Chương 31: THIÊN KHUYẾT CUNG CHI THIÊN KHUYẾT CUNG
Hồng Cửu
20/06/2014
Thiên Khuyết cung đến tột cùng là cái dạng gì, thật ra trên giang hồ không ai biết, giống như mọi người đều không biết Mộ Thiên Sơn là người thế nào.
Nhưng trong suy nghĩ của đám võ lâm nhân sĩ thì Thiên Khuyết cung có lẽ là Diêm Vương điện ở nhân gian, cho nên trước cửa Thiên Khuyết cung nhất định sẽ có ngưu đầu mã diện canh gác…
Lại theo đám nhân sĩ võ lâm, Thiên Khuyết cung thần bí như vậy, nhất định trên cửa lớn sẽ không có tấm biển đề ba chữ Thiên Khuyết cung.
Đám võ lâm nhân sĩ ăn no ở không lại cảm thấy nếu nơi nào trước cửa treo những tấm biển đại loại như “Thiên Khuyết cung chi Di Hồng viện “, “Thiên Khuyết cung chi đại tửu lâu “, “Thiên Khuyết cung chi tú phường “, “Thiên Khuyết cung chi lầu xanh “, “Thiên Khuyết cung chi giang hồ hảo nam nhi”…thì đều là hành động mượn danh tiếng của Thiên Khuyết cung để lăng xê tên tuổi một cách vô sỉ.
Cho nên khi Mộ Thiên Sơn đem Thu Địch Phỉ đưa đến trước một cổng lớn, bên trên còn có một tấm bảng siêu lớn viết mấy chữ đầy khí thế “ Thiên Khuyết cung chi Thiên Khuyết cung” thì phản ứng đầu tiên của nàng: đây nhất định không phải là Thiên Khuyết cung.
Thu Địch Phỉ nghĩ như thế, cảm thấy khiếp sợ nhưng cũng không phát ra tiếng.
Mộ Thiên Sơn: đây chính là Thiên Khuyết cung.
Thu Địch Phỉ cảm giác mình nhất định là đi đường quá mệt nhọc cho nên lúc này cả tinh thần và thể xác đều uể oải.
Xem ra sự thần bí không phải do bản thân của sự vật đó, mà chính do miệng lu7oi4 người đời truyền tụng tạo ra mà thôi.
Tất cả mọi người đi qua đi lại nơi này, có ai nghĩ tới “Thiên Khuyết cung chi Thiên Khuyết cung” lại chính là Thiên Khuyết cung thực sự đâu.
Nhưng mà, “Thiên Khuyết cung chi Thiên Khuyết cung “, nó thật đúng là Thiên Khuyết cung, thật sự chính là Thiên Khuyết cung.
Trong lúc Thu Địch Phỉ còn âm thầm thổn thức thì cảm giác sau lưng trống rỗng, sau đó đã thấy Mộ Thiên Sơn như trích tiên bay lên rồi đáp xuống mặt đất.
Lúc này cổng lớn của “Thiên Khuyết cung chi Thiên Khuyết cung” đã mở ra, một đám tuấn nam mỹ nữ từ trong ùa ra ngoài, cung kinh thi lễ với Mộ Thiên Sơn, sau đó thì quy củ đứng cúi đầu hai bên, chờ đợi chủ tử đi vào trong.
Mộ Thiên Sơn cũng không có để ý tới đám thuộc hạ đang thi lễ với mình.
Hắn nhảy xuống lưng ngựa xong thì khẽ ngước đầu, ôn nhu mỉm cười, giơ hai tay lên nói với Thu Địch Phỉ “ Thu nhi, xuống đây đi, chúng ta đã đến”
Thu Địch Phỉ nhìn hai cánh tay đang giơ lên trước mặt nàng, cắn chặt môi, lấy hết dũng khí nói “ tự ta có thể xuống”
Thu Địch Phỉ vừa mới nói xong, bốn phía vang lên tiếng hút không khí, đội hình cầu vồng xấu miệng cũng vừa tới nơi, lại là Cam cầu vồng không thể nhịn được mà xuống ngựa, đến bên cạnh Thu Địch Phỉ nói nhỏ “ tam cô nương, không được cãi lời sư đệ ta, ở đây hắn là lớn nhất, không ai không dám nghe lời hắn”
Thu Địch Phỉ nhanh chóng quay đầu lại, cho Cam cầu vồng một cái liếc mắt khinh thường.
