trình của mình cho cô ấy. Hàn Dư Tiếu không thể tưởng tượng nổi hét lên: “Anh mua vé về thật sao?”
“Không thì sao?”
Lâm Hướng Tự quả thật đã từng nhắc đến Hồ Đào với Hàn Dư Tiếu, thậm chí còn đem ảnh chụp chung của hai người cho cô xem qua. Đàn ông đều có chút tùy tiện, anh nghĩ chuyện gì cũng đều chia sẻ với cô là chuyện tốt, nhưng có lẽ anh đã sai rồi. Ai có thể chịu được việc có một người con gái xinh đẹp như vậy luôn kề vai sát cánh xưng huynh gọi đệ với bạn trai mình được cơ chứ?
“Vì sao phải bắt buộc là anh trở về chứ? Ba mẹ của cô ấy, người thân, bạn bè thì sao, bọn họ không thể chăm sóc cho cô ấy sao?”
Vấn đề đơn giản như vậy nhưng lại khiến Lâm Hướng Tự dừng lại một lúc lâu trước đèn đỏ. Anh bất tri bất giác nhớ tới, đây chẳng phải là con đường mà năm đó bọn họ đã đi qua khi Hồ Đào khuyên can mãi anh mới chịu ra khỏi phòng sau khi Từ Thủy Mặc xảy ra chuyện sao?
“Bởi vì,” – Anh nghe được giọng nói khàn khàn của bản thân mình: “Em ấy không có ba mẹ, người thân và bạn bè. Em ấy chỉ có anh mà thôi.”
Hồ Đào sinh ra trong một trấn nhỏ có tư tưởng phong kiến vô cùng sâu sắc. Ba của cô là con cả lại sinh ra một người con gái, việc này đã khiến cho cô và mẹ ngay từ nhỏ đã không được sống tử tế. Bố đẻ Hồ Đào là một công nhân, thái độ làm người cũng không kiên định mấy. Ông ta rất hay đánh bạc, uống rượu, thường xuyên cãi nhau với mẹ Hồ Đào. Năm cô sáu tuổi, cả hai đã bị đuổi ra khỏi nhà. Mẹ cô là một phụ nữ kiên cường, dựa vào số tiền nhỏ chẳng đủ tiêu để đến thành phố lập nghiệp, bắt đầu từ một công việc chân tay cực nhọc. Cơ duyên trùng hợp như thế nào lại quen biết với ba dượng của Hồ Đào, sau này tái giá với ông. Khi ấy ba dượng của Hồ Đào đã có chút thành tựu, ở thành phố cũng được coi như một phú hào. Con gái riêng của bố dượng lúc ấy nhỏ hơn Hồ Đào bốn tuổi, từ nhỏ đã kiêu căng ích kỷ, thời gian ban đầu đã khiến cho Hồ Đào khổ sở không ít.
Nhưng kỳ thật điều đó cũng không được tính là gì cả, Hồ Đào nghĩ. Ít nhất cô đã có một cuộc sống áo cơm không lo, thậm chí còn được đưa đón bằng ô tô riêng, mua được quần áo và giày dép mình thích. Năm Hồ Đào mười hai tuổi, mẹ của cô – người đã qua thời kỳ tốt nhất để thụ thai đột nhiên lại mang thai. Điều bất hạnh nhất chính là bà khó sinh mà chết, đứa em trai có một nửa quan hệ huyết thống mà cô vẫn chưa được nhìn thấy cũng chẳng còn nữa. Bố dượng là một người nặng tình, ông vẫn nhận nuôi Hồ Đào như trước, cũng chu cấp cho cô những điều kiện tốt nhất có thể. Nhưng bản thân Hồ Đào biết, tất cả chỉ là vẻ bề ngoài, trên thế giới này người toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cô, yêu thương cô đã rời bỏ cô mất rồi.
Trong cái năm đen tối đó, cô gặp Lâm Hướng Tự.
Cô từng nói Lâm Hướng Tự cần một tia sáng, anh đem tình cảm dời hết lên trên người Hàn Dư Tiếu. Kỳ thật bản thân cô chẳng phải cũng đã làm như vậy sao? Khi còn nhỏ cô đã gặp đủ loại bất hạnh trong cuộc sống, cô luôn kỳ vọng tương lai sẽ tốt đẹp hơn, cuộc đời sẽ dễ chịu hơn. Tất cả những hy vọng đó đều ký thác hết lên trên người chàng trai vừa mới gặp đã mỉm cười với cô dưới ánh mặt trời tháng chín.
Cô không biết trên thế giới này ngoại trừ Lâm Hướng Tự ra, còn ai có thể đủ tốt đẹp như thế, còn ai có thể tiếp sức mạnh cho cô sống tiếp.
Nói xong, Lâm Hướng Tự lặp lại một lần nữa: “Em ấy chỉ có anh mà thôi.”
Đây là lần đầu tiên Hàn Dư Tiếu nghe được quá khứ của Hồ Đào. Cô đã từng xem qua ảnh chụp của Hồ Đào, vẻ ngoài xinh đẹp của cô hơn hẳn nữ sinh bình thường khác. Hàn Dư Tiếu nghĩ, đại khái là một dạng lắng đọng, loại phải trải qua một khoảng thời gian thật dài, thật đau khổ mới có thể trở nên như vậy.
“Anh sẽ yêu cô ấy sao?” – Cô vẫn cảm thấy bất an, hỏi Lâm Hướng Tự.
Lâm Hướng Tự sửng sốt một chút. Tuy rằng mối quan hệ giữa anh và Hồ Đào vẫn luôn tốt đẹp nhưng rất ít người hỏi bọn họ như vậy, đại khái là do hai người thoạt nhìn không quá hợp nhau hoặc là do bọn họ quá thân thuộc, đây dĩ nhiên là lần đầu tiên có người hỏi thẳng như thế, anh sẽ yêu cô ấy sao?
“Đương nhiên sẽ không rồi.” – Lâm Hướng Tự thốt lên, anh bật cười nói: “Làm sao có thể, nếu như anh yêu em ấy thì rất nhiều năm về trước đã yêu rồi, sao lại phải chờ đến bây giờ chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.