Đòi hỏi! Nói ít đi một câu cũng không nói ngươi câm nha.
Thường thường nữ nhân làm mất thể diện của nam nhân trước mặt mọi người thì người ngoài đều làm như không nghe không thấy, chuyện cũng sẽ không có gì, nhưng nếu bên cạnh có người không biết xấu hổ mà thổi gió quạt lửa, nói mấy lời không đâu thì thật sự sẽ làm cho đại gia tức giận.
Quả nhiên, Mộ Thiên Sơn nghe Cam cầu vồng nói xong thì đuôi lông mày nhướng lên, tuy khóe miệng vẫn tươi cười nhưng ánh mắt bắt đầu tối lại. Mộ cung chủ cũng là người dứt khoát, trực tiếp bỏ qua cự tuyệt của Thu tam tiểu thư, không nói hai lời mà đặt hai tay lên eo nàng, sau đó dùng sức ôm lấy, thân hình thiếu nữ lập tức rời khỏi lưng ngựa…rơi thẳng tắp vào ngực Mộ đại gia.
Hai tai của Thu Địch Phỉ một lần nữa lại dán lên ngực của Mộ Thiên Sơn, nghe nhịp tim của hắn truyền đến đầu, rồi theo mạch máu mà tràn ngập tứ chi, làm cho tâm của nàng khi nghe nhịp tim của hắn cũng trở nên rối loạn, thân thể trở nên mềm yếu vô lực, hai chân mềm nhũn như không còn đủ sức để chống đỡ sức nặng của thân thể nàng.
Trong lúc Thu Địch Phỉ bị Mộ Thiên Sơn cưỡi ép hiếp ôm xuống ngựa thì một giọng nữ mềm mại ôn nhu vang lên “Thiên Sơn sư huynh”
Thu Địch Phỉ từ trong ngực Mộ Thiên Sơn nhìn lại thì đập vào mắt là một siêu cấp tuyệt đại mỹ nhân .
Thu Địch Phỉ nhớ tới Hoa Bách Hoa từng nói tư sắc của nàng cũng đủ để ở tại Bách Hoa cốc, còn chưa tới lượt được vào Thiên Khuyết cung.
Trước kia Thu Địch Phỉ từ chối bình luận những lời này nhưng bây giờ thì nàng tin một trăm phần trăm.
Tư sắc của Hoa Bách Hoa có thể gọi là đại mỹ nhân nhưng nếu đặt chung với đám mỹ nhân ở đây thì nàng giống như cỏ xanh lẫn giữa mẫu đơn.
Thu Địch Phỉ âm thầm cảm thán, nếu Mộ Thiên Sơn là nam tử tuyệt sắc nhất trong tất cả nam nhân trên đời này thì vị cô nương trước mặt cũng chính là đệ nhất mỹ nhất của tất cả nữ giới ah.
Mỹ nhân chậm rãi đi tới bên cạnh hai người, đôi mắt như thu thủy lướt qua Thu Địch Phỉ rồi dừng lại trên người Mộ đại gia, ôn nhu đưa tình nói với hắn “ sư huynh sao lại đi ra ngoài nhiều ngày như vậy? ngươi có nhớ Thiên Hương không? Thiên Hương rất nhớ ngươi ah”
Mộ Thiên Sơn giơ tay lên khẽ vuốt mái tóc của mỹ nhân, mỉm cười trả lời “ mới có vài ngày đã như vậy rồi”
Mỹ nhân tự nhiên nói cười nhưng lại trăm mị ngàn kiều, quyết rũ động lòng người.
Trong lòng Thu Địch Phỉ hiện lên cảm giác chua sót nhàn nhạt.
Nàng nghĩ quả không sai.
Hắn đối với nàng, không liên quan tới nhớ nhung hay yêu thích, chẳng qua chỉ là xuất phát từ việc muốn chinh phục.
Thiên Hương quả nhiên là quốc sắc thiên hương, cho dù là nhị tỷ nàng là đệ nhất mỹ nhân võ lâm nếu đặt bên cạnh Thiên Hương thì cũng như là phàm nhân gặp tiên tử mà thôi.
Cũng chỉ có mỹ nhân quốc sắc thiên hương như vậy mới xứng đôi cùng đại gia phong hoa tuyệt đại.
**************************
Đội hình cầu vồng lập tức bu quanh người mỹ nhân, ồn ào hỏi thăm “ Thiên Hương sư muội, sao ngươi lại đến Thiên Khuyết cung quấn lấy sư đệ ta? Sao ngươi không ở lại Kim Kiếm môn giúp sư thúc đúc kiếm?”
Thiên Hương mỹ nhân mím môi ngượng ngùng, sóng mắt nhẹ chuyển liếc Mộ Thiên Sơn ngưỡng mộ “ cha ta cho phép ta tới đây”
Mộ Thiên Sơn đáp trả cho mỹ nhân một nụ cười ôn nhuận rồi quay đầu nhẹ giọng nói với Thu Địch Phỉ “ Thu nhi, vào đi thôi”
Thu Địch Phỉ đang muốn cất bước đi vào bên trong thì bị Thiên Hương mỹ nhân chặn đường.
Thiên Hương mỹ nhân khuôn mặt tươi cười đánh giá Thu Địch Phỉ, sau đó ngữ khí hàm ý mỉa mai quay sang hỏi Mộ Thiên Sơn “Thiên Sơn sư huynh, vị muội muội này sao lại ăn mặc như một tiểu nương tử như vậy? hơn nữa nhan sắc của nàng còn không bằng một nửa Hoa Bách Hoa, sao ngươi có thể mang nàng đi vào Thiên Khuyết cung? Ngươi không phải phá vỡ cung quy không phải mỹ nhân thì không được vào nội cung chứ?”
Thu Địch Phỉ nghe mấy lời khẩu phật tâm xà của Thiên Hương mỹ nhân, trong lòng rất không thoải mái.
Ăn mặc kiểu tiểu nương tử thì đã sao? là cô nãi nãi ta cam tâm tình nguyện ah. Ta mà cao hứng thì ngày mai búi tóc kiểu đạo cô cũng được, ngày sau lại kiểu đại hiệp….thì cũng không tới lượt ngươi quản, mà ngươi quản được không?
Thu Địch Phỉ liền xuất ra tuyệt chiêu sở trường, khuôn mặt tận lực giả ngu, ngây ngốc hỏi Thiên Hương mỹ nhân “ tỷ tỷ, ngươi thật đẹp”
Thiên Hương mỹ nhân hời hợt liếc xéo Thu Địch Phỉ một cái, ý nói “ đó là đương nhiên” , bộ dáng dương dương tự đắc.
Thu Địch Phỉ liền bồi tiếp một câu “ y như mẹ ta”
Thiên Hương mỹ nhân nghe xong thì giật mình, cái này là tâng bốc nàng hay là cố ý mắng xéo nàng đây?
Thiên Hương mỹ nhân chăm chú nhìn Thu Địch Phỉ từ đầu đến chân, trong lòng do dự không thôi, lại nhìn tới khuôn mặt ngây thơ khờ dại của nàng thì cuối cùng mỹ nhân quyết định: nhìn cái mặt nàng ngốc như vậy hẳn là muốn khen ngợi ta, nhưng so sánh không tốt mới thành ra như là chửi xéo ta.
Thu Địch Phỉ ngu ngơ cười cười, thẳng tiến vào nội cung Thiên Khuyết cung chi Thiên Khuyết cung.
Chưa biết ai ngu ah.
**************************
Mộ Thiên Sơn cùng tại Thiên Hương mỹ nhân và đội hình cầu vồng cũng đi vào với Thu Địch Phỉ.
Vào tới bên trong, Thu Địch Phỉ hai mắt tỏa sáng, bây giờ mới hiểu cái gì gọi là mở rộng tầm mắt.
Nhìn ở bên ngoài, theo cánh đại môn mà phán đoán thì nơi này cũng là nhà cao cửa rộng như mấy chỗ khác, nhưng đi vào trong rồi mới thấy nơi này chẳng khác gì Thiên cung.
Nơi này sao có thể gọi là tòa nhà? Đây chính là thế ngoại đào nguyên.
Không, có lẽ phải gọi là tiên cảnh nhân gian mới đúng, người tới người lui trong nội cung, dù là nam hay nữ thì tướng mạo cũng đều đẹp như tiên.
Thu Địch Phỉ nhỏ giọng cảm thán “ ngươi nơi này có phải đều dịch dung qua không? sao một đám đều đẹp như vậy?” không biết là ăn gì mà lớn đều xinh đẹp đến vậy.
Cam cầu vồng lại đại diện cho đội hình xấu miệng mà tiến đến bên cạnh Thu Địch Phỉ giải thích “ Tam cô nương, ta nói cho ngươi biết, phía sau kia là Thiên Hương sư muội, khuê nữ của sư đệ của sư phụ ta, ngươi đừng thấy nàng xinh đẹp mà lầm, trong bụng rất xấu xa, rất thích lấy chuyện chọc phá huynh đệ chúng ta làm niềm vui. Cũng chính vì nàng như vậy nên Mộ sư đệ mới thích nàng ta đấy. Hừ, hừ, nàng thấy sư đệ ta sẽ mềm như nước, sẽ đối với sư đệ ta mà chảy nước miếng, sau này lớn lên thì cũng đỡ hơn nhưng ba ngày năm bữa lại tìm cách tới Thiên Khuyên cung ăn chực, bọn ta rất không thích nàng. Tam cô nương, ngươi yên tâm, chúng ta và ngươi có giao tình cứu mạng, bọn ta sẽ ủng hộ ngươi”
Thu Địch Phỉ kinh ngạc nhưng ngơ ngác hồ nhìn Cam cầu vồng hồ ngôn loạn ngữ, hồi lâu mới mở miệng nói “ ngươi vừa bị rơi xuống sông sao?”
Cam cầu vồng vẻ mặt mờ mịt lắc đầu nói “ không có ah, ta biết bơi mà, nhưng thì sao?”
Thu Địch Phỉ khẽ thở dài nói: “Ai, ta cứ tưởng ngươi rơi xuống sông, bị nước chui vào đầu nha” nói đến loạn thất bát tao, cứ y như là nàng cùng với mỹ nhân chảy nước miếng cùng tranh đoạt Mộ đại gia vậy đó.
Cắt, ai mà thèm
Ta là người đã thành thân, nam nhân, ta không có thiếu ah.
Trong lúc Thu Địch Phỉ và Cam cầu vồng tám chuyện nhưng mạnh ai nấy hiểu thì phía sau bỗng vang lên thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của vô thường đại gia
“Cam sư huynh, dấu vết trên mông ngươi là gì vậy?”
******************
Mộ Thiên Sơn cùng Kim Thiên Hương cũng vừa đi tới sau lưng Thu Địch Phỉ và Cam cầu vồng.
Sau đó, Mộ đại gia trong lúc lơ đãng lại thấy Cam cầu vồng đang ở bên cạnh Thu Địch Phỉ nhỏ to, trong lòng đột nhiên sinh ra khó chịu.
Khẽ liếc mắt lại thấy trên mông Cam cầu vồng có một dấu vết nhàn nhạt, dù cỡi ngữa đường xa, dấu vết cũng đã trở nên mơ hồ khó nhìn rõ nhưng Mộ đại gia là ai chứ, trí tuệ hơn người, ánh mắt cũng sắc bén hơn người, nên đã nhanh chóng đoán ra được dấu vết kia chính là bàn chân nho nhỏ của tiểu nha đầu kia.
Mà tiểu nha đầu này là của hắn
Cho nên dấu chân của nàng cũng chỉ có thể dành cho hắn.
Dấu chân của tiểu nha đầu của hắn lại xuất hiện trên mông của một nam nhân khác, việc này khôn thể nhịn, nhịn không được.
Vì vậy Mộ đại gia âm dương quái khí lạnh lùng hỏi Cam cầu vồng “ Cam sư huynh, dấu vết trên mông ngươi là cái gì vậy?”
Nhưng trong suy nghĩ của đám võ lâm nhân sĩ thì Thiên Khuyết cung có lẽ là Diêm Vương điện ở nhân gian, cho nên trước cửa Thiên Khuyết cung nhất định sẽ có ngưu đầu mã diện canh gác…
Lại theo đám nhân sĩ võ lâm, Thiên Khuyết cung thần bí như vậy, nhất định trên cửa lớn sẽ không có tấm biển đề ba chữ Thiên Khuyết cung.
Đám võ lâm nhân sĩ ăn no ở không lại cảm thấy nếu nơi nào trước cửa treo những tấm biển đại loại như “Thiên Khuyết cung chi Di Hồng viện “, “Thiên Khuyết cung chi đại tửu lâu “, “Thiên Khuyết cung chi tú phường “, “Thiên Khuyết cung chi lầu xanh “, “Thiên Khuyết cung chi giang hồ hảo nam nhi”…thì đều là hành động mượn danh tiếng của Thiên Khuyết cung để lăng xê tên tuổi một cách vô sỉ.
Cho nên khi Mộ Thiên Sơn đem Thu Địch Phỉ đưa đến trước một cổng lớn, bên trên còn có một tấm bảng siêu lớn viết mấy chữ đầy khí thế “ Thiên Khuyết cung chi Thiên Khuyết cung” thì phản ứng đầu tiên của nàng: đây nhất định không phải là Thiên Khuyết cung.
Thu Địch Phỉ nghĩ như thế, cảm thấy khiếp sợ nhưng cũng không phát ra tiếng.
Mộ Thiên Sơn: đây chính là Thiên Khuyết cung.
Thu Địch Phỉ cảm giác mình nhất định là đi đường quá mệt nhọc cho nên lúc này cả tinh thần và thể xác đều uể oải.
Xem ra sự thần bí không phải do bản thân của sự vật đó, mà chính do miệng lu7oi4 người đời truyền tụng tạo ra mà thôi.
Tất cả mọi người đi qua đi lại nơi này, có ai nghĩ tới “Thiên Khuyết cung chi Thiên Khuyết cung” lại chính là Thiên Khuyết cung thực sự đâu.
Nhưng mà, “Thiên Khuyết cung chi Thiên Khuyết cung “, nó thật đúng là Thiên Khuyết cung, thật sự chính là Thiên Khuyết cung.
Trong lúc Thu Địch Phỉ còn âm thầm thổn thức thì cảm giác sau lưng trống rỗng, sau đó đã thấy Mộ Thiên Sơn như trích tiên bay lên rồi đáp xuống mặt đất.
Lúc này cổng lớn của “Thiên Khuyết cung chi Thiên Khuyết cung” đã mở ra, một đám tuấn nam mỹ nữ từ trong ùa ra ngoài, cung kinh thi lễ với Mộ Thiên Sơn, sau đó thì quy củ đứng cúi đầu hai bên, chờ đợi chủ tử đi vào trong.
Mộ Thiên Sơn cũng không có để ý tới đám thuộc hạ đang thi lễ với mình.
Hắn nhảy xuống lưng ngựa xong thì khẽ ngước đầu, ôn nhu mỉm cười, giơ hai tay lên nói với Thu Địch Phỉ “ Thu nhi, xuống đây đi, chúng ta đã đến”
Thu Địch Phỉ nhìn hai cánh tay đang giơ lên trước mặt nàng, cắn chặt môi, lấy hết dũng khí nói “ tự ta có thể xuống”
Thu Địch Phỉ vừa mới nói xong, bốn phía vang lên tiếng hút không khí, đội hình cầu vồng xấu miệng cũng vừa tới nơi, lại là Cam cầu vồng không thể nhịn được mà xuống ngựa, đến bên cạnh Thu Địch Phỉ nói nhỏ “ tam cô nương, không được cãi lời sư đệ ta, ở đây hắn là lớn nhất, không ai không dám nghe lời hắn”
Thu Địch Phỉ nhanh chóng quay đầu lại, cho Cam cầu vồng một cái liếc mắt khinh thường.
Đòi hỏi! Nói ít đi một câu cũng không nói ngươi câm nha.
Thường thường nữ nhân làm mất thể diện của nam nhân trước mặt mọi người thì người ngoài đều làm như không nghe không thấy, chuyện cũng sẽ không có gì, nhưng nếu bên cạnh có người không biết xấu hổ mà thổi gió quạt lửa, nói mấy lời không đâu thì thật sự sẽ làm cho đại gia tức giận.
Quả nhiên, Mộ Thiên Sơn nghe Cam cầu vồng nói xong thì đuôi lông mày nhướng lên, tuy khóe miệng vẫn tươi cười nhưng ánh mắt bắt đầu tối lại. Mộ cung chủ cũng là người dứt khoát, trực tiếp bỏ qua cự tuyệt của Thu tam tiểu thư, không nói hai lời mà đặt hai tay lên eo nàng, sau đó dùng sức ôm lấy, thân hình thiếu nữ lập tức rời khỏi lưng ngựa…rơi thẳng tắp vào ngực Mộ đại gia.
Hai tai của Thu Địch Phỉ một lần nữa lại dán lên ngực của Mộ Thiên Sơn, nghe nhịp tim của hắn truyền đến đầu, rồi theo mạch máu mà tràn ngập tứ chi, làm cho tâm của nàng khi nghe nhịp tim của hắn cũng trở nên rối loạn, thân thể trở nên mềm yếu vô lực, hai chân mềm nhũn như không còn đủ sức để chống đỡ sức nặng của thân thể nàng.
Trong lúc Thu Địch Phỉ bị Mộ Thiên Sơn cưỡi ép hiếp ôm xuống ngựa thì một giọng nữ mềm mại ôn nhu vang lên “Thiên Sơn sư huynh”
Thu Địch Phỉ từ trong ngực Mộ Thiên Sơn nhìn lại thì đập vào mắt là một siêu cấp tuyệt đại mỹ nhân .
Thu Địch Phỉ nhớ tới Hoa Bách Hoa từng nói tư sắc của nàng cũng đủ để ở tại Bách Hoa cốc, còn chưa tới lượt được vào Thiên Khuyết cung.
Trước kia Thu Địch Phỉ từ chối bình luận những lời này nhưng bây giờ thì nàng tin một trăm phần trăm.
Tư sắc của Hoa Bách Hoa có thể gọi là đại mỹ nhân nhưng nếu đặt chung với đám mỹ nhân ở đây thì nàng giống như cỏ xanh lẫn giữa mẫu đơn.
Thu Địch Phỉ âm thầm cảm thán, nếu Mộ Thiên Sơn là nam tử tuyệt sắc nhất trong tất cả nam nhân trên đời này thì vị cô nương trước mặt cũng chính là đệ nhất mỹ nhất của tất cả nữ giới ah.
Mỹ nhân chậm rãi đi tới bên cạnh hai người, đôi mắt như thu thủy lướt qua Thu Địch Phỉ rồi dừng lại trên người Mộ đại gia, ôn nhu đưa tình nói với hắn “ sư huynh sao lại đi ra ngoài nhiều ngày như vậy? ngươi có nhớ Thiên Hương không? Thiên Hương rất nhớ ngươi ah”
Mộ Thiên Sơn giơ tay lên khẽ vuốt mái tóc của mỹ nhân, mỉm cười trả lời “ mới có vài ngày đã như vậy rồi”
Mỹ nhân tự nhiên nói cười nhưng lại trăm mị ngàn kiều, quyết rũ động lòng người.
Trong lòng Thu Địch Phỉ hiện lên cảm giác chua sót nhàn nhạt.
Nàng nghĩ quả không sai.
Hắn đối với nàng, không liên quan tới nhớ nhung hay yêu thích, chẳng qua chỉ là xuất phát từ việc muốn chinh phục.
Thiên Hương quả nhiên là quốc sắc thiên hương, cho dù là nhị tỷ nàng là đệ nhất mỹ nhân võ lâm nếu đặt bên cạnh Thiên Hương thì cũng như là phàm nhân gặp tiên tử mà thôi.
Cũng chỉ có mỹ nhân quốc sắc thiên hương như vậy mới xứng đôi cùng đại gia phong hoa tuyệt đại.
**************************
Đội hình cầu vồng lập tức bu quanh người mỹ nhân, ồn ào hỏi thăm “ Thiên Hương sư muội, sao ngươi lại đến Thiên Khuyết cung quấn lấy sư đệ ta? Sao ngươi không ở lại Kim Kiếm môn giúp sư thúc đúc kiếm?”
Thiên Hương mỹ nhân mím môi ngượng ngùng, sóng mắt nhẹ chuyển liếc Mộ Thiên Sơn ngưỡng mộ “ cha ta cho phép ta tới đây”
Mộ Thiên Sơn đáp trả cho mỹ nhân một nụ cười ôn nhuận rồi quay đầu nhẹ giọng nói với Thu Địch Phỉ “ Thu nhi, vào đi thôi”
Thu Địch Phỉ đang muốn cất bước đi vào bên trong thì bị Thiên Hương mỹ nhân chặn đường.
Thiên Hương mỹ nhân khuôn mặt tươi cười đánh giá Thu Địch Phỉ, sau đó ngữ khí hàm ý mỉa mai quay sang hỏi Mộ Thiên Sơn “Thiên Sơn sư huynh, vị muội muội này sao lại ăn mặc như một tiểu nương tử như vậy? hơn nữa nhan sắc của nàng còn không bằng một nửa Hoa Bách Hoa, sao ngươi có thể mang nàng đi vào Thiên Khuyết cung? Ngươi không phải phá vỡ cung quy không phải mỹ nhân thì không được vào nội cung chứ?”
Thu Địch Phỉ nghe mấy lời khẩu phật tâm xà của Thiên Hương mỹ nhân, trong lòng rất không thoải mái.
Ăn mặc kiểu tiểu nương tử thì đã sao? là cô nãi nãi ta cam tâm tình nguyện ah. Ta mà cao hứng thì ngày mai búi tóc kiểu đạo cô cũng được, ngày sau lại kiểu đại hiệp….thì cũng không tới lượt ngươi quản, mà ngươi quản được không?
Thu Địch Phỉ liền xuất ra tuyệt chiêu sở trường, khuôn mặt tận lực giả ngu, ngây ngốc hỏi Thiên Hương mỹ nhân “ tỷ tỷ, ngươi thật đẹp”
Thiên Hương mỹ nhân hời hợt liếc xéo Thu Địch Phỉ một cái, ý nói “ đó là đương nhiên” , bộ dáng dương dương tự đắc.
Thu Địch Phỉ liền bồi tiếp một câu “ y như mẹ ta”
Thiên Hương mỹ nhân nghe xong thì giật mình, cái này là tâng bốc nàng hay là cố ý mắng xéo nàng đây?
Thiên Hương mỹ nhân chăm chú nhìn Thu Địch Phỉ từ đầu đến chân, trong lòng do dự không thôi, lại nhìn tới khuôn mặt ngây thơ khờ dại của nàng thì cuối cùng mỹ nhân quyết định: nhìn cái mặt nàng ngốc như vậy hẳn là muốn khen ngợi ta, nhưng so sánh không tốt mới thành ra như là chửi xéo ta.
Thu Địch Phỉ ngu ngơ cười cười, thẳng tiến vào nội cung Thiên Khuyết cung chi Thiên Khuyết cung.
Chưa biết ai ngu ah.
**************************
Mộ Thiên Sơn cùng tại Thiên Hương mỹ nhân và đội hình cầu vồng cũng đi vào với Thu Địch Phỉ.
Vào tới bên trong, Thu Địch Phỉ hai mắt tỏa sáng, bây giờ mới hiểu cái gì gọi là mở rộng tầm mắt.
Nhìn ở bên ngoài, theo cánh đại môn mà phán đoán thì nơi này cũng là nhà cao cửa rộng như mấy chỗ khác, nhưng đi vào trong rồi mới thấy nơi này chẳng khác gì Thiên cung.
Nơi này sao có thể gọi là tòa nhà? Đây chính là thế ngoại đào nguyên.
Không, có lẽ phải gọi là tiên cảnh nhân gian mới đúng, người tới người lui trong nội cung, dù là nam hay nữ thì tướng mạo cũng đều đẹp như tiên.
Thu Địch Phỉ nhỏ giọng cảm thán “ ngươi nơi này có phải đều dịch dung qua không? sao một đám đều đẹp như vậy?” không biết là ăn gì mà lớn đều xinh đẹp đến vậy.
Cam cầu vồng lại đại diện cho đội hình xấu miệng mà tiến đến bên cạnh Thu Địch Phỉ giải thích “ Tam cô nương, ta nói cho ngươi biết, phía sau kia là Thiên Hương sư muội, khuê nữ của sư đệ của sư phụ ta, ngươi đừng thấy nàng xinh đẹp mà lầm, trong bụng rất xấu xa, rất thích lấy chuyện chọc phá huynh đệ chúng ta làm niềm vui. Cũng chính vì nàng như vậy nên Mộ sư đệ mới thích nàng ta đấy. Hừ, hừ, nàng thấy sư đệ ta sẽ mềm như nước, sẽ đối với sư đệ ta mà chảy nước miếng, sau này lớn lên thì cũng đỡ hơn nhưng ba ngày năm bữa lại tìm cách tới Thiên Khuyên cung ăn chực, bọn ta rất không thích nàng. Tam cô nương, ngươi yên tâm, chúng ta và ngươi có giao tình cứu mạng, bọn ta sẽ ủng hộ ngươi”
Thu Địch Phỉ kinh ngạc nhưng ngơ ngác hồ nhìn Cam cầu vồng hồ ngôn loạn ngữ, hồi lâu mới mở miệng nói “ ngươi vừa bị rơi xuống sông sao?”
Cam cầu vồng vẻ mặt mờ mịt lắc đầu nói “ không có ah, ta biết bơi mà, nhưng thì sao?”
Thu Địch Phỉ khẽ thở dài nói: “Ai, ta cứ tưởng ngươi rơi xuống sông, bị nước chui vào đầu nha” nói đến loạn thất bát tao, cứ y như là nàng cùng với mỹ nhân chảy nước miếng cùng tranh đoạt Mộ đại gia vậy đó.
Cắt, ai mà thèm
Ta là người đã thành thân, nam nhân, ta không có thiếu ah.
Trong lúc Thu Địch Phỉ và Cam cầu vồng tám chuyện nhưng mạnh ai nấy hiểu thì phía sau bỗng vang lên thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của vô thường đại gia
“Cam sư huynh, dấu vết trên mông ngươi là gì vậy?”
******************
Mộ Thiên Sơn cùng Kim Thiên Hương cũng vừa đi tới sau lưng Thu Địch Phỉ và Cam cầu vồng.
Sau đó, Mộ đại gia trong lúc lơ đãng lại thấy Cam cầu vồng đang ở bên cạnh Thu Địch Phỉ nhỏ to, trong lòng đột nhiên sinh ra khó chịu.
Khẽ liếc mắt lại thấy trên mông Cam cầu vồng có một dấu vết nhàn nhạt, dù cỡi ngữa đường xa, dấu vết cũng đã trở nên mơ hồ khó nhìn rõ nhưng Mộ đại gia là ai chứ, trí tuệ hơn người, ánh mắt cũng sắc bén hơn người, nên đã nhanh chóng đoán ra được dấu vết kia chính là bàn chân nho nhỏ của tiểu nha đầu kia.
Mà tiểu nha đầu này là của hắn
Cho nên dấu chân của nàng cũng chỉ có thể dành cho hắn.
Dấu chân của tiểu nha đầu của hắn lại xuất hiện trên mông của một nam nhân khác, việc này khôn thể nhịn, nhịn không được.
Vì vậy Mộ đại gia âm dương quái khí lạnh lùng hỏi Cam cầu vồng “ Cam sư huynh, dấu vết trên mông ngươi là cái gì vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